|
Tác giả |
Đăng lúc 18-9-2011 15:45:22
|
Xem tất
Chap 9
Jiyeon vừa nói vừa giãy đành đạch 'unnie thấy chưa ? Em nói kế hoạch này không ổn mà'
----------------Flashback---------------------
1 tiếng trước
- Gì vậy ? – thấy Jiyeon thở dài Soyeon hỏi
- Junhyung oppa cứ như vậy hoài, em thấy chuyện này không thể giải quyết được rồi
- Chị có cái này, em muốn thử không ? – Soyeon úp mở
- Gì vậy chị ?
- Chị sẽ dụ Hwayoung, Qri, Boram, Yoseob, Dongwoon đi với chị. Kikwang và Doojoon thì chị sẽ nhờ mua chút đồ. Lúc đó, em cứ ở dưới nước chơi, rồi em hãy giả vờ bị chuột rút. Em nhớ kiu cứu để Junhyung để ý là bước 1 xong. Em hãy bất tỉnh một lúc lâu để cho cậu ấy lo lắng một chút. Ah, do em bất tỉnh nhân sự nên cậu ấy có thể sẽ hô hấp nhân tạo nên em khoan vội tỉnh nhá. Rồi lúc đó, em thấy vẻ mặt của cậu ấy rồi hãy tự quyết định
- Hả ? Hô hấp nhân tạo ? – Jiyeon lấy tay che miệng mình
- Uh, phải hi sinh thì mới có kết quả chứ, đồ ngốc – Soyeon nói cốc đầu Jiyeon
- Nhưng em sợ anh ấy giận nếu biết chuyện này là... – Jiyeon lo lắng
- Chị chỉ đến đây cho em thôi, còn khúc sau là do em quyết định. Làm không để tui lên kế hoạch cô nương. Ra quyết định nhanh đi, không còn nhiều thời gian đâu
- Ok, chị giúp em nhá – Jiyeon chần chừ một lúc rồi quyết định - Ủa vậy còn Hyomin với Hyunseung thì sao ?
- Em khỏi lo – Soyeon nháy mắt, /2 đứa đó cố rủ tụi này đi để có cớ được đi chơi với nhau chứ tốt lành gì/
--------------End Flashback-------------------
Jiyeon ngồi đó, buồn bã vì kế hoạch không thành, nhưng có hai người chứng kiến tất cả
- Đừng, Kikwang ah – một bàn tay níu cậu lại
- Tại sao chứ ? Jiyeon đang ngộp nước kìa – Kikwang lo lắng quay lại nhìn Soyeon khi thấy Junhyung lay hoay hô hấp nhân tạo cho Jiyeon
- Con bé không sao đâu, chỉ là một kế hoạch của bọn này thôi – Soyeon điềm đạm
- Sao cơ ? Kế hoạch ? Để làm gì ?
- Cậu không thấy ah ? Đã đến lúc cậu buông tay rồi đấy
- Buông tay gì cơ ?– Kikwang vẫn ngoan cố không hiểu
Soyeon đã buông tay cậu, bỏ đi tự lúc nào, nhưng cậu không thể chạy ra. Cậu chỉ có thể đứng từ xa, trái tim cậu muốn chạy đến, nhưng chân cậu lại không thể nhấc lên, /Đã đến lúc rồi sao ? Sao em không cho anh thêm thời gian ? Anh chưa chuẩn bị để mất em, chưa sẵn sàng quen cảm giác có em kề bên nhưng trái tim em không ở bên/. Đau lòng nhận ra sự thật phủ phàng lần thứ hai, Kikwang đứng nhìn 2 con người ấy mà lòng quặn đau
Junhyung chạy một mạch lên phòng khách sạn. Trong phòng tắm, nước từ vòi sen cứ đập vào đầu cậu càng làm cậu nhớ rõ từng chi tiết lúc nãy hơn. Cậu đặt tay lên bờ môi lúc nãy đã...., ‘anh không tin được Jiyeon ah’
Bữa tối mọi người nói chuyện rôm rả nhưng có 3 kẻ chỉ biết cuối gầm mặt xuống ăn. 2 kẻ thì cứ len lén nhìn đối phương, khi ánh mắt họ gặp nhau thì lại bối rối cuối xuống ăn tiếp, 1 kẻ thì ăn nhưng không để ý mình ăn gì cứ như người vô hồn. Ăn xong, mọi người quyết định đi dạo dọc bãi biển. Gió biển thật dễ chịu, nhìn sóng biển mà cứ tưởng chúng mang hết cả nỗi ưu phiền. Nhưng cũng may, có một người không ngắm sóng biển, mà chăm chăm nhìn một người, ‘Một rapper như mình toàn tự sáng tác những đoạn rap về tình yêu, nhưng tại sao lại không nhận ra nhỉ ? Anh không thể tin được, 5 năm qua chúng ta vẫn bình thường được với nhau cơ mà, tại sao cảm giác bây giờ của anh đã thay đổi ? Liệu tình trạng của anh bây giờ sẽ thay đổi nữa không ? Nhất thời thôi, đúng không Jiyeon ? Em hãy giải thích cho anh đi’. Junhyung nhìn Jiyeon trăn trối.
- Sao em không mang áo khoác theo ? Cảm lạnh giờ - Boram nhìn Jiyeon
- Hihi, em quên – Jiyeon cười trừ
- Vậy thôi, chúng ta cũng về khách sạn đi, mai về rồi – Soyeon đề nghị
- Uh, vậy đi. Mai chúng ta ăn sáng xong rồi hãy đi. 7h30 ở sảnh. Lần này là đúng giờ nha – Doojoon dặn dò
Mọi người về khách sạn. Jiyeon ngoái đầu nhìn Junhyung, nhưng rồi quay đi, /Anh giận em thật ah ? Em xin lỗi làm anh sợ, nhưng em chỉ nghĩ được như thế để làm hòa với anh thôi. Anh mắng em cũng được, em sẽ nghe những gì anh nói/. Mọi người đã lên phòng nghỉ ngơi, nhưng có một người lén lút ra khách sạn.
Bực mình và thất vọng, Kikwang quyết định đi lòng vòng quanh biển. Gió biển vào buổi tối thật biết cách làm người khác dễ chịu. Không làm người khác đau đớn như những đợt gió bỏng rát vào buổi trưa. Trên khuôn mặt được buồn ấy, một nụ cười chua chát xuất hiện, cười mỉa mai bản thân. Nhìn những đợt sóng bạc trắng xô vào bờ cát rồi vỡ tan, cậu thấy mình sao giống những ngọn sóng, chính xác hơn những con sóng ấy mạnh mẽ vỗ bờ nhưng bờ cứ đứng trơ ra đấy giống lòng cậu như lửa đốt có thể thiêu rụi bất cứ cái gì nhưng lí trí của cậu vẫn dửng dưng không trả lời, không mảy may ra lệnh cho cậu phải hành động . Kikwang ngồi xuống nhìn những cơn sóng như muốn làm bạn nói chuyện với chúng. Bỗng, Kikwang cảm thấy một cái bóng từ đằng sau, quay lại nhìn thì ra là Jiyeon. Cô bé cười làm 2 con mắt không thấy đâu, chạy đến ngồi bên Kikwang
- Em định hù oppa, nhưng oppa thấy mất tiêu rồi. Hic – Jiyeon làm bộ làm Kikwang phải bật cười – Khuya rồi sao oppa không đi ngủ đi ? – Jiyeon thấy nụ cười của Kikwang chợt tắt
- Vậy còn em ? – Kikwang nhìn xa xăm
- Em ah ? Em thích biển, lâu rồi em không ra biển – Jiyeon hít hà
- Tại sao em lại thích ? Biển chỉ thường dành cho những người hay có tâm trạng như thất tình chẳng hạn
- Em thích biển vì em có một mong muốn. Em muốn một ngày nào đó cùng người mình yêu đến biển. Ngồi cạnh nhau như anh với em bây giờ nè, em có thể dựa đầu vào anh ấy mà không lo nghĩ gì cả - Jiyeon nói một cách hạnh phúc – nhưng chắc ước mơ này 1% còn không thực hiện được quá – nói đến đây Jiyeon lắc đầu ngán ngẩm
- Sao vậy ? – Kikwang ngạc nhiên quay lại nhìn Jiyeon
- Thì anh cũng biết mà, hẹn hò chỉ làm chúng ta mất tập trung, công ty không cho, với lại em cũng còn nhỏ mà. – Jiyeon giải thích
- Uh, đúng rồi – Kikwang gật gù – Ah, vậy anh có cách thực hiện ước mơ của em rồi – Kikwang nghĩ ra một điều gì đó rồi nham hiểm nhìn Jiyeon cười
- Sao ? sao ? Chỉ cho em với – Jiyeon tò mò
- Em hãy nghĩ anh là người yêu của em đi – Kikwang nói tỉnh bơ
- Sao anh giống người yêu được ?
- Không giống thì thôi. Khỏi cho mượn.
- Thật là không sao chứ ? – Jiyeon ngại. Một mặt Jiyeon không muốn, mặt khác có gì đó lại thôi thúc cô, hôm nay mọi việc chẳng theo ý mình. Jiyeon cần một lời động viên, một bờ vai để trải lòng mình, trút những gánh nặng trong lòng của một cô gái 18 tuổi
- Chỉ là anh cho vay bờ vai của mình thôi. Em dựa vào cũng phải tính phí đó. Haha – Kikwang nhìn Jiyeon cười - Không sao thiệt mà. Nhanh lên không thì anh đổi ý giờ
- Woa, sướng thật. Thấy anh lùn vậy chứ vai anh cũng rộng, vững chắc và ấm áp thiệt – Jiyeon quyết định dựa vào vai Kikwang
- Dám chê anh lùn hả ? Thôi ngồi dậy đi, không cho mượn nữa – Kikwang giận lẫy, giả vờ lấy tay đẩy nhẹ đầu Jiyeon ra
- Thôi, em giỡn mà. – Jiyeon cười kéo tay Kikwang – Cám ơn anh – Jiyeon phá vỡ bầu không khí im lặng
- Vì cái gì ?
- Vì lúc nào cũng ở bên, làm em cảm thấy thoải mái, an tâm hơn mỗi lần em có chuyện, như lần này chẳng hạn – Jiyeon dựa vào vai Kikwang nói
- ...... – Kikwang im lặng, cậu không muốn nghe Jiyeon nói lý do vì cậu biết lí do đó là gì, cho Jiyeon tựa đầu vào vai cậu. Hơn nữa, những lời Jiyeon nói làm tim cậu như thắt lại. Bây giờ Kikwang không để ý Jiyeon đang nói gì, mặc cho Jiyeon nói huyên thuyên Kikwang vẫn đang nhìn ở một phương trời xa xăm nào đó, /Anh muốn khoảnh khắc bình yên này dừng lại, nhưng anh lại không phải thần thánh gì. Anh không muốn cho em vay bờ vai của mình, anh không muốn em tưởng tượng, anh muốn cho em cả bờ vai này. Rốt cuộc anh cần phải làm gì để em mãi luôn bên anh thế này, để em chấp nhận tình cảm của anh đây?/
7h25, Beast đã có mặt đầy đủ.
- Sao mà lâu thế ?- Dongwoon cằn nhằn
- Mình xuống sớm thì có. Ráng đi. Con gái mà – Yoseob vỗ vai Dongwoon đang thở dài
Đến 7h40, T-ara cũng xuống
- Cho tụi mình xin lỗi. Jiyeon cảm lạnh rồi. Con bé đang sốt – Boram quay về đằng sau có Jiyeon mệt mỏi, đi loạng choạng theo sau
- Chỉ có thuốc say xe với thuốc đau bụng thôi – Qri nói
- Vậy mình đi mua đi – Kikwang lo lắng
- Cứ lên xe đi, dọc đường sẽ có mà – Junhyung lạnh tanh
Tất cả mọi người lên xe, nhưng đều bất ngờ khi thấy.... |
|