|
Tác giả |
Đăng lúc 13-4-2013 08:58:47
|
Xem tất
CHƯƠNG XVII: Song Joong Ki
Khi Thái Viên khỏe mạnh hẳn cả về mặt tinh thần lẫn thể xác thì đã một tháng trôi qua… chỉ có đám con gái gọi cô là chị hai thay phiên nhau chăm sóc cho cô, những ngày cô ở bệnh viện, cô chẳng thiết gì nữa… Về nhà thôi… về với mẹ, với thầy… Cô trở về tỉnh thành, bọn bạn lúc trước trò chuyện hỏi han suốt… cô mua thật nhiều quà cho bọn nó, mẹ đã về quê chơi thăm làng.
-----
Tôi đón xe về làng, đứng trước cảnh đồi núi rừng cây bạt ngàn tâm tôi tịnh xuống, tôi leo núi tìm thầy nhưng chỉ còn lại ngôi nhà đá, và một mẫu giấy nhắn… “ Khi nào cần ta sẽ đến gặp con ”… Tôi buồn bã lang thang trên núi cả ngày rồi về, làng ăn mừng khi tôi đem thật nhiều tiền về cho làng mở mang… Joong Ki cho tôi rất nhiều tiền, Anh giàu có lắm… tôi ngồi nhìn bọn họ vui mà cứ nhớ đến Anh, lửa bập bùng trong đêm chẳng thể sưởi ấm lòng tôi… hình như có ai đó… tôi đứng lên, mẹ đâu rồi?… thấy có dấu vết dưới bãi cỏ, tôi lần theo… vào rừng… mẹ… tôi cảm nhận được tiếng mẹ gọi, sâu tận trong rừng…
Tôi chạy nhanh, vào sâu hơn nữa, khu rừng mà tôi chưa bao giờ bước vào, có con đường mòn dẫn lên một ngọn núi… trong rừng này cũng có núi hay sao? Chạy đến ngã quẹo tôi thấy phía trước có tòa nhà đá to lớn…
-“ Mời tiểu thư!” Tiếng tên nào đó, nhưng tôi lại không thấy ai, tôi đi chậm lại bởi ánh đèn thật sáng phát ra từ ngôi nhà, đi qua sân viên thật rộng tôi cảm thấy lạnh, chắc là đêm.
Bước vào căn nhà mở toang cửa, tất cả mọi thứ trong đây đều được làm bằng đá… một đám người xếp hàng hai bên như quần thần trong một triều đại với buổi họp mặt thường nhật… một người phụ nữ với mái tóc dài xinh đẹp… tôi nhíu mày… trong tấm hình mà hai tên xưng là em trai, em gái của Joong Ki đã đưa cho tôi coi…
-“ Mời!” Đám người hai bên đưa tay ra cúi đầu chào kính cẩn khi tôi bước vào... tôi đi qua họ rồi dừng lại trước mặt người phụ nữ… ngước nhìn khi cô ta ngồi trên cao, cô ta đứng lên bước xuống, tiến lại gần tôi và đi quanh tôi, đưa mắt nhìn từ đầu xuống chân tôi…
-“ Thưa hoàng phi cô ta đấy, Văn Thái Viên!” Cô gái đứng kế bên từng xưng là em gái của Joong Ki bước đến nói với người phụ nữ.
-“ Xinh đẹp đấy chứ?” Đột nhiên cô ta phóng tới, tôi lùi lại đánh trả… lần này thì tôi không nể mặt ai nữa… tôi và cô ta xông vào đánh nhau, cả đám người còn lại chỉ được đứng nhìn như lời cô ta bảo, tôi biết mình không có sức khỏe như cô ta nên sử dụng toàn những chiêu hiểm, bộ chiêu thức cuối của thầy chỉ dạy chứ không được dùng, tôi ra chiêu liên hoàn… cô ta lùi lại té xuống...
Tôi bước tới nhưng khựng lại, khi thấy mẹ tôi trong tay đám người bọn họ… mẹ tôi bị bọn họ đem trói ngồi ở ghế và bà đang bất tỉnh, người phụ nữ chùi vết máu trên miệng bước đến mặt tôi…
-“ Mày cũng là con quỷ!” Cô ta giơ tay lên… tôi nhận lấy, té xuống khi biết mình yếu thế… cảm thấy đau rát trên mặt, tôi giơ tay lên chạm vào… bàn tay tôi có màu đỏ, in hình những vết cào… của móng sói…
-“ Gọi hoàng tử về đây cho ta!” Cô ta quay trở lại ngồi nơi ghế khi đã bị thương.
