Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: kiuj
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Longfic] [Longfic | T] Sở hữu | Bacham72 | Kim Jaejoong - Jung Yunho | Completed

[Lấy địa chỉ]
21#
 Tác giả| Đăng lúc 28-10-2014 20:07:04 | Chỉ xem của tác giả

CHƯƠNG XIV

03:00 AM – Biệt thự Zorya

Armand mở rộng cửa để đón tiếp Lestat de Lioncourt… đã từng gặp qua, nhưng không thân cho lắm bởi cả hai không cùng chí hướng, sau khi nhờ cậy Akasha tìm lại Marius, bà ta vô tình như chẳng hề biết, đúng như những gì anh nghe nói, bà ta lạnh lùng, không thèm nhớ đến những ai đã vì mình, chính Marius đã chăm sóc cho bà ta trong những ngày bà ta cùng chồng là Enkil bị hãm hại, để giờ đây bà ta khỏe mạnh và sáng suốt để từ chối lời nhờ cậy của anh… anh không quên Marius, người tạo ra anh, mang trong lòng sự quan tâm lo lắng, và vẫn tìm kiếm Marius trong một khoảng thời gian khá dài, nhưng không tìm được, Akasha nói Lestat biết rõ mọi chuyện, rồi chỉ giúp anh bằng cách hẹn cho anh cuộc gặp mặt này…

Lestat là Jae an tọa trong một phòng khách sang trọng, mọi thứ trong đây đều là cổ xưa, khiến anh nhớ lại những ngày ở nhà Louis, lâu rồi anh không thấy kiến trúc này, vật dụng này, anh nhìn… Armand, vẫn như trước không hề thay đổi… một cậu bé vị thành niên xinh đẹp, có mái tóc nâu cùng đôi mắt màu nâu sẫm, gương mặt sáng, diện mạo như thiên thần Cupid, những ngón tay thanh mảnh, dáng điệu thanh tao những trông thật quyến rũ đang ngồi đối diện với anh.

Armand nhìn người đàn ông trước mặt, vẫn dáng điệu mong manh gợi cảm, gương mặt sáng với mái tóc vàng cắt ngắn, đôi mắt màu xám thật sâu, đôi môi đỏ thắm, chẳng hiểu sao ở hắn ta có gì mà làm cho Akasha say mê chọn làm nhân tình.

Lestat đọc được những suy nghĩ của Armand qua đôi mắt trong veo như trẻ thơ của gã đàn ông với tuổi thật còn lớn hơn anh, anh lên tiếng:

-“ Anh tìm tôi có chuyện gì?”

Theo cách hiện đại.

Armant trả lời cũng theo cách hiện đại:

-“ Akasha nói anh biết Marius ở đâu!”

Lestat có chút ngạc nhiên, anh khẽ nhíu mày lắc đầu.

-“ Sau lần chia tay với anh ở nhà hát, tôi có gặp Marius thảo luận một số vấn đề, rồi cũng đường ai nấy đi!”

Armand ngã người ra ghế, như một cậu bé không được như ý thở dài chán chường.

Lestat lên giọng khi thấy cái hình ảnh này tự dưng anh cảm thấy mệt mỏi y như Armand hiện giờ:

-“ Nếu không còn gì tôi về!”

Armand ngồi bật dậy.

-“ Anh muốn biểu diễn ở nhà hát của tôi không?”

Vẫn là lời đề nghị từ mấy trăm năm trước.

Lestat mỉm cười từ chối theo phong cách giao thiệp ngày nay.

-“ Xin lỗi! Hiện tại tôi có những dự án phải theo, tôi chưa hết hợp đồng!”

Armand nhíu mày.

-“ Nếu tôi không lầm, anh đang làm việc cho Akasha!”

Armand thẳng thắn như những thằng nhóc mới lớn, không biết kiêng nể ai.

Lestat nhận lấy cái thanh âm có chút dè bỉu, anh bình thản gật đầu.

-“ Phải!”

Armand bật cười, nụ cười cũng có chút chê bai.

-“ Bà ta rất nguy hiểm!”

Lestat gật đầu.

-“ Cảm ơn anh đã nhắc nhở!”

Vẫn là phong cách hiện đại.

Armand đứng lên.

-“ Dù gì anh cũng đến New Orleans vì tôi, coi như tôi tiếp đãi anh cho những ngày nghỉ ở đây, được chứ?”

Lestat cũng đứng lên, miễn cưỡng gật đầu vì rất khó chối:

-“ Sao cũng được!”

-“ Chúng ta đi ăn đi!”

Lestat lắc đầu.

-“ Không… tôi chưa đói!”

Armand bật cười quàng tay qua vai Lestat.

-“ À không, tôi muốn rủ anh đi chơi, đến quán bar, như những người hiện đại!”

Lestat chưa kịp từ chối thì Armand đã kéo đi.

-“ Anh sợ Akasha à?”

Lestat miễn cưỡng bước đi.

-“ Không!”

-“ Vậy sao anh từ chối, chẳng phải anh nổi tiếng sát gái sao?”

Lestat bật cười nhẹ khi nhớ về ngày xưa, nghe tiếp:

-“ Tôi đưa anh đến chổ này, có rất nhiều người đẹp!”

Rồi Armand phá lên cười.

-“ Tôi rủ đám bạn bè, chẳng ai thèm đi với tôi, họ nói tôi chưa đủ tuổi để vào những nơi đó!”

Rồi Armand bắt đầu nói về cái thời hiện đại này dưới mắt nhìn của một đứa trẻ vị thành niên… bởi khi Armand biến đổi, ông chỉ có 17 tuổi, còn hiện tại thì ông đã hơn 500 tuổi rồi.

--

Armand và Lestat ngồi trong một căn phòng Vip lựa chọn người đẹp, cái thời buổi hiện đại này mọi việc ăn chơi sa đọa có vẻ kín đáo hơn, thật… lâu rồi Lestat không đến những nơi này.

Armand nhìn qua lại, thích thì thích đấy, nhưng chẳng ai vừa mắt cả, từ trước đến giờ anh rất kén chọn, anh nhìn qua Lestat, thật đám phụ nữ nơi này  cũng không xinh đẹp bằng hắn, nếu như hắn không là nhân tình của Akasha thì anh sẽ chọn hắn, dù gì anh cũng phải nể mặt con đàn bà tàn ác đấy…
Lestat thản nhiên nhận lấy ánh mắt trong suốt của Armand đang trao cho anh… nhóc… ta không thích, ta thích những tên mạnh mẽ đậm chất đàn ông kìa…

Armand đưa tay ra hiệu, cả đám phụ nữ đi ra ngoài vì không ai được chọn, Armand nhướng người rót rượu ra ly…

-“ Chán nhỉ, không ai vừa mắt cả!”

