|
CHƯƠNG CUỐI: Mãi mãi bên nhau
Một năm lại trôi qua… Kyo sinh em bé, ba phải ở nhà trông bé, khi cả hai đi làm cho kế hoạch sau này… ba không chịu gởi em bé, không tin tưởng giao cháu nội mình cho ai cả… mọi thứ như thay đổi hoàn toàn, Sae cùng anh trai Jae Joong lúc nào cũng nhìn ba với cái nhíu mày không thể suy nghĩ ra được, một đại ca Bob tiếng tăm lẫy lừng, vậy mà có thể nuôi em bé tốt đến như vậy…
Jae Joong là vui nhất khi lúc nào anh cũng nhận được tình yêu thương của ba dành cho anh, một đứa con nuôi… hơn một đứa con ruột là cô… anh đã chững chạc không thích đùa như trước, nghiêm chỉnh trong mọi việc…
Kyo cũng thay đổi, cô nói nhiều hơn lúc trước, đôi lúc còn dạy Sae phải làm như thế này thế kia… Sae chỉ cười… khi cô cũng thay đổi, chẳng còn nóng tính như xưa…
Có duy nhất một người là bản tính không hề thay đổi, đó là Il Woo… Il Woo lại sống những ngày xa xưa đấy… Sae là Tuyết Tâm, nhưng Sae khác hơn một chút, ngày xưa Tuyết Tâm chỉ biết âm thầm phục tùng mệnh lệnh theo lời của anh, còn bây giờ Sae phục vụ anh bằng sự tự nguyện… anh đã đẩy đưa Sae bằng một cách rất là đơn giản nhưng hiệu quả thì ngàn năm không đổi… những lần anh muốn một điều gì đó từ Sae, anh chỉ việc lao mình vào làm công việc lau chùi, dọn dẹp tiệm bánh… và làm y hệt cách làm của cô ngày xưa, nhưng không lần nào anh phải làm quá 20 phút… thì Sae đã nhìn anh bằng sự bực bội trong ánh mắt nhưng lại có nụ cười phảng phất trên gương mặt dễ thương, ngoan ngoãn phục vụ anh… những lúc ấy anh cười hạnh phúc… đã nói em không bao giờ thoát khỏi tay anh cơ mà… định mệnh là thế… em là của anh, mà không là của ai khác… nhưng chưa hoàn toàn…
Sae thay đổi trước mọi người, còn trước Il Woo cô không muốn thay đổi, nhưng phải nén lòng, cố thay đổi… mặc dù anh gọi cô là bà chủ, nhưng anh vẫn như cái ngày xa xưa đó… bây giờ anh rất ranh ma, đúng là sống lâu ngàn tuổi, anh không bắt ép cô bằng lời nói ra lệnh như ngày xưa nữa, mỗi lần anh muốn cô làm gì, anh chỉ lặng lẽ làm công việc dọn dẹp, nhìn thấy anh cầm cây lau nhà, hoặc cầm cây chổi quét rác, có hôm anh còn chọc cô bằng cách anh đi chà toilet… lại làm theo kiểu cách y hệt cô lúc xưa, thì cô tức tối lắm, không thể nào chịu nổi bởi anh chọc ghẹo cô như thế, những hành động đó của anh chỉ khiến cô nhớ lại lúc trước, cô bực bội nhìn anh, rồi quay đi… tự nguyện phục vụ anh, trước nụ cười đầy sự tinh khôn và nghịch ngợm của anh… nhìn anh đắc thắng cô chỉ biết câm nín, nén lòng, nhịn… ai biểu cô yêu anh hơn bản thân mình… ôi, cái định mệnh trời áp đặt vào cô, mà cô không thể thoát ra… và cô thật sự cảm thấy hạnh phúc vì cô biết được ngày xa xưa đấy trong những lúc cô làm việc một mình, anh vẫn dõi theo cô dù chỉ là từ phía sau… lặng lẽ…
--
Mùa thu ở biệt viện vẫn là mùa đẹp nhất… lá vàng vẫn rơi đầy khoảng sân nhỏ…
Thứ bảy cuối tuần của một ngày cuối thu, Il Woo rủ Sae đến đây nghỉ ngơi… Sae đồng ý… anh rất vui, khi em trở về đây có nghĩa là em đã chấp nhận tha thứ cho anh…
Sae bước vào biệt viện… mọi thứ không hề thay đổi… không hiểu sao cô lại đồng ý đến đây nghỉ cuối tuần với Il Woo… thật ra cô đã tha thứ cho anh từ lúc nhìn thấy anh nằm gục ở gờ đá như cô ngày trước…
Sae bước đến lan can nơi đỉnh tháp… nhìn xuống vực thẳm… gió chiều lồng lộng… em chỉ muốn anh giải thích… muốn nghe anh nói lúc đó anh có bức tử em không mà thôi, sao anh không giải thích cho em biết… cô buộc miệng khi Il Woo đứng bên cô…
-“ Thật lòng ngày trước anh không bức tử em chứ? Tất cả chỉ là em họ anh bịa đặt thôi phải không?”
