Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Xem: 13315|Trả lời: 44
Thu gọn cột thông tin

[Longfic] [Longfic | T] Gotta Be You | Nicky Brown | BTS - Fictional Girls | Completed

[Lấy địa chỉ]
Đăng lúc 29-6-2014 15:11:38 | Xem tất |Chế độ đọc


GOTTA BE YOU


Author: Nicky Brown
Post-er: JYJ_Jaejoong_86
Title: Gotta be you
Category: Longfic, happy ending
Rating: T
Characters: Kim SeokJin (Jin), Kim TaeHyung (V), Jeon JungKook, Park Haru, Min JiHyun, Choi Jangmin
Disclaimer: Tất cả đều là của Au, trừ những thứ không phải của Au :3
Summary: Chỉ một ngày thôi, nếu tôi được ở bên em. Chỉ một ngày thôi, nếu tôi được nắm lấy tay em. Chỉ một ngày thôi, nếu tôi được ở bên em. Chỉ một ngày thôi, nếu chúng ta được ở bên nhau...
Lịch post: Thứ 4 & Chủ Nhật hàng tuần
Cap xin phép:


*
* *


Trailer


KookRu Cp
(Jeon JungKook - Park HaRu)



TaeJi Cp
(Kim TaeHyung - Min JiHyun)



JinJang Cp
(Kim SeokJin - Choi JangMin)



*
**


Rate

Số người tham gia 1Sức gió +5 Thu lại Lý do
anglemoon + 5 Ủng hộ bạn!

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 29-6-2014 15:16:21 | Xem tất


~*Chapter 1*~


Mp3: Eyes, Nose, Lips - TaeYang


Seoul chiều mưa, bước chân của thanh niên đang tuổi ăn tuổi chơi bỗng nặng trịch khiến âm u cả một đoạn đường, âm hưởng của cuộc sống dù vẫn rõ rệt như ngày thường nhưng trong lòng nó lại không có chút rộn ràng nào cả. Park Haru ngước mắt nhìn lên trời, cảm nhận những giọt mưa lạnh toát táp vào mặt mình nhưng không hề né tránh vì nó tự cho phép bản thân trong ngày hôm nay được khóc, được hòa những giọt nước mắt của mình vào màn mưa trắng xóa. Người qua đường ai ai cũng nhìn nó với ánh mắt kì lạ nhưng nó chẳng quan tâm, vì đã từ lâu rồi, nó không còn quan trọng suy nghĩ của mọi người với mình nữa...

"Jeon JungWon, là anh đang khóc có phải không?..."

Haru nhủ thầm trong đầu, đôi môi khẽ mỉm cười nhìn bầu trời với vẻ lạc lõng, nó nhớ mang máng ngày này tám năm về trước, khi mà chỉ vì chút ích kỉ một đứa trẻ đã cướp đi sinh mệnh của một con người. Nó đã không dưới trăm lần mong ước ngày hôm đó trở lại, để nó có thể sửa lại lỗi lầm của mình...

"Haru à!" - Nó ngoảnh đầu khi nghe tiếng gọi, một tên nhóc đang lấy cặp sách che mưa mà chạy đến, vừa chạy vừa gọi nên giọng có chút hụt hơi. Haru đã sớm nhận ra đó là Jeon JungKook, cậu bạn thân học cùng lớp và cũng là em trai của người đàn ông xấu số đã từng bị nó hại đến mức mất mạng. Nhìn cậu, nó chợt cảm thấy sống mũi cay cay nhưng cố nén lòng để không khóc lên thành tiếng. JungKook vừa túm được tay Haru đã lôi con bé đứng xuống dưới mái hiên của một ngôi nhà, giọng gấp gáp. - "Làm gì mà không bắt máy vậy hả???"

"Tớ để im lặng." - Nó đáp ngắn rồi quay mặt đi, không muốn nhìn JungKook thêm nữa. Không hiểu sao nhưng cứ vào ngày này, nếu trông thấy cậu thì nó sẽ lại tự đau lòng cho nên luôn quay mặt đi, để không trông thấy cái vẻ ân cần, quan tâm ấy nữa.

JungKook mở cặp định lấy chiếc khăn bông vừa mua cho chị gái ra để lau khô tóc cho Haru thì đột nhiên đôi bàn tay cậu dừng lại khi nghe câu hỏi từ con bé. Dù nó đang nhìn đến một hướng khác nhưng câu hỏi lại rõ ràng là dành cho cậu nên trong một giây, cậu cảm thấy một cơn nhói lòng ập đến:

"Này, cậu đừng quan tâm đến tớ nữa có được không?"

Haru khịt mũi một cái rồi nuốt khan, biết chắc câu hỏi của mình sẽ làm cậu bạn tổn thương nhưng thứ nhất là dù sao nó cũng nói ra rồi, thứ hai là nó cho rằng nói ra sớm cũng tốt, trước khi một kết cục tương tự như của Jeon JungWon sẽ lại đến với JungKook, nó không dám hình dung ra việc vì mình mà sẽ có hai con người biến mất khỏi thế gian này. JungKook cũng có cảm giác y hệt như Haru, chỉ là cậu luôn không hiểu tại sao con bé đó vẫn cứ canh cánh trong lòng sự việc xảy ra với anh trai cậu như vậy, đã thế còn luôn giữ một khoảng cách an toàn với cậu nữa chứ. Thở mạnh một cái rồi JungKook thảy cái khăn lên đầu Haru, hai bàn tay nhanh nhẹn vò tung mái tóc con bé cùng với câu trả lời ngắn gọn:

"Không được." - Đôi tay ấy vẫn tiếp tục lau tóc cho Haru và chỉ dừng lại khi đột nhiên con bé kéo ống tay áo của cậu lên, để lộ một vết sẹo dài đã mờ đi theo năm tháng nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ lành lại được. Cậu vội vàng rụt tay lại và kéo áo xuống, hẩy đầu Haru một cái rồi nói với giọng răn đe. - "Đừng xem cái này nữa, từ giờ tớ cấm cậu đấy."

"Cấm gì chứ? Phải nhìn cái sẹo đó tớ mới lấy lại tinh thần được." - Haru cãi lại nhưng cũng nhanh chóng nhận thêm cái cốc đầu nữa từ tên bạn với gương mặt búng ra sữa:

"Vậy cũng cấm! Nó có gì đặc biệt mà lại phải nhìn mới lấy lại được tinh thần? Tại sao không nhìn mặt tớ mà lấy tinh thần đi này?"

"Thôi bỏ đi." - Phẩy tay một cái rồi Haru quay lưng đi trước, để JungKook phải vội vàng đuổi theo sau, trên con đường mưa vẫn nghe tiếng hai đứa nói chuyện, người mở lời là Haru. - "JiHyun bạn cậu đâu rồi?"

"Ai biết? Nó mới thất tình hay sao đó, tớ liên lạc mãi không được. Có khi lại vào mấy cái club ở trung tâm thành phố rồi."

"Cái gì?"

.

.

.

Star Club, phố KangWon, thủ đô Seoul...

Lúc này là chín giờ tối và club này vẫn chưa đông khách lắm nhưng đã thấy lác đác vài bóng người, trong đó có một đứa con gái khá nổi bật với mái tóc màu đỏ sáng đang ngồi uống rượu một mình. Hiển nhiên đó là Min JiHyun, kẻ vừa được Haru và JungKook nhắc đến ban nãy. Nó đang dần ngâm bản thân mình vào men rượu dù thực tình thì vào thời điểm này, nó còn chưa đủ tuổi vị thành niên nhưng ai quan tâm chứ? Miễn là có một cái chứng minh thư giả cùng với son phấn lòe loẹt, quần quần áo áo là tha hồ vào rồi, nhất lại là khi vẫn còn sớm, mấy anh chàng bảo vệ bên ngoài cũng không quá khắt khe kiểm tra...

JiHyun cầm ly Henessy mà xoay xoay trên tay rồi uống mạnh một hơi, không nhận ra ở quầy rượu vừa xuất hiện một chàng trai mới trong bộ đồng phục nhân viên. Gã thanh niên mỉm cười nhìn quanh club một lượt rồi bắt đầu việc lau cốc và pha rượu của mình, không quan tâm lắm đến con bé mặt non choẹt vẫn đang uống thứ chất lỏng cay đắng kia, chỉ đến khi nó yêu cầu cho thêm một ly rượu nữa thì lúc ấy anh chàng mới vội ngăn lại:

"Trông cô có vẻ như đã uống nhiều rồi."

"Thì sao?" - Nó đáp lạnh nhạt cùng đôi mắt vô hồn rồi hỏi lại cùng nụ cười khinh khỉnh. - "Chuyện đó có liên quan đến anh?"

"À không... chỉ là... trông cô không giống như người có thể uống được rượu nên tôi mới..." - Anh chàng lắp bắp trả lời rồi vội cúi đầu xin lỗi khách, vừa lúc đó thì bị JiHyun nắm lấy cổ áo và lôi xuống ngay gần mặt con bé nên hết hồn, trợn tròn cả mắt. Còn con bé họ Min đó, nó chỉ nhoẻn miệng cười, nhìn bảng tên của anh một lần rồi hỏi:

"Thế rốt cuộc anh có định rót rượu không, Kim TaeHyung-sshi?"

"V-vâng, cô chờ một chút..."

Chàng thanh niên quầy rượu Kim TaeHyung được dịp hết hồn hết vía, thật ra trước nay anh cũng đã bị túm cổ mấy lần rồi nhưng toàn là các vị đại ca máu mặt dọa đánh dọa giết thôi chứ chưa có cô gái nào làm vậy cả, nhất lại là một người xinh đẹp như vậy, thành ra có chút bàng hoàng, may sao vẫn đủ tỉnh táo để rót thêm cho con bé một ly rượu nữa. Thực tình... với một người chẳng bao giờ uống rượu như anh thì những đứa con gái người lúc nào cũng nồng nặc mùi men thế này thật chẳng dễ dàng gì để nói chuyện...

***

Thoắt cái cũng gần đến giờ đóng cửa club, TaeHyung trở lại sau khi đổi ca xuống hầm rượu thì vẫn thấy JiHyun ngồi đó, chỉ là trong trạng thái say mèm rồi thôi. Anh đi đến, gõ gõ xuống bàn để gọi con bé dậy nhưng nó hoàn toàn không phản ứng lại, thành ra cũng có chút bất lực nhìn quanh, gọi thêm một anh bạn đồng nghiệp nữa để nhờ sự giúp đỡ:

"HoSeok hyung, cô gái này giờ tính sao đây?"

"Xem điện thoại gọi cho người nhà đi, bằng không nhìn chứng minh thư đưa người ta về cũng được." - Cái người tên HoSeok đó đáp nhanh rồi vội vàng bỏ bộ đồng phục lại, không quên nhắc nhở. - "Nhớ đóng cửa cẩn thận nhé, hyung phải vào viện trông mẹ nữa."

"Vâng, hyung đi cẩn thận..." - Đáp có vậy rồi TaeHyung thở dài, thực sự vẫn không có đủ can đảm để lần mò túi quần túi áo của người ta, dù sao cũng là con gái mà. Anh đi xung quanh JiHyun một lượt rồi mở túi xách của con bé ra, chẳng có cái điện thoại nào cả mà chỉ có một tấm chứng minh thư ghi rõ tên tuổi, địa chỉ thôi. Cầm lên một cách hài lòng rồi anh mỉm cười. - "Lee SoEun, số 549 CheongDamDong."

Cố gắng nhấc cái cơ thể nồng mùi rượu kia ra khỏi ghế, TaeHyung để tay JiHyun choàng qua vai mình rồi đưa ra ngoài, dự định sẽ bắt một chiếc taxi rồi nhờ người ta đưa về nhưng hóa ra khó khăn hơn anh tưởng nhiều. Con bé đó vốn đã không tỉnh táo lại còn khua tay khua chân loạn lên làm cả hai đổ rầm xuống nền nhà, điều đó khiến TaeHyung cảm thấy cái cổ của mình sắp gãy ra được đến nơi rồi nhưng vẫn một lần nữa phải kéo con bé không biết trời đất gì kia dậy. Ngay lúc đó, JiHyun đột nhiên hé mắt ra nhìn anh, hai tay nhanh chóng quàng quàng cổ anh mà cười ngây ngô trong cơn say vẫn đang quẩn quanh cơ thể nó:

"Aigoo, đáng yêu quá ~ SangHyun của chúng ta đẹp trai quá đi ~" - Nó cứ vừa cười vừa ôm lấy TaeHyung như vậy khiến anh như đông cứng, không biết phải làm gì, chỉ đực mặt ra nhìn con người kia chu mỏ lên rồi dần đưa môi về phía mình. Khoảng cách ngày càng gần nên chân tay anh bủn rủn cả ra, lo lắng về một tương lai có kẻ say khướt cưỡng hôn đôi môi tỉ won của mình nhưng may sao, trước khi kịp làm điều đó thì JiHyun đã gục thẳng vào vai TaeHyung mà ngủ, tiếng thở phì phì như con mèo ốm cứ phả vào cổ anh ấm nóng. TaeHyung thầm nghĩ: "Con gái gì mà tự do quá vậy hả? May cho cô, Kim TaeHyung tôi đây là người tốt..."

Chỉ có vậy rồi anh kéo con bé ra khỏi club, cố gắng bắt taxi rồi nhờ chú tài xế đưa nó về, sau đó mới có thể thẳng lưng mà quay vào dọn dẹp quán. Aigoo, mỗi ngày lại vài ca như thế chắc anh cũng đến mức nghỉ việc mất...

.

.

.

Trong khi đó, tại ngôi biệt thự của nhà họ Park, Haru đang ngồi co chân trên ghế sofa mà lo lắng cho việc giờ này JungKook vẫn đang chạy đi chạy lại ngoài đường. Nghe nói cô bạn Min JiHyun của cậu vẫn chưa về nhà mà nó lại bị cấm cửa sau mười hai giờ đêm nên chẳng thể giúp đỡ được gì cả, thỉnh thoảng lại thấy cậu chạy ngang qua cửa nhà nhưng cũng chỉ biết thở dài ngao ngán. Giới trẻ giờ manh động quá, chỉ vì thất tình mà đi biệt tích luôn vậy sao chứ?

Đang tha thẩn đứng ở ban công như vậy thì Haru nghe tiếng chuông điện thoại nên vội quay vào nhà và bắt máy, đầu dây bên kia là thằng anh họ Kim SeokJin của nó, cái kẻ mà mới hai mươi ba tuổi đã học cách quản lí cả tập đoàn lớn của gia đình ấy...