Rồi đẩy ly rượu đến trước mặt Lestat.

-“ Vậy chúng ta uống thôi!”

Rồi Lestat cầm ly rượu lên nhấp môi, nghe Armand hỏi.

-“ Công việc tốt chứ?”

Như những người bạn hiện đại.

Lestat gật đầu đặt ly rượu xuống, bắt chéo chân, ngã người ra ghế, dáng điệu tự tin.

-“ Bình thường!”

Armand cũng ngã người ra ghế, nhưng anh soãi chân ra, tay không rời ly rượu, mắt nhìn vào dòng nước màu đỏ khẽ lắc nhẹ ly, dòng nước xoay tròn gần như trào ra khỏi miệng.

-“ Công việc tôi cũng thế, tôi rất nhớ Marius!”

-“ Có người để nhớ đến cho cái thời gian dài cũng là tốt rồi!”

Lestat đáp thản nhiên.

Cánh cửa phòng xịt mở, ông chủ quán bar bước vào, lên giọng:

-“ Cậu Armand à, không lựa được người đẹp nào à?”

Armand ngồi thẳng lại, trả lời tên Bill chủ quán bar.

-“ Không!”

Rồi chỉ thẳng vào Lestat.

-“ Bạn tôi cũng không tìm được!”

Bill quen biết với Armand khoảng 10 năm rồi, ông là người bình thường nhưng biết rõ Armand là vampire, để khỏi phải làm mất lòng hắn, ông rất chìu chuộng hắn, nhưng chẳng bao giờ ông đáp ứng được sở thích của hắn, bao nhiêu con gái đẹp và mới ông đều giới thiệu cho hắn, nhưng hắn bảo hắn không thấy hấp dẫn, biết rõ hắn là người lưỡng tính, ông cũng giới thiệu nam nhân, hắn cũng lắc đầu, là hắn trong thời gian lãnh cảm thì đúng hơn, ông hạ giọng:

-“ Có hai đứa mới đến, tôi giới thiệu cho hai ngài nhé!”

Rồi ông ra hiệu… cánh cửa mở ra, hai người bước vào, một nam một nữ…

Lestat và Armand đồng bật ngồi thẳng lại…

Đối với Lestat là… 2 đứa quen thuộc của anh… Claudia và Louis.

Đối với Armand… 2 tên lạ hoắc nhưng trông thật bắt mắt… Armand đưa mắt nhìn, đứa con gái nhỏ thật xinh dẹp, với nhân dáng tràn đầy sức sống của tuổi mới lớn, nhưng ánh mắt lại rất gợi tình của một phụ nữ thật quyến rũ, nhưng anh lại để ý đến tên đàn ông đứng phía sau, một gã đàn ông cao lớn với thân hình chuẩn, mái tóc cắt ngắt cùng gương mặt toát ra sự chững chạc trầm ấm, đôi mắt nâu có ánh nhìn mạnh mẽ cuốn hút, đôi môi khẽ khuyết hình trái tim, bờ môi dưới dày đầy vẻ gợi cảm, anh lên tiếng trước, như một thằng nhóc vì sợ Lestat dành mất phần của mình, bởi anh biết Lestat cũng là một con vampire lưỡng tính, anh đưa tay chỉ…

-“ Hắn…!”

Khi thấy Louis và Claudia.

Lestat đã có chút bực bội vì đi đâu cũng không thể thoát mà, nhưng khi nghe Armand chọn Louis thì tự dưng anh thấy khó chịu hơn, mới đây hắn vừa nhìn anh bằng ánh mắt say đắm gợi tình, giờ hắn trở mặt, hắn không chạm đến anh là vì anh là của Akasha ư? Ừ, hắn cho là vậy…

Louis và Claudia như những người hiện đại, hợp tác với nhau chỉ để điều tra Lestat có công việc riêng gì với Akasha, sau khi đi một vòng dò tin, cả hai đều biết, Akasha rất nguy hiểm, nên cả hai đều lo cho Lestat, quyết định bên Lestat không rời, năn nỉ không được nên de dọa trên chủ quán, mới được hắn sắp xếp cuộc gặp mặt này.

Louis thì đã quen với cách thức sống của xã hội ngày nay, quen với những việc ăn chơi sa đọa của tầng lớp thanh niên thời đại, nên anh hòa theo dễ dàng, anh bước đến ngồi xuống bên Armand đưa tay ra lịch sự như những người đàn ông.

-“ Chào… tôi tên Louis!”

Armand nhích qua một bên cho gã đàn ông lịch thiệp ngồi xuống bên mình, rồi cũng đưa tay ra khi nhận lấy cái thanh âm trầm ấm, rồi lên giọng đáp lại.

-“ Chào anh! Tôi là Armand!”

Louis nhướng người tới, rót rượu ra ly.

Cùng lúc đó Claudia ngồi xuống bên Lestat, cũng giả như chưa từng gặp.

-“ Chào anh, em tên Claudia!”

Lestat thở nhẹ, ngã người ra ghế.

Armand thấy Lestat không như đồn đãi là rất lịch thiệp với phụ nữ, nên thấy có chút ngại với con bé xinh đẹp kia vội lên tiếng đỡ lời.

-“ Anh ấy đi đường xa, có vẻ mệt, em tiếp đãi tốt nhé!”

Claudia là phụ nữ hư hỏng trong tâm tính, nhưng tấm thân vẫn còn trinh nguyên, cô gật đầu hòa theo liền ngay tức khắc, cô rót tượu ra ly cho Lestat.
Armand bắt đầu nói về sở thích cá nhân, rồi công việc, như những cuộc giao tiếp hằng ngày giữa bạn bè.

Louis lắng nghe một cách nghiêm chỉnh, mặc dù anh nhìn Armand nhưng thực chất anh lại để ý đến nhất cử nhất động của Lestat.

Lestat lặng thinh ngồi bắt chéo chân, rồi khoanh hai tay trước ngực, cử chỉ đó chỉ có mình anh biết, anh đang kìm lòng mình.

Claudia ngồi nhìn Armand vì lịch sự khi Armand là người nói duy nhất, cô chẳng thèm nhìn Lestat làm gì vì cô biết chắc Lestat chẳng thèm nhìn cô.
Hết 3 chai rượu cho thời gian trôi qua, cả đám giải tán, Louis và Claudia theo Armand về nhà.

