|
Chương 8: Mỹ nhân bí sử
Một tháng trôi qua, sự xuất hiện của mười một đóa hoa lạ trong hậu cung đã trở thành nét đẹp văn hóa mới. Các nàng mang lại niềm vui, tiếng cười, tiếng chửi bới, tiếng đánh lộn.hàng loạt chuỗi âm thanh gợi tình, gợi hình mỗi ngày góp phần dìm hàng thêm hoàng cung vốn đã tồi tàn. Tuy người đời đều phải công nhận các cung phi có nhan sắc mĩ lệ, đức hạnh xuất chúng, tài năng vô biên nhưng xuất thân của các nàng vẫn là một bí ẩn. Sử sách thì không ghi rõ số lượng các cuộc tìm kiếm nhằm vạch mặt thân phận của các cung phi, nhưng nhìn chung nội dung các cuộc tìm kiếm đều đi vào bế tắc vì có kẻ phá hoại. Mãi đến khi một nhà sử học tài ba là tại hạ xuất hiện, với tư tưởng không chịu khuất phục tại hạ đã quay ngược thời gian vế quá khứ để tìm hiểu thân thế bí ẩn của các nàng. Và quả trời không phụ lòng người sau những nỗ lực ăn vạ, đe dọa thân thế của các quý phi đã được làm sáng tỏ.
Thạc quý phi: Ngày trước vốn là sinh viên đại học của trường đại học Nông Nghiệp. Tuy đã học xong 5 năm đại học, nhưng trường đó vẫn giữ chàng lại với lí do nợ môn nhiều quá, phải ở lại vừa làm vừa trả nợ. Sau này ra trường chàng được tuyển vào làm trưởng phòng An ninh của một trung tâm chăm sóc sức khỏe sinh lý cộng đồng. Công việc chính hàng ngày là dắt xe và trông xe cho khách, hay nói dễ hiểu hơn thì chàng làm bảo vệ trông xe cho quán mát-xa thư giãn. Thế rồi một ngày Lý tướng quân đi vào quán ăn chơi hưởng lạc thấy Thạc quý phi tròn tròn, mũm mĩm lại dễ bỏ lên giường, có lẽ hợp khẩu vị của hoàng thượng. Bất chấp chàng có đồng ý hay không mang chàng về kinh diện kiến.
Hàm quý phi: Thân thế của chàng mới gọi là cao quý. Nhắc tới Hàm quý phi là người ta lại nhớ đến hình bóng của chàng công tử Bạc Liêu ngày nào. Nhà cửa, ruộng nương cò bay duỗi cánh có thể nói là ăn ba đời cũng không hết đống gia tài. Nhưng Hàm quý phi có tiêu chí là không để tiền nhàn rỗi trong túi, cho nên bao nhiêu tài sản em cũng mang đi phang lô hết. Trải qua những ngày tháng miệt mài, chăm chỉ trên bàn số với phương châm trúng không kiêu, trượt không nản chẳng bao lâu em đã thành người vô sản. May thay lúc đó Lý tướng quân đang phụ mệnh đi tìm mĩ nhân, lại vớ được em cầu bơ cầu bất, nhặt lá đá ống bơ ngoài đường. Nhận thấy em nhan sắc phi thường, chàng lập tức đưa em về làm thuốc chữa trị cho Ngô đế.
Miên quý phi: Nhà Miên quý phi trước đây có mở một quán ăn. Công việc chính của chàng là ở nhà và ăn giúp ba mẹ. Nhưng rồi ngày qua ngày, cha mẹ chàng dù làm việc quần quật cũng không đáp ứng nổi nhu cầu ăn uống xa xỉ của chàng nên cửa hàng mau chóng bị sập tiệm. Hai cụ tức giận đem cũi nhốt chàng lại đem ra chợ trời bán đấu giá, hy vọng kiếm lại chút vốn làm ăn. Đúng lúc Nhã Thạnh đang chăn hai đứa kia đi ngang qua, gặp ngay thú hiếm liền nổi lòng hảo tâm mua về. Dâng luôn em nó cho hoàng thượng để người buồn thì lôi em nó ra chơi. Vậy là lại thêm một đồng chí nữa trong đội quân mĩ nhân xuất hiện.
Hưng quý phi: Số phận đáng thương em sinh ra đã là cô nhi phải sống trong trại mồ côi. Công việc chính của em là đi buôn cho mấy quán nhậu kiếm cơm qua ngày. Hôm đó cũng như mọi ngày em chạy xe tới quán lẩu dê để buôn thịt chó. Vừa tới chỗ quẹo em tông phải xe rác, rác bay tung tóe, em cũng bay tung tóe. Em may mắn được một vị công tử cứu để trả ơn hắn em nguyện làm trâu làm ngựa. Nào ngờ vị công tử ấy chỉ hỏi em có muốn làm cung phi không, em gật đầu lia lịa dù chả biết cung phi là nghề chi. Xong phim, em chính thức rơi vào tay giặc.
Hiền quý phi: Ngoại kiều về nước, em từ nhỏ đã là dân chạy xứ, cha mẹ em đều là công nhân lao động ở Libie. Năm đó tình hình nước ngoài rối loạn, em theo cha mẹ chạy làng về quê. Đúng lúc nghe nói hoàng thượng đang mắc bệnh lạ cần có người đẹp cứu chữa. Em với kinh nghiệm giang hồ lang băm liền ba chân bốn cẳng chạy tới trước mặt Lý tướng quân xin vào đội dự bị. Lý tướng quân nhìn tiểu mĩ nhân trước mặt không thể không động lòng mà chấp thuận, xong về cung liền đề bạt em lên làm quý phi. Thật ra là do Hiền quý phi hứa với Lý tướng quân nếu mình được lên chức quý phi sẽ làm mai chàng cho một em cung nữ, Lý tướng quân đầu óc đơn giản cứ thế mà đồng ý. Lúc sự việc thành rồi thì Hiền quý phi dường như cũng quên luôn lời hứa.
Kim quý phi: Em thuộc gánh hát rong chuyên đi hát ở mấy phố đèn lồng trong kinh thành. Lần ấy em được giao nhiệm vụ gẩy đàn bầu và hú vài điệu dân ca trong ngày lễ lớn. Em đang hú tới đoạn cao trào thì có một vị công tử tới trước mặt kêu em không cần hát rong kiếm sống nữa, mời em về cung làm phi tần. Em đương nhiên vì tham vinh hoa phú quý mà ném ngay cây đàn bầu vào mặt chủ rồi xí xớn đi theo vị tiên nhân kia. Sau cùng em cũng vào cung làm cung phi nhưng nhiệm vụ của em thì cũng chẳng khác lúc trước là mấy – thay đồng hồ báo thức của hoàng cung.
Liệt quý phi: Câu chuyện của Liệt phi nó cũng bi ai không kém. Chàng vốn là siêu trộm khét tiếng trong nước với những phi vụ trộm sịp, coóc xê, xu chiêng của các bà, các thím. Trong nước không ai là không biết tới tiếng của chàng, cộng thêm vẻ ngoài nho nhã, nhan sắc mặn mà Liệt phi nhanh chóng bị gán lệnh truy nã. Đang trong lúc lẩn trốn đợt truy sát của binh lính thì gặp ngay Lý tướng quân đang lơ ngơ cùng đám trẻ con bên cạnh đi dạo. Chàng nhận ra đám người kia ắt hẳn là quý nhân liền chạy tới nhờ vả. Lý tướng quân quan sát chàng một lượt lại nghe về thân thế của chàng, liền hỏi có muốn xóa tội và hưởng cuộc sống sung túc không. Dù khí khái nam nhi không cho phép nói có nhưng trong trường hợp ấy đứa ngu nào lại đi từ chối. Thế là một chiến sĩ nữa lại được bổ sung vào danh sách mĩ nhân.
Tú quý phi: Chuyện chàng được thăng phi kí cũng một phần là nhờ vào cha mẹ chàng đã “mở lòng” với Lý tướng quân. Chả là hai ông bà có mỗi một mụn con là chàng bao nhiêu tiền của cũng dành cho nó, chỉ hy vọng sau này nó thành đạt mà có chỗ nương tựa. Nhưng Tú quý phi lớn lên lại mắc bệnh tự kỉ tối ngày đóng cửa làm thơ. Hai vị sốt ruột không biết làm cách nào, lại vào lúc Lý tướng quân đi ngang qua rao tuyển mĩ nhơn. Hai ông bà mừng lớm, đem thằng con ra trưng diện cho nổ con mắt, vàng đeo đầy người chạy ra bảo “Nhà ta cũng có mĩ nhơn”. Đúng ra Tú quý phi không có đạt vì mặt mũi có hơi đần đụt quá nhưng cha mẹ chàng lại năn nỉ và lễ phép với Lý tướng quân nên... Roẹt...hai vị kí vào bản đơn bán con, Tú quý phi lập tức theo Lý tướng quân về kinh.
Hoàng quý phi: Chàng xuất thân là công tử đài các ở một tỉnh lẻ nào đấy, cha là chủ trại hòm, mẹ là chủ lô đề. Đến tuổi cập kê cha mẹ tổ chức cho em ném cầu kén vợ. Lúc ném tú cầu, em vì quá nóng lòng nên cầm nhầm cái ấm chén mà ném. Trời xui đất khiến thế nào đúng lúc binh đoàn người đẹp do Lý tướng quân cầm đầu kia lướt qua. Nguyên quả ấm tích bay ngang qua đoàn người và cắm thẳng vô mặt Lý tướng quân. Ngài lăn ra đó “chết” bất đắc kì tử, em sợ quá chạy ra xem sao thì bị người nằm một đống dưới đất túm lấy chân thều thào nói: “ Ngươi khá lắm...có muốn..về cung làm phi tử của hoàng thượng không?” em còn chưa kịp trả lời thì người kia đã nhắm mắt. Câu trả lời thế nào hả? Tất nhiên là đồng ý rồi, không thì làm gì có Hoàng quý phi ngày hôm nay.
Nhân quý phi: Chủ vựa muối nổi tiếng bủn xỉn nhất kinh thành. Tuy tài buôn bán và tính toán của em giống y hệt phụ mẫu nhưng vẫn nhiều người nghi ngờ em không phải con ruột của họ vì nước da lai Châu Phi không rõ nguồn gốc. Có ai biết rằng da em đen vì em ngày nào cũng đi phơi muối giữa trời nắng chang chang 39 độ chứ. Năm đó em dâng muối vào hoàng cung như mọi năm nhưng lại không nhận được tiền vì nghe nói hoàng thượng đang lên đồng không xét duyệt. Đúng dịp bọn người Lý tướng quân đang trên đường về, gặp gỡ em, ngài dụ dỗ em mang về cúng nộp cho hoàng thượng. Sau đấy thì Nhân quý phi ra đời.
Huân quý phi: Quê quán không rõ, cha mẹ không có chỉ biết em được một mama nhận nuôi. Em lớn lên trong sự bảo bọc của mama ấy trở thành một mĩ thiếu niên xinh đẹp biết nhường nào. Em cũng tự tin vào nhan sắc của mình lắm, nhưng do một lần mải chơi dẫm phải hòn đá mà ngã lệch cả răng. Từ đó miệng em thành móm. Em không dám ra đường vì sợ mang nhục, tối ngày chỉ quanh quẩn trong thư phòng nhìn vào gương và hỏi:
“Gương kia treo ở góc nhà
Nước ta ai đẹp được dường như ta?”
Và nghe đâu gương đáp:
“Huân ơi Huân đẹp nhất trần
Ngọc Trinh còn phải về nhì Huân ơi”
Lý tướng quân nghe tiếng em đã lâu liền tới nhà vị mama đó xem hàng họ thế nào. Vừa nhìn xong ngài đã biết đây chính là người hoàng thượng cần, lôi cổ em về cung làm phòng nhì. Sau này dù đã vào cung nhưng em vẫn giữ thói quen cũ đó là gom gương về phòng tự kỉ.
Với những xuất thân bi đát như thế các vị cung phi đã đến với hoàng thượng vất vả biết bao. Những đóng góp của các vị nhất định sẽ được đời sau ghi nhớ và đem ra tán phét mỗi khi đông đến, xuân về. Câu chuyện hậu cung không hồi kết sẽ tiếp tục lượm lặt ở những bản tin tiếp theo. |
|