|
CHƯƠNG XVI: Sự thật
Một tháng lại trôi qua, Joong Ki và Thái Viên quấn quít bên nhau không rời, tình yêu của cả hai dành cho nhau đạt đến đỉnh điểm… chỉ có cái chết mới chia lìa lứa đôi… cô hạnh phúc sung sướng khi có anh chăm sóc từng ly từng tý… cô ước ao như thế này mãi mãi… Sau hai tháng đi nghỉ dưỡng… anh mới đưa cô về nhà…
-----
Về đến nhà… Joong Ki đi làm, còn Thái Viên thì Joong Ki không cho đi, ban đầu anh nói: “ Đợi anh xem có việc thích hợp với em không đã, em cứ ở nhà làm bà nội trợ toàn tâm, toàn ý lo cho anh!”… Cô gật đầu đồng ý, anh biết cô cần tiền nên cho cô rất nhiều, anh mở một tài khoản riêng cho cô tha hồ sử dụng, nhưng lại không cho cô đi ra đường khi không có anh… bất kể đi đâu, chỉ cần bước chân là khỏi nhà là phải có anh theo cùng… còn anh đi lung tung không kể giờ giấc, có khi nữa đêm cô giật mình không thấy anh bên cạnh, cô đi quanh nhà tìm anh thì cũng chẳng thấy anh… anh có biết cô lo lắng cho anh không nhỉ, rồi khi về, anh vào phòng làm việc liền, đóng cửa lại, anh nói có việc cần giải quyết gấp, hoặc có ý tưởng mới phải làm liền, anh có phải nhà viết kịch bản hay nhà thơ văn cần phải sáng tác đâu, cũng chẳng là thiết kế hay họa sĩ… cô buồn buồn, đi chơi đại…
Và lần đi chơi đó làm cô nhớ đời… anh đi tìm và đem cô về, chưa bao giờ cô thấy anh giận dữ như thế, anh như một con sói với đôi mắt thật đỏ… anh không nói, chỉ phá tan mọi đồ đạc trong tầm tay anh và trước mắt cô… cô sợ, nhưng không khóc… cô suy nghĩ rất nhiều mỗi khi không có anh…
Joong Ki chưa từng kể về anh nhiều cho cô nghe, tuổi thơ anh có điều gì phiền muộn lắm ư… cô không muốn làm anh giận nữa, và thế thì cô tự làm mình buồn… cô còn cảm nhận sự tù túng khi anh nhốt cô trong căn nhà rộng mênh mông này, chẳng có việc gì làm thế là cô dọn dẹp, trang trí lại nhà cửa… ôi, lại một cơn giận kinh hoàng của anh, khi cô có làm gì đâu…
Từ trước đến giờ trong phòng ngủ ở đầu giường cô thấy có một bức rèm, ban đầu cô nghĩ đó là rèm trang trí nên đem giặt, nhưng phía sau bức rèm đó là một bức tranh giống hệt trong phòng làm việc của anh ở công ty, cô thấy đẹp mà sao anh lại che đi nhỉ, thế là cô dẹp tấm rèm đi…
Anh đi làm về thấy, anh đã nổi cơn giận dữ, anh bấu chặt lấy cô như chuẩn bị xé cô ra làm đôi… anh gào lên như con thú, rồi xé tan mọi thứ được làm bằng vải trong phòng ngủ, cô chẳng hiểu gì cả đến can anh, nhưng anh như không làm chủ được hành động của mình… anh xô cô té vào góc nhà và cô bị đập đầu vào tường… chảy máu… sao… vậy mà anh nói không đánh thắng cô… anh khỏe lắm như con thú hoang, đến khi anh thấy máu chảy nhiều anh mới hết cơn… anh ôm cô thật chặt vào lòng… siết mạnh tay, không nói một lời gì dù là ba chữ “ Anh xin lỗi!” quen thuộc…