Armand muốn đón tiếp luôn cả hai người, khi họ đều nói mới đến New Orleans này làm việc, có Lestat đi cùng…

Chiếc Rolls-Royce Sun có nội thất rộng cũng chẳng thể chứa 4 người một lúc…

Lestat đòi đi taxi, Armand không chịu vì sợ làm phật lòng Akasha, và anh không thể gọi thêm xe đến đón vì cũng không thể để hắn chờ.

Louis thì không thể đi xe khác bởi giờ đây Armand giữ anh còn hơn giữ con.

Claudia vì lỡ lời giới thiệu với Armand là em gái của Louis nên cũng phải theo cùng.

Thế là Armand quyết định giữ hết cả ba người vì không muốn làm mất lòng ai.

Lestat ngồi ghế trên kế bên tài xế…

Armand ngồi ở giữa ghế dưới, một bên là Louis, một bên là Claudia.

Lestat càng lúc càng thấy bực bội hơn bởi 3 người ngồi dưới như cá mòi xếp trong hộp thiếc, sự đụng chạm này anh không thích, Armand gần như không thèm giữ ý gì trước ai nữa… còn Louis… hắn cũng thay đổi rồi, ngày trước nếu như thế này thì hắn đá người ta ra không thương tiếc đó chứ…

Claudia từ lâu cũng biết Lestat không thích ai lại gần Louis ngoại trừ cô, giờ đây có Armand, thế là cô như bản tính không bao giờ lớn của mình, giở trò trêu ghẹo Lestat… cô cố tình không nép mình lại, để chủ nhân của chiếc xe sang trọng này phải nép mình vào Louis…

Armand thích cái con bé làm em đấy, bởi nó đang tạo cơ hội cho anh…

Xe dừng lại… Lestat bước ra trước, anh đứng nhìn từng người trong xe bước ra…

Claudia bước ra thứ hai, cô quay đi mỉm cười vu vơ khi thỏa chí vì đã trêu được Lestat, hắn đang đứng đó khoanh tay như thách thức với đôi mắt màu xám có tia lửa đỏ…

Armand bước ra tiếp… hình như Lestat đang khó chịu thì phải, nhưng mặc kệ hắn bởi anh đã có chuyện khác để quan tâm rồi…

Louis bước ra cuối cùng… anh nhận lấy sự không bằng lòng của Lestat… trong lòng anh chỉ có thể nghĩ… ngươi đừng tưởng chỉ có ngươi mới biết chơi bời…

Armand lên giọng:

-“ Vào thôi, nhà tôi đủ chứa tất cả các người!”

Rồi Armand thấy Louis chần chừ, anh bước đến khi đứng phía sau Louis đặt tay lên vai sau lưng Louis đẩy Louis vào nhà…

-“ Nhanh nào, ngoài đây không khí ẩm lắm!”

Claudia nhìn theo… tên Armand với vẻ bề ngoài chỉ là đứa trẻ tuổi vị thành niên, nhưng bên trong đã có mấy trăm tuổi vậy mà cử chỉ của ông ta bên Louis vẫn cũng là một đứa trẻ…

Lestat đi sau cùng… thực sự anh chẳng muốn có cuộc gặp gỡ này, bởi anh không muốn gây chuyện với Akasha nên đành làm theo thôi… cũng tại bởi hai đứa nó mà anh biết nghĩ nhiều hơn.

Ai nấy về phòng, không gian lại tĩnh lặng như tờ…

--

04:30 AM

Armand đi qua đi lại trong phòng, lòng lo lắng suy nghĩ kế hoạch, biết rõ mình không có kiên nhẫn, khi thấy Louis, mình chỉ muốn hắn thuộc về mình, mình không đợi được, đến đâu hay đến đó, vì chuyện đã lỡ thì chẳng thể trách gì, thế là anh quyết định.

Lestat không thể không làm ngơ, anh bật dậy khi đang ngồi ở ghế nhắm mắt định tâm, anh nghe được Armand đang suy tính gì, khi Armand bước ra ngoài thì anh cũng rời phòng.

Claudia đang đi quanh quẩn trong phòng, tự dưng cô thấy đói, cô cũng đang hỉnh mũi tìm kếm thức ăn hảo hạng trong nhà này, biết rõ Armand là Vampire thì khi cô đến nhà hắn, hắn phải tiếp đón cô đúng nghĩa thôi, cô vừa đọc được ý nghĩ của hắn, và cả Lestat nữa nên cô cũng đi theo ra ngoài, sau Lestat trong tích tắc.

Louis ngã nằm ra giường… thản nhiên như không… bởi chuyện gì đến thì nó đến, biết đâu vào đây là hang sói nhưng nơi đây chứa đựng bí mật gì sao, đúng ra giờ này Lestat trong thân phận Brat Prince là phải đi lưu diễn, nhưng cậu ta dừng lại mọi công việc hiện tại, xuất hiện nơi đây… Kế hoạch của Akasha là gì…? Thật sự anh không muốn dây dưa rắc rối vào cái đám này… suốt ngày thù hằn chém giết lẫn nhau… chán cho cái thời đại tranh giành quyền lực này, bình đẳng không ai chạm ai, chắc bọn họ sống lâu quá lại không có việc làm nên thích gây chuyện… anh chỉ nghĩ được điều đó theo cách hiện đại khi anh mệt mỏi quá rồi…

Nghe tiếng gió, Louis nằm yên vì anh biết chắc đó là Armand bởi hắn cũng là Vampire… anh mở mắt đúng như anh nghĩ… Armand kế bên, anh giả vờ khẽ giật mình, bởi hắn ta nhanh không kém gì Lestat. Cái gương mặt như thiên thần không tỏ ra có chút nguy hiểm nào trái lại còn gần gũi dễ thương, dễ mến… nhưng anh không thích… anh khẽ hỉnh mũi… không có mùi hương mà làm anh quyến luyến, là Lestat rất biết cách quyến rũ anh, cái hương thơm đó cũng gần đâu đây… bên anh…

Thật Armand không biết Louis là Vampire, mà nói đúng ra là ít ai biết bởi cách sử xự, cử chỉ, lời nói của Louis không tỏ ra một chút gì bí ẩn, bình dị tự nhiên trong mọi thứ, điều đó khiến cho Armand rất thích, Armand hạ giọng:

-“ Anh ngủ chưa?”

Louis ngồi dậy lắc đầu.

-“ Chưa!”

Nhưng lại bị Armand kéo ngã ra gường.

-“ Anh ngủ đi, sáng mai tôi đưa anh đi chơi, chúng ta đi tham quan New Orleans!”

