|
Chap 28 :
- Nãy có nghe mọi người trò chuyện với nhau. Tôi là du học sinh Hàn ấy mà. Thật hân hạnh khi gặp T-ara ở đây – Người bồi bàn đưa tay mình ra bắt tay với Jiyeon
- Ah vâng, chúng tôi chuẩn bị debut vào tháng 6 này. Anh ủng hộ chúng tôi nhé – Jiyeon bắt tay người đó, một bắt tay siết chặt
- Vâng. Tất nhiên rồi
- Cám ơn anh. Ưm…cho tôi gọi 3 gyudon, 3 tempura, 4 súp miso với... 4 cơm sushi – Không biết nói gì hơn, Jiyeon đành gọi món.
- Ah vâng. 3 guydon, 3 tempura, 4 súp miso và 4 cơm sushi. Đúng không ạ ? – Jiyeon gật đầu – Vậy, chờ chúng tôi khoảng 7 phút – người bồi bàn nói rồi đi, bỏ Jiyeon ngồi trong một góc. Nhưng Jiyeon lại nhẹ nhàng nở một nụ cười.
- Em gọi món chưa ? – Eunjung cùng với mọi người quay lại bàn
- Rồi. Gyudon, tempura, súp, cơm
- Uh, được đó – Boram gật gù
- Nãy em gặp một người Hàn ở đây. Anh ấy biết chúng ta và nói sẽ ủng hộ T-ara đấy – Jiyeon kể
- Gặp rồi ư ? – Hwayoung biết mình lỡ miệng, 5 người giật mình rồi nhìn Hwayoung rồi quay qua lo lắng nhìn Jiyeon. Còn Jiyeon, một khuôn mặt không để ý những gì Hwayoung nói
- Gì vậy ? Sao nhìn em ? Hôm nay mọi người lạ lắm nha. Có chuyện gì phải không ? Lên kế hoạch đi chơi bỏ em ở nhà làm việc ? Hay…định làm sinh nhật bất ngờ cho em hả ? Mới tháng 2 mà, lo cho sớm
- Uh, em biết thì hết vui rồi – Soyeon cùng với 5 người còn lại ra vui mừng, nhưng quay mặt ra chỗ khác hay nhìn nhau vẻ thở phào nhẹ nhỏm. Họ như vừa thoát ra khỏi một lượt đi tàu lượn siêu tốc khi Jiyeon cứ lần lượt đưa ra những suy đoán của mình.
- Woa, no quá đi. Giờ đi dạo đi cho tiêu bớt – Eunjung vươn vai sau khi đã tính tiền
- Uh, lòng vòng coi có đồ gì đẹp không – Hyomin hớn hở
- Let’s go – Hwayoung la lên
Đi qua những con đường tấp nập làm Jiyeon thấy nhớ Hàn và nhớ cả Junhyung. Nhưng lại thấy những khuôn mặt tươi tắn của 6 cô gái đang đi cùng mình, Jiyeon không còn muốn suy nghĩ gì nữa, không muốn mọi người lúc nào cũng phải quay đầu lại ái ngại lo lắng cho mình, khiến mọi người kiếm nén những niềm vui của mình để bên cô an ủi, để cô không tủi thân. Jiyeon cùng mọi người vui vẻ đi qua các con phố chọn đồ. Hình như Jiyeon đã để sự day dứt qua một bên, để anh lại trong một góc khuất nào đó của trái tim mình để bước lên, tìm lại mình
- Mình về đi. Quá cái giao lộ này là đến kí túc xá rồi – Boram đấm mấy cái vào đùi mình ra vẻ mỏi chân
- Đi nữa đi. Lâu lâu mới được đi chơi như vậy nguyên nhóm mà – Soyeon năn nỉ
- Uh, còn nhiều đồ em muốn mua – Hyomin đồng tình còn Qri gật gù