"Uhm, sao?" - Nó hỏi trước, giọng điệu vẫn bất cần và vô lễ như mọi khi.

"Nhóc con, nói chuyện với anh thế à?" - SeokJin cười khẩy rồi nói tiếp. - "Mai có muốn đi thăm bà nội không?"

"Ài, bà nội của anh nhưng là bà ngoại của em nhé, anh biết là bà không thích em còn gì? Qua đón nhóc Maru là được rồi." - Nó đáp nhạt như vậy rồi dùng tay mân mê chiếc vòng tràng hạt treo trên đầu giường của mình. - "Với bà thì chỉ có đám con trai bọn anh là cháu thôi."

"Nói gì vậy chứ? Bà chỉ hơi lo lắng cho việc em hay lêu lổng ở ngoài thôi. Mai đến xem, giả vờ ngoan ngoãn chút là được rồi."

"Thôi khỏi, ông anh cứ đi đi, em không thích giả vờ. Mà này, anh đang vừa đi xe vừa gọi điện đấy à?" - Đột nhiên nghe thấy tiếng động cơ xe nên Haru mới hỏi vậy, ai ngờ trúng phóc. Đã thế tên họ Kim kia còn chẳng thèm chối mà đáp luôn:

"Ừ, anh vừa về đến Seoul, dù sao cũng vào đến phố rồi chứ không phải đường cao tốc nên không lo lắm."

"Không lo cái đầu anh, lái xe cẩn thận đi, em cúp đây."

Nói có vậy rồi Haru ngắt máy, những tưởng vậy là ông anh họ có thể an toàn đi tiếp, ai mà biết được rằng dù đã vào đến đường nhỏ nhưng anh chàng nào có giảm ga đâu, cứ như thể anh tự tưởng tượng đây là đường cao tốc để phóng vậy. Chả trách mà tông thẳng vào một người đi xe đạp ngang qua...

RẦM!

Tiếng va đập mạnh khiến cả đoạn đường đều ngoái lại nhìn và SeokJin cũng vội vàng xuống xe, ngay trước mũi xe anh lúc này là một cô gái đi xe đạp vừa ngã lăn ra giữ đường, bánh xe còn méo xẹo đến mức không thể đi được tiếp nữa. Anh vội vàng bước đến, đôi mắt căng tròn đầy kinh ngạc để rồi phải vội thốt lên:

"Trời ơi em xe hơi xinh đẹp của tôi!!! Móp một miếng to thế này thì phải làm sao???"

"Này cậu!" - Cô gái bị ngã vừa quát lên vừa đau xót nhìn vết xước dài trên cánh tay mình, không giấu nổi vẻ phẫn nộ. - "Cậu đâm vào tôi xong chỉ nói được có thế thôi à??? Cái xe chết tiệt của cậu có thay thế được mạng người không???"

"Cái gì? 'Cái xe chết tiệt' á???" - SeokJin rít lên một tiếng rồi quay lại, nhìn cô gái xấu số kia với vẻ khinh khỉnh. - "Này cô, rõ ràng là cô đâm vào em xe hơi xinh đẹp của tôi, giờ còn định ăn vạ đấy à?"

"Cậu ăn nói cho cẩn thận nhé!" - Con bé đứng bật dậy và chỉ thẳng vào mặt SeokJin, giọng bực tức. - "Tôi có phải đứa ngu đâu mà tự dưng phi cái xe đạp bé tí này vào đầu ô tô hả???"

"Thế vậy giờ cô muốn gì? Đền bù sao?" - Anh cau mày khó chịu.

"Đương nhiên rồi, không lẽ bỏ qua cho cậu? 51000 won, đưa đây nhanh." - Thấy con bé xòe tay trước mặt mình, SeokJin cũng chẳng còn cách nào ngoài rút ví ra, nhìn đâu cũng thấy thẻ với mấy tờ bạc 500.000 won, may sao chừa ra được đúng một tờ 50.000 won nên anh ấn luôn vào tay nó:

"Đây, được rồi chứ?" - Những tưởng yên ổn đi được thì con bé lại nắm lấy cái cà vạt đang bay bay của anh mà kéo lại tí thắt cổ. - "Cô còn muốn gì nữa???"

"Tôi nói là 51.000 won, cậu có hiểu tiếng người không vậy?"

"Nhưng tôi không có 1000won, cô cầm tạm đi."

"Không được, 1000 won thì không phải tiền à? Mau trả lại đây, kèm theo một lời xin lỗi." - Vẫn vênh mặt lên như thế, con bé đó khiến SeokJin phát điên lên được, anh rút tờ bạc 500.000 won ra mà đặt vào tay nó, thêm vào đó là câu nói với chất giọng trầm khó chịu:

"Cầm lấy và đi đi, tiền tôi có thể cho cô được nhưng xin lỗi thì đừng có mơ."

Nói rồi anh lên xe và phóng thẳng đi, vẫn nghe sau lưng tiếng gọi í ới của cô nàng đi xe đạp:

"Tôi sẽ trả lại anh đúng 449.000 won, 0412 ạ!!!"

Vâng, 0412 là biển số xe của Kim SeokJin...

~*End Chapter 1*~
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 29-6-2014 15:16:38 | Xem tất
BTS BTS BTS

May là bạn ship BTS với mấy em fictional không thì mình die mất

Cast hấp dẫn quá

Cái tên fic làm liên tưởng đến 2NE1 )

Hóng chap đầu nhé :3

Bình luận

có chap đầu r nhé bạn :)  Đăng lúc 29-6-2014 03:19 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 29-6-2014 15:41:15 | Xem tất
Ô mô BTS.
Hay quớ là OC với BTS chứ Idol là ta đau lòng lắm.
Ta thích Jin đại ca lắm nên cho nó chính chính một tí nhớ.
Hic, giờ mới để ý không có JiMin. -_-
Chap đầu cũng hay lắm nhơ! Chủ yếu có Jin của nòng ta
Cách khai triền khá ổn định.
Nói chung là hay ớ. Mau ra chap II nhóe~

Bình luận

Một tuần mình post 2 chap vào thứ 4 và chủ nhật bạn nhé :))  Đăng lúc 29-6-2014 03:52 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 2-7-2014 00:14:31 | Xem tất
Chap 2 coming
mọi người comt ủng hộ nhiệt tình nhóe
mình xin cảm tạ trc




~*Chapter 2*~


Mp3: Gotta be you - 2NE1


Trải qua một ngày vất vả, cuối cùng cũng đến lúc để Kim TaeHyung được xả hơi. Anh chàng ra khỏi club, khóa hết cả cửa trước cửa sau rồi mới yên tâm ra về, cũng chẳng còn sớm sủa gì, tên sinh viên nghèo này ngày mai vẫn phải đi học nên cần về nhà càng sớm càng tốt. Anh chàng thở mạnh một cái rồi mỉm cười, định một mình bước trên con đường riêng thì đột nhiên một chiếc taxi đã đỗ lại ngay trước mắt khiến anh hơi cau mày tự hỏi có chuyện gì, lúc sau nhận ra đây chính là chiếc taxi mình đã gọi ban nãy thì anh đã bị chú tài xế "quạc" cho một trận tơi bời:

"Này cậu kia, cậu rảnh quá trêu ngươi tôi đấy à???" - Ông chú như hét lên khiến TaeHyung cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết ấp úng hỏi lại:

"Dạ... cháu đâu có... ý chú là?..."

"Số 549 CheongDamDong sao? Nơi đó chả bị giải tỏa làm sân vận động rồi còn gì???"

"D-dạ???" - TaeHyung tròn mắt khi nghe câu nói này, sao lại vậy chứ? Rõ ràng chứng minh thư của cô gái đó ghi... Trong lúc anh còn đang lớ ngớ không biết phải nói thế nào thì ông chú tài xế đã lôi JiHyun ra khỏi xe và đẩy con bé về phía anh, không quên nhìn theo với cái bực dọc còn nguyên trên mặt:

"Thanh niên lớn cả rồi còn trêu đùa ông già này..."

"C-chú!!! Chú à!!!"

Và thế là, mặc anh có gào thế gào nữa thì chiếc xe cũng đã chuyển bánh, bỏ mặc lại cậu sinh viên năm hai của trường đại học Seoul với cô gái lạ hoắc lần đầu gặp mặt trong trạng thái say mèm. TaeHyung lóng ngóng không biết nên làm gì với JiHyun nên lại đành để con bé khoác tay lên vai mình và đỡ đi. Có lẽ để sáng mai nó tỉnh dậy rồi hỏi han nhà cửa thôi chứ cứ dặt dẹo thế này thì biết làm sao được? Trong lúc con bé còn đang gục lên gục xuống trên vai TaeHyung thì từ hướng ngược lại, JungKook chạy đến với vẻ ngoài lo lắng và chiếc điện thoại vẫn cầm trên tay. Khi lướt qua hai người, cậu có dừng lại chốc lát và nhìn theo nhưng cuối cùng lại quyết định chạy tiếp. Có lẽ do trang điểm nên nhìn JiHyun khá lạ, đã vậy người dìu con bé lại là Kim TaeHyung, một kẻ mà JungKook hoàn toàn không hề quen biết nên cậu mới chạy đi, đôi mắt vẫn trông mòn mỏi về con bạn bướng bỉnh và liều lĩnh...

***

Vừa mở cửa được căn phòng trọ ra là TaeHyung đã vứt JiHyun cái bịch xuống đất rồi đứng thở dốc. Quá đáng thật, lôi được cái xác không hồn này lên đến được tầng gác mái thì anh cũng tự thấy nể mình rồi, con gái con đứa gì mà vô ý tứ hết mức. Mệt mỏi cúi xuống tháo đôi giầy cao gót ở chân JiHyun ra rồi anh đẩy nó lăn lông lốc vào trong đệm, kiếm thêm cái chăn đắp lên người cho nó rồi mới ngồi phịch xuống mà thở hổn hển từng tiếng...

"Kim TaeHyung tôi đã làm gì nên tội chứ?..." - Anh lẩm bẩm như vậy và đứng dậy dấp ít nước vào chiếc khăn bông rồi mang ra ngoài, lau mặt và cổ tay cho JiHyun để chống cảm, khi ấy mới được dịp ngắm kĩ gương mặt xinh đẹp của nó...

Chà, tuy mascara không thể xóa sạch nhưng lớp phấn dày cũng phần nào được gột đi, để lộ làn da trắng hồng hào tự nhiên của một thiếu nữ, điều đó khiến con bé không giống như một người trưởng thành mà lại giống học sinh cấp ba hơn. Có điều TaeHyung lắc đầu một cái, tự cười mình vì "học sinh cấp ba sao mà vào club được chứ?" để tiếp tục lau đến hai cổ tay nó...

"Wow, ngón tay cô ấy đẹp quá..." - Anh tự thốt lên như vậy rồi khẽ kéo thẳng mấy đầu ngón tay của JiHyun ra mà xem xét, đường nét thanh tú và chiều dài ngón tay đều hoàn hảo khiến ai cũng phải ngưỡng mộ, chàng sinh viên này cũng chẳng phải ngoại lệ. TaeHyung cứ vậy cầm tay JiHyun mà săm soi cho đến khi nhận ra bản thân đã hơi vô lễ với người ta thì mới kéo chăn lên cho con bé còn bản thân thì vào nhà tắm để làm cái việc mà ai-cũng-biết-là-gì-rồi-đấy...

.

.

.

Biệt thự nhà họ Park, 8:00am...

"Maru à, anh Jin đến rồi kìa!" - Haru gõ gõ cửa phòng nhóc em bảy tuổi của mình để gọi nó ra cùng đi thăm bà ngoại với SeokJin, có điều nó cũng biết thằng nhóc là chúa lề mề nên chỉ gõ có hai phát xong đẩy cửa vào luôn, giọng thản nhiên. - "Về bà ngoại chơi."

"AAA!!! Sao chị lại vào???" - Maru hét lên rồi nhảy vào trong chăn mà ôm lấy mặt xấu hổ. Chả là lúc Haru mở cửa thì thằng nhóc đang thay quần nên bị trông thấy sẽ rất đỗi xấu hổ, còn cô chị thì được thể cười phá lên đến cục cả đầu vào cửa rồi đáp:

"Gớm nữa, chú mày cứ làm như chị chưa thay bỉm cho mày bao giờ ấy, hahaha~ Nhanh ra đi không anh ấy chờ..."

"Biết rồi, ra ngoài mau!!!"

SeokJin vừa thấy Maru ra là đã lên xe chờ sẵn, không quên vẫy tay với Haru một cái. Anh biết con bé đó thật ra cũng muốn đến nhà bà ngoại chơi nhưng từ nhỏ đã luôn bị bà mắng mỏ vì tội nghịch ngợm nên cũng đâm ngại, chả muốn đi, thành ra cái tính lêu lổng lại càng mạnh vì mỗi khi cả nhà về ngoại là nó lại ra ngoài lang thang với thằng nhóc JungKook bạn thân mà. Có điều anh cũng chẳng thể nói nổi nó, bố mẹ nó cũng không nói nổi nên miễn là nó không quá hư đốn, còn lại thì muốn làm gì cũng tùy.

Haru mỉm cười với hai anh em xong thì cũng quay vào nhà, chẳng quan tâm xem họ đến nhà bà ngoại sẽ làm gì và nói những gì, có nhắc đến nó hay không và nhất là... có nói xấu nó hay không. Dù sao cũng đã gần chục năm sống như vậy rồi, nó chẳng bận lòng chút nào nữa cả...

Trong khi đó, trên chiếc Ferrari F70 của SeokJin, nhóc Maru vẫn đang sụ mặt xuống khiến anh cũng phải cau mày hỏi:

"Ey, sáng sớm ra mà buồn xo thế?"

"Chị Haru ấy! Chị ý cứ vào phòng em như đúng rồi, toàn đúng lúc thay quần áo nữa chứ!" - Như được thể trút giận, cậu nhóc quát ầm lên khiến ông anh bật cười vì sự ngây thơ nhưng cứ tỏ vẻ cụ non của cậu chàng, đành đưa tay sang và vò đầu nhóc em một cái:

"Aigoo, chị ấy quý thì mới làm thế chứ? Vui lên đi, nghe nói hôm nay bà đi thăm bạn nên chắc anh em mình cũng được bám càng đấy."

"Thật ạ? Bạn của bà ở đâu ạ?" - Cậu nhóc bỗng trở nên mừng rỡ làm SeokJin cũng bó tay với độ ngây thơ, chỉ đáp nhẹ:

"Anh không biết nhưng nghe nói bà ấy rất tốt."

"Woa, bà ấy sẽ cho anh em mình bánh quy phải không???"

