|
Chap 11
Jessica mặc kệ tất cả, cứ thế mà xông thẳng vào phòng lớn của Hội học sinh. Cô cuối đầu với những người đang đi ra ngoài, bản thân cũng chẳng hiểu đang làm trò gì. Thấy cô vẫn đứng bất động mãi, Dong Hae vui vẻ mỉm cười đi đến vỗ lên đỉnh đầu của cô. Lúc này, cô mới tỉnh giấc đôi tay nắm chặt lấy bàn tay to lớn của Dong Hae rồi kể hết sự tình. Nghe cô kể lại sự việc đôi mày không hẹn mà gặp nhau ở ấn đường. Chốt lại cả câu chuyện của mình cô lí nhí lên tiếng đề nghị với anh.
- Anh không cần quá mạnh tay nhưng xin anh hãy làm cho bọn họ chừa thói hung hăng của họ. Ngoài ra, em muốn Yuri chuyển về lớp D-9.
Dong Hae cầm tay đang nắm chặt thành nắm của Jessica đi đến ghế sofa, ấn cô ngồi xuống. Dáng điệu thư thả rót cho cô một cốc nước đưa tận tay cô. Sau đó, anh đi về phía bàn làm việc của Hội phó lấy ra một xấp hồ sơ ngồi xuống cạnh cô. Jessica đặt cốc nước xuống bàn, quay sang theo dõi anh. Hóa ra anh đang xem hồ sơ của Kwon Yuri và ba con bé lớp B-6 vừa hành hung Yuri đến nỗi phải nhập viện. Lấy độc hồ sơ của Yuri đặt lên bàn, anh gấp luôn cả tập hồ sơ lớp B-6 lại.
- Khi nào Yuri xuất viện, nói em ấy chuyển sang lớp D-9. Chuyện còn lại thì anh sẽ sắp xếp sau.
Cô nhìn anh đầy vẻ biết ơn. Bất ngờ điện thoại của cô rung lên, là Ji Eun gọi. Đứng khỏi ghế cô ấn nút nghe rồi vẫy tay tạm biệt Dong Hae, bước ra khỏi phòng. Bên kia đầu dây, Ji Eun giọng run run có lẽ vì kinh ngạc quá. Cô thông báo lại toàn bộ sự việc vừa diễn ra lại cho Jessica:
- Yuri đã được chuyển đến bệnh viện, Sun Young đã đi theo cậu ấy. Nhưng khi nãy tất cả bọn tớ có nghĩa là Suzy đã gặp Myungsoo. Ji Yeon đã cãi nhau một trận rất lớn với Myungsoo, bỏ đi rồi. Cả Myungsoo cũng giận phừng phừng. Tớ và Suzy đang đi tìm Ji Yeon cậu nhanh chóng đến bệnh viện đi. Nếu tìm được tụi tớ sẽ đến bệnh viện ngay lập tức.
- Cái gì hả ?
Jessica bặm chặt môi, thét lại qua điện thoại như muốn Ji Eun chứng thực lại một lần nữa. Cô hậm hực chạy về lớp nhưng chẳng thấy Kim Myungsoo đó ở đâu cả. Điện thoại cũng chẳng thèm bắt máy. Cô chạy dọc khắp hành lang nhưng chẳng thấy gã đó đâu. Hôm nay sao mọi chuyện cứ dồn dập kéo đến thế không biết.
.
.
Khuôn mặt u ám của Ji Yeon bị nắng trưa nuốt gọn, cô đặt tay lên vách tường của một cửa hàng bán bánh, cuối người thở dốc. Không biết bản thân đã chạy được bao xa nhưng cô biết mình đã chạy rất lâu, khung cảnh xung quanh chẳng chút quen thuộc. Đẩy cửa kính trong suốt, cô bước vào cửa hàng, ngồi xuống góc khuất nhất của quán. Người ta chẳng dám ngoái nhìn cô lâu chỉ biết trên khuôn mặt xinh xắn đó nước mắt đã lem nhem hết cả mặt.
Đôi môi khô nẻ run rẩy, dường như chẳng chịu nổi, cô gục mặt xuống bàn, rấm rức khóc. Đôi vai nhỏ run lên bầng bật. Đối diện với quán, nét mặt của Seung Ho mỗi lúc một tối sầm lại. Ji Yeon của cậu rốt cuộc có còn là của cậu hay không? Người con gái đó giờ đây thật mong manh.
Sáng hôm nay là do cậu đi học muộn mà cậu đã chứng kiến một chuyện có chết cũng không tưởng tượng được.
/Flashback/
Myungsoo đứng đối diện với đám người Ji Yeon, hai tay đút vào túi quần, nét mặt không chút cảm xúc. Mãi hồi lâu khi cô gái có vẻ mệt mõi được dìu lên xe cấp cứu thì cậu mới nhận rõ ánh mắt đang nhìn chòng chọc vào cô gái đứng cạnh Ji Yeon. Khuôn mặt đẹp đến đọng lòng người của cô gái chuyển sang trắng bệch, xanh xao. Đôi môi hồng bị cô cắn chặt đến mức khi cô ngẩng lên còn thấy dấu răng hằn sâu trên đó. Còn Ji Yeon run lên một chút, bước lùi về sau rồi sững người lại nhìn Myungsoo, cái nhìn phức tạp.
- Cuối cùng em cũng chịu xuất hiện.
- Xin lỗi.
Myungsoo bước về phía bọn họ, lời nói nhẹ như gió thoảng. Nhưng đáp lại chỉ là câu trả lời ngắn ngủn và đôi mắt thất thần của cô gái nọ. Ji Eun níu tay Suzy đưa ra sau lưng mình, ngước nhìn Myungsoo định giải thích cái gì đó. Ji Yeon đứng bơ vơ giữa hai cô gái và Myungsoo, hai tay buông thõng bên đùi. Bỗng cánh tay bé nhỏ bị một sức mạnh nắm chặt và kéo mạnh, cái đầu vẫn còn ngơ ngác đã nằm gọn trong vòng tay của Myungsoo. Cậu ta hai tay giữ cố định đầu Ji Yeon, từ từ cuối mặt xuống đặt lên môi con bé một nụ hôn.
Lúc đó, thật sự Seung Ho chỉ muốn lao tới mà đấm chết cậu ta.
- Buông tôi ra.
Ji Yeon chợt vùng vẫy khỏi vòng tay của Myungsoo, có lẽ cô ấy đã cắn vào môi cậu ấy nên bên môi của cô có chút máu còn sót lại. Ji Eun nhìn cô có hơi sửng sốt. Ji Yeon bật cười trong khi nước mắt đang lăn khỏi khóe mắt, cô run run đưa ngón trỏ chỉ thẳng vào mặt Myungsoo.
- Cậu là đồ khốn, đem tôi ra để chọc tức cô ấy. Cậu nghĩ tôi là món đồ chơi của cậu chắc. Kim Myungsoo tôi không nghĩ cậu lại yếu đuối như vậy. Chẳng phải yêu rồi thì có thể liều mạng mà giữ lại sao, tại sao cô ta ở đây cậu lại giở trò hả. Cậu đúng là kẻ hèn đáng chết, tôi thật sự cảm thấy hối hận khi quen biết cậu.
- Cô nói lại lần nữa xem.
Myungsoo trừng mắt nhìn Ji Yeon, trong đáy mắt là ngọn lửa phẫn nộ đang bùng cháy. Thấy tình hình có vẻ không ổn, Ji Eun thả tay cô gái đang cuối gằm mặt chạy đến xô hai con người đang vô cùng tức giận ra xa.
- Hai cậu có thôi đi không?
Myungsoo liếc nhìn Ji Yeon và cô gái kia một lượt rồi xoay người bỏ đi. Giống như nếu ở đây thêm một chút nữa, chắc có lẽ cậu sẽ không chịu đựng thêm được nữa. Ji Yeon nhìn theo bóng lưng đó thoáng mỉm cười nhưng chẳng ai nhìn ra. Cô nghiêng đầu nhìn cô gái đang run rẩy đằng kia, khẽ khàng lên tiếng. Giọng nói nhàn nhạt nhưng đủ khiến cho tất cả mọi người lặng người đi.
- Cô có hối hận không? Tôi hỏi cô có hối hận khi bỏ lại anh ấy một mình không? Cô đã làm tổn thương anh ấy và cô cũng đang gián tiếp biến tôi thành con ngốc.
Người đó ngẩng mặt lên nhìn Ji Yeon, đôi môi trắng bệch mấp máy đầy áy náy.
- Hối hận thì sao chứ? Sẽ tốt hơn nếu tôi nói cho cô biết tôi rất hối hận sao. Nếu như chuyện của tôi làm cho cô tổn thương, tôi xin lỗi.
Ji Yeon lại cười, nụ cười méo mó. Cuối cùng thì cô vụt chạy đi, sắc mặt nhợt nhạt mất hồn.
/End/
.
.
- Con bé này bị ngốc à?
Ji Yeon ngẩng đầu khỏi mặt bàn, qua lớp sương đục trước mắt cô nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ của Seung Ho. Cậu ngồi xuống cạnh cô, dịu dàng lau đi nước mắt lấm lem trên mặt.
- Anh à ...
- Ừ.
Seung Ho mắt dán chặt vào menu không để ý nhiều đến đôi mắt khó hiểu đang nhìn mình. Lát sau, cậu đi đến quầy chọn cho cô một cốc sô cô la nóng. Đặt xuống trước mặt cô, cậu nhoẻn miệng cười dịu dàng nói:
- Nghe nói khi buồn uống sô cô là thì tâm trạng sẽ tốt hơn.
Ji Yeon nhìn làn khói mỏng của cốc sô cô la, hương thơm theo không khí truyền đến mũi của cô. Mải hồi lâu cô mới chịu nhấp một ngụm nhỏ, vị đắng dìu dịu tan dần nơi đầu lưỡi. Thấy nước mắt đã ngừng tuôn, Seung Ho nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Ji Yeon. Con bé liếc nhìn tay mình. Nó cảm nhận được có thứ gì đó cộm lên giữa khoảng trồng giữa tay hai người. Cô mím môi có ý rụt tay về nhưng tay Seung Ho giữ quá chặt rồi.
- Ngốc, giữ yên xem nào.
Seung Ho trừng mắt nhìn Ji Yeon, đôi môi vẫn nở nụ cười rạng rỡ chỉ có điều trong lòng cậu chẳng được như vậy. Ánh mắt ấm áp dõi theo cô, cốc sô cô la đã vơi quá nửa trông tình trạng của cô cũng đã ổn định hơn, cậu thấp giọng nói:
- Ji Yeon.
- Ừ.
- Chúng ta sang Pháp nhé, anh sẽ bù đắp những mất mát mà em đã chịu.
Sững sờ. Cặp mắt to tròn, long lanh nhìn Seung Ho chớp chớp. Hồi lâu khi đã hoàn hồn, ngón tay cô bắt đầu run lẩy bẩy khi phát hiện cái vật cộm cộm nãy giờ là một chiếc nhẫn. Ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khắc, Ji Yeon có thể nhìn thấy sâu trong đôi mắt người con trai này đầy thành ý. Seung Ho thật sự rất tuyệt vời nhưng đó là trước đây khi tim cô chỉ có mỗi mình cậu. Lúc này đây tim cô lại đau vì một người khác, đầu óc cô chỉ có mỗi hình bóng người khác như vậy nếu cô chấp nhận thì có phải là bất công với Seung Ho. Nhưng tình cảm là vun xới chẳng phải trước đây hai người cũng đã từng yêu nhau, chỉ cách biệt vài tháng tình cảm chưa hẳn đã phai nhòa. Hơn hết sang Pháp thì thời gian của cả hai dành cho nhau cũng đủ để bồi đắp lại thứ tình cảm đó. Vả chăng tên đó cũng đâu cần đến sự tồn tại của cô.
- Anh, em ... em đi với anh.
Niềm hạnh phúc vỡ òa khiến Seung Ho thiếu điều nhảy cẫng lên. Hình như đã luyện tập với Hyun Woo từ trước, cậu luồn chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô rồi mỉm cười sung sướng. Ngồi ngắm nhìn cô mà tay chân cậu cứ cuống cả lên, bỗng cậu búng tay kêu rõ to nói liến thoắng, vẻ mặt rạng rỡ như đứa trẻ vừa được cho cả nắm kẹo ngọt.
- Em có thể về một mình chứ, anh cần báo cho mẹ sớm.
- Ừ, em cũng cần sắp xếp quần áo. Gặp anh sau.
Nhìn bóng anh dầu khuất sau tấm cửa kính trong suốt rồi lại ngẩn ngơ nhìn chiếc nhẫn trên tay, lòng cô có cảm xúc rất lạ.
***
Vị phu nhân mặc chiếc váy màu sẫm đứng yên lặng bên cửa sổ của phòng làm việc, cốc trà nóng trên tay vẫn còn tỏa khói nghi ngút. Sắc mặt đỏ gay, bà ta đang vô cùng tức giận. Vừa nãy con trai độc nhất gọi điện báo con bé đó cuối cùng lại đồng ý sang Pháp và hơn hết nó muốn tổ chức lễ đính hôn ngay trước khi bay đi.
- Tài xế Ok đưa ta đến nhà của lão họ Yoo, gọi điện cho Seung Ho bảo nó không cần đến ta có việc gấp phải ra ngoài.
Bà cầm chiếc ví da đắt tiền rời đi, nụ cười của bà toát ra cái thứ lạnh lẽo đến đáng sợ.
- Xin mời bà.
Tài xế Ok lái xe chạy về hướng nhà của Myungsoo. Có ai biết được cái gã xúi giục vợ của Yoo Jae Suk trộm tiền lại chính là người đàn ông này. Ôm trọn số tiền rồi đẩy bà lão ngu ngốc vào tù, thế là xong.
- Tài xế Ok ông nghĩ nếu để thằng cháu của lão họ Yoo tiếp cận con bé đó thì chắc chắn là con bé sẽ không bám Seung Ho nữa đúng không ?
- Tôi nghĩ là có thưa bà, tài chính của bọn họ có vẻ không tốt nếu bà xóa cho họ một vài phần nợ thì đương nhiên họ phải vui vẻ chấp thuận.
Gã tài xế cố ý cười vài tiếng, cặp mắt ti hí đầy vẻ gian xảo không đáng tin cậy lọt vào trong ánh mắt đầy kiêu hãnh của bà chủ điều hành chuỗi cửa hàng trang sức. Chỉ cần kết thúc những ngày cuối cùng này bà sẽ đá văng hắn khỏi Đạn Hàn Dân Quốc.
- Dừng lại.
Bà chủ đột nhiên bảo ngừng xe, theo ánh mắt hướng ra ngoài là đứa cháu của người đàn ông họ Yoo đó. Bà cầm ví tay mở cửa bước ra ngoài đuổi theo bước chân lơ đãng của người con trai đó.
- Cậu Myungsoo.
Bị gọi tên một cách bất ngờ Myungsoo dừng bước chân ngoảnh về phía sau nhìn bà phu nhân ăn mặc sang trọng mỉm cười với mình. Nét mặt u uất trở nên tò mò, khó hiểu cậu lấy tay chỉ lên ngực mình.
- Tôi sao ?
- Nếu cậu không phiền hay chúng ta vào quán tôi có chuyện cần bàn về chuyện của Yoo Jae Suk.
Myungsoo đứng im chẳng buồn động đậy, nụ cười của người đàn bà đó hình như đã tập trung toàn bộ ánh nhìn của cậu. Đó chỉ là một nụ cười cho đúng phép, không hề có chút thành tâm ngược lại trông nó lại còn có phần độc đoán. Còn một điều tập trung sự chú ý của cậu chính là khuôn mặt của bà ta rất quen, nó rất giống với một người mà cậu từng tiếp xúc nhưng mãi chẳng tài nào nhớ được.
- Phiền cậu sao ?
Người đàn bà theo dõi Myungsoo từ nãy giờ, miễn cưỡng kéo lên một nụ cười nửa tiếp tục đề nghị. Myungsoo hơi cuối đầu tỏ vẻ áy náy thấp giọng nói:
- Xin lỗi, bà có thể nói ở đây hay không ? Tôi có việc bận.
- Nếu vậy, cậu có muốn số nợ của Yoo Jae Suk sẽ được giảm đi phân nửa.
Nụ cười tắt ngấm trên môi bà ta thay vào đó là dáng vẻ lạnh lùng đến rợn người. Myungsoo đưa mắt nhìn vào người phụ nữ đó có vẻ rất tập trung vào đề tài đó.
- Nếu cậu giúp tôi giữ yên con bé Park Ji Yeon trong 10 ngày không để nó có bất cứ hành động nào ảnh hưởng đến con trai ta Seung Ho. Số nợ mà ông chú đáng quí của cậu sẽ được giảm một nửa. Đơn giản đúng không ?
Myungsoo nhìn bà đầy vẻ nghi ngờ, cặp mày rậm hơi nhíu lại giống như đang suy nghĩ một chuyện gì đó. Hóa ra nét mặt giống như đúc với một người quen của cậu lại chính là Seung Ho. Người phụ nữ này là mẹ của Seung Ho nhưng có vẻ bà không tán thành chuyện của Ji Yeon với con trai bà.
- Tôi xem xét ...
- Chuyện đó sẽ không gây hại cho ai cả, đó là một thử thách tình cảm mà ta dành cho lũ trẻ.
Mẹ Seung Ho lại bắt đầu cái nụ cười sặc mùi giả dối của bà. Liệu lời nói này đủ tin cậy hay chỉ là thứ lấp liếm cho hành động chia rẻ hai đứa trẻ kia. Myungsoo hít một hơi sâu rồi gật đầu đồng ý mặc dù trong lòng cậu đang bùng nổ chiến tranh tư tưởng.
- Cảm ơn cậu.
Đôi mày thanh đó giãn ra, bà nhẹ nhàng gật đầu rồi toan xoay người bước đi. Trông theo bóng dáng thanh tú kia, nỗi bất an vu vơ dấy lên làm cậu chẳng đủ lí trí để suy ngẫm chỉ có thể hét với theo:
- Này chắc chắn Ji Yeon sẽ không bị gì ?
- Đương nhiên rồi thưa cậu Myungsoo.
.
.
.
Hai ánh mắt giao nhau trong tích tắc rồi mỗi người lại phóng tầm nhìn về một phía khác nhau. Myungsoo đứng yên lặng bên cửa sổ của phòng bệnh, cả người cậu như khoác một chiếc áo màu nắng. Ji Yeon cũng chẳng tha thiết cô chỉ nắm lấy bàn tay của Yuri, ngồi im lặng cạnh giường. Dường như cả không khí cũng phải di chuyển thật nhẹ nhàng để tránh làm phiền đến sự im ắng này.
Tiếng thở dài khó nhọc của Ji Yeon phá vỡ bầu không khí kì lạ đó. Cô đặt bàn tay của Yuri xuống giường, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài. Nhưng chưa kịp đặt bước ra khỏi cửa thì cánh tay đã bị bàn tay to lớn dùng lực níu lại. Ánh mắt của cậu ta như xoáy vào người cô.
- Buông ra, cậu làm gì vậy ?
Bị kéo đi vô cớ, cô nhăn mặt cố giật tay mình khỏi bàn tay đó nhưng càng cố gắng giật ra thì cổ tay càng bị nắm chặt hơn.
- Cô đang định làm gì ? Dọn hết quần áo là sao hả ?
Xô cô vào vách tường khi cả hai đến một góc khuất của bệnh viện. Ji Yeon không trả lời cô đưa mắt nhìn cậu ánh nhìn đó đủ sự tức giận để con người kia phải chùng xuống. Cô cười nhạt nói nhẹ như không.
- Tôi sẽ về với người cần tôi, hmm không phải có Suzy đó đã là tốt rồi sao ?
- Cô-không-được-đi.
Nắm đấm của Myungsoo đấm mạnh vào vách tường, đôi mắt rực lửa tập trung vào chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô. Một cảm giác sợ hãi chạy dọc sống lưng. Người này đang chuẩn bị rời khỏi cuộc sống của cậu sao, tại sao trong lồng ngực đó, nơi đã từng bị Bae Suzy cứa một nhát sâu hoắm lại bắt đầu đau âm ỉ. Tất cả những người cậu yêu thương đều sẽ rời bỏ cậu một cách tàn nhẫn như vậy sao ? Ji Yeon đó rốt cuộc là gì trong lòng cậu mà lại làm vết thương chưa lành ấy lại xáo trộn lên. Là một cuộc giao dịch mà cậu nhận lời của mẹ Seung Ho hay là người quan trọng không được đánh mất.
- Một Bae Suzy vẫn không đủ còn lôi đứa khờ như tôi vào, Myungsoo cậu quá tham lam.
Ji Yeon cố gắng tỏ ra lạnh lùng nhất có thể, khóe môi kéo lên một nụ cười nhạo báng. Cô đầy cậu ra xa, xoay người bước đi nhưng khi mặt cô ngoảnh đi cũng là lúc giọt nước mắt ấm lăn tròn trên gò má.
- Về với tôi.
|
|