|
Tác giả |
Đăng lúc 14-6-2013 20:03:08
|
Xem tất
Chap 7
Với suy nghĩ như thế, anh vài lần tỏ tình và bị cô quăng cho vài cục bơ không thương tiếc. Anh vẫn chờ. Một hôm Seo cầm nhầm chai rượu của Han(dùng để làm thịt gà),nàng tưởng chai nước và vì khát tới khô cổ nên tu ừng ực.
-“Anh về rồi đây” - Luhan cất tiếng gọi, giật mình thấy Seo xiểng niểng chân xiêu chân vẹo bước ra
-“Aha...hức... Anh về rồi...hức.. Đấy àh????” - Cô bước hụt, ngã ngay vào lòng cậu, mặt cậu đỏ bừng lên.
-“Ôi trời... Sao toàn mùi rượu thế này??? Em đừng nói là em uống rượu anh mua để làm gà rồi nhé.” - Han chạy vào bếp nhìn chai rượu.
- “Có chút xíu..hức...à..làm gì mà dữ...hức vậy???
- “CHÚT XÍU??? Em nhìn xem em nốc cạn chai rượu rồi thấy không” - Han càu nhàu. Cơ mà mặt cô nàng khi say đỏ ửng trông đáng yêu thật. - “Hư quá. Giờ thì làm sao làm món gà đây???”
- “Khỏi ăn cũng...hức.được..hức...” - Bỗng cô nắm vai Han, nhìn chăm chăm cậu bằng đôi mắt lờ đờ - “Điều quan trọng...hức...là tôi..hức...có điều muốn nói với...hức...anh”
- “Điều gì quan trọng cơ??? Em có sao không??? Nóng quá này.” - Han lo lắng sờ trán cô.
- “Bỏ ra!!! Tôi không sao hết..hức...điều tôi muốn hỏi là...hức..anh...có thích tôi không đấy” - Seo lè nhè.
Han trố mắt ra nhìn Seo không nói nên lời
- “Nhìn cái giề??? Hức... Anh là sói... Không thích tôi được...hức...nhưng tôi lỡ...hức...yêu anh mất...hức...rồi đấy”
Mặt của Han >>> (O.O)
Không chờ Han nói câu nào, cô tự hỏi, tự trả lời rồi kéo cổ áo anh xuống đặt lên anh một nụ hôn.
Mặt của Han >>> (Ô.Ô)
- “Tôi buồn ngủ...” - Seo lê bước lên cầu thang nhưng trượt té, cậu lắc đầu ngán ngẩm bế cô về phòng.
( Chuyện xảy ra Au thấy hết biết hết nhưng ngu gì nói) *Au lòi đuôi cáo*
~~~~♥~~~~
- “LuHanie…” – Seohyun gọi, nhưng không có tiếng trả lời – “Hanie à?” – Cô cố lết xuống nhà, không có ai.
Chắc anh ấy đi đâu đó, Hyun nghĩ vậy và đợi, đợi đến xế chiều, Xiao Lu vẫn không thấy bóng dáng.
Đợi.
Một tuần, không có bóng dáng.
Cô lại trở về làm Seo Joo Hyun, một đứa trẻ cô đơn, sống một mình trong căn biệt thự bự chảng ở ngoại ô thành phố. Bố mẹ cô đã sang Mỹ để định cư và Hyun nhất quyết không muốn xa Hàn Quốc nên cô được ông bà Seo để lại nơi quê nhà với căn biệt thự xa hoa và đống tài sản kếch xù không tiêu xuể đối với một cô gái 20 tuổi thật thà đáng yêu và yếu đuối như Seo Joo Hyun.
Ưm, câu văn vẫn quá dài…
Sáng sáng Seohyun sẽ đạp một chiếc xe đạp màu thanh thiên đến trường đại học sau đó cô sẽ đạp xe về nhà, tự nấu cơm, tự ăn, tự dọn dẹp. Sau đó nữa cô sẽ lên phòng học bài, hoặc nghe nhạc, hoặc đọc sách, hoặc bất cứ cái gì mà những cô gái hiền thục, có trí thức vẫn hay làm. Sau đó của sau đó, cậu sẽ lên giường và ngủ, chuẩn bị cho một ngày mai không-khác-gì-hôm-nay.
À quên, còn một việc nữa, là đợi.
Hai tuần, rồi ba tuần, cứ đợi, đợi người-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy.
Như một cơn mơ, hơn một tháng nay phải chăng chỉ là một cơn mơ, rằng Seohyun cứu được một người đàn ông tên Xiao Luhan, anh ta là sói, ưm, nghe đã thấy giống mơ thật… Sau đó nuôi anh ta hơn một tháng, ngủ với anh ta, hôn anh ta(vì thiếu lí trí), ôm anh ta, và cũng được anh ta hôn…
Tất cả chỉ là mơ sao? Cũng thật hài hước đi?
Cô ngồi thẫn thờ bên bàn cơm, nhìn đăm đăm miếng thịt được nướng nửa sống nửa chín một cách hoàn hảo phía
bên kia bàn ăn. Cô đã học được cách nướng thịt, và LuLu không về để ăn.
Hyun thử ngồi xem trận boxing nảy lửa trên TV, tự hỏi cái tên Xiao Lu đấy thích cái này ở chỗ nào, nghĩ rằng mình sẽ hỏi anh sau, nhưng rồi nhận ra rằng nên tìm anh ở đâu để hỏi?
Cô thử nằm phơi nắng giữa bãi cỏ, thử cảm giác nắng vàng trải lên khắp người mình và nhắm mắt cảm nhận, tự hỏi việc này thì có gì tốt mà LuLu vẫn cứ hay làm?
Seo thử cắt một miếng thịt nửa sống nửa chín và cho vào miệng, cũng không khó ăn lắm, thảo nào tên sói đấy thích ăn, nhưng cô vẫn thích ăn đồ chín hơn.
Hyun thậm chí còn thử đứng giữa con đường vắng lúc xế chiều, đợi xem có thằng lưu manh nào đến và Luhan sẽ nhảy ra cứu cậu không, nhưng chờ mãi chờ hoài vẫn không thấy ai, đúng là đường vắng thật…
Cô lại nghĩ đến việc thử đâm mình một nhát xem cậu có xuất hiện không, nhưng mà cô lại là một người yếu đuối, cho nên cô chỉ cầm lưỡi lam rạch lên cổ tay những đường nho nhỏ, rồi nhiều đường nho nhỏ, rồi rất nhiều đường nho nhỏ, máu rơi tỏng rỏng xuống nền nhà tắm, loang lổ những vết đỏ nhạt màu trong dòng nước vòi sen. Cô cười, Luhan không đến cũng chẳng sao, bởi vì cô thích cảm giác này, cảm giác máu đang chảy ngược hết ra ngoài… Thật tốt, liệu kí ức có chảy hết ra ngoài nếu cô tự bắn vào não mình không?
.
Han ngửi thấy mùi máu, máu của người con gái cậu yêu.
- “CHẾT TIỆT!” – Cậu gầm lên và chạy thật nhanh về phía căn biệt thự.
Han tông cửa phòng tắm và thấy cô bé đang nhìn cổ tay mình với một gương mặt mang chút gì đó thương hại, dưới chân cô là máu, rất nhiều máu.
- “SEOHYUN!!!” – Cậu rống lên và lao đến mang cô ra khỏi nhà tắm. Seohyun mê man trong vòng tay Luhan, tự cười giễu và nắm chặt áo cậu.
Cô đang ngồi bên mép giường, một tay nắm chặt áo Han, tay kia đang được cậu băng bó, cô ngước mắt nhìn cậu, cười tươi.
- “Hóa ra dùng cách này thì anh sẽ đến… Vậy lần sau tôi sẽ thử đâm một dao, hoặc bắn một phát vào não… Như vậy anh sẽ đến nhanh hơn đúng không?”
Luhan đau, cái cách Seohyun nói về việc tự làm đau mình khiến tim cậu nhói buốt.
- “Anh xin lỗi.” – Luhan ôm lấy cô bé.
- “Cũng biết cơ đấy?!” – Hyun đáp, lạnh lùng không ôm lại Han, nhưng tay cô vẫn nắm chặt áo cậu.
- “Hôm đó anh phải đi quá gấp nên không kịp báo cho em, em lại rất mệt nên anh không muốn đánh thức em dậy.” – Cậu tiếp tục nói – “Se Hun gọi anh về tộc, chuyện rất dài. Họ biết anh đang ở với em, một con người, và họ không hài lòng chuyện đó. Họ bảo cũng đến lúc anh nên tìm một người để nối dõi gì đấy, mớ lý lẽ cũ rích… Sau đó anh bảo anh muốn đi tìm vợ tìm con, và họ thả anh ra…”
Cô cắn chặt răng
- “Vậy anh về đây làm gì?”
- “Tìm vợ, tìm con” – Hanie đáp gọn – “Đứa con nối dõi.”
- “Rất tiếc…” – Hyunie nói, nước mắt lăn trên đôi má gầy gò. Hóa ra là về đây tìm vợ, tìm con, có vợ có con rồi, thế chẳng phải cô làm kì đà cản mũi sao? – “…anh đến sai chỗ rồi…” – Cô nói và đẩy anh ra, mạnh mẽ quẹt nước mắt.
Luhan ngồi thụp xuống và ngước nhìn gương mắt lấp lem nước mắt của Hyun, cậu thở dài thò tay vào túi quần lấy ra một cái nhẫn…
- “Anh đã bảo là anh tìm vợ,tìm con…” – Cậu nói và đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô –“…Làm sao anh có thể tìm nhầm vợ được?”
Hyun nhìn cậu chăm chăm trân trối.
- “Nhưng tôi là con người... Và anh đã có vợ có con…” – Cô nhíu mày khó hiểu, quên luôn cả khóc. Xiao Luhan bị nhốt vài tuần thành ra ngốc rồi sao?
Nhưng cậu cười tủm tỉm.- “ Ừ. Đúng.”
- “Vợ anh đây.” - Cậu nựng cằm cô - “Và con anh đây.”– LuHan nói và sờ sờ vào bụng Seohyun bé bỏng. Một giây sau đó cậu thấy mình bị đạp văng ra xa.
- “Anh đang sờ chỗ quái nào vậy?” – Seo gào lên và lùi lại trên giường – “Và ý anh là cái quái gì vậy?”
Luhan xuýt xoa khi sờ cái mông đau nhói bởi vì hôn nhau với nền nhà. Cậu cồm lồm bò lại chỗ giường và trèo lên, sau đó quỳ với tư thế của một con chiên ngoan đạo(LOL~~), đáng thương hề hề mà nói với vợ yêu.
- “Anh sẽ là Tộc trưởng, cho nên người hay sói gì cũng có thể sinh con cho anh được…” – Han nhìn Hyun đang há hốc mồm, nói tiếp – “…và anh đoán là trong bụng em đang có cục cưng của chúng ta…” – Nói xong cậu cười ngốc nhìn đăm đăm cái bụng Hyun.
- “Không thể nào… Anh... Từ lúc nào???” – Hyun lẩm bẩm, xoa xoa bụng mình – “…Làm sao có thể?…”
- “Từ lúc nào em tự biết đê!!! Mà Có thể chứ sao lại không?” – Han cười khoái trá, cậu đã bò lại trước mặt Hyun từ lúc nào – “Em có muốn ăn thịt sống không?”
Cô ngẫm nghĩ
- “Cũng không phải không ăn được…” – Cô lẩm bẩm.
- “Đấy!” – Luhan búng tay – “Người thường mà ăn được chỗ thịt đó thì cũng thành sói rồi. Vậy em có hay chóng mặt không?”
- “Đôi khi…”
- “Đấy! Con anh nó hành em đấy!” – Han cười to – “Sau này ăn thịt nhiều một chút nhé, ăn cho cục cưng nữa.”
Xiao Lu cười híp mắt, cậu cuối cùng cũng có con nối dõi. Con nào mà chẳng là con? Con lai hay con gốc gì thì cũng phải nhận thôi, đám trưởng lão đó thích thì tự đẻ đi chứ, việc quái gì cứ áp đặt lên cậu?
Đang cười như ngốc thì cậu lại bị Hyun đạp xuống giường.
- “Ai nói tôi sẽ đưa nó cho anh?” – Seohyun đỏ mặt gào lên – “Con của tôi, tự tôi nuôi!” (đúng đó umma)
LuHan lần thứ hai ngoi dậy từ dưới giường, cười xán lạn, có vẻ như rất hạnh phúc khi bị vợ đạp.
- “Em mạnh hơn rồi đấy! Đã bảo con chúng ta thật có ích mà…” – Han yêu thương nhìn cái bụng Seohyun cười hề hề
- “Câm mồm!” – Seohyun hét lên, mặt đỏ như cà chua chín, cô giấu mặt vào gối.
Luhan mỉm cười, trèo lên ôm lấy cô vợ từ sau lưng.
- “Anh nhớ em muốn chết…” – Han nói, vùi mặt vào gáy cô – “Lần sau đừng tự làm đau mình, anh rất sợ…”
Hyun yên lặng rồi quay lại đối mặt với Luhan.
- “Vậy lần sau không được bỏ em đi nữa.”
- “Anh hứa mà.” – LuLu nói, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô.
- “Anh kiếm đâu ra cái nhẫn vậy?” – Hyun thắc mắc hỏi, đưa cao tay lên để xem chiếc nhẫn lấp lánh.
- “Mua.” – Luhan đáp, cười tươi rói.
- “Anh lấy tiền đâu ra mà mua?”
- “Anh đi làm.” – Cậu cười híp mắt.
- “Làm cái gì?” – Hyun quay sang nhìn Luhan, trợn mắt. Tìm ra một số tiền lớn như vậy trong thời gian ngắn thì chỉ có đi làm…trai bao?
Ý nghĩ Xiao Lu đi làm trai bao khiến cô nàng tức đến lộn ruột. Cô ngồi bật dậy nắm lấy cổ áo cậu.
- “Nói ngay! Anh lấy tiền này từ đâu?”
- “Ế ế sao em lại thế? Anh đi làm gì nhỉ?” – Han ra chiều ngẫm nghĩ – “Ông già đó bắt anh mặc đồ xong bắt anh đứng chụp đủ kiểu ảnh… làm người mẫu! Đúng rồi làm người mẫu!” – Cậu reo lên như đúng rồi – “Ông ấy nói anh có dáng người đẹp. Chồng em có dáng người đẹp đó nha!” – Nói rồi cậu cười hềnh hệch như ngốc.
Seo thở phào, ra là đi làm người mẫu.
- “Thế mà em tưởng anh nản nên bỏ em luôn rồi...” - Seo cúi mặt nghịch nghịch cúc áo Han
Anh nhớ lại điều vợ bé bỏng của anh nói hôm trước khi anh đi mà cười hềnh hệch như ngố. Thôi thì không kể lại tốt hơn. Anh siết chặt Seo trong vòng tay.
- “Anh đặt tên con rồi.” – Han nói khi hai tay đang vuốt ve bụng Hyun.
- “Gì cơ?” – Seo há hốc mồm – “Từ khi nào?”
- “Từ lúc anh yêu em.” – Lulu đáp và le lưỡi, không hiểu sao anh đã luôn nghĩ đến một đứa trẻ mỗi khi cậu với cô bên nhau.
- “CÁI GÌ CƠ?” – Seo ré lên – “Anh dám có suy nghĩ “đồi bại” với em từ lúc đó cơ à?”
Lu cười ầm, véo cái mũi Seo.
- “Nó sẽ tên là HyunSoo.” – Cậu dịu dàng nói – “… Xiao HyunSoo…” – Luhan cúi xuống đặt tay lên cái bụng vẫn-chưa-có-gì-thay-đổi của Seo và gọi – “HyunSoo à, HyunSoo à… nghe bố gọi gì không? Đừng hành mẹ nha con, ngoan ngoãn năm tháng nữa bố sẽ bế con ra ngoài…”
- “Cái gì năm tháng?” – Seo bất ngờ hỏi – “Sao nhanh vậy?”
- “Em không biết sao? Sói chỉ mang thai trong năm tháng thôi.”
Hyun chớp mắt rồi gật gù, như vậy cậu sẽ nhanh gặp cục cưng hơn. Cậu đẩy đầu Luhan ra và xoa xoa bụng mình.
- “HyunSoo à~~ HyunSoo HyunSoo…” – Cái cách mà Seo chu môi lúc phát âm chữ “Soo” đáng yêu đến mức làm Han chỉ muốn lao vào cắn – “… Mau ra ngoài bảo vệ mẹ nha, bố con bắt nạt mẹ ghê lắm đó, mẹ khổ lắm đó HyunSoo à~~~”
- “Này!”- Han gào lên – “Ai mới phải nói câu đó hả?” – Cậu bất mãn nhìn vợ mình, sau đó lao vào cù léc Seo – “Này thì bắt nạt này!”
- “aa nhột! Nhột! Hahaha nhột! Đừng làm nữa!”
- “Bảo “chồng tha cho vợ”, nhanh.” – Han ra lệnh.
- “Hahaha không nói! Nhột quá! Jun đừng cù nữa!” – Cô cười đến chảy cả nước mắt.
- “Ngoan nói đi chồng mới tha.”
- “Chồng… chồng tha cho vợ hahaha được chưa?”
- “Ngoan.”
XD
~~~~♥~~~~
|
|