Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: Bacham72
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Longfic] [Longfic | T] Green Carnation | Aaenguyen | Huang Zitao - Kris Wu | Completed

[Lấy địa chỉ]
11#
 Tác giả| Đăng lúc 16-3-2018 00:34:37 | Chỉ xem của tác giả


CHAPTER 9



Kris trở về nhà, anh vội vào bếp đun chút nước ấm khi thấy vành môi mình sưng lên. Ngày mai mà để cho các ngài trong Hội sở thấy thì không nên… Anh vừa làm vừa mỉm cười một mình khi cảm thấy rất vui … cõi lòng nhẹ nhỏm…

Quản gia Dino nhìn thiếu gia của mình, sau khi lau đi lớp trang điểm, đôi môi cậu ta sưng tấy… thì ông biết điều gì đã xảy ra rồi, nên ông chỉ đứng yên chờ đợi.

Zitao nhìn mình trong gương, anh tròn mắt khi không hiểu sao vành môi mình lại bị sưng như thế… Nói đúng thì anh đang giả bộ ngây ngô để lừa gạt mình, anh hạ giọng, nhìn quản gia của mình trong gương…

-“ Cháu phải làm sao…?”

Anh ngượng ngùng hỏi…

Quản gia bước ra cửa đáp gọn:

-“ Tôi sẽ đi lấy thuốc cho thiếu gia!”

Rồi ông đi ra khép cửa lại, ông bật cười nhẹ nhưng nụ cười chợt tắt trên môi ông… Không thể như thế được, ông phải cản thiếu gia cho sự trả thù ngu xuẩn này.

Zitao thả mình xuống giường, anh dang rộng tay chân một cách thoải mái nhất, miệng hát khẽ khúc nhạc khi trong lòng mừng vui. Có điều gì cho anh mừng, anh đã cướp thành công nụ hôn đầu của hắn…

Zitao xoay người, anh vội úp mặt vào gối khi cũng hiểu rõ… Thứ anh lấy từ hắn thì anh cũng bị mất đi vì hắn… Rõ ràng đây cũng là nụ hôn đầu của anh… Không thể nào… Zitao bật dậy chạy ra vườn sau, mở hầm mộ, chui tọt vào nhanh chóng, kiểu trốn chạy…

Quản gia Dino nhìn theo… Thiếu gia đang trốn chạy chính mình luôn ư… Ông quay vào phòng đặt hộp thuốc lên bàn trang điểm rồi cất bước về phòng mình nghỉ ngơi…

--

Sáng sớm Kris đến tòa án quận xin cáo bệnh, anh lấy khăn bịt khuôn miệng mình lại rồi bảo bệnh cảm không muốn lây cho ai. Ở Hội sở anh cũng xin nghỉ như thế.

Zitao hôm nay chỉ có một mình ở Hội sở khi nghe Kevin cáo bệnh. Tự dưng anh cảm thấy vui mừng không thể tả, cái kiểu mọi thứ trong tay ta dễ xoay vần khiến anh thích thú. Anh xin ngài Aldo thay mặt Hội sở thăm bệnh Kevin. Ngài Aldo đồng ý…

Zitao xách trên tay giỏ trái cây toàn là những thứ chua không thể chịu nổi. Anh cố tình mua cho hắn để thăm bệnh, nghe ngài Celso nói Kevin quấn khăn bịt miệng bảo cảm không muốn lây cho ai thì anh cười nắc nẻ…

Như giờ đây, trên đường đi thăm, xách giỏ trái cây một tay, tự dưng tay kia anh đưa lên tự chạm vào môi mình. Nếu không có thuốc của quản gia, chắc hẳn giờ đây anh cũng phải quấn khăn ngang mặt cáo bệnh… Bởi thế có người bên cạnh cũng rất là tốt.

Zitao dừng bước, trái tim anh khẽ nhói lên, vẫn là cái kiểu chị đang yêu, Anh ngẩng nhìn trời và nghĩ… Chị đang đau lòng vì hắn có một mình hay sao? Rồi Zitao cúi xuống, anh bước nhanh chân hơn, vì… chị lo lắng cho hắn…

--

Kris không muốn gỡ khăn che mặt mình xuống khi ở tại nhà không có ai. Cả tối qua anh không sao làm cho đôi môi mình hết sưng cả, thật là xấu hổ quá. Nếu như có ai biết được… sẽ ra sao…

*Reng……*

Tiếng chuông cửa vang lên khiến anh giật mình. Kris biết không thể nào không tiếp ai, vì anh rõ chuyện của Hội sở cũng như là quy định chung. Anh đưa tay gài chặt khăn trên mặt hơn, vì sợ… mọi thứ, rồi mới đưa tay mở cửa…

Kris nhìn thấy Nam tước Edison đứng trước nhà anh, trong trang phục quý ông lịch lãm với mái tóc chải hất lên cho một ngày làm việc, thì anh cảm thấy chút ngại ngùng.

Zitao sững người… Anh không thể nào rời mắt khỏi gương mặt đấy… cái khăn che đi một nữa mặt chỉ khiến cho đôi mắt đen càng sâu thẳm, nhưng càng sâu lại càng ấm áp…

Kris chợt thấy đôi mắt nâu với ánh nhìn dịu dàng của Angelia trên khuôn mặt Nam tước Edison. Anh chị em giống nhau là điều hiển nhiên, nhưng sao anh lại thấy Edison có nhiều nét… À không… là hoàn toàn giống Angelia thế này.

Nhìn ngũ quan riêng biệt, thì đúng là không khác chút nào, bất giác Kris đưa mắt nhìn xuống đôi môi của Edison… trái tim anh khẽ rung lên, cảm giác đã từng chạm vào…

-“ À… mời… mời ngài vào!”

Kris bối rối…

Khiến Zitao bật cười nhẹ, anh bước vào rồi hạ giọng:

-“ Anh bị cảm à?”

Kris gật đầu:

-“ Ừ tôi sợ bệnh mình lây cho ngài đó Nam tước Edison!”

Zitao thản nhiên thả mình vào cái ghế bành ở góc nhà rồi tiếp:

-“ Anh muốn đuổi tôi về sao?”

Kris bối rối bước đến cầm giỏ trái cây khi Edison đưa cho mình:

-“ Cảm ơn! Nếu ngài bệnh tôi không biết phải nói sao…”

Zitao cướp lời Kris.

-“ Nói sao với chị tôi à, mà ngộ nhỉ, chị tôi cũng bệnh!”

Dứt lời Zitao bước nhanh đến bên Kevin, anh nhìn thẳng vào đôi mắt đen đấy hạ giọng:

-“ Tối qua anh có đến gặp chị tôi không?”

Kris quay đi:

-“ Sao cậu không hỏi chị cậu đấy!”

Zitao thấy cái quay đầu của Kevin thật nhanh nhưng vẫn đủ để anh thấy nụ cười phảng phất trong mắt Kevin, trông Kevin rất quyến rũ, chẳng hiểu sao Zitao nhào tới ôm lấy Kevin từ phía sau, giữ Kevin lại.

-“ Anh chạy đi đâu? Khai thật mau hôm qua anh và chị đã làm gì?”

Kris bật cười nhẹ cố vùng thoát ra khỏi vòng tay Edison, giờ ngài Nam tước chẳng khác gì một cậu nhóc, nên anh vội nói:

-“ Buông anh ra, anh sẽ cho cậu biết!”

Zitao lắc đầu:

-“ Không buông, anh nói xong đi đã!”

Kris xoay đầu… chạm phải cái nhìn thật gần của Edison… Anh cảm thấy có gì đó thân quen đến ấm áp trong vòng tay này… và có cả nhịp tim rộn rã của tối hôm qua… anh buộc miệng:

-“ Anh xấu hổ khi phải nói thật, vậy cậu nhắm mắt lại đi!”

Zitao nhắm mắt lại, anh ngoan ngoãn hay ngây ngô trước Kevin chẳng biết…

Trái tim Kris khẽ rung lên, loạn nhịp… Hình ảnh của tối hôm qua hiện ra trước mắt… Chỉ khác là khuôn mặt này không điểm trang cầu kỳ, Kris đưa mắt xuống đôi môi màu nâu, cũng là khác màu, nhưng nó cũng có dáng e ấp như cánh hoa…

Zitao không nghe Kevin trả lời, anh mở mắt, chỉ thấy hình ảnh mình hiện hữu trong đôi mắt đen láy và sáng rực kia… Anh đưa tay lên, kéo cái khăn che mặt của Kevin xuống… Đặt để ánh nhìn lên đôi môi đỏ thắm, trong lòng anh trỗi dậy sự ham muốn chạm vào, liền lúc đó trái tim lại nhói lên, hình ảnh chị nhìn anh với đôi mắt có nước khiến anh buông Kevin ra… từ từ… anh lùi bước…

-“ Anh nghỉ ngơi đi nhé!”

Dứt câu Zitao phóng ra khỏi nhà Kevin… Thứ cảm giác gọi là rung động đang hiện hữu trong anh… Không… không phải đâu… là chị đang yêu… đang yêu…

Kris đứng lặng người nhìn theo bóng lưng Edison… với những suy nghĩ cùng cảm xúc đang dấy lên trong lòng mà anh không thể nào biết đó là gì… anh thở ra… chỉ biết thở dài…

--

Một ngày nóng ở Hội sở Alba.

Kris cúi xuống ghi chép theo thông lệ hàng tháng tổng kết mọi việc. Ngài Aldo thì ngồi phì phò điếu thuốc làm ra vẻ người thong dong tự tại. Ngài Celso thì đọc những tờ hóa đơn chi thu của Hội sở.

Bên này bàn hội họp là ngài Antonio, ông là một nhà kinh doanh tơ lụa, kế bên ông là Nam tước Edison… Tính sao thì Kevin và Edison gần như ngồi đối diện nhau. Hôm nay Hội sở chỉ có bao nhiêu đây người.

Ngài Aldo thấy không khí buồn tẻ quá, nên mới lên tiếng:

-“ Kevin, phu nhân tôi hỏi cậu bao giờ mới ghé dinh thự chúng tôi!”

Kris nghe thế nên ngẩng lên đáp gọn:

-“ Khi nào tôi làm hết công việc đã!”

Nghe thế ngài Celso bật cười nhẹ:

-“ Kevin nhà ta lúc nào cũng bận rộn. À mà giờ cậu có phải đến nhà chúng tôi nữa đâu mà bận!?”

-“ Cậu ta bận ở quán rượu rồi, mấy ông còn giả bộ ngó lơ!”

Ngài Antonio nói bâng quơ.

Ngài Aldo chồm người tới hạ giọng:

-“ Nghe đâu có mỹ nữ Thiên Thần xuất hiện ở quán Hoa Hồng đó các ngài!”

Ngài Antonio bật cười lớn lắc đầu vẻ châm chọc:

-“ Ngài từ trên trời rơi xuống à, cô Angela đó rất khó gặp mặt đấy, cô ấy đến từ Paris, với sắc đẹp tuyệt trần không ai ở Venezia này bì kịp!”

-“ Vậy ư?”

Giọng điệu háo hức của ngài Aldo:

-“ Ông gặp cô ta rồi à?”

-“ Tôi cũng chỉ thấy thoáng qua thôi!”

Rồi ngài Antonio quay qua chỉ…

-“ Này này… hôm đó tôi thấy cô ta đi cùng cậu Kevin đây!”

-“ Kevin…………”

Ngài Aldo gằn giọng như kiểu dằn mạt, khiến Kevin ngẩng lên:

-“ Cô ta xin lưu trú ở quận, và nhờ tôi làm giấy tờ qua lời giới thiệu của ông Demis chủ quán mà thôi!”

Ngài Antonio xoay người nhìn qua Kevin:

-“ Chỉ vậy thôi sao cậu Kevin, nghe nói cô ta làm thơ rất giỏi và có ý muốn thi thơ với cậu!”

Kris lại ngẩng lên, khẽ nhún vai rồi cúi xuống ghi chép tiếp:

-“ Chỉ có các ngài tự đồn đãi như thế!”

Mặc dù cúi xuống nhưng Kris vẫn để ý đến Edison…

Zitao nãy giờ thinh lặng lắng nghe không bỏ sót câu nào. Hiện tại anh đang ngồi ngã người ra ghế, đưa tay nghịch cái chùm tua trên mũ của mình, dáng điệu phớt lờ như kiểu không nhiều chuyện, chỉ để che dấu cảm giác không hài lòng khi nghe mọi người nói về cô nàng nào đó tên Angela, gần như giống tên chị anh.