Louis chẳng thèm phản kháng cho cái tư thế này…

Lestat đứng trong góc phòng làm mặt lạnh thản nhiên nhìn, bên cạnh anh là Claudia.

Armand vì đang say đắm trước Louis nên chẳng đề phòng gì cả, cứ nghĩ là trong phòng chỉ có hai người, tiếp tục dụ dỗ Louis.

-“ Chỉ hai ta thôi nhé!”

Louis khẽ nhướng mày hỏi:

-“ Sao chỉ có hai người?”

-“ Vì bạn tôi Lestat đã quen thuộc nơi này rồi, còn em gái anh sức khỏe không tốt!”

Louis bật cười nhẹ trước lý do trẻ con.

Armand chồm người tới, thật hắn cười cũng làm cho ta thấy thật thích, nụ cười có thanh âm trầm lại như đánh động trái tim ta…

-“ Tôi sẽ tìm việc làm khác cho anh, tốt hơn!”

Louis vẫn đáp thản nhiên.

-“ Việc gì?”

-“ Làm thư ký của tôi!”

-“ Tôi không thích làm việc giấy tờ!”

-“ Vậy làm quản gia!”

-“ Tôi không thích phải chăm lo cho ai đó!”

-“ Vậy để tôi chăm lo cho anh!”

-“ Vậy anh bảo tôi làm nhân tình của anh à?”

Armand phá lên cười, thật đầy hứng thú với gã đàn ông này… nhưng trong tích tắc Armand đã nghiêm chỉnh, chẳng có gì phải chần chừ nữa, Armand quả quyết.

-“ Đúng… cậu sẽ thuộc về ta!”

Rồi Armand giữ chặt lấy Louis với sự tự tin, ngước khuôn mặt xinh dẹp như thiên thần Cupid, mở rộng khuôn miệng…

Louis không phản kháng… anh xoay đầu như đón nhận, đưa mắt nhìn về góc tối trong phòng…

Armand cúi xuống… thật nhanh, nhưng không thể nhanh bằng Lestat…

Lestat biết Louis đang thử thách mình, anh lao tới khi đúng lúc…

Armand chưa chạm được vào Louis thì có một lực phóng tới phía sau, anh biết chắc là Lestat bởi chỉ có hắn mới có năng lực cản anh trong chuyện này…
Louis ngồi dậy, anh bước ra góc phòng đứng cùng Clauida xem hai con Vampire đánh nhau… quả nhiên Lestat có năng lực vượt trội, chỉ là hắn không có kinh nghiệm chiến đấu bằng tay chân thôi. Còn Armand hắn có những chiêu tiểu xảo trẻ con, nên hai con Vampire đấy như ngang tài ngang sức…

Armand chẳng thèm kiêng nể Akasha là gì nữa, rõ ràng là lỗi của Lestat trước, dám phá đám anh, liên quan gì đến hắn nhỉ, chẳng lẽ hắn cũng chấm Louis như anh…

Lestat không kìm chế được mình nữa, anh cũng chẳng thèm định nghĩa nó là cảm xúc gì, nhận thức gì thì anh cũng chỉ biết điều này không thể xảy ra… cái thằng nhóc nhỏ hơn anh với vẻ bên ngoài mà không biết nhìn trước sau, lớn hơn anh bên trong cũng không biết nhường dưới… suốt ngày ngồi một chổ ôm mộng, không biết thế gian này to lớn đến chừng nào, để biết được Louis là của anh…

Armand trở nên như con sói điên, bởi người ta nói dù gì tuổi trẻ là vậy, nóng nảy bất cần… lao đến…

Lestat ngã ra sau, rõ ràng anh chỉ vì nể mặt Marius mà nhường hắn, bởi hắn là còn cưng của Marius, nhưng hắn lại chẳng thèm nhường anh…

Louis vội bước tới phía sau Lestat giữ Lestat lại…

-“ Cậu không sao chứ?”

Giọng nói trầm nhẹ ngắn gọn nhưng chỉ như chứa đựng đầy sự quan tâm cùng ánh mắt màu nâu chỉ có sự lo lắng…

Lestat vội lắc đầu khi nhận lấy cử chỉ quen thuộc của Louis.

-“ Không sao!”

Thật nhanh Louis kéo Lestat lại rồi xông vào.

Armand vừa thấy cái cảnh này thì không thể chịu được, anh nhạy cảm trong những mối quan hệ mật thiết của cả hai giới nên anh hiểu rõ, hơn nữa tuổi thơ của anh đã tiếp xúc với bao nhiêu chuyện ở nhà thổ, bởi thế trong anh luôn hình thành sự nổi loạn không cam chịu bất cứ một việc gì… thì ra bọn chúng là một bọn, và bọn chúng đến đây vì việc gì, là Akasha sai khiến hủy diệt anh ư… cái con mụ đó dám xử Marius luôn rồi…

Louis hiện tại là một cận vệ nên kỹ thuật chiến đấu của anh không phải hạng tầm thường, nhưng bản tính trung thực nên không thể phát huy.

Lestat nhìn Louis, hắn không là đối thủ của Armand bởi hắn… thật thà quá, tấm lòng hắn hơn 200 năm vẫn thế, chỉ muốn giữ hòa khí, bao dung… hắn lại khiến anh phải giữ gìn… anh lao vào…

Claudia theo giao kèo của mình với Louis là có gì cô cũng đứng ngoài, chỉ khi nào thấy thật cần thiết mới yểm trợ, nhưng thấy hai người đàn ông cô yêu mến đều lao vào, cô cũng nhào theo, bởi cái tình cảm trong một nhà thì không thể chối.

Armand không còn gì để mà phải suy nghĩ nữa, rõ ràng 3 tên đấy là một bọn, bây giờ không phải là lúc để đối chọi thẳng, anh lùi lại, thoát biến mất sau bức bình phong… nhà là của anh, sào huyệt của anh, hiện tại giáo phái Santanic vẫn muốn tiêu diệt anh, bởi Satino vẫn không buông tha cho anh, nên anh chẳng dám đi đâu ngoài phần đất của mình chỉ để giữ mình khi anh không còn Marius bên cạnh, để anh không biết mọi thứ đang thay đổi đến chóng mặt kể cả sự xuất hiện của Louis, để anh luôn phòng bị chắn chắn bảo đảm an toàn cho mình… anh đưa tay lên…

Một luồng khói cực độc lan tỏa khắp bốn phía, cả 3 là Lestat, Louis và Claudia chưa kịp nghĩ gì, đã ngã xuống…

Armand quay đầu, nụ cười xuất hiện trên gương mặt thiên thần, nhưng là nụ cười của quỷ… dòng máu nóng đang sôi sục trong bản thân anh. Bởi mình chưa đạt được thứ mình muốn…



Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

22#
 Tác giả| Đăng lúc 30-10-2014 00:37:28 | Chỉ xem của tác giả

CHƯƠNG CUỐI

Armand vẫn luôn là một đứa trẻ với tính cách bốc đồng và cực đoan, thời gian qua chẳng làm cho tính cách ông thay đổi và trưởng thành, tuổi thơ của ông là những ngày cay đắng, bị bắt cóc, rồi bị bán làm nô lệ ở nhà thổ, không có được những gì mình muốn có, lại bị ép buộc làm những việc mà mình không muốn làm, được Marius cứu thoát, được biến đổi, từ đó ông luôn nghĩ mình phải đạt được thứ mình thích dù có làm bằng cách gì đi chăng nữa, và để giữ Louis cho riêng mình, ông biết mình phải diệt trừ Lestat và Claudia, mặt kệ bọn chúng là ai…

--

Lestat là người thức tỉnh sớm nhất, anh đưa mắt nhìn quanh, một chiếc lồng lớn được làm bằng bạc giữ anh lại, anh nhìn qua, Claudia bị trói nơi cây cột lớn giữa sân viên, bên góc xéo hướng 2h, Louis bị nhốt trong quan tài bằng kiếng nhưng được đặt dưới một cây cao có tán lá to và rậm… trên kia… hướng Đông, mặt trời đang thức giấc…

Claudia run rẩy trong cái ánh sáng màu xám nhạt bên trời… cô hướng ánh mắt đầy sự thương cảm của mình đến cái lồng bằng bạc lớn nhốt người cô yêu thương… Lestat… hoàng tử của cô với ánh mắt thật sâu màu xám không dõi vào đâu cả, đang bước qua bước lại tìm cách… giải cứu cho ai… cô nhìn ra phía bên tay phải của mình… Louis vẫn như ngủ say trong cái hòm bằng kính lớn… nhưng lại được đặt dưới tán cây to… rõ ràng cô và Louis không như Lestat, là có thể đi giữa ban ngày, cái ánh sáng mặt trời sẽ thiêu đốt mất cô trước Louis… thì sao… thì cô biết rõ Lestat vẫn sẽ giữ Louis trước mà thôi… khoảnh khắc bước vào địa ngục, cô lại một lần nếm trải… cảm giác của ngày xa xưa vẫn hiện hữu trong tâm trí, cô cảm thấy đau đớn cho kiếp số của mình vì giờ đây cô thật không còn một hy vọng nào nữa cả…

Lestat khựng bước, những tiếng nấc từ đáy lòng giờ đây cũng đã bộc phát dâng trào… con bé với khuôn mặt sáng đang nhìn anh với ánh mắt thật sâu chỉ để nói lời vĩnh biệt… Lestat ngẩng nhìn, cái ánh sáng dần càng tỏ rõ, sẽ đốt cháy mọi thứ… tình cảm thân thuộc của anh… gia đình anh… bất giác anh cảm thấy bất lực… anh gào lên…

-“ Ar…mant…”

Armant đứng trong nhà, nơi bóng tối vẫn ngự trị, nhìn ra ngoài, cái ánh sáng mà anh cũng không thể đối diện, chỉ có Lestat… hắn có khả năng đi giữa ánh sáng mặt trời vì hắn đã một lần biến đổi thành công, thật hắn giỏi… nhưng trước tình cảnh này anh muốn xem hắn giỏi đến cỡ nào… anh nhếch môi thích thú, với trò chơi trẻ con của mình. Giờ đây, anh không chỉ là kẻ thù thù của Satino nữa, mà kể cả của Akasha, nhưng anh thích thế đấy bởi anh chưa biết sợ là gì… ngông cuồng như một cậu bé mới lớn.

Lestat đưa tay lên… nhưng anh không thể nào phá nổi những song sắt bằng bạc… tại sao… có những thứ mà anh không thể nào vượt qua… tiếng kêu thét đau đớn khi bị thiêu đốt vang lên, đánh động trái tim tưởng chừng như đã chết của Lestat thức giấc… anh gục xuống, đưa tay đặt lên ngực, cảm nhận nó đang chảy máu khi nhìn thấy Claudia quằn quại giữa cái ánh sáng mạnh mẽ, thứ ánh sáng có thể đốt cháy mọi thứ đen tối,  đó là quyền lực và sức mạnh của Đấng tối cao… anh ngẩng nhìn trời… tại sao… anh lại hỏi, và không thể trả lời, vì anh chỉ có thể “Tại sao” chứ không thể khẳng định rõ ràng câu hỏi của anh với ý gì…

-“ Claudia………!”

Lestat hét lớn, anh lao mình qua cái lồng bạc, mặc kệ ra sao…

Claudia run rẩy ngưng bặt tiếng, cái hình ảnh trước mắt làm cô thấy đau đớn hơn là cái cảm giác mà cô đang gánh chịu, dưới ánh sáng mà từ lâu cô không thể đối diện, soi rõ hình dáng mảnh khảnh với những vết thương đột ngột xuất hiện toàn thân, những vết thương có màu đỏ thẫm bởi bị đốt cháy như cô, để cô biết được sự đau đớn của Lestat.

Lestat bước từng bước, cái năng lực cùng sức mạnh của anh đang dần mất đi, bởi những vết thương trên người khiến anh không thể nào nhanh hơn như bản năng của mình.

Từng giọt nước trong mắt Claudia rơi xuống… như thế này cũng đủ rồi… chàng dừng lại đi, điều mà chàng cần làm hiện tại là cứu lấy Louis chủ nhân kìa, còn em… đã biết rõ người chàng chọn trước là em, thì em cũng đủ mãn nguyện lắm rồi.

Lestat đưa tay lên, một lần nữa anh không thể chạm vào những vòng  xích đang trói chặt Claudia, những vòng xích có màu bạc đấy đã ăn sâu vào da thịt cô, cùng thứ ánh sáng mà ta gọi là mặt trời đang thiêu đốt Claudia, muộn quá rồi… cái nhân dáng nhỏ bé với gương mặt đẹp tuyệt trần giờ đã biến đổi thành một màu đen vì lửa từ trời, nhưng không thể nào dấu đi hai hàng lệ đang tuôn trào cùng ánh mắt cầu cứu thuở nào…

-“ Lestat…”

Claudia cố buông lời cho lần cuối chia biệt...

