|
CHƯƠNG XXI: Thiên sứ tình yêu
Nữa năm trôi qua, Chae Won đã thành thạo công việc và đi một mình, Kevin rất vui bên người yêu mới, cô vẫn ở nhà Kevin để tiện cho việc làm của mình, cô không làm việc ở công ty Kevin nữa, trở về làm diễn viên đóng thế khi Ly đã mở thành một công ty, tụi nó bảo cô ngồi chức giám đốc, nhưng cô từ chối, nói dối rằng sợ trách nhiệm đè nặng lên đôi vai, cô chỉ thích rong chơi, công ty ký được vài hợp đồng, tuyển thêm những người yêu nghề, chỉ dạy cho họ… cả công ty như đại gia đình yêu thương lẫn nhau, nhưng cô không có cơ hội gặp Joong Ki nữa… nghe nói Joong Ki đã đi nước ngoài, tối cô đi làm ở quán bar vì ở nơi đó là nơi cô lấy được thông tin nhiều nhất và cũng là nơi cô gặp những bọn tồi tệ nhất.
-----
Tôi bước vào quán bar “Phong Vũ”… Ở đây đúng là mưa gió, gió mưa… rất nhiều thông tin trên trời dưới đất, mà sao hôm nay yên tĩnh vậy ta.
-“ May quá, Chae Won bà chủ kiếm chị kìa?” Tiếng thằng nhân viên.
-“ Bả la ó om sòm!” Nó tiếp, tôi thản nhiên.
-“ Hôm nay chị ở ca hai mà!”
-“ Hai ba gì, con Nhi đột nhiên mất tích nãy giờ không ai thay thế!” Tôi bước vào phòng thay đồ, hôm qua thấy Nhi đi với một thằng con trai lạ mặt.
-“ Trời ơi, may quá Chae Won, hôm nay con đến sớm, tối nay giúp má tăng hai ca nhe!” Bà chủ bước vào phòng trang điểm nói:
-“ Má tính con hai ca luôn, thêm tiền thưởng!” Tôi gật đầu, thay trang phục, lúc trước khi đi múa cột ở “ Mây Trắng” Rose nói lắm tôi mới mặc đồ múa, tôi xoay người, nhưng cũng không hở hang như thế này, mà thế này thì tôi mới làm việc được, Kevin nhắc nhở tôi luôn khi có một lần đến chổ tôi làm, Kevin nói: “ Em là thiên sứ tình yêu chứ không phải là thiên thần chiến đấu, em lại sắp làm sai nhiệm vụ của mình rồi!”… Nhưng trong những đêm tôi đem tình yêu đến cho người bất hạnh tôi lại nhận được điều bất hạnh, họ không thể làm gì bởi sự yếu đuối, và tôi đã ra tay làm anh hùng, đúng… tôi đã đi sai con đường của mình, nhưng từ lúc đó tôi thích làm như vậy hơn và tôi mặc kệ lời Kevin nói, Kevin biết chẳng thể nói tôi mà tôi nghe, nên chỉ âm thầm giúp đỡ mỗi khi tôi cần.
Tôi bước ra ngoài, bắt đầu công việc quen thuộc, tôi nhìn đám người bên dưới, ai là người xấu đây ta? Khi thấy đám đàn ông mắt không rời thân thể tôi… tôi khẽ khựng lại, xoay người khi thấy… Joong Ki… trong một góc khuất đang ngồi với mấy người nữa, nãy giờ Joong Ki đang nói chuyện gì đó thì phải… Joong Ki ngẩng lên khi người bạn Anh đưa tay chỉ tôi… tôi nhìn Anh không né tránh và làm như chưa hề quen Anh… đôi mày Anh khẽ nhíu lại, tôi nhận thấy sự không bằng lòng ở nơi Anh, nhưng chỉ là thoáng qua, hay tự tôi có cảm giác đó… đám con gái ngồi xuống khi bàn Anh gọi họ, ở đây bất cứ điều gì khách cần là được đáp ứng ngay, tôi tiếp tục, quan sát khi nghĩ đến việc làm của mình. Giờ giải lao, tôi vừa bước xuống bục thì bà chủ bước đến.