Từ hôm đó đến nay, anh không đóng giả chị để gặp Kevin nữa. Anh thấy không thích, để cho hắn nhớ nhung, như chị đã từng nhớ hắn. Rõ ràng hắn có ý muốn hỏi anh về chị, nhưng anh làm ra vẻ ngây ngô từ chối, để giờ hắn đi quá rượu sao… Kevin đáng chết… Anh quyết định tối nay đi quán rượu để cướp cái cô Thiên thần gì đó xinh đẹp tuyệt trần không ai sánh kịp trên tay hắn…

Kris cảm thấy rất buồn vì từ hôm thăm bệnh đến nay Edison như cố tình lánh xa anh, để anh không biết tin gì của chị cậu ta. Gặp ngoài đường thì không có rồi, khiến trong lòng anh lo lắng không yên.

Tối tối anh cứ nghĩ đến Angelia, rồi nghĩ Edison đến nhức đầu. Chẳng hiểu sao mọi thứ không thể lý giải là gì, chỉ biết anh không thể thông suốt mà thôi.

Như giờ đây cũng thế, Edison cứ làm ra vẻ không quen cho lắm, không giữ quan hệ mật thiết, thậm chí còn giữ khoảng cách với anh hơn… Cậu ta đang giận anh ư, vì điều gì nhỉ?

Vì anh không nói cho cậu ta biết anh và chị cậu ta đã làm gì sao… Là cậu ta bỏ về đột ngột, đâu nghe anh nói… Lỗi của anh sao? Cậu ta làm thế chẳng khác nào một đứa trẻ…

Mà trẻ thật đấy, nếu nhìn kỹ thì Edison vẫn rất trẻ, khi cậu ta mặc âu phục dành cho quý ông, xách cặp da thì cậu ta vẫn có nét trẻ con hiện hữu trên từng giác quan cử chỉ…

-“ Kevin!”

Kris vội ngẩng lên khi nghe ngài Celso gọi, anh nghe tiếp:

-“ Cậu để hồn đi đâu đấy, ghi sai rồi kìa!”

Kris mới cúi xuống nhìn vào sổ, anh thở ra thật nhẹ, hạ giọng:

-“ Xin lỗi!”

-“ Cậu đang nhớ đến Thiên Thần à?”

-“ Hay là cậu muốn về nhà để chuẩn bị đến với người đẹp rồi?”

Kris ngẩng lên.

-“ Hôm nay tôi đến để trả một số giấy tờ thôi!”

-“ Vậy tôi đi cùng cậu!”

Ngài Aldo lên tiếng:

-“ Tôi muốn diện kiến Thiên Thần, để xem lời đồn có thật không!”

-“ Đã là lời đồn mà ông bảo xem thật là sao ngài Aldo!?”

Ngài Antonio lên giọng hỏi lý rồi cười:

-“ Chỉ sợ ông đến đó Thiên Thần cho ông xếp hàng chót!”

Ngài Celso thở ra…

-“ Phải đấy ngài Aldo, hôm trước tôi cũng bị một vố đau điếng rồi, cô ta có một quy tắc, không vì tiền mà vì hợp ý nhau, phải trả lời được câu đố mà cô ta đưa ra thì cô ta mới tiếp!”

-“ Ồ một trò chơi đầy thử thách lại mang tính hiếu chiến, tôi thích!”

-“ Thích thì cũng bằng không, chỉ có Kevin mới có khả năng giải đáp được mọi câu đố của cô ta!”

-“ Kevin…………”

Ngài Aldo lại lên giọng cảnh cáo:

-“ Tôi cho cậu ra khỏi Hội sở nhé, để cậu có nhiều thời gian dành cho người đẹp!”

Kris bật cười nhẹ lắc đầu:

-“ Lỗi không phải do tôi!”

-“ Vậy sao cậu lại giải được hết thảy mọi câu đố?”

Kris mỉm cười khẽ nhún vai:

-“ Mẹ từng đố tôi những câu ấy!”

-“ Hahaha…”

Ngài Aldo cười lớn:

-“ Cậu đừng mong tôi tin cậu xem cô ta như mẹ!”

Cả Hội sở cười rần lên, chỉ có Edison là làm mặt ngầu…

-“ Ông có biết thế nào là trai tài gái sắc không, ngài Aldo!”

Ngài Celso hỏi trong tiếng cười ngất, ông ngưng cười rồi tiếp:

-“ Chỉ có Kevin của quận San Marco này xứng với cô ta mà thôi!”

-“ Xin lỗi tôi về trước có việc!”

Zitao đứng bật dậy nói nhanh không cần giữ lịch sự, anh đi nhanh ra khỏi Hội sở… Cả đám nhìn theo, ngài Celso hạ giọng:

-“ Cậu Edison vẫn không quen cách của chúng ta, cậu ta chưa già đã khó tính!”

Ngài Aldo quay nhìn ngài Antonio…

-“ Nghe nói ông quyết định gán ghép con gái ông và cậu ta đi đến hôn nhân mới thôi!”

Ngài Antonio ngã người ra ghế gật đầu:

-“ Ừ!”

Ngài Aldo tiếp:

-“ Khó nuốt lắm đấy!”

Ngài Celso tiếp lời ngài Aldo.

-“ Tôi cũng bỏ cuộc!”

Cả đám lại thở ra…

Kris cúi xuống tiếp tục công việc của mình, cảm thấy trống vắng…




Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

12#
 Tác giả| Đăng lúc 16-3-2018 00:41:21 | Chỉ xem của tác giả

CHAPTER 10



Kris chuẩn bị giấy tờ để đem đến giao cho Angela, cô nàng mới đến từ Paris với tài sắc song toàn. Với anh những nàng kỹ nữ không thể chạm vào khi anh không đủ tiền tài để bao bọc các nàng.

Hơn nữa anh chỉ chú trọng cảm giác. Chỉ cần khiến anh động lòng, anh sẽ toàn tâm yêu thương. Đó là động cơ duy nhất khiến anh sống chân thật. Anh không muốn sống giả dối. Bởi điều đó khiến anh rất mệt mỏi.

Đôi lúc không cần phải cầu toàn, chỉ cần vui vẻ là đủ. Có lẽ thế nên Angela chọn anh làm sự thân thiết. Thân thiết chưa chắc hẳn là thứ cảm xúc của yêu. Đôi khi gắn bó với nhau cũng chưa có gọi là yêu nữa.

Có chăng chỉ là tình thương, một tình thương của đồng loại với những suy nghĩ sâu xa hơn mà thôi. Bởi thế dù mọi người có nói gì, anh vẫn cảm thấy không thẹn với lòng là đủ.

Rõ ràng anh và Angela giữ đúng chừng mực, không có cử chỉ nào quá đáng, nên anh nghĩ mình không là kẻ thù của một ai. Cứ thản nhiên mà sống… không, cuộc sống của anh đã không bình yên nữa rồi.

Kris bước nhanh hơn, sau khi giao giấy tờ xong, anh sẽ ra về cáo việc với Angela. Sau đó anh sẽ đi qua nhà Nam tước Edison. Nếu được anh sẽ ghé vào, mượn cớ thăm hỏi, để xem tình hình của Angelia thế nào rồi.

Từ hôm đó đến nay, anh rất muốn gặp lại Angelia, chỉ muốn gặp mà thôi. Nghĩ đến đó Kris rảo bước trên đường, trong đầu dự tính khi gặp anh sẽ nói gì với Angelia…

Zitao đứng dưới tán cây, anh không cần núp làm gì, khi thấy bên kia đường, gã đàn ông trong bộ âu phục xanh đậm, loại âu phục nhẹ cho buổi dạo tối.

Với dáng cao ráo, mái tóc đen không được ép chải gọn gàng, khiến những cọng tóc phủ xuống hai bên thái dương, rồi cứ bay lên phất phơ mỗi khi cơn gió đến, mỗi khi bước chân hắn bước đi.

Gương mặt sáng với đôi môi đỏ thắm trong đêm, khóe môi hắn nhích lên mở ra một nụ cười ấm áp có thêm phần rạng rỡ. Bởi thế con người ta tâm sáng tức ngũ quan cũng sáng… Hắn quả nhiên được mệnh danh tuyệt mỹ. Ở hắn có một ma lực rất đặc biệt, khiến người ta muốn ngắm nhìn không thôi…

Đã thấy tức nhiên sẽ ái mộ… không hiểu sao hắn không thể có gì để ai đó thấy ganh ghét. Không ganh ghét tức nhiên sẽ chỉ có yêu… yêu… tất cả phụ nữ ở quận San Marco này đều phải lòng hắn… Đây là giá trị của hắn… và anh… chính là người sẽ tước đoạt đi cái giá trị đó. Nghĩ đến đó Zitao bước qua cầu.

Zitao bước phía sau Kevin, nhìn nhân dáng phía sau của hắn, không hiểu sao Zitao chỉ muốn ôm chạt lấy mà thôi, anh bước nhanh hơn.

Kris bước chậm lại khi anh nghe tiếng bước chân ai đó phía sau anh. Biết rằng con đường này đi đến nhiều nơi, nhưng kiểu theo sát gót thì vẫn là tiếng giày này, không sai.

Kris xoay người… chỉ để nhận lấy một dáng người lao đến, anh bất ngờ nên chỉ biết nhận lấy, không thể phản kháng anh té lùi ra sau vài bước…

Zitao nhướng người tới thêm lần nữa khi thấy Kevin té ngã ra sau bởi anh vừa chồm tới, cả hai chẳng biết tay chân luống cuống thế nào mà trong tích tắc…

*Tùm*

Cả hai rớt xuống kênh…

Kris một tay quơ quàng một tay giơ cao hồ sơ lên mặt nước… trong ánh sáng mờ mờ Kris thấy Nam tước Edison vũng vẫy chìm dần, anh phóng mạnh hồ sơ lên bờ, rồi lặn xuống, đưa tay ra đỡ lấy Edison.

Zitao xoay người khi Kevin ôm anh vào lòng, đây là chiêu trò anh thử lòng Kevin, anh giả bộ bị ngộp nước bám chặt lấy Kevin, để mặc Kevin đưa anh lên bờ…

Kris đặt Edison nằm ngay bờ thì anh cũng ngồi bệt xuống kế bên thở hổn hển… Vì bất ngờ xảy ra, nên anh chua kịp ứng phó, anh quay nhìn Edison, chỉ thấy gương mắt tím tái, mắt nhắm nghiền.

Kris chồm tới lay Edison…

-“ Ngài Nam tước… Ngài không sao chứ!?”

Zitao nằm lặng yên như ngất nghe tiếp:

-“ Edison… Edison…”

Giọng hắn vang trong đêm có cùng sự lo lắng, khiến tâm Zitao chợt lắng đọng… Cảm giác của sự quan tâm khiến trái tim anh rung rẩy, toàn thân như có luồng điện chạy qua khi anh đang cảm nhận bàn tay với những ngón tay thon dài chạm vào khuôn ngực anh, đặt để nơi trái tim.

Những cảm xúc tận sâu trong đáy lòng hiện về trong ký ức… Hình ảnh chị một mình tương tư chắc hẳn là rất đau khổ… Tủi thân là thứ anh cảm thấy duy nhất bây giờ… Anh khẽ mở mắt… để mặc những giọt nước trong mắt anh tuôn rơi.

Kris nhìn thấy đôi mắt với làn mi cong vút khẽ mở ra, anh vui mừng, nhưng chỉ trong tích tắc, từ đôi mắt nâu đấy, những giọt nước tuôn ra… ánh nhìn thiết tha đầy tình yêu đang trao cho anh… khiến trái tim anh se thắt lại… đột nhiên anh đưa tay ra, choàng qua cổ vực Edison dậy, rồi ôm chặt vào lòng buông câu vội vã, cùng lo lắng…

-“ Em không sao chứ?”

Zitao chạm tai ngay đúng trái tim của Kevin, anh nghe được nhịp tim bất ổn, cùng lời nói dịu dàng, khiến anh đưa tay lên, như đứa trẻ bật khóc ngon lành…

Có điều gì đó từ sau nụ hôn đầu, sự ấm ức mà Zitao cố giấu đi, để tự lừa gạt chính bản thân mình. Anh không cảm thấy tiếc vì những gì mình quyết định… chỉ là… chỉ là… anh cần lời an ủi mà thôi.

Tiếng nấc của Edison khiến Kris lo lắng… Cậu ta đau ở đâu à? Sao lại như tổn thương thế này… Anh đưa tay lên, chạm vào mái tóc… mái tóc mềm mượt khiến tay anh trượt vào trong, chạm đến cái gáy… cũng vẫn là sự mềm mại khiến anh đẩy tay… để khuôn mặt Edison ngước lên, đối diện với anh…
Kris sững người… Edison và Angelia giống nhau như tạc, không sai… anh vội nói:

-“ Cậu là Angelia…”

Zitao khẽ giật mình như tỉnh mộng, lắc đầu ôm chặt lấy Kevin…

-“ Chị em và em là song sinh, xin lỗi vì đã giấu anh, em rất thương chị…”

Zitao bắt đầu, với nữa giả dối nữa thật lòng, anh phải chuyển biến suy nghĩ vừa đến của Kevin khi anh biết hắn như phát hiện ra mọi chuyện…

-“… Em xa chị đã mười ba năm. Trong khoảng thời gian đó em rất nhớ chị, nhưng không thể về. Cha đã đuổi em và mẹ ra khỏi nhà, cha bảo em yếu đuối cần phải tự lập, khi nào thành công mới được về đây. Khi em thành công trở về thì chị đã sống đời sống tu hành dù tại nhà. Em chỉ muốn được ở bên chị lâu, cùng sống lại những năm tháng trẻ thơ, em hỏi mãi mới biết chị yêu anh tha thiết, nhưng anh lại không yêu…”

Zitao khép mắt lại, anh ngưng vài giây trong tiếng thở ra của Kevin rồi tiếp:

-“… Em hứa sẽ đem anh đến với chị, khó khăn lắm em mới dụ chị ra khỏi nhà vào tối hôm đấy, nhưng anh đã làm gì chị mà từ hôm đó đến nay chị nhốt mình trong tịnh đường, không gặp em nữa. Khi em đến thăm bệnh anh, em đã hiểu đôi chút, thấy vui vì anh chị có có hội. Nhưng về đến nhà thì vẫn thế, chị không thèm quan tâm em… Em rất buồn và cảm thấy cô đơn. Tin anh quen với Angela đồn đãi mọi nơi, em nghĩ rằng chắc chị cũng nghe ngóng được. Hôm qua quản gia Dino nói chị bệnh khi vô tình em thấy ông ta đem thuốc cho chị, em xin đem vào nhưng chị từ chối, em biết chị đang đau khổ vì anh…”

Kris ngồi ngã phịt xuống đất vì những lời kể của Edison, anh hạ giọng:

-“ Anh và Angela không có gì cả ngoài những công việc giấy tờ!”

Rồi Kris chồm người tới nắm lấy tay Edison:

-“ Anh muốn gặp chị em để nói rõ, anh thật lòng với chị, chỉ mình chị duy nhất!”

Zitao như mở cờ trong bụng, nhưng anh lại làm ra vẻ buồn bã lắc đầu quay đi:

-“ Em còn không chịu gặp, chị bảo đừng quấy rầy chị, để cho chị tịnh tâm!”

-“ Vậy ư…”

Kris đáp buồn…

Zitao chợt quay lại trưng bộ mặt mừng rỡ ra nhìn Kevin.

-“ Em có cách, hay anh viết thư cho chị đi, em sẽ giúp anh đặt lên mâm cơm của chị khi quản gia đem vào. Chị cũng thích viết thư, lúc trước chị cũng viết cho anh mà!”

Kris vội gật đầu tán thành:

-“ Được!”

Anh đứng lên kéo theo Edison.

-“ Giờ anh phải đi giao hồ sơ, lát anh về nhà viết liền!”

Zitao khẽ hỉnh mũi khi không hài lòng bởi công sức của mình nãy giờ, cứ nghĩ hắn chạy ngay về nhà hí hoáy, nên nói:

-“ Em đi nữa, nhưng em ở bên ngoài đợi anh, rồi về nhà anh, lại đợi anh viết thư xong, em đem về, sáng mai trong bữa sáng chị sẽ nhận được nó!”

Kris tròn mắt trong sự tính toán nhanh gọn của Edison, chẳng có lý do gì để từ chối được thế là anh gật đầu… Kris lượm hồ sơ lên miệng lẩm bẩm:

-“ Cũng may…”

Anh chỉ nói đến đó.

Zitao bước đi bên cạnh hỏi:

-“ May cái gì?”

Kris quay nhìn Edison trả lời:

-“ Tất cả… mọi thứ!”

Zitao quay đi:

-“ À… may mắn là mọi thứ rất tốt đẹp!”

Rồi mỗi người một ý nghĩ riêng không ai nói với ai nữa… Con đường vắng lặng kéo dài vệt nước của hai kẻ có những ý nghĩ khác nhau… xấu xa hay chân thật đều có điểm chung là vì yêu…

--

Zitao lao nhanh vào phòng với lá thư màu xanh trên tay. Từ khi anh ngồi ngoài đợi Kevin vào phòng viết thì anh đã nôn nóng muốn đọc lắm rồi. Không thể để lộ sơ hở gì cho Kevin biết , nên anh mới đem về.

Đóng chặt cửa phòng, gài then thật chắc, anh nhào lên giường, nằm úp kéo gối kê ngực, mở thư ra xem… Dòng chữ nắn nót thật đẹp, nghiêng nghiêng tựa như bướm bay trong rừng hoa, lại còn hương thơm của giấy nữa. Zitao mỉm cười… bắt đầu…




Gởi Angelia yêu quý!

Mạn phép được gọi em như thế bởi trái tim này đã in hình bóng em. Muốn nói với em rất nhiều điều. Những suy nghĩ trăn trở về cuộc sống của anh hiện tại. Nhưng biết chạm mặt em anh khó thốt nên lời.

Vậy em có bằng lòng từ bây giờ đây… Anh sẽ gởi em những lời yêu thương từ cánh thư màu xanh đầy hy vọng. Hy vọng em tha thứ cho lỗi lầm của anh trong hai năm qua. Thật đáng trách khi anh bỏ quên một người con gái dịu dàng như em.

Xin em thời gian nhiều nhiều hơn nữa… Để anh được bù đắp những gì mà anh đã gây cho em… Bằng sự chân thành tuyệt đối. Chỉ mong em luôn được hạnh phúc với cuộc sống có rất nhiều điều mà ta nên trân trọng và lưu luyến…

Giữ sức khỏe thật tốt, Em nhé!

Người con gái khiến anh lưu tâm…

Tái bút

Kris Wu





Zitao tròn mắt nhìn chữ ký của Kevin, anh thầm đọc ra tiếng dù nhỏ…

-“ Kris Wu… Hắn là Kris, tên khác của hắn, một cái tên thân mật như anh và chị… Zitao và Annchi!”

Zitao xoay người, anh đặt lá thư lên ngực đưa mắt nhìn lên trần… rồi như xuyên qua… xuyên qua… lên tận khoảng không xa xăm, anh khép mắt lại… để anh thấy…

*****


“ Zitao à? Em ở đâu vậy?”

Tiếng chị gọi anh, anh hét to như đang ở giữa đồng trống đầy gió…

“ Em ở đây nè Annchi…”

Nhưng chị như không thấy anh, chị lao vụt qua anh, rồi lao vào vòng tay ai đó, anh đuổi theo và chợt nhìn thấy Kevin đang ôm chị vào lòng… chị đang bật khóc nức nở… anh nghe giọng chị nghẹn lại, đôi mắt đẫm nước ngước nhìn Kevin rồi buông lời trầm buồn…

“ Zitao bỏ em đi rồi… mãi mãi không về nữa, em rất nhớ nó… Kris! Em rất nhớ nó…!”

Zitao vội lao tới, nhưng những gì mà anh muốn làm đều không như ý anh, anh lao xuyên qua chị… qua Kevin… Bỏ bọn họ lại phía sau lưng mình… Anh như người chết trân không thể nhúc nhích, trong tiếng của Kevin…

“ Em đừng buồn nữa Annchi, anh hứa sẽ bên em suốt đời!”

“ Anh hứa với em chứ Kris, đừng bỏ em ra đi như nó nhé… Kris… em yêu anh…!”

“ Anh cũng yêu em, chúng ta về nhà thôi em nhé, ngày muộn rồi!”

Zitao xoay người, anh thấy bóng dáng của chị cùng Kevin khuất dần dưới con dốc… cảm giác mất bủa vây lấy anh khiến anh hoảng sợ đưa tay ra gọi lớn…

“ Annchi! Em ở đây… Zitao của chị luôn ở đây!”

Nhưng anh không nhận được gì ngoài tiếng sụt sùi của chị… bóng dáng hai người họ chợt mờ dần khiến anh hét lên một lần nữa…

“ Kris… Đợi em…”

Anh lao mình lên phía trước khi thấy Kris quay lại, và nhìn thấy anh, anh  mỉm cười đưa tay cố với bàn tay Kris đang chìa ra cho anh… Toàn thân anh chợt nhẹ đi bay lên cao theo gió… Anh lại hét lên…

“ Kris… cứu em…”

Kris đã nắm chặt lấy tay anh, nhưng anh vẫn bay lên cao hơn, trái tim anh nhói đau khi nhận lấy giờ chia biệt, anh nhìn Kris rồi hạ giọng bằng tất cả những sinh lực mình có:

“ Đừng bỏ em… Kris…”

Anh thấy mình kéo theo Kris bay lên trong tiếng nức nở của chị…

“ Kris… Kris…”

Anh không thể nào yên lòng khi nghe tiếng chị gọi với giọng điệu tha thiết… Anh khép mắt lại, rút tay mình ra khỏi tay Kris… trong tích tắc anh tan ra giữa khoảng không… rồi nấc lên một tiếng, thanh âm vỏn vẹn tên…

“ Kris…”


*****



Zitao bật choàng mắt, hơi thở anh như nghẹn lại khi anh biết mình vừa nằm mơ… Trái tim anh nhói lên đau buốt, anh xoay người nằm ngữa ra bởi từ bao giờ anh lại úp mặt xuống gối thế này, anh thấy cái gối ươn ướt…

Zitao gượng ngồi dậy, anh uể oải bước đến trước gương… thì thấy hai mắt mình đỏ hoe và sưng lên… anh đã khóc…



Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

13#
 Tác giả| Đăng lúc 16-3-2018 00:45:51 | Chỉ xem của tác giả


CHAPTER 11




Kris loay hoay với một vụ án của quận. Chỉ là vụ án cỏn con thường nhật mà mọi khi anh làm đến quen thuộc. Nhưng bắt đầu từ khi giao cho Edison lá thư, thì anh gần như chẳng để tâm vào điều gì ngoài sự chờ đợi trông ngóng cả.

Rồi sáng trôi qua thật chậm, với công việc lu bu thì anh vẫn không bỏ được suy nghĩ Angelia đã đọc được thư chưa ra khỏi đầu mình. Anh định bụng sẽ đi tìm Edison cho giờ ăn trưa, nên vừa đến giờ là anh rời khỏi tòa án ngay tức khắc.

Kris biết công ty của Edison, và cũng bết giờ này chắc chắn cậu ta đang ở đó làm việc, nên anh đến thẳng đó. Đây là lần đầu tiên anh đến, có chút ngại khi đường đột không thông báo trước. Nhưng giờ đây anh cảm thấy Edison rất gần gũi không cần giữ lễ nữa.

Anh bước vào công ty vắng ngắt… có lẽ nhân viên đều đi ăn trưa. Anh tính quay ra, đợi họ về. Nhưng anh nghe tiếng nói… quen quen nên anh bước tiếp…

Giọng của một người con gái… thanh ấm rõ… giọng của Angela… chẳng hiểu sao anh lại tò mò bước tiếp nữa đến chổ phát ra tiếng nói đó, anh nghe…

-“ Nếu như ngài cho rằng em làm phiền ngài thì coi như em chưa từng nói gì với ngài cả, nam tước Edison!”

-“ Là ta quá bất ngờ cho cuộc gặp mặt này thôi!”

Tiếng của Edison…

-“ Nàng thay đổi quá nhiều!”

-“ Ngài cũng thế, nếu tối qua em không nhìn thấy ngài đi cùng Kris, em sẽ không nghĩ ngài đang ở Venezia!”

Kris bước tới một bước, anh nhìn vào phòng với cánh cửa mở toang, thì thấy Edison ngồi ở bàn làm việc, chổ chủ, còn Angela ngồi đối diện, chổ khách…

-“ Mẹ không nói với nàng sao?”

-“ Em, phu nhân và ngài không gặp nhau từ năm năm qua rồi?”

-“ Ta nghĩ mẹ vẫn liên lạc với nàng, thế nàng đến đây… chỉ để vui chơi!?”

-“ Không… em đi mọi nơi để tìm ngài!”

-“ Mẹ ta nhờ cậy nàng ư?”

-“ Không, là tự ý em… vì em nhớ ngài…”

-“ Ta không hề nghĩ tới, chuyện đó coi như đã là quá khứ, hơn nữa ta đã trả nàng tự do!”

-“ Em biết, nhưng điều đấy khiến em không thể an lòng!”

-“ Nàng là một người con gái vẹn toàn, nàng nên đi tìm một đấng lang quân như ý hơn là ta!”

-“ Lúc trước khi phụ bỏ em, chàng cũng đã nói điều đó!”

-“ Nàng hiểu ta muốn gì mà!”

-“ Hiểu… rất hiểu là đằng khác. Chàng không tin vào tình yêu, thứ tình cảm thiêng liêng có thể vì người mình yêu mà làm mọi thứ, kể cả hy sinh bản thân mình…”

-“ Thôi…!”

Tiếng hét lên của Edison…

-“ Nàng lúc nào cũng làm ta đau đầu vì nhưng lý lẽ của riêng bản thân nàng, nàng nên nhớ cũng như đừng mong gì thay đổi suy nghĩ của ta, bản thân ta…”

-“ Chàng làm thế chỉ để tự tổn thương mình. Mọi chuyện đã qua, rất lâu rồi, sao chàng lại lưu tâm không tha thứ!”

*Rầm*

Tiếng đập bàn vang lên, kèm theo là tiếng gằn giọng như kìm chế của Edison…

-“ Nàng còn dám dạy đời ta ư! Ai cho phép nàng ngắt lời ta!”

-“ Chàng… chính chàng, cùng tình yêu em dành cho chàng, em có thể làm tất cả!”

-“ Sao nàng không biết xấu hổ chứ, ta đã nói biết bao nhiêu lần là ta không yêu nàng!”

-“ Vì chàng chỉ có yêu chị mình thôi đúng không, nhưng tình cảm đó không là tình cảm trai gái!”

-“ Nếu nàng không im đi và rời khỏi đây, ta sẽ cho nàng biết thế nào là hối hận!”

-“ Chàng làm gì? Đánh em ư, nếu chàng ra tay được thì chàng đã đánh em từ lúc ở Paris khi em là nô tỳ của chàng rồi!”

-“ Nàng… nàng…”

-“ Chàng không mắng chửi em nữa đi, chàng có quyền đó khi chàng mua em về, chàng dành giật em trong tay bọn buôn người, chỉ để trả tự do cho em đi tìm người hơn chàng sao, trong lòng em chỉ có chàng là nhất…!”

-“ Im đi… ta không nghe, ta không nghe gì cả…”

-“ Em biết trong lòng chàng chỉ có tiểu thư Angelia là trên hết. Em đã dùng năm năm để học giống như tiểu thư, em biết với danh phận này, em không thể nào sánh kịp, nhưng chí ít em nghĩ em cũng sẽ làm chàng hài lòng!”

-“ Và nàng đã dùng cái tên Angela để ra mắt ở Venezia này!”

-“ Phải, em sẽ cho chàng biết, em có thể nắm giữ mọi đàn ông ở Venezia trong tay, kể cả Kris!”

-“ Cấm nàng đụng đến anh ấy!”

-“ Vì gì? Vì tiểu thư, chị của chàng sao?

Thinh lặng…

-“ Hay là vì chàng?”

-“ Nàng nói ý gì?”

-“ Chàng quá thừa thông minh để hiểu rõ!”

-“ Nàng dám đe dọa ta!”

-“ Em chỉ mong chàng để tâm đến em!”

-“ Ta lập lại một lần nữa cho nàng biết, nàng không xứng với ta, không bao giờ!”

-“ Vậy tiểu thư Elisa là người xứng đáng với chàng chứ?”

-“ Nàng theo dõi ta, nàng còn biết những gì?”

-“ Hết thảy mọi thứ!”

-“ Thế nàng muốn gì?”

-“ Muốn tìm lại những ngày tháng chúng ta bên nhau!”

-“ Đó là một phút nông nỗi bồng bột của tuổi trẻ!”

-“ Em không thể quên, chàng về Paris đi, nơi đó mẹ đang chờ chúng ta. Ở đây chàng chỉ có đau thương và mất mát, nó sẽ ăn mòn trái tim chàng, hận thù sẽ giết chết chàng, chàng không…”

Tiếng nói ngưng bặt khiến Kris lại bước lên, anh chỉ thấy Edison đang giữ lấy Angela trong vòng tay… Đôi môi như hoa đấy đang giữ lấy đôi môi màu hồng thắm… đôi mắt với làn mi ươn ướt cong cong khẽ khép lại vẽ nên sự say đắm…

Kris lùi bước, anh vội đặt tay lên ngực khi thấy trái tim mình như ngừng đập, nhanh chóng anh lao nhanh ra khỏi đó… Kris dừng lại trong một con hẻm nhỏ, anh tựa lưng vào tường khi không thể chạy nổi nữa, miệng thở dốc anh ngước mặt nhìn trời… Bầu trời trong xanh… thật đẹp… những đám mây bồng bềnh trôi…

Kris cúi xuống… Một giọt nước trong mắt anh chợt rơi… Anh bước nhanh rời khỏi con hẻm… Về nhà… cáo bệnh xin nghỉ… anh xếp hành lý vào cái túi nhỏ, thuê một chiếc thuyền rời Venezia…

--

Hội sở Alba - Một tháng sau.


Ngài Celso mệt mỏi khi phải cất giọng đọc cả tiếng đồng hồ cho ngài Edison ghi tổng kết cuối tháng. Không có Kevin, mọi người mới nhận ra đúng là công việc của cậu ta quá nhiều. Vậy sao cậu ta làm trôi chảy và không một lời than vãn.

Giờ đây khi không có Kevin ở Hội sở, ở tòa án, cũng như ở Venezia này mọi người mới thấy thiếu thật sự. Cứ ngỡ mọi thứ sẽ vẫn trôi qua êm đềm như dòng nước ở những con kênh ngày ngày trôi đi trôi đi…

Ngài Aldo thì chẳng hiểu sao cũng thấy chán chường khi không có Kevin tiếp chuyện với ông, Edison cũng trẻ đấy, nhưng hắn không thích đùa, cũng chẳng thích dùng lời hoa mỹ khéo léo để làm cho mấy lão già này vui.

Thì cũng đúng thôi, hắn thừa tiền nhưng thiếu sức sống, Thượng Đế rất công bằng mà lại, ông lên giọng:

-“ Ngài Antonio, ông có biết Kevin chừng nào mới về không? Việc ở đây đầy ắp!”

-“ Chuyến đi Paris lần này của tôi không gặp cậu ta, làm sao tôi biết!”

-“ Thế lần trước ông gặp sao không hỏi đi!”

-“ Tôi quên mà, đã nói với ông bao nhiêu lần rồi, ông muốn tìm cậu ấy thì cho người đi tìm đi, ông thiếu gì nhân lực!”

-“ Thôi… để cậu ấy đi chơi cho khuây khỏa!”

-“ Thật là…”

Zitao dừng tay, buông bút:

-“ Tôi nghĩ chúng ta nên thuê một thư ký tạm thời, tại sao tôi cứ phải ngồi ghi chép chứ?”

Ngài Celso thở nhẹ ra khi Nam tước bắt đầu giở thói ngang ngược trẻ con, ai không biết từ lúc Kevin đi, Edison làm việc của Kevin, nhưng hôm nào có hứng thì làm, không ép buộc được…

-“ Tôi mệt rồi, mai tôi thuê thư ký cho các ngài, tôi về đây, tạm biệt!”

Dứt lời Zitao rời khỏi Hội sở… trong tiếng thở dài của 3 người già. Ngài Celso xếp sổ sách lại nói:

-“ Tuổi trẻ ham chơi là chuyện thường thôi, chúng ta nên chấp nhận làm quen đi!”

Ngài Aldo lại thở ra.

-“ À mà ông Antonio, ông không biết chuyện Edison đang cặp kè với Angela sao?”

-“ Ai mà không biết, nhưng biết thì sao?”

-“ Con rể tương lai của ông…”

Lại thêm tiếng thở dài:

-“ Tuổi trẻ ham chơi, chơi chán thì hết thôi, chỉ tình cảm của đàn ông là như chúng ta đó mà, miễn sao nó chọn con gái tôi là vợ!”

-“ Tôi không hiểu sao ông giàu có quá rồi, còn đòi giàu thêm làm gì. Tôi thấy Kevin tính tình được hơn nó!”

-“ Kevin… ông tưởng tôi không nhắm đến nó ư? Nó từ chối con gái tôi vì không có cảm giác, bọn trẻ ở Venezia này không biết nghĩ gì nữa!”

*Hờ…………*

Cả 3 đồng thở ra rồi đồng thanh…

-“ Không biết Kevin bao giờ mới về…!”

--

Kris đứng trước mũi thuyền đưa mắt nhìn về Venezia lòng không yên. Một tháng qua ở Paris, anh đi tìm những điều mà mình muốn biết. Và anh có cảm thấy như ý không khi biết sự thật về… Zitao…

Anh chỉ biết vì Angelia, anh sẽ làm tất cả mọi thứ cho em trai cô ấy. Một tháng qua anh vẫn viết thư về cho Angelia báo bình an và hỏi thăm sức khỏe của Zitao…

Không một cánh thư hồi âm, khiến anh biết Angelia vẫn còn giữ ý, có lẽ nên cho nàng thêm một thời gian để chọn lựa. Chỉ mong nàng quay đầu về phía anh, chấp nhận anh, bỏ đi ý định khép lòng mình với con đường tu hành.

Chuyện gì cũng không nên vội, nhất là chuyện tình cảm lại càng nên để tự nhiên, không buông cũng đừng nắm chặt quá, tình yêu đẹp đẽ sẽ dể tan đi, khi nó còn có thêm sự mong manh giữa mối quan hệ của anh và Angelia… Anh khẽ mím môi, không để mình phải phiền muộn với những gì mà Zitao đã trải qua…

Giờ thì anh hiểu được sao tính tình Zitao lại thất thường, đôi lúc rất trẻ con đòi quyền được quan tâm. Đôi lúc lạnh lùng bất cần mọi thứ rồi… Anh sẽ đem cảm xúc chân thật, đem cho cậu ta một trái tim biết tin tưởng vào tình yêu quý giá… Để trả lại tình cảm đơn phương mà Angelia dành cho anh…

Chiếc thuyền đậu vào bến đỗ. Kris phóng lên bờ, anh lao nhanh trên đường mặc dù chưa biết về đâu trước…



Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

14#
 Tác giả| Đăng lúc 16-3-2018 00:50:31 | Chỉ xem của tác giả

CHAPTER 12



Zitao bước trên đường về nhà với sự nhớ nhung… quái lạ. Một tháng qua, anh lao vào những cuộc chơi bất chấp sức khỏe cùng Angela chỉ để quên đi Kris. Nhưng trong một giây phút được nghỉ, anh chỉ nhớ đến hắn mà thôi. Những cánh thư màu xanh hy vọng vẫn gởi đến nhà anh hàng tuần, và anh cũng dành hết trọn tâm tư để đọc nó.

Nhưng anh chỉ nhận lấy sự ấm ức và cô đơn, hắn báo bình an, hỏi thăm sức khỏe cả anh từ chị, nhưng hắn không nói gì về việc hắn đi Paris để làm gì ngoài việc thăm quê nhà.

Anh không tin, tự dưng không có ý gì trước, lại bỏ đi bất ngờ khiến anh không làm sao nghĩ được như hắn nói. Giờ đây anh lại khó nghĩ hơn, có chút lo lắng khi hôm qua theo như thông lệ một tháng qua thì anh đã nhận được thư của hắn rồi…

Đã hơn một ngày trôi qua, không có thư hắn tự dưng anh không muốn làm gì cả, chỉ muốn lang thang trên đường thôi. Cảm nhận được sự cô độc, tự dưng anh cảm thấy cần hắn… như bọn người già ở Hội sở…

Không… cảm giác không như thế… nó khác… anh biết nó rất khác… nhưng không thể nghĩ ra đó là gì…

Zitao khựng bước…

Kris cũng khựng bước…

Cả hai chạm mặt nhau… trao đi ánh mắt nhớ nhung… Kris lao tới khiến Zitao cũng lao tới… nhưng bất chợt khi đối diện nhau thì cả hai dừng bước… một tháng không gặp không hiểu sao lại thấy không gần gũi…

Kris đưa tay ra, như kiểu chào gặp mặt…

Zitao đưa cả hai tay lên, anh vòng tay qua ôm Kris vào lòng… siết chặt với sự nhớ nhung…

-“ Anh đi lâu quá!”

Zitao nói gọn trong những cảm xúc nghẹn ngào.

Kris vòng tay đáp lại:

-“ Anh cũng rất nhớ cậu!”

Chỉ nhiêu đó cho những gã đàn ông trưởng thành, Kris mỉm cười…

-“ Không có anh chắc hẳn việc ở Hội sở khiến cậu mệt mỏi!”

Zitao bật cười nhẹ:

-“ Phải, bắt đền anh, thấy anh có vẻ tràn đầy sức sống!”

Kris lại mỉm cười:

-“ Ừ, mọi chuyện ở Paris đều như ý! Anh có quà cho cậu!”