Anh băng bó vết thương cho cô… xong, anh ân ái cô liền ngay tức khắc, bất kể ngày đêm, bất kể giờ giấc, bất kể nơi nào trong căn nhà này… không hiểu sao anh có cái sở thích kỳ lạ, chỉ cần anh muốn ân ái là cô phải đáp ứng cho anh… có khi cô chẳng muốn, nhưng anh lại cưỡng buộc cô, còn cô thì không làm lại anh… sau khi ân ái anh nhìn cô bằng đôi mắt long lanh rồi thì thầm bên tai cô rằng… “ Anh yêu em… Anh rất yêu em…”… Chỉ cần bao nhiêu đó là cô tha thứ cho anh, cô không trách anh điều đó… cô biết khi yêu khó ai làm chủ được mình, cô chỉ cảm thấy buồn và trách anh xem cô như một kẻ vô dụng, rõ ràng cô có tay có chân, cô không muốn ở nhà nhận tiền của anh… cô muốn ra ngoài cùng làm việc với anh, cùng chia sẻ, những lúc đó anh bật cười thật tươi và nói “ Người ta nuôi không muốn, vậy hay là em đi làm nuôi anh đi!”… Nhưng chỉ là câu nói đùa, đâu lại vào đấy, quy tắc do mình anh đặt ra không được phá vỡ… cô cảm thấy mình như tên tù bị nhốt chung thân…
-----
Ba tháng trôi qua… như mọi tháng, tôi soạn đồ cho Joong Ki… cứ đến đầu tháng là Anh đi công tác một lần, thường thì chỉ có một ngày, hoặc một ngày rưỡi, nên tôi chỉ bỏ vài bộ quần áo trong túi xách nhỏ… Anh đang tắm và như mọi lần sau khi soạn xong, tôi thường hỏi…
-“ Anh có cần đem theo thêm gì không?”…
-“ Không! Cám ơn em!” Tôi gượng cười một mình.
-“ Không có gì? Anh đi lúc mấy giờ?”
-“ Có lẽ đi liền!” Tôi đứng lên đặt túi xách lên bàn thì nghe Joong Ki nói:
-“ Thái Viên à? Anh quên đem khăn vào, em lấy dùm anh đi!” Tôi ngạc nhiên nhưng cũng đi lấy khăn.
-“ Anh lạnh!” Anh trả lời sự ngạc nhiên của tôi… phải, dạo này mưa nhiều, thời tiết ẩm ướt, nhưng… hay là Anh bệnh… tôi nhìn ra ngoài trời, đang mưa to… Anh đi liền, lái xe có nguy hiểm gì thì sao… tôi gõ nhẹ cửa, không tiếng đáp… tôi đẩy cửa bước vào, thấy nước từ vòi sen vẫn chảy nhưng lại không thấy Anh…
-“ Joong Ki!” Tôi giật mình khi vừa quay lại thì Anh từ đâu đó lao tới… đẩy tôi vào sát tường… thật nhanh Anh kéo mạnh, đồ trên người tôi bung ra…
-“ Anh…” Tôi chỉ kịp nói như thế thì Anh đã khóa môi tôi lại bằng môi Anh cùng nụ hôn nóng bỏng, tôi cố đẩy Anh ra khi đôi môi Anh lướt trên cổ tôi…
-“ Joong Ki à…”
-“ Đừng… từ chối anh…” Giọng Anh đầy cảm xúc…
-“ Anh xin em…” Chỉ bao nhiêu đó là đủ để tôi hòa cùng Anh… mỗi lần Anh dùng giọng đấy… tôi như mềm ra, mặc Anh điều khiển… Anh kéo tôi đứng dưới vòi sen… nhìn thẳng vào mắt tôi… đôi mắt Anh long lanh… Anh càng trở nên quyến rũ không thể cưỡng… tôi nhướng người tìm môi Anh… vội vã… chúng tôi quấn lấy nhau… từ trong phòng tắm ra đến giường ngủ… hôm nay Anh nhiệt tình thế không biết…
-----
Joong Ki mỉm cười, nựng cằm tôi khi tôi ngồi ở giường.
