|
WITHOUT YOU ! I’M LOST
Chap 11
Ngày 6 tháng 5
Đã quá hè, Nhưng hôm nay trời thật sự rất nhiều mây, Ta thích thời tiết như vậy, mát mẻ, không có nắng lại không có mưa. Sáng hôm nay, Baekhyun đã đi họp khẩn ở công ty, Anh đã làm giám đốc rồi. Vì thế mặc dù xin nghỉ phép ở nhà nhưng vẫn phải tham gia các cuộc họp quan trọng ở công ty.
Hôm nay là ngày 6 tháng 5, Sinh nhật của Baekhyun.
Cách đây khoảng 1 tháng. Trước khi Anh biết tôi bị bệnh tôi đã vạch ra kế hoạch rất rõ ràng nhưng bây giờ anh đã nắm rõ tình hình của tôi nếu làm quá nhiều món tôi sợ anh sẽ tự trách.
Sáng hôm nay, Lúc anh thức giấc tôi tỏ thái độ khó chịu rõ ràng, Anh ở góc nào trong nhà tôi cũng sẽ tránh, đến nỗi anh phải hỏi tôi giận anh chuyện gì.
Tôi tiễn Baekhyun ra cửa, sau đó bắt đầu hành trình đi siêu thị. Baekhyun thích ăn thức ăn làm từ tinh bột, không thích ăn dầu mỡ. Baekhyun thích nhất màu trắng, ghét nhất màu vàng, những thứ này tôi đều nhớ rất rõ trong đầu.
Buổi sáng, siêu thị có rất ít người. tôi chọn đồ dùng cũng không quá khó khăn, chỉ là lúc ra xe đầu tôi hơi choáng váng, máu từ trong mũi chảy ra một mạch. Nhưng tất nhiên là vẫn không sao.
Tôi không thể lái xe, bởi vì tay chân của tôi bất cứ lúc nào cũng có thể mất cảm giác, đương nhiên thần kinh còn lại một chút cảm giác nho nhỏ .
Từ giữa trưa tôi liền bắt đầu chuẩn bị cơm tối, đủ loại nguyên liệu nấu ăn, tôi muốn làm thật nhiều món.
Chỉ là, không nghĩ tới bệnh của tôi vào lúc này phát tác. Tôi co quắp ngã xuống đất, muốn bò tới phòng ngủ lấy thuốc nhưng toàn thân từ trên xuống dưới một chút khí lực cũng không có, hơn nữa bắt đầu kèm theo đau đớn.
Tôi cắn răng, chịu nhịn, nhưng tuyến lệ vẫn hoạt động , nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Điện thoại di động ở bên người, chỉ cần mở khóa có thể bấm được số của Baekhyun. Mà tôi cần thuốc để giảm bớt đau đớn, nếu không để đến lúc mê man, có lẽ cả đời này cũng ko thể nhìn thấy Baekhyun
Nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng cảm giác, tôi nhìn điện thoại di động nhắm mắt lại.
Lúc tôi tỉnh dậy thì đã 7 h tối. Tôi đứng lên, sửa sang lại tạp dề trên người, nhìn đống lớn đống nhỏ trong phòng bếp nghĩ thầm không tốt, Baekhyun chỉ sợ sẽ trở về ngay lập tức. Mà tôi cái gì cũng chưa làm xong .
Tôi gọi vô số lần điện thoại, nhưng ko có lần nào anh bắt máy.
Trên mặt bàn, tràn đầy một bàn món ăn, đương nhiên không phải tôi làm, sau khi thức dậy, tôi đã không có thời gian cũng không có hào hứng làm những thứ này.
Trên bàn còn có bánh ngọt ba tầng, tôi không biết ta tại sao phải làm bánh ngọt lớn như vậy, có lẽ trong tiềm thức, tôi hi vọng cái bánh ngọt này vĩnh viễn cũng không ăn xong.
9 giờ – 10 giờ – 11 giờ – 12 giờ - Đã quá nửa đêm, Baekhyun vẫn chưa về nhà. Tôi men theo lối nhỏ đi lui đi tới. Có lúc tôi lấy ngón tay chấm một chút kem cho đỡ đói bụng. Tôi bắt đầu thấy choáng thì ngoài sân có ánh đèn hắt lại, Tôi mừng rỡ hướng cổng chính chạy đến.