-“ Con tiếp bàn số mười ba dùm má nhé!” Tôi gật đầu mỉm cười, tôi có một tật xấu đó là thích bàn 13… thường thì ai ngồi vào bàn đó là họ tới số với tôi rồi, mà cũng kỳ lạ, những tên ngồi vào bàn đó lại là những tên xấu và hôm nay Anh… Joong Ki… cũng đang ngồi cái bàn số 13 xui xẻo đấy, tôi bước đến mỉm cười.
-“ Chào các anh, em là Angel!” Họ cười giả lả.
-“ Thiên thần à?” Tôi lắc đầu.
-“ Không, là thiên sứ!”
-“ Thiên sứ hay thiên thần cũng quả là em, ngồi đi! Em uống gì? Rượu hay bia!” Họ lùi vào cho tôi ngồi xuống.
-“ Em chỉ uống cacao nóng thôi!” Tôi nhìn thẳng Joong Ki… lập lại lời nói của Anh hôm nào.
-“ Thơm và ngọt, độc lắm đấy, hại sức khỏe!”
-“ Vậy ư, nhưng chắc không thơm và ngọt như em đâu nhỉ!” Rồi bọn họ cười ùa lên sau đó tiếp:
-“ Em vũ đẹp lắm, rất khiêu gợi!” Tôi cười nhẹ.
-“ Cảm ơn các anh!”
-“ Em là thần chết thì đúng hơn, em đang đốt cháy bọn anh đây!” Một tên nói, tôi lại cười.
-“ Em đốt hết bọn anh vậy còn ai nuôi bọn em nữa nhỉ!” Tôi nói với đám con gái, mọi người cùng cười ùa lên.
-“ Anh Joong Ki à, cô ta hợp ý anh không?” Một tên nói, tôi nhìn qua Anh rồi cười đưa tình cúi đầu chào.
-“ Chào anh Joong Ki!” Joong Ki ngã người ra ghế nhìn tôi.
-“ Anh Joong Ki sao khó chịu với người đẹp vậy? Anh mới về bọn em dẫn anh đi chơi anh cũng không vui là sao?” Joong Ki thinh lặng, tên đàn ông đó nhìn qua tôi.
-“ Angel thông cảm nhe, anh hai của bọn anh tính tình hơi kỳ quái, nhưng giỏi lắm đấy!” Tôi cười tiếp.
-“ Giỏi đến cỡ nào?”
-“ Người đẹp hỏi anh kìa!” Họ nhìn Anh, tôi cũng nhìn Anh… Anh thinh lặng như không thèm nói chuyện với tôi.
-“ Anh thật là, bọn em khen anh, anh lại làm mất hình tượng trước phái nữ!” Rồi họ lại quay tôi.
-“ Angel có tăng ca không, ra ngoài với bọn anh đi!” Tôi lắc đầu nhẹ.
-“ Em xin lỗi, hôm nay em hai ca, nhưng nếu ai đó chờ được em sẵn sàng đi cùng!”
-“ Bọn anh xấu quá, tụi em ngồi đây nhưng chỉ rủ có chị Angel đi chơi thôi!”
-“ Cả bọn em nữa chứ?” Bọn con gái cười ùa lên.
-“ Chơi tập thể ư?”…
-“ Nếu bọn em đồng ý!”
-“ Thích thì chìu các anh, còn chị Angel, chị có quy tắc riêng đấy!” Họ nhìn qua tôi, chờ đợi khi nghe nói thế, tôi cười hạ giọng.
-“ Em khác mấy nhóc, em không cần tiền của các anh, em chỉ cần cảm giác của các anh mà thôi!”
-“ Cảm giác?” Bọn họ đồng thanh, tôi gật đầu.
-“ Cảm giác… làm cho em vui sướng!” Đám con gái xen vào.
-“ Chị ấy có biệt danh là sát thủ tình trường đấy!” Tôi cười cúi xuống làm ra vẻ mắc cỡ.
-“ Vậy ư? Vậy tiêu chuẩn cảm giác của em được tính như thế nào?” Họ hỏi, tôi ngẩng lên nhìn từng người.
-“ Rất đơn giản, em chỉ cần nắm lấy bàn tay người đó, là em có thể biết tim mình đập nhịp gì! Nếu các anh đồng ý chơi!”…
-“ Bọn anh đồng ý!” Bọn họ đồng thanh, tôi cười như ý.
-“ Okay!” Tôi đưa tay ra, chỉ cần tôi chạm vào tay người đó thì tôi biết người đó trong sạch hay dơ bẩn đến mức nào, bọn họ hồi hộp… đến phiên Joong Ki… Anh khoanh tay lại không đưa cho tôi, nhìn Anh thật mất lịch sự, tôi cười đưa tay qua người kế bên.
