|
Tác giả |
Đăng lúc 17-10-2014 03:11:44
|
Xem tất
CHƯƠNG VI
Lestat nhíu mày khi đứng bên con tuấn mã của Louis, chàng chỉ biết thốt ra một câu duy nhất.
-“ Ngươi không đi xe ngựa à?”
Louis phóng mình lên ngựa, chàng cúi xuống kéo Lestat lên sau mình.
-“ Thì sao?”
Lestat ngồi sau Louis, con ngựa phi nước đại vào màn đêm đen đặc khiến Lestat vòng tay ra trước ôm lấy Louis cho khỏi bị rơi dọc đường, đơn giản có thế, nhưng tay chàng chạm vào phần ngực hắn thì chàng lại cảm nhận hắn đang trêu chọc chàng, trả thù chàng, chàng là người nhạy cảm và thông minh, nhưng cũng là tên phá phách, chàng buông tay…
Rõ ràng lần này Louis chỉ muốn đáp trả lại những gì mà Lestat đã làm với chàng, lần đó đừng nghĩ là chàng say không biết gì, hắn đã bắt chàng ngồi sau ôm chặt lấy hắn, giờ đây hắn phải ôm lấy chàng, có thể thôi, nhưng hắn thông minh, à không… hắn xảo quyệt… hắn buông tay thì hắn rơi dọc đường ráng chịu, chàng thúc ngựa lao nhanh hơn.
Cú thúc của Louis khiến cho con tuấn mã đột nhiên phóng hai chân trước lên cùng tiếng hí vang trời, khiến cho Lestat ngã ra phía sau.
Lestat buông thả, không thèm giữ mình, vì dù gì chàng bất tử mà lại, cùng lắm gãy chân tay lát sẽ khỏi, đau nhưng chàng có thể chịu được.
Louis theo quán tính, theo bản năng tính cách yêu thương người, nên chỉ biết lo lắng mà quên mất Lestat là ai, khiến chàng vòng tay ra sau, xoay người giữ lấy Lestat…
Trong tích tắc, chưa nhận được cú rơi chạm đất thì Lestat đã được Louis giữ lại bằng cánh tay mạnh mẽ.
Cú va chạm một lần nữa khiến cả hai như chạm vào nhau thật gần, mắt đối mắt, mũi đối mũi, chỉ là môi chưa đối môi, dưới ánh sáng trăng rực rỡ, con tuấn mã xuyên qua rừng cây, ánh sáng xanh biến mất thành khoảng tối lập lòe, nhưng vẫn đủ để thấy…
Người đàn ông ngồi trước với gương mặt cương nghị nhìn về phía xa, dõi đôi mắt sâu vào khoảng không trước mặt như biết rõ con đường này phải được đi như thế nào, không còn sự sợ hãi nữa, bởi phía sau ta còn có người bên ta…
Người đàn ông phía sau với gương mặt sáng ngước mặt nhìn trời, đón gió đêm, đón ánh sáng quen thuộc, giờ đây ta không cần phải một mình tìm phương hướng nữa, vì có người đã giữ lấy ta, không cần phải phiêu lưu…
Tiếng cười rộn ràng vang lên, hòa vào đêm tạo nên thanh âm rộn rã, dịu dàng, là những nhịp điệu vui tai cùng tiếng trầm nhẹ nhàng…
-“ Ngươi không được ra ngoài chơi khi chưa xong việc!”
Giọng nhẹ nhàng đấy nhưng đầy sự ra lệnh. Khiến cho cái giọng chỉ mang cảm xúc có chút khó chịu vang lên.
-“ Tức cười…”
Nhưng sự khó chịu đấy chưa bộc lộ hết thì đã bị chặn lại.
-“ Thì ngươi cứ việc cười!”
-“ Ta…”
-“ Ta không nghe!”
Cái giọng khẳng định đấy giờ quyết đoán hơn, để cho cái giọng khó chịu có thanh âm càng cao hơn.
-“ Tại sao!?”
-“ Tại ngươi làm lỗi!”
-“ Lỗi gì?”
-“ Ngươi hủy hoại cuộc đời ta!”
-“ Ta chỉ giúp ngươi…”
-“ Đổi mới ư!?”
-“ Ừ… là thế đấy…”
-“ Vậy ngươi làm trước cho ta xem!”
-“ Ngươi…!”
-“ Ngươi xem ta là gì?”
Thinh lặng, rồi cũng nghĩ ra nhưng chưa kịp trả lời thì lại bị chặn ý…
-“ Đừng hòng!”