- Thôi, em cũng mệt lắm rồi. Về đi. Nếu đi thêm một vòng nữa. Chắc phải kiu taxi quá – Eunjung bênh Soyeon
- Taxi ở đây mắc lắm đó – Hwayoung chen vào
- Em không nói thì có ai nói em không biết không hả ? – Qri đẩy nhẹ vai Hwayoung
- Hì, em cũng mệt rồi unnie ạ - Hwayoung cười trừ
- Em cũng vậy – Jiyeon chạy đến khoác tay Hwayoung
- Mấy người này. Không chịu sắm sửa. Tụi này mua về toàn xài ké không nha – Hyomin chỉ chỉ từng người
- Đèn xanh rồi đó. Qua đi – Soyeon nhắc nhở rồi đẩy mọi người đi
- Bây giờ về là được rồi. Đi như vậy chắc mai khỏi tập luôn quá – Vừa đi qua đường, Eunjung quay lại nói rồi nhanh chân chạy qua đường bên kia. Mọi người thấy vậy cũng làm theo
- Ah – Jiyeon đến đường bên kia thì đụng phải người đi đường
- Tôi xin lỗi. Cô không sao chứ ? – Người đi đường hỏi bằng tiếng Nhật
- Vâng, tôi không sao – Jiyeon cũng nói bằng tiếng Nhật rồi chạy theo các unnie của mình
- Cô ơi, vòng tay của cô này – Người đó nhặt được vòng tay của Jiyeon rớt khi đụng phải
- Ah, vâng cảm ơn – Jiyeon nhận lại vòng tay rồi đứng đó đeo lại vào tay mình
- ‘Junhyung mãi mãi sẽ không rời xa Jiyeon’
Jiyeon đang loay hoay đeo thì nghe người đó nói, nhưng bây giờ không phải tiếng Nhật như lúc nãy mà lại là tiếng Hàn. Giọng nói này... hình như là của anh cơ mà. Đúng rồi là của anh, /Anh đã đến Nhật rồi ư ? Lúc nào vậy ? Tại sao ? Mới nãy còn nói tiếng Nhật mà. Không thể nào./. Jiyeon ngước lên định nhìn người đó một lần nữa thì người đó đã biến mất, như những ông tiên trong chuyện cổ tích hay những làn mây bị gió cuốn đi. Nhìn xung quanh, đường đông quá những bóng người bước qua nhau thật nhanh. Một buổi tối cuối tuần với những hàng quán, xe cộ tấp nập. Tất cả như tạo ra một ảo giác làm thị giác Jiyeon chợt nhòa đi. Còn Junhyung đã chạy đến núp sau một thân cây lớn, /Chào em. Nhìn em gần như thế này. Anh thấy vui rồi. Em gầy đi nhiều quá. Hãy chờ anh, Jiyeon. Sẽ có nhiều điều bất ngờ lắm. Hì. Điều đầu tiên là nhử mồi. Bước một xong. Chuẩn bị cho sự trả thù này thôi. Cám ơn mọi người/
- Alo – Hyomin nghe điện thoại
- Mình đây. Lúc nãy nghĩ ra một kế hoạch khác nên không đến được. Cho mình xin lỗi mọi người nha
- JUNHYUNG !!! – Hyomin la lên nhận giọng nói bên kia nhưng rồi thấy Jiyeon từ đằng xa cô hạ giọng – Cậu có biết là tụi này chờ cậu lâu đến cỡ nào không ? Sợ Jiyeonnie nghi ngờ nên gọi nhiều món, ăn nhay nhay ra mà cậu còn chưa tới đành về đấy. Cậu phải trả tiền ăn và tiền công cho tụi mình đó
