|
Tác giả |
Đăng lúc 14-8-2014 18:56:51
|
Xem tất
Chap 11 BIẾN MẤT
Ra khỏi bệnh viện, Sehun quay lại nhìn một lần nữa phòng bệnh vẫn còn sáng đèn kia. Nhờ lại vừa rồi, Yoona gần như phát điên, đó là một con người hoàn toàn khác so với cô gái mà anh từng thích. Chẳng lẽ tình bạn bao năm chỉ như cơn gió? Dù có lâu bền đến đâu, dù đã cùng nhau trải qua bao nhiêu sóng gió cũng có lúc sẽ tàn phai ư?
Có lẽ chuyện này anh nên giải thích sau, trước hết phải đi tìm Suzy đã. Lên xe, Sehun đạp chân ga, phóng nhanh hết mức. Anh thực sự lo lắng, nếu cô mà nhớ đến bản hợp đồng hôn nhân của hai người thì sao? Cô sẽ không tức giận mà ly hôn với anh chứ? Ly hôn? Hai từ này từ khi nào đã trở nên thật đáng sợ.
Một lúc sau, căn hộ của Fei. Một chàng trai bước chân vội vã, khuôn mặt đầy lo lắng chạy về phía người con gái đang khóc nhiều như sắp ngất kia. Kéo tay Suzy, đỡ cô đứng dậy, ôm cô vào lòng, vuốt mái tóc mềm mại của cô. Sau một chuỗi hành động âu yếm của anh, Suzy mới ý thức được mình được người nào đó ôm vào lòng, tựa như đang chấn an cô vậy. Có lẽ là vô tình nhưng đáng tiếc không phải là người cô đang chờ mong.
“ Rời xa anh rồi sao không biết tự chăm lo cho bản thân thế hả? Chẳng phải anh đã bảo nếu khó khăn thì hãy bảo anh sao? Có phải chia tay rồi em không coi anh là bạn, cũng không coi anh là anh trai đúng không?” Kris dường như đang trách yêu cô.
Suzy như không còn sức để trả lời anh, cô im lặng.
Không thấy cô trả lời, Kris nói tiếp. “ Vậy bây giờ muốn đi đâu không? Anh đưa em đi. Được không?”
Bước về phía xe của anh, mở cửa đi vào như một câu trả lời của cô. Suzy mệt mỏi lắm rồi, bây giờ chỉ cần có người ở bên cạnh là được. Dù là ai đi chăng nữa, có lẽ sẽ khiến cô bớt cảm thấy cô độc và tủi thân hơn.
Kris nhìn về phía bên cạnh. Suzy mắt nhắm hờ, tựa đầu vòa cửa kính, sắc mặt nhợt nhạt, lòng anh chợt khẽ buồn. Nói quên cô, sao có thể một sớm một chiều mà quên được, nên bây giờ nhìn Suzy như vậy, không nhịn được chỉ muốn ôm cô vào lòng mà khiến cô vui hơn một chút. Nhưng có lẽ người cô muốn gặp nhất lúc này không phải là anh mà là chồng cô – Oh Sehun.
“ Đi đâu đây, muốn ra biển hít thở chút không khí trong lành không?” Anh khẽ hỏi Suzy.
“ Không cần đi xa thế đâu, đưa em đến quán bar nào kín đáo một chút, rồi nếu em có say thì đưa em về nhà. Làm phiền anh rồi.” Suzy nhẹ nhàng trả lời rồi lại mệt mỏi nhắm mắt lại.
Kris không nói gì nữa chỉ chăm chú lái xe. Mỗi người suy nghĩ một chuyện riêng. Thật ra anh muốn nói rằng. Không phiền đâu, dù không yêu nhau nhưng anh là còn có thể là anh trai em mà. Chẳng lẽ em khó khăn anh chỉ đứng nhìn thôi sao? Nhưng cô nói nếu em say rồi thì đưa về nhà, đó là điều đương nhiên nhưng khiến anh thầm cười khổ. Hóa ra Suzy lại giữ khoảng cách và khách sáo với anh như vậy.