Có chút ngạc nhiên.
-“ Sao ngươi biết!?”
-“ Quên đi!”
-“ Không thể!”
-“ Cấm!”
-“ Ngươi…”
Giọng điệu có thanh âm cao vút chợt nghẹn lại cũng là lúc con tuấn mã dừng lại, cái dáng cao gầy phía sau phóng xuống, lao mình thoắt biến mất trong bóng đêm phía sau tòa lâu đài sừng sững, để lại cái dáng cao lớn đứng bất động nhìn theo… Những bông tuyết lại bắt đầu rơi…
Louis ngẩng nhìn trời… chàng cảm thấy lạnh và đói, nhưng chàng cũng bước nhanh về phòng, sập mạnh cửa, tự dưng bực bội, chàng thả mình xuống giường… cùng cái cảm giác cô độc bao phủ quanh mình, như tấm mền dày mềm mại nhưng chắc chắn bó buộc lấy chàng, khiến chàng không thể thoát ra… ngươi… đã lấy đi sự sống thực sự của ta, chàng xoay người đưa mắt nhìn ra ngoài trời tối… ánh sáng trăng này thật đẹp, ta chỉ muốn đi dạo với Cathérina, nghĩ đến đó chàng đứng dậy rời phòng… tìm đến hầm mộ, nơi lưu lại hình ảnh cuối cùng của Cathérina…
Lestat thả mình vào trong cái hòm quen thuộc, hôm nay chàng cảm thấy bức bối và chật chội quá, rõ ràng đang vui vẻ, nếu như giờ này chàng còn lưu lại quán rượu thì giờ là lúc chàng đã chọn được người đẹp để ở cùng với nàng ta đêm nay… Phải, là ta làm ngươi trở nên như thế, nhưng ngươi có cần phá đám ta không… chàng khép mắt lại, điều mà từ lâu chàng không làm, đó là ngủ đêm… chàng bắt mọi thứ dừng lại, nhịp đập trái tim, hơi thở…
Louis bước từng bước vào hầm mộ, chàng chỉ thấy một khung cảnh tuyệt đẹp… hoa khắp nơi, những bông hoa màu đỏ thắm, có hương thơm gì đó chứ không phải là hương hoa hồng, những giá nến được gắn trên tường chạm trỗ tinh vi và thật đẹp mắt, soi rọi sáng choang, khiến chàng thấy, nơi giữa phòng, cái quan tài mà chàng dùng để giữ Cathérina trong những ngày chưa tìm được Verdan, chàng dùng kính, để cho chàng thấy rõ, như vẫn còn thấy rõ Cathérina, nhưng giờ đây hình dáng người chàng yêu thương được thay thế bằng ai đó…
Louis khựng bước, mái tóc màu vàng ánh kim xoăn nhẹ được vén qua một bên, gương mặt trắng sáng với đôi mắt khép chặt, chỉ thấy một vầng khuyết cùng hàng lông mi cao vút, sóng mũi cao thẳng tắp, đôi môi vừa phải đỏ thắm, làm da mịn màng như một bức tượng tuyệt đẹp, vô thức chàng đưa tay ra, muốn chạm vào… cái gã xảo quyệt giờ đây chỉ là một gã đàn ông có vẻ đẹp nữ tính dịu dàng chìm trong giấc ngủ bình yên không mộng mị… chàng ngẩng mặt nhìn quanh… sao hắn có thể yên giấc nồng, còn chàng thì không… phải chăng cái nơi chốn này mới dành cho vampire, chàng lùi bước… rõ ràng khi vừa vào đây, chàng cảm thấy rất thích căn hầm mộ này, chàng muốn có một cái, giống hắn… Louis quay đi, lao ra ngoài bởi cái cảm xúc kỳ lạ chợt đến trong tâm trí chàng…
Lestat mở mắt, trên gương mặt trắng, vầng khuyết của đôi mắt được thay thế bằng ánh nhìn thật sáng, thật sâu, đôi môi màu đỏ mở, tỏa ra hoa trăng… nụ cười mãn nguyện… Lestat lại khép mắt lại, yên lòng với những gì mình vừa có, rồi mai đây, ngươi sẽ bên ta dù cái giường này chật chội hơn cái giường bên cạnh…
Đêm thật dài trôi qua, với Louis, với Lestat… mặc dù cả hai vẫn đang nằm ngay ngắn trên giường, như đã chìm vào giấc ngủ từ lâu, nhưng đó chỉ là với đôi mắt, với thân thể bất động, còn những suy nghĩ trong hai cái đầu thông minh đó đều có những kế hoạch riêng của bản thân mình… Có hai con đường song song bên cạnh nhau không? Có đó, nhưng điểm giao nhau thì chẳng bao giờ có. Mai này, ta đi đường ta, ngươi đi đường ngươi, vẫn bên nhau bước cùng, không cần phải giao nhau vì ở mọi nơi, mọi lúc, chúng ta đều có thể nhìn thấy nhau, dõi theo nhau… thì đó là… đủ…
--
Mùa xuân năm 1793.