- Haha. Biết rồi. Bạn bè mà tính toán chi li quá – Junhyung cười trong điện thoại
- Mà cậu đang ở đâu vậy ? Kế hoạch mới là gì vậy ? – Hyomin tò mò
- Mình đang ở rất gần cậu. Không bao lâu cậu sẽ biết thôi. Mà cũng may cái vòng nó rớt ra không thì kế hoạch tan nát
- Thôi mình cúp máy đây. Jiyeon đang đến. Hẹn gặp cậu lại sau nhé – Junhyung đang nói thì bị Hyomin cắt ngang khi thấy Eunjung đang gọi Jiyeon
- Đứng đó làm gì vậy ? Về đi – Eunjung đứng từ xa gọi khi thấy Jiyeon lấy vòng tay mà chưa chịu về
- Ah, uhm. Em tới liền – Jiyeon vừa chạy vừa nhìn lại xung quanh lần cuối, /Anh đến đây rồi sao ?/. Ý nghĩ đó bắt đầu dạo quanh đầu của Jiyeon gần 3 ngày trời
- Unnie, dạo này unnie có gọi điện hỏi thăm Hyunseung oppa không ? – Một hôm Jiyeon quyết định hỏi Hyomin
- Không, chỉ chat qua cam thôi – Hyomin ngây thơ trả lời
- Vậy oppa có nói gì về Junhyung oppa qua đây không ? – Jiyeon nét mặt căng thẳng nhìn Hyomin
- Sao em hỏi vậy ? B2ST còn mấy hoạt động chưa xong mà – Hyomin ngây thơ trả lời – Có chuyện gì à ? Kể cho unnie nghe được không ? – Giọng Hyomin ngọt xớt
- Tại dạo gần đây em cứ nghe giọng nói của anh ấy. Ngày gần nhất cả nhóm mình đi ăn đó. Em đụng phải một người làm rơi chiếc vòng. Người đó nhặt lên và nói ý nghĩa của mấy cái chữ trên vòng em bằng tiếng Hàn. Unnie nghĩ đi. Có ai ngoài nhóm mình với B2ST biết ý nghĩa đó đâu – Jiyeon thật thà kể cho Hyomin mà cô không biết rằng Hyomin gật gù nhận ra kế hoạch của thằng bạn mình, /Cái ông nội này. Vậy cũng không chịu nói sớm để người ta giúp cho. Cậu quyết tâm nhỉ ? Hi vọng cậu sẽ thành công, bạn hiền/
- Unnie cũng không biết. Unnie có liên lạc với Hyunseung oppa nhưng oppa nói là chưa qua Nhật mà – Hyomin giật mình khi bị Jiyeon khều – Lo mấy chuyện không đâu. Chú tâm vào đi – Hyomin cầm vai Jiyeon đẩy cô vào phòng tập
- Có điều này lạ lắm. Junhyung oppa em biết đâu có giỏi ngoại ngữ. Vậy mà… - Jiyeon vẫn kiên quyết ngoái đầu lại nói
- Junhyung á? Nói tiếng Nhật ? Em có bị gì không thế ? – Hyomin ngạc nhiên và tiếp theo đó là cười sặc sụa.
- Chắc em bị hoang tưởng thiệt rồi. Nhưng không đâu, mấy lần trước có thể em nhầm nhưng lần đó…cái vòng…sao lại biết ? – Jiyeon nghiêng qua nghiêng lại chau mày lại
- Thôi đừng có nhăn nhó nữa, cô em hoang tưởng của tôi ạ
-----------
Trong một ngày tập thể lực, trừ Eunjung ra thì T-ara đang ở dưới hồ bơi. Mọi người tát nước qua lại. Chỉ có mình Jiyeon thì bơi qua bơi lại hình như dạo này đầu óc bị ám ảnh riết nên thành ra không được minh mẫn cho lắm.