-“ Em lúc nào cũng tuyệt!” Tôi bối rối vì lúc nãy cũng chẳng thể kìm chế hành động của mình… Anh ngồi xổm xuống đất ngước nhìn tôi, tôi cúi xuống nhìn Anh… chưa bao giờ tôi cúi xuống nhìn Anh, đây là lần đầu tiên…
-“ Lần này Anh đi phải mất ba ngày, vì công việc nhiều!” Tôi hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu, Anh đưa tay chạm vào má tôi…
-“ Em ở nhà đừng đi đâu!” Tôi gật đầu khi biết chắc Anh sẽ nói câu đó, tôi tiếp lời Anh.
-“ Và đừng tiếp xúc ai, nếu có cần mua đồ thì bảo người ta đem tới, nhưng nhân viên giao hàng phải là phụ nữ… vì anh quá yêu em!” Anh bật cười… rồi Anh nghiêm mặt.
-“ Em nhớ thì phải làm theo đấy, về nhà anh thưởng cho em! Vào tắm đi nữ hoàng của anh!” Tôi nhíu mày, chưa bao giờ Anh dùng từ đó để chỉ tôi… tôi gật đầu, đứng lên kéo theo cái chăn quấn người đi vào toilet trong tiếng cười của Anh, tôi mở vòi sen… tôi là nữ hoàng ư… Anh sai rồi… tôi là nô lệ… à, không… tôi có cảm giác mình là… gì đó không thể diễn tả, nhưng chắc là của Anh…
Tiếng cửa đóng, tôi biết Anh đã đi, khi Anh đi công tác, ở đâu chẳng biết, Anh không hề gọi điện về, Anh giải thích vì công việc ngập đầu, lại chú tâm vào làm để về sớm với em nên tôi chẳng thắc mắc, lúc trước làm việc cùng Anh tôi cũng hiểu tính này của Anh… Anh còn bắt chúng tôi tắt di động nữa kìa chứ đâu mình Anh đâu, tôi ngủ một giấc thật dài khi mệt… còn Anh lúc nào cũng tràn đầy sinh lực…
-----
Thái Viên thức giấc… rửa mặt thay đồ, đang thay thì nghe tiếng chuông cửa… cô ngạc nhiên ra mở cửa mặc lời Joong Ki dặn… cô biết cô không phải thứ vừa, thật ra cô chẳng sợ ai ăn hiếp mình… chỉ có anh… nhưng anh nói đó là yêu quá đi mất… một người con trai nhỏ hơn Joong Ki, cùng một cô gái nhỏ hơn người con trai đó… họ gật đầu chào, cô hạ giọng hỏi khi thấy họ không nói…
-“ Xin hỏi hai người tìm ai?” Họ cúi đầu nở nụ cười thân thiện.
-“ Bọn em tìm anh Joong Ki!” Cô lắc đầu.
-“ Anh Joong Ki đi công tác rồi!” Họ lại cười.
-“ Thật ra bọn em biết anh Joong Ki đi công tác nên bọn em mới dám tới, giới thiệu với chị đây là anh ba của em, và anh Joong Ki là anh hai của tụi em!” Cô nhíu mày, chưa bao giờ cô nghe anh nói về gia đình mình.
-“ Chuyện cũng dài dòng lắm!” Họ đưa mắt nhìn vào trong nhà, cô mời họ vào vì chẳng sợ.
-“ Mời vào!”
-“ Cảm ơn chị, tụi em biết anh Joong Ki không thích chị giao du với bất cứ ai!” Cô lại ngạc nhiên.
-“ Mời ngồi!” Họ ngồi xuống.
-“ Để tôi đi lấy nước, hai người uống gì?”
-“ Dạ cho bọn em cacao nóng giống sở thích của anh hai!” Vậy chắc là đúng rồi… cô đem ra rồi ngồi xuống ghế đối diện.
-“ Tụi em cảm ơn… chị dâu?” Cô vẫn ngạc nhiên… cô gái cười.