-“ Vậy ư?”

Kris lấy trong túi ra môt túi thơm mùi hoa oải hương quê nhà đưa cho Zitao…

Zitao vừa nhìn thấy đã hắt hơi… đẩy tay Kris…

-“ Em bị dị ứng với hoa!”

-“ Nhưng sao…”

Zitao chợt biết mình lỡ để lộ sơ hở nên vòng tay qua vai Kris, đồng thời anh lấy túi thơm nhét lại vào túi lớn của Kris…

-“ Chúng ta đi làm tiệc tẩy trần nào!”

Kris bật cười bước theo Zitao…

-“ Cậu làm như anh ở trên núi mới xuống!”

-“ Vậy anh hãy nói cho em biết, anh đã chơi bời chổ nào ở Paris!”

-“ Cậu nghĩ anh sẽ khai thật với cậu để cậu về nói với chị cậu sao!”

Zitao dừng bước…

-“ Anh muốn gặp chị không?”

Kris bước đến đối diện với Zitao:

-“ Cậu giúp anh được không? Anh rất nhớ chị cậu!”

Zitao mỉm cười gật đầu:

-“ Được, tối nay hẹn ở chổ cũ!”

Kris tròn mắt, Zitao vội tiếp:

-“ Gần Thánh Đường gì đó, chổ chị và anh đã gặp nhau!”

Kris bật cười như chợt nhớ…

-“ Ah… anh biết rồi…!”

Cả hai lại cặp kè nhau bước đi, miệng huyên thuyên tranh nhau kể chuyện đã xảy ra trong một tháng qua…

--

Zitao lao nhanh ra khỏi nhà cho sự nhớ thương, từ lúc anh ngồi vào bàn trang điểm, thì trong lòng anh đã nóng như lửa đốt, mặc dù cả ngày nay anh gần như bên Kris không rời…

Càng nhìn Kris anh chỉ càng muốn ôm chặt vào lòng không buông, muốn chạm vào đôi môi đỏ thắm có nụ cười rạng rỡ, suốt lúc bên nhau Kris nhìn anh không rời, với những suy nghĩ chỉ có sự quan tâm.

Ánh mắt Kris ấm áp khiến lòng anh lâng lâng… Anh sẽ có quyền làm mọi điều trong lòng mình ước muốn khi là chị… phải… Zitao chỉ có thể nghĩ như thế mà thôi…

Quản gia Dino nhìn theo khi chiếc xe ngựa chở thiếu gia ra khỏi cổng với lồng ngực khẽ nhói đau. Lệnh của phu nhân bảo ông phải làm mọi cách dừng lại sự trả thù này, khi ông không biết cầu cứu ai nên kể hết mọi việc với bà…

Bà bắt ông phải chấm dứt trò chơi của Zitao, một thứ trò bệnh hoạn, và cũng như cần đưa thiếu gia về Paris gấp để chữa bệnh… Nên ông tìm đến Jinchi để mong giữ thiếu gia lại giữa mọi lề luật.

Nhưng có vẻ như Jinchi không đủ sức để giữ thiếu gia lại nữa… thứ cảm xúc mà thiếu gia từng cho rằng vô nghĩa và vô vị thì giờ lại lao theo, như con thiêu thân, sẵn sàng đốt cháy bản thân mình…

Quản gia Dino gọi nhỏ:

-“ Jinchi!”

Angela nghe quản gia gọi mình, nàng bước đến bên quản gia Dino, nhìn theo cỗ xe ngựa có tiểu thư Angelia… Nàng khẽ bậm khóe môi, nhưng không sao giữ lại giọt nước trong mắt, nàng ngước nhìn quản gia…

-“ Thật phu nhân muốn thế sao?”

Quản gia Dino gật đầu nhẹ không trả lời, nghe Jinchi tiếp:

-“ Và ông cũng muốn thế!”

Quản gia Dino quay đầu bước vào nhà nói nhanh:

-“ Nếu chúng ta thật lòng thương yêu cậu ấy!”

Angela đưa tay lên quệt đi giọt nước trên má… Nàng bước đi nhanh rời khỏi dinh thự nhà Huang với ý nghĩ… Nhưng thiếu gia sẽ ra sao khi chúng ta đồng bán đứng cậu ấy, người mà chúng ta thật sự yêu thương…

--

Kris bước qua bước lại nơi anh và Angelia từng gặp mặt với sự nôn nóng. Cảm giác thời gian như trôi qua thật chậm khiến anh thấy mình vô dụng. Cả buổi nhìn thấy Zitao, anh lại cứ có cảm giác nhìn thấy Angelia.

Nhất là lúc nhìn vào đôi môi cánh hoa đấy cong lên mỗi khi giận dỗi bởi anh đi không nói thì anh chỉ muốn lao đến, chạm vào, giữ thật chặt cho thỏa ước mong.

Rồi cảm giác khi thấy mọi chuyện xảy ra ở văn phòng công ty của Zitao thì anh lại thấy xót xa sao đấy. Không hiểu là vì điều gì nữa. Có quá nhiều việc anh cần làm vào lúc này hơn là để tâm với những điều anh chưa thông suốt. Để qua một bên giải quyết sau. Kris khẽ thở ra dừng bước nhìn trời…

Nghe tiếng động nhỏ Kris quay nhìn… Thì thấy một người trong áo choàng đen dài trên đầu là cái mũ trùm kín… Angelia… anh chỉ nghĩ được như thế, anh chạy nhanh tới, cảm giác cho cuộc gặp gỡ chóng vánh này rất đáng phải trân quý…

Zitao bước nhanh hơn, nếu có thể chạy trong phút giây này thì anh cũng chạy rồi, gió thổi qua cùng bước chân vội làm cái mũ trùm đầu anh rớt xuống, anh mặc kệ…

Khoảng khắc tích tắc này không nên để một thứ gì mang tên trở ngại tồn tại, chỉ có sự khát khao mà trao đi… Kris đưa vòng tay mình ra, qua thắt eo kéo Angelia đến sát bên mình, để gương mặt tuyệt mỹ đấy trao anh ánh nhìn từ đôi mắt nâu đầy tình yêu thương tha thiết… Anh vội vã cúi xuống, tìm lấy đôi môi mang hình cánh hoa anh đào trong sự nhớ thương…

Zitao buông bỏ mọi thứ để nhận lấy đôi môi đỏ thắm… trái tim anh rung lên, những nhịp đập bất ổn khiến anh biết thế nào là đê mê… anh đáp lại bằng sự ngọt ngào của chính bản thân mình, thứ cảm xúc mà anh đã loại bỏ khỏi con tim và lý trí anh…

Bất giác anh nghĩ… vì Kris anh có thể… Nhưng vừa nghĩ đến đó thì anh nghe…

“ Zitao… Zitao…”

Tiếng ai đó thật nhỏ vang lên bên tai, như giọng của chị, có chút nghẹn ngào chút mừng vui khiến anh mở mắt ra… thì anh chỉ thấy đôi mắt đen đó đang khép chặt, tận hưởng cảm giác của tình yêu chân thật… Không… Anh không phải là kẻ đi tìm tình yêu chân thật, anh là kẻ đi đòi lại công bằng… cho chị…

Chị… Ừ… anh là chị… và chị cũng là chính anh… Trước khi phán quyết ắt hẳn cũng phải cho kẻ tội đồ biết rõ tội lỗi của chính mình… Nghĩ thế Zitao lại hòa cùng Kris… người mà chị anh yêu đến nỗi có thể hy sinh bản thân mình…

Angela bước đến với trái tim rỉ máu, nàng như không thể thở trước cảnh tượng trước mắt… Nàng nhìn Zitao, người đàn ông mà làm nàng phải thề chọn đời chung thủy, người đàn ông đánh thức trái tim nàng, hy vọng của nàng, vực nàng sống lại chỉ để cho nàng thấy được điều này đây…

Nàng không nghĩ đó là sự trả thù của chàng nữa… mà là nàng nghĩ ra được một sự thật quá phũ phàng. Nếu như thua bởi một ả nào đó, nàng sẽ không thấy đau đớn, bằng việc thua một gã đàn ông.

Gã đàn ông đó lại cũng làm nàng có chút vấn vướng tơ tưởng… Kris… thua Zitao trong tay hắn thì không nên lấy làm tức giận, chỉ là… nàng cảm thấy quá đau lòng bởi Zitao đang lừa dối bản thân mình…

Chàng đã buộc mình phải sống như thế để mạnh mẽ trưởng thành như ý cha… Cha chàng đã giết chết chàng lúc chàng mới mười ba tuổi… Cái tuổi tưởng chừng trưởng thành đấy vẫn cần một phút giây được quyền yêu thương…

Nàng sẽ làm chàng tổn thương, đến có thể chàng không bao giờ tha thứ cho nàng nữa, nhưng nàng cũng sẽ làm tất cả để khỏi phụ lòng những người yêu chàng… đã yêu nàng…

Angela đưa tay lên, kéo mạnh mái tóc màu vàng kim xoăn dài xuống, hành động đó rất nhanh khiến cho cả hai rời môi nhau…

Kris ngẩng người không tin những gì đang xảy ra trước mắt mình, anh chỉ có thể lắp bắp:

-“ Zi… tao…”

Kris đặt để ánh mắt lên từng ngũ quan của người trước mặt… song sinh… ừ thì song sinh hay anh chị em gống nhau là điều hiển nhiên, nhưng giờ đây anh chỉ nhìn thấy Zitao, còn là Nam tước Edison, chứ không phải là Angelia nữa…

Zitao như chết trong lòng khi nhận lấy đôi mắt đen láy đang nhìn anh, ánh mắt chợt sâu thẳm, chỉ để đong đầy nước… tràn ra từ khóe mi… Đôi môi đỏ mấp máy không thể thốt nên lời… gương mặt trở nên trắng bệt bật ra tên anh, một cái tên thân mật mà anh chỉ cho phép người anh yêu nhất gọi…

Kris quay đầu thật nhanh… anh lao vào bóng đêm vô tận, những tiếng nấc tận trong đáy lòng anh phát ra, anh mím môi để giữ chặt nhưng không sao kìm nén lại những xúc cảm của mình…

Như sóng vỡ bờ… tràn đến cuốn trôi đi mọi thứ… thứ cảm xúc mà anh cần có khi yêu… để anh sống thật với lòng mình… thì sao… thì anh chỉ nhận lại được sự giả dối…

Ánh mắt hờn dỗi từ đôi mắt nâu hiện lên trong ký ức… À… thì đây là lỗi của anh, để anh phải chịu đền tội như thế này…

Zitao cũng quay đầu, anh cởi bỏ mọi thứ trên người, để chỉ làm lại một Zitao… Một Zitao của thời thơ bé bên chị… chẳng nghĩ ngợi gì về tình yêu, chỉ mong sao xây được những ngôi nhà hạnh phúc, cho những người được quyền yêu thương…

Không… chính bàn tay này, bàn tay biết rõ không có mái ấm sẽ lạnh thấu xương… Chính trái tim này biết rõ, không biết yêu thương sẽ trở nên hèn nhát… Mạnh mẽ anh cần không phải là những đồng tiền bằng vàng đến chói mắt… Mạnh mẽ anh cần là để bảo vệ những người anh yêu…

Thì sao… anh đã làm tổn thương người mà chị yêu rồi đó, yêu với tình yêu trong sáng đích thực… Zitao dừng bước trước biển rộng trời cao, anh lao mình xuống, anh muốn về nhà, nơi có mẹ… dù bằng cách này đi chăng nữa…

Quãng đường dài đấy anh cần dòng nước mát đến lạnh để đóng băng mọi cảm xúc trong anh…



Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

15#
 Tác giả| Đăng lúc 16-3-2018 00:54:30 | Chỉ xem của tác giả


CHAPTER 13




Một tuần trôi qua nhanh chóng… cho những người với công việc bận rộn. Kevin đã về nhưng bị bệnh xin nghỉ. Edison cũng thế. Hội sở có vài ông già nên tạm nghỉ họp luôn. Cả quận San Marco như chết… bởi Thiên Thần của quán rượu Hoa Hồng cũng biến mất…

Zitao trở mình mệt mỏi khi anh mê man 5 ngày nay, bên cạnh có Jinchi chăm sóc. Hiện tại anh không đủ sức để làm việc gì cả kể cả việc xua đuổi Jinchi.

Anh cứ khép mắt lại, không muốn nhìn thấy ai kể cả bản thân mình… Trong lòng anh không thể buông xuống mọi thứ, những suy nghĩ giằng xé tâm can tư tưởng anh, khiến anh đau đầu đến không thể chụi nổi…

--

Một tuần trôi qua dài đằng đẳng đối với Kris, anh nhốt mình trong nhà, dọn dẹp nhà cửa, nhất là những lá thư tỏ tình từ trước đến nay của những phụ nữ trao cho anh, cùng những kỷ vật anh được tặng, có cả cái túi thơm mà… người đó mượn tên ai kia trao cho anh… tất cả anh đem gói gọn vào thùng, niêm phong cẩn thận.