- Eh, người này đâu ra vậy ? – Qri hướng mắt nhìn về người đang xuống hồ bơi vừa nói
- Tập ở đây lâu mà em chưa thấy người này bao giờ. Hình như đâu phải trong công ty mình – Hwayoung nghi ngờ
- Hay là mấy cha sàm sỡ - Boram suy đoán
- Khùng. Bảo vệ đâu mà cho người này vô – Soyeon lấy ngón trỏ đẩy nhẹ trán của từng người
- Nhưng mà thấy ổng sao sao đó. Thấy ghê quá. Mình lên luôn đi – Hyomin đề nghị làm 3 người kia đồng tình cùng lên bờ
- Sao không chơi nữa đi ? Chưa đến giờ mà – Eunjung thắc mắc nhưng thấy ngón tay của Hyomin chỉ về hướng người đó thì Eunjung hiểu ra
- Jiyeon ah, lên bờ đi – Soyeon gọi Jiyeon đang miệt mài bơi ở dưới
- Sao vậy ? Em chưa muốn lên – Jiyeon thoát ra khỏi mặt nước, nhìn theo ngón tay của Hwayoung – Ông đó có gì sao ?
- Thì thấy ghê ghê chứ sao – Hyomin nói nhỏ
- Em thì thấy bình thường mà. Em muốn bơi mấy vòng nữa. Unnie đừng lo. Ổng làm gì em thì em cho mấy phát – Jiyeon vừa nói vừa lấy tay quơ qua quơ lại
- Thật là không sao chứ ? Chị thấy lo quá – Boram nhăn mặt
- Không sao thiệt mà. Chị nghĩ em là ai. Đai đen đó nha – Jiyeon tự tin
- Thôi, nó muốn thì cứ cho nó bơi đi – Soyeon nói
- Dù đai đen nhưng con gái liệu đánh nổi đàn ông không ? – Eunjung lấy tay xoa cằm
- Yah, unnie muốn biết thì đến đây biết liền à – Jiyeon lấy ngón trỏ ra hiệu kiu Eunjung ra vẻ khiêu khích làm mọi người bật cười
- Em ở đây chơi đi. Có gì la lên – Boram dặn dò
- Unnie dặn kiểu gì vậy ? Mình ở ngoài sao nghe ? – Eunjung la lên
- Vậy lên đi. Unnie lo quá – Boram lo lắng
- Em đã nói rồi. Có gì em cho ổng mấy phát là nằm luôn. Unnie lo làm gì cho đau đầu. Mọi người ra trước đi – Nói rồi, Jiyeon quay lại bơi tiếp bỏ lại mọi người. 6 người còn lại chịu thua quyết định ra ngoài
Jiyeon vẫn bơi bình thường, không để tâm đến người đàn ông vừa bước xuống hồ. Nhưng đang bơi Jiyeon thấy trong nước hình như có người bị chuột rút. Jiyeon liền bơi qua các line phao để đến gần người đó. Nhờ lực đẩy của nước, Jiyeon kéo người đó vào thành hồ. Thế nhưng việc khó khăn tiếp theo là phải kéo người bất tỉnh nhân sự này lên bờ mà không có sự giúp đỡ của ai hay sự giúp đỡ của người này- nếu có thể. Một mình Jiyeon hì hục kéo lên. Tay chân dài ngoằng vướn víu cả người cô. Lay nạn nhân, đan 2 tay đè lên ngực ấn vài lần mà vẫn chưa thấy tỉnh dậy. Jiyeon bắt đầu thấy sợ
- Anh gì đó ơi. Anh chết ở đây là tôi không biết phải làm sao đâu ? Anh ơi – Jiyeon tiếp tục lay
Người đó vẫn không chịu tỉnh dậy. Jiyeon đành phải hô hấp nhân tạo. Làm đến lần thứ 3 rồi, người đó vẫn chưa tỉnh. Hoảng sợ, Jiyeon phải chạy ra ngoài nhờ người giúp. Đúng lúc đó, có một bàn tay đã níu Jiyeon lại
- Khôn… – Hình như là người đó nói
- Anh này. Tỉnh rồi sao ? – Jiyeon tiếp tục lay
Dường như có hi vọng, Jiyeon tiếp tục hô hấp nhân tạo. Đến lúc này thì người này bỗng nhiên ôm cô làm người Jiyeon cúi xuống dính chặt vào nhau. Không cần phải nói là miệng cũng dính chặt vào người đó. Khuôn mặt hiện rõ sự ngạc nhiên. Jiyeon lấy hết sức đẩy người này ra rồi tát một cú trời giáng
- Anh làm gì vậy ? – Jiyeon ngồi dậy lấy tay che miệng mình rồi đánh túi bụi vào người đối diện, miễn là trên người hắn ta là may rồi đấy.