"Uhm, chắc vậy..."

***

SeokJin đưa bà nội và Maru đến nhà người bạn của bà, một ngôi biệt thự vô cùng lớn với khuôn viên trang nhã nhưng điều khiến anh ngạc nhiên nhất chính là chiếc xe Jeep quân đội được trưng bày giữa sân, không giống như những chiếc xe khác được để trong gara, thành ra đôi mắt anh cứ nhìn theo chiếc xe đó cho đến tận lúc vào nhà. Hai anh em vội vàng cúi chào người đàn bà trung tuổi với gương mặt tuy đã nhiều nếp nhăn nhưng vẫn tỏa rõ phong thái sang trọng và nhã nhặn, thú thực là anh không thấy bà phúc hậu chút nào, gương mặt hoàn toàn sắc sảo...

"Đây là Kim SeokJin, cháu đích tôn của gia đình tôi và Park Maru, con trai của JiYoung." - Bà của hai anh em giới thiệu hai đứa cháu yêu của mình với người đàn bà trước mặt, bà ấy cũng nhanh chóng nhoẻn miệng cười và xoa đầu Maru rồi mới cả ba ngồi xuống ghế trong phòng khách, gia nhân thì ngay lập tức bưng trà và bánh ra mời. Vừa lúc đó thì từ trên gác, một tên nhóc trông mặt vẫn còn trẻ nhưng rất cao ráo chạy xuống, trông thấy bạn của bà thì cúi đầu ngay lập tức:

"Chào bà, chào anh, mọi người đến chơi ạ?"

"JunHong à, lại đây nào." - Người đàn bà sắc sảo vừa được giới thiệu là bà Choi gọi đứa cháu của mình lại rồi mỉm cười. - "Cháu dẫn anh đây và cậu bé này đi đâu đó nhé, để bà nói chuyện."

"Vâng ạ." - Tên nhóc cười tươi rồi gật đầu đồng ý, ra hiệu cho hai anh em SeokJin và Maru đi theo mà không quên cúi người chào lần nữa.

Maru có vẻ rất hứng thú với bãi cỏ nhân tạo trên tầng thượng của ngôi biệt thự nên cứ lăn lộn ở đó trong khi JunHong đưa SeokJin đi quanh nhà xem xét, ngang qua một căn phòng đang còn hé cửa, đột nhiên đôi chân anh dừng lại vì trông thấy bóng dáng quen quen như đã từng gặp ở đâu đó...

"Hyung, anh sao thế?" - JunHong quay lại hỏi, cũng không biết từ lúc nào cả hai đã thân đến mức để có thể nói chuyện thoải mái như vậy...

"À không..." - Anh vội mỉm cười đáp lại rồi mới ý nhị đặt câu hỏi. - "Người trong căn phòng đó..."

"À, là chị gái em." - JunHong đột nhiên cảm thấy rất hào hứng khi nhắc đến chị gái mình, cậu chàng bắt đầu nói không dứt về người chị đó mà không nhận ra càng nói, cậu càng khiến SeokJin ngạc nhiên về người con gái đang được nhắc đến. - "Thật ra bọn em không có cùng huyết thống gì cả, chị ấy là con mẹ và em là con bố, bố mẹ em đã tái hôn cách đây mười năm và tạo nên gia đình này. Có điều... bà nội chẳng bao giờ công nhận chị ấy cả, luôn nói chị ấy không phải cháu mình và không có quyền hưởng tài sản của gia đình này. Nói thật chứ em thấy chị ấy chẳng bao giờ thèm động vào tiền của nhà luôn, mọi thứ chị ấy mua là đều do tiền tự kiếm cả. Anh thấy chiếc xe Jeep quân đội dưới sân chứ ạ? Là chị ấy tự mua hồi mùa hè năm ngoái đấy."

"Wow, chắc chị ấy đi làm lâu rồi hả?"

"Không, năm nay chị em mới có hai mươi tư tuổi, đi làm được có hai năm chứ mấy, nhưng chị ấy rất giỏi nên thăng tiến cũng nhanh."

"Thật sao???" - SeokJin tròn mắt kinh ngạc hỏi lại. Cũng đúng thôi, cái kẻ mang tiếng thừa hưởng cả tập đoàn như anh mà đến chiếc xe đang đi cũng là bố mua cho. Bỗng dưng cô gái kia khiến anh có chút cảm giác lép vế... - "Mà chị em tên gì vậy?"

"Choi JangMin ạ, thiên hạ đệ nhất Choi JangMin."

"Choi... JangMin...?"

.

.

.

Khi cả nhà đã rủ nhau đi chơi hết, Haru mới lấy chiếc xe phân khối lớn đã bám bụi trong gara của mình ra dùng. Chủ nhật mà, phải vi vu chút chứ, đã vậy may mắn có được bằng lái xe từ hồi tạm trú bên Canada nên càng phải sử dụng mạnh chứ ở Hàn Quốc là chưa đến tuổi đâu đấy. Nó lấy khăn lau qua một lượt chiếc xe, tự hài lòng với bản thân rồi mới đội mũ bảo hiểm vào và phóng xe ra khỏi sân. Tuy nhiên, chưa đi được bao xa thì nó bắt gặp JungKook đang lững thững đi về nên mới đỗ lại, kéo kính mũ bảo hiểm lên và hỏi:

"Ey, JK, bây giờ cậu mới về đấy à?"

"Haru à..." - JungKook chạy lại rồi nhìn con bạn, vẻ hốc hác sau một đêm không ngủ hiện rõ lên trên gương mặt cậu bạn khiến Haru cũng có chút xót xa nhưng không nói gì ngay vì còn nghe câu trả lời từ cậu. - "May mà gia đình JiHyun nói đã liên lạc được với nó rồi, con nhỏ đó cũng thật là..."

"Thế mới nói..." - Haru bỗng cười buồn. - "Cậu lo cho một mình Min JiHyun cũng đủ mệt rồi, đừng quan tâm đến tớ nữa."

"Lại nói ngu!" - JungKook đập mạnh vào mũ bảo hiểm của Haru khiến con bé ong cả đầu rồi mới thở mạnh và đáp. - "Tớ có nghĩa vụ phải chăm sóc cậu, hơn nữa... tớ cũng muốn làm vậy. Mà cậu đang định đi đâu đây? Lâu lắm mới thấy chạy xe..."

"Uhm, tớ định đến nghĩa trang. Hôm qua mưa không đến được."

"JungWon hyung?"

Nhận được cái gật đầu nhẹ từ con bạn, JungKook liền lấy chiếc mũ bảo hiểm còn lại để ở cuối xe của Haru mà đội vào và trèo lên xe ngồi, thấy vậy thì con bé rất ngạc nhiên, hỏi lại:

"Yah, xuống đi, ai nói sẽ cho cậu theo hả??"

"Hôm qua tớ cũng chưa đến thăm anh ấy, đi cùng còn phòng cậu khóc lóc ở đấy xong bị bảo vệ đuổi." - Thản nhiên như vậy rồi JungKook dùng hai tay quay đầu Haru về phía trước với ý 'lo lái xe đi' xong mới giữ chặt lấy con bé, chờ chiếc xe bắt đầu lao vào làn đường lớn, trong lòng bỗng dấy lên một nỗi buồn khó tả...

"Tám năm rồi mà cậu ấy vẫn nhớ anh, Jeon JungWon. Anh đúng là người may mắn nhất hành tinh này mà..."

***

Bó hoa cúc trắng được đặt ngay ngắn trước tấm bia mộ của Jeon JungWon, JungKook đứng yên lặng bên nấm mồ trong khi Haru lại quỳ nhẹ một chân xuống mà mỉm cười, đôi mắt tinh ranh mọi ngày giờ lại buồn bã và đỏ lên như muốn khóc. Nếu như đang ở một mình, nó sẽ lại như trước, khóc to lên cho nhẹ lòng để quay trở lại cuộc sống thường nhật nhưng hôm nay JungKook lại ở ngay đây, làm sao để nó có thể khóc trước mặt cậu được? Park Haru trước nay chỉ có thể tỏ ra yếu đuối trước mặt Jeon JungWon thôi...

"Oppa, anh vẫn khỏe phải không?..." - Con bé bắt đầu nói, giọng đều đều nhưng đôi khi lại nghe run run. - "Hôm nay em đưa cả JungKook đến nữa, cậu ấy tuy học hành không giỏi lắm nhưng cũng gọi là ngoan ngoãn nên anh yên tâm nhé... Nếu anh còn trách cứ đứa trẻ tệ bạc là em đây thì cứ thoải mái về phá giấc ngủ của em vì dù sao... em cũng đáng bị như vậy mà, ngày nào anh cũng để em sống yên ổn, vui vẻ như vậy sẽ khiến em áy náy mãi không thôi..."

"Tại sao cậu lại không được sống yên ổn, vui vẻ chứ?" - JungKook đột nhiên hỏi khiến Haru quay lại, đôi mắt nheo nheo vì nắng nhìn cậu một cách tò mò như muốn hỏi ý cậu là sao. - "Cậu không phải là người có lỗi nên đừng có tự dày vò bản thân nữa."

"Không đâu, lỗi đều tại tớ..."

~Flash Back~

"Sao lại thế??? Anh đã hứa sẽ đưa em đến biển HaeRan!!!" - Haru gào toáng lên khi đang đứng trong sân nhà, chiếc cổ nhỏ gằn lên những gân xanh, nó dùng bàn tay bé nhỏ quệt nước mắt trong ấm ức, ánh mắt nhìn xoáy sâu vào mắt chàng trai. - "Anh đã hứa rồi..."

"Anh biết, anh xin lỗi. Ngày mai nhé, ngày mai chúng ta sẽ đi..." - Anh cố dỗ dành Haru, đôi bàn tay chạm lên gương mặt nó cùng nụ cười mỉm hiền hòa nhưng lại nhanh chóng bị con bé hất tay ra:

"Em không biết! Anh là đồ nói dối!!! Jeon JungWon là đồ nói dối!!!" - Nói rồi nó vùng mình chạy khỏi nhà, bỏ mặc sau lưng là chàng trai mười tám tuổi cùng đứa em trai nhỏ vẫn thẫn thờ nhìn theo dáng cô bạn thân vừa chạy đi...

"JungKook à, hay là... anh không đi nữa?" - JungWon khẽ hỏi ý kiến đứa em trai nhỏ của mình, bàn tay đã vò đầu đến muốn bứt cả tóc.

"Đây là cơ hội duy nhất của anh, phải đi chứ." - JungKook đáp nhẹ, vẻ bình tĩnh trên gương mặt một cậu bé mười tuổi thật khiến người ta thán phục. JungKook khi ấy là vậy, lãnh đạm và chín chắn hơn Haru rất nhiều...

"Cũng chỉ là một trận bóng rổ, chắc huấn luyện viên sẽ hiểu cho anh..." - JungWon đáp vậy rồi nhìn theo hướng Haru vừa chạy đi, tuy trong đáy mắt là sự lo lắng nhưng rồi lại tự dặn lòng chờ con bé về để cùng đến biền HaeRan. Haru từ nhỏ đều không được đi biển vì bố mẹ bận quá nhiều việc, ắt hẳn nó đã thất vọng lắm khi nghe anh nói sẽ phải rời lại lịch...

Thấm thoát bốn tiếng trôi qua mà không thấy Haru trở lại, JungWon và JungKook đều đâm lo, cả hai anh em vội vàng chạy về lấy chiếc Lightsaber ra và bắt đầu đi tìm con bé, trong lòng không khỏi lo lắng khi nghĩ đến những việc không may có thể xảy đến với nó cho đến khi chiếc điện thoại reo lên...

"Alo?" - Anh bắt máy.

"Anh..."

"Haru à!! Em đang ở đâu vậy???"

"Chỗ này... rất tối..." - JungWon còn chưa kịp nghe nổi nửa câu đã bị JungKook giựt lấy điện thoại kèm theo câu nói:

"Anh cứ lái xe đi, em sẽ chỉ cho anh."

Chàng trai gật đầu không chút do dự, nhấn ga lao đi, chiếc xe lao nhanh trong đêm trên đường không có bất cứ phương tiện nào.

"À…được rồi, cậu ở đó hả? Tớ biết rồi, cậu cứ giữ điện thoại đi nhé. Nín đi nào, tớ sẽ nói chuyện với cậu cho đỡ sợ…được rồi…

JungKook thuật lại lời nói của Haru cho JungWon, sau khi nghe xong anh vội phóng ga, chiếc xe lướt trong màn đêm, vô tình một cơn mưa bất chợt đổ xuống như trút nước. Mọi chuyện diễn ra khá thuận lợi cho đến khi từ đầu dây bên kia Haru nghe rõ tiếng hét của JungKook:

"Dừng lại!!! Có cái gì đang lướt qua kìa!!!” - Đằng sau tiếng thét của cậu là một chuỗi âm thanh khác vang lên, Haru thẫn thờ buông chiếc ống nghe trong boot điện thoại ra...

~End Flash Back~


Trên cánh tay JungKook từ ngày ấy tồn tại một vết sẹo lớn đến nỗi cậu chẳng dám mặc áo cộc tay, cho dù là thời tiết có nóng đến đâu đi chăng nữa. Haru luôn cảm thấy mọi tội lỗi ngày ấy đều là của mình, nếu như nó không quá bướng bỉnh thì mọi chuyện đã không như vậy, nó sẽ không gây mất mát cho nhà họ Jeon, không mất đi người con trai mình luôn trân trọng và không để lại cho JungKook vết thương vĩnh cửu kia... Tất cả... đều tại nó hết...

"Được rồi, đứng lên đi." - JungKook khẽ nói, đưa một tay kéo Haru đứng dậy khi thấy con bé lại bắt đầu chìm vào những cảm xúc riêng... và khóc. Cậu, từ lâu rồi đã không muốn nó khóc nữa, nhất lại là khóc vì một người... đã mãi mãi không trở về. Park Haru mà cậu từng biết rất mạnh mẽ và không bao giờ gục ngã trước bất cứ điều gì...

Hai đôi chân cùng nhau rời khỏi đó, bó hoa cúc trắng rung lên vì một cơn gió thoảng qua, cơn gió mát và khoan khoái, giống như Jeon JungWon vẫn luôn thật dịu dàng, quan tâm...