Lúc này ở căn hộ của hai người, Sehun vừa về đến nhà, mở cửa, chào đón anh là một khoảng không gian ảm đạm và tối tăm. Sự thất vọng và buồn bã dâng lên trong lòng. Nhưng đâu đó trong suy nghĩ của mình anh vẫn hy vọng Suzy đang ở trong phòng, nghĩ vậy Sehun lao nhanh vào phòng ngủ của hai người. Một lần nữa anh lại thất vọng hơn, không có hình bóng cùng nụ cười của cô. Anh biết đi đâu tìm cô đây, bây giờ bản thân mới nhận ra hình như anh không biết chút gì về cô cả. Sở thích, bạn bè anh chả biết gì. Bạn bè, cô gái lạnh lùng hôm trước mới gặp, card của cô ta.
Gọi liên tục mấy lần liền, đầu kia cũng không nhấc máy, nhưng Sehun không bỏ cuộc, gọi thêm lần nữa, chỉ mong rằng cô biết tung tích của Suzy. Cuối cùng cũng nhấc máy.
“ Cô là Fei? Nhanh cho tôi biết Suzy đang ở đâu?” Sehun như quát lên, lo lắng hỏi.
Mới đầu thấy số lạ cô định không nghe nhưng chả biết người nào dai dẳng cứ gọi đi gọi lên, lại phải bắt máy. Không nghe đã nghe thấy tiếng quát làm cô chỉ muốn cúp máy luôn cho rồi. Hóa ra là anh ta – chồng của Suzy, gây chuyện rồi còn muốn tìm cô ấy. Đúng là! Mơ đi, còn lâu cô mới cho anh ta biết. Ngay từ đám cưới thấy vẻ lạnh lùng của anh ta và khi gặp nhau ở trung tâm mua sắm cô đã không có ấn tượng tốt cho lắm, bây giờ lại càng thấy không thích. Nghĩ phải dạy cho Sehun một bài học.
“ Muốn biết Suzy giờ đang ở đâu sao? Anh có tư cách gì để muốn biết? Đừng bảo lấy tư cách người chồng nhé. Anh đã làm đúng với trách nhiệm người chồng của anh chưa? Nếu bây giờ anh nuối tiếc thì cũng vậy. Khi cô ấy ở bên anh thì anh chạy đi với người con gái khác. Sehun ssi, anh đã làm gì ngoài việc gây tổn thương và đảo lộn cuộc sống của Suzy? Không có anh có lẽ Suzy đang ở bên người cô ấy yêu, sống một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc. Bây giờ cô ấy nhà mình không thể về là vì ai? Sợ ba mẹ lo lắng, không muốn gặp anh. Sehun tôi mong anh hãy suy nghĩ lại tình cảm của bản thân.” Fei nói xong, tức giận cúp máy. Quay sang nhìn thư kí đang nhìn cô với vẻ mặt ngạc nhiên, mỉm cười. Fei là người như thế nào, không một ai trừ Suzy hiểu được. Cô có thể nói những lời cay độc rồi nhanh chóng nở nụ cười trong chốc lát. Một người lạnh lùng nhưng ấm áp.
Hàn Quốc, Sehun gần như chết lặng khi nghe cô gái kia nói. Anh thậm chí không thể phản bác lại dù chỉ một câu,vì tất cả đều là sự thật. Từng lời, từng câu đều như một đòn trí mạng đánh thẳng vào tim anh. Hóa ra, anh lại tồi tệ như vậy, trước đám cưới anh từng nghĩ, hai người rồi sẽ ly hôn, không ngờ vì những thói quen của anh, bản thân mới phát hiện Suzy thật đáng yêu. Chưa bao giờ cố tình nhưng lại chỉ toàn vô ý làm tổn thương cô. Đến ngày hôm nay Sehun mới phát hiện cô đối với anh quan trọng đến nhường nào. Dường như có Suzy ở bên đã trở thành thói quen, hiện tại làm anh trở nên bức bối và mệt mỏi. Sehun gục bên giường trong lòng thầm gào thét tên cô. Lần đầu tiên anh cảm thấy đau đớn đến như vậy. Lúc này ANH MUỐN GẶP CÔ, muốn ôm chầm cô vào lòng, có thể nói hàng vạn lời xin lỗi, chỉ cần cô nguyện ý tha thứ cho anh.