-“ Bọn em sống ở nước ngoài vừa về nước, nghe anh Joong Ki nói có chị dâu, bọn em muốn đến xem mặt nhưng anh hai không cho, đợi anh hai đi rồi bọn em mới dám đến, vì tối nay bọn em lại đi rồi, xa cách nhau mười mấy năm muốn tụ họp anh em, anh hai cũng không chịu…” Thái Viên gật đầu như bảo cô ta tiếp:
-“… Anh hai sống nội tâm, ngoài công việc ra ít giao du với ai khác vì… tuổi thơ của anh ấy… bất hạnh… thật ra bọn em cùng mẹ khác cha với anh ấy, khi mẹ anh hai đến với ba em, thì đã có anh ấy, nhưng lúc nào bọn chúng em cũng xem anh ấy như anh ruột của mình, chỉ tại cha bọn em… thật ra ông nghiêm khắc với anh ấy chỉ là muốn anh ấy nên người thôi… hai tụi em rất sợ cha nên nhìn thấy anh hai bị đánh mỗi ngày mà không dám làm gì để bênh vực cho anh hai cả, những vết sẹo trên người anh ấy làm cho anh ấy không thể quên, một ngày nọ, bọn em giúp anh ấy thoát và bọn em đã nhận lãnh sự yêu thương mà cha dành cho anh hai…” Họ khẽ kéo áo ra, Thái Viên cũng thấy những vết sẹo.
-“… Nhưng bọn em không hối hận, anh hai thoát ly một thời gian mới liên lạc lại với bọn em, chúng em lại như trước… vui vẻ, càng vui vẻ hơn khi anh hai có tình yêu, chị dâu lúc trước cũng xinh đẹp lắm nhưng lớn hơn chị, ba biết đến phá… hôm đó… chỉ là vô tình… làm chị dâu ra đi không trở lại được, anh hai giận luôn cả hai em, mỗi lần anh ấy giận rất đáng sợ… sự giận dữ của một con sói, cắt đứt mọi quan hệ với bọn em, gia đình em sang nước ngoài, bọn em về đây có công việc, chúng em đã hỏi sơ qua bác sĩ tâm lý, chỉ cần anh ấy uống thuốc đều đặn là có thể hết bệnh, bọn em muốn hàn gắn vết thương lòng anh hai, nhưng anh hai không cho, trước khi ba nhắm mắt, ba dặn dò bọn em phải cố chữa cho anh hai như lời xin lỗi của ba gởi đến anh hai… chị giúp bọn em nhé!” Rồi cô ta kể những thói quen tật xấu của Joong Ki không sai chổ nào, rồi những tấm hình gia đình có Joong Ki và cả hình của anh và một phụ nữ tóc dài xinh đẹp… sau đó cáo từ ra về…
-----
Thái Viên suy nghĩ thật nhiều… thì ra anh có tuổi thơ đau buồn đến thế ư… thì ra anh không cho cô giao du với ai là vì thế sao… tại sao anh không nói với cô, hay là anh nghĩ cô sẽ nhìn anh với con mắt khinh thường anh bị bệnh… sợ hãi anh, né tránh anh… cô cầm gói thuốc trên tay… “ Tụi em mua ở nước ngoài đắt lắm, mỗi ngày chị chỉ cần bỏ vào thức ăn một muỗng, ăn khoảng