Angela có ghé qua nhà anh trong một tối, cô chỉ kể cho anh nghe rằng… Angelia đã chết từ một năm qua, khi Zitao từ Paris trở về gặp mặt lần cuối, vì nhớ thương chị, nên Zitao mới sống cuộc sống của chị…

Chỉ nhiêu đó thôi… vậy là anh biết những cuộc gặp gỡ đều không phải là Angelia… Thì sao… Kris dành thời gian tĩnh lặng để kiểm soát lại lý trí con tim mình… để anh chỉ nhận lại sự đau đớn…

Cảm giác anh dành cho người ấy là thật… là thật, nhưng không thể làm gì hơn nữa cho những lề luật của xã hội… thôi thì anh nên rời khỏi đây, đi đến một phương trời nào đó, cũng chẳng dám trở về quê nhà, vì nơi đó cũng là nơi người ta trưởng thành…

Kris xếp xong hành lý, anh bỏ đơn xin nghỉ vào hai bì thư, rồi đem đến Hội sở. Sáng mai anh sẽ đi sớm, lúc trời tờ mờ sáng… Cho người ta vẫn ngủ bình yên khi đã thỏa lòng đòi lại thứ gọi là công bằng…

Kris dạo bước trên con đường quen thuộc trong đêm… Đêm nay, một đêm tối trời có gió lớn, nên đường xá vắng teo. Anh kéo cao cổ áo khi cảm thấy se lạnh…

Đến Hội sở, anh biết cả tuần nay Hội sở nghỉ họp, anh chỉ cần để lên bàn, mai khi mọi người biết thì anh đã đi xa Venezia này rồi…

Kris đặt hai bì thư đúng chổ anh muốn… Anh đưa mắt nhìn quanh Hội sở một lần cuối… Trước sau gì cũng phải rời khỏi nơi đây, nhưng rời đi như thế này thì anh không thể nào nghĩ trước được, anh thở nhẹ ra rồi hít một hơi đầy phổi.

Tìm năng lượng sống giữa cuộc đời đầy trắc trở đau thương… Anh rời Hội sở… bước chân anh đưa đẩy anh đi… vô tình hay cố ý đều có, anh biết con đường này dẫn đến dịnh thự nhà Huang…

--

Jinchi nhìn bờ lưng của Zitao đến quen thuộc. Từ tối đó đến nay Zitao không thèm nhìn nàng dù chỉ là một cái liếc mắt. Kể cả lời mắng chửi cũng không, xem nàng như không có hiện diện trên đời. Nàng biết nàng đã làm cho Zitao thất vọng đến ê chề.

Trái tim nàng như có vết thương sâu mà lúc nào cũng như chảy máu… vậy mà không dừng lại được hơi thở, không dừng lại được những suy nghĩ về cả xúc mà nàng dành cho Zitao…

Nàng cũng sẽ về, chăm sóc phu nhân khi quản gia Dino bảo quản gia Peter bên Paris báo phu nhân bệnh nặng. Quản gia Dino bảo không nên nói cho thiếu gia biết việc này, để thiếu gia bình yên tâm lý đã…

Trước giờ chia biệt, nàng chỉ muốn được nhìn thấy đôi mắt nâu, chất chứa những oan ức phiền muộn, những cảm xúc mà đời đã ban cho chàng, nàng hạ giọng thật nhỏ:

-“ Ngài không tha thứ cho em thì em không còn gì để mà oán tránh, em chỉ muốn nói với ngài điều này trước khi ra đi, để đền đáp lại công của ngài đã một lần cứu em thoát khỏi kiếp nô lệ mà em không bao giờ quên…”

Jinchi đứng lên, từ từ bước lui với những cảm xúc mà nàng biết không thể kìm giữ…

-“ Kris sẽ rời khỏi Venezia trong đêm nay, giờ chắc có lẽ anh ấy đã ở bến tàu!”

Dứt lời Jinchi chạy vụt ra khỏi phòng với những giọt nước trong mắt tuôn như mưa… nàng đứng nép bên hành lang, nơi con đường dẫn ra cửa chính…

Nàng đứng lặng đi… chờ đợi… tiếng gió khẽ vụt qua bên tai để nàng ngẩng nhìn… bóng lưng Zitao mất hút trong đêm. Nàng bước ra khỏi chổ nấp nhìn ra cổng, quản gia Dino bước đến với hành lý trên tay đưa cho nàng, nàng ôm chầm lấy ông bật khóc nức nở…

-“ Cháu xin lỗi, nhưng cháu không thể nào làm khác hơn, chỉ muốn người ấy sống thật với tình cảm của chính mình, mà chỉ có Kris mới đem đến được cho chàng, tạm biệt ông, cháu sẽ chăm sóc cho phu nhân thật tốt!”

Quản gia Dino đưa tay lên, chạm vào mái tóc nâu, vuốt nhẹ…

-“ Ta cũng sẽ chăm sóc thật tốt cho thiếu gia, tạm thời như thế, có gì liên lạc sau!”

Jinchi rời khỏi dinh thự nhà Huang đi Paris… Quản gia Dino trở vào nhà, ra vườn sau dọn dẹp hầm mộ…

Kris đứng dưới tán cây gần dinh thự nhà Huang… anh nhìn qua cánh cổng lớn đang khép chặt… Cảm giác rời xa sự thân thương khiến lòng anh buồn da diết, anh quay đầu trở về…

Không buông được cũng phải buông xuống… mạnh mẽ để bước tiếp cuộc đời cô độc… Từ nay về sau, anh sẽ khép trái tim mình lại… không nên yêu thương ai, khi anh không thể yêu một người đúng nghĩa…

--

Zitao tông mạnh của nhà Kris… trống… vắng… Chỉ còn cái va-ly lớn để ở bên giường khiến anh dừng bước, anh thả mình vào cái ghế trong phòng, chờ đợi… một sự tạm biệt…

Kris về nhà, anh vào phòng để lấy hành lý, căn nhà này tạm khóa anh sẽ lên lạc bán đi sau… Kris nghe tiếng động, anh quay nhìn nơi góc phòng, trong ánh sáng mờ của nến anh thấy… Zitao…

Zitao từ từ đứng lên khi anh thấy cái dáng cao ráo đã trở về, mỗi bước chân đi như không còn sức sống, kể cả đôi mắt đen kia cũng chẳng còn sáng… anh bước đến…

Không biết nên nói gì vào lúc này, anh chỉ thinh lặng nhìn… thật lâu… cho ngày mai không còn gặp nhau nữa…

Kris cũng lặng nhìn Zitao đứng trước mặt anh… gương mặt gầy đi vì bệnh qua lời nói của Angela, anh biết mình không thể làm gì cho con người này nữa… anh hạ giọng:

-“ Chào cậu, ở lại bình an!”

Rồi anh cúi xuống, xách hành lý trên tay bước ra cửa…

Zitao mấp máy môi, anh đưa tay ra, như để giữ lại… một chút gì đó cho sự nhớ thương ư…

Kris quay lại chỉ để nói một điều… dặn dò… Nhưng anh thấy cánh tay đấy đưa ra, đôi mắt nâu tuôn những giọt nước vội vã, bờ môi cánh hoa cong lên hờn dỗi… để anh chỉ biết buông hành lý ra lao đến…

Zitao thấy Kris vừa buông hành lý, thì anh cũng lao đến… Bằng sự chân thành từ hai gã đàn ông tự cho mình đã trưởng thành, đủ sức để làm mọi thứ… Bờ môi tìm lấy bờ môi, những khát khao đem theo sự nhớ nhung bùng cháy… để họ bất chấp trao cho nhau, phút chia biệt chứ có phải không bao giờ gặp lại đâu.

Vậy mà cứ cho rằng lần này ra đi là mãi mãi, nên họ mặc sức làm những điều mà họ ấp ủ từ mấy ngày qua… khoảng thời gian mà họ cho là dài hơn một thế kỷ…

Khát khao nhau đem theo sự ham muốn, những dục vọng từ đáy lòng trỗi dậy, bỏ mặc lý trí… Họ ôm chặt lấy nhau, chỉ chờ có giây phút này, họ mới có thể thắp sáng tình yêu…

Kris ngã xuống giường kéo theo Zitao… thân chạm thân để cảm nhận sự gần gũi… Zitao bất chấp mọi thứ, giờ đây anh chỉ biết Kris thuộc về anh, khiến anh cần phải chiếm đoạt, Phải… anh đã từng hứa sẽ đoạt lấy mọi thứ từ Kris, tức anh sẽ làm như lời hứa với chính bản thân mình…

Kris bất ngờ nhưng cũng lấy làm thích thú khi Zitao cởi bỏ trang phục của anh… trong tích tắc trên người anh không còn gì cả… Cậu muốn lấy tất cả mọi thứ từ anh ư… Ừ anh sẽ cho cậu hết, chỉ để đổi lấy cảm xúc mà anh đem đến cho cậu … cậu cũng thế chứ…

Kris xoay người đổi thế chủ, anh lướt môi trên khuôn mặt mà anh cho là thân thương đến không thể rời bỏ, đồng thời anh cũng cởi bỏ trang phục của Zitao…

Da thịt chạm vào nhau, thứ cảm giác lạ lẫm, để cần phải có nhiều thời gian hơn để biết đó là gì… Cả hai quấn chặt lấy nhau, theo bản năng mà tỏ bày yêu thương cùng nhục dục… Tìm kiếm những ham muốn từ nhau cho tất cả mọi ước muốn…

Đêm nay… là một đêm rất dài đầy gió…

--

Ánh nắng của mặt trời soi rọi qua cửa sổ soi đến chân giường… Kris nằm lặng yên nhìn Zitao đang say giấc nồng bên cạnh mình… Anh khẽ đưa một tay lên, che đi đôi mắt… chỉ để thấy đôi môi trông lúc nào cũng quyến rũ anh đến si mê…

Anh cúi xuống chạm nhẹ lên đôi môi đó rồi khẽ kéo cánh tay mình ra khi Zitao nằm gác đầu lên, anh ngồi dậy nhè nhẹ, nhưng vừa ngồi lên được thì anh bị hai cánh tay dài ôm chặt lấy cùng tiếng nói:

-“ Anh tính trốn chạy em à, Kris?”

Kris bật cười quay lại thì bị Zitao kéo ngã ra giường, anh bật ngữa ra khi Zitao chồm lên người anh giữ anh lại…

-“ Anh tính đi đâu? Đi làm và tạm biệt người anh yêu bằng một nụ hôn nhẹ à?”

Kris lại bật cười đưa tay ra chạm vào khuôn ngực Zitao…

-“ Đừng ngồi lên anh kiểu này anh sẽ chết mất!”

Zitao cúi xuống, lướt môi lên vành tai Kris…

-“ Thế anh muốn em làm anh nóng lên không, em không phải phu nhân của anh để anh chào tạm biệt kiểu đấy!”

Kris xoay đầu đi để môi Zitao trượt qua gáy mình, cảm giác thật dễ chịu khiến anh buông lời:

-“ Vậy em muốn sao?”

-“ Sao phải hỏi em, anh đoán đi!”

Kris quay nhìn Zitao, anh bật người xoay Zitao đổi chổ, đặt dưới thân mình…

-“ Anh phải đi đến Hội sở liền, để lấy lại đơn xin nghỉ!”

Zitao đưa tay lên, chạm nhẹ vào đôi môi đỏ thắm…

-“ Vậy thì cho anh đi!”

Kris cười nhẹ rời khỏi Zitao:

-“ Em cũng về nhà chứ?”

Zitao ngồi bật dậy…

-“ À mà khoan đã! Anh khỏi đi lấy đơn, từ nay anh xin nghỉ đi, em không thích anh hầu hạ mấy lão già đó!”

Kris bật cười lấy quần áo đi tắm:

-“ Vậy anh ở nhà hầu em à?”

-“ Ừ, anh nấu ăn rất ngon!”

Kris bật cười lớn:

-“ Và em muốn nuôi anh ư?”

-“ Không!”

Zitao bước đến đưa tay lên chặn ngay cửa phòng tắm.

-“ Anh nuôi em và hầu hạ em!”

Kris hụp đầu xuống chui qua cánh tay Zitao:

-“ Em tính hay thật đấy!”

Kris quay lại đóng cửa, nhưng Zitao cũng đã cản lại:

-“ Em tắm nữa!”

Rồi thật nhanh Zitao đẩy Kris vào trong tiếng hét lên của Kris:

-“ Em đừng nghĩ anh yêu em thì em muốn gì…”

Nhưng Kris không thể nói hết câu, bởi đôi môi cánh hoa đã giữ khuôn miệng anh lại mất rồi, anh buông tay, để mặc quần áo rơi xuống sàn… lại tìm kiếm một tình yêu cuồng nhiệt từ trái tim anh… từ Zitao.



Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

16#
 Tác giả| Đăng lúc 16-3-2018 01:08:14 | Chỉ xem của tác giả


CHAPTER 14



Hội sở Alba - 8h tối…

Kris cứ cúi gầm mặt xuống hí hoáy ghi chép sổ sách cả hằng giờ đồng hồ, cánh tay anh rã rời, đã vậy Zitao ngồi sát bên anh đến không thể nhúc nhích…

Mấy lão đã về, để mặc anh và Zitao ở lại… làm việc… thật sự anh đang làm việc đàng hoàng, còn Zitao thì không… Cậu ta không yên khi cứ đưa tay nghịch tóc anh, tai anh rồi gáy anh…

Còn anh thì cứ cục cựa bởi nhột mà không làm gì khác để phản kháng, anh cố kìm lòng đến không thể chịu nổi nữa anh mới buông bút xuống hét lên.

-“ Cho anh làm việc, Zitao!”

Nhưng đôi môi đấy cong lên thản nhiên trả lời:

-“ Không, hết giờ rồi!”

Khiến anh nghẹn lời nên lại hạ giọng:

-“ Không làm hôm nay mai cũng phải làm, anh gần xong rồi, cho anh thêm chút thời gian thôi! Em rảnh quá nhỉ, không phụ anh!”

-“ Không, đó là việc của anh, ai biểu anh không chịu xin nghỉ!”

Kris thở ra rồi lại hí hoáy tiếp, vẫn nhận lấy những ngón tay của Zitao trêu chọc anh, đến khi những ngón tay đấy chạm vào khuôn ngực anh thì anh lại buông bút…

-“ Em mà kích thích anh nữa là em chết với anh!”

Zitao buông tay ngã ra ghế, nhìn Kris với sự thách thức…

-“ Thách anh cũng không dám làm gì nơi này!”

Kris chồm lên, thật nhanh anh kéo Zitao lên bàn, rồi đẩy Zitao nằm ngữa ra trong tiếng cười đầy sảng khoái của Zitao…

-“ Em thích thì anh chìu em!”

Nói xong Kris đẩy tay thật nhanh và mạnh, hàng nút áo của Zitao bung ra, để lộ khuôn ngực rắn rỏi… Kris chạm tay vào…

-“ Tối nay anh sẽ cho em biết thế nào là trêu ghẹo anh, đến khi nào em van xin anh tha cho em mới thôi!”

Rồi Kris cúi xuống, không để Zitao nói lời gì, cũng không để Zitao kịp phản kháng… Anh cảm thấy đầy hứng khởi bởi sự thách thức của Zitao…

Zitao cảm thấy toàn thân như không còn chút sức để phản kháng, cùng với sự ham muốn mà Kris đang khơi dậy trong anh, anh mặc nhiên để Kris chủ động… Tận hưởng thứ cảm xúc thăng hoa mà Kris đã đem lại, trong tận đáy lòng anh, anh muốn Kris kìm giữ anh giữa những suy nghĩ bốc đồng và nổi loạn…

Anh thích được như thế này… được Kris giữ chặt trong vòng tay, được đối diện với đôi mắt đen láy… được đôi môi đỏ thắm kia lấy hết hơi thở… Để anh chơi vơi níu giữ lấy cánh tay mạnh mẽ…

Được Kris dìu anh đi, giữa những yêu thương lạc loài nhưng có cùng một cảm giác… Được quyền sống thật với con người anh, cởi bỏ lớp giả trang nặng nề mà anh phải mang trong 9 năm qua…

Kris cúi xuống một lần nữa… để lấy đi những tiếng rên rĩ dần khát khao từ sự khoái cảm mà anh đang trao cho Zitao… Giữa sự tĩnh lặng của nơi chốn không người, thanh âm đầy nhục dục quyện vào nhau… Cả hai ôm chặt nhau… đạt đến sự thăng hoa khi thật sự hiểu nhau cần gì…

--

Zitao ngồi trong thư phòng, anh xoay cái ghế đối diện bức tường sau lưng anh, một bức tường cao sừng sững có bức họa cha anh… Đôi mắt ông ta như đang nhìn xuyên suốt tâm can anh…

Giờ đây anh đã hoàn thành xong mọi thứ… để cần phải kết thúc… Anh biết rõ thứ anh lấy đi từ hắn, cũng bị hắn tước đoạt ở bản thân mình. Nhưng không ngại điều gì, bất chấp thủ đoạn để thành công là thứ anh học được trong 9 năm qua…

Anh mỉm cười có vẻ đắc chí… chỉ trong tối nay thôi, mọi thứ sẽ được phơi bày… hắn… Kris sẽ mất tất cả, những gì mà hắn đã cất công tạo nên ở Venezia này…

Zitao đứng lên, khi nghe tiếng quản gia Dino vang lên trước cửa thư phòng:

-“ Thiếu gia, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi!”

Zitao bước ra cửa, anh mỉm cười với quản gia của mình:

-“ Chuyến tàu mấy giờ?”

-“ 9h, khi lễ mừng thọ đã xong!”

Zitao gật đầu bước về phòng… Anh soi mình trong gương… tràn đầy năng lượng sống, anh khiến hắn yêu anh đến điên cuồng, có thể bất chấp làm mọi việc vì anh, dù phải hy sinh bản thân mình…

Đây là thứ tình yêu mà những con người giương giương tự đắc bảo mình biết yêu đúng nghĩa, luôn ca ngợi nó trên môi…

Zitao nhích khóe môi, đem nụ cười khinh miệt trao cho tất cả mọi người ở đời… Anh xoay người trong bộ lễ phục… rời khỏi phòng… khỏi nhà, đến dự tiệc mừng thọ của Bá tước Aldo…

--

Kris chỉnh chu lại trang phục khi hôm nay anh là khách, anh cáo bận việc nên không thể lo lễ tổ chức mừng thọ cho ngài Aldo. Thật sự là anh dành thời gian ở bên Zitao… Cả hai gần như không thể rời nhau, lúc nào Zitao cũng để lại cho anh sự quyến luyến.

Anh chỉ biết chìu chuộng Zitao trong mọi thứ vì anh nghĩ đến quãng thời niên thiếu của Zitao mất mát mà bù đắp, anh biết mình chỉ có thể làm được như thế cho người mình yêu thương…

Kris cầm lấy cái hộp mà Zitao đưa cho anh, anh mở ra… đóa cẩm chướng xanh mà cậu ta muốn anh đeo lên áo cho tối hôm nay… để tỏ rõ giới tính của mình…

Zitao cho anh chọn lựa…? Không… Kris gài đóa hoa lên ve áo… khi anh biết rõ… đêm nay anh có thể đánh mất cả thế giới của mình, thế giới mà anh đã vun đắp bằng hai bàn tay trắng và sự chân thành…

Anh mỉm cười với chính mình… Em biết, vì em mà anh có thể làm tất cả, kể cả hy sinh bản thân anh, chỉ cần anh làm cho em thấy, tức em sẽ hiểu bởi con người em cứng đầu cứng cổ đến khó dạy bảo…

Kris lại mỉm cười buông tay, anh cảm thấy việc mình làm rất đáng cho Zitao… Dù mất đi mọi thứ, chỉ cần Zitao bên anh, cũng đủ để anh trải qua những ngày tháng còn lại trong đời…

--

Zitao cố tình đến trước Kris… Anh chọn cho mình một chổ đứng thích hợp để thấy rõ quang cảnh buổi lễ tối nay… Anh mỉm cười nhìn những người có danh tiếng ở Venenzia bước vào cổng gửi lời chúc tụng ngài Aldo…

Thứ phù phiếm xa hoa, lời nói giả dối khiến anh ghét cay ghét đắng… Cả quận San Marco đến như gần hết nhưng anh vẫn không thấy Kris… Hắn còn đang suy nghĩ? Hay thật sự hắn không dám lộ diện giới tính của mình trước toàn dân Venezia…

Vừa nghĩ đến đó trái tim Zitao rung lên, bằng những cảm xúc mà Kris trao cho anh khi hai người bên nhau… Thật anh không thể nào rời mắt cho nhân dáng đấy… quả nhiên hắn là gã đàn ông tuyệt mỹ nhất Venezia…

Zitao dời mắt xuống khuôn ngực Kris, nụ cười nở trên môi anh khi anh thấy đóa hoa cẩm chướng màu xanh rõ ràng đến thằng đui cũng thấy…

Kris bước vào trong ánh nhìn ngạc nhiên của mọi người, trong tích tắc đấy ánh nhìn chuyển thành sự khinh miệt… Anh mặc kệ mọi thứ vẫn thản nhiên bước đến chổ chủ nhân buổi tiệc…

Ngài Aldo run rẩy đứng không vững khi thấy đóa hoa trên ngực Kevin… Hắn ta đang làm gì thế kia, mặt mũi ông đã mất ở Venezia này rồi…

Phu nhân của ngài Aldo cũng không sao kìm chế được bản thân mình, cả hai như lên máu khi cảm nhận sự xấu hổ biến chuyển thành sự nhục nhã… Ông đợi Kevin bước đến, không để hắn nói lời nào là suy nghĩ của ông…

Ông giơ tay lên khi từ trước đến giờ rất quý mến Kevin, xem Kevin như con cháu, nhưng ông chưa kịp thì bà vợ của ông đã giơ cao tay trước ông, giáng xuống… Một lực mạnh mẽ khiến ông có cả cảm giác…

*Chát*

Kris nhận lấy cái tát tai của phu nhân ngài Aldo, tiếp sau đó là những tiếng chửi rủa đồng loạt vang lên, những món đồ trong tầm tay có thể với được đồng bay đến anh…

Anh ngã ra khi nhận lấy viên đá lớn bay thẳng vào trán, cảm thấy đầu óc xoay mòng… Tiếng chửi rủa xua đuổi thậm tệ như nước lũ đổ vào tai anh, vậy mà không khiến tai anh ù đi, còn như nghe được rõ hết thảy…

Kris đưa tay lên, hứng chịu mọi thứ trong cái nhìn lạnh lùng từ đôi mắt nâu, khóe môi hình cánh hoa anh đào khẽ nhích lên, trao cho anh sự khinh miệt, rồi nhân dáng đấy quay đi, bước nhanh ra khỏi cổng…

Kris buông tay gục xuống… anh đã mặc kệ mọi thứ như Zitao đã mặc kệ anh… Kris khép mắt lại, trái tim anh như vỡ đôi để máu chảy ra khỏi lồng ngực… những nghi ngờ đã trở thành hiện thực.

Nhưng anh vẫn không tin vào những gì anh đã thấy… Hy vọng… luôn luôn hy vọng… từ một tình yêu mong manh… rất cần nhiều thời gian để vun đắp…

--

Zitao đứng trước mũi thuyền, đêm nay có gió lớn, như đêm đầu tiên đấy, nhưng gió lạnh không sao khiến anh đóng băng cảm xúc của bản thân mình… anh mỉm cười… chua chát… cay đắng… khi mọi điều đều như ý anh mong đợi…

Anh luôn là một người thành công và đạt được những điều mình muốn… Thì sao… Thì sao… Anh lại cảm thấy đau lòng thế này, thứ đau lòng này khác hẳn những ngày tháng anh mệt nhọc vì vất vả gây dựng sự nghiệp.

Thứ đau lòng này đang dày vò trái tim anh…

--

Kris không thể nào gượng đứng dậy được nữa, anh mặc kệ những kẻ đang cho rằng được quyền xử anh, tiếng ngài Aldo không thể nào lẫn lộn giữa đám đông đang la hét quanh anh…

-“ Tống cổ hắn ra khỏi Venezia đi… tống cổ hắn đi…”

-“ Được…”

Người có quyền nhất không tống anh vào tù để chết rục xương vì lỗi lầm chỉ dành riêng cho anh chịu…

*Tùm*

Kris cảm thấy lạnh… lạnh lắm… khi bọn họ đẩy anh xuống biển… Anh khép mắt lại nấc lên, tiếng nấc của anh chỉ có âm thanh gọi tên người mà anh yêu đến có thể hy sinh bản thân mình…

“ Zitao…”

Rồi anh chìm xuống… nơi tận cùng của sự tối tăm và biết chắc không có vòng tay của người ấy kéo anh lên, như anh đã từng đưa tay mình ra để đỡ lấy người ấy…

Đêm nay như đêm đó… dài dằng dặc và có gió lớn… thật lớn…




Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

17#
 Tác giả| Đăng lúc 16-3-2018 01:25:10 | Chỉ xem của tác giả


LAST CHAPTER



Zitao chạy thục mạng về nhà khi tàu anh vừa cặp bến là quản gia Peter đón anh… cũng chỉ vỏn vẹn…

-“ Phu nhân đang hấp hối!”

Tại sao anh lại phải gánh chịu những cảnh chia biệt đến không thể cứu vãng. Anh dùng hết hơi tàn lực kiệt trong bản thân mình lao nhanh về phòng mẹ…

Một căn phòng rộng lớn đầy đủ đến xa hoa lộng lẫy chỉ thiếu đi sự quan tâm… Zitao khụy xuống bên giường mẹ, anh nắm chặt tay bà, nghẹn ngào buông lời…

-“ Con đã về!”

Mẹ anh mở mắt… một đôi mắt đen láy như ai kia… phải chính đôi mắt này với ánh nhìn ấm áp đã vực anh dậy trong lúc anh yếu đuối nhất…

-“ Ta nghĩ không thể gặp con trai lần cuối…”

Zitao hé miệng thì lại nghe…

-“ Để mẹ nói khi không còn kịp… Chẳng ai có quyền lên tiếng trước con trừ khi người đó chỉ còn một cơ hội cuối. Mẹ cảm thấy an lòng khi con đã trưởng thành thật sự… Dù là sự trưởng thành của con như cha con. Con giống hệt tính ông ấy. Không cho bất kỳ ai gây ra lỗi lầm cho mình, và chỉ cho mình được quyền gây ra lỗi trên người khác! Ta không trách con, chỉ mong con hài lòng với những gì con nghĩ, con muốn là ta yên lòng ra đi rồi, chào con…”

Zitao hét lên gọi mẹ… nhưng cánh tay đấy buông thõng rời khỏi tay anh… Rõ ràng anh không thể giữ những người yêu thương bên cạnh mình… Anh gục xuống, bật khóc nức nở…

Jinchi rời khỏi phòng, nàng bước đi trên hành lang rộng lớn. Từ bây giờ trở đi, nàng sẽ tìm vui từ những con người muốn sống mà không có quyền sống… Để nàng biết phải trân trọng với những gì mình có được… không như ai kia…

--

Trại tế bần Paris - 8 tháng sau…

Jinchi sắn tay áo đỡ đầu Kris dậy, nàng nói nhỏ…

-“ Anh uống chút thuốc đi!”

Nhưng nhận lấy cái lắc đầu của Kris.

-“ Cứ để mặc anh, những người khác đang cần em hơn!”

Jinchi lắc đầu cố gắng vực Kris dậy được mới thôi, nàng đỡ Kris trong cánh tay mình, khuôn mặt trắng lại gầy gò, nhưng vẫn đôi mắt đen sâu thẳm đấy, vẫn ánh nhìn ấm áp đang trao cho nàng.

-“ Cảm ơn em!”

-“ Em làm mọi điều là vì em chứ không vì anh, cố lên, anh bỏ đi như thế này sao?”

-“ Anh đã tự ý chọn con đường này cho bản thân mình, anh không hối hận!”

-“ Em biết…”

Jinchi đặt Kris nằm trở lại giường…

-“ Anh không bao giờ biết hối hận với những gì anh đã làm, anh luôn là một người mạnh mẽ và bản lãnh!”

Kris gượng cười…

-“ Cảm ơn em!”

Jinchi hạ giọng nắm lấy tay Kris…

-“ Em biết, người anh cần cho những phút giây cuối cùng này không phải là em. Nhưng nếu như ai đó không bao giờ đến nữa, anh sẽ cho em bên anh vào phút cuối chứ!”

-“ Anh còn đủ súc để cản một ai đó sao!”

Jinchi bật cười trong nước mắt khi Kris đùa…

-“ Thượng Đế cũng không yêu anh bởi anh không biết yêu bản thân mình!”

Kris bật cười nhỏ:

-“ Em cũng biết nói chuyện tiếu!”

-“ Là do ở bên anh đấy thôi! Anh ngủ đi, mai em lại đến, và cũng mong nhận được từ anh sự ấm áp này!”

Kris gật đầu khép mắt lại…

Jinchi rời trại, nàng đi nhanh trên con đường hướng về dinh thự nhà Huang… 8 tháng rồi nàng không trở về đây, nơi mà nàng nghĩ chỉ chứa toàn yêu thương, nhưng không ngờ lại có con người máu lạnh đang tồn tại…

--

Quản gia Peter đứng đợi Jinchi ở vườn nhà, khó khăn lắm ông mới hẹn được nàng gặp tại gia. Vì nàng như cắt đứt mọi quan hệ giữa nàng với nhà Huang. Nếu như quản gia Dino bên Venezia không nhờ ông thì ông chẳng nhọc công làm gì. Ông như chết từ ngày phu nhân ra đi rồi.

Jinchi dừng bước khi thấy quản gia Peter đứng đợi mình dưới tán cây trong vườn, nàng bước tới hạ giọng:

-“ Tôi có rất nhiều việc, chỉ sắp xếp ra đây được chút thôi!”

Nàng chỉ nói nhiêu đó, vì thấy quản gia Peter già hẳn đi, cũng khiến nàng đau lòng, nàng nghe:

-“ Nếu ông Dino không nhờ tôi, tôi cũng chẳng nhờ cô vì tôi nghe ngóng Kris ở trại tế bần, mà cô làm ở đó?”

-“ Ông ấy tìm anh Kris để làm gì? Phải anh ấy đang ở trại!”

-“ Tôi không biết ông ta tìm cậu ta để làm gì, nhưng có tin của cậu ta thì tôi cũng báo cho ông ấy biết, à mà cậu ta làm gì ở trại?”

Jinchi thở ra:

-“ Cháu nói với ông, ông không được nói cho thiếu gia biết đâu đấy!”

-“ Được! Thiếu gia giờ cũng không rảnh đâu mà lo chuyện của ai, cậu ta lao đầu vào những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng, giờ có bão cũng không thể đánh thức cậu ta được!”

Jinchi lại thở ra:

-“ Anh ấy làm tình nguyện viên chăm sóc bệnh nhân ở trại. Nhưng giờ anh ấy cũng đã lây bệnh rồi, không thể cứu nữa!”

Quản gia Peter thở ra:

-“ Đời người chỉ như gió thoảng mây bay!”

-“ Thôi cháu về nhé, bệnh nhân ở đó đang chờ cháu, cần cháu!”

Jinchi đi nhanh ra, hướng về trại tế bần…

Zitao bước ra khỏi chổ nấp khi quản gia Peter đã vào nhà, anh rảo bước theo chân Jinchi…

--

Kris gượng dậy trong cơn ho dữ dội, anh cảm nhận như ai đó xé toang lồng ngực anh, anh đưa tay ra cố với lấy nước… sao ai đặt bình nước xa anh quá… anh nhận lấy sự vô dụng của mình…

Những ngày nằm để chờ kết thúc sao nó dài thế này… Cô đơn lại lạnh lẽo… Anh gục xuống đưa tay bịt miệng mình… Một dòng máu đen đặc vừa phun trào ra… từ trái tim anh… thắt lại, bờ vai anh run bần bật khi không thể kìm chế bởi cơn ho lại đến…

Zitao bước đến… từ từ… đủ để anh cảm nhận mọi thứ trước mắt anh… khung cảnh trước mắt nhòe đi, nhưng cũng đủ để anh đau đến xé lòng… anh khụy xuống, đưa vòng tay mình ra… đỡ lấy thân thể gầy gò của Kris trong vòng tay… ôm chặt… anh bật khóc như một đứa trẻ…

Kris khép mắt lại, anh cảm thấy bình yên trong vòng tay của ai đó, người đến để tiễn anh, hay còn đòi hỏi ở anh những gì nữa… anh không còn gì để trả cho người… anh chợt nhớ nên gắng gượng dậy…

-“ Cậu tránh xa tôi ra đi, tôi sẽ lây bệnh cho cậu đó!”

Zitao cúi xuống, nhận lấy đôi mắt đen láy có cái nhìn ấm áp đang trao cho anh… Anh lắc đầu, để mặc những giọt nước trong mắt mình tuôn rơi xuống khuôn mặt thân thương đấy, anh nghẹn ngào…

-“ Tha thứ cho em!”

Zitao cúi xuống thấp hơn, anh bồng Kris lên, giữ trong tay…

-“ Em sẽ đưa anh về… với chị… với em… sẽ không bao giờ rời bỏ anh nữa!”

Nói xong Zitao đưa Kris về dinh thự, hai giờ sau anh đưa Kris lên thuyền đi Venezia…

--

Kris ngồi tựa người vào Zitao, trước mũi thuyền, anh mở mắt ngước nhìn trời trong, nghe tiếng Zitao thì thầm bên tai…

-“ Anh lạnh không? Chúng ta vào trong nhé!”

Kris khẽ lắc đầu:

-“ Lâu rồi anh không được nhìn ngắm trời đất!”

Zitao xoay người mở rộng vòng tay ôm Kris vào lòng, anh gục đầu vào vai Kris…

-“ Lâu rồi em không được anh ôm em!”

Kris bật cười nhỏ đưa tay mình ra, ôm Zitao vào lòng…

-“ Anh không thể chăm sóc cho em nữa rồi, Zitao!”

Zitao lướt môi trên gáy Kris…

-“ Vậy để em chăm sóc cho anh!”

Kris lại bật cười nhỏ:

-“ Anh thật vô dụng…”

Nhưng Kris không thể nói thêm khi anh nhận lấy ngón tay Zitao đặt lên môi mình…

-“ Kris…”

Zitao hạ giọng, nghe:

-“ Anh đây!”

-“ Nói với em một lần nữa, rằng anh yêu em hơn chính bản thân mình!”

Kris gật đầu:

-“ Anh yêu em!”

Zitao cúi xuống:

-“ Cảm ơn anh với những gì anh đã làm cho em, em cũng yêu anh!”

Hai đôi môi lại một lần nữa chạm nhau, trao đi tình yêu cuối cùng, một tình yêu duy nhất… chân thật nhất…

Zitao siết chặt Kris trong vòng tay, anh run rẩy nén lòng lại, nhưng vẫn không sao kìm lại được sự đau đớn của mình khi Kris rời xa anh… mãi mãi… Khuôn mặt đáng yêu đấy khép chặt bờ mi, nhưng đôi môi đỏ thắm lại vẽ nên một nụ cười… Zitao ngước nhìn trời cao… anh cũng mỉm cười… xót xa…

--

Từng bước chân Zitao đạp trên lá khô với Kris trên tay, anh huyên thuyên…

-“ Chúng ta về đến nhà rồi, em đưa anh đến thăm chị, chị sẽ nhìn em với sự hờn trách… Sao cũng được bởi tội lỗi em gây ra thật lớn, em sẽ dành quãng đời còn lại của em bên anh, bên chị… chỉ để yêu thương!”

Zitao đặt Kris bên mộ Angelia, anh cúi xuống cầm đóa hoa cẩm chướng màu xanh gài lên áo mình, chổ ngực trái nơi có trái tim… đã biết đập nhịp yêu thương…

Rồi anh nằm xuống bên Kris, vòng tay qua thân Kris, ngã đầu vào khuôn ngực lạnh, nhưng anh biết tình yêu từ trái tim trong lồng ngực con người này luôn còn mãi và chỉ dành cho anh… Zitao khép mắt lại… cảm nhận sự bình yên…







08/03/2018




P/S: Nói sao với hai bạn nhỉ. Có lẽ nên dùng từ "Cảm ơn" đến quen thuộc.
Chúng ta luôn hiểu bất cứ mọi thứ trên thế gian đều có ưu khuyết.
Động lực mà hai bạn dành cho tôi đó là sự hối thúc mà tôi căm ghét...
Để bù lại những điều có thể kết nối giữa chúng ta...
Một tình yêu bất diệt của những trái tim yêu thương...
Không đạt đến sự cao thượng...
Nhưng cũng không phải là không quý giá...
Với suy nghĩ của con tim cùng lý trí có một giới hạn nhất định...
Chỉ để biết thứ tình iu đó là vô định... hướng...
À... mà không...
Chúng ta một lần nữa đã ký kết...
Ước mơ... của tôi... gửi vào những ngôn từ mà tôi cho là... vô cảm...
Dành riêng cho những con người chưa từng biết thế nào là rung động... vì iu
Chúc hai bạn luôn hài lòng với những gì mà tôi nhờ cánh diều này gửi đến phương xa...
Nhớ... tất cả những con người ấy...

Hẹn gặp lại trong một ngày gần đây! Thân Ái...


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách