Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: Bacham72
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Longfic] [Longfic | T] Định mệnh | Bacham72 | Jung Il Woo - Kim Jae Joong - Sae - Kyo | Completed

[Lấy địa chỉ]
11#
 Tác giả| Đăng lúc 22-7-2013 19:33:45 | Chỉ xem của tác giả

CHƯƠNG III: Vương quốc Leo

Tại Trung năm nay tròn 22 tuổi, tướng mạo tuấn tú khôi ngô, hoàng tử duy nhất của vương quốc Leo, an nhàn thảnh thơi, đối với anh chỉ cần sống vui vẻ là đủ, không màng thế sự nhân gian, chỉ vì có người khác lo điều đấy rồi, cần gì đến anh nữa, hưởng thụ thế gian tươi đẹp, tìm một tình yêu chân thật từ trái tim của chính mình, bởi thế anh rong chơi khắp chốn, chưa kết hôn mặc dù vua và hoàng hậu luôn miệng nhắc nhở… anh chỉ cười trừ, và hẹn… hẹn… hẹn… cho đến ngày hôm nay…

  Một ngày lập thu gió man mát… anh đã gặp được người con gái ấy… một nữa của đời anh… cô công chúa có mái tóc thẳng dài đen mượt, cùng đôi mắt đen láy toát lên vẻ thông minh, đôi môi màu hồng nhỏ xinh với hai lúm đồng tiền, da nàng có màu hồng nâu mạnh khỏe tràn đầy sức sống… đây chính là tình yêu duy nhất của anh… anh chuẩn bị lên kế hoạch cho buổi hò hẹn đầu tiên của mình…

  Cùng tuổi với Tại Trung là tướng quân Nhất Vũ… vương quốc Leo có hai người con trai như nhau cùng khôi ngô tuấn tú, nhưng tính cách khác hẳn nhau… mặc dù 22 tuổi nhưng Nhất Vũ chững chạc hơn, điềm tĩnh hơn, và khó gần hơn, anh không bao giờ cười vì bất cứ một điều gì, bởi anh là con nhà võ… sinh ra và lớn lên trong một gia đình đầy đủ người thân, anh cũng là con trai một duy nhất, nhưng không được chìu chuộng như hoàng tử, mà phải chịu sự rèn luyện của một chiến binh, bởi thế anh lạnh lùng, thậm chí tàn nhẫn trong những trận chiến khốc liệt, điều đó đem lại cho anh vinh quang, người mạnh nhất của vương quốc Leo, anh hùng nhất, dũng cảm nhất… và anh cũng chưa có một tình yêu nào… tình yêu đối với anh là gì? Thứ yếu… cái tình cảm chỉ có trong bọn con gái ủy mị, và có cả trong tên hoàng tử thích làm thân với anh, còn anh thì dửng dưng không màng…

  Anh thích chơi những trò có tính chiến đấu với hắn, nhưng hắn lại không thích, hắn thích ngồi đàm đạo, nói về một điều tốt đẹp nào đó… anh sợ anh làm thế giống hắn anh sẽ mất đi bản lĩnh đàn ông, vì tận sâu trong đáy lòng anh, không ai biết thực sự anh là một kẻ yếu đuối… rất yếu đuối… anh cần một sự quan tâm lo lắng yêu thương, nhưng cha không cho phép cho anh biểu cảm điều ấy, rồi nó như mất dần đi… à, không… nó không mất, chỉ là ngủ quên trong đáy lòng còn sâu hơn vực thẳm của anh… một con người biết kìm chế, điều tiết cảm xúc của mình… thật là đau khổ…

--

  Như mọi ngày Nhất Vũ đến hoàng cung để báo cáo, anh thường đi về bằng đường sân sau, nơi đó có tên hoàng tử Tại Trung, hôm nay cũng thế… mỗi ngày nhìn Tại Trung an nhàn thảnh thơi, đôi lúc anh ước, mình cũng được như thế, nhưng đó chỉ là ý nghĩ mà thôi…

  Anh chợt dừng bước khi hôm nay không thấy hắn ngồi ở sân viên vẽ tranh như mọi hôm, anh quẹo phải, thì thấy hắn ngồi nơi bậc tam cấp trước dinh thự hắn… như một kẻ nô bộc, hắn không tỏ ra mình là hoàng tử trước bất cứ ai, thật ra tính khí hắn rất hòa nhã, nhưng sao anh không thể làm thân với hắn được nhỉ… anh bước đến trước mặt hắn… hắn vẫn thế, bất động như một pho tượng… nếu là một chiến binh, như thế này sẽ chết chắc với kẻ thù… mà hắn có kẻ thù đâu để mà tiêu diệt hắn, hắn yêu thương đối xử tốt với mọi người, để chỉ nhận được sự yêu thương, nhưng anh thì khác, mặc dù không ai nói ra, nhưng anh biết ai cũng ganh ghét anh vì mọi thứ… anh gọi:

-“ Hoàng tử!”

  Tại Trung vội giật mình ngẩng nhìn… tướng quân Nhất Vũ lạnh lùng kiêu ngạo đang đứng trước mặt anh… anh mỉm cười, lúc nào anh cũng mỉm cười thiện ý với hắn, nhưng hắn không bao giờ cười với anh, hắn làm thế để làm gì nhỉ… hắn như ông lão khó tính, sao anh không có ai làm bạn ngoài hắn, chỉ có hắn vậy nè… Tại Trung nhích người qua…

-“ Ngồi đi!”… Anh nói Nhất Vũ ngồi xuống bên cạnh mình.

  Nhất Vũ chần chừ, anh nữa muốn ngồi nữa không, nhìn hoàng tử như có tâm sự, anh lại có cái cảm giác làm anh, thế là anh ngồi xuống… lạnh lùng:

-“ Nói đi!”

  Tại Trung biết ngay là Nhất Vũ sẽ dùng giọng  điệu đó, nhưng ngoài hắn ra anh không có ai để giải bày tâm sự đang đầy ắp trong lòng, anh mở lời… thôi có pho tượng ngồi bên nghe còn hơn nói với không khí…

-“ Hôm qua ta đi chơi xa, qua bên Vương quốc Thiên Bình ta đã gặp được người trong mộng!”

  Nói xong, Tại Trung có cảm giác nghe nhạt nhạt sao đấy.

  Nhất Vũ khẽ thở ra thật nhẹ… lại nữa rồi, sao hắn chỉ nói toàn chuyện con gái thế không biết, nhưng anh lỡ ngồi xuống nên đành phải tiếp:

-“ Rồi sao nữa?”

  Tại Trung ngạc nhiên khi thấy hôm nay hắn đòi nghe tiếp, mọi khi nói đến con gái là hắn đứng phắt dậy bỏ đi mất không một lời chào mặc dù anh là hoàng tử của hắn… nên anh tiếp:

-“ Công chúa của Vương quốc Thiên Bình, hình như Vương quốc Thiên Bình chỉ có một nàng công chúa thôi thì phải, nhưng ta thấy hai cô gái ấy giống nhau như hai chị em, lẽ nào tỳ nữ cũng yêu kiều rực rỡ như công chúa!”

  Nhất Vũ cảm thấy câu chuyện nhảm rồi, anh chẳng hiểu Tại Trung nói gì… chỉ biết hiện giờ nhìn hắn như người mất hồn… hắn đang yêu ư… như mỗi lần hắn rung động trước một vẻ đẹp nào đó… không… lần này thì khác, mắt hắn xa xăm, không thể lý giải một vẻ đẹp nào đó như mọi lần hắn lý giải cặn kẽ cho anh nghe… anh đứng lên…

-“ Xin lỗi hoàng tử, thần còn việc cần làm!”

  Tại Trung ngẩng nhìn khi Nhất Vũ đã đứng lên, anh xua tay…

-“ Ừ, về đi!”

  Anh hiểu mà, bao giờ cũng thế, hôm nay nói được ba câu về con gái với hắn là tốt rồi, hắn cúi đầu chào rồi đi mất… anh nhìn theo sau lưng hắn… sao hắn lúc nào cũng thích đánh nhau thế, hắn được gì, chiến công, cấp bậc hiển hách ư, thế thì sao, vết thương mà hắn mang trên người không làm cho hắn nao núng, chùn bước… hắn lạnh lùng, ấy vậy có cả đám con gái theo sau hắn… đám con gái ấy yêu hắn ư, không chỉ là ngưỡng mộ thôi… trên đời này hắn không yêu ai cả, suốt đời này hắn sẽ không yêu ai… nhưng anh biết đó là điều không thể, rồi ngày nào đó, hắn sẽ trúng tiếng sét ái tình như anh hiện giờ, hắn sẽ không ngồi đây mơ mộng viễn vông, nghĩ cách chinh phục người con gái như anh, mà hắn sẽ mặc giáp, lên ngựa cầm giáo cướp về… anh bật cười… anh biết hắn là thế… chiếm hữu, ngạo mạn, lạnh lùng, tàn nhẫn…

--

  Bông hoa duy nhất của vương quốc Leo là Ngọc Diệp, 20 tuổi, xinh đẹp kiêu ngạo quyến rũ, là em họ của Nhất Vũ, thầm yêu hoàng tử Tại Trung từ năm 13, nhưng hoàng tử Tại Trung chỉ xem Ngọc Diệp là em họ như Nhất Vũ, nàng tìm mọi cách chinh phục chàng hoàng tử hào hoa phong nhã… sao chàng có thể say đắm trước mọi vẻ đẹp của thiên hạ, còn nàng thì không… trong mắt chàng, nàng không hiện diện… nàng tức tối nhưng chỉ để trong lòng, nàng là một con người nguy hiểm bởi dòng máu thích cưỡng đoạt mọi thứ… dòng máu của gia đình đại tướng quân họ Đinh… cha của Nhất Vũ…

--

  Tại Trung sau một hồi suy nghĩ… nhưng vẫn không ra. Anh đứng lên hăng hái bước về phòng… để tự nhiên là cách tốt nhất… anh lên giường, nằm suy nghĩ mông lung…

  Ngọc Diệp lại đến tìm hoàng tử như mọi hôm, hôm nay trời đẹp, thích hợp dạo bộ, nàng sẽ rủ hoàng tử đi, nhưng nàng biết chắc sẽ khó đây… khó bao nhiêu thì nàng cũng không bỏ cuộc, đó là ưu điểm cũng như khuyết điểm của nàng… nhưng khi đến nơi, người hầu bảo hoàng tử mệt nên đã nghỉ ngơi, không diện kiến bất cứ ai, nàng bực bội đi thẳng về phòng hoàng tử, nhưng không thể mở cửa… lại bực bội đi về…

  Về đến nhà, Ngọc Diệp thấy anh họ Nhất Vũ đang tập bắn cung… tập gì nhỉ, anh họ cô là thiện xạ, bách phát bách trúng, thì cần gì phải tập tành nữa… nhìn anh họ mà nàng lại bực bội, sao anh họ có thể suốt ngày đụng đến những thứ binh khí lạnh lẽo vô tình đó, chỉ biết làm bạn với chúng, không thèm quan tâm đến em họ của mình… cả vương quốc này có hai người đàn ông tuyệt đẹp thì chẳng ai dành cho nàng… nàng lên ngựa rong chơi một mình…

--

  Nhất Vũ trở về nhà tập bắn cung, còn hơn ngồi đó nghe hoàng tử lảm nhảm về con gái… đám con gái phiền phức, ồn ào… cha mẹ anh cũng đã hối thúc chuyện hôn sự của anh… anh chỉ thinh lặng không phản kháng… sao cha mẹ không tự ý chọn cho anh đấy, cần gì phải hỏi ý anh làm gì… anh quay nhìn khi thấy em họ của anh đang bực bội đi vào… xem nó nhìn anh kìa, như muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy? Anh đã làm gì nó chứ? Tính tình như thế, bảo sao Tại Trung không thích nó, nam nhi không ra nam nhi, nữ nhi không ra nữ nhi… con gái gì mà cứng đầu cứng cổ… suốt ngày rong chơi ngoài đường, con gái không ở trong khuê phòng học hành thêu thùa, bếp núc…

--

  Đinh đại tướng quân đứng cạnh bên phu nhân ngẩng nhìn hai đứa trẻ trong nhà mà lòng buồn rười rượi… Nhất Vũ thì suốt ngày chỉ có binh đao gươm giáo, không màng đến con gái, còn Ngọc Diệp thì suốt ngày rong chơi, ông giỏi trong việc chinh chiến, nhưng lo cho gia đình thì không… phải chăng ông đã khiến con trai ông trở nên như thế, ông quay nhìn phu nhân của mình với sự phiền muộn, bà lẳng lặng quay đi, với câu nói mấy chục năm qua vẫn hiện diện trong đôi mắt ưu buồn… “ Tại ông đấy ”… bà bỏ đi vào trong, ông lại nhìn về Nhất Vũ… phải tại cha mà con trai cha trở thành con người lãnh cảm, ông bắt đầu biết thèm cháu khi ông không còn lo lắng gì nữa cho quốc gia, mọi thứ ông đều giao cho nó và nó có thể làm tốt, nhưng chuyện lập gia đình thì không… sao ông không chọn cho nó, cha mẹ đặt đâu con phải ngồi đấy, nó cũng đâu có phản kháng gì, nhưng chẳng hiểu sao… ông lại cảm thấy chút sợ khi nó nổi giận… một khi nó nổi giận thì không có gì có thể ngăn cản hay kìm chế nó được, ông đã từng thấy nó trên chiến trường cầm giáo… nó lạnh lùng đến tàn nhẫn… ông lại thở ra quay vào… thôi thì cứ để nó chọn, đến đâu hay đến đó vậy…

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

12#
 Tác giả| Đăng lúc 22-7-2013 19:40:15 | Chỉ xem của tác giả

CHƯƠNG IV: Ngộ nhận

  Như mọi ngày Tuyết Tâm cùng Bảo Ngọc công chúa đi dạo một vòng… hôm nay cả hai thơ thẩn bước từng bước chậm rãi đưa mắt tìm kiếm, người con trai ngày hôm qua vô tình gặp gỡ…

  Bảo Ngọc bước đi trước như mọi khi, nàng suy nghĩ về người con trai hôm qua… sao hôm nay… hắn lại không đúng hẹn vậy, khi hôm qua nàng nhìn thấy ánh mắt hắn gởi lời cho một cái hẹn… nàng cảm thấy buồn… từ trước đến giờ, cuộc sống của nàng là những ngày trầm lặng trôi qua, cho đến khi có Tuyết Tâm bên mình, nàng mới cảm thấy cuộc sống có chút ý nghĩa, nhưng hôm nay cái cảm giác buồn chán ấy lại hiện hữu, cộng chút dỗi hờn của con gái… nàng quyết định quay về…

  Tuyết Tâm bước sau công chúa như mọi khi, công chúa lại trở nên ít nói như lúc bé rồi, vì điều gì nhỉ, có phải là vì tên con trai ngày hôm qua không… đêm qua bên công chúa, nàng thấy công chúa không có giấc ngủ ngon, sáng nay lại dậy sớm hơn mọi khi, đòi đi dạo, nàng biết công chúa đã nghĩ gì… nàng chẳng thông minh đâu, chẳng qua nàng cũng đang có tâm trạng y như như công chúa… mong, ngóng… một tên con trai xa lạ… hắn nói hắn là thương dân, nhưng nhìn hắn chẳng thấy giống chút nào… hắn giống hoàng tử của một vương quốc nào đó hơn… công chúa nói: “ Cạnh tranh công bằng ” làm sao nàng dám cạnh tranh với công chúa chứ… nàng ngẩng nhìn công chúa với nỗi buồn từ đáy lòng… không thể, không bao giờ, không có lý do để cạnh tranh công bằng… vì, nàng sẽ không bao giờ quên, nếu như có kiếp này, kiếp khác, kiếp nọ, thì nàng cũng sẽ không quên ơn nghĩa của công chúa dành cho mình, đã không xem nàng là nô tỳ, càng mang nặng ơn nghĩa hơn khi nàng có được sự giáo dục của một nàng công chúa cao quý, mọi thứ công chúa có, nàng cũng có một phần… thế thì làm sao nàng làm kẻ phụ ơn nghĩa như thế được… nàng đưa mắt nhìn quanh, vô tình tìm kiếm… tên con trai không chỉ làm cho trái tim nàng xao xuyến, mà còn có cả công chúa của nàng…

-“ Tuyết Tâm về thôi!”

  Tiếng nói đột ngột của Bảo Ngọc công chúa thốt lên làm Tuyết Tâm khẽ giật mình và ngạc nhiên, nàng chỉ biết…

-“ Dạ!” Với chút tiếc nuối…

--

  Tại Trung cho ngựa phi nước đại hướng về Vương quốc Thiên Bình… chỉ cần qua một ngọn núi, một con sông nhưng hôm nay sao anh cảm thấy đường xa vời vợi thế, anh thường rong chơi khắp nơi, có những lúc anh đi xa… xa hơn nữa… anh thở ra, sao hôm nay mình có thể ngủ quên nhỉ… anh lại thở ra… hôm qua đã hẹn với hai người con gái xinh đẹp tuyệt trần, mặc dù chỉ là lời hẹn trong ánh mắt, nhưng anh biết hai người con gái đó có thể cảm nhận được…

  Anh chạy nhanh đến đồng cỏ xanh rì hôm qua… nhưng cả đồng cỏ bao la không một bóng người… anh cảm thấy buồn và thất vọng… lại mệt nữa chứ… anh ngồi xuống phiến đá, chẳng lẽ chúng ta không có duyên… trong cuộc sống của anh, anh tin vào duyên phận, vì những gì anh đã trải qua trong cuộc sống của mình… đôi lúc anh cảm thấy anh không giống nam nhi vì tin vào những chuyện nhảm nhí… như tướng quân Nhất Vũ thường nói: “ nhảm nhí ”… chẳng thể nói với hắn chuyện gì mà cùng chung ý cả… nhưng anh vẫn giữ ý của anh… hắn làm gì biết thế nào là duyên phận chứ…

--

  Bảo Ngọc khựng bước khi về đên sân viên lâu đài, nàng mới nhận ra nàng đánh rơi mất vòng tay bằng sứ… đó là vòng tay của Tuyết Tâm tặng nàng, đơn giản không giá trị nhưng đó là tấm lòng của người nàng thương mến nhất nên nàng rất trân trọng giữ gìn…

  Tuyết Tâm vội dừng bước khi công chúa đột ngột đứng lại, còn nàng thì nãy giờ để hồn bay đâu đó, thấy công chúa nhìn xuống đất như tìm kiếm gì đó, nàng hỏi:

-“ Công chúa đánh rơi đồ à?”

  Bảo Ngọc ngẩng lên, rồi đưa cánh tay ra…

-“ Vòng sứ đâu mất rồi!”