~*End Chapter 2*~

Bình luận

hì hì tại cast giống nhau quá  Đăng lúc 2-7-2014 02:33 PM
ko đâu bạn ạ. là 2 fic riêng biệt do 2 tác giả viết mà  Đăng lúc 2-7-2014 02:30 PM
fic này với fic kia có liên quan nhau không bạn?  Đăng lúc 2-7-2014 12:49 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 6-7-2014 00:15:20 | Xem tất
Đêm hôm post chap mới
Mọi người nhớ comt ủng hộ nhé
Và giờ thì thưởng thức fic, mình đi ngụ



~*Chapter 3*~


Mp3: Still you - DongHae & EunHyuk


"SoEun-sshi... SoEun-sshi!" - TaeHyung cố gắng lay cái cơ thể vẫn đang nằm bẹp một góc trong nhà mình với ý gọi con bé dậy. JiHyun cả đêm khiến anh không thể nào ngủ nổi luôn, cũng không phải con bé có thói xấu gì mà chỉ là... tầng gác mái này chỉ có mỗi một phòng, nằm bên cạnh nó khiến anh không thể giữ tâm trí trong trạng thái thoải mái được, thành ra rất khó khăn để có thể chợp mắt. Hơn thế nữa, sáng sớm như thế này cậu sinh viên họ Kim đã phải chuẩn bị đi học rồi nên cần "đuổi" con bé ra khỏi nhà ngay...

"Bỏ tay ra... bỏ ra đi..." - JiHyun cứ vừa uốn éo vừa đẩy tay TaeHyung ra khỏi người mình, mắt vẫn nhất quyết không chịu mở khiến anh cũng chẳng còn cách nào ngoài kéo nó quay lại, dùng hai tay lắc bả vai nó thật mạnh và nói liên tục:

"Cô phải dậy mau đi, chắc gia đình cô lo lắng lắm! Tôi còn phải đi học nữa nên phiền cô ra khỏi đây cho!!"

Lúc này tiểu thư nhà họ Min mới chịu hé mắt để nhìn anh, cơ mặt thì cau cả lại vì vẫn không thể tỉnh ngay, nhưng dĩ nhiên, ngay khi vừa nhận ra rằng kẻ đang gọi mình là kẻ mà mình không quen thì nó đã bật dậy như có lò xo và hét toáng lên:

"Á Á Á!!! Anh là ai??? Đây là đâu??? Sao tôi lại ở đây???"

"Ey, cô nhỏ tiếng chút!" - TaeHyung vội vàng bịt miệng con bé lại rồi ngoái cổ lại phía sau. - "Bà chủ mà biết thì tôi chết mất..."

Khi đã chắc chắn rằng không có ai chạy lên tầng áp mái này và JiHyun cũng không còn quá bàng hoàng nữa, anh mới buông con bé ra mà thở mạnh một cái đầy khó khăn. Quả này là muộn học thật rồi, sinh viên Kim TaeHyung vẫn cần phải học để đổi đời nữa vậy mà cô nhóc này lại xuất hiện trong cuộc đời anh, phải làm sao đây chứ? Vò đầu một cái rồi anh quay qua, nhìn JiHyun với vẻ mặt nghiêm nghị và nói:

"Cô! Ra khỏi nhà tôi ngay! Và lần sau đến Star Club thì đi kèm người thân nhé! Mà còn điều này nữa, tại sao địa chỉ nhà cô lại là sân bóng được xây trên khu đất đã giải tỏa hả?"

"Hở?..." - Con bé đớ người mất một lúc để nghĩ xem anh chàng đang nói đến cái gì và khi nhớ ra cái chứng minh thư giả trong túi của mình thì nó mới cười phá lên. - "Hahaha, anh ngốc quá đi mất, hahaha~"

"Này, cô vừa ra ngoài cả đêm không về đấy, còn cười sao? Đã vậy còn ngủ trong nhà đàn ông..."

"Thì sao?" - Câu hỏi vặn lại của nó khiến anh chàng đông cứng, hệt như câu 'thì sao?' mà nó hỏi khi ở club vậy. Đôi mắt cười của JiHyun vẫn cong cong như vậy rồi nó nhìn anh, không giấu nổi nụ cười. - "Sao tôi phải sợ chứ? Chẳng lẽ hôm qua anh làm gì tôi rồi?"

"À không... Đường nhiên là không! Tôi không phải loại người như vậy..."

"Đó, vậy thì có gì mà phải lo chứ? Còn vụ địa chỉ nhà ấy mà, là giả, giả thôi anh bạn ạ."

Nói vậy rồi con bé đứng dậy và định vào nhà vệ sinh trong khi TaeHyung ngồi đực mặt ra vì cái "địa chỉ giả" mà nó nhắc tới. Là sao chứ? Không lẽ...? Như nhận ra được sự thật ẩn sau đó, anh hỏi to với giọng kinh ngạc:

"SoEun-sshi!! Không lẽ cô là học sinh cấp ba???"

"SoEun?" - Con bé lại được dịp rít lên một tiếng rồi bật cười. - "Địa chỉ đã là giả rồi mà anh vẫn nghĩ cái tên đó là tên tôi sao? Hahaha~ Tôi là Min JiHyun, không phải Lee SoEun, và đúng là tôi đang học cấp ba. Nói với anh chuyện này cũng tốt thôi vì dù sao tôi cũng chẳng có ý định đến club uống rượu nữa. À mà quên, phải gọi điện cho mẹ..."

Và thế là, trong lúc con bé kia lấy trong túi quần ra một chiếc smartphone thì bạn nhỏ Kim TaeHyung của chúng ta chỉ còn biết há mồm kinh ngạc. Trời ơi, anh đã pha rượu cho một con bé cấp ba uống, đã mất tiền trả cho taxi mà không đưa được con bé về nhà, đã thế còn bị nó lừa cho một vố đau đớn nữa... Đúng là đại xui xẻo mà! TaeHyung tự hỏi trí thông minh để thi được vào đại học Seoul của anh đâu mất hết rồi mà lại để cho một con bé cấp ba lừa phỉnh như vậy...

.

.

.

Quay trở lại với dinh thự nhà họ Choi, đến lúc này SeokJin và Maru vẫn chưa về. Anh cũng không biết hai người bà có chuyện gì mà nói chuyện lâu như vậy nhưng tham quan ngôi nhà này cũng mở cho anh nhiều điều mới mẻ đấy, từ sân cỏ nhân tạo cho đến xe Jeep quân đội, thứ gì cũng hay cả, cho dù điều khiến anh chú ý nhất lại là cô gái với cái tên Choi JangMin kia...

Sau khi JunHong ra ngoài với bạn và Maru thì ngủ quên trong một căn phòng, SeokJin đi lang thang trong ngôi nhà, nhìn ngó hết chỗ này chỗ kia rồi đi đến trước căn phòng của JangMin, lấy tinh thần và gõ cửa vài cái, không quên hỏi:

"Tôi có thể vào được chứ?"

Không nghe tiếng trả lời, anh mới nhẹ nhàng mở cánh cửa kia ra, hoàn toàn choáng ngợp vì gian phòng này rất bừa bộn, từ giấy lộn đến vỏ đồ ăn nhanh đều được để lẫn với hồ sơ và giường chiếu. SeokJin khẽ cau mày, đây chính là sự "thiên hạ đệ nhất" mà JunHong nói sao? Đôi mắt anh cứ được dịp đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác cho đến khi nghe thấy giọng nữ sau lưng:

"Cậu đang làm gì vậy?"

Giật mình quay đầu lại, định thanh minh về hành động của mình nhưng rồi đôi mắt SeokJin căng ra khi nhận thấy cô nàng đứng trước mặt mình lúc này chính là cô gái vô duyên đã phi xe vào chiếc ô tô yêu quý trước đây, chính thế nên sự tò mò cộng xấu hổ của anh đều tan biến hết, thay vào đó là sự ngỡ ngàng cùng ngón tay chỉ thẳng vào mặt người đối diện:

"Là cô??? Cô là Choi JangMin sao???"

"Cậu chính là tên kiêu ngạo 0412 hôm đó phải không?" - Với cái nụ cười khinh khỉnh, cô nàng tên Choi JangMin đó tiến lại gần anh, móc trong túi quần ra một xấp tiền chẵn có lẻ có rồi đếm đủ 449.000won và chìa ra trước mặt anh. - "Trả lại cho cậu này."

"Chuyện này không quan trọng." - SeokJin đẩy tay JangMin ra, sự kinh ngạc vẫn còn nguyên trên gương mặt để mà nhìn xoáy sâu vào mắt người đối diện. - "Cô nhiều tiền như vậy, tại sao đến 1000won cũng chấp vặt với tôi?"

"Chấp vặt sao? Cậu có biết 1000won cũng đủ mua hai lon nước giải khát rồi không hả? Với tôi, dù chỉ 100won cũng rất quan trọng..." - Nói đến đây, đột nhiên JangMin nhoẻn miệng cười khinh bỉ như đang nghĩ đến điều đáng ghét nhất thế gian này. - "... sống trong ngôi nhà này lâu là phải vậy..."

"Chuyện đó... tôi cũng mới nghe JunHong nói..."

Nghe đến đây, đôi mắt JangMin đanh lại như thép nguội. Ra là đã biết chuyện đó sao? Câu nói của SeokJin như chọc thẳng vào lòng tự trọng của JangMin khiến con bé hơi khó chịu nhưng rồi nó vẫn giữ bình tĩnh mà ra hiệu cho anh đi theo lên sân thượng, nơi thảm cỏ nhân tạo đang đung đưa theo gió. Ban nãy có nhìn qua nhưng SeokJin chưa cảm nhận được độ mềm mại của nơi đây nên khi cùng JangMin ngồi xuống, cảm giác như khai phá được vùng đất mới vậy, anh khẽ mỉm cười trong khi bên cạnh, con bé họ Choi lại chỉ im lặng không hề nói năng...

"Cô gọi tôi lên đây...?" - Nghe câu hỏi ái ngại này của anh, JangMin đáp trong hơi thở mệt mỏi, không quay qua nhìn anh một chút nào:

"Phải, để than khổ với cậu."

"..."

"Nhìn cậu cũng biết là công tử lớn lên trong nhung lụa rồi, chắc chẳng thể hiểu được cảm giác của những đứa bị coi là 'ăn bám' như tôi đâu nhỉ?" - Nói vậy, con bé đột nhiên cười nhạt, nó ngước mắt nhìn lên trời rồi thở hắt ra một tiếng. - "Haiz, cho dù tôi có làm tốt đến đâu, nhiều tiền thế nào thì cũng vẫn không phải người nhà họ Choi, phải làm sao để được công nhận đây chứ?..."

"Cô muốn được bà coi trọng sao?" - SeokJin khẽ hỏi.

"Uhm, đương nhiên rồi..."

"Tôi có thể giúp cô đấy, miễn là hợp tác ăn ý với tôi chút đỉnh."

Câu nói của anh đã thu hút được sự chú ý của JangMin ngay lập tức, nó quay sang với vẻ ngạc nhiên, nhìn anh như chờ đợi một sự cứu giúp cho cuộc đời buồn tẻ này. Và đương nhiên, SeokJin đã nhận được sự chờ đợi đó nên chống hai tay ra sau, ngửa mặt lên trời rồi đặt câu hỏi:

"Cô biết Min JiHyun của tập đoàn thương mại HT chứ?"

"Không."

"Tôi nghe nói sắp tới cô gái đó sẽ tổ chức sinh nhật lần thứ mười tám, bố mẹ cô ấy đã mời những doanh nhân thành đạt của Seoul đến dự, trong đó có bà tôi và bà cô. Nếu hôm đó cô đến cùng với tôi thì chắc hẳn bà nội cô sẽ ngạc nhiên lắm cho xem. Còn không thành công thì coi như... nổi loạn chút cũng được mà."

"Chuyện đó..."

"Cô có thể suy nghĩ từ giờ cho đến thứ sáu tuần sau, hôm đó là ngày tổ chức tiệc tại trung tâm hội nghị Quốc gia. Còn bây giờ... có lẽ tôi phải về rồi."

Mỉm cười một cái rồi SeokJin đứng dậy, chào tạm biệt JangMin với cái sự ra vẻ ta đây giúp đỡ người khác và rời khỏi sân thượng, nào biết sau lưng mình, cô gái xinh đẹp chỉ nhếch môi hải lòng:

"Đồ ngốc, cậu sập bẫy rồi..."

.

.

.

Trong khi vạn vật đều đua nhau uốn mình, chạy đua với cuộc sống mệt mỏi này thì bên sông Hàn, hai cái bóng nhỏ đứng bên nhau yên lặng, không ai mở lời nói với ai câu nào. Cậu trai tóc đỏ khẽ quay sang, đưa tay đặt lên đầu đứa con gái thấp hơn mình khoảng nửa cái đầu đang ôm mũ bảo hiểm mà nhìn xa xăm về một phương trời vô định nào đó, đôi môi mấp máy mất một lúc rồi mới có thể cất tiếng:

"Bé đến giờ cậu vẫn thấp hơn tớ."

"Không còn gì hay ho hơn để nói à?" - Park Haru cười khẩy nhìn Jeon JungKook một cái rồi quay đi luôn, dù cảm thấy câu nói của cậu đáng cười nhưng nó biết cậu chỉ là đang muốn làm nó vui hơn thôi, chính thế nên nó mới nói. - "Thay vì quan tâm ân cần vậy, cho tớ xem vết sẹo của cậu một lần là được rồi."

"Không. Cho đến khi cậu cho tớ biết lí do tại sao cứ phải nhìn vết sẹo chết tiệt đó thì tớ sẽ không cho cậu thấy nó nữa." - JungKook nói chắc nịch khiến Haru chỉ còn biết cười buồn. Lí do sao? Nó không thể nói được và nó cũng chẳng thể nhìn cậu tử tế nếu cậu cứ ở bên cạnh an ủi, chăm sóc nó như thế này. Nó không đáng, thật đấy.

"JungKook à." - Đột nhiên Haru quay sang, nó mặt đối mặt với cậu, đôi mắt nhìn thẳng vào đáy mắt cậu không chút đùa nghịch, trái lại còn rất nghiêm túc, điều đó bất chợt khiến cậu cảm thấy lo lắng vì Park Haru trước nay vẫn luôn tỏ ra là một đứa trẻ nghịch ngợm. JungKook im lặng nghe Haru nói, cảm giác hồi hộp trong lòng khiến cậu chẳng thể nào thoải mái nhìn vào mặt con bé kia. - "Có phải cậu... thích tớ rồi không?"

"Hả?..." - JungKook tiu nghỉu hẳn khi nghe câu nói này, cậu đưa tay đẩy đầu khiến Haru suýt chút nữa là ngã ra sau, không quên đáp lại với vẻ bực bội. - "Tớ mà thích cái đứa như cậu á?"