Chợt có một luồng gió, tôi quay ra… Joong Ki bước vào… nhìn Anh không khác mấy chỉ là trang phục trên người Anh như cô ta… những người xưa, Joong Ki đi ngang qua tôi mặc dù đã nhìn thấy tôi…
-“ Em lại chơi trò gì nữa thế?” Giọng Joong Ki thật ngọt… Anh bước đến bên cô ta, nhìn cô ta rồi nhìn tôi… Anh bật cười nhẹ với cô ta.
-“ Em giống anh rồi… chơi với…” Cô ta đứng phắt dậy chặn lời Anh…
-“ Con quỷ mà anh yêu thương!” Cô ta chỉ tôi, Joong Ki nhíu mày ngồi xuống ghế… oai phong… cúi xuống nhìn tôi…
- Trò chơi của anh đã chấm dứt từ lâu rồi!” Rồi Joong Ki ngẩng lên nhìn cô ta, kéo cô ta ngồi vào lòng Anh…
-“ Em rảnh quá, sinh con cho anh đi!” Joong Ki đẩy cô ta ngã nằm ra chân Anh, rồi kéo mạnh cái khăn choàng trên người cô ta bay ra rớt xuống trùm lấy đầu tôi… tôi bực mình kéo xuống…
-“ Bây giờ nhé!” Anh cúi xuống tìm môi cô ta… tôi run rẩy… Joong Ki… Anh lại… Anh lại…
-“ Ai mắc cỡ thì đừng nhìn!” Anh ngẩng lên nói với mọi người, cô ta đẩy Anh ra.
-“ Em không đùa với anh!” Cô ta đứng lên… Anh xoay người, lần này thì cô ta bị Anh giữ ở ghế, bàn tay Anh đặt lên cổ cô ta…
-“ Đã nói với em, không được xen vào chuyện của anh mà!” Tôi đứng lên khi nghe giọng Anh gầm gừ trong lời cảnh cáo…
-“ Hàng ngàn năm qua, em chỉ có một lỗi lầm với anh, và lỗi đó không thể tha thứ!” Cô ta nhìn Anh với sự sợ hãi…
-“ Cả triều thần này và em luôn nghĩ chúng ta là của nhau, nhưng anh không nghĩ thế, cho em danh phận, em lại không yên phận thủ thường, chuyện tháng trước anh chưa tính với em, bây giờ em lại tự tung tự tác… em yêu anh ư, nhưng em không hiểu anh, thì làm sao anh có thể yêu em được!Kitty… em chỉ là con mèo nhỏ của anh thôi, em nên nhớ điều đó!”
-“ Chuyện gì vậy, ta không thể ngủ yên nữa!” Tiếng ai đó cùng cơn gió mạnh từ ngoài cửa bay vào như muốn thổi mất tôi.
-“ Hoàng thượng!” Tất cả đồng quỳ xuống, cô ta chạy lại một ông lão râu tóc màu trắng trên tay là cây trượng vàng bước vào.
-“ Hoàng tử ăn hiếp con!” Cô ta nũng nịu như một đứa trẻ con.
-“ Ngài phải làm chủ cho con!” Joong Ki bước qua một bên cúi đầu kính cẩn, ông lão ngồi vào ghế, đám quần thần đứng lên… ông ta đưa mắt nhìn tôi.
-“ Lại chuyện gì thế này? Con trai! Con chơi bên ngoài đủ rồi, đừng đem về nhà làm gia đình xào xáo!” Joong Ki thinh lặng, cô ta lên tiếng.
-“ Dạ không, anh ấy không về nhà nữa khi đi chơi lần này bên ngoài!”
-“ Vậy sao?”
-“ Là con đem cô ta về đây cho cha xử đấy, con nhỏ này là thứ không vừa đâu, nó đánh con ra nông nổi này…” Đột nhiên Joong Ki tát cô ta một bạt tai làm cả đám giật mình trong đó có tôi.
-“ Chuyện gia đình con để con giải quyết!” Joong Ki kéo mạnh tay cô ta, cả đám người quỳ xuống.
- Xin hoàng thượng phân xử, cô gái ấy đã biết mọi chuyện của chúng ta!” Ông lão nhìn qua tôi rồi nhìn Anh.
-“ Của con à?” Joong Ki lắc đầu.
-“ Như mọi lần thôi!”
-“ Chàng nói dối đấy cha!” Cô ta nói nhanh rồi chạy về núp sau lưng ông lão.
-“ Chàng yêu nó tha thiết đến quên nhà quên cửa, không như những lần khác, nếu không con đâu dám xem vào!”
-“ Dạ đúng!” Cả đám người hùa theo cô ta, ông lão thở ra.
-“ Sao con không nhớ mình là ai vậy? Con làm thế thì đừng trách ta!” Joong Ki bước đến đứng đối diện với ông lão.
-“ Chúng ta hãy nói chuyện như những người đàn ông!” Joong Ki nói kiểu hiện đại.
-“ Cha đã từng có người yêu thương và con cái cha cũng thế, cha đã làm gì để bảo vệ người yêu của mình, con cái cha cũng thế, con đã từ bỏ thứ quý nhất trong đời, về đây yên phận, như thế quá đủ, để cô ta yên, con chỉ có yêu cầu đó, okay!”
-“ Không okay!” Cả đám quần thần lại lên tiếng, ông thở ra đứng lên.
-“ Cha mệt mỏi quá, biết thế cha đừng sinh con trai, con biết đó thời nay không như xưa nữa, còn tự bàn bạc với đám quần thần đi! Ta đi ngủ đây!” Ông đi vào, rồi quay lại.
-“ Làm gì thì làm, vợ con mà bị thương là ta đánh đòn con đấy!” Ông ta nhìn qua cô ta, cô ta gật đầu.
-“ Con cám ơn cha!” Rồi cô ta như được thế.
-“ Anh nghe cha nói chứ!” Joong Ki gật đầu kéo tay cô ta nói nhỏ.
-“ Tính như vầy, anh không đi chơi nữa ở nhà với em, thả hai người họ ra, okay!”
-“ Không tin, không bao giờ em tin anh nữa!” Anh nhíu mày.
-“ Em đừng chọc anh điên lên nhe!”
-“ Em thích đó! Làm việc!” Đám người như có sắp xếp sẵn, lao vào tôi… Joong Ki lao tới đỡ… chỉ được cho tôi… còn…
-“ Mẹ ơi!” Tôi thét lên như muốn xé toạc bầu trời khi thấy một mũi giáo cắm sâu vào tim mẹ… mẹ cứ như thế… bất tỉnh và ra đi, tôi lao tới bên mẹ… bật khóc… tôi run rẩy với sự tức giận, bọn họ đã chọc cho tôi điên… tôi lao nhanh về phía cô ta… quyết… hôm nay cô ta không chết thì tôi chết…
Joong Ki ngồi nhìn cô ta và tôi đánh nhau, không cho người khác xen vào, khi con người ta bị đuổi dồn đến đường cùng, thì uy lực sẽ như thế nào nhỉ… cô ta liên tục trúng chiêu của tôi… cô ta hú lên… biến đổi… thành một con sói lớn… tôi cũng không sợ, chúng tôi tiếp tục…
-“ Vợ yêu của anh lần này chết chắc với bồ anh rồi!” Anh châm chọc, tôi nhìn qua Joong Ki… tôi sẽ tính với Anh sau… Anh nhíu mày mỉm cười…
-“ Anh ước mình được chết dưới tay em, Thái Viên ạ!” Đột nhiên đám người đó xông vào, Anh nhào ra… cả đám người đánh Anh và tôi… cả sảnh lớn trở thành bãi chiến trường… đánh từ trong ra sân viên… ra đường mòn…
Giữa đêm khuya trăng lên cao… đám bọn họ dần dần biến đổi… chỉ còn lại Anh, tôi bắt đầu yếu sức, đột nhiên từ bốn phía một loạt mũi tên bay ra… loạn xạ… trận thiên la địa võng… tôi biết sớm muộn gì mình cũng… tôi chợt khụy xuống… khi có một mũi tên bay ra từ tay Anh cắm vào ngực tôi… tôi đưa tay chận ngực với trái tim đau nhói… Anh nhìn vào mắt tôi… tôi cúi xuống rút mũi tên ra…
-“ Đừng em!” Joong Ki nói vội, tôi bắt đầu thấy toàn thân mình có màu tím…
-“ Thuốc giải” Joong Ki hét lên, đám người đó biến đổi thành người, cô ta cười bước đến.