Kris đưa cô đến một quán bar khá kín đáo, có hệ thống an ninh chặt chẽ. Suzy hôm nay không mở lời nói lấy nửa câu, chỉ im lặng uống rượu. Thứ chất lỏng kia cứ từ từ đổ xuống bụng cô, Kris không thể để yên được nữa. Cứ hư vậy, cô sẽ nhập viện vì bệnh dạ dày mất. Vươn tay giành lấy chai rượu cô đang uống. Thở dài nói.
“ Suzy, em đừng uống nữa. Thế là đủ rồi, để anh đưa em về nhà.”
“ Không sao, cứ để… em uống tiếp. Dù sao… anh cũng ở đây, uống …với em một ly đi.” Suzy đưa tay muốn lấy lại chai rượu. Cô còn chưa uống đủ mà, trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh đó, không sao quên được, vậy thì làm như ai đó đã từng nói, nếu không thể quên được, nếu như quá đau khổ, thì uống rượu để tê liệt bản thân, để bản thân không còn sức để nghĩ đến nữa. Nếu Sehun đi với cô ấy thì sao phải nói dối cô, lại để cô leo cây ở nhà hàng nữa.
Kris đành bất lực, để cho Suzy uống tiếp. Anh biết giờ cô rất đau khổ. Làm sao anh không hiểu cảm giác đó cơ chứ? Anh cũng từng ở vị trí của Suzy, đứng nhìn cô ở bên người đó, rõ ràng là ở ngay trước mắt, đưa tay ra là có thể chạm vào cô, nhưng khoảng cách giữa hai trái tim lại xa vời đến mức dù có vươn tay đến cỡ nào cũng chẳng bao giờ chạm đến. Hai người giống như hai đường thẳng, rõ ràng cắt nhau, có gặp nhau nhờ cái duyên nhưng lại không có cùng đích đến của cái phận. Chứng kiến người mình yêu ở bên người khác. Cái cảm giác đó đau đớn đến nhường nào.
“ Vậy em cứ uống đi, tí nữa anh còn lái xe, không nên uống.” Kris nhẹ nhàng từ chối.
Suzy tỉnh dậy, đau óc quay cuồng, nhưng vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra đây không phải phòng mình. Cô ra khỏi phòng nhìn người con trai trước mắt, cử chỉ, giọng nói, tất cả đều dịu dàng. Một người con trai tốt như vậy sao cô lại để lỡ anh cơ chứ, nhưng biết làm sao được trái tim cô không nghe theo lí trí của bản thân. Thẫn thờ nhìn Kris đang ở trong bếp nấu cháo, trên người anh tỏa ra một luồng ánh sáng ấm áp như nắng mặt trời.
“ Suzy, ăn chút cháo và uống canh giải rượu nhé!” Kris quay lại thấy cô thẫn thờ đứng cạnh cửa, nắm lấy tay cô đến phía bàn ăn, rồi bê từng món ra. Đã từng có thời gian du học ở nước ngoài anh đã học nấu ăn. Tất cả, từng là vì cô.
Suzy ngồi xuống, nhìn những món ăn nóng hổi, thơm ngon trước mắt,nhưng lại không có khẩu vị. Cầm thìa lên rồi lại hạ xuống. Bây giờ cô không muốn ăn gì cả, đúng hơn là không có tâm trạng để ăn.
“ Suzy, đồ ăn không hợp khẩu vị của em sao?” Thấy cô không động đũa, chỉ ngồi nhìn, lo lắng hỏi.
“ Không, tất cả đều rất ngon. Anh giỏi thật đấy! Nhưng em không đói.” Cô gượng cười trả lời. Chỉ qua một đêm mà Suzy đã trông tiều tụy đi, đôi mắt gấu trúc, tóc tai bù xù. Dứt lời, một tiếng kêu đáng xấu hổ truyền tới.