một tháng anh ấy sẽ có tiến triển mới, vì bọn em đặt thuốc đặc trị lại chữa theo kiểu không cho bệnh nhân biết, nên… cả gia tài bọn em dành hết vào đây, nếu chị không bằng lòng chữa thì giữ kỹ gởi lại cho bọn em theo địa chỉ này…” Và cô ta thử bỏ vào miệng một muỗng cho Thái Viên coi, chẳng bị gì, và Thái Viên cũng đã tự mình thử ăn trực tiếp một muỗng… chẳng thấy gì trái lại còn thấy hơi thở đều hơn… Joong Ki về… lao vào cô bằng sự nhớ thương… cô quyết định… chữa cho anh bởi nhận được sự yêu thương từ anh…
-----
Một tuần trôi qua… bình thường, vậy chắc là không phải thuốc độc, Thái Viên bật cười cho suy nghĩ vớ vẩn của mình, Joong Ki nhìn cô khi cả hai đang ăn cùng nhau…
-“ Từ lúc anh đi công tác về thấy em vui nhỉ?” Cô gật đầu… nói qua ý khác…
-“ Mẹ em khỏe, đã lên tỉnh ở với dì Na, hai người còn bày quán ăn để bán, em bảo cứ ở chơi đừng làm gì hết, nhưng họ không chịu!” Joong Ki gật đầu cười…
-----
Mọi ngày trôi qua thật êm đềm, hôm nay là bữa cuối đúng một tháng, có phải đi khám bác sĩ không? Làm gì có thuốc tiên uống đúng cái hết liền nhỉ… Joong Ki mỉm cười kể về công việc ngày hôm nay cho tôi nghe… Anh nói:
-“ Anh vẫn thích em trong công việc, nhưng phim này không có những cảnh hành động cần đến superior như em!” Tôi bật cười khi không biết Anh chê hay khen tôi đây… Anh tiếp:
-“ Anh thật sự khen em đấy, từ trước đến giờ chỉ có em làm anh hài lòng trong cả công việc lẫn tình yêu!” Nghe đến đó tôi chợt nghĩ về cô vợ của Anh lúc trước, có tiếng chuông cửa… tôi đứng lên… đi ra nói…
-“ Chắc bảo vệ họ hỏi gì đó!” Tôi bất ngờ khi thấy hai đứa em của Joong Ki, họ mỉm cười bước vào khi tôi chưa mời…
-“ Ai vậy Thái Viên?” Joong Ki hỏi và đi ra… tôi khựng lại khi Anh cũng khựng lại, họ mỉm cười ngồi xuống ghế.
-“ Chào anh hai!” Họ lên tiếng, Anh giận dữ bước tới, tôi vội cản Anh… Anh nhìn tôi…
-“ Anh hai, đừng giận… không tốt cho sức khỏe đâu đấy, bọn em biết anh có người yêu mới nên đến chúc mừng thôi!” Tôi ngạc nhiên bởi cách nói của họ.
-“ Chuyện lớn như vậy, phải chúc mừng chứ, bọn em thay mặt toàn bộ người trong gia đình tặng cho anh chị món quà, nhất là chị đấy…” Cô ta ngưng nói khi Joong Ki lao tới, tôi không thể ngờ Anh nhanh quá… cô ta ho sặc sụa bởi bàn tay Anh đang đặt ở cổ cô ta… còn anh ba gì đó thì bị Anh lấy đầu gối chấn ngay ngực… không nhúc nhích.
-“ Các người…” Anh gầm gừ như một con sói… đúng sự giận dữ của một con sói… tôi lao vào cản Anh… Anh quay lại đỡ theo quán tính, tôi văng ra góc nhà, không ngờ Anh mạnh tay với tôi, càng không thể tin khi thấy cả ba anh em lao vào đánh nhau như trong một cuốn phim mà tôi từng coi… nhìn cách của họ, không thể không nói là anh em ruột thịt… giống hệt nhau… đột nhiên cô ta lao về phía tôi, theo quán tính tôi đánh trả… cô ta nhanh nhẹn như Anh…
Đánh một lúc tôi biết mình không là đối thủ của cô ta bởi cô ta có một sức mạnh kỳ lạ ghê gớm như Anh vậy… cô ta lao tới… Anh đỡ cho tôi chiêu lấy mạng đó… Anh trúng chiêu nên khụy xuống… khóe miệng chảy máu, họ bước đến trước mặt Anh rồi nhìn Anh cười ranh mãnh…
-“ Có trách thì cũng trách người yêu quý của anh hại anh mà thôi…” Cô ta vừa chưa nói dứt câu thì Anh phóng tới, cô ta và Anh lại đánh nhau, tên em trai của Anh lao vào đánh tôi… nãy giờ tôi đã mệt, bây giờ lại đánh với tên con trai… Anh lùi lại đánh cầm chừng bảo vệ tôi, hình như Anh cũng mệt khi tôi thấy họ bắt đầu trên cơ… chuông đồng hồ điểm 9 tiếng … họ đưa tay lên…
-“ Khoan đã anh hai, nghỉ mệt một chút đã!” Anh lắc đầu lao vào tiếp tục… lần này thì bọn họ như cố giết lẫn nhau… lợi dụng sơ hở cô ta lại ra chiêu hiểm lấy mạng tôi, Anh lại một lần nữa đỡ cho tôi… Anh văng ra góc nhà, lần này Anh bị nội thương rất nặng, tôi biết khi nghe lực của cô ta phóng ra, cả phòng khách không còn là phòng khách nữa… tôi chạy lại bên Anh nhưng… đột nhiên tôi té xuống văng ra xa Anh, bởi không ngờ cô ta ra tay đánh lén… Anh hét lên… tôi gượng dậy… giật mình quay qua bởi tiếng rú… ghê rợn… gió từ đâu thổi đến làm bay lên những tấm vải từ bộ ghế salon đã tan tành cho cuộc chiến nãy giờ…
Tôi té xuống kinh hoàng khi trước mắt tôi… Anh… Joong Ki… không thể nào… chỉ là giấc mơ… chỉ là giấc mơ… hay kỹ thuật ghép phim hiện đại nhất… không… tôi run rẩy khi chính mắt mình chứng kiến sự biến đổi của Anh… từ một con người… trở thành một con sói… con sói phóng vào… tôi lại không thể tin… hai đứa em của Anh, cũng đang biến đổi… cả ba con sói lao vào nhau… tôi lùi lại trong góc phòng, chỉ có trái tim đập loạn nhịp… toàn thân tôi run bần bật… trong tích tắc hai con sói bay ra ngoài ban công… chỉ còn lại một con sói to lớn màu xám… hình ảnh trước mắt mờ đi nhưng tôi vẫn thấy rõ… con sói xám đang tiến về phía tôi… từ từ… tôi thở dốc… nó đưa bàn chân trước đầy móng vuốt nhọn lên… nhưng lại rụt lại… đôi mắt nó có màu đỏ… là đôi mắt Anh mỗi khi Anh giận… tiếng gầm gừ của nó nghe tang thương… một giọt nước trong mắt nó rơi xuống… trái tim tôi se thắt lại… con sói đứng dậy… biến đổi… Anh quay đi với những giọt nước lăn trên má…
-“ Vĩnh biệt em! Thái Viên!” Joong Ki chạy vào phòng ngủ… tôi vội chạy theo… thấy Anh lao vào bức tranh treo trên đầu giường biến mất…
-“ Joong Ki!” Tôi khụy xuống… bật khóc… bức tranh trên tường đột nhiên biến mất luôn… tiếng sấm ngoài trời như muốn đánh tan mọi thứ xung quanh… còn ánh sét như xé toạc bầu trời… mưa đổ trút nước cùng những giọt nước mắt của tôi… trái tim tôi cứ nhói lên đau buốt…
-----
Trời hừng đông… tôi ngồi một mình, không thể nghĩ chuyện gì ra chuyện gì cả… thời gian trôi qua, tôi chẳng còn biết là mấy giờ, bao lâu… chỉ biết nhìn vào bức tường có treo bức tranh… chờ Anh về… khi tôi biết, mình quá yêu Anh… tôi mơ mơ màng màng… gọi Anh suốt… nhưng Anh vẫn không về… Anh đã không về nữa…
Joong Ki về thẳng nhà trên núi… ẩn mình… anh phải dưỡng thương… vết thương của thể xác… tâm hồn và cả trái tim…
|
|