-“ Không liên quan đến bọn em à nhe… là tự anh… tự tay anh giết chết người anh yêu, bởi thế anh có đánh chết em thì cũng không có thuốc giải đâu, và… bọn em sẽ không làm phiền hai người… chia tay… hahaha…” Cô ta cười lớn… cả đám bọn họ đi vào, Anh đỡ tôi lên… tôi thấy tim mình đập chậm lại, toàn thân như mất đi cảm giác, đôi mắt Anh long lanh cùng những giọt nước trong mắt rơi xuống khuôn mặt tôi…
-“ Thái Viên! Thái Viên…” Anh nghẹn ngào… chỉ biết gọi tên tôi… nắm chặt tay tôi…
-“ Anh xin lỗi… Thái Viên… vì đã quá ích kỷ… chỉ nghĩ đến bản thân mình, nghĩ đến trái tim mình, cảm giác của mình… phải chi… phải chi… thà rằng mỗi ngày anh chỉ cần đứng xa xa nhìn em sống… nhìn em vui vẻ là đủ… Thái Viên…” Anh hét lớn…
-“ Anh yêu em… anh yêu em…” Đột nhiên Anh bị đánh bật ra bởi cô ta.
-“ Anh không cần phải rêu rao như thế!” Joong Ki đứng lên… đôi mắt Anh thật đỏ.
-“ Nàng đừng trách ta!” Anh hét lên biến đổi thì cũng là lúc tôi bị ai đó đánh văng lên cao… rớt xuống vực thẳm… tôi nhìn lên bầu trời đêm… sẽ chẳng còn thấy đôi mắt màu xám như hút lấy mọi thứ… sẽ chẳng còn thấy nụ cười ấm áp như nắng trong mùa đông lạnh giá…
-“ Chào anh… Joong Ki…” Tôi nhắm mắt lại bên tai còn văng vẳng tiếng Anh gọi tên tôi… “ Văn Thái Viên”
-----
Để từ chối thân phận thật của mình, Joong Ki bỏ lại mọi thứ, anh chọn cuộc sống của một con người bình thường… nhưng con đường mà anh đi cũng chẳng như ý anh… có bóng mát, có gập gềnh, có hố sâu, vũng nước, hòn đá… anh vẫn bình thản vượt qua… vượt qua, để thời gian trôi một cách êm đềm lặng lẽ, chuyện gì đến anh sẽ đối đầu giải quyết… anh không từ chối, cũng không chấp nhận… dần dần anh như mất đi cảm xúc, anh trở nên lạnh lùng, khó gần, chẳng có gì làm anh vui để anh cười, buồn để anh khóc, anh trở thành một pho tượng di động ư… đừng nghĩ như thế, chẳng qua là anh nghĩ cho mọi người xung quanh anh hơn là bản thân anh mà thôi… chỉ có anh mới hiểu được mình nghĩ gì… mặc ai nói gì, ra sao…
Trong cuộc sống của anh với những gì anh chọn, anh làm… anh không bao giờ biết hối hận… nhưng trong giây phút thấy Thái Viên rời xa anh… mãi mãi… cảm giác hối hận xuất hiện đầy ắp trong tâm trí anh… anh ước… nếu như thời gian có thể quay trở lại… anh sẽ không đến với cô, mặc cô buồn, mặc cô khóc… chỉ cần thấy cô như những bọn nhóc khác… nhao nhao lên mỗi khi nhìn thấy anh… là đủ…
Khung cảnh trước mắt nhòe đi… anh biết mình đang khóc… và lần đầu tiên anh tự hỏi lòng… sao anh không thể từ chối cuộc sống này… anh sẽ phải nhận nó đến bao lâu nữa… bao lâu nữa đây…
|
|