- AH. Em không cảm thấy gì quen thuộc sao ? Hình dáng ? Dáng người thì có thể quên được vì dạo này anh cũng ăn được ngủ được. Nhưng cả nụ hôn em cũng không cảm giác gì ư ? – Jiyeon chết lặng từ câu hỏi đầu tiên của người này, đồng thời cô cũng lén lút từ từ lùi ra xa. /Mình có quen người này sao ?/. Giọng nói từ tốn và lên giọng ở những đoạn cuối mang sắc thái tự tin...thái quá, đến nổi dù rất muốn nhưng cô không thể nói là ‘chảnh’ với người gặp mặt lần đầu tiên. Mà có đúng là lần đầu không nhỉ ? Người đó cũng bật dậy nhìn Jiyeon không cảm xúc cũng không có hành động gì thêm, kể cả sặc nước như cô thường thấy. Chỉ là một cái cười đểu cán. Người đó từ từ kéo kính bơi ra khỏi mắt mình.
- Anh...anh...anh...sao lại...ở đây ? – Jiyeon bất ngờ
- Sao lúc nào chúng ta giận nhau em lại bạo lực như thế nhở ? – Vẫn cái giọng như bọn đòi nợ đang hả hê siết con nợ của mình nhưng có một chút đáng yêu khi Junhyung nhìn Jiyeon cười rồi nhăn mặt chăm chăm xuống những chỗ bị Jiyeon ra đòn lấy tay xoa xoa
- Anh...anh đến đây làm gì ? – Jiyeon như vỡ òa. Cô muốn ôm anh, muốn nắm lấy đôi bàn tay gân guốc kia, hoặc chỉ đến gần anh một chút thôi cũng được. Lòng cô thật sự rất hạnh phúc nhưng lí trí đã không cho Jiyeon thể hiện điều đó.
- Vì hai chuyện anh mới đến đây tìm em
- …
- Thứ nhất, em trả tiền anh đi – Vào vấn đề nhanh gọn, Junhyung nói cũng không ngượng nghịu. Khuôn mặt cậu tỉnh queo. Lòng bàn tay đã từng nâng niu bàn tay cô, từng sưởi ấm cho cô giờ đây ngửa ra trơ trẽn không một chút run run ngại ngùng. Lòng Jiyeon thắt lại khi nhớ đến những lúc cô nâng niu, chăm sóc và quan tâm anh. Gặp nhau, anh lại đề cập về chuyện tiền bạc ư ? Thật sự anh vô tình đến thế sao ? Bùn xỉn, keo kiệt đến mức chìa tay rồi vẫn còn theo người ta khắp nơi để đòi tình phí à ? Cô đã yêu một người con trai này ? Với tính cách này ? Jiyeon đau đớn nhận ra người đàn ông trước mặt cô thật nhỏ bé. Nước mắt rơi âm thầm hòa cùng với những giọt nước đọng trên mái tóc
- Tiền gì ? – Jiyeon đang hi vọng một điều gì đó – Anh muốn tiền làm chiếc vòng này ư ? – Cô giơ cánh tay mình lên cho anh thấy
- Chuyện đó để sau đi – Bất giác, miệng Jiyeon nhẹ mở khi nghe Junhyung nói – Tiền phạt mà Kikwang đòi anh vì vượt quá tốc độ cho phép khi chạy đến sân bay – Anh nói một hơi.