Trước mắt tôi là hình ảnh anh đang hôn một cô gái, tất nhiên, cô gái ấy là sulli, anh ôm cô gái trong vòng tay mà anh đã từng ôm tôi, anh hôn cô gái ấy với bờ môi anh đã từng hôn tôi. ” Thật chướng mắt ” – Tim tôi giường như đập nhanh hơn rất nhiều,Máu từ miệng tôi tuôn ra như thác đổ, tôi đau đớn ngã khụy xuống.
- Taeyeon ?
.
.
.
Lại một lần nữa tôi tỉnh giấc với một đôi mắt đã thấm đầy nước. Trời vẫn chưa sáng hẳn, Đồng hồ chỉ mới điểm khoảng 3 giờ sáng.
- Anh xin lỗi !
Tôi hướng về phía phát ra giọng nói. anh nằm bên cạnh tôi. Ánh mắt anh hiện lên một vài gân đỏ.
- Anh không ngủ từ lúc nãy sao ?
- Em thế này ! anh còn ngủ được sao ?
Tôi vội vàng rời giường, cầm tay anh kéo về phía phòng ăn. Tôi đặt anh ngồi ở một chỗ đối diện với của sổ.
- Như thế nào? Ánh nến bữa tối rất tầm thường sao?
Tôi cắt cho anh một phần bánh ngọt, anh mỉm cười cuối xuống bàn bắt đầu ăn, nhưng lại không nghĩ rằng mình bắt đầu chảy máu mũi. Máu từng giọt từng giọt rơi xuống, rơi vào khăn trải bàn màu trắng trông như những đóa hoa.
Tôi lập tức luống cuống, ngẩng đầu nhìn lên, Baekhyun đang vùi đầu ăn cái gì đó, tôi nghĩ hẳn là anh sẽ không chú ý, hơn nữa ánh nến tối như vậy. Tôi vội vàng lấy cớ nói tôi ko thích bơ, có chút buồn nôn lập tức chạy đến buồng vệ sinh.
Đi vào liền đem cửa khóa trái. Máu vẫn ko ngừng chảy xuống. Tôi mở vòi nước, không ngừng xả nước, chính là như thế nào vẫn có màu máu. Ta ngửa đầu lên cao, chính là máu vẫn tuôn ra như suối. Chảy cả xuống quần áo, nhuộm hết sức đẹp mắt. Tôi sợ Baekhyun phát hiện, bất chấp là mũi hay quần áo đều liều mạng lấy nước rửasạch. Thân thể tôi tố chất không tốt, sức đề kháng không tốt, nhưng cảm mạo so với để anh phát hiện sẽ tốt hơn.
Tôi gấp rút luống cuống tay chân, cửa đột nhiên trong lúc đó bị người ta dùng lực đá bật ra.
Tôi xoay người trông vẻ mặt Baekhyun giống như con sư tử đứng ở cửa, tôi vụng về mở miệng: “Baekhyun.”
Chỉ là, âm cuối biến mất trong miệng anh. Tôi rất thích Baekhyun hôn tôi, đúng ! rất thích, nhưng không nghĩ sẽ bị anh hôn khi đang máu chảy thành sông thế này. Anh giống như một người mạng sống bị kinh hãi, liều mạng tìm kiếm một chút phương hướng.
Tôi cảm giác được anh đẩy tôi lui về phía sau, anh khom người không ngừng thay đổi vị trí để phù hợp với thân thể của tôi, giống như luyến tiếc bất cứ điểm nào không thể áp sát tôi.
anh đem đầu lưỡi đưa vào miệng tôi, vô cùng vội vàng tìm kiếm, Anh hút lấy đầu lưỡi tôi, tôi hận giờ phút này ko thể sinh trưởng ở trong miệng anh.
Bàn tay to mở ra ôm ta vào người. Ta muốn hỏi hắn làm sao vậy, nhưng trong lòng lại vô cùng sáng tỏ.
Cuối cùng, anh hôn mệt mỏi, ôm tôi, chôn ở bả vai tôi khóc.
Anh như dùng hết sức lực để khóc, tôi thề tôi cho tới bây giờ cũng không biết một người còn trai có thể khóc như vậy, từ bắt đầu than nhẹ, biến thành khóc to, nức nở khóc, tôi cảm thấy anh cũng có thể khóc đến nát cổ họng.
Toàn thân anh bởi vì la khóc trở nên cứng ngắc như sắt thép, tôi ôm bộ dạng sắt thép này trấn an anh, tôi nói: “Baekhyun, Em yêu anh” |
|