  Tuyết Tâm nhìn cánh tay dài với cổ tay thon nhỏ của công chúa trống trơn, nàng cũng vội đưa mắt tìm kiếm, cả hai chợt nhớ lúc ở đồng cỏ cả hai đều nghe như có tiếng gì đó rơi, nhưng lại không để ý…

  Bảo Ngọc thở ra… rõ ràng đeo trên tay mình vậy mà sao mình không biết nó rớt nhỉ… hôm nay sao mình lơ đãng thế này… tại tên con trai đấy…

  Tuyết Tâm cũng thở ra… rõ ràng cổ tay công chúa quá nhỏ so với chiếc vòng, nàng còn ép công chúa đeo vào để làm gì, một chiếc vòng bằng sứ trắng không giá trị, cô là gì mà dám bắt công chúa đeo thứ rẻ tiền đó chứ, nàng lên giọng…

-“ Công chúa để tỳ nữ đi tìm!”

  Nói xong nàng bước nhanh thoăn thoắt trở về đồng cỏ… nàng biết nó rơi từ chổ đấy…

--

Tại Trung khẽ chói mắt khi có vật gì đó giữa bãi cỏ xanh lóe sáng bởi ánh mặt trời rọi vào, anh đứng lên đi lại… cúi xuống… một chiếc vòng bằng sứ màu trắng thật đẹp, không có giá trị vật chất, nhưng anh cảm nhận được vẻ đẹp thanh khiết từ nó… chẳng hiểu sao anh lại nghĩ, chủ nhân của nó chắc giống y hệt nó…

  Tuyết Tâm dừng bước khi thấy tên con trai hôm qua, đang đứng đó, trước mắt nàng, lại còn cầm chiếc vòng bằng sứ… nàng bối rối khi không biết nên chào hỏi như thế nào để lấy lại…

  Nghe tiếng động Tại Trung quay qua… anh không tin vào mắt mình, cô gái có mái tóc đen dài thẳng mượt nhìn anh với đôi mắt to tròn đen láy long lanh… rồi nhìn vào chiếc vòng trên tay anh… anh hiểu rồi, nên vội bước đến…

-“ Nàng tìm chiếc vòng này à?”
  
  Anh cố gắng sao cho giọng mình thật nhẹ dễ nghe…

  Tuyết Tâm mừng rỡ gật đầu khi hắn hiểu ý nàng, nàng bước tới đưa tay ra… hắn cũng đưa tay ra, nhưng nàng chưa kịp chạm vào chiếc vòng thì hắn vội rút tay về, nàng bỡ ngỡ… thì nghe hắn nói:

-“ Đúng là của nàng chứ?”

Tuyết Tâm tròn mắt khi hắn hỏi với ý chọc ghẹo nàng, nàng lắc đầu thật thà…

  Tại Trung mỉm cười khi thấy cái lắc đầu của nàng… vậy là sao nhỉ… anh thản nhiên cất vào túi của mình…

-“ Không phải của nàng vậy ta giữ cho đến khi gặp được chủ nhân chính thức!”

  Tuyết Tâm không ngờ sự thể như vậy, nàng hứa với công chúa rồi, nên hạ giọng.

-“ Là của…!”

  Tuyết Tâm không biết mình phải xưng hô như thế nào với người con trai trước mặt, nên nàng chỉ nói thế đồng thời đưa tay chỉ vào mình…

  Tại Trung khẽ mỉm cười trước cử chỉ đáng yêu của người con gái trước mặt… nàng muốn ta gọi nàng là gì… khi nàng cố tình chừa khoảng trống xưng hô đó dành cho ta… anh bước đến gần…

-“ Vậy sao lúc nãy nàng lắc đầu?”

  Anh đã bước đến sát bên nàng…

  Tuyết Tâm như chết trân một chổ khi tên con trai bước đến sát bên nàng… nàng ngẩng nhìn… với trái tim đập loạn xạ…

  Tại Trung nhìn người con gái trước mặt mình… khuôn mặt đẹp tựa như hoa với đôi mắt long lanh nhìn vào mắt anh… anh bối rối với trái tim rung lên nhịp điệu của tình yêu… chúng ta… là duyên số…

  Bảo Ngọc thấy Tuyết Tâm đi lâu quá, không về… vậy là không tìm được vòng tay ư, nàng bước nhanh về phía đồng cỏ, lúc nào nàng cũng khẳng định xem Tuyết Tâm như chị em, nhưng bây giờ sao nàng lại để Tuyết Tâm một mình tìm kiếm, chứ… nàng chợt dừng bước khi nhìn thấy, Tuyết Tâm cùng người con trai hôm qua đứng lặng nhìn nhau với những yêu thương từ ánh mắt trao cho nhau… trái tim nàng khẽ se thắt… nàng quay về, hôm qua chính nàng khẳng định cạnh tranh công bằng… có lẽ nàng và hắn không có duyên phận…

--

  Từ khi cả hai trao cho nhau ánh mắt yêu thương đó, ngày ngày cả hai bên nhau không rời, cho tình yêu đầu tiên chớm nở…

  Lúc đầu Tuyết Tâm cố gắng từ chối cho cuộc hẹn hò, nàng biết nàng làm gì xứng đáng với một tình yêu trong sáng, nhưng Bảo Ngọc công chúa đã động viên, giúp đỡ nàng, thậm chí có lúc còn ra lệnh, lúc đầu nàng ngại ngùng trước công chúa, nhưng với sự chân thành của công chúa, nàng lại không thể bắt trái tim mình không biết yêu thương, thế là nàng quên mất mình là ai…

  Bảo Ngọc buồn, nhưng nàng chỉ để trong lòng, nhìn Tuyết Tâm vui bên người con trai mà nàng thầm yêu trộm nhớ thì không thể không đau đớn, nhưng suy đi nghĩ lại, Tuyết Tâm cũng như nàng thôi, chàng chọn ai đó là quyết định của chàng… hơn nữa thà rằng để hai người bên nhau vui vẻ, để mỗi ngày nàng được nhìn thấy chàng cười là đủ rồi, dù chàng có cười với ai đi chăng nữa, nàng có trái tim nhận hậu và bao dung…

--

  Tại Trung hạnh phúc từng giờ, từng ngày bên cạnh Tuyết Tâm nàng công chúa xinh đẹp, có tài đối đáp, thông minh, lạnh lợi… nhìn Bảo Ngọc anh cũng thấy ngại sao đấy, khi anh biết Bảo Ngọc cũng mến anh, nhưng anh chỉ có thể chọn một, anh là thế, chung thủy với tình yêu của trái tim mình, hơn nữa… anh với Tuyết Tâm mới là có duyên phận khi gặp lại giữa đồng cỏ bao la… xin lỗi nàng Bảo Ngọc, nếu có kiếp sau ta sẽ chọn nàng…

Sự ngộ nhận lầm tưởng bởi những con người yêu nhau say đắm, thứ tình yêu bị che khuất bởi ánh sáng rực rỡ bên ngoài… đã đẩy đưa mỗi số phận đến con đường không như ý… tình yêu sét đánh… phải chăng không bền vững…

Bình luận

Ủa Sae không để dành đến tối trước khi đi ngủ đọc à? hiện tại đang onl phải không? quăng luôn chap tiếp cho tối nay em đọc nhé, rồi ss xuống ăn cơm  Đăng lúc 22-7-2013 09:09 PM
Hahaha cuoi quang quai. Cam on chi. Hay qua chi oi. Nhung Kyo no sap chem e nat bet rui ne  Đăng lúc 22-7-2013 09:02 PM
Cứ tính từ từ đi Kyo, sau này phải trả lại cho ss nhưng không được từ từ đâu đấy, hahaha...  Đăng lúc 22-7-2013 07:55 PM
nhiu đây đủ ám sát bà con hừ hãy đợi đó em ghim jaaaa  Đăng lúc 22-7-2013 07:47 PM
Tại Trung hạnh phúc từng giờ, từng ngày bên cạnh Tuyết Tâm nàng công chúa xinh đẹp, có tài đối đáp, thông minh, lạnh lợi… nhìn Bảo Ngọc anh cũng thấy ngại sao đấy, kh   Đăng lúc 22-7-2013 07:47 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

13#
Đăng lúc 22-7-2013 21:11:57 | Chỉ xem của tác giả
đã ngâm xong
tướng quân nhất vũ đúng khí thái nam nhi,ai như ông hoàng tử hết yêu rùi đi cua gái là sao?

chap 4

"cạnh tranh công bằng " ngay từ lúc nhân vật bảo ngọc nói ra câu này,nàng đã biết trong đôi mắt đen sâu thẳm kia chứa hình ảnh người con gái mà nàng coi chị em


2 lần nhận lầm duyên phận tạm gãy tan


về hoàng tử,chàng nhận lầm tuyết tâm là công chúa, đem lòng yêu nàng tuyết tâm mà không biết thân phận thật


lần thứ 2 đúng chiếc vòng là của tuyết tâm nhưng chủ nhân hiện tai là công chúa, chàng nhặt lấy đc ,đó là  duyên  , tuyết tâm đến nơi nhưng ko thể nói ra đó là số . cả hai  tạo ra một mối hiểu lầm tiếp theo đó là định

bảo ngọc quay lại và nhìn thấy đó là định mệnh

"có lẽ chúng ta ko có duyên " dù buồn nhưng vẫn ra sức giúp cho tuyết tâm và tại trung, chứng tỏ được một khí phách của hoàng tộc,cao cả và phẩm hạnh


riêng về ông hoàng tử ngốc ,đúng là lý trý đã thắng trái tim ,trái tim đã hoàn toàn bị mất ,nhưng bản năng vẫn khiến hắn nghĩ đến cô gái âm thầm còn lại



p/s: ghim ,mà hình như tuyết tâm lúc này đang có tình cảm với tại trung

Bình luận

Tình yêu là cuộc sống của Tại Trung mà  Đăng lúc 22-7-2013 09:18 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

14#
 Tác giả| Đăng lúc 22-7-2013 21:33:58 | Chỉ xem của tác giả

CHƯƠNG V: Tỉnh mộng

  Ba tháng trôi qua, tình yêu của Tại Trung dành cho Tuyết Tâm đạt đến đỉnh điểm, chàng đã chuẩn bị mọi thứ ở nhà, để đón nàng về mà thôi, đến tận bây giờ, nàng cũng chưa biết chàng là ai, chàng muốn cho nàng một bất ngờ… nàng thích chứ…

  Tuyết Tâm ngập tràn trong tình yêu ngọt ngào… chàng biết rất nhiều thứ trên thế gian, có thể đối đáp với nàng, và có khi còn dạy cho nàng biết nữa, trong lòng nàng, chàng là một người đàn ông hoàn hảo, chàng khiến nàng say mê…

  Bảo Ngọc công chúa lấy niềm vui của hai người làm niềm vui của mình, trong lòng thì buồn đấy, nhưng nàng không trách hai người, đến nước này thì nàng cũng có một phần lỗi, ừ không, lỗi hoàn toàn của nàng khi nàng đẩy Tuyết Tâm đến với Tại Trung…

  Cả ba quấn quít bên nhau vui vẻ, không biết rằng: Ngọc Diệp đã biết mọi chuyện, nàng bực tức, nhưng lần này nàng trở nên khôn ngoan hơn những lần trước, nàng âm thầm dõi theo mọi thứ, và đã biết một bất ngờ tày đình… nàng chờ đợi thời cơ…

--

  Ba tháng qua, Nhất Vũ vẫn sống một cuộc sống bình lặng khi không có chiến tranh, nhà anh cũng bình lặng, bởi em họ Ngọc Diệp, ba tháng nay không đi rong, không léo nhéo hờn dỗi với anh, nhốt mình trong phòng… nó đang suy tính gì đó… anh cảm nhận được, nó không như những người con gái dịu dàng thùy mị nết na, chính cha anh đã khiến nó như thế… tại sao cha chỉ muốn chúng con trở thành những con người mạnh mẽ, và mạnh mẽ thì phải vô tình vô cảm đúng không… nhưng nó có vô tình đâu, dạng người như nó là không từ thủ đoạn để chiếm đoạt mọi thứ mà mình yêu thích… nhưng nó lại không tự biết lượng sức mình… mà tên hoàng tử Tại Trung có gì đâu mà để nó mê đắm thế nhỉ… vừa nghĩ đến đó thì anh thấy nó rời thư phòng, đi nhanh ra chuồng ngựa, rồi lên ngựa đi mất…

--

  Tại Trung rời khỏi nhà với tâm trạng phấn khởi, hôm nay anh sẽ cầu hôn nàng, sẽ đón nàng về bên anh… suốt đời bên anh… nụ cười chợt tắt trên môi khi anh vừa mở cửa thì thấy Ngọc Diệp đứng đó, như đợi sẵn, anh cảm thấy chút khó chịu khi phải muộn chút thời gian, anh lên tiếng, nhưng chưa kịp mở lời thì bị Ngọc Diệp tự nhiên lôi anh vào trong phòng, chẳng hiểu gì thì Ngọc Diệp nhấn anh ngồi xuống ghế, đứng trước mặt anh thẳng thừng tuyên bố…

-“ Hoàng tử, chàng nghe cho rõ đây!”

  Anh ngẩng nhìn Ngọc Diệp đứng trước mặt, cố nghe cho rõ, vì như thế Ngọc Diệp mới cho anh đi, anh hiểu tính của Ngọc Diệp, Ngọc Diệp bắt đầu nói bằng giọng dõng dạc không chút cảm xúc, chưa bao giờ anh nghe Ngọc Diệp nói chuyện điềm tĩnh như thế, nhưng càng nghe sự điềm tĩnh của Ngọc Diệp bao nhiêu thì lòng anh không còn bình tĩnh bấy nhiêu… anh nắm chặt hai tay lại với nhau… đau đớn, hờn dỗi, nóng giận… đến không thể tha thứ…

  Ngọc Diệp quay đầu bước nhanh ra khỏi phòng của hoàng tử Tại Trung với nụ cười mãn nguyện trên môi… nàng cảm thấy thích thú khi nhìn thấy gương mặt tuấn tú của chàng dần chuyển màu… từ xanh, đến đỏ, đến xám ngắt, cùng toàn thân chàng run rẩy vì giận… chàng đáng được như thế, khi chàng vô tình với ta…

  Tại Trung ngồi lặng thinh trong phòng… anh không thể nghĩ chuyện gì ra chuyện gì nữa… tất cả là lời dối trá, không thể tin từ miệng Ngọc Diệp thốt ra. Anh đứng bật dậy, quyết đi tìm cho ra lẽ…

--

  Tuyết Tâm cùng Bảo Ngọc đứng ở bờ hồ cho cuộc hẹn với Tại Trung… sao hôm nay chàng đến muộn vậy, chưa bao giờ chàng thất hẹn, có chuyện gì xảy ra cho chàng ư… cả hai đều nhìn nhau lo lắng và có cùng suy nghĩ như nhau…

  Nghe tiếng động cả hai quay qua, Tuyết Tâm vội bước tới với sự lo lắng, nhưng nàng khẽ khựng lại khi thấy có gì đó khác lạ ở nơi chàng…

  Bảo Ngọc ngạc nhiên khi hôm nay thấy Tại Trung sắc diện không tốt, hai mắt chàng đỏ vì tức giận, ai đã làm chàng giận vậy… nàng muốn hỏi chàng, nhưng để điều ấy cho Tuyết Tâm thì tốt hơn, nên nàng cũng im lặng…

  Tại Trung bước đến đứng đối diện với Tuyết Tâm, anh cố gắng kìm chế cảm xúc của mình… cho nàng một cơ hội, chỉ vì ta thật lòng yêu nàng…

-“ Ta xin lỗi, hôm nay có một việc đột xuất, và ta muốn hỏi nàng một điều!”

  Tuyết Tâm ngạc nhiên vì cách nói lạnh lùng hôm nay của chàng, nhưng nàng vẫn gật đầu…

-“ Chàng hỏi đi!”

-“ Nàng có yêu ta không?”

  Tuyết Tâm bối rối e thẹn, sao chàng lại hỏi thẳng thừng vậy chứ…

  Bảo Ngọc cũng nghe thấy điều ấy, nàng khẽ quay đầu với sóng mũi cay cay… nàng khẽ đáp trong lòng… như Tuyết Tâm đang khẳng định bằng lời nói…

-“ Dạ có!”

-“ Nàng không nói dối ta bất cứ điều gì chứ?”

  Tuyết Tâm vội lo sợ… nỗi lo sợ có từ ba tháng qua mà nàng cố dấu vào đáy lòng, giả vờ như quên… Bảo Ngọc quay lại… sao Tại Trung lại hỏi Tuyết Tâm điều đó nhỉ, nàng nhìn qua Tuyết Tâm… gương mặt chuyển màu xanh, Tuyết Tâm là thế… không biết nói dối, nhưng chính nàng đã bắt Tuyết Tâm nói dối, nàng vội bước lên trước trả lời thay cho Tuyết Tâm…

-“ Sao chàng hỏi vậy, chị em thiếp sao lại dối chàng!”

  Tại Trung quay qua Bảo Ngọc… anh nghĩ… nàng cũng hùa với Tuyết Tâm nói dối với ta ư… thật ta cảm thấy thất vọng vì nàng quá… một người con gái ta yêu, một người con gái ta mến, đều lừa dối ta… anh quay qua Tuyết Tâm khẳng định lần cuối…

-“ Nàng trả lời cho ta biết đi!”

  Tuyết Tâm nhìn người con trai mà nàng yêu trước mặt… nàng không muốn dối chàng, nhưng nàng phải trả lời sao đây, nàng nhìn qua Bảo Ngọc…

  Bảo Ngọc nhìn thấy Tuyết Tâm quyết định nói sự thật nên lên tiếng cản…

-“ Nếu có gì không phải, chàng cứ nói thẳng ra đi, dù gì chúng ta cũng là bạn bè thân thiết!”

  Nghe đến đó thì Tại Trung không còn kìm chế được nữa, anh bước đến bên Bảo Ngọc… giận dữ…

-“ Nàng là công chúa, sao không biết giữ phép tắt, lại không có lòng tự trọng, nàng làm ta thật thất vọng!”

  Bảo Ngọc bối rối khi Tại Trung mắng nàng, trái tim nàng sẽ nhói đau…

  Tại Trung quay qua Tuyết Tâm…

-“ Còn nàng, người con gái ta thật lòng thương yêu, đã cố tình dẫm lên trái tim cùng tình yêu chân thành của ta, nàng không biết liêm sỉ, không biết lượng sức mình, nàng đã sỉ nhục ta, sỉ nhục tình yêu của ta, ta hận nàng!”

  Tại Trung bước lùi lại với những cảm xúc đau đớn khi anh không thể kìm chế được nữa…

-“ Ta nói cho hai nàng biết, hai nàng sẽ phải trả giá cho những việc mà hai nàng đã gây ra cho ta, ta ghét hai nàng!”

  Rồi Tại Trung chạy nhanh với trái tim đau thắt đến như không còn có thể thở nữa…

  Tuyết Tâm khụy xuống… nàng thông minh để hiểu những gì chàng nói, mà chẳng là sự thông minh, nàng biết sự thật bao giờ cũng là sự thật…

  Bảo Ngọc bước đến bên Tuyết Tâm, nàng cũng khụy xuống ôm lấy Tuyết Tâm, nàng bật khóc nức nở nghẹn ngào, nhưng Tuyết Tâm thì không có một giọt nước mắt… trái tim nàng đã chết…

--

  Tuyết Tâm ngồi trên triền dốc đưa mắt nhìn về phía lâu đài chính… nơi có lễ hội nhộn nhịp… hôm nay lễ hội thật lớn cho toàn Vương quốc Thiên Bình… lễ cưới của công chúa Bảo Ngọc với hoàng tử Tại Trung của Vương quốc Leo… đến bây giờ cả nụ cười buồn vì đời nhạt nhẽo cũng không có trên môi nàng… chàng đã trừng phạt nàng bằng cách ấy… chàng thật biết trừng phạt kẻ nô tỳ, chàng quả là hoàng tử của một vương quốc hùng mạnh… chàng có thể nối tiếp ngôi cha được rồi đấy… nàng đứng dậy… về thôi… nãy giờ nàng đã quên bổn phận tỳ nữ của nàng… nàng đã tỉnh mộng, không thể nằm mơ nữa, như thế nàng sẽ phải chịu lãnh hình phạt, hình phạt nàng đã nhận rồi… một hình phạt đau đớn…

--

  Bảo Ngọc công chúa ngồi nhìn mình trước gương trong trang phục cưới… đây là điều mà nàng ao ước, nhưng sao bây giờ nàng chẳng cảm thấy vui… chàng là hoàng tử ư… chính chàng cũng nói dối, sao chàng không tự trừng phạt mình, mà chỉ trừng phạt nàng và Tuyết Tâm… chàng thật biết trị vì thiên hạ… nàng tự nói với lòng khi không thể nói với người đàn ông mà nàng yêu mến: … “ Thiếp thuộc về chàng ư… chàng đã dùng quyền uy hùng mạnh của mình để ép thiếp về với chàng, phải… là thiếp yêu chàng, nhưng thiếp không mong nhận được thứ tình yêu đầy hận thù ép buộc này !”…

  Nàng có thể làm gì, bởi sự yếu đuối, những ngày tháng tới nàng sẽ phải cam chịu đau khổ… được thôi, chàng muốn thế, nàng sẽ chìu theo ý chàng… ai biểu nàng yêu chàng còn hơn chính bản thân nàng…

--

Chưa bao giờ Tại Trung cảm thấy mình sử xự mọi việc bằng trái tim yếu đuối, đau khổ… giờ đây anh cảm thấy hối hận, khi mọi chuyện đã rồi… anh đang làm gì với người con gái anh yêu thế… như thế không là tình yêu… có những việc không thể quay đầu, một phút nóng giận đã đưa đẩy anh đến con đường chỉ có lối bước tới, không thể dừng lại… nhìn nàng lạnh lùng vô cảm, anh càng thấy đau đớn hơn… sao hôm đấy nàng không đuổi theo anh, rồi… không cần phải giải thích… anh không cần nàng giải thích, chỉ cần nàng ôm anh vào lòng với những giọt nước mắt là đủ để lòng anh yếu mềm, quên mọi thứ đau thương mà nàng gây ra cho anh… nàng đã không đuổi theo… vậy anh trong lòng nàng không là gì cả… vậy nàng đùa với anh thôi ư… để anh càng cảm thấy nóng nảy, ngọn lửa vô hình thiêu cháy tâm can anh, để anh trở thành một con người không còn có trái tim yêu thương ai nữa, để anh quyết định sai lầm…

--

  Nhất Vũ tướng quân đi cùng thái tử Tại Trung làm lễ rước dâu… anh sinh ra đâu phải để làm những trò này, nhưng hắn bắt anh đi bằng được, tự dưng hắn biến thành con người khác lạ, mọi thứ hắn đều ra lệnh với cương vị một hoàng tử của một Vương quốc, nên anh phải đi… đến đây, anh không vào đại điện dự lễ… anh đi dạo sẵn tiện xem chừng Ngọc Diệp, anh sợ em họ làm điều sằng bậy, nhưng lại không thấy nó đâu, chắc buồn quá trốn đâu mất tiêu rồi không chừng, cũng đỡ, không có nó quậy phá anh yên tâm, từ trước đến giờ không ai trị được nó, ngoài anh… anh dừng bước dưới đồi, trên con dốc thoai thoải anh nhìn thấy… một người con gái ngồi lặng yên, mái tóc đen thẳng dài phủ xuống bờ lưng nhỏ, hai vai run rẩy trước gió, đôi mắt thật sâu đầy ắp nỗi buồn… người con gái lòng đầy tâm sự… chợt trái tim anh khẽ rung lên… cái cảm giác của một người đàn ông trỗi dậy… muốn che chở bảo vệ và yêu thương… anh quay đi… không… trên thế gian này chỉ có người khác yêu thương anh, chứ anh không hề yêu kẻ khác… chỉ có đám con gái bước theo sau anh, chứ anh không bước theo sau một người nào đó, nhất là con gái… dù có xinh đẹp hay giỏi giang thùy mị, nết na đến cỡ nào thì anh cũng không bao giờ phải bi lụy… thứ tình yêu nhạt nhẽo, ủy mị đấy không có trong con người anh, một con người dũng mãnh, uy quyền tối thượng…

--

  Tuyết Tâm theo sau công chúa Bảo Ngọc bước vào đại điện chuẩn bị làm lễ… công chúa Bảo Ngọc có tấm khăn voan phủ mặt theo nghi lễ của quốc gia, còn nàng thì không… nàng chỉ biết cúi đầu xuống với lỗi lầm của mình trước chàng… nàng không đuổi theo chàng chỉ vì nàng biết nàng yêu chàng tha thiết, bởi thế nàng không muốn níu kéo một điều không thể, để chàng phải khổ tâm… nhưng chàng đã không hiểu cho nàng… chàng không tha thứ… thế thì chàng cứ không tha thứ… để chàng có thể quên nàng… chàng là hoàng tử, điều đó khiến cho khoảng cách của chàng với nàng xa dần hơn… không, là xa lắm… xa lắm… mặc dù công chúa Bảo Ngọc không nói ra, nhưng nàng cũng biết công chúa yêu thương chàng, thế thì tốt rồi, chỉ cần nhìn chàng cùng công chúa hạnh phúc, nàng cũng yên lòng nhận sự trừng phạt của chàng tâm phục khẩu phục…

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

15#
Đăng lúc 22-7-2013 21:55:11 | Chỉ xem của tác giả
thật là em ghét cái tình cảm ko rõ ràng này quá


nhân vật hoàng tử cũng thấy rất trẻ con


chỉ vì 1 chút xíu thân phận mà giận dỗi

còn nói ta ghét hai nàng như con nít hờn mẹ vì ko mua đồ chơi a


ko chấp nhận đc mà

đc ck jae cưới về tra tấn cũng là 1 thứ hanh phúc

thằng khác là bắn bỏ rùi heeee


  


ngày 3 chap

Bình luận

nhưng em vẫn ko chấp nhận đc chỉ vì cái thân phận ấy mà đâm ra hận,ko phải ích kỷ keo xì bo hả ss  Đăng lúc 23-7-2013 01:32 PM
thật ra cách suy nghĩ đấy không trẻ con đâu em, khi đàn ông yêu quá đâm hận sẽ có những thái độ thái quá, hơn nữa giá trị của hoàng tử có khác mà ^^  Đăng lúc 23-7-2013 12:22 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

16#
 Tác giả| Đăng lúc 23-7-2013 20:40:19 | Chỉ xem của tác giả

CHƯƠNG VI: Lạnh…

  Đường về nhà chồng, vương quốc Leo không xa, nhưng đường rời xa quê hương sao dài thăm thẳm đến thế… Bảo Ngọc ngồi trong kiệu có bốn con ngựa kéo nhưng nàng vẫn cảm thấy chiếc xe đi thật chậm chạm, khiến lòng nàng càng chùn xuống, buồn thật buồn, nàng thích cùng với Tuyết Tâm trò chuyện để quên đi con đường dài, nhưng không, sao Tại Trung lại tách hai người ra thế nhỉ, khi ngày chàng dâng lễ cầu hôn chàng đã từng kiên quyết nàng phải mang tỳ nữ theo cùng… những ngày tháng đau khổ trước mắt, nàng biết rõ điều đó, cả ba đều biết rõ điều đó, nhưng chàng vẫn làm, chàng đã thay đổi, không còn là một con người luôn sống với trái tim nhận hậu như trước, điều đó khiến cho nàng đau lòng hơn…

  Tuyết Tâm ngồi trên ngựa, theo chỉ thị nàng phải theo hầu công chúa… giờ đây nàng chỉ muốn ngồi trong cổ xe ấy, để khỏi phải nhìn thấy chàng trước mặt, để trò chuyện cùng công chúa cho quên đi con đường dẫn đến mọi nỗi đau… chàng thay đổi rồi, chẳng còn là chàng nữa… vì nàng đã khiến chàng trở nên như thế, thật… tội nàng không thể tha thứ… hay sao…

  Tại Trung đi phía trước, nhưng anh chỉ muốn cho ngựa đi chậm lại để sánh bước cùng nàng… Tuyết Tâm… anh chỉ muốn mỗi ngày được gọi tên nàng bằng những tình cảm trìu mến… đây là con đường ngắn ngủi, như ta đang được bước cùng nàng cho đến phút cuối… nàng có biết không… ta xin lỗi nàng… mọi thứ không thể quay lại được… ta trở nên ích kỷ, độc đoán vì… ta quá yêu nàng, nhưng ta yêu nàng bao nhiêu thì hận nàng bấy nhiêu…

  Nhất Vũ đáng lý ra là không để ý đến mọi việc, nhiệm vụ của anh hôm nay đi theo là chỉ để ý đến em họ Ngọc Diệp, vì sợ nó phá hỏng hôn lễ, nhưng nãy giờ đây đi phía sau cùng, anh thấy có điều gì là lạ giữa ba người… hoàng tử và hai nàng con gái xinh đẹp, một nàng là công chúa, còn nàng kia là ai của công chúa… chị em ư… không giống lắm… tỳ nữ… càng không giống… làm gì có tỳ nữ nào xinh đẹp, thục nữ, dịu dàng, thùy mị đến thế… hai người như hai viên ngọc bảo… anh khựng lại cái ý nghĩ của mình… anh đang nghĩ đi đâu đấy… anh ngẩng nhìn lên trước… tên hoàng tử Tại Trung tham lam nhỉ… người ta có hai cô con gái, hắn đòi hết… lại dùng quyền uy của mình… quyền uy của hắn là do anh tạo ra cơ mà… hắn thường khẳng định: một tình yêu duy nhất từ trái tim chân thật, nhưng hắn đang làm ngược lại… năm thê bảy thiếp… anh ghét điều đó…

  Anh cho ngựa đi lên trước… rồi cho ngựa đi chậm lại khi thấy người con gái có mái tóc thẳng dài đang ngồi không vững trên yên ngựa… tại sao hoàng tử lại không cho nàng ngồi xe, khi nàng cũng chỉ là con gái yếu đuối… anh vội phóng tới theo quán tính đỡ lấy nàng khi nàng ngã xuống… trong vòng tay anh… đôi mắt long lanh ngấn lệ nhưng không tuôn trào… tấm thân nàng run rẩy, mong manh… nhỏ bé… nàng mấp máy môi như muốn nói gì đó với anh… trái tim anh chợt rung lên… rồi se thắt lại…

  Đột nhiên anh bị kéo lại… anh giơ tay lên theo quán tính nhưng vội rút về khi thấy hoàng tử…

  Hoàng tử Tại Trung vừa quay nhìn thì thấy Tuyết Tâm ngã ngựa vì mệt, lại thấy Nhất Vũ tướng quân đỡ nàng trong vòng tay thì anh không chịu được, nên anh phóng nhanh đến…

-“ Để ta!”

  Anh vội nói rồi đưa tay vòng qua người Tuyết Tâm kéo nàng vào lòng anh, đỡ lấy nàng, anh đỡ nàng lên ngựa, rồi ngồi sau lưng, ôm lấy nàng cho ngưa phi nước đại…

  Nhất Vũ ngạc nhiên khi thấy sự việc diễn ra trước mắt… tên hoàng tử đấy đang làm điều gì vậy… cô dâu của hắn, hắn bỏ lại… còn đó là ai? Người tình của hắn ư… anh quay nhìn về phía kiệu cưới… hạ lệnh cho đoàn người tiếp tục di hành…

  Ngồi trong kiệu, mặc dù cửa đóng, nhưng Bảo Ngọc vẫn thấy mọi chuyện xảy ra bên ngoài qua khẽ hở nhỏ… nàng khẽ rơi nước mắt… trong tim chàng chỉ có Tuyết Tâm thôi sao… nàng biết rõ điều đấy, nhưng sao nàng lại không thể kìm chế cảm xúc đau đớn này… trái tim nàng cứ se thắt rồi nhói lên đau buốt…

  Tuyết Tâm mơ hồ… nàng cảm nhận Tại Trung đang ôm nàng vào lòng, nghe được trái tim chàng đập vội vã với sự lo lắng… chàng đừng làm thế… chàng làm thế chỉ khiến cho nàng thêm đau khổ mà thôi…

--

  Tại Trung đem Tuyết Tâm đến thẳng phòng y, và truyền lệnh cho ngự y thăm bệnh nàng, anh đứng bên cạnh lo lắng… nhìn nàng như đóa hoa mong manh mềm mại trước gió… bão… anh cảm thấy lòng chợt lạnh… giây phút này anh chỉ muốn ôm nàng thật chặt vào lòng, và nói với nàng ngàn lời… nhưng chỉ một ý nghĩa… “Xin lỗi nàng”… mà thôi…

  Chợt nhớ đến Bảo Ngọc… thật nhanh Tại Trung rời phòng y… anh đang làm gì thế này… vừa ra đến ngoài thì anh thấy tướng quân Nhất Vũ đã đưa công chúa Bảo Ngọc đến đại điện, anh bước theo, ngày mai mới chính thức cử hành hôn lễ, nhưng Bảo Ngọc phải ra mắt chào hỏi phụ mẫu anh…

  Bảo Ngọc cảm thấy cô đơn… lòng nàng chợt thấy lạnh giữa cung điện nguy nga tráng lệ này, bước vào đại sảnh một mình, nàng như muốn khụy xuống, không thể bước tiếp nữa… vì trong lòng nàng đang rối bời, nhiều chuyện xảy ra liên tiếp và nhanh đến nỗi nàng chưa thể chấp nhận được…

--

  Một ngày trôi qua bình lặng… Bảo Ngọc công chúa ở phòng tân hôn chuẩn bị làm lễ cưới, từ hôm qua đến giờ nàng không được ra khỏi phòng theo quy tắc của vương quốc Leo, nàng lo lắng cho Tuyết Tâm, nhưng ở đây có biết ai đâu để mà nhờ cậy.

  Tuyết Tâm thức giấc sau một giấc ngủ dài, nàng tự ý rời phòng y khi không thấy ai… nàng bước từng bước trên hành lang rộng dài… lạnh… nàng cảm thấy mọi thứ nơi đây thật lạnh… như trong lòng nàng… nàng đã ngủ bao lâu rồi, nhìn bên ngoài, bầu trời có màu đen tối… như báo hiệu cuộc đời nàng là những ngày đen tối… nàng đứng giữa sân viên với trời gió lồng lộng… nơi đại điện nến được thắp sáng thật sáng, đàn ca hát mừng… chàng có thấy vui không, nếu có nàng sẽ chúc phúc cho chàng… khung cảnh khẽ nhòe đi… nàng biết mình đang khóc, sao bây giờ nàng mới khóc… những giọt nước mắt muộn màng không nên rơi…

  Nhất Vũ đi về khi anh không thích tiệc tùng đàn ca, anh đã làm xong bổn phận, hôm nay hoàng tử có vui không, sao không giống như mỗi lần hắn vui nhỉ… hắn uống liên tục, đang tự chuốc cho mình say nhưng không vì niềm vui… sao anh cứ để tâm đến hắn… anh thở ra, chợt dừng bước… khi thấy nàng con gái có mái tóc đen thẳng dài phủ lấy bờ lưng đứng giữa sân viên đầy gió… mái tóc nàng tung bay… gương mặt xanh xao nhìn về phía cung điện, đôi mắt với hai dòng lệ tuôn trào, không một tiếng nấc, nhưng hai bờ vai nàng run rẩy… nàng như đóa hoa mong manh trước gió… một đóa hồng tuyệt đẹp mang màu trắng thanh khiết… anh quay bước đi…

--

  Tại Trung bước từng bước siêu vẹo ra ngoài, giờ đây anh muốn thấy Tuyết Tâm, anh khựng lại, rồi bước qua bên một gốc cây to, đưa mắt nhìn về phía Nhất Vũ… chưa bao giờ anh thấy tên tướng quân đấy nhìn ai cả, trong mắt hắn không có ai hiện diện, kể cả hoàng tử như anh, anh biết chứ, hắn cao ngạo… mà ai biểu hắn giỏi… nhìn về phía Tuyết Tâm lòng anh lại đau nhói… anh phải xử lý mọi thứ anh đã gây ra sao đây… thấy Nhất Vũ bước đi, anh chợt biết mình nên làm thế nào… mặc dù điều anh làm thật ích kỷ, nhưng ngoài hắn ra anh không tin tưởng vào ai cả… hắn đúng là người không có trái tim, trước Tuyết Tâm hắn vẫn không có cảm giác, vậy hắn sẽ không đụng vào Tuyết Tâm của anh, anh bước qua ngã rẽ, chặn đầu hắn…

-“ Tướng quân Nhất Vũ, ngài đi đâu đấy?”

  Nhất Vũ dừng bước khi nghe hoàng tử hỏi anh với giọng điệu cùng ngôn từ lạ lùng, nhưng anh cũng đáp:

-“ Đi về!”

-“ Sao về?”

  Nhất Vũ nhìn hoàng tử, hắn say rồi…

  Tại Trung bước đến quàng vai Nhất Vũ…

-“ Bạn… hôm nay ta vui dĩ nhiên cũng phải cho bạn vui… vậy bạn có thích Tuyết Tâm chị em với công chúa Bảo Ngọc không?”

  Nhất Vũ nhíu mày phủi tay hoàng tử ra khỏi vai mình…

-“ Hoàng tử về nghỉ được rồi đấy!”

  Nhất Vũ kéo hoàng tử về phòng tân hôn… Tại Trung cười đi bên Nhất Vũ và hỏi…

-“ Hỏi thật nhé, bạn không thích nữ nhân vậy bạn thích nam nhân à?”

  Nhất Vũ thinh lặng, anh không thích đối đáp với kẻ say, không biết mình nói gì…

  Thấy Nhất Vũ không nói, Tại Trung tiếp:

-“ Nếu không đúng như thế thì hoàng tử ta đây sẽ ban hôn cho tướng quân… có chịu không?”

  Tại Trung dừng lại đứng đối diện với Nhất Vũ, chờ đợi câu trả lời… anh biết hắn sẽ lắc đầu, hắn là thế… ban công cho hắn, hắn chỉ thích binh khí quý báu mà thôi…

  Nhất Vũ thấy Tại Trung lằng nhằng nên anh gật đầu đại cho xong, rồi hắn mới chịu về phòng cho anh về nhà…

  Tại Trung như tỉnh hẳn khi thấy cái gật đầu của tướng quân Nhất Vũ… anh bật cười như điên dại bước từng bước xiêu vẹo về phòng… anh lại làm sai nữa rồi…

  Nhất Vũ nhìn theo dáng hoàng tử… anh thở ra, đúng như ý anh, đuổi hắn về được rồi… anh quay đầu bước về nhà… vậy là nàng con gái đó là chị em với công chúa ư… không phải hắn tính lấy luôn cả hai à, hắn đẩy qua anh là điều gì… bước trên đường về nhà với những cơn gió lớn… anh chợt thấy hình dáng người con gái đứng ở sân viên đầy gió… lạnh… anh cũng chợt cảm thấy lạnh…

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

17#
 Tác giả| Đăng lúc 23-7-2013 20:46:39 | Chỉ xem của tác giả

CHƯƠNG VII: Tướng quân Nhất Vũ

  Nhất Vũ thức giấc khi nghe bên ngoài ồn ào… hôm nay nhà anh có chuyện gì mà có nhiều tiếng nói cười như thế… anh đi ra ngoài, gia nhân trong nhà đang tất bật làm việc… gì nhỉ… anh ra đại sảnh thì thấy cha anh đang chỉ trỏ cho gia nhân làm việc quét dọn, chưa đến năm mới mà, anh bước đến chưa kịp hỏi thì cha anh vui vẻ bước đến bên anh…

-“ Ồ con trai của cha hôm nay thức sớm thế?”

  Nhất Vũ không khỏi ngạc nhiên… sao dạo này anh nghe toàn những điều lạ lẫm… thì nghe cha tiếp…

-“ Cha có thể ăn ngon, ngủ yên rồi, hoàng tử thật tốt với con nhỉ, con cũng phải tốt với hoàng tử một chút, sáng nay hoàng thượng mới truyền thánh chỉ ban hôn sự cho con, qua lời nhờ cậy của hoàng tử, nhà ta thật có phước… công chúa Tuyết Tâm, chị em với công chúa Bảo Ngọc”…

  Vừa nghe dứt lời cha, Nhất Vũ ngồi phịt xuống ghế… anh như không tin vào những gì cha nói… hoàng tử, hắn dám tự ý quyết định đời anh ư… rõ ràng hắn chơi xỏ anh mà… hắn biết rõ cha mẹ anh đang mong đợi anh thành gia lập thất nên hắn truyền thánh chỉ đến chổ cha anh chứ không đến chổ anh…

-“ Cha đang gấp rút chuẩn bị mọi thứ, gì mà gấp quá, hoàng thượng bảo hôn lễ phải cử hành vào ngày mai, vì ngày mai là ngày tốt…”

  Nhất Vũ ngồi bất động mặc cho gia đình tấp nập bận rộn dọn dẹp… thánh chỉ của vua đã ban ra, anh không thể từ chối… anh đứng bật dậy, tìm hoàng tử nói cho ra lẽ…

--

  Tại Trung ngồi buồn trước bậc thềm phòng tân hôn, từ đêm qua, sáng sớm anh tìm cha xin cha truyền thánh chỉ ban hôn cho tướng quân Nhất Vũ, rồi lại trở về đây ngồi ngẫm nghĩ… anh đã bước vào con đường sai rồi, nhưng anh vẫn bước… vì anh nghĩ chỉ có như thế mới có thể bảo vệ cho cả ba người mà thôi… đêm qua anh không vào phòng tân hôn vì không biết phải đối diện với Bảo Ngọc ra sao… hơn nữa anh muốn ngồi đây để một lần nữa khẳng định có đúng như kế hoạch anh sắp xếp không… anh cười buồn…

  Từ đằng xa, Nhất Vũ thấy tên hoàng tử đang ngồi ở bậc thềm ở trước phòng suy nghĩ vớ vẩn rồi hắn cười một mình… nụ cười buồn chua chát… hắn hại người ta, chứ có ai hại hắn đâu mà hắn bất mãn như thế, nếu thật sự hắn thích thì đừng ban hôn cho anh, hắn có quyền lấy cả hai cơ mà… anh bước đến trước mặt hắn… hắn ngẩng lên, với nụ cười nhạt bên khóe môi, tự dưng anh nghĩ hắn đang cười anh vì đã chơi được anh… anh hạ giọng…

-“ Hoàng tử, cảm ơn ngài vì đã ban hôn cho hạ thần!”

  Tại Trung ngạc nhiên ngẩng nhìn Nhất Vũ… hắn không nổi giận ư… thật lạ… nhưng anh vẫn giả vờ điềm tĩnh…

-“ Ta đã nói rồi, ta coi tướng quân như bạn, ta vui, tướng quân cũng phải vui!”

  Nhất Vũ bực tức nhưng cũng làm vẻ thản nhiên…

-“ Vui, hạ thần rất vui, có phu nhân là một mỹ nhân dĩ nhiên là vui rồi!”

  Vẫn thế Tại Trung làm ra vẻ điềm tĩnh…

-“ Vui sao ta thấy ngươi không cười?”

  Nhất Vũ biết hoàng tử đang cố giả vờ nên anh vẫn chìu theo đối đáp…

-“ Hạ thần không cười không có nghĩa là hạ thần không vui!

-“ Vậy sao? Khi ta thấy vui ta sẽ cười lớn, nam nhi là phải như thế, hahaha…”

  Tại Trung lại cười như điên dại… Nhất Vũ nghe hắn nói thế thì có nghĩa là bảo anh không cười tức là anh không phải nam nhi sao… anh cũng bật cười…

-“ Sao không, hạ thần cũng thế, hahaha…”

  Cả hai quay đi mỗi người một ngã với tiếng cười chua chát…

--

  Trong phòng Bảo Ngọc ngồi thinh lặng từ đêm qua cho đến sáng nay, nàng chờ đợi cánh cửa mở ra, nhưng tuyệt đối không… chàng sẽ không mở cửa trái tim chàng cho nàng bước vào… như không mở cánh cửa này đây để chấp nhận một sự thật như ý chàng đã làm… trừng phạt… chàng đang trừng phạt nàng bằng sự lạnh lùng… nàng đan hai tay vào nhau cùng sự run rẩy… không, nàng không muốn mình khóc… nàng không muốn mình yếu đuối, trước chàng… đang yếu đuối… chàng đang hối hận ư… sao chàng cứ bước trên con đường sai lầm đầy đau khổ này… chàng dừng chân đi, có thiếp bên chàng lo cho chàng mà… chàng mệt mỏi lại không thích nghỉ ngơi, phải chăng… thật lòng giữa chúng ta không là duyên phận…

--

  Nhất Vũ y hệt như hoàng tử Tại Trung trong ngày tân hôn, nốc rượu tự chuốc say mình không vì niềm vui… anh bước từng bước chập choạng về phòng… đột nhiên anh bị ai đó lôi vào một góc tối, theo quán tính anh phản ứng, nhưng người đấy nhanh không kém dỡ được…

-“ Anh họ!”

  Nhất Vũ nhìn lại thì thấy Ngọc Diệp, em họ của anh… nó đi đâu mất biệt mấy ngày nay nhỉ, nó lôi anh vào thư phòng, khép chặt cửa lại…

--

  Từ khi nói hết sự thật về Tuyết Tâm cho hoàng tử Tại Trung nghe, nàng vui mừng khôn xiết, nhưng không được bao lâu thì chàng đi cầu hôn công chúa Bảo Ngọc, chuyện ba người nàng là người rõ nhất, chàng thật nhẫn tâm… nàng cảm thấy chút sợ hãi nên trốn mất biệt, một phần cũng do đau buồn khi tân nương không phải là mình… đi chơi chán nàng quay về, vừa về thì nàng lại thấy sự thể kỳ lạ… anh họ của nàng lại thành hôn với Tuyết Tâm, vậy hoàng tử Tại Trung đang suy tính kế gì… từ trước đến giờ thấy hoàng tử vui cười, tưởng chàng đơn giản… dù gì cũng là anh họ của nàng, nàng phải làm gì đó để bảo vệ cho anh… và như lúc trước, nàng quyết định nói rõ về thân phận Tuyết Tâm cho anh họ nghe…

  Nhất Vũ nắm chặt hai tay lại cố gắng kìm chế bởi những lời nói chậm đều rõ của Ngọc Diệp, em họ đang đứng trước mặt anh… anh đứng bật dậy… anh không là người dễ tin, anh bước nhanh ra khỏi thư phòng, cảm thấy tỉnh hẳn…

  Ngọc Diệp nhìn theo anh họ… với gương mặt màu đỏ rồi chuyển sang màu đen, không như Tại Trung lúc trước… anh họ và hoàng tử, thì nàng sợ anh họ hơn… nàng ra ngoài, lại lên ngựa đi tiếp…

--

  Tuyết Tâm ngồi lặng yên trong phòng tân hôn… vào giây phút này đây, nàng không hiểu những gì đang xảy ra cho mình… nhưng không sao… bây giờ không có gì làm cho cảm xúc nàng hiện hữu nữa… mọi thứ đã chết từ trong con người nàng… nàng nghe tiếng cửa mở bung ra thật mạnh, rồi tiếng bước chân… tấm khăn phủ trên mặt nàng rớt xuống… trước mặt nàng… phu quân của nàng ư… không… tất cả mọi thứ đều do người khác sắp đặt, không như ý nàng thì nàng không chấp nhận… đột nhiên nàng bị kéo đứng lên… đối diện với người con trai… nàng chỉ thấy một gương mặt đằng đằng sát khí, như muốn xé nàng ra làm đôi… người con trai đó vẫn nắm chặt lấy cố tay nàng, tay còn lại hắn đưa lên… kéo mạnh… lớp áo cưới bên ngoài bung ra… nàng biết trước nhưng thật không ngờ sự tình như thế này… hắn tiếp tục lớp áo bên trong, lần này hắn kéo mạnh xuống vai trái nàng… hắn đẩy nàng lên trước nhìn vào…

  Nhất Vũ cố kìm chế lửa giận trong lòng khi anh tận mắt thấy… một dấu đóng hình con bướm trên ngực phu nhân… phu nhân ư… nàng dám hùa với hoàng tử chơi xỏ ta à…

  Nhất Vũ đẩy mạnh… Tuyết Tâm té xuống đất… Tuyết Tâm cũng biết đã xảy ra chuyện gì… cái dấu đóng không thể xóa… dấu ấn của kẻ nô tỳ…

  Đột nhiên Nhất Vũ cúi xuống nắm lấy tay Tuyết Tâm kéo Tuyết Tâm ra ngoài, đi nhanh trên hành lang, từng cơn gió thổi đến, đi qua sân viên, ra chuồng ngựa… anh đẩy Tuyết Tâm ngồi lên ngựa… anh ngồi lên… nhưng hình ảnh hoàng tử Tại Trung lúc đỡ nàng trong lòng làm anh thay đổi ý nghĩ… anh ngồi lên phía trước, cho ngựa phi nước đại vào bóng đêm trước mặt… suốt đời này… nàng phải là người ôm ta vào lòng, yêu thương ta mà thôi…

  Tuyết Tâm vội ôm lấy Nhất Vũ bởi con ngựa đang phi nước đại… khi nàng là người ngồi sau… hắn đưa nàng đi đâu trong đêm tối thế này… con ngựa chạy vào con đường rừng, lên dốc… núi… nàng thấy một biệt viện hiện ra giữa sườn núi, một bên là vực thẳm…

  Nhất Vũ đưa Tuyết Tâm về biệt viện… anh thường đến đây nghỉ dưỡng sau chinh chiến, ở đây anh tìm thấy sự thanh thản, nhưng sao đến đây rồi anh vẫn cảm thấy lửa trong lòng càng lúc một nhiều hơn…

  Tuyết Tâm té xuống giữa đại sảnh của một biệt viện, bởi sự mạnh bạo của Nhất Vũ… nàng quay đầu khi nghe tiếng cửa đóng lại… âm thanh sao quen quen nhỉ, cả không gian tĩnh lặng như tờ… nàng quen quá đấy chứ bởi tiếng xé gió vang lên trong đêm… nàng cắn răng lại chịu đựng sự giận dữ của phu quân qua những ngọn roi mạnh bạo vô tình… nàng lại phải chịu đựng, như ngày ấy lúc nàng lên 8… nàng biết… nàng biết nàng đã gây ra lỗi gì… vẫn như thế, không một giọt nước mắt tuôn rơi… nàng quen rồi… quen rồi…

  Nhất Vũ dừng tay khi đã trút hết mọi sự giận dữ lên tấm thân mong manh yếu đuối, nhìn người con gái nằm trước mặt, anh cảm thấy nàng đáng ghét hơn bao giờ hết, đáng ghét nhất thế gian này… chưa từng thấy ai cứng đầu như nàng, nàng không khóc mặc dù toàn thân nàng đầy những vết roi và máu… nàng biết lỗi của nàng rồi ư… nên không oan ức để mà khóc chứ gì… anh bước đến kéo nàng dậy… dõng dạc…

-“ Ta nói cho tỳ nữ biết, định mệnh đã đưa chúng ta lại với nhau, suốt cả cuộc đời này tỳ nữ sẽ thuộc về ta mà không là của ai khác!”

  Nhất Vũ buông tay quay đi, bước về phòng.

  Tuyết Tâm gục xuống, nàng không thể đứng dậy nổi nữa… nàng ngẩng nhìn lên vòm trần cao vời vợi… định mệnh ư… nếu chàng nói duyên phận, thì thiếp sẽ thuộc về chàng, nhưng chàng đã nói định mệnh… làm gì có cái định mệnh do con người sắp đặt… bởi thế thiếp sẽ không bao giờ thuộc về chàng dù có ở thân phận tỳ nữ…

Bình luận

vâng àh.. e rất kết mẫu ng đó ss àh.hjhj ^^  Đăng lúc 26-6-2014 10:19 PM
ah...ah... thảo nào, những người đàn ông đấy chững chạc nhỉ^^  Đăng lúc 26-6-2014 10:12 PM
mình giống ng y cũ của e.:)  Đăng lúc 26-6-2014 09:47 PM
vâng àh. e cũng cực thích NV, em thích kiểu đàn ông lạnh lùng nhưng chu đáo, không bày tỏ ra nhưng lại yêu thương. Ở NV còn có tính gia trưởng hay muốn ng khác theo ...   Đăng lúc 26-6-2014 09:47 PM
hihi ss thích kiểu đàn ông đấy, làm như ta đây hay lắm, cuối cùng cũng phải chết vì tay ta, haha  Đăng lúc 26-6-2014 09:45 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

18#
Đăng lúc 23-7-2013 23:59:49 | Chỉ xem của tác giả
Bacham72 gửi lúc 23-7-2013 20:40
CHƯƠNG VI: Lạnh…

  Đường về nhà chồng, vương quốc Leo không xa, nhưng đường rời ...

đoc xong chap 6 ,văn chương ss đúng là hay thật đó



xin lỗi 1 phút em cũng ko thể tha thứ cho hoàng tử này được



hận ,nếu nói hận ,phải làm gì đó thật mãnh liệt như cùng nam nhân khác giang diếu có cử chỉ thân mật mới đáng để hận

nếu nói hận cũng phải tới mức là kẻ thù giết gia tộc đố i phương mới có thể là hận


nếu nói hận làk hi nói tiếng yêu nhưng chẳng qua chỉ ham cái vẻ vinh quang hào nhoáng bên chàng mà nhận lời  như thế chà đap tình yêu lòng bản thân mới là hận

càng đoc chap 6 càng tức



em mà là bảo ngoc thấy cảnh như thế em ko thể tha thứ đc

tội  thứ nhất của hoàng tử đó ,là người kế nghiệp 1 đất nước nên đặt xẵ tắc lên đầu tình iu nên là thứ 2 ,dù đa cảm,lòng iu nhân hậu cỡ nào cũng ko nên iu như thế, thứ tình yêu đó chỉ là mù quáng và ích kỷ

theo em thấy nhân vật hoàng tử ko iu  bảo ngoc iu tuyết tâm nhưng căn nguyên chính hắn yêu bản thân hắn hơn, vì quá yêu bản thân hắn nên hắn mới ko chấp nhân cái thân phận thấp hèn là tỳ nữ của tuyết tâm




tội thứ 2 của hắn ,nếu không thể buông thì đừng buông tay,bảo ngọc chả làm gì cả mà bị mang ra làm vật thế thân tình yêu,là cái bao cát để hắn đấm tới tấp



tội thứ 3 của hắn là 1 nam nhân vô trách nhiệm,uhm anh iu tuyết tâm đó, nhưng đi sau anh là vợ danh chính ngôn thuận đem sính lễ anh rước về , ít nhiều phải giữ chút lòng tự trọng cho cô dâu chứ ,chỉ bik nghĩ tuyết tâm cảm nhận của bảo ngọc anh quẳng đi đâu?cho chó ăn à ?


tội thứ 4 là đàn ông mà ko thể bỏ qua, ko thể đối diện chấp nhận chỉ biết đổ thừa tất cả là do hai công chúa nói dối thân phận với hắn ,ủa hắn nói thật lúc nào đây ?nếu thế ko phải kẻ đáng hận là hắn

tội thứ 5 nếu muốn xem bảo ngọc là thế thân,nếu muốn đến bên tuyết tâm ít nhất phải đá cửa vào nói với cô ,ta chỉ muốn trả thù thôi,đừng chờ ta


nếu nói ghét hoàng tử cũng phải trách luôn bảo ngọc


ko có 1 phụ nữ nào nhìn người đàn ông mình yêu thương xem mình là vật thế thân ,còn thế thân cho tỷ muội ,mà im lặng,đó là cáingu thứ nhất


cái ngu thứ hai đó là từ đâu không nói thẳng ra  với anh về tình cảm mình, sao lúc đầu lai nói với tuyết tâm là cạnh tranh công bằng , thế mà lại bỏ cuộc lại nói dối,lại đưa cô vào ,


cái ngu thứ 3 chấp nhận cuộc hôn nhân này, là  chính bản thân cô chấp nhận chứ ko phải bi ép ,  


cái ngu thứ 4 có thể hiểu nếu iu dù là thế thân cũng cam chiu,nhưng đã là con người sẽ có 1 chút ích kỷ, khi bi đối xử tàn nhẫn như thế mà ko phản kháng là đồ đại ngu