“ Suzy, em nhìn lại bản thân em lúc này xem, bộ dạng tiều tụy thế này. Không phải em ghét nhất là hình ảnh này sao? Chẳng phải đã từng nói rằng những cô gái vì yêu mà khiến mình trở nên đáng thương và xấu xí thật vớ vẩn sao? Bae Suzy, em bình thường lại cho anh xem nào. Thất tình thì sao chứ? Chẳng lẽ cứ buồn là nhịn đói sao?” Kris lớn tiếng “mắng” cô. Hóa ra Suzy cũng có bộ dạng này sao? Không biết lúc anh ra nước ngoài du học, cô có như vậy không? Dù buồn đến đâu vẫn cứ phải giữ sức khỏe chứ? Cầm thìa nhét vào tay cô, gắp đầy thức ăn vòa bát rồi lại quay về chất giọng dịu dàng nói. “Ăn đi, bụng đói rồi đấy.”
Ngẫm lại, lời nói của Kris hoàn toàn chính xác. Sao cô phải nhịn chứ? Oh Sehun thì làm sao? Anh ta cùng lắm cũng chỉ là chồng trên danh nghĩa thôi mà. Sao mình phải buồn vì anh ta với cô gái kia chứ. Lấy tay vuốt lại tóc mình, Suzy cầm đũa lên bắt đầu ăn thật ngon miệng. Nhưng sao vẫn cảm thấy khó nuốt thế này? Là do tâm trạng của cô có gì không đúng?
Ăn xong, Suzy muốn vào rửa bát nhưng Kris lại không cho. CÒn nói có người giúp việc theo giờ sẽ đến dọn. Ngồi ăn hoa quả, nhìn cô đang chăm chú xem tivi, e dè lên tiếng giải thích. “ Hôm qua anh có đưa em về nhà nhưng trước khu căn hộ nhiều phóng viên quá. Anh không muốn khó xử, nên mới đưa em về đây.” Tuy biết cô không hỏi nhưng anh vẫn nói, vì dù sao hôm qua cô nói muốn về nhà nhưng lại đưa đến đây.
“ Em biết.” Suzy chăm chú xem tivi, chỉ đáp gọn lỏn một câu. “ Hôm nay anh không phải đi làm sao?”
“ Bây giờ anh có việc phải ra ngoài. Trong tủ có đồ ăn đấy, đói cứ lấy mà ăn nhé!” Nói xong, Kris đứng dậy vào phòng thay quần áo rồi ra khỏi nhà.
Suzy trở lại phòng mà Kris chuẩn bị cho mình. Ngồi thất thần trên giường, đầu đau như búa bổ. Cô không biết hôm qua đã uống bao nhiêu ly rượu, đã khóc bao lâu nhưng dù có men say trong người nhưng trong đầu cô vẫn hiện ra hình ảnh đó. Bức ảnh Sehun bế cô ta từ trong nhà riêng ra, vẻ mặt anh lo lắng, hoảng sợ. Dường như đang lo lắng cho một người cực kì quan trọng, một bảo bảo của bản thân vậy. Phải rồi cô sao lại quên người Oh Sehun yêu là Yoona chứ. Sao cô lại tự đa tình cho rằng anh ta cũng yêu cô cơ chứ? Là cô ngu ngốc. Trong đầu bắt đầu nhớ lại cuộc nói chuyện với cô gái kia vài ngày trước. Hôm đó, cô vẫn nằm viện, Yoona đến bước vào phòng nói vài câu rồi bỏ đi. Tuy cô không phải người quá yếu đuối nhưng những câu nói đó lại làm cô sợ hãi.
“ Bae Suzy, tôi nhất định sẽ cướp lại Sehun. Cậu ấy vốn thuộc về tôi.” Như vậy có nghĩa là cô ta công khai có tình cảm với Sehun. Thế chẳng phải người
đương nhiên sẽ phải ra đi trong cuộc tình tay ba này là cô sao?
Suzy đã suy nghĩ rất nhiều cả buổi sáng nay rồi lại mệt mỏi ngủ thiếp đi.
|
|