-“ Dù em ở phương nào, em vẫn nhớ đến anh…”

Claudia ngẩng nhìn trời, cô đón thứ ánh sáng rực rỡ như ngọn lửa lần cuối cùng, cô hét lớn cảm nhận thân thể mình tan ra, vỡ vụn thành bụi khói…
Lestat gục xuống.

Trong đám bụi khói đen mờ mịt, hình dáng ai mảnh khảnh như yếu đuối, như bất lực, như đầu hàng khiến cho Louis lao nhanh đến… khi anh vừa thức giấc bởi tiếng thét đau đớn của Claudia… tại sao lúc nào cũng là chậm một bước… nhưng anh vội dừng lại, bởi ánh sáng mặt trời ngăn cách giữa anh và Lestat… anh quay đầu, phóng vào nhà…

Armant không ngờ khi mọi thứ đang xảy ra không như ý anh… thứ tình cảm của bọn hắn là gì… chỉ biết họ sẵn sàng hy sinh vì nhau, anh lùi lại, bất ngờ bởi Louis chuyển hướng tấn công anh, hơn nữa anh đang thật sự xúc động và ganh tị thứ tình cảm đang diễn ra trước mắt mà anh không bao giờ có được đấy…

Louis không thể kìm chế được nữa, mọi cảm xúc chợt hiện hữu trong toàn còn người anh, anh chỉ biết… giết… cái hành động mà anh không bao giờ làm, nhưng giờ đây anh đang quyết làm…

Armant luôn biết cách giữ mình, hiện tại anh không muốn kết thúc dưới tay Louis, hắn đang điên, và anh không ngu dại gì đi đấu với thằng điên.
Louis thấy Armant có ý trốn chạy chứ không có chiến đấu với anh, nếu hắn sợ thì hắn đừng đối đãi với bọn anh như thế, mọi thứ không thể quay lại nữa rồi, anh giơ cao tay dứt điểm.

Armant ngã xuống, cái dấu cào của năm ngón tay nhọn tạo thành một đường dài từ trên đỉnh đầu xuống đến bụng dưới của anh… anh cảm thấy máu từ 5 đường rãnh sâu đấy tứa ra… anh đưa tay lên, chỉ để tìm đường thoát khi biết mình bị thương nghiêm trọng.

Louis thấy rõ vị trí của mình trong trận chiến này, anh lao đến kẻ thù giải quyết nhanh gọn vì Lestat ngoài kia… nhưng anh vội lùi lại bởi một ngọn lửa lớn từ tay Armant phát ra nhắm trúng anh, anh xoay người né tránh, ngọn lửa mạnh mẽ đó vụt sáng lan tỏa thật nhanh, như một con rắn lửa kỳ dị chiếm hết mọi không gian… Armant biến mất… anh lao nhanh ra ngoài… phía sau anh là một ngọn lửa khổng lồ rực cháy đang thiêu hủy toàn bộ ngôi biệt thự lớn, trước mặt anh cũng là ánh sáng của lửa mặt trời… thật không còn đường nào.

Lestat quay đầu, máu trong người anh đang tuôn ra từ những vết thương không thể lành trong tích tắc, dáng ai cao lớn đang lao đến bên anh, anh ngẩng nhìn, hắn đang làm gì thế, rõ ràng cái ánh sáng mặt trời vừa mới thiêu đốt Claudia, hắn không sợ sao… anh dùng hết sức còn lại lao đến ngăn cản…

Cái khoảng cách nào có thể rút ngắn lại… đó có phải là khoảng cách của tình cảm dành cho đối phương, cái suy nghĩ giống nhau bởi hai ta đã là một, từ bao giờ… nhưng cái số mệnh hay là vì quãng đường đời của ta quá dài, mà chúng ta đã rời nhau quá lâu, để muốn một lần bên nhau cũng phải đánh đổi mọi thứ mới có thể có được…

Louis gục xuống trong vòng tay của Lestat, anh mấp máy môi.

-“ Ngươi không sao chứ?”

Lestat nhận lấy âm thanh quen thuộc, cùng đôi mắt màu nâu mờ dần dưới ánh sáng mặt trời, anh xoay người đem theo Louis phóng nhanh đến cái hòm, đẩy mạnh Louis vào trong khi anh thấy toàn thân Louis đang bị đốt cháy, những vết loang lỗ xuất hiện trên khuôn mặt cùng thân thể Louis…

Louis cảm thấy mình như không còn chút gì nữa… năng lực, sự quan tâm, lý trí và cả trái tim mình nữa, anh đành chấp nhận cái gọi là số phận, chấp nhận yếu đuối trước gã đàn ông mà anh từng cho rằng yếu đuối… Lestat…

Lestat phóng mình vào nhà, kéo mạnh cái rèm cửa cao, trùm lấy cái hòm, anh đẩy mạnh cái hòm cùng bay lên cao, xuyên vào cái ánh sáng rực rỡ… về nhà thôi, Louis…

--

Khung cảnh hoang tàn đổ nát cũng không làm Lestat lạc bước… căn hầm mộ phủ đầy đất đá bên ngoài cùng rong rêu, cánh cửa nặng nề được mở ra… Lestat ôm lấy Louis đặt vào cái giường quen thuộc của mình… rồi anh cũng gục xuống với hơi tàn… chìm sâu vào khoảng không tĩnh lặng… cho thời gian trôi qua…

--

Vẫn là không cần phải đếm thời gian, cho sự bất tử… cứ nghỉ ngơi đi khi chúng ta mệt mỏi, tìm thấy nhau rồi, cái khoảnh khắc bên nhau là bao nhiêu… không cần phải hỏi, phải biết, chỉ cần biết hiện tại là đủ, vì tương lai mai này sẽ ra sao ta cũng dành cho số phận.

Hằng ngày Lestat đi tìm thức ăn cho Louis thông qua mình, bởi anh biết từ trước đến giờ Louis vẫn không phá lệ, nhưng để Louis hồi phục nhanh chóng như anh thì anh phải chọn cách đó, anh đi vào buổi ban ngày, vì hiện tại anh biết tin đồn đã lan rộng Louisiana, thậm chí nó đến tai của Akasha và giáo phái Santanic rồi bởi công nghệ hiện đại, anh biết cái thế giới này mục nát từ lâu lắm rồi, đám Vampire sẵn sàng hạ thủ nhau để dành ngôi độc chiếm toàn cầu, anh không muốn dính tới nữa, khi giờ đây Louis bên anh, gia đình anh đã mất một, chỉ còn một, anh phải giữ gìn… bỏ hết mọi thứ gọi là tương lai của người hiện đại, từ bây giờ anh sẽ phải sống trong bóng tối, không biết đến ngày mai...

Mệt mỏi không? Có đấy, nhưng có Louis ở bên song hành thì dù con đường phía trước có khó khăn như thế nào anh cũng vui vẻ bước, anh đưa mắt nhìn… gương mặt đậm chất đàn ông cùng thân hình cao lớn đầy những vết thương chưa lành, khiến hắn hết đẹp trai rồi, đôi mắt màu nâu khép chặt, chìm vào giấc ngủ chẳng bình yên bởi anh thấy đôi mày Louis cứ nhíu lại, anh đưa tay lên… ngươi yên chí, ta sẽ chăm sóc và bảo vệ cho ngươi đến khi nào ngươi khỏe mạnh…

Lestat nằm ngã ra… như cái ngày xa xưa anh mong muốn rồi, giờ đây hai ta bên nhau trong căn hầm mộ mà ta yêu thích, nơi điền trang của ngươi… tất cả đều cũ kỹ, nhưng cái mùi hương này vẫn như còn lưu lại mãi dù đã hơn 200 năm, mai này chúng ta phải dong ruỗi trên con đường dài để trốn chạy, ngươi có bằng lòng không? Louis…

Louis cảm nhận được dòng máu nóng ngọt ngào, hương vị quen thuộc mà có hơn 200 năm vẫn không đổi vị… mùi hương đặc biệt mà làm anh vấn vương thoang thoảng bên anh, anh muốn thức tỉnh để khẳng định mọi thứ, bởi từ trước đến giờ chỉ khi nào tận mắt thấy anh mới tin, cảm nhận trái tim mình đang đập trở lại, hòa theo cái nhịp tim ai đó như đang dẫn lối bước cho sự sống của anh… Lestat… anh muốn gọi hắn, bởi trong những lúc anh cảm thấy yếu đuối nhất, anh chỉ muốn có Lestat ở bên…

Mọi chuyện xảy ra chóng vánh và bất ngờ đến nỗi… giờ đây, trong giây phút nghỉ ngơi này, anh nhận lấy một sự thật không thể từ chối… Claudia… con bé đã rời xa anh vĩnh viễn, anh cảm thấy mình vô dụng bởi không thể giữ lại những gì mình yêu thương… một lần thôi, bao giờ cũng là thế… lỗi đối với anh chỉ có thể xảy ra một lần, nhưng anh có quá nhiều cái một lần đấy, để anh vẫn không thể thật sự trưởng thành cho năm tháng trôi qua…

Lần này anh không con đường nào để lựa chọn… Hối hận không? Không… từ bao lâu rồi anh không biết hối hận? Là từ ngày Lestat bên anh. Gã đàn ông đấy với bề ngoài mong manh nhưng hắn lại quá mạnh mẽ trong từng suy nghĩ, tính cách và việc làm, hắn đang giữ lấy anh… và anh cũng sẽ giữ lấy hắn… số phận này gắn kết cả hai, anh đã biết chấp nhận từ lâu rồi, thì bây giờ chẳng còn lý do gì để anh từ chối…

--

Tiếng ồn ào bên ngoài khiến Lestat tỉnh giấc… anh mở mắt, âm thanh càng lúc càng rõ…

-“ Nghe nói ở đây có ma hút máu đó!”

-“ Cậu sợ ư?”

-“ Tớ… ừ tớ sợ đó thì sao?”

-“ Thì cậu đi theo làm gì?”

-“ Tớ… lo cho cậu!”

Tiếng cười nhạt của một thằng nhóc mới lớn… Lestat hỉnh mũi đánh hơi… thứ hàng cực phẩm.

-“ Chúng ta đi chổ khác thôi!”

-“ Chổ khác? Tớ làm gì có thời gian, cậu không hiểu sao, hầm mộ cổ có rất nhiều đồ quý giá!”

-“ Và cũng có cả ma hút máu người!”

-“ Cậu sợ thì ở ngoài đi!”

Tiếng cánh cửa nặng nề kêu rít lên… Lestat chồm dậy, nhưng…

Louis cũng đã nghe thấy những gì và biết những gì đang xảy ra, anh cũng biết tiếp theo Lestat sẽ làm gì nên anh thức giấc, chỉ để giữ Lestat lại…

Lestat nằm bật ngã ra bởi Louis kéo mạnh anh… anh đưa mắt nhìn, thấy đôi mắt màu nâu đó đang có anh hiện hữu… anh hiểu Louis muốn gì, nên anh nằm yên, bên Louis…

Louis cũng thinh lặng khi biết Lestat làm theo ý anh, thật… hắn luôn chìu ý anh…

Tiếng bước chân vang lên trong căn hầm mộ, cùng ánh sáng của cây đèn pin nhỏ lấp lóa cái không gian này…

-“ Tom, cậu còn trong đó không?”

Tiếng bên ngoài gọi giật, chẳng có tiếng đáp lại, tiếng bên ngoài gần hơn.

-“ Tom, cậu đâu vậy?”

Thì cũng là trong hầm mộ có hai tiếng bước chân, cùng tiếng nói với thanh âm cao cao như hờn dỗi.

-“ Cậu biết tớ lo lắng cho cậu không?”

Tiếng cười rộ vang lên.

-“ Đồ nhát cáy!”

-“ Cậu cứ cười đi, tớ không chấp!”

-“ Cậu đừng theo tớ!”

-“ Là cậu muốn!”

-“ Ừ…”

-“ Tớ về!”

-“ Jimmy…”

-“ Cậu đáng chết!”

-“ Suỵt, hình như… cái hòm có… xác…”

Ánh sáng khẽ chói trong đôi mắt đang nhắm nghiền của hai con Vampire…

-“ Chúng ta đi thôi, Tom!”

-“ Không còn giờ, chuyến tàu còn 15 phút nữa, tớ không thể đi tay không?”

-“ Cậu lo cho tớ sao, tớ có thể vượt qua mọi thứ khi bên cậu!”

-“ Thật không Jimmy?”

-“ Khi tớ quyết định theo cậu, tớ đã biết cuộc sống vất vả như thế nào, chúng ta đều có hai tay, chúng ta có thể làm nên mọi thứ, người nhà của tớ đang tìm chúng ta, không thể nán lại đây nữa! Đi thôi!”

-“ Đợi chút, tớ sẽ… chỉ là… mượn tạm thôi…”

Lestat cảm nhận bàn tay nóng đang chạm vào tay mình. Cùng lời nói nhỏ:

-“ Xin lỗi!”

Thì chiếc nhẫn cẩm thạch trên tay Lestat bị lấy mất, Lestat không thể ngăn lại, bởi bên cạnh… bàn tay còn lại của anh đã bị Louis nắm chặt giữ lại…

-“ Chúng ta quyết định đi Anh quốc chứ? Tom!”