-“ Anh Joong Ki không thích em!” Rồi tiếp tục… xong, bọn họ nhìn chờ đợi, tôi nhìn mọi người làm ra vẻ hồi hộp rồi đưa tay chỉ… thằng ngồi sát bên Anh.
-“ Anh đấy! Anh tên gì?” Hắn có mái tóc dài cột gọn lại, đeo khoen tai như Anh… và đặc biệt hắn cũng có đôi mắt màu xám.
-“ Nó tên Justin, công nhận em hay thiệt, nó cũng mang biệt danh sát thủ tình trường đấy, đúng là cá gặp nước!” Bọn họ nói, tôi mỉm cười nhìn qua hắn.
-“ Vậy anh Justin đợi em được không?” Hắn gật đầu nhìn tôi.
-“ Dĩ nhiên rồi người đẹp!” Hắn cười gian tà.
-“ Vậy… em xin lỗi các anh nhé, ngày mai lại đến biết đâu đó cảm giác em lại khác thì sao!” Bọn họ gật đầu, tôi đứng lên.
-“ Em xin phép đến giờ em làm việc rồi!” Tôi chào bọn họ rồi đi ra sân khấu tiếp tục… Joong Ki không nhìn tôi nữa nhưng Anh không bỏ ra về, bọn họ lần lượt kéo nhau rời quán cùng các cô gái mà bọn họ chọn nãy giờ, chỉ còn lại Joong Ki và Justin, tôi ra hiệu cho nó là tôi vào thay đồ…
Đang thay đồ thì tôi nghe tiếng gió… tôi quay lại… thấy Joong Ki trong phòng thay cùng tôi, theo quán tính tôi đưa tay lên chận ngực… Joong Ki bước đến.
-“ Em đang làm gì em biết không” Tôi ngước mặt lên nhìn Anh.
-“ Câu này để tôi hỏi ông mới đúng, đây là phòng thay đồ ông xông thẳng vào đây là có ý gì?”
-“ Em…” Joong Ki nghẹn lời…
-“ Tôi sao? Nếu ông không ra tôi sẽ hét lên đó!” Joong Ki phóng tới, đưa tay bịt miệng tôi.
-“ Em đang chơi với lửa đấy!” Tôi kéo tay Joong Ki ra.
-“ Thì sao, đâu phải tôi chưa từng!” Joong Ki quay đi.
-“ Mặc kệ em” Joong Ki phóng ra như một con sói… không, là dáng điệu của một con sói… tôi đi ra… không thấy Joong Ki, chỉ thấy Justin… Justin đặt tay lên eo tôi như những cặp tình nhân.
-“ Anh Joong Ki về rồi, chúng ta đi thôi!” Ra xe, Justin hỏi…
-“ Em muốn đi đâu, khách sạn, nhà em hay nhà anh!” Tôi ngồi vào xe.
-“ Khách sạn thì không kín đáo, em thì lại không có nhà, vậy…” Tôi chỉ nói đến đó hắn lại cười gian tà…
-“ Okay!” Hắn lái xe đi…
-“ Nhà anh có rất nhiều đồ chơi, lát nữa anh sẽ cho em hưởng thụ mùi vị sung sướng tuyệt đỉnh, chỉ sợ em không chịu nổi thôi!” Tôi bật cười nhẹ.
-“ Anh nói thế chẳng khác nào anh bảo với em là… anh sẽ làm thịt em!” Justin bật cười.
-“ Phải đấy!” Tôi giơ ngón tay lên ra hiệu.
-“ Chưa biết chắc ai làm thịt ai, tối nay nếu anh thích thú quá thì cũng đừng hú lên nhé!” Justin cười lớn hơn, hắn cho xe quẹo vào con đường vắng hỏi tôi.
-“ Em vẫn giữ nguyên ý định chứ?” Tôi lại cười nhẹ.
-“ Em thích cảm giác mạnh!” Tôi nói vào tai Justin… hắn cho xe quẹo vào ngôi nhà cuối con đường, là một ngôi biệt thự kín cổng cao tường, tôi mỉm cười trong lòng… hắn cho xe vào ga ra rồi đưa tôi vào nhà.
-----
Joong Ki cũng dừng xe lại, miệng anh nói mặc kệ cô, nhưng anh vẫn đi theo cô, thật sự cô không biết cô đang đi cùng ai sao? Justin, một trong 13 đại nội cao thủ của tướng quân Trấn Quốc… ông già vợ mà anh không chấp nhận cũng không thể từ chối… quy tắc của nhà anh, dĩ nhiên anh hiểu rõ, nhưng cô thì không, dù cô có giỏi cách mấy thì cô cũng là một người bình thường, à không, hơn bình thường một chút, chứ cô đâu phải là siêu nhân… Thái Viên ơi… ừ, mà không… Thái Viên xinh đẹp dịu dàng yếu đuối đã chết từ ngày ấy rồi… bây giờ em là Chae Won… vẫn xinh đẹp nhưng không còn dịu dàng yếu đuối nữa… chính anh đã làm cho em thay đổi phải không? Em làm thế chỉ khiến cho anh bước đến không đường lui mà thôi, rồi anh sẽ làm em tổn thương nữa, em vô tình hay cố tình… anh đã cố rời xa em, nhưng anh… rất nhớ em, để anh trở về, cứ nghĩ em bình an, vui vẻ với công việc, cuộc sống bình dị… nhưng ai nào ngờ… em đang làm gì thế…? Joong Ki mở cửa xe… bước về phía căn nhà cuối đường…
-----
Vào đến nhà, Justin nói:
-“ Em ngồi đi, đợi anh lấy nước cho em, cacao nóng phải không?” Chae Won gật đầu cười ngồi xuống.
-“ Cảm ơn anh! Justin!”
-“ Không có gì?” Lát sau, Justin đi ra với ly nước trong tay đặt xuống bàn, cô cầm lên…
-“ Anh không bỏ thuốc kích thích vào đây chứ?” Justin khẽ nhíu mày, cô cười.
-“ Anh thêm thuốc kích thích thì anh chết nhanh hơn đấy!” Justin nhào đến ôm lấy cô, cô né qua.
-“ Khoan, đi tắm đi, em thích sạch sẽ!” Chae Won đặt ly cacao xuống, Justin gật đầu.
-“ Anh đưa em đi tắm!” Justin nhích người tới, cô lùi vào cuối ghế.
-“ Anh tắm trước đi!”
-“ Okay! Anh tắm trước nhưng em không được chạy mất đó!” Chae Won bật cười.
-“ Em sợ thì đâu theo anh đến đây!”
-“ Anh sẽ làm cho em sợ vì… ở đây không chỉ có riêng mình anh!” Justin tựa người ra ghế nhìn Chae Won với ánh mắt tự tin rằng… em không thể thoát khỏi nơi đây và đêm nay em chết chắc… cô ngước mặt lên thách thức…
-“ Thật là… em làm cho bọn anh hứng thú!” Tiếng tên đàn ông nào đó, cô ngẩng nhìn… từng tên đàn ông bước ra từ bên trong, đứng dàn hàng ngang.
-“ Ngạc nhiên không?” Tiếng Justin, cô lại cười… nụ cười tự tin luôn nở trên môi cô.
-“ Ngạc nhiên!” Justin chồm người tới nhíu mày.
-“ Em không sợ sao? Mỗi lần có đứa con gái nào về đây, nhìn cảnh này cũng chết khiếp!” Cô nhìn và đếm.
-“ Còn không, gọi ra hết một lượt, em tiếp hết!” Bọn đàn ông cười rú lên, cô đếm…
-“ Mười ba người, tính luôn anh, vậy đối với các anh số này xui hay hên đây!”
-“ Bọn tao không chờ được nữa, mày còn lằng nhằng với nó làm gì!” Bọn đàn ông lên tiếng, cô giơ tay ra cản…
-“ Trước khi chết có ai có điều gì muốn nói không?” Bọn họ cười lớn, cô tiếp:
-“ Nhưng em có điều muốn nói!”
-“ Lần cuối thôi đấy, con này lằng nhằng quá!” Cô ngước mặt lên.
-“ Bắt em tiếp tất cả bọn anh không công thì ít ra cũng phải cho em nói lời cuối với các anh chứ, đối với em… con số mười ba… là số xui xẻo …”
-“ Vậy mày muốn sao?” Một tên đàn ông nói, cô khẽ nghiêng đầu làm dáng…
-“ Em chỉ muốn hỏi các anh lên một lượt hay từng người!”
-“ Một lượt!” Bọn họ nhào tới… một luồng gió thật nhanh và mạnh từ ngoài cửa thổi vào… cả đám khựng lại… Joong Ki… chễm chệ trên ghế…
-“ Mày là thằng nào, nó là bạn mày hả Justin?” Một tên hỏi, Justin vội đứng lên…
-“ Đồ ngu, hoàng tử mà mày cũng không biết!” Chae Won bật cười nhẹ, Joong Ki khẽ nhíu mày, Justin bước đến…
-“ Lúc nãy ngài hứa là không xen vào chuyện của tôi!”
-“ Phải!” Giọng Joong Ki thật trầm…
-“ Vậy… ngài đến có việc gì ạ?”
-“ Ta đến để cứu các ngươi!” Đám đàn ông cười ùa lên.
-“ Chuyện của đại nội không liên quan đến hoàng tử!” Một tên nào đó nói, Justin nhìn qua hắn ra hiệu, rồi kính cẩn trước Joong Ki…
-“ Bọn họ là người của Trấn Quốc tướng quân!” Nghe như thế Chae Won nghĩ… có quy tắc à, vậy chắc Anh phải biết quy tắc của nhà Anh chứ nhỉ? Joong Ki đứng lên bước lại gần Chae Won, cúi xuống kéo tay cô…
-“ Đi thôi!” Cô gượng lại.
-“ Đi đâu, em chưa chơi mà!” Bọn họ như được dịp ùa lên phản đối, Joong Ki quay nhìn bọn họ với ánh mắt cảnh cáo, Justin bước đến bên Joong Ki…
-“ Xin lỗi hoàng tử, cô ta là của bọn em, ngài đừng làm trái quy tắc nữa!” Còn Chae Won thì rút tay mình ra khỏi tay Joong Ki… anh ngồi xuống ghế…
-“ Được, vậy ta không xen vào chuyện của các ngươi, nhưng ta ngồi đây xem các ngươi chết ra sao?” Chae Won bật cười bước đến…
-“ Vậy các anh muốn mình chết như thế nào?” Chae Won vừa nói xong thì đám người đó xông lên một lượt, cô né tránh và ra chiêu… đúng là người của tướng có khác… toàn phòng khách bây giờ thành bãi chiến trường, cả đám đồng loạt biến đổi… cô tả xung hữu đột trước đám sói điên cuồng đấy…
Joong Ki lao ra giúp cô khi thấy bọn họ chơi ăn gian… cô đẩy anh ra vì sợ anh làm trái quy tắc gì đó… cô biết không thể đánh tiếp hơn nên sử dụng quyền năng của mình… máu văng tứ tung… 1, 2, 3… từng con một chết trước mặt cô, cô dừng tay… khụy xuống… Joong Ki đỡ lấy cô… cô ngẩng nhìn anh, khi cô đã bị thương nặng…
-“ Em chơi xong rồi chứ?” Joong Ki hỏi với đôi mắt long lanh, Chae Won gật đầu nhẹ…
-“ Về nhé!” Joong Ki ôm lấy Chae Won lao nhanh ra ngoài… gió thoảng qua tai… cô nhắm mắt lại bình yên khi bên anh…
-----
Joong Ki nhìn Chae Won nằm yên bất động trên giường… anh cứ nghĩ, điều gì đã khiến em trở nên như thế, nhưng không tìm được câu trả lời… trái tim anh cứ se thắt lại từng cơn… anh phải làm gì để em trở lại những ngày tháng không phiền muộn, em nói cho anh biết đi… trước em, anh chỉ là một cậu nhóc không biết gì cả, đi lối nào, về lối nào… ở đâu và đang làm gì… anh rối lắm, chuyện gì đã xảy ra trong nữa năm qua vậy? Từ tối hôm đó… em để dấu ấn trên ngực để nhắc nhở ai… anh ư… một lần nữa anh rất muốn nói với em hai từ “ xin lỗi”… không khó để thốt ra từ miệng anh, nhưng rất khó cho những việc sau hai từ đó… em có hận anh không? Nếu có, em hãy trút hết lên người anh, đừng tự đày đọa bản thân mình, anh không thể luôn bên em để bảo vệ cho em, còn nhiều việc cần em làm hơn là những việc này, em không là đàn ông, thì đừng làm anh hùng… Joong Ki rời phòng…
|
|