Il Woo nhìn Sae… anh chỉ thấy nữa bên mặt cô với ánh mắt nhìn xa xăm như hồi tưởng… sao đến bây giờ em mới hỏi, khi anh muốn giải thích từ lâu, mà không dám, chỉ vì em thường nói anh chỉ giỏi biện hộ… anh quay đi nhìn ra xa… bầu trời tối dần, hoàng hôn đã tắt… anh hạ giọng trầm đều…
-“ Một tháng trên chiến trường, đối diện với cái chết, như mọi lần đối với anh không là gì cả, nhưng cái lần ấy, anh cảm thấy sợ đủ thứ, sợ không giữ được tính mạng để làm tròn lời hứa với em… sợ em không thấy anh về em sẽ ra sao… ai sẽ chăm sóc, bảo vệ cho em khỏi thế gian đầy sự ganh ghét… sợ em đi tìm hoàng tử… sợ em quên anh… một người chỉ mang đến cho em nhiều điều đau khổ hơn là hạnh phúc… anh đã làm mọi thứ, dù sai trái chỉ để em biết có anh hiện diện trong đời em, và anh… trong lòng em đã được khắc ghi như thế nào rồi… anh chưa biết, nên không thể ra đi như thế… Đến khi anh trở về… chỉ thấy em nằm đấy… thân thể lạnh toát, như tình cảm lạnh lùng của em dành cho anh… anh cảm thấy mình thật yếu đuối… không thể giữ em trong vòng tay… có một ngươi con gái thôi cũng không biết yêu như thế nào, có một trái tim thôi cũng không biết giữ ra sao…”
Il Woo bật cười nhẹ tiếp…
-“ Lúc đó anh không suy nghĩ được gì cả, chỉ biết ôm em vào lòng và nhảy xuống, kết thúc mọi thứ… nhưng thật lòng lúc đó anh nghĩ… kết thúc một sự việc, cũng có nghĩa là một khởi đầu của sự việc khác… phải không? Đến khi anh tỉnh lại, không thấy em bên cạnh anh… không hiểu sao lúc đó ý nghĩ muốn sinh tồn rất mạnh mẽ trong anh… có lẽ em không chết, vì em không còn ở đây, nhưng chắc em giận anh lắm nên mới lẳng lặng rời xa anh như thế… và anh đi tìm em… cho ngàn năm qua… những lúc anh mệt mỏi anh lại về đây đứng nhìn xuống vực thẳm… đến bao giờ anh lại một lần nhảy xuống đó nữa, để kết thúc một sự việc, cũng như bắt đầu một sự việc khác… mãi mãi anh là kẻ thất bại, không thể nào hoàn thành một sự việc trọn vẹn, chỉ biết trốn tránh…”
Sae bước lên lan can cùng trái tim run rẩy…
-“ Nếu em nhảy xuống đó, anh có nhảy theo không?”
Giọng của Sae như lạc đi… Il Woo quay nhìn với trái tim đập mạnh như muốn thoát khỏi lồng ngực…
-“ Không!”
Il Woo cố gắng…
-“ Vì anh không muốn mình là một kẻ vô dụng nữa!”
Sae cúi xuống… gập mình qua lan can… Il Woo lao tới ôm Sae trong vòng tay…
-“ Sae xấu xa, sao thích chọc ghẹo anh như thế!”
Sae bật cười ngẩng nhìn Il Woo…
-“ Huề nhé!”
Il Woo gật đầu… siết chặt vòng tay…
-“ Cảm ơn em!”
Sae đưa tay lên chạm vào khuôn mặt Il Woo với tình cảm như đang sống dậy trong trái tim tim mình…
-“ Anh bất tử, vậy anh đã đổi gì cho sự bất tử ấy, linh hồn, con tim hay gì khác?”
Il Woo bật cười nhẹ...
-“ Anh cũng muốn thế, mất đi linh hồn để anh không phải nhớ em, mất đi trái tim để khỏi phải biết yêu em nhiều như thế nào, em muốn biết anh có phải thuộc loại vampire, ma sói hay đại loại như những thứ bất tử khác không chứ gì, thử nhé!”
Il Woo nghiêng đầu cúi xuống… đặt môi lên cổ Sae…
Sae run rẩy trong vòng tay Il Woo… cái cảm giác ngày xa xưa hiện về trong ký ức… đôi môi anh lướt nhanh trên cổ cô… qua cạnh hàm… rồi lại từ cạnh hàm ngược lên vành tai… cô rụt người lại… cô nghe tiếng Il Woo thì thầm bên tai…
-“ Anh yêu em!”
Il Woo đứng thẳng lại nhưng vẫn giữ Sae trong vòng tay… anh nhìn thẳng vào mắt cô…
-“ Anh thật lòng yêu em!”
Rồi anh cúi xuống… từ từ tìm môi cô… trao cho cô một tình yêu dịu dàng không hề có sự cưỡng ép…
Sae nhắm mắt lại… hiện thực hay mơ nhỉ… cảm nhận tình yêu từ đôi môi anh trao cho cô… cô vòng tay lên cổ Il Woo ôm chặt lấy anh, đáp lại…
Il Woo cúi xuống bế Sae lên, bước về cầu thang, rời đỉnh tháp…
-“ Thật ra anh bất tử chỉ vì anh không yên lòng nhắm mắt thôi!”
Sae tròn mắt vòng tay mình lên cổ Il Woo…
-“ Có chuyện như thế thật sao?”
-“ Sao không? Nếu như em chưa làm xong một việc gì đó, hay em chưa được toại nguyện, em có muốn chết mà yên lòng nhắm mắt không?”
Sae thinh lặng suy nghĩ…
Il Woo mỉm cười một mình… em vẫn như ngày nào trước anh, đơn giản đáng yêu…
--
Cánh cửa phòng ngủ bật mở… Il Woo bồng Sae quăng lên giường… cười đắc thắng…
-“ Anh còn có rất nhiều việc phải làm với em!”
Sae chợt nghĩ ra… cô bực bội hét lên…
-“ Anh là tên xấu xa!”
Il Woo phóng tới…
-“ Sao gọi là xấu xa, thời nay chúng ta là người hiện đại trưởng thành, em không muốn anh cũng đâu bắt ép được em!"
Sae bật ngồi dậy né qua…
-“ Đừng giở trò viện cớ cái định mệnh vớ vẩn đấy nhé, em là của em, không là của anh!”
Il Woo đẩy Sae nằm ngã ra giường, anh với tay tắt đèn…
Sae lại bật ngồi dậy đưa tay mở đèn…
Il Woo bật cười…
-“ Em thích để đèn sáng à, để đèn cũng được!”
Il Woo lại kéo Sae ngã ra giường, Sae lên giọng…
-“ Il Woo đáng ghét, vậy mà cũng nói được!”
Rồi cô bật cười… nghe Il Woo tiếp:
-“ Nhớ lại lúc trước…”
Sae vội đưa tay bịt miệng Il Woo lại…
-“ Anh sẽ nhớ lại lúc trước cho đến khi không có cái mới chứ gì?”
Il Woo lại bật cười…
-“ Sae của anh thật thông minh!”
Il Woo đưa tay lên… anh đưa tay mình lướt dọc theo hàng nút trên áo cô… hàng nút áo nhanh chóng bung ra… anh nhìn dấu ấn trên ngực cô, đưa tay lên chạm vào…
-“ Em có muốn đi làm thẩm mỹ không?”
Sae nhìn xuống người mình… khẳng định…
-“ Không!”
Il Woo trao cho cô cái nhìn thật ấm cùng những cảm xúc từ trái tim…
-“ Cảm ơn em, Sae!”
Il Woo cúi xuống… chạm môi vào dấu ấn… tình yêu của chúng ta bắt đầu từ đây, cũng sẽ mãi mãi từ đây em nhé…
Sae vòng tay xoay người đổi thế chủ động… cô nhìn anh… đôi mắt anh long lanh… nhìn anh thật dịu dàng… cô cúi xuống…
-“ Em yêu anh!”
Chủ động trao tình yêu từ trong trái tim mình cho anh… một tình yêu được bắt đầu từ hai chữ “ định mệnh”
--
Ngoài trời gió lớn thổi bay những chiếc lá vàng… báo hiệu mùa đông sắp đến… một mùa đông thật ấm áp nơi biệt viện, vốn dĩ chỉ có sự lạnh lẽo… Định mệnh là gì?... Là số mệnh của con người, do một lực lượng huyền bí định sẵn, không thể cưỡng lại được, theo quan niệm duy tâm… Vậy, nếu thật sự giữa chúng ta có hai từ “ định mệnh” thì ta hãy giữ lấy bằng cả ý nghĩ cùng trái tim yêu thương… khắc sâu vào tâm khảm, làm hành trang bước trên con đường đời đầy sóng gió… mãi mãi bên nhau… Il Woo nhé…
Viết xong ngày 1-7-2013 |
|