- Chỉ vậy thôi ? – Jiyeon như đang cố gắng kiềm chế hơi thở của mình, cho chúng dịu lại. Cố gắng nói càng ít chứ càng tốt. Không thì người đó sẽ nhận ra tiếng nấc của cô mất. Một cánh tay nhẹ giữ cánh tay còn lại – Ra ngoài chờ đi. Tôi sẽ đưa – Thấy Junhyung không phản ứng, Jiyeon đứng lên
- Chờ chút. Còn nữa – Vẫn ngồi dưới sàn, Junhyung nhẹ xen bàn tay mình vào lòng bàn tay cô, nắm lấy
- Vậy cũng được. Nói một lần luôn. Tôi không muốn thấy một người như anh nữa – Jiyeon xoay nhẹ tay mình ra khỏi tay người đó. Junhyung lấy tay mình lại nhưng ánh mắt vẫn ngước lên – À. Có phải chuyện thứ hai anh muốn nói là cái này, đúng không ? – Jiyeon thấy khuôn mặt anh đang hướng về chiếc vòng. Jiyeon để hờ bàn tay lên chiếc vòng. Thế ra chỉ có mình cô luôn khắc khoải chờ anh, chỉ mình cô giữ gìn vật này. Jiyeon cười khẩy bản thân. Nếu sớm biết có ngày này, chắc cô sẽ quăng nó đi cho bỏ ghét chứ chẳng trân trọng, giữ khư khư bên mình
- Ừ
- Anh muốn tiền à ?
- Không – Junhyung trả lời gọt lỏn
- Chứ anh muốn gì ? – Khuôn mặt Jiyeon dần đỏ lên
- Anh muốn lấy lại cái vòng – Junhyung nhìn Jiyeon.
Đôi mắt mở to rồi trở lại bình thường. Cô nhìn xuống tay mình. Khi nghe câu nói đó, cả người cô đóng băng có thể rạn nứt ra mất. Bây giờ Jiyeon thân người năng trịch. Bơi cũng không bao nhiêu mà giờ thấy mệt ư ? Sau vài tiếng lỏn tỏn của những giọt lệ hay giọt gì cô cũng không rõ rơi vào vũng nước trên sàn gạch trắng buốt, Jiyeon như chợt quên đi trái tim của mình ngước nhìn anh. Và cô lại nhận ra rằng : Hạnh phúc mong manh thật. Mới đây cô còn vui mừng khi gặp lại anh trên đất Nhật. Sống mũi cay cay chờ anh nhẹ vuốt lên an ủi. Vậy mà giờ đây nước mắt ấy đã thay bằng những dòng lệ rơi mãi mà cũng không ai biết.
Nghe Junhyung nói mà niềm hạnh phúc trong cô vỡ tan như chiếc gương nứt ra để rồi chúng rớt xuống nền đất để tan nát thêm một lần nữa cho hả. Hai mắt mở to nhìn anh. Thật sự anh đã có người con gái khác rồi sao ? Nhanh đến thế ư ? Trong khi cô vẫn còn đang giữ anh trong tim, vẫn còn đau đáu về anh, vẫn còn thổn thức khi đứng trước mặt anh, vẫn còn…nhiều lắm. Hèn gì cái chạm môi ban nãy đã không còn mang vị ấm nóng, sự khô ráp của bờ môi và những phút vụng về lén lút. Junhyung…của cô…đã thay đổi. Trong vô thức, Jiyeon lấy tay chạm vào đôi môi mình rồi chà nhẹ như xóa đi ‘nụ hôn hạnh phúc’ lúc ấy ; và như còn sợ sự vương vấn, cô khéo léo liếm vòng miệng mình không cho Junhyung thấy.
Lẫn trong đâu đó cùng với những giọt nước rơi từ tóc mình là nước mắt của Jiyeon. Hết thật rồi…Hi vọng…Jiyeon cũng mong từ đây nước mắt của cô cũng sẽ vơi dần theo những hi vọng của cô mà anh đang đạp đổ. Từ ban đầu anh đã sòng phẳng, thì cô cũng nên như thế thôi. Tính ra không có nó, cô sẽ nhanh chóng quay về là chính cô. Jiyeon quyết định tháo chiếc vòng đưa cho Junhyung.
|
|