-“ Phải… vì nơi đó mới công nhận cuộc sống của chúng ta! Cậu hứa bên tớ luôn chứ? Jimmy!”

-“ Ừ…”

Tiếng động xa dần, cả hầm mộ yên tĩnh trở lại, Lestat ngồi bật dậy, xoay người… anh thấy cái gương mặt đấy đã như cũ, vẫn cái nhìn thật sâu trong đôi mắt màu nâu… anh mỉm cười thật nhẹ.

-“ Cậu khỏe rồi chứ?”

Louis nhận lấy cái gương mặt sáng với đôi mắt màu xám lấp lánh đầy sự lo lắng, anh mỉm cười đáp lại…

-“ Khỏe!”

Lestat đưa mắt ra hiệu.

-“ Vậy chúng ta đi thôi, nơi đây đã không còn có thể lưu lại!”

Lestat phóng mình ra khỏi hòm, anh chỉnh chu lại trang phục của mình, đợi Louis…

Thoắt chốc Louis cũng đã đứng bên Lestat…

-“ Chúng ta nên đi bằng gì nhỉ?”

-“ Tuấn mã!”

Louis đưa tay lên miệng… huýt gió, gọi tuấn mã của anh…

*Rầm*

Cánh cửa hầm mộ đổ xuống, khiến Lestat lùi lại vài bước buông lời.

-“ Cậu phải dạy lại nó đấy!”

Louis bật cười ngồi lên ngựa, anh cúi xuống kéo Lestat lên cùng mình.

Lestat ngạc nhiên hỏi:

-“ Cậu lại bắt tôi ngồi phía sau à?”

-“ Ừ…”

Lestat cười nhẹ.

-“ Chúng ta nên đi đâu?”

-“ Mông Cổ!”

-“ Đến đó làm gì, để chăn cừu ư?”

Cái giọng điệu bắt đầu có thanh âm cao cùng sự khó chịu.

Đáp lại vẫn là giọng âm trầm thản nhiên.

-“ Ừh!”

-“ Cậu điên à, tôi quen dùng hàng cực phẩm!”

-“ Tôi sẽ tìm cho cậu hàng cực phẩm!”

-“ Phải đấy, cậu thiếu nợ tôi rất nhiều!”

-“ Phải trả!”

-“ Đúng, phải trả!”

-“ Vậy chúng ta đi cướp kho báu!”

Tiếng cười rộn vang lên cùng tiếng ngựa hí vang trời… gió thổi bên tai cũng không làm bạt đi âm điệu của Lestat.

-“ Quái… sao không đi máy bay có phải khỏi rối tóc không?”

-“ Cậu nghĩ bây giờ mình là Brat Prince chắc!”

-“ Tôi không cần biết, giờ đây tôi chỉ biết đi với cậu tôi không được sung sướng mà thôi!”

-“ Bởi thế chúng ta đi cướp kho báu, bắt chước như hai đứa trẻ, dọn con đường rộng đẹp cho cuộc sống mới của chúng ta!”

Lestat vội hỏi khi thấy con tuấn mã đang lao về hướng Trung Đông.

-“ Cậu đi đâu đấy?”

-“ Iraq!”

-“ Chi vậy?”

-“ Ở đó mới có kho báu… của Akasha!”

-“ Cậu trêu tôi ư?”

Louis quay lại, anh trao đi nụ cười trong ánh mắt.

-“ Cậu sợ à?”

Lestat nhận lấy nụ cười trong mắt của Louis, thật hắn khỏe lại rồi, đã biết trêu ghẹo anh, anh đáp bối rối:

-“ Tôi… sao phải sợ…”

-“ Vậy cậu theo tôi chứ?”

-“ Ừh!”

-“ Vậy chúng ta đi Châu Âu!”

-“ Sao cậu thay đổi ý nhanh vậy?”

-“ Vì mùa này Châu Âu có đêm dài hơn ngày!”

Lestat bật cười nhẹ.

-“ Cậu thật biết tính toán! Vậy chúng ta có ghé Anh Quốc không?”

-“ Cậu muốn à?”

Tiếng hỏi đột ngột lại có nội dung không ngờ, khiến Lestat lại bối rối…

-“ À…”

Nhưng câu trả lời chưa hoàn chỉnh thì cái giọng điệu khẳng định cùng sự kiên quyết ngày nào lại vang lên.

-“ Đừng hòng!”

Hahaha…

Lestat lại cười ngạo nghễ như cái ngày xa xưa ấy khi anh cảm thấy mãn nguyện vì thỏa chí…

Con tuấn mã lại đổi hướng… bởi chủ nhân của nó ra lệnh… nó chồm lên như thuở nào, hí vang trời cho một cuộc phiêu lưu mới…

Lestat đưa tay ra trước, nắm lấy dây cương… anh ngẩng mặt nhìn bầu trời đêm với muôn ngàn tinh tú, hưởng thụ ánh sáng bạc lấp lánh của trăng thật gần… nhận lấy cái nhân dáng cao lớn quen thuộc trước mắt, nhận lấy hơi thở mạnh mẽ trong vòng tay, anh mỉm cười mãn nguyện…

Louis dõi mắt vào khoảng không gian trước mặt… u tối, nhưng anh vẫn có thể bước cùng, bởi phía sau anh, anh đang nhận lấy cái nhân dáng mong manh tưởng chừng yếu đuối chạm vào, vậy mà hiện tại chỉ cho anh cảm nhận là chổ dựa vững chắc, nhận lấy trái tim ai đang đập nhịp điệu mạnh mẽ để tim anh cùng hòa nhịp theo, nhận lấy hơi thở với mùi hương mà làm anh không muốn rời bỏ…

Bàn tay chạm vào bàn tay, từ bây giờ cho đến ngàn đời sau… chúng ta cùng song hành, cùng bước trên con đường tối tăm với sự trốn chạy đầy nguy hiểm, vẫn bên nhau không rời cho thứ tình cảm gì mà chỉ có hai ta mới có thể hiểu rõ… là ai thật sự sở hữu ai… là ta cùng sở hữu nhau…

Ánh sáng nào cũng không thể soi sáng bóng dáng ai với ai cùng con tuấn mã, đang lao vút vào không trung, làm nên những câu chuyện bất tử…


Viết xong Ngày 10 - 10 - 2014



PS: Chân thành cảm ơn các độc giả đã ủng hộ. Chào thân ái! Hẹn trong một câu chuyện khác ^^
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách