|
Chap 8
Trong một căn phòng sang trọng, tất cả nội thất đều trang trí theo phong cách khá cổ điển. Cô gái đó vẫn lặng lẽ nép mình sau lớp màn cửa chỉ để hở đôi mắt. Cô nhìn cậu trai thân người thẳng tắp đứng lặng lẽ trước nhà mình, phía sau cô Dong Hae đứng tựa người vào cửa khép hờ mắt. Chớp sẹt ngang, lóe sáng một góc trời mang theo cái âm thanh đinh tai nhức óc rồi thì mưa trút xuống mỗi lúc một nhiều. Nước mắt ướt nhòa khuôn mặt, đôi vai nhỏ khẽ run lên.
Bên con đường đối diện, một người con gái khác khoác ngoài chiếc áo sơ mi phong phanh là chiếc áo măng tô màu kem, đứng nép người dưới chiếc ô trong veo. Cô đã đứng rất lâu, không hiểu bản thân đang chờ đợi cái gì nữa nhưng cô vẫn chôn chân ở đó một cách ngu xuẩn. Cơn đau từ đâu dội đến đột ngột làm cô thấy khó thở, đầu cô kêu ong ong chực nổ tung đến nơi. Hai chân loạng choạng và dường như cô đang mất thăng bằng cả người ngã dúi về phía trước. Nhưng mãi mà cô chẳng cảm nhận được sự ướt lạnh của mặt đường đầy nước mưa chỉ thấy cái thứ gì ấm ấm mềm mềm đang đỡ lấy mình. Vô thức cô khóc ré lên.
Seung Ho cầm chiếc ô dưới mặt đường nước ngập bì bõm vươn lên che cho Ji Yeon mặc cho một nửa người của mình đã bắt đầu ngấm nước mưa, lạnh buốt. Cậu ôm chặt lấy cô, vai áo đầy nước mắt, không hiểu vì sao cô lại khóc nhiều như vậy, lòng cậu chợt quặn thắt. Trên đường về trông thấy dáng người đó đang chạy trên đường, trên tay cô cầm cây ô trong veo chốc chốc lại dừng lại ngửa mặt quan sát bầu trời đang vần vũ mây đen. Không kìm được bản thân, cậu xua Hyun Woo về nhà trước còn mình thì chạy theo cô. Nhìn dáng người gầy gò đột ngột cứ lắc lư qua lại rồi khụy xuống đường nhưng trước khi điều đó xảy ra thì cậu đã níu cô lại. Cô run run lên tiếng:
- Anh, làm sao đây ... em đau lòng chết mất.
Seung Ho nhíu đôi mày rậm nhìn về người đứng mãi một dáng đằng xa, dáng đứng thẳng tắp như thân cây tùng. Anh ta mặc cho mưa gió táp vào mặt vẫn không có chút ý nao núng, vẫn hướng mắt về phía căn phòng sáng đèn như chờ đợi sự kì diệu. Bản thân cậu lúc này cảm thấy thật sự bất an trong lòng Ji Yeon hình như không chỉ còn mỗi mình cậu nữa.
- Anh đưa em về.
Ji Yeon đẩy mạnh cậu ra cô nhìn cậu trân trối, cái đầu nhỏ lắc mạnh rồi cô xoay người bỏ chạy để lại Seung Ho chỉ có thể giương mắt nhìn theo bóng dáng xa vời vợi đó. Buông thõng cánh tay để chiếc ô rơi tự do xuống đường, bóng dáng nhỏ nhắn đó mỗi lúc mỗi xa cậu rồi, cậu cong môi vẻ mặt sầu não, thất thểu ra về.
Ji Yeon vẫn vậy, khi bị sốc tình cảm cô lại rơi vào trạng thái lạc lõng khiến cô ngất đi. Sau đó thì biến đổi, cô luôn kì lạ như vậy.
Cạch ... cái nắm cửa xoay nhẹ, Myungsoo chẳng nói lời nào nằm rũ ra sàn nhà chẳng buồn thay bộ quần áo ướt sũng, lau di mớ tóc ướt đầy nước mưa. Suzy đó thật sự đã quá vô tình, nếu cô đã thật sự tuyệt tình như vậy thì tôi cũng không còn gì để nói. Chống tay ngồi dậy nhìn lên chiếc giường nhỏ đó con bé kì quái đã ngủ, ánh sáng vàng nhạt của đèn ngủ hắt vào khuôn mặt hơi nhăn lại, hàng mi run run, đầu tóc nó cũng ướt mèm.
Một mình đứng giữa trời mưa vẫn chưa đủ thể hiện cho cô thấy được thành ý của tôi sao. Nếu vậy thì em chẳng còn xứng đáng để tôi hằng ngày mong đợi. Bae Suzy chào tạm biệt !. Myungsoo nhìn làn khói mỏng manh bốc lên từ cốc cà phê, lòng rối như tơ vò chẳng buồn động đến.
Sáng hôm sau, Myungsoo lờ mờ thức dậy sau một đêm mệt mõi đưa mắt ngó nghiêng xung quanh con bé Ji Yeon đã biến đi từ lúc nào. Trên giường chăn gối cũng được xếp lại gọn gàng, bộ đồng phục nữ sinh treo trong tủ cũng không còn. Hử ! còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ vào lớp, con heo lười đó sao đột nhiên lại ... Khó hiểu ! Cậu đăm chiêu một lúc rồi đi xuống nhà rửa mặt.
Hôm nay một mình đến trường kể ra cũng buồn.
Vứt cái cặp lên bàn, Myungsoo thả người xuống ghế đặt hẳn hai chân lên bàn rồi cứ thế khép mắt lại mặt cho ánh nắng luồn qua từng chi tiết trên mặt cậu. Cậu không ngủ chỉ nhắm mặt và suy nghĩ, đôi mày lâu lâu lại nhíu lại như suy tính một cái gì đó. Rầm ... Jessica đập túi của mình xuống bàn, nhìn cậu mở tròn đôi mắt nhìn cô lập tức cô dẫu môi:
- Ji Yeon đâu tớ muốn gặp cậu ấy.
Hử ... Chưng hửng.
- Không phải con bé đó đến trường rồi sao ?
- Oh my god ! Tìm cậu ấy nhanh đi.
Jessica đột nhiên sốt sắng lạ, nắm lấy tay Myungsoo cứ thế mà lôi đi sềnh sệch trên đường không một lời giải thích. Đưa mắt qua khắp nơi. Hồi lâu không nén được nữa, Myungsoo đứng yên kéo ngược Jessica lại ôn tồn hỏi:
- Chuyện gì ?
Jessica nhón chân ngóng qua ngóng lại rồi kéo người Myungsoo thủ thỉ
- Bọn họ dám sao ?
Tiếng gầm tức giận của Myungsoo thật sự đáng sợ, không đợi gì nữa cậu vụt chạy đi tìm kiếm bóng dáng thân thuộc đó. Đúng là bất ổn một đứa lười lại chịu khó đến lớp sớm, giờ thì cậu mới biết. Mặc cho tiếng chuông báo giờ vào lớp đã reo nãy giờ cậu vẫn mặc kệ mà lùng sục khắp mọi ngõ ngách trong trường. Chống tay lên gối, cậu khom người thở dốc. Park Ji Yeon rốt cuộc là cô ở đâu vậy hả, không lên tiếng làm sao mà tôi tìm được cô đây. Chợt nhận ra cái vật lấp lánh trên nền cỏ xanh rờn.
---
Trong căn phòng chứa dụng cụ, một đám con gái nhìn nhau cười ranh mãnh. Ji Yeon vùng vẫy sâu trong đôi mắt ánh lên vẻ tức giận, nhìn tất cả người trước mặt mình một lượt cô nhếch môi cười, chống tay khỏi sàn giá lạnh đứng dậy. Vẫn cái vẻ khinh khỉnh cô lên tiếng:
- Các người muốn trừ tôi bằng cách bẩn thỉu vậy sao ?
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng mà như một liều thuốc kích thích vào cả đám nữ sinh, tiếng lao xao đầy phẫn nộ. Một cô gái có vẻ lớn nhất giơ tay lên cắt ngang mấy giọng nói bên cạnh, không kém cạnh Ji Yeon cô gái đó cũng nở nụ cười lạnh giá khiến lòng Ji Yeon thoáng chùng xuống. Đòn tâm lí của cô đã phản tác dụng.
- Mày, nếu còn muốn sống tốt nhất nhanh chóng rời khỏi trường này.
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực tuy nhiên điều đó không chút ảnh hưởng tới Ji Yeon, nhìn dáng vẻ dửng dưng của Ji Yeon máu trong người như sôi lên cô gái tiếp tục nói:
- Tụi tao cho mày 3 ngày để chuyển trường.
Ji Yeon đưa bàn tay mình lên quan sát ngón tay được sơn và đính đá của mình,cô khẽ thở dài. Bàn tay ai đó đột nhiên vươn lên rồi hạ thẳng vào mặt con bé, năm ngón tay in hằn lên khuôn mặt xinh đẹp. Đưa tay lên sờ má mình Ji Yeon miễn cưỡng nuốt cục giận vào lòng, con bé cho hai tay vào túi áo đồng phục nét mặt không đổi toan bước đi thì lại bị lôi ngược lại đẩy mạnh vào tường, cổ tay va váo góc tường đỏ ửng. Không thể nhịn nhục được nữa, Ji Yeon vung tai mình lên không trung, ba hai một bàn tay thon thả cũng giáng cho người vừa nãy tát mình một bàn tay. Nhìn đứa con gái đó không chịu nổi sức mạnh từ bàn tay mình ngã lăn ra đất, cô hếch cằm:
- Tôi-sẽ-không-đi-đâu-cả.
Tất cả lồng lộn cả lên, tất cả nhất tề xông vào chỗ Ji Yeon đấm, đá túi bụi cả lên.
- Mày cứng đầu này, đánh ... đánh mạnh vào.
Ji Yeon bất lực đưa hai tay lên chống đỡ nhưng rốt cuộc vẫn lãnh hết mấy cái tát nữa. Quá đáng hơn nữa là tụi nó lại kéo rách đồng phục cô không thương tiếc, mái tóc nâu uốn nhẹ bị nắm rối bù cả lên. Nhìn con bé cứng đầu dám lên tiếng chống đối giờ đây nằm bẹp dí dưới sàn, thở không ra hơi tất cả nhìn nhau cười thõa mãn, xem như đã phục được thù. Bỗng cánh cửa ngay phía sau bật mở, ánh sáng bên ngoài lọt vào nhức mắt.
- Tất cả ... cút hay đợi tôi kêu người.
Giọng nói đầy đe dọa này sao quen tai đến vậy, Ji Yeon gắng gượng mở mắt nhưng mệt mõi quá cô chẳng bận nhúc nhích. Một lúc lâu khi nghe thấy tiếng chân người bước đi mỗi lúc một xa, cô khó chịu cố gắng chống tay ngồi dậy, lồng ngực đau như vỡ ra thành từng mảnh. Một chiếc áo chùm lên người cô, một bàn tay to lớn ôm ngang người cô. Trái tim người con trai gần như chìm xuống đáy vực thẳm khi nghe thấy cô lắp bắp gọi tên " Myungsoo..."
Myungsoo nắm chặt sợi móc điện thoại của Ji Yeon nhìn một người con trai lạ hoắc bế xốc con bé không còn ý thức nữa đi về phía phòng y tế. Một mình lững thững đi về lớp, xem ra Ji Yeon đó lúc nào cũng có cứu tinh nên không cần cậu quan tâm nữa rồi. Hôm nay lại là tiết tự học, cái lớp lại nhốn nháo ồn ào. Trông thất cậu Jessica đã lao đến, níu tay cậu lay mạnh luyến thoắng:
- Ji Yeon ... vẫn chưa tìm được sao ?
- Không ... tìm được rồi. Cậu ấy đang ở phòng y tế ... ngất rồi.
- Cái gì ?
Ji Eun và Jessica đồng thanh kêu lên oán thán làm tất cả mọi người dừng hết mọi hoạt động đùa giỡn lại. Dù gì Ji Yeon vẫn là thành viên của lớp, xảy ra chuyện cũng rất ảnh hưởng đến mọi người, tất cả bắt đầu tụm lại nhìn về phía Myungsoo. Jessica nắm chặt bàn tay lại, cô nói đầy lo âu:
- Bị đánh đến ngất, có đúng không ?
- Ừ ... vẫn là đám nữ sinh B-6
Ji Eun đánh rớt chai nước đang cầm trên tay. Trước đây khi cô xuất hiện ở trường này cũng đã từng bị B-6 hại nhiều lần: đổ phẩm màu đỏ lên váy của cô khi cô chuẩn bị lên sân khấu trường, dội cả xô nước lên người cô, gửi thư đe dọa đầy tủ đồ cá nhân của cô ... Hôm nay thì tới Ji Yeon, quay sang định nói chuyện với Jessica thì nhận ra cô bạn đã vụt chạy đi đâu. Lục tục chạy theo sau cô. Ngay lúc này nhất định Jessica cô phải làm ra nhẽ mọi chuyện, D-9 không dễ bắt nạt như vậy đâu.
Jessica đứng trước cửa lớp B-6 liếc nhìn đám nữ sinh ngồi thành một nhóm trong lớp đứa trang điểm, đứa nhắn tin ... mặc cho cô giáo Tiếng Anh gân cổ lên giảng bài. Hơi cuối đầu với cô giáo, Jessica đi thẳng đến chỗ cả đám đó, đập mạnh một cuốn sách vơ được gần đó tạo ra âm thanh chả mấy nhẹ nhàng.
- Yaa ... các người có chịu thôi cái trò bẩn thỉu của các người chưa hả ?
- Công chúa băng giá của tôi ... ý cô muốn nói gì đây.
- Tôi không cho phép các người đụng đến Ji Yeon dù chỉ một sợi tóc.
- Ji Yeon ... à à con bé mặt đần, thì sao chúng tôi làm gì cô ấy sao ?
Cả đám cười rộ lên mặc cho khuôn mặt Jessica nhiệt tích càng lúc càng nhiều. Đưa ngón tay run run chỉ thẳng vào mặt cô gái tóc đỏ nãy giờ khinh khỉnh trả lời mình, Jessica đột nhiên đổi giọng vừa đủ nhẹ nhàng cũng vừa đủ đe dọa:
- Ji Yeon có chuyện gì ... hừm các người không yên với tôi đâu.
- Tốt ... - Con bé tóc đỏ gật gù miễn cưỡng nở nụ cười trước uy lực của Jessica. Từ lâu trường Byung Moon Ko đã nổi tiếng với một người đẹp nhưng tính cách kiên quyết đến đáng sợ. Bộ ba Jessica - Ji Eun - Suzy đó cô chỉ nể mỗi Jessica bởi tất cả mọi thứ Jessica đều xử lí rất rõ ràng.
- Jessica ... cậu đừng nói nhiều với tụi nó nữa. - Ji Eun ré mắt vào trong nói.
- Các người chờ đó ... chuyện này chưa xong đâu. - Jessica gằn từng tiếng rồi quay người bước đi để lại sự tiếc nuối của tất cả nam sinh B-6.
- Chết rồi ... tôi đã bảo đừng manh động mà.
Một đứa khẽ lên tiếng trong khi mấy đứa còn lại trao đổi ánh mắt với nhau. Có mấy ai biết người truyền cái tin Ji Yeon sẽ bị đánh hội đồng cho Jessica lại chính là viên ngọc trai đen nổi bật hàng top của lớp B-6 chứ, Kwon Yuri có lẽ là người bản tính lương thiện nhất trong cái lớp đó rồi. |
|