|
Chap 14 End
~~~~♥~~~~
Seo đang rơi tự do thì bỗng thấy cảnh vật dừng di chuyển, nói đúng hơn là cô đang ngừng rơi. Luhan cũng thế. Hai người đang ngạc nhiên thì họ đang được một sức mạnh vô hình nào đó nâng cho bay lên lại bờ vực. Phía trên là ánh mắt lo lắng chuyển sang thở phào nhẹ nhõm của mọi người. Jong In im lặng nhìn cả hai... Chính cậu là người đã cứu cả hai người lên. Cậu không muốn làm khó Seo. Cậu chỉ muốn cô hạnh phúc. Nhưng nếu đáy là đường mà cô chọn thì dù dau lòng, cậu vẫn sẽ quyết định ủng hộ Seo.
-"Nghe đây, Xiao Luhan, lo cho Seohyun và con cô ấy cho thật tốt, nếu họ có đau khổ, tôi mà biết được thì đừng trách tôi tại sao cướp vợ anh lần nữa." - Cậu quay đi, thầm chúc cho hai người thật hạnh phúc.
~~~~♥~~~~
Luhan vuốt vuốt cái bụng tròn lẵn của Seohyun, đã hơn năm tháng rồi mà cô vẫn chưa sinh, anh không khỏi có hơi lo lắng.
- “HyunSoo nói nó chưa muốn ra.” – Luhan mếu máo kể lể với Seohyun – “Nó nói ở trong bụng em rất sướng, không thích ra ngoài.”
Hyunie bật cười sờ bụng mình.
- “Con trai ngoan…” – Cô bắt đầu dụ dỗ – “Bên ngoài có rất nhiều thứ hay ho, ví dụ như thịt, sách, búp bê Keroro của Omma và phim hoạt hình.” – Mắt cô sáng lên khi nhắc đến những thứ mình thích nhất – “Còn có hai bác Se Hun và Yoona rất thương con, còn chuẩn bị có anh họ nữa rất đẹp trai nữa nha.” – Hyunie cười khúc khích và Hanie hôn nhẹ lên má cô – “Còn có ông nội nữa, ông nội rất thương HyunSoo nha.” – Cô khịt mũi làm anh cười to.
- “HyunSoo bảo sẽ cân nhắc.” – Luhan thở dài khi cảm nhận được thông tin của đứa con, thằng nhóc sẽ là một đứa không dễ chơi – “Không! Không được.” – Anh bỗng nhiên nói lớn và cúi xuống vuốt ve cái bụng Seohyun – “Bây giờ không ra được, mẹ con đang rất mệt… HyunSoo à, nghe lời bố đi mà…”
- “Lu… Hanie… đau, bụng em đau…” – Seohyun bắt đầu thở hổn hển và cấu chặt vào bắp tay Luhan. Cô cảm thấy một cơn đau nhói truyền lên từ dưới bụng và đứa con trai đang chuyển động bên trong.
- “HyunSoo à…” – Luhan khóc không ra nước mắt, đáng lẽ không nên dụ dỗ con trai mình khi chưa chuẩn bị trước.
- “Sắp sinh…” – Cô cắn răng nói – “… Hanie… em sắp sinh…”
Má ơi! Đang là nửa đêm mà!
Luhan nhanh chóng bế cô ra khỏi nhà. Xiao HyunSoo con khá lắm…XD
~~~~♥~~~~
Đứng ở ngoài, anh lo lắng đứng ngồi không yên, đi đi lại lại chóng cả mặt, nghe tiếng thét của vợ anh, anh thấy xót lắm... Nhưng làm sao để giúp vợ anh đây?????
Con trai hay con gái nhỉ? Giống Appa hay giống mẹ nó? Lỡ không giống ai hết thì sao???? (bó tay với ông này) Sau này có thông minh mạnh mẽ như bố nó không nhỉ?
Trong khi đang đấu tranh với suy nghĩ của mình thì Luhan nghe tiếng trẻ con khóc ngoe ngóe. Và cửa nhanh chóng được mở ra. Và anh loáng thoáng nghe thấy gì đó về “con trai!”. Và anh bị ai đó lôi vào trong gian phòng nhỏ. Và có ai đó đặt một cái gì đó mềm mềm mà bé xíu vào vòng tay anh. Một thiên thần tí hon chép chép cái miệng nhỏ xíu nhìn anh ngơ ngác. Và Luhan thấy chất lỏng gì đó ấm ấm chảy ra từ mắt mình.
- “Đồ ngốc!” – Seohyun thều thào nói khi thấy chồng cô nhìn đăm đăm đứa trẻ trong tay – “Đồ ngốc! Khóc cái gì hả?” – Cô mắng anh, nước mắt cũng rơi nhanh xuống đôi gò má.
- “HyunSoo à.” – Anh gọi khẽ với đứa trẻ – “Bố đây, nhận ra bố không hả?”
Thằng nhóc xíu xiu chỉ ọ ẹ vài tiếng rồi nhắm mắt, chóp chép miệng ngủ tiếp. Luhan ghé môi hôn nhẹ lên má nó, đôi má hồng hồng thơm mùi trẻ thơ, anh thấy mắt mình lại cay cay.
Nó là con trai anh, là đứa sau này sẽ được anh dạy dỗ và nuôi lớn, là đứa sẽ được anh bón cơm, được anh bế, được anh kể chuyện mỗi đêm cho dễ ngủ. Nắm tay tí hon này sẽ bấu vào cổ anh khi anh ôm nó, sẽ kéo áo anh xin xỏ này nọ. Cái miệng nhỏ này sẽ gọi “Appa”, sẽ chu ra nhọn nhọn mỗi khi làm nũng, sẽ mếu máo rưng rưng mỗi lần bị mắng.
Anh cười qua làn nước mắt, tạ ơn Chúa đã ban cho anh một thiên thần…
Ngồi bên Seohyun và họ cùng nhau nhìn đứa trẻ, bầu không khí thần kì như một phép màu vừa xảy ra.
Bỗng có tiếng bước chân chạy thình thịch và cửa bị đá bung.
- “Cháu tao đâu? Cháu tao đâu? HyunSoo à?” – Kris lao vào như một cơn lốc, làm cả hai vợ chồng Luhan giật nảy mình – “Đưa tao bồng cháu tao coi! Thằng kia!” – Ông chỉ vào LuLu và lật đật chạy tới chỗ anh đang ngồi.
Anh trao đứa bé cho cha mình, phì cười trước vẻ mặt sáng rỡ của ông.
- “Aigooo~~~ HyunSoo đẹp trai của ông nội~~ Aigooo~~~ Aigoo~~ Sao cháu tôi đẹp trai sáng láng thế này~~~”
Seohyun thở dài kiểu đang cố nín cười, Hanie thì cười lớn.
~~~~♥~~~~
- “A! HyunSoo cười nè!” – Kris phấn khích kêu.
- “Cha!” – Luhan cười ầm – “Trẻ mới sinh làm gì biết cười.”
- “Nhưng tao thấy nó cười!” – Ông cãi, rõ ràng thằng nhóc vừa mới khúc khích với ông.
- “Trông mặt nó thế thôi. Chắc ba tưởng tượng đó.” – Hanie cắt phụp sự phấn khởi của cha mình và đưa tay bế lấy HyunSoo. Thằng nhóc chớp chớp mắt nhìn bố nó rồi cười toe toét.
- “Đấy! Se hun mày có thấy không? Rõ ràng nó có cười!” – Kris reo lên đắc thắng.
Se Hun gật đầu cười lớn, cậu nhìn sang bên cạnh mình, Luhan đang nài nỉ.
- “SooSoo à~ Cười lại Appa xem cái nào~~~”
- “Hừm. Nó chỉ cười với ông nội nó thôi.” – Kris đắc ý.
- “Nó là con trai con.” – LuLu gào lên.
- “Nó cũng là cháu trai tao.” – Ông cũng nạt lại.
- “Nhưng con đẻ nó ra.”
- “Tao không đẻ mày thì làm sao mày đẻ nó? Nói ngu!”
- “Con không ngu!”
- “Tao ngu đấy chắc?”
- “Con đâu có nói thế.”
- “Tóm lại là nó chỉ cười với tao.”
- “Nhưng nó là con trai con!”
- “Cũng là cháu đích tôn của tao.”
- “Nhưng con đẻ nó ra.”
Và cuộc cãi vã giữa hai ba con để dành giật một thằng nhóc vẫn cứ tiếp diễn với ba khán giả đang cười lăn bên cạnh. (SeoHunNa)
3 NĂM SAU
- “Appa ~ Appa ~ Bế con!” – Một sinh vật tí hon bập bẹ kêu, đưa nắm tay trắng múp nhỏ xíu kéo kéo ống quần người đàn ông mang tạp dề đứng bên bếp.
Luhan mỉm cười nhìn con trai mình, anh tắt bếp gas, tháo tạp dề vắt lên một chiếc ghế ăn và bế bổng con trai mình lên. Anh hôn lên đôi má phúng phính thơm mùi sữa của thằng nhóc và đi ra phòng khách.
- “Sao nào?” – Luhan hỏi khi đặt HyunSoo lên đùi mình, nựng nựng cái cằm bé xíu của con. HyunSoo giống y hệt anh, chỉ có cái trán và đôi mắt là của Seohyun.
- “HyunSoo muốn gặp Omma…” – Thằng nhóc phụng phịu – “Tại sao Omma chưa dậy hả Appa?” – Nó hỏi và chớp đôi mắt tròn xoe như hai hòn bi ve nhìn anh.
Anh nín cười nhìn con mình.
- “Omma đang rất mệt.” – Anh đáp và vuốt vuốt mấy sợi tóc mềm của HyunSoo – “Con vào gọi omma dậy giúp appa được không?”
- “Vâng!” – Thằng nhóc cười toe toét gật đầu, nhanh nhẹn tụt xuống khỏi chân Luhan và chạy đến cửa phòng ngủ. Nó nhón chân với đến nắm đấm cửa nhưng không được, HyunSoo ước gì nó cao hơn chút nữa.
Sau một hồi vật lộn và cào cấu, HyunSoo mếu máo quay lại nhìn Hanie với ánh mắt cầu xin. Anh buồn cười nhìn con mình rồi đi lại gần vặn cửa cho nó, anh chọt chọt lưng HyunSoo thúc nó vào trong. Thằng nhóc hớn hở ào ngay vào phòng và hì hục trèo lên giường ngủ nơi Seohyun đang nằm dưới lớp chăn. Luhan cười, quay lại vào bếp, anh vẫn còn nồi soup chưa nấu xong.
- “Hyunie à ~ dậy thôi em…” – HyunSoo lay lay vai Seohyun.
- “Yah Xiao HyunSoo!” – Seohyun mắng – “Ai cho con bắt chước Appa gọi như vậy hả? Muốn chết không?” – Cô lườm HyunSoo.
- “Không sợ!” – HyunSoo le lưỡi, lật chăn lên rúc vào lòng Seohyun – “Nhưng mà omma à… Mấy cái này là gì?” – Thằng nhóc thắc mắc hỏi, chỉ vào một vết đo đỏ ngay cổ cô.
Seohyun nghiến răng cười.
- “Omma bị chó cắn đó.” – Cô đáp, trong đầu nguyền rủa Luhan.
- “Woa~” – HyunSoo mở lớn mắt kinh ngạc – “Vậy thì con chó này phải rất to nha ~” – Thằng nhóc chớp mắt – “Chừng này? Hay chừng này hả omma?” – Nó hỏi Seohyun và giơ hai tay lên trước mặt làm một vòng tròn thật bự, không biết con chó đó to chừng nào nhỉ?
- “Omma, sợ quá.” – HyunSoo run run nói, nó vừa tưởng tượng ra con becgie nhà hàng xóm trong hình ảnh một con chó khổng lồ. Con becgie đó luôn sủa rất lớn mỗi lần HyunSoo đi ngang qua.
Cô cười lăn lóc vì sự đáng yêu của đứa con, ôm chặt HyunSoo vào lòng và hôn một cái thật kêu lên má thằng bé.
- “Không phải đâu con trai. Con chó này mặc dù khổng lồ nhưng mà rất hiền đó.” – Cô nhớ lại đêm hôm qua và bỗng dưng đỏ mặt (ố là la Au lòi đuôi cáo)
- “Con cũng muốn gặp nó!” – HyunSoo đột ngột nói với ánh mắt háo hức.
- “Bảo appa ấy” – Hyunie nín cười – “Appa biết nó rất rõ.”
- “Vâng…” – HyunSoo gật đầu, thằng bé bắt đầu tưởng tượng xem một con chó rất lớn nhưng rất hiền là như thế nào. Tưởng tượng một lúc lâu, HyunSoo ngủ quên lúc nào không biết.
- “Cục cưng…” – Seohyun mỉm cười thì thầm vào tai con trai mình, cô hôn lên mặt nó, gương mặt giống Luhan như khuôn đúc mỗi khi nó ngủ. Sau đó cô cũng ngủ thiếp đi với thân thể mệt mỏi. (Ai đọc tới khúc này mà nghĩ thêm gì là quá đen rồi đó nga~)
LuLu đã nấu xong nồi soup mà mãi vẫn chưa thấy ai ra, anh quyết định vào trong xem chuyện gì. Cảnh tượng trong phòng khiến môi anh bất giác cong lên thành một nụ cười. Tay HyunSoo ôm lấy cổ vợ anh, cái cẳng chân ngắn ngủn của nó thì gác lên eo cô, mặt nó đặt sát rạt gương mặt cũng đang say ngủ của Seohyun. Tay Seo cũng đang ôm ngang thân hình bé nhỏ của đứa con trai.
Luhan trèo lên giường, ôm Seohyun từ phía sau và hôn vào gáy cô.
- “Anh dạy hư cục cưng.” – Cô kết tội anh, mắt vẫn còn khép.
- “Anh nào có.” – Han ngơ chối nguây nguẩy.
Cô mở mắt liếc anh.
- “Em ngủ tiếp đi.” – Anh kéo chăn lại cho cô và ôm cô thật chặt, đưa tay ra phía trước vỗ vỗ mông nhỏ của HyunSoo làm thằng bé kêu ư ử, rúc sâu hơn vào mẹ nó và ngủ tiếp.
Seohyun không buồn cãi, cô một lần nữa thiếp đi trong vòng tay của cả hai bố con.
Luhan cũng nhắm mắt vùi mặt vào gáy vợ bé nhỏ của anh, hít hà mùi hương cơ thể mà anh mê đắm.
Bữa sáng… thôi thì từ từ ăn cũng được…
END.
|
Rate
-
Xem tất cả
|