"Vậy tại sao cậu cứ đối xử tốt với tớ vậy chứ? Min JiHyun cũng là bạn cậu mà có thấy cậu quan tâm đến thế đâu? Trừ việc bỏ cả đêm để đi tìm cậu ấy..."

"Cậu với JiHyun nhìn có điểm gì giống nhau à? Không đúng không? Chính thế nên đối với tớ hai cậu cũng có sự khác biệt, đừng mất công vào việc tìm hiểu tại sao tớ tốt với cậu như vậy nữa." - Cau mày một cái rồi JungKook ngồi lên xe và khởi động máy, sau đó lượn vài vòng nhỏ bên bờ sông Hàn vì dù sao cậu cũng chưa có bằng lái, trong khi đó thì Haru lại chỉ đứng đó nhếch mép đầy khinh bỉ nhìn tên bạn thân của mình...

Nó biết thừa cậu chỉ là vì lời hứa với JungWon nên mới ở bên nó đến giờ này thôi nhưng nhiều khi sự quan tâm của cậu lại khiến nó ảo tưởng rằng cậu có tình cảm với mình, đó chính là lí do vì sao mỗi khi cậu chăm sóc nó, nó luôn nhìn vào vết sẹo của cậu. Nó nhìn vào đó là để nhớ mình là ai, đã làm những gì với gia đình họ Jeon và ngăn bản thân đừng rung động vì cậu. Nếu vô tình một ngày nó thích cậu thì mọi chuyện sẽ lại đi rất xa cho xem, giống như tám năm về trước vậy, lỡ coi Jeon JungWon là người quan trọng để rồi tự tay hại người ấy mất mạng. Nó tuyệt đối không được phép có tình cảm với Jeon JungKook...

"Này, thứ sáu tuần sau đi sinh nhật JiHyun với tớ nhé?" - JungKook đỗ xe lại trước mặt Haru, nở một nụ cười tươi rói.

"Tớ có được mời không?"

"Đương nhiên rồi, JiHyun đã đặc biệt nhắc đến cậu trong tin nhắn đấy, có điều... hôm đó bà của cậu cũng sẽ có mặt, không biết liệu cậu có muốn đi hay không thôi."

"Đi chứ! Dù sao cũng là với tư cách bạn của Min JiHyun chứ không phải tư cách con gái nhà họ Park, tớ sẽ đi."

"Vậy thì tốt, cả anh Jin cũng đến nữa."

~*End Chapter 3*~

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 9-7-2014 14:26:10 | Xem tất


~*Chapter 4*~


Mp3: It's love - TaeYeon, Sunny, SeoHyung (Heading to the ground OST)


Người ta nói "Chuyện đời khó đoán" và quả thực đúng là như vậy. Choi JangMin đã ngẫm ra được điều đó khi mới mười bốn tuổi nên đến giờ, nó đã có một khoảng thời gian kha khá là sống trong toan tính rồi. Hiền lành? Đáng thương? Tất cả chỉ là vỏ bọc hoàn hảo mà một cô gái hai mươi tư tuổi tạo ra cho bản thân mà thôi, khi mà đã phải sống trong một thế giới mà mình lại không được chào đón mà cũng chẳng thể bỏ trốn đi đâu thì đây đúng là cách duy nhất. Nó buộc phải có được quyền lực nếu muốn tồn tại, chính thế nên Kim SeokJin... tên đó đã trở thành một con mồi ngon lành rồi. JangMin nhếch môi một cái, đôi mắt nhìn xuống dưới sân, nơi mà SeokJin, Maru và bà của họ đang chuẩn bị ra về, trong lòng thầm cảm ơn tên ngốc đã giúp mình đạt được mục đích...

"Cậu thật sự nghĩ tôi như vậy sao?..."

Trong khi đó, SeokJin đứng từ dưới sân nhìn lên tầng thượng, mỉm cười vẫy tay một cái khiến bà nội của JangMin cũng có vẻ ngạc nhiên, liền quay ra sau và nhìn theo hướng ánh mắt anh. Ngay khi trông thấy đứa cháu không cùng huyết thống đang đứng khoanh tay trước ngực thì gương mặt bà như tối hẳn đi, cái vẻ tươi cười biến mất, thay vào đó là đôi mắt sắc lạnh mà nhìn nó, chỉ có điều là nó cũng không hề e sợ để mà đấu mắt với bà...

"Chào bà ạ." - SeokJin cúi người trước bà Choi rồi lên xe, trong khi đó thì Maru và bà nội đều đã ngồi yên đó rồi, anh không quên nhìn lên sân thượng một lần nữa rồi mới cho xe chuyển bánh, trong lòng thầm nghĩ câu chuyện này bắt đầu trở nên thú vị rồi đây...

.

.

.

Ở một nơi khác, Kim TaeHyung đang ngán ngẩm đi theo Min JiHyun về nhà con bé, không phải anh muốn bám đuôi đâu nhé, là vì con bé này có tính tiểu thư, nhất mực bắt phải có người đi sau... bảo vệ hay gì gì đó đại loại thế nên anh cũng chẳng còn cách nào, đành phá tan cái kỉ lục chưa bao giờ nghỉ học của mình để mà xin phép giảng viên với lí do "em bị đau đầu". Mà công nhận cũng đau đầu thật, ai bảo con bé kia nó lại lắm chuyện đến thế này?...

"À phải rồi!" - JiHyun đứng khựng lại khiến TaeHyung cũng cũng vội phải dừng bước, con bé đó đột nhiên chống nạnh mà đảo mắt rất khó chịu. - "Sáng giờ tôi cứ tự hỏi tại sao mình lại đến club uống rượu làm gì, ra là vì tên điên đó."

"Tên... điên?..." - Anh cau mày hỏi lại trong khi vẫn đứng từ phía sau con bé, cả cơ thể chẳng cử động chút nào mà chỉ thấy nó quay lại và đáp:

"Uhm, tên bạn trai khốn nạn của tôi, anh ta mới đá tôi một phát đau vô đối! Park SangHyun chết tiệt..."

Ô, ra là cái người mà lúc say JiHyun đã nhắc đến đó hả? Đột nhiên nghĩ tới cái cảnh con bé ôm lấy cổ mình rồi đưa môi đến gần, TaeHyun rùng mình một cái rồi tiếp tục bước theo nó, cảm giác kinh khủng lại hiện về. Aigoo, đôi môi tỉ won này, phải giữ cho bằng được, không thể rơi vào tay một con bé cấp ba uống rượu như nước lã được...

Nhà của Min JiHyun nằm ở khu gần cung điện KyungBok nên có vẻ khá yên tĩnh, đã thế trông còn rất đắt tiền nữa, làm TaeHyung cảm thấy có chút không quen khi bước vào trong. Nói chung cũng tại con bé đó nhất định muốn đền ơn nên anh mới phải vào thế này chứ bình thường thì đến mơ cũng chẳng dám. Sinh viên nghèo Kim TaeHyung dù có kiếm được tiền cũng không có ý định mua nhà ở những nơi như thế này...

"Mẹ ơi ~" - JiHyun dài giọng khi đẩy cửa bước vào, chưa gì đã thấy mẹ con bé chạy ra và đánh tới tấp vào vai nó. - "A! Mẹ làm gì vậy??? Đau con đấy!"

"Còn dám kêu à???" - Mẹ nó như hét lên trong khi bố thì bước từ tốn xuống, TaeHyung bỗng dưng co rúm khi trông thấy ông. Tuy trông ông không giống như một ông bố nghiêm khắc nhưng ánh mắt thì thực sự rất lạnh lùng nên anh có chút ái ngại. - "Mày giỏi nhỉ??? Dám đi cảm đêm không thèm báo một câu!"

"Thì con về rồi đây còn gì?" - JiHyun cãi lại rồi đẩy tay mẹ ra, chỉ về phía TaeHyung mà nói. - "Đây là anh Kim TaeHyung, hôm qua anh ấy đã giúp con về."

"Chào cháu." - Mẹ con bé cười hiền, dường như không có chút gì gọi là nghi ngờ anh chàng sinh viên mĩ nam kia. - "Con bé nhà cô vô ý quá nhưng... cháu gặp nó ở đâu vậy?"

"À... cháu..." - Đang định trả lời là gặp trong club thì đột nhiên anh thấy JiHyun vẫy tay loạn xì ngậu lên như để ra hiệu đừng nói nên chỉ ấp úng trong miệng mãi không thôi. - "Cái đó... bọn cháu..."

"Cảm ơn cháu đã đưa JiHyun về nhà." - Lần này là ông chủ Min bước đến, vẻ lãnh đạm vẫn khiến TaeHyung có chút khó xử, không biết phải làm gì để đừng gây thất lễ với ông. Anh vội vàng cúi đầu rồi lại ngẩng lên nhìn người đàn ông với dáng vẻ sang trọng, thành đạt mà không thể ngừng xoa tay vào nhau. Nhưng rồi anh chợt nghĩ, tại sao mình lại phải sợ như vậy trong khi mình là người đã giúp đỡ con bé đó? Cũng đâu phải bạn trai hay gì... Nghĩ vậy nên anh lấy tinh thần mà ưỡn ngực đứng thẳng, trong đôi mắt đã có thêm chút tự tin:

"Không có gì đâu ạ..."

"Chú biết nói thế này là hơi có lỗi với cháu nhưng... sau này hi vọng cháu có thể giữ khoảng cách với con gái chú."

"Dạ?"

"Cháu biết đấy, con bé là người có thân phận cao quý nên rất hay bị người đời nhòm ngó, nó phải giao lưu với những người có tiền và thế lực chứ không phải những cậu sinh viên nghèo... như cháu."

Nghe câu nói này, TaeHyung vô thức nhìn xuống trang phục của mình. Dễ nhận ra là sinh viên nghèo lắm sao? Anh cảm thấy có chút xấu hổ vì thân phận của mình nhưng rồi lại cười nhạt, ra là phân biệt đẳng cấp. Cũng tốt thôi, anh cũng chẳng có ý định trèo cao hay gì, không gặp thì không gặp, có gì mà khó chứ? Trong lúc TaeHyung vẫn còn bối rối với chính bản thân mình thì Jihyun lại chạy đến, mạnh bạo khoác tay anh ngay trước mặt bố:

"Ài, bố nói gì thế? Con còn chưa kịp đền ơn anh ấy mà? TaeHyung-sshi, thứ sáu tuần sau sinh nhật tôi, hi vọng anh có thể đến dự."

"Min JiHyun, đó không phải việc con có thể quyết định đâu!" - Ông Min gằn giọng lên nhưng vẫn cố giữ vẻ lãnh đạm của một ông chủ lớn, chính thế nên đứa con gái độc nhất của ông đã không ngại ngần mà cãi ngay:

"Sao lại không chứ? Là sinh nhật của con mà? Tám giờ tối ở trung tâm hội nghị Quốc gia nhé, anh đừng đến muộn đấy."

Nói có vậy rồi con bé buông tay TaeHyung ra và để anh về, không biết rằng khuất sau cánh cổng lớn của ngôi biệt thự, chàng thanh niên họ Kim vừa buông một cái thở dài. Thật tình, sao lại có loại người như thế chứ? Mới chỉ gặp lần đầu mà đã yêu cầu người ta biến mất khỏi cuộc đời mình, người giàu ai cũng vậy hả? Bỗng dưng TaeHyung cảm thấy mình như kẻ đáng khinh nhất thế gian này vậy, chỉ vì sinh ra trong một gia đình có hoàn cảnh khó khăn mà... Haiz, anh thấy nhớ mẹ quá

.

.

.

Ngày mới bắt đầu ở trường trung học JeonGuk, Seoul...

"Yah Jeon JungKook!" - JiHyun chạy đến từ cổng và nhảy lên, định bám vào cổ JungKook nhưng lại bị cậu né suýt thì ngã. Con bé quay lại với vẻ hết sức bức xúc, dùng chân đá một phát vào bắp đùi cậu. - "Ai cho tránh hả???"

"Cô nương làm ơn thể hiện những hành động chuẩn mực hơn một chút đi ạ." - JungKook nhếch môi rồi giơ tay ra và quàng vào vai Haru đang đi bên cạnh khiến JiHyun chỉ biết bĩu môi một cái rồi chạy theo, gương mặt vẫn kiểu không cam tâm mà quát:

"Cậu nói tớ chuẩn mực thế bây giờ tay cậu đang làm gì vậy hả? Quàng tay lên cổ bạn học nữ cũng không phải là hành động đứng đắn đâu nhé!"

"Đây á?" - Cậu chàng chỉ tay vào Haru mà cười như thể không còn gì trên đời buồn cười hơn. - "Haru có phải con gái đâu, nhể?"

BỤP.

Ăn trọn một cái cùi trỏ vào sườn của con bé họ Park, JungKook đau đến gập cả người lại và lùi ra sau trong khi JiHyun thì đứng cười như bố đẻ ông nội, rồi con bé quay qua Haru, huých vai con bạn một cái và hỏi, bỏ quên luôn cậu bạn đáng yêu đang vật lộn với nỗi đau từ cú đòn bất ngờ:

"Haru à, cậu đi sinh nhật tớ nhé?"

"Uhm, tớ nghe JK nói rồi, nếu rảnh thì chắc chắn tớ sẽ đi." - Con bạn mỉm cười đáp lại rồi cho hai tay vào trong túi áo, trong đầu tự tưởng tượng ra việc ắt hẳn bà ngoại sẽ hết hồn hết vía khi thấy nó xuất hiện ở đó.

"JK? Ý cậu là Kookie ấy hả? Woa, nghe có vẻ sính ngoại quá nhỉ?" - JiHyun cười phá lên. - "Vậy tớ là JH rồi. Mà Haru này, từ giờ bọn mình làm bộ ba đi?"

"Bộ ba?"

"Uhm, tớ, cậu và Kookie, chơi thật vui vẻ với nhau là được mà. Dù sao Kookie cũng chơi với cả hai đứa mình, chỉ cần tớ và cậu để ý đến người kia một chút là thành bộ ba rồi."

"Nếu như cậu muốn."

Cuộc nói chuyện sôi nổi giữa hai đứa con gái cứ vậy diễn ra cho đến khi vào lớp, mặc kệ có một tên nhóc tóc màu đỏ hung đang đứng bặm môi phía sau với vẻ bất lực. Giỏi lắm, hai đứa nó giờ bỏ rơi cậu rồi cơ đấy, uổng công nhị công tử nhà họ Jeon luôn cảm thấy có lỗi khi không thể để ý hai đứa cùng lúc, đúng là... lo bò trắng răng mà, cuối cùng mình lại thành kẻ ra rìa, bảo thế có bực không cơ chứ???

***

Giờ ra chơi vừa đến là Haru đã chẳng nói chẳng rằng đi thẳng xuống canteen. Căn bản là sáng chưa có cái gì vào bụng nên nó mua một bát mì và ngồi ăn thôi, nếu không phải tự dưng sáng nay cả nhà nổi hứng ăn bánh mì phết mứt dâu thì nó đã chẳng bị đói. Chuyện gia đình thôi mà, luôn có một đứa dị ứng mứt dâu bị bỏ rơi vì đó lại là món khoái khẩu của những thành viên khác trong nhà, và đây cũng chẳng phải lần một lần hai nó trải qua chuyện đó, thôi thì... mì ăn liền cũng có cái ngon của nó...

"Well well well~ Tiểu thư con nhà giàu cũng có ngày phải ngồi ăn mì ăn liền một mình cơ đấy."

A~ Lại nữa. Park Haru tự hỏi tại sao trong trường trung học luôn có những đứa gây khó chịu và tại sao nó lại là đứa bị dính vào mấy kẻ khó chịu đó đấy. Nó chẳng mất một giây để nhận ra đó là Kang HeeBon, con bé luôn gây chuyện với nó từ hồi mới chân ướt chân ráo vào trường. Nói cho cùng thì cũng tại Jeon JungKook cả, cậu ta không thèm quản lí mấy đứa con gái thích mình để rồi chúng nó suốt ngày tìm Haru và JiHyun gây chuyện nhưng vấn đề là Min JiHyun có một cậu bạn trai xinh đẹp tên Park SangHyun bảo vệ nên đối tượng còn lại chỉ có mình Park Haru này thôi. Thật tình... bao giờ nó mới có thể thoát khỏi ngôi trường cấp ba kinh dị này được đây?...

"Đi đi, trời đánh tránh miếng ăn đấy." - Haru thở mạnh một cái rồi nói, mắt không thèm ngước lên nhìn HeeBon lấy một cái mà chỉ cắm đầu vào bát mì đang nguội dần...

"Cậu cũng biết tôi không phải là trời mà, đã vậy tôi cũng đâu có ý đánh cậu?" - HeeBon kéo ghế và ngồi ngay xuống trước mặt Haru, thú thực là cái nơ màu hồng phấn to đùng trên đầu con nhỏ đó khiến Haru phát ngấy nhưng cứ cố nén nhịn để không nói gì. - "De-i à, bao giờ cậu mới định tránh xa JungKook ra cho tôi nhờ đây?" (De-i là phiên âm của từ "Day" trong tiếng Anh, Haru trong tiếng Anh là "Day")

"Tôi gần cậu ấy bao giờ?" - Đến lúc này thì con bé mới quyết định đặt đũa xuống mà nhìn nhỏ trước mặt với cái nhếch môi khinh khỉnh. - "Là cậu ấy tự đến đấy chứ?"

"Tôi không muốn nói nhiều lần đâu nhé, khôn hồn thì tách khỏi JungKookie ngay nếu không tôi..."

"Nếu không thì cậu làm gì?" - Vẫn là cái vẻ mặt khinh đời như vậy, Haru khiến HeeBon gần như cứng họng. - "Đánh tôi sao? Hay giết? Xin lỗi nhưng đúng là JK luôn ở cạnh tôi chứ không phải tôi ở cạnh cậu ấy, cho nên con người không-có-sức-hút như cậu tự biết điều mà tránh đi đi."

"Cậu..."

"Chà, hai cô nhóc có chuyện gì mà căng thẳng vậy?" - Tiếng nói lạ hoắc bên cạnh khiến cả Haru lẫn HeeBon đều phải quay sang nhìn với ánh mắt nửa ngạc nhiên nửa tò mò. Nếu Haru không nhầm thì người này là Song JoongKi, thầy giáo dạy Văn mới chuyển đến. Chính vì người đó là thầy giáo nên nó mới không dám ho he thêm gì nữa. Tuy Park Haru này bất cần nhưng vẫn là một đứa học sinh dưới quyền giáo viên thôi. Thầy Song nhìn sang HeeBon, dành nụ cười tỏa nắng cho con bé mà nói:

"Cô bé xinh đẹp với chiếc nơ lớn, cho tôi mượn bạn học này chút nhé?"

"Sao thầy lại tìm em?" - Haru ngạc nhiên.

"Cứ đi theo tôi rồi biết." - Đáp có vậy rồi thầy Song đi trước, Haru cũng vì vậy mà miễn cưỡng bỏ dở bát mì và đi theo, không quên liếc mắt nhìn HeeBon một lần với vẻ khó chịu...

~*End Chapter 4*~

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 13-7-2014 12:37:45 | Xem tất
Chắc các readers đều thấy 2 chao một tuần hơi ít
Vì thế mọi người hãy comt phản hồi nhiều hơn (tốt xấu nhận hết)
Mình sẽ thường xuyên trích dẫn đoạn của chap tiếp theo và có thể bonus thêm chap mới luôn nếu nhận đk nhiều comt từ mọi người
Mn nhớ comt nhé nhé



~*Chapter 5*~


Mp3: Disturbance - BoA


Haru đi theo thầy Song ra ngoài khuôn viên trường, khác xa với suy nghĩ của con bé rằng đáng ra hai thầy trò phải vào phòng giáo viên mới đúng. Tuy nó vẫn có chút nghi hoặc nhưng không hề đặt câu hỏi một lần nào, chỉ yên lặng mà bước ngay sau thầy thôi, vì vốn dĩ Park Haru trước nay không phải đứa nhiều chuyện. Đứng bên gốc cây sồi to, thầy Song cho hai tay vào túi quần và cúi đầu xuống, sau đó mới hít một hơi rồi quay lại nhìn Haru, cái vẻ lãng tử phong trần ban nãy chẳng còn mà chỉ có nét buồn man mác trên gương mặt mà thôi...

"Em đúng là Park Haru chứ?" - Thầy đặt câu hỏi trước.

"Không chắc chắn người cần tìm là ai mà thầy cũng lôi em ra đây được à?" - Con bé hỏi vặn lại với vẻ thản nhiên khiến thầy cũng có chút ngỡ ngàng, không ngờ được mình lại có một cô học trò đáo để đến thế này...

"À thì, tôi chỉ hỏi lại cho chắc thôi... Dù sao thì gặp được em là tốt rồi..." - Ông thầy ấm úng đưa tay xoa gáy, mắt vẫn nhìn Haru như thể để thăm dò thái độ, điều đó càng làm nó cảm thấy mất thời gian nên mới hơi cáu gắt:

"Thầy có chuyện gì thì nói luôn đi, em phải bỏ dở bát mì rồi đấy!"

"Được rồi, nói ngay đây. Tôi là Song JoongKi, việc làm giáo viên thì chắc em cũng biết rồi nhưng bây giờ tôi đang nói chuyện với em không phải tư cách thầy giáo mà với tư cách... bạn của Jeon JungWon."

Ba từ "Jeon JungWon" khiến Haru gần như bất động, nó lặng người đi khi nghe cái tên đó được sướng lên, cảm xúc cũng vì thế mà đột nhiên tệ đi, tệ vô cùng, đến mức có thể hét ầm cả cái khuôn viên này lên ấy. Nhưng dù sao thì nó cũng đã không làm thế mà chỉ ngậm miệng nhìn ông thầy mà thôi, đôi bàn tay run run phải mạnh mẽ nắm chặt lại...

"Chuyện xảy ra cũng đã lâu rồi nhưng giờ mới có dịp gặp em. Cậu bé JungKook ấy vẫn khỏe chứ?"

"Thầy biết cậu ấy?"

"Đương nhiên rồi, tôi là người đã ở bệnh viện suốt ba ngày cuối đời của JungWon mà, ở đó tôi cũng có gặp JungKook." - Dù mỉm cười nhưng trong đôi mắt thầy Song vẫn đậm nỗi buồn, thầy chợt thở hắt ra trong khi Haru vẫn không có biểu hiện gì, điều đó cơ hồ làm thầy ngạc nhiên vì sự kiên cường trong trái tim cô bé ấy. - "Thật ra trước đây JungWon có từng nói với tôi về một thứ được gọi là 'Định Mệnh'..."

"..."

"Tôi đã từng cười cậu ấy rất nhiều vì một thằng con trai mười tám tuổi lại đi thích một đứa trẻ con mới chỉ có vỏn vẹn mười tuổi đời nhưng cậu ấy thì cứ liên tục nhắc đến 'Định Mệnh'. JungWon từng nói cô bé ấy chính là người đầu tiên và duy nhất có thể chạm đến được tận sâu trái tim mình nên cậu ấy đang trong thời gian chờ đợi cô bé lớn để có thể ngỏ lời nhưng... tất nhiên là không có cơ hội..."

Nói đến đây, thầy Song ngắt nhịp một chút như để xem xem Haru đang cảm thấy như thế nào nhưng vì con bé vẫn không cười, cũng không rơi nước mắt nên thầy thật chẳng biết nó nghĩ gì nữa, đành tiếp lời...

"Vào ngày cuối cùng của cuộc đời này, JungWon đã rất muốn gặp em nhưng tôi cho rằng có lẽ em đã quá sợ hãi nên không thể đến với cậu ấy, cho nên cậu ấy đã ghi âm những lời muốn nói và bắt tôi phải mang cho em, nhất định phải đưa tận tay em." - JoongKi lấy trong túi quần ra một chiếc máy ghi âm đã cũ và đặt vào bàn tay vẫn đang nắm chặt đến lằn cả dấu móng của Haru, không thể ngăn mình để lộ một tiếng thở dài buồn khổ. - "Xin lỗi vì đã không tìm em sớm hơn nhưng giờ tôi hi vọng em sẽ sống tốt hơn sau khi nghe những lời cậu ấy nói..."

Đôi chân thầy Song dần rời khỏi khuôn viên cũng cùng lúc một giọt nước mắt từ khóe mắt Haru rơi xuống. Nó nắm chiếc máy ghi âm trong tay, không tin được việc vẫn còn tồn tại tiếng nói của anh trên thế gian này, trong lòng nặng trĩu nỗi buồn đã giấu kĩ tám năm qua mà không thể nào giải tỏa ra ngoài được. Nó chỉ dám khóc khi ở một mình thôi cho nên chẳng có ai có thể hiểu nó đang nghĩ gì, cảm thấy thế nào và nhớ anh ra sao... Ngay cả JungKook cũng không thể hiểu vì cậu luôn cho rằng nó không có lỗi, cậu luôn tự giễu hoặc bản thân rằng nó chẳng việc gì phải trách mình, chính thế nên mỗi khi nó khóc, cậu sẽ lại mắng nó, sẽ lại nói nó đúng là đồ ngốc... Bởi vậy mà có bao giờ nó dám khóc trước mặt cậu đâu?...

Mặt hồ lặng sóng bỗng rung lên cùng lúc với những tiếng khóc nghẹn ngào...
.

.

.

Màn đêm vừa buông xuống cũng là lúc Choi JangMin bắt đầu bữa ăn tối đơn độc của mình, nó chẳng còn nhớ đã bao lâu rồi những bữa ăn của mình cứ diễn ra như vậy nữa nhưng nó thà biến mất còn hơn là ngồi ăn cùng bàn với bà già lắm điều kia. Bà ta nghĩ chỉ có mình mới là bà nội thôi chắc? Nó cũng có bà nội của riêng mình chứ đâu cần phải nín nhịn gọi bà ta bằng một danh từ cung kính, nó chán ngấy cuộc sống như vậy rồi nên có lẽ một thời gian nữa sẽ dọn ra ngoài ở hẳn...

Tháp NamSan giờ lung linh với ánh đèn đủ màu sắc, điều này bất giác khiến JangMin thở dài. Seoul đẹp thật, phồn hoa thật đấy, ấy vậy mà lại tồn tại sự phân biệt giữa hai giai cấp giàu và nghèo, đúng là chẳng còn gì thú vị hơn cả. Nó đã từng trách mẹ rất nhiều khi về làm dâu nhà họ Choi nhưng cũng vì một câu trách móc đó mà nó đã được mẹ dạy cho rằng "Con người sống phải biết nhẫn nhịn, để sau đó có thể đạt được những điều mình muốn. Khi cơ hội đến, con có thể lấy được những thứ mà người ta từng giữ khư khư không cho con dù chỉ là một chút..."

"Mẹ đã dạy con cái gì vậy hả?..." - Nó chợt cười nhạt khi nghĩ đến lời nói của người phụ nữ đã vài tháng không gặp, đôi mắt ánh lên sự kiêu kì trong khi mái tóc thẳng dài đã được vuốt qua một bên vai, trong lòng nặng mấy lời "dạy con độc ác" của mẹ. Có điều, nó phải công nhận rằng mẹ nói đúng, bởi sau mười năm sống dưới mái nhà đó, nó cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa rồi, chẳng biết khi nào sẽ đột nhiên vùng lên và cướp hết tất cả mọi thứ nữa. Nó chỉ là đang nghĩ cho JunHong mà thôi, còn không thì nó tự biết đầu óc của mình thừa sức nắm lấy cả công ty...

Đặt dao và dĩa xuống, JangMin gọi thanh toán và ra ngoài, vẻ mặt xinh đẹp vẫn thản nhiên như không, nét hồng hào vẫn ngự trị chứ không có chút mệt mỏi, sầu não nào, nó làm cho bất cứ chàng trai nào đi ngang qua cũng đều phải ngoái nhìn với vẻ tò mò. Dù sao thì Choi JangMin đây đã học được cách lôi kéo sự chú ý và quan tâm của mọi người từ khi mới chỉ là một cô nhóc học cấp ba...

Thoắt cái đã hơn mười một giờ tối rồi, JangMin đi lang thang qua tất cả những nơi đặc biệt của tháp Namsan, từ nơi có ổ khóa tình yêu đến khu mua sắm và cuối cùng là đến cáp treo. Cũng đã muộn lắm rồi nên không còn nhiều khách nữa, chuyến cáp treo cuối ngày cũng bắt đầu được khởi động và con bé tự hiểu đã đến lúc về nhà rồi. Haiz, vẫn thấy hơi nực cười khi gọi nơi đó là nhà...

"Chờ một chút!" - Có tiếng người vang lên khi con bé đã ngồi yên phận trong cáp treo, tên thanh niên vội vàng bước vào để không lỡ chuyến đi cuối cùng này. JangMin ngay lập tức nhận ra đó là Kim SeokJin mà mình mới gặp nên chợt mỉm cười. Người đời thường nói nếu con người vô tình gặp nhau ba lần thì đó rõ ràng là duyên phận nhưng JangMin chẳng bao giờ tin, vì căn bản đây là lần thứ ba nó vô tình gặp SeokJin mà có thấy có cảm giác gì khác nhau đâu? Anh chàng cũng có vẻ rất ngạc nhiên khi trông thấy con bé, đôi môi vô thức cong lên, tạo một nụ cười hiền hòa. - "JangMin-sshi..."

"Trùng hợp thật đấy." - Đến lúc này con bé mới lên tiếng, chất giọng nhẹ đều đều làm đối phương cũng dần trở nên mềm yếu. - "Tôi cứ nghĩ sẽ không gặp lại cậu cho đến buổi tiệc sinh nhật tuần sau."

"Tôi cũng vậy mà, cô đi một mình sao?" - Anh ngồi xuống ngay kế bên nó, bộ vest sẫm màu khiến anh trông thật đứng đắn và sang trọng.

"Chứ cậu nghĩ tôi có thể đi cùng ai được nữa?" - Nó đáp nhẹ rồi cả hai cùng im lặng mất một lúc, sau đó mới lại lên tinh thần để mở lời. - "Có chuyện này tôi vẫn luôn tò mò... Tại sao cậu lại giúp tôi vậy?"

"À, chẳng phải tôi vẫn nợ cô một lời xin lỗi sao? Nhưng tôi lại là người không thể dễ dàng nói xin lỗi được nên sẽ làm gì đó cho cô coi như đền đáp."

"Thật sự... chỉ có vậy?" - JangMin hơi cau mày nhìn SeokJin khiến anh chàng cũng bí quá nên phải thú nhận trong đau khổ:

"Thôi được rồi, là vì tôi không muốn một mình đến một bữa tiệc sang trọng, được chưa? À mà... chúng ta có thể xưng hô thoải mái hơn chút được không? Dù sao đã đến cùng nhau thì phải thể hiện như thân thiết một chút..."

"Được thôi, tôi không quan trọng lắm. Nhìn cậu có vẻ như ít tuổi hơn tôi nên chắc phải gọi tôi là chị thôi."

"C-chị?... Đ... được rồi... JangMin noona..." - Thực sự là rất khó để SeokJin gọi JangMin là chị dù rõ ràng vụ xưng hô thoải mái này là anh nghĩ ra trước nên mới ấp úng như vậy, ai ngờ con bé đột nhiên cười tươi và quay qua xoa đầu anh khiến anh như hóa đá:

"Làm tốt lắm, Jinie."

Kim SeokJin xin thề, hai mươi ba năm qua anh chưa từng có cảm giác hồi hộp thế này với cô gái nào cả nhưng Choi JangMin lại khiến anh có cảm giác đó, phải làm sao đây chứ? Tim đập rõ nhanh tỉ lệ thuật với gương mặt cũng dần đỏ lên như quả cà chua đến mùa làm anh vội vàng quay đi, giả vờ ho một tiếng rồi nói:

"Cũng mới chỉ làm quen... thôi mà..."

"Cậu ngại sao?"

"Ai nói thế chứ??? Sao tôi phải ngại??? Nhưng chị cũng nên... giữ đúng khoảng cách..."

Kết thúc bằng tiếng cười lanh lảnh của JangMin và bộ mặt xấu hổ của SeokJin, chuyến cáp treo đã dừng lại ở gần bãi đỗ xe. Cả hai đều vội vàng đứng dậy và ra ngoài, tuy mỗi người mỗi ngả nhưng không thể phủ nhận rằng giữa cả hai vừa hình thành một mối liên kết nho nhỏ, hứa hẹn một cuộc sống sẽ luôn có bóng hình nhau sau này...

.

.

.

Sau đó khoảng một tuần, bữa tiệc sinh nhật lần thứ mười tám của Min JiHyun chính thức được tổ chức. Thú thực là con bé không có nhiều bạn bè nên ngoài JungKook và Haru ra, chỉ có một vài đứa bạn cùng lớp khác mà thôi, khách khứa chủ yếu toàn là mấy gia đình có tiền và thế lực ở Đại Hàn Dân Quốc này mà bố nó đã mời đến. Ok, dù sao nó cũng kệ, ông muốn coi đây là buổi dạ hội gặp mặt đối tác thì nó cũng chẳng quan tâm...

JiHyun thật sự đang rất háo hức và đã sớm chuẩn bị xong mọi điều cần thiết từ đầu tóc, trang phục cho đến cách ứng xử sao cho phải lối, con bé lúc này khoác trên mình một chiếc váy satanh ngắn màu beige cùng với thắt lưng to bản màu đỏ đun, chân váy hơi xòe ra tạo cho nó đúng cảm giác của một cô bé đang học cấp ba, ngoài ra thì việc chiếc váy là loại không tay cũng phần nào khiến nó trở thành một cô nàng hấp dẫn đang đến tuổi trưởng thành. Loanh quanh trong phòng chờ một lúc rất lâu, nó không thể kiềm chế nổi mà cứ liên tục gọi điện cho JungKook và Haru...

"Yah, hai người đến chưa vậy?" - JiHyun hào hứng.

"Bọn tớ đang trên đường đến." - JungKook đáp lại và nghe có vẻ như cậu đang để điện thoại ở chế độ loa ngoài. - "Nhưng mà cái người họ Park này đúng là không chịu nổi mà, đi dự tiệc mà mặc đồ như ca sĩ thần tượng đi biểu diễn ấy!"

"Có sao đâu hả?" - Lần này là giọng Haru xen ngang vào. - "Tại lúc đầu tớ định đi xe máy đến nên mới mặc thế, ai bảo tự dưng cậu đánh xe qua đón làm gì?"

"Cậu thật là... tớ đến là điên mất thôi!"

"Được rồi, được rồi. Tớ không câu nệ chuyện trang phục đâu, mấy cậu đến nhanh đi nhé." - Cố gắng trấn tĩnh JungKook bằng câu nói như thế rồi JiHyun cúp máy, tự bật cười trước sự trẻ con của hai đứa bạn rồi lại ngắm mình trong gương. Mái tóc màu đỏ nâu của nó suôn dài theo chiếc cổ dài kiêu hãnh làm bật hẳn lên nét nữ tính, điều đó bỗng khiến nó lo lắng về việc có lẽ sẽ rất shock nếu trông thấy Haru, đến JungKook là bạn thanh mai trúc mã của con bé mà còn không chịu nổi nữa là. Dù không câu nệ chuyện trang phục thật nhưng nếu kinh hoàng quá thì cũng không nên...

Vừa lúc đó thì nó nghe tiếng chiếc xe đầu tiên đến nên ngó ra ngoài cửa sổ, đôi mắt cười cứ cong cong mãi không thôi. Nhưng rồi nó chợt nhớ đến Kim TaeHyung, không biết liệu anh có đến không nhỉ?...

~*End Chapter 5*~
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 16-7-2014 11:44:19 | Xem tất


~*Chapter 6*~


Mp3: LAchAtA - F(x)


Trung tâm hội nghị Quốc gia đang ngày một náo nhiệt vì những lượt người đến liên tục, cậu ấm cô chiêu trong các gia đình cũng theo bố mẹ đến đây, coi như ra mắt giới làm ăn, chẳng phải một cơ hội quá tốt sao? Dù gì HT cũng là một tập đoàn lớn của Châu Á nên việc có nhiều những công ty khác muốn làm thân cũng chẳng phải là điều khó hiểu...

JungKook và Haru đến khá sớm, tuy cũng muộn hơn bà ngoại của Haru nhưng chưa đến giờ thì coi như là sớm rồi. JungKook khẽ mỉm cười nhìn con bạn của mình, tuy có chút không chấp nhận nổi với cái cách ăn mặc của con bé nhưng cậu nghĩ đó cũng là một màu sắc riêng của Haru, không thể chỉ vì một bữa tiệc mà bắt nó mặc váy dạ hội, uốn tóc, dép guốc như những cô gái khác được. Cậu, sau khi đóng cửa xe lại thì nhìn con bé từ phía sau một lượt. Wow, áo khoác da không tay nha, quần jeans đỏ bó sát nha, giày độn siêu chất nha, đã vậy còn có cả tỉ thứ phụ kiện khác trên người nữa, khác hẳn so với bộ tuxedo và mái tóc hớt ngược lên trên của cậu lúc này mà. Vỗ vào trán hai cái để tỉnh lại rồi JungKook vội vàng đuổi theo Haru, trong lòng tự dự đoán kết quả của việc bà ngoại con bé nhìn thấy nó trong bộ dạng này...

Cánh cửa trung tâm hội nghị vừa mở ra thì Haru đã ngay lập tức thấy được vị trí của bà mình, bà đang đứng kế bên những người phụ nữ cùng tuổi khác và trông có vẻ như đang chúc rượu nhau thì phải, nó nhanh chóng hít một hơi sâu rồi thở mạnh ra, lúc ấy mới thấy JungKook đang nhìn mình với ánh mắt trấn tĩnh. Được thôi, hôm nay bố mẹ không đến, cũng không có ai làm chứng cả, chắc bà cũng chẳng đến nỗi mắng nó đến mất mặt ở ngay đây đâu nhỉ? Bước những bước chân chậm rãi vào trong hội trường, nó nghe tiếng nhóc em Maru như hét lên:

"Haru noona!!!"

Mày giết chị đi còn hơn. Haru nghĩ vậy rồi đảo mắt, sau đó mới mỉm cười đi về phía bà mình, dù sao cũng nên chào hỏi một chút mà. Nó có thể thấy bà đã kinh ngạc thế nào khi trông thấy nó, trong đôi mắt còn có chút bối rối như để nghĩ xem mình nên giới thiệu đứa cháu quái chiêu này thế nào với những người phụ nữ bên cạnh. Trong khi đó, JungKook đã nhanh nhảu nói trước:

"Cháu chào bà, bà mới đến ạ?"

"U-Uhm... Chào cháu, JungKookie..." - Vẫn là vẻ bối rối đó, bà quay lại nhìn những người bên cạnh rồi gượng cười. - "Đây là Jeon JungKook, người thừa kế của tập đoàn thời trang VK, gia đình thằng bé rất thân thiết với JiYoung nhà tôi... còn đây..."

"Chị cháu đấy ạ!" - Cậu nhóc Maru đáp ngay khiến mấy người kia đều có vẻ bất ngờ nhưng khi thấy tay Haru đặt lên đầu mình ra điều "Im lặng chút coi" thì mới không nói nữa, rồi khi thấy bà nhìn sang mình, vẻ ngập ngừng vẫn đầy trong đôi mắt, Haru chỉ hơi nhếch môi và cúi người, tự mình giới thiệu:

"Cháu là Park Haru, là bạn của JungKook ạ."

"Chà, cô bé này nhìn cá tính quá nhỉ?" - Một trong số những người phụ nữ ở đó lên tiếng. - "Giới trẻ giờ phải vậy chứ, như con bé SiYoung nhà tôi ấy, lúc nào cũng chỉ Piano với trà đạo, tôi muốn nó ra ngoài vui chơi chút mà nó chẳng nghe gì cả."

Lời giới thiệu của Haru khiến cho bà ngoại thở phào nhưng vẫn nhìn nó với ánh mắt rất không vừa ý, thậm chí bà còn quay đi trước khiến trong lòng nó cũng có chút tổn thương. Đúng là... bao nhiêu năm nay bị đối xử vậy mà vẫn không thể quen được...

"À phải rồi, bà Kim, cậu đích tôn SeokJin của bà bao giờ mới tới vậy?" - Nghe người ta nhắc đến ông anh họ, Haru đang rời đi cùng JungKook chợt dừng lại đôi chút để nghe ngóng và nó đã thật sự phát hoảng khi nghe câu trả lời của bà mình:

"Nó nói muốn đến cùng bạn gái nên tôi đi trước."

What?? Bạn gái? Bạn gái nào mới được chứ? Haru thầm chửi rủa Kim SeokJin trong đầu vì tội có người yêu mà không thông báo cho anh em gì cả, phen này về thì anh chết với nó cho xem! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, SeokJin đúng là cái tên "thiêng" nhất trần đời mà, vừa nhắc đã thấy đến rồi kìa...

***

"Không sao chứ?" - SeokJin hỏi khi anh và JangMin đang ngồi trong chiếc Ferrari F70 quen thuộc, trông con bé có vẻ rất hồi hộp nhưng gương mặt vẫn rất đỗi xinh đẹp và kiêu kì. Nói thật khi đến đón nó, anh đã bị choáng bởi chiếc váy dạ hội trắng xẻ ngực với chân váy suôn dài và xòe ra từ phần bắp chân, đã vậy nó còn cuốn tóc lên, chỉ để dư một lọn tóc dài ngang chiếc dây chuyền pha lê cao quý nữa chứ, làm anh gần như là chẳng biết phải làm gì cả. Choi JangMin đó, sao lại có thể xinh đẹp đến vậy nhỉ?...

"Uhm, tôi ổn." - Con bé đáp lại rồi nhìn anh, một nụ cười mỉm lại xuất hiện trên môi khiến anh cũng yên tâm phần nào, rồi khi cánh cửa xe được mở ra và nó bước ra ngoài, mọi sự chú ý của nơi đây gần như là đều dành cho nó hết, cho nên anh cũng tự hỏi sẽ còn thế nào nếu nó bước vào hội trường kia...

Mọi sự ồn ào của trung tâm hội nghị Quốc gia đều biến mất ngay khi SeokJin và JangMin tiến vào, một tay con bé đang khoác tay anh, tay còn lại thì khẽ kéo chiếc váy trắng dài để khỏi vướng chân, nhìn cả hai như một cặp hoàn hảo không có khuyết điềm nào: người con trai thì cao ráo, dáng người cân đối trong bộ vest sẫm màu và cà vạt đứng đắn trong khi cô gái đi kế bên lại xinh đẹp tựa như một con thiên nga trắng dưới trăng. Những sự chú ý không khiến cả hai quá hồi hộp mà chỉ luôn tập trung nhìn về một phía: người đàn bà với đôi mắt sắc sảo đứng ngay gần chỗ Haru và JungKook...

Bà Choi tuy ngạc nhiên khi thấy JangMin nhưng biểu hiện của gương mặt thì hoàn toàn không thay đổi chút nào, ánh mắt vẫn lạnh lùng như thế và cũng chẳng gọi gì là bối rối. Cùng lúc đó, bà Kim lại có vẻ không nhận ra JangMin là người đã gặp ở nhà người bạn của mình nên hết sức hài lòng khi cháu trai dẫn đến một cô gái xinh đẹp và kiêu sa như vậy, bà cứ liên tục giới thiệu hai đứa cháu cho những người xung quanh, vẻ mặt vui vẻ khác hẳn so với lúc nhìn thấy Haru...

"Woa, chị ấy đẹp thật." - JungKook phải thốt lên như vậy rồi quay lại nhìn Haru. - "Tớ không biết là anh Jin có người yêu đấy nhé."

"Tớ cũng có biết đâu?..." - Thở dài ngao ngán nhìn hai con người như vậy rồi Haru lại huých sườn thằng bạn chí cốt, hỏi với giọng đểu giả. - "Sao? Thích người ta rồi hả?"

"Thích chứ, đẹp vậy cơ mà. Nhưng dù sao tớ vẫn thích cậu hơn."

"Hả?"

"Tớ thích cái áo da đó."

JungKook vừa dứt câu cũng là lúc đèn trong hội trường tắt vụt, chỉ có ánh sáng từ mấy cây nến thắp xung quanh nên mọi thứ khá mờ ảo. Trong khi mọi người bắt đầu xôn xao thì ánh đèn lại rọi thẳng về phía chiếc cầu thang dẫn lên tầng hai, JiHyun từ tốn bước xuống với vẻ mặt rạng rỡ làm tràng pháo tay vang lên không ngớt. Nó bước xuống bên chiếc bàn đặt bánh sinh nhật, nơi cả bố và mẹ đều đang chờ sẵn cùng ánh mắt hiền hòa và hạnh phúc. Dùng ngón trỏ để thử mic rồi nó khẽ cười và bắt đầu nói ra suy nghĩ ngay lúc này của bản thân:

"Cảm ơn mọi người đã có mặt ở đây ngày hôm nay để chúc mừng sinh nhật tôi, tuy trong số những người ở đây có rất nhiều người mà tôi không hề quen biết nhưng dù sao hi vọng chúng ta sẽ có một buổi tối vui vẻ bên nhau. Min JiHyun chính thức trưởng thành rồi ạ!"

Kết thúc bằng tiếng vỗ tay lớn từ đám đông, JiHyun cúi người và thổi nến trên chiếc bánh sinh nhật lớn của mình, không biết rằng ở cửa vào vừa xuất hiện một người với một bọc quà trên tay. TaeHyung nhẹ nhàng kéo lại bộ vest của mình rồi nhìn lên sân khấu, cảm giác ngỡ ngàng khi thấy Min JiHyun thật xinh đẹp trong bộ váy satanh duyên dáng. Anh không còn thấy đứa con gái ăn chơi ở trong club nữa mà chỉ có một cô gái nhỏ mười tám tuổi đang cười rạng rỡ mà thôi, bỗng dưng một góc nhỏ trong trái tim ngốc nghếch của anh lại đập nhanh hơn bình thường khiến anh cũng chẳng biết phải làm sao nữa...

Sau khi hệ thống đèn được bật trở lại, JungKook và Haru nhanh chóng chạy về phía JiHyun, chúc tụng con bé đủ thứ giời ơi đất hỡi trên đời rồi ba đứa cười sả láng với nhau, bữa tiệc đứng cũng vì thế mà bắt đầu. Vừa lúc đó thì bố Jihyun cũng đi về phía chúng nó, người đàn ông mỉm cười hòa nhã:

"JungKookie đến rồi đấy à? Cô bạn này là ai đây?"

"Dạ là Park Haru, bạn của bọn cháu ạ, bố mẹ cậu ấy bận không thể đến được." - JungKook lễ phép đáp lại.

"Bố mẹ cô bé này sao?"

"Vâng, là chủ trung tâm thương mại Harest ấy ạ."

"Chú không biết là họ có con gái đấy." - Ông Min bật cười rồi vỗ nhẹ vai JungKook. - "Thằng nhóc này hôm nay cũng bảnh quá ha."

Trong lúc mọi người đang vui vẻ nói chuyện như vậy thì một tiếng reo lên của JiHyun đã như phá tan mọi thứ, nó trông thấy TaeHyung từ xa nên gọi lớn cùng cái vẫy tay:

"TaeHyung-sshi! Ở đây!"

Gương mặt ông Min tối sầm hẳn trong khi Haru và JungKook thì không hề biết người đó là ai, chỉ im lặng nhìn JiHyun chạy lại, khoác tay anh chàng và kéo về phía họ mà thôi. Trông con bé có vẻ rất vui khi thấy anh, nó nhanh nhảu giới thiệu anh với mọi người mà bỏ qua thái độ của của bố mình:

"Ey, giới thiệu nào. Đây là Kim TaeHyung, người đã giúp tớ về nhà tuần trước, còn đây là Jeon JungKook và Park Haru, bạn của tôi."

Cả ba chào nhau khá gượng gạo vì dù sao cũng không quen thân gì, trong khi đó ông Min vẫn chỉ đứng yên mà không hề lên tiếng, điều đó cơ hồ gây cho hai đứa nhỏ bạn của JiHyun cũng có chút tò mò về thân thế của chàng trai này. Trong khi đó, anh chỉ cúi chào ông rồi ái ngại đưa bọc quà của mình cho JiHyun:

"Đây là hoa khô mẹ tôi tự làm, nếu cô để trong phòng thì sẽ có mùi rất dễ chịu..."

"Cảm ơn anh." - Con bé cười tươi rồi dúi cái bọc vào tay bố mình. - "Bố để ra kia hộ con với."

Ông Min miễn cưỡng cầm lấy quà của TaeHyung, đôi mắt vẫn nhìn anh rất không vừa ý rồi mới quay đi. Có điều, thay vì đặt món quà lên bạn,ông lại để nó xuống nền đất rồi bỏ đi luôn, điều đó khiến TaeHyung có chút chạnh lòng nhưng chẳng dám lên tiếng còn JiHyun thì vì mải nói chuyện với bạn nên cũng không chú ý, và khi một người đi ngang qua vô tình đá bọc quà vào trong gầm bàn thì anh đã cảm thấy buồn thật sự, khẽ buông một cái thở dài rồi cố nán lại thêm chút nữa...

"JiHyun-sshi, có lẽ tôi phải về rồi." - TaeHyung nói nhỏ với JiHyun khiến con bé rất ngạc nhiên, vội hỏi lại:

"Nhưng anh vừa mới đến mà?"

"Tôi không quen với những nơi như thế này lắm... cho nên... Hơn nữa, có lẽ sau này tôi cũng sẽ không làm phiền cô và gia đình nữa đâu. Tôi đi trước đây."

Nói có vậy rồi TaeHyung chào tạm biệt ba đứa nhỏ và đi, biết rõ JiHyun vẫn còn ngỡ ngàng vì lời nói của mình nhưng đúng là nơi này khiến anh cảm thấy ngột ngạt thực sự, họ tỏ thái độ quá rõ với những người không cùng đẳng cấp và anh không thể nào chịu đựng nổi điều đó. Lọ hoa khô mà mẹ anh đã mất bao công sức mới làm ra được lại bị đá vào gầm bàn một cách đơn giản, anh còn trông chờ vào cái gì nữa đây? Bản thân mình bị khinh thường đã đành, đằng này ngay cả mẹ anh... Aish, càng nghĩ càng khó chịu...

Có điều, dù đã bước đi nhưng anh vẫn ngoái lại nhìn JiHyun một lần. Con bé khác những người đó, có thể do nó vẫn còn trẻ nhưng anh nghĩ đơn giản là do nó là một người tốt bụng, mặc kệ bố mình có tỏ rõ thái độ nhưng vẫn một mực mời anh đến đây, còn rất vui vẻ giới thiệu anh với bạn bè nữa. Thú thực là anh... cảm kích nó rất nhiều...

***

"Jin hyung!" - JungKook vẫy tay loạn lên khi thấy SeokJin và JangMin đi ngang qua, hai người họ cũng vì thế mà rẽ vào chỗ ba đứa em một chút. Tuy vậy thì vì không quen JiHyun nên cả hai nói chuyện còn khá khách sáo, kiểu như:

"Chúng mừng sinh nhật em, JiHyun. Hi vọng sau này chúng ta sẽ thân thiết hơn..."

"Ài, anh nói vậy không sợ bạn gái buồn sao?" - Con bé họ Min liếc mắt nhìn anh với vẻ trêu đùa rồi bật cười. - "Có chị người yêu xinh đẹp vậy chắc anh vui lắm."

"À, thật ra..."

"Ông anh cũng được thật đấy." - Lần này là Haru xen vào khi SeokJin còn chưa kịp lên tiếng bào chữa cho mối quan hệ của mình. - "Cứ thử đến nhà em lần nữa đi rồi biết."

"Cậu nói gì vậy hả?" - JungKook đấm nhẹ vào cánh tay Haru. - "Anh ấy có bạn gái mà cũng phải báo cáo với cậu sao? Nhìn đi, người ta đẹp đến vậy cơ mà, đâu có như cậu?"

"Ý cậu là sao hả?"

"Thôi nào." - SeokJin vội can ngăn trước khi một trận đánh nhau thất điên bát đảo sẽ xảy ra ở đây. - "Nghe nói hôm nay hai đứa đến cùng nhau mà sao ăn mặc chẳng khớp gì cả?"

"Là do cô nàng cá tính Park Haru luôn muốn nổi bật anh ạ, cơ mà em cũng kệ, có đứa bạn hoành tráng thế này cũng thích." - Vừa nói, JungKook vừa ngả đầu vào vai Haru với vẻ sung sướng. Có điều, hành động đó đối với chúng nó hay SeokJin và JiHyun thì là bình thường nhưng đối với JangMin thì đúng là một trải nghiệm mới. Con bé yên lặng nãy giờ cuối cùng cũng phải lên tiếng:

"Hai em đang hẹn hò à?"

"N-nae???" - Cả hai đứa như đứng hình khi nghe câu hỏi hết-sức-ngây-thơ đó của bà chị rồi nhìn nhau với vẻ mặt kinh tởm. - "Thôi cho em xin, còn lâu!"

"Nhưng chị thấy hai đứa giống vậy lắm, cho dù là bạn bè cũng đâu thể thân thiết đến vậy được?"

"Chúng nó ở bên nhau từ nhỏ mà." - SeokJin mỉm cười nhìn hai đứa em mà nói đỡ cho vài câu, hai bàn tay anh vẫn đút trong túi quần một cách thoải mái. - "JungKook sinh sau Haru ba tháng nên chúng nó cứ như chị em ấy, lúc nào cũng như hình với bóng, chẳng có đi đâu mà thiếu nhau cả."

"Chà, vậy chắc hai em hiểu nhau lắm nhỉ?"

"Đương nhiên rồi ạ, thậm chí em có thể biết bây giờ cậu ấy đang nghĩ xấu về em..." - Cả hai đứa ngán ngẩm, vẫn nhìn nhau với ánh mắt "Tớ đã biết quá nhiều khuyết điểm của cậu rồi"...

Bữa tiệc sinh nhật của JiHyun diễn ra khá vui vẻ như vậy cho đến tận mười hai giờ đêm, khi khách vãn dần thì chúng nó cũng lần lượt ra về, trong lòng cảm thấy khoan khoái vì một buổi tối thực sự thoải mái, mặc kệ việc về đến nhà Haru và JangMin có thể bị bà chửi cho te tua thì cũng chẳng quan tâm. Dù sao thì, lớn lên trong sự ghẻ lạnh của người nhà cũng không khiến chúng nó thiệt đường nào cả, vẫn ăn ngon ngủ tốt là được rồi...

~*End Chapter 6*~

Bình luận

Không cho tiêu đề chap lên tiêu đề topic bạn nhé!  Đăng lúc 18-7-2014 01:56 PM

Rate

Số người tham gia 1Sức gió +5 Thu lại Lý do
yool_bluespill + 5 Ủng hộ 1 cái!

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 18-7-2014 08:17:38 | Xem tất
Ối! Fic nào cũng tên nhân vật như thế này à chị!
Cơ mà đọc như thế này nó mới phê ạ!
Chị có giỏi tiếng anh không ạ? Sao mà dịch hay thế ạ? Bày e với đi ạ?
A ha! Trong fic này Haru để tóc dài rồi mừng quá *lau nước mắt* cũng hiền hơn là khi nó cắt tóc ngắn rồi.
JiHyun vẫn dịu dàng và xênh đệp như ngầy nào! Và đương nhiên bạn sẽ về đội của bạn Vờ. *cuồng couple này của chị quá rồi, haha*
JangMin thì có vẻ nham hiểm, thâm độc quá, người thế nầy làm thao về đội Jinnie của iêm được hở chị ới! Đau lòng lắm hu hu
Ôi Chapter đầu tiên JiHyun đã thất tình rồi, Haru thì nhớ thương người yêu cũ, vết sẹo ngày xưa, thế nên mới bảo bây giờ mấy đứa còn trẻ trâu lắm. Còn nhỏ mà bầy đặt yêu đương!
TaeHyung pha chế rượu, tưởng tượng cái mặt bạn í như kiểu "Xin lỗi em, anh chỉ là thằng rót rượu!" và hình tượng người đàn ông chững chạc trong fic kia đã tan vỡ trong em. Cơ mà cũng hơi bị tự cao.
Dẫu sao thì iêm cũng không có tình cảm với bạn 51000 won từ trước rồi, nên vẫn hoàn không thích thôi
Chapter 3, thèn Vờ bị lừa, bị lừa một cú đau đớn thế mới ngại ngùng và thèn thùng chớ, to đầu rồi mà con bị lừa, kiểu như "Mày bị lừa rồi kìa, lêu lêu mày ngu vỡi" Há há.
Nhà JiHyun cũng có vẻ là giàu có nhỉ????? SeokJin tưởng mình bày kế ai dè sắp bị cho ăn dưa bở, tội nghiệp tình yêu, chỉ tại một người *không muốn nhắc nữa*
Đôi môi tỉ won, không biết dây thần kinh của anh có bị nối lộn không nữa, lúc bị kéo xuống gần môi thì lắp bắp thấy sợ mà bây giờ bầy đặt nữa.
Cũng tội nó bởi bị khinh thường.
Haru đáng ra phải nói câu cho mụ Bô bô gì đấy cho đỡ tức "Tôi sẽ không đến gần miễn cậu ta đừng có đâm đầu vào tôi là được!"
Ôi! Em định comt nữa cơ mà thấy lằng nhằng sợ chị đọc mỏi mắt!
Hị hị! Mau ra Chap mới đi ạ! Cả cái Ảo Ảnh nữa.

Rate

Số người tham gia 1Sức gió +2 Thu lại Lý do
yool_bluespill + 2 Bài viết hữu ích

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách