|
CHAP 1
Seo Joo Hyun là một đứa trẻ cô đơn, sống trong căn biệt thự bự chảng ở ngoại ô thành phố với một vú nuôi hiền hậu. Bố mẹ cô đã sang Mỹ để định cư và Seohyun nhất quyết không muốn xa Hàn Quốc nên cô được ông bà Seo để lại nơi quê nhà với căn biệt thự xa hoa và đống tài sản kếch xù không tiêu xuể đối với một cô gái 20 tuổi thật thà đáng yêu và yếu đuối như Seo Joo Hyun.
Ưm, câu văn dài quá…
Bây giờ chúng ta sẽ chuyển sang phần kể lể về cuộc sống hằng ngày của Seohyunie ở căn nhà của cô. Sáng sáng Seohyun sẽ đạp một chiếc xe đạp màu thanh thiên (đương nhiên cô có đủ tiền để mua 5 chiếc Ferrari nhưng cô gái đáng yêu của chúng ta khăng khăng muốn bảo vệ môi trường) đến trường đại học và sau đó đạp xe về nhà, trên đường đi đương nhiên cũng ngắm mây trời sóng nước hoa lá bướm chim gì đấy nhưng những chi tiết không quan trọng thì nên lượt đi cho bớt loãng fic. Ưm, sau đó Seo Joo Hyun sẽ đạp xe về nhà, ôm vú nuôi một cái ấm áp và ngồi chực bên bàn ăn để đợi bữa tối. Sau đó nữa cô sẽ lên phòng học bài, hoặc nghe nhạc, hoặc đọc sách, hoặc bất cứ cái gì mà những cô gái hiền thục, có trí thức vẫn hay làm. Sau đó của sau đó, cô sẽ lên giường và ngủ, chuẩn bị cho một ngày mai không-khác-gì-hôm-nay.
Nói chung, Seo Joo Hyun là một đứa trẻ cô đơn, thì tôi đã nói ở đầu fic rồi mà lị…
Rồi, bây giờ chúng ta đến phần chính của câu chuyện…
Đó là một ngày mùa hè trời xanh xanh mây trắng bay, Seohyun đang đứng trước cửa tiễn vú nuôi về quê vì người thân của bà bị bệnh, không biết khi nào bà mới trở lên thành phố được.
- “Hyunie, con có chắc là con tự xoay sở được không đấy?” – Vú nuôi lo lắng hỏi, bà thích gọi Seohyun là Hyunie, âm thanh khi đọc ra nghe rất mềm.
- “Được mà Vú” – Seohyun cười toe toét đến mang tai. Thực ra thì không “được” chút nào nhưng mà chẳng lẽ lại giữ chân người đang bận công chuyện lại? – “Con đã hai mươi tuổi rồi, thành thiếu nữ rồi đó, chẳng lẽ lại không chăm sóc bản thân được sao?”
Vú nuôi mỉm cười.
- “Aigoo Hyunie của Vú” – Bà xoa đầu Seohyun ân cần – “Vậy Vú đi nhé, đồ ăn trong tủ lạnh Vú đã chuẩn bị cho một tuần luôn rồi, có gì là phải gọi Vú liền đấy, đừng có mà giấu đấy.”
- “Vâng mà.” – Seohyun gật đầu quyết liệt – “Vú đi đường bình an, cho con gửi lời hỏi thăm Taengoo ạ.”
- “Ừa Vú nhớ rồi, ở nhà ngoan đấy. Vú đi đây.” – Nói rồi bà xách túi đồ đi xa khỏi căn biệt thự xa xỉ của Seohyun.
.
.
Thở dài (không phải Au thở dài đâu, là Seohyun đấy)
Thở dài (vẫn là Hyunie đấy)
Thở dài (là của Hyun luôn…)
Thở dài (cái này mới là của Au…)
Sau ba cái thở dài thườn thượt như Vạn Lý Trường Thành, Seohyun quay vào trong nhà và bắt đầu đi đóng tất cả cửa chính và cửa sổ. Cô không biết như thế này có bị ngạt thở hay không nhưng mà đề phòng vẫn hơn. Seohyun sợ sấm, sợ những con ngài hay bay vào ban đêm, sợ những tiếng động lạ ngoài vườn, sợ tiếng màn cửa đập phần phật mỗi lần một cơn gió luồn vào nhà, và hơn hết, sợ ăn trộm. Mặc dù trời sáng, nhưng mà, ừm, cẩn thận không bao giờ thừa.
~~~~♥~~~~
Đã hai này trôi qua và Seohyun vẫn chưa quen được với việc một mình trong tòa biệt thự lạnh lẽo. Cô vẫn còn giật mình mỗi khi một chiếc xe máy rú ga chạy qua con đường nhỏ trước nhà, giật mình bởi những tiếng mèo hoang kêu nho nhỏ hay chó sủa nơi xa xa, Seohyun cần, rất cần một người ở bên, ai cũng được, à quên, không phải ai cũng được mà là trừ kẻ xấu ra.
Seohyun yếu đuối, cô biết. Seohyun cô đơn, cô biết. Seohyun hay khóc, cô cũng biết. Nhưng mà phải làm sao? Cha mẹ sinh con trời sinh tính, cô cũng muốn mình mạnh mẽ một chút, cứng rắn một chút, nhưng mà đã hai mươi năm nay sống như vậy, bảo cô thay đổi cũng đâu có dễ.
Hyunie đang chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì một tiếng động lạ vọng vào từ ngoài vườn cây, tiếng động giống như một vật nặng nề rơi xuống cùng với tiếng rên rỉ đau đớn.
Trộm!
Seohyun suýt nữa đã khóc thét. Bố mẹ ơi sao lại để cho con một căn nhà khổng lồ và trông-có-vẻ rất giàu có như thế này. Có biết chúng sẽ thu hút bọn trộm đến không? Bây giờ thì cô con gái của hai người đang run như cầy sấy và nước mắt sắp rơi ra rồi. Chúa ơi, có ai không cứu con với…
Nhưng Seohyun bỗng nhiên nghĩ khác. Đã hai mươi tuổi rồi, chả nhẽ một thằng/con trộm cũng không đối phó được sao? Chỉ cần vác một cái cây và lựa lúc phang vào đầu nó cho nó xỉu đi rồi gọi cảnh sát đến, như vậy chẳng phải xong rồi sao?(dễ vậy sao?)
Vâng, và với một bộ não hai mươi tuổi chưa-hiểu-sự-đời của Seohyun, cô cầm cái gậy bóng chày trên tay và từ từ mở hé cửa. Không có ai. À mà đương nhiên là không có ai, chả nhẽ nó lại để cho mình thấy?
Seohyun rón rén đi ra vườn, gậy bóng chày giơ cao, định bụng thấy cái gì động đậy thì sẽ phang cái đấy một phát. Bỗng có gì đó sột soạt ở trong bụi cây bên trái Seohyun, chân cô bắt đầu đứng không vững và tim thì đang gào thét muốn nhảy luôn ra ngoài.
Một cái đầu ló ra từ trong bụi cây, chật vật trèo ra khỏi đống lá cành chằng chịt trước khi ngước đôi mắt đen như mực nhìn Seohyun. Sau đó là âm thanh khiến người ta bủn rủn chân tay của một cái gậy tiếp xúc với một cái đầu, sau đó nữa là tiếng ạch đụi của một người ngã xuống. Cuối cùng của sau đó, một tiếng nức nở bật ra từ miệng của Seo kèm theo một câu nói nhẹ như lông hồng:
- “Mình giết người rồi…”
~~~~♥~~~~
Chap 2
~~~~♥~~~~
Luhan tỉnh lại trong cơn ê ẩm khắp người và một cảm giác bức bách trên đầu. Cậu từ từ mở mắt và thấy một đôi mắt ngấn nước đen láy đang nhìn cậu sợ hãi.
- “Cô là ai?” – Luhan hỏi, cố nhớ xem đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
- “Câu đó không phải tôi nên hỏi anh sao…?” – Cô gái kia nhỏ giọng nói, mắt vẫn nhìn Luhan không rời.
Chuyện gì nhỉ? Han cố nhớ. Tối qua cậu đang đi săn thì gặp con nhóc đó, con nhóc tóc đen với cái súng dài ngoằng. Đúng rồi, sau đó cậu chạy trốn nó vì trong người không còn sức để chiến đấu nữa. Sau đó…sau đó… À, sau đó cậu nhảy qua tường một căn biệt thự và té vào một bụi cây. Vâng, và bị một con nhỏ khác đang ngồi một cách yếu đuối trước mặt đây cho một gậy vào đầu. (cái này gọi là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa nè)
Luhan nghiến răng khi nhìn vào chiếc gương phía bên kia căn phòng, cậu thậm chí còn không dám tưởng tượng ra được một ngày đầu mình có thể bị băng bó đến mức này. Trắng toát, Luhan còn không thấy một sợi tóc rơi ra ngoài, những gì cậu có thể xác định được là hai cái lỗ chừa ra đôi mắt, một cái lỗ chừa ra cái mũi, và một khe hẹp chừa ra cái miệng. Ôi chúa ơi con nhỏ đó có hiểu về cái khái niệm gọi là “thẩm mỹ” không vậy?
- “THÁO NGAY RA CHO TÔI!!!!” – Luhan gầm lên làm cô bé kia nhảy dựng.
- “Nhưng…vết thương…” – Cô lắp bắp, quên cả khóc.
- “THÁO NGAY!!!” – Luhan lại rống lên và cố gắng tự mình cởi ra, bởi vì không biết đâu là đầu mút nên sau một vài phút vật lộn, cậu đã thành công tạo nên một đống lùng nhùng trên đầu mình
Cô bé mím môi, cố gắng nín cười.
- “Từ từ, tôi cởi cho anh.” – Nàng nhẹ nhàng nói, rồi nhẹ nhàng tháo từng lớp băng ra cho Luhan, nhẹ nhàng chỉnh lại đầu tóc cho cậu (nhưng bị Luhan hất tay ra), rồi cũng nhẹ nhàng hỏi – “Anh là ai?”
Cậu mải soi gương để vuốt lại mấy sợi tóc mai đang chỉa ra đủ hướng, sờ sờ cục u trên đầu mình với đôi mắt hằn học rồi quay sang nhìn cô bé trước mặt,noi một cách ngán ngẩm.
- “Xiao Luhan” – Cậu nói, nằm vật xuống chiếc giường êm ái – “Con trai trưởng của Lang Tộc.”
- “La…Lang Tộc?” – Mắt cô bé mở lớn (Luhan bỗng thấy đáng yêu hết chỗ nói)
- “Phải, Lang Tộc.” – Cậu đảo mắt, kiểu con nhóc này chắc không hiểu đúng bản chất của vấn đề – “Lang. Sói đấy
biết không?Ngốc?”
- “Sói…” – Cô bé vẫn còn lẩm bẩm.
Luhan nhắm mắt thiếu kiên nhẫn, cậu ghét nhất là những thể loại chậm tiêu như thế này. Một phát búng tay và một con sói màu xám to gấp đôi con chó becgie nằm thế chỗ Luhan trên giường, nó phe phẩy đuôi một cách thoải mái và bắn những ánh mắt lấp lánh về phía Seohyun đang đông cứng trên ghế.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
- “A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” – Một tiếng thét vỡ óc vang lên và sau đó là tiếng đồ đạc bị ném rơi loảng xoảng – “MA QUỶ BIẾN ĐI!! MAU RA KHỎI NHÀ TAO NGAY!!!” – Cô bé hoảng hốt ném bất cứ thứ gì vơ được vào con sói khổng lồ đang nhảy loi choi né bên này tránh bên kia trên giường. Cậu theo phản xạ mà tránh hoặc phản kháng lại, vô tình một cái bình hoa bị ném xuống góc giường, mảnh sứ văng tung tóe cứa lên mặt, tay, chân của cô những vết nhỏ ri rỉ máu.
Sau khi đã kết đồ để ném, cô bắt đầu ngồi phịch xuống và khóc thút thít, cố lết vào góc phòng, càng xa con sói càng tốt. Cô chưa bao giờ nghĩ ma quỷ có thể hiện hình vào ban ngày ban mặt như thế này, lại là một con ma sói. Cô bé nấc to hơn với cái ý nghĩ sẽ bị nó xé xác thành một đống thịt vụn. Úp mặt vào đầu gối, cô thầm chào tạm biệt bố mẹ và vú nuôi. Có lẽ cái chết của con sẽ rất chi là vô duyên và hài hước nhưng mà con sắp chết thật rồi đây. Hai mươi tuổi, vẫn còn chưa kịp làm gì…
- “Đồ ngốc!” – Có tiếng cười khúc khích vang lên và một bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô nàng. Thật là, cái con nhóc này quá đáng yêu đi, Luhan kìm lòng không đặng và muốn trêu nó một chút, ai ngờ làm nó khóc thảm thế này. Nhưng mà càng khóc lại càng đáng yêu…
Con bé hé mắt nhìn Luhan khiếp sợ.
- “Nói thật đi, anh là ai?”
Luhan thở dài.
- “Đã nói rồi mà, tôi là Xiao Luhan trưởng nam của Lang Tộc.” – Cậu nói và đảo mắt nhìn quanh căn phòng – “Nhà cô rộng nhỉ? Tôi sẽ ở đây luôn.”
- “CÁI GÌ?” – Cô bé hét lên. Không đùa chứ?
- “Không muốn?” – Luhan nhìn cô bé trước mặt một cách nguy hiểm, cậu biến thành sói và bắt đầu liếm liếm gò má của cô gái, nơi có vết xước đang rỉ máu, rất thơm, không phải mùi máu dưới vết xước kia thơm, mà là da thịt thơm.
Cô gái chết trân, gần như không thể cử động, cái lưỡi dài ẩm ướt và nóng ấm của Luhan khiến ai kia đóng băng, tự hỏi liệu cô có bị cắn một phát nếu cố đẩy con sói này ra không?
Mắt Seohyun bắt đầu ướt, một giọt nước mắt rơi xuống. Cô có cảm giác như bị vờn, bị coi như trò đùa. Gì chứ? Giết thì giết quách cho rồi, liếm liếm cái giề? Chẳng lẽ loài sói trước khi xơi tái con mồi thì thường phải đùa như thế này sao? Thật là rảnh rỗi!
Luhan cảm giác được nước mắt của cô gái đang rơi trên ria mép mình, cậu bắt đầu suy nghĩ. Cô nhóc này tuy có hơi ngốc một tí, mít ướt một tí, lại cho cậu một gậy thừa sống thiếu chết nhưng dù sao cũng là nó cứu cậu. Không có nó thì chắc cậu đã bị nhỏ tóc đen kia bắn cho vài phát. Luhan bắt đầu đưa lưỡi liếm những giọt nước mắt của cô, liếm lên tay, những nơi cô gái do cậu mà bị thương. Thơm thật, đã bảo cô bé này rất thơm rồi mà, lại rất đáng yêu…
Cô chớp mắt nhìn Luhan đang liếm mặt mình như một con chó trung thành (LOL =]])
- “Ưm…nhột… đừng liếm nữa…” – Cô cười khanh khách, cố đẩy Han ra.
Cậu biến lại thành người, ngồi chồm hổm trước mặt cô và áp hai tay vào má nàng, nhìn vào đôi mắt vẫn còn ươn ướt kia.
- “Cô tên gì?”
- “Seohyun…” – Cô sợ sệt nói, người đàn ông biến đổi xoành xoạch này đúng là không thể đoán trước được hắn muốn làm gì – “…Seo Joo Hyun” – Cô nói thêm khi thấy một bên lông mày Luhan nhướn lên.
- “Được rồi, Seohyun, tôi sẽ ở nhà cô trong một khoảng thời gian. Có một con nhỏ tóc đen đang rình mò muốn bắn chết tôi cho bằng được.” – Luhan nói và đứng lên đi lại nơi cửa sổ, cậu vén màn và nhìn xuống khu vườn cùng con đường vắng vẻ. Cái con tóc đen đó đó có gương mặt đẹp mê người nhưng đôi mắt nó lạnh lẽo nguy hiểm, Luhan không muốn làm liều – “Tôi sẽ đi khi nào tôi muốn, và sẽ không mang lại rắc rối cho cô.”
Seohyun nghe xong và nhẹ gật đầu, chứ còn có thể làm gì?
Một lúc sau, Luhan nói.
- “Hyun ah~, tôi đói…”- Gớm, con người ấy mà cũng biết làm nũng ngay tắp lự với người ta cơ đấy.
- “Anh muốn ăn gì?” – Cô nhảy dựng lên, đừng có đói quá mà làm liều nha – “Tôi đi mua cho anh ngay.”
- “Thịt sống.” – Luhan mặt tỉnh bơ.
Seo lại bắt đầu rưng rưng nước mắt,bủn rủn chân tay.
- “Này cô bị ngốc à?” – Cậu cười to khi thấy cô đang run – “Tôi mà ăn cô thì ai giúp tôi?” – Rồi cậu nín cười – “Với cả tôi không ăn thịt người.”
Seohyun bặm môi tức giận, cô đúng là bị đùa thật mà. Không ăn thịt người thì hù người ta làm gì? Đúng là loại rảnh rỗi!
- “Nhưng không có nghĩa là tôi không xé xác cô ra được.” – Luhan nói, khiến Hyunie lại bắt đầu run – “Tôi đói. Thịt sống cũng được, mà nửa sống nửa chín cũng được, miễn còn lại chút mùi máu cho tôi.”
Seohyun gật đầu cứng ngắc, đi ra khỏi phòng.
~~~~♥~~~~ |
|