Hơn một năm trôi qua, Louis đã làm quen với mọi thứ, trước mắt chàng chấp nhận, nhưng trong tận cùng ký ức, chàng không chấp nhận, nó như cái gai đâm vào trái tim chàng mỗi khi chàng nghĩ đến, nó khiến cho chàng lúc nào cũng thấy khó chịu, nhất là mỗi khi nhìn thấy Lestat, bao nhiêu việc chàng giao hết cho hắn, cho hắn bận ngập đầu mà không đi hoang nữa, hiện tại chàng biết trả thù như thế, bởi chàng biết rõ hắn thích những cuộc vui, giờ bị cấm túc chắc hẳn hắn rất tức tối, chàng thích hắn phản ứng, để chàng có lý do rời xa hắn, khi cũng tận cùng ký ức đó chàng lại không muốn hắn rời xa chàng… mâu thuẫn trong tất cả mọi thứ…
Có nhiều lúc chàng thấy hắn ngồi bên đàn, buồn hát những bài tình ca thương nhớ, tự dưng chàng mủi lòng, muốn thả hắn đi hoang, nhưng giờ chưa phải lúc, mặc dù chàng đã được hắn dạy gần hết kỹ năng cơ bản của một con vampire. Giờ đây chàng có thể tự lo cho bản thân mình không cần Lestat nữa, nhưng chàng vẫn thích quản lý hắn, muốn đày đọa hắn mà thôi…
Lestat ngập đầu trong công việc, Louis bắt chàng sống và làm việc như một con người, cái trách nhiệm to lớn của hắn lại bắt chàng gánh lấy, khiến chàng không còn thời gian để bay nhảy nữa, rõ ràng là chàng có thể vứt bỏ, nhưng chẳng biết từ bao giờ chàng cảm thấy cần có trách nhiệm trước hắn, thế là chàng quên mất mình là ai, ra sao, cứ vùi đầu vào việc như những người bình thường, giờ đây như chàng mong muốn rồi đó, được bên hắn cho công việc, ăn cùng một món, một bàn ăn, dù cái bàn ấy dài thăm thẳm, chàng đầu bên này, hắn đầu bên kia…
Giờ đây chàng muốn có một hai người cùng ngồi chung, nhưng hắn không chịu tổ chức những cuộc vui họp mặt, rõ ràng hắn không phải là người sống khép kín, nhưng sao hắn lại không giao du với ai, có ai biết đâu nhỉ, hắn giữ dùm người ta làm gì… buồn, chàng kéo quản gia Yvet ngồi cùng, nhưng chỉ được một lần duy nhất, quản gia Yvet qua lần sau đều tìm cớ từ chối, cũng chẳng biết có phải không, nhưng hình như hắn không thích có ai ngồi cùng hắn ngoại trừ chàng…
Cứ thế thời gian lại trôi qua một cách trầm lặng, và buồn tẻ…
Louis quen với nhịp sống này nên rất hài lòng.
Còn Lestat không quen nên chẳng còn thèm nói, thèm cười nữa.
--
Thấm thoát hai năm trôi qua, quản gia Yvet sau cú sốc tinh thần xuống rõ rệt, giờ đây ông chỉ như cái máy, làm theo lệnh trên, của cả hai ông chủ, Louis và Lestat, vì ông cảm thấy sợ cả hai… Louis trở nên khó gần trầm tính hơn, còn Lestat thì dể gần vui vẻ, nhưng ông lại có cảm giác Lestat thật sự gây ra nguy hiểm cho ông hơn, vẫn thế cái tình thâm mà mù quáng chìu chuộng.
Từ ngày hai con vampire đấy bên nhau, cho công việc, cho mỗi ngày trong bữa ăn, ông thấy họ quan tâm với nhau nhiều hơn, nhưng không ai làm ra mặt cả, chỉ như những người thân thuộc mà không cần tỏ rõ cảm xúc bằng cử chỉ, âm thầm chăm sóc cho nhau… ông quen rồi nên chẳng thấy bất ngờ hay nôn ọe gì cả, những đứa nô mới lớn biến mất hết trong điền trang, chỉ còn lại phụ nữ và những người già, công việc mai này sẽ tụt dốc cho cái sức lao động không được đào tạo nuôi dưỡng đấy. Louis đi một chuyến… dài và xa, chỉ để mua lấy những tên nô lệ mới dành cho Lestat.
--
Louis giờ đây chỉ biết làm theo cảm tính của mình dành cho Lestat, hắn chăm việc, ngoan ngoãn nghe lời, dĩ nhiên là phải thưởng, bởi chàng có phải là ông chủ bất công đâu, nhưng từ khi hắn bị chàng quản lý, hắn không thèm cười vui với chàng nữa, đôi lúc chẳng thèm nhìn chàng, chỉ ngồi bên đàn hát vu vơ, rồi đêm về hắn ngồi trước hầm mộ ngước mặt nhìn trời, 4 mùa trôi qua khác nhau rõ rệt, nhưng gương mặt xinh đẹp đấy vẫn lạnh băng, khiến lòng chàng bối rối, tâm tư chàng xáo trộn chỉ nghĩ làm sao để hắn được vui.
Từ bao giờ chàng chỉ biết sống theo cảm xúc của hắn, nhìn mặt hắn mà sống, vậy tính ra người thuộc về lại là chàng rồi, để mỗi lúc tức tối chàng khó chịu với hắn hơn, nhưng chỉ được quyền trong công việc, hắn làm sai, tự dưng chàng la mắng có lúc đến thậm tệ để hắn biểu lộ chút xúc cảm, nhưng vẫn không… hắn chỉ cho chàng cái cảm nhận, hắn đang chết, dần mòn bên chàng, nói đúng ra năng lực hắn mạnh mẽ hơn chàng, có thể phản kháng, nhưng hắn lại không thèm phản kháng, khiến chàng bực bội hơn nữa.
Điều khiển hắn là chàng, đó là câu nói trong tâm trí chàng, nhưng trong tim chàng thì lại khác, điều khiển chàng lại là chính hắn… chàng đưa mắt nhìn trời đêm, gió biển thổi lồng lộng, như cái cảm giác quen thuộc khi đi mua bán xa, ngày trước người chàng nhớ đến để nôn nao về nhà là Cathérina, còn bây giờ thì lại là hắn.
Những lúc như thế này chàng có thể một mình về đến nhà trong tích tắc với năng lực của vampire, nhưng chàng không muốn, có chút sợ, sợ những gì chàng hình dung về hắn khi chàng vắng mặt, không có mình ở bên hắn, hắn sẽ đi chơi bời, đến độ trác táng, hắn hư hỏng, không như chàng… hắn khiến chàng không hài lòng, để chàng phải thử đi xa một lần để biết hai ba chuyện suy nghĩ của chàng có là đúng với sự thật không. Đôi lúc chàng tự hỏi… lòng chàng đối với hắn là tình cảm gì, chàng không thể trả lời, chỉ biết hắn quan trọng với chàng vậy thôi.
--
Lestat như thói quen, không thể bỏ, Louis đi mất hai tháng nay là chàng lại đàng điếm ở quán rượu hai tháng đúng, chàng trở lại như xưa, ăn nói dịu dàng, cười ngọt ngào trước mỹ nhân, thật đây mới là cuộc sống của chàng, chàng chợt biết hối hận khi chọn Louis là hậu nhân, đáng lý ra hắn là của chàng, để chàng quản lý, nhưng chẳng hiểu sao hắn lại quản lý được chàng, giờ đây chàng chẳng thèm thắc mắc nữa, chàng làm mặt lạnh… Giận dỗi ư…? Ừ, có chút… Không thèm ư…? Ừ, cũng có chút… để chàng như không biết có hắn ở bên.
Vậy mà mới đây, chàng vừa nãy ra một ý khi thấy con bé xinh đẹp kia… nó khoảng 17, và có nét hao hao Cathérina… vợ Louis… thế thì tốt quá, chàng sẽ đưa Cathérina về cho Louis, để hắn không còn thời gian quản lý chàng, để chàng sống theo ý muốn của mình mà thôi, mọi chuyện cần giải quyết êm đẹp như những con người, bởi chàng ảnh hưởng tính cách đó của hắn…
--
Claudia chỉ muốn từ chối mọi thứ, nhất là sự sợ hãi đang ngày một lớn dần trong nàng, một tháng qua, nàng đã như ở địa ngục trần gian, mọi thứ thay đổi nhanh đến giờ đây nàng cũng không thể ngờ, không thể chấp nhận. Sự chấp nhận cho cái gọi là số phận của nàng ư? Nàng chẳng dám nhìn quanh với sự xấu hổ.
Rồi sẽ cũng qua, cũng xong, một tháng qua nàng đã được dạy bảo tất cả mọi thứ mà nàng phải làm cho thời gian sắp tới trong roi đòn, giờ đây những vết thương đã lành, để lại cho nàng tấm thân nõn nà và trinh trắng như ngày mà cha mẹ nàng sinh nàng ra… cưng yêu chìu chuộng nàng hết mức, để nàng cũng yêu cha mẹ hết mức, để nàng cam lòng bán thân chuộc cha mẹ cho một vụ làm ăn không thành, nợ ngập đầu, nàng không cam lòng nhìn cha mẹ làm nô, thôi thì, nàng trả ơn nghĩa cũng là lẽ thường tình, khó khăn lắm nàng mới quyết định được, để cha mẹ bình yên trong tuổi già sức yếu.
Nàng mạnh mẽ ra đi trước những giọt lệ của cha mẹ, nhưng khi rời xa họ, nàng mới trở nên yếu đuối, yếu đuối đến nỗi nàng chỉ biết câm lặng nhận lấy, vậy mà chủ nhân mới cũng không bằng lòng, nàng lại được bán đi một lần nữa, cho cái động chứa này, giờ đây nàng sẽ là của thiên hạ, đàn ông chỉ cần bỏ tiền ra là có nàng, nàng có phải con nhà quyền quý cao sang đâu, nhưng vì còn trinh trắng nên nàng có giá trị, giá trị gì từ nàng thì nàng không cần phải nhận, chỉ có những tên đàn ông lắm tiền nhiều bạc muốn chứng tỏ thực lực và sự giàu sang của bọn họ mà dành lấy nàng thôi…
Nàng cảm thấy lạnh quá, cái động chứa này thật là lắm điều đồi bại, mặc dù nàng chưa từng đến quán rượu phù hoa bao giờ, nhưng những gì mà giờ đây nàng đang nhận lấy khiến nàng sợ sệt hơn là kinh tởm, nàng cố gắng đưa mắt nhìn, những tên đàn ông đủ loại, đang nhìn chòng chọc vào nàng, nàng biết mình có chút nhan sắc, và có phải vì thế mà nàng phải nhận lấy điều này không? bán thân… gái điếm… rồi nàng trụ lại được bao lâu khi ong bướm chán chê hoa tàn nhụy héo, sau đó nàng sẽ làm gì, hạ giá để hầu những tên đầu đường xó chợ, rồi có một ngày nào đó, nơi đầu đường xó chợ đấy cũng là nơi để nàng ngã xuống, chẳng thấy bình yên bởi ồn ào, lạnh giá, cuộc đời nàng sẽ kết thúc như thế… nàng biết chắc, nhưng nàng không thể dừng lại…
Nàng đâu muốn đi con đường cay đắng này, nhưng thứ gọi là chủ bắt buộc nàng đi, nô tỳ thì chỉ có thế, phải nhất nhất tuân theo chủ nhân, phản kháng thì bị xử bêu đầu, nàng sợ mình bị cắt mất cái đầu rồi cắm vào cọc phơi ngoài thành, còn thân thể thì đem vào rừng làm mồi cho thú dữ, thế thì nàng mất đi thân xác, cái thân xác mà nàng rất yêu quý mà không thể giữ gìn thì còn gì nữa, cộng với sự đe dọa cho người thân, nàng đành cam lòng chấp nhận, mặc cho phần số đưa đẩy, cái gọi là phần số đó nói cho an ủi, chứ phần số nàng đang trong tay tên chủ động Rose Black già nua đầy tàn ác và gian xảo, chính hắn đã khiến nàng chết dần chết mòn cho mọi thứ, nhất là cái đồng tiền mà hắn kiếm được từ thân xác nàng…
--
Lestat ngồi ở tầng lầu trên, chàng đưa mắt nhìn xuống, chỉ thấy mái tóc xoăn màu nâu vàng phủ lấy thân thể không một mảnh vải, lần đầu tiên chàng đến đây, xa thật xa để chàng phải mất một ngày đường vì chán chê những quán rượu cũ, thật là hứng khởi, cái trò mới làm chàng hưng phấn, nhưng khi nhìn thấy con bé đấy, nó còn quá nhỏ để phải chịu lấy cảnh này, trò mua vui của những tên đàn ông, trong đó có chàng, nó ngước mặt lên, xinh đẹp… nó có nét gì đó giống Cathérina… chàng nhận ra bởi chàng từng bên nàng ta trong hầm mộ, mặc dù chỉ là cái xác không hồn nhưng Cathérina vẫn giữ được vẻ đẹp quyến rũ, còn con bé này, nó có vẻ đẹp trinh trắng ngây thơ đến tội nghiệp, đôi mắt màu xanh thẫm đầy sự sợ hãi đang trao đi ánh nhìn cầu cứu, nó đang tìm ai cứu lấy nó… chàng ư… ừ, chàng sẽ cứu nó vì… Louis…
Claudia cúi xuống như chấp nhận, như không còn hy vọng, chẳng ai trong đám bọn đàn ông nhìn nàng bằng ánh mắt thương cảm, chỉ có những cái nhìn thèm khát đặt để lên thân thể nàng, mặc dù nàng đang tắm mình trong bồn rượu lớn, mọi người bắt đầu truyền nhau ly rượu sự hòa hợp của tinh khí thân thể nàng, ghê tởm quá, nàng chỉ có thể nghĩ chứ không dám thốt ra miệng dù là âm điệu cảm xúc, nàng đưa mắt nhìn tên chủ ác độc, hắn đang tìm kiếm kẻ lắm tiền xung quanh, hắn tham lam lắm, ai khiến hắn thỏa mãn được cơn thèm khát đồng tiền vô tri đây…
Phần đấu giá bắt đầu… như mọi lần Lestat thinh lặng theo dõi, chàng bao giờ cũng thế, từ tốn trong mọi thứ, chỉ như dự bên ngoài để giải trí mà thôi… thật giá trị của con bé đang được nâng lên thật cao, và chàng nghĩ nó đáng giá hơn thế… nếu như Louis ở đây, mà hắn không ở đây bao giờ, có lần chàng rủ hắn đi chơi, hắn từ chối còn bắt chàng không được đi, canh chừng chàng, và lần đó chàng thề mai này đi đâu với hắn cũng được, ngoại trừ những quán điếm…
Claudia bắt đầu run rẩy, bởi hai tên đàn ông lớn tuổi béo ú đang làm chủ tình hình, nhìn thấy tên nào nàng cũng không muốn, những lão già ham sắc nhưng lắm tiền nhiều của mà nàng phải hầu hạ trong đêm nay ư? Người đàn ông đầu tiên của nàng là đây ư? Thế thì mong gì nàng có thể bước tiếp nữa, thật tởm lợm, một lần nữa nàng đưa mắt lên cao nhìn quanh, tìm kiếm sự vô vọng… ánh mắt nàng khựng lại… gã đàn ông có đôi môi đỏ thắm cùng mái tóc màu vàng xoăn nhẹ ôm trọn lấy gương mặt sáng… hoàng tử… nàng chỉ có thể nhận biết như thế… đâu đó trong trái tim nàng vang lên câu…
“ Cứu em…”
Lestat nhận lấy thông điệp cầu cứu từ đôi mắt xanh thẫm, lòng chàng se thắt lại, thật là chàng không thể từ chối mỹ nhân mà… chàng đứng dậy, bước xuống lầu…
Mọi gã đàn ông trong quán dời mắt qua khi có một tên lạ hoắc xuất hiện… Hắn là ai…? Bởi nơi đây chỉ toàn là người quen thuộc.
Black đưa mắt nhìn, khi lão thấy xuất hiện một nam nhân lạ trong quán điếm của lão, trông hắn ta có vẻ yếu đuối, là thiếu chủ nhà nào, thứ nào thì lão cũng chỉ thấy hắn như không làm chủ được cả bản thân mình, tự dưng lão cảm thấy không cần quan tâm, món hàng của lão đang được nâng giá bởi hai ngài Ors và Pons giàu có nhất thị trấn quanh đây, lão đang muốn thêm nữa, hai lão đấy là khách hàng quen thuộc của tửu điếm của lão, hôm nay Claudia thuộc về ai thì đối với lão cũng không quan trọng, con bé thật có giá, là lão có mắt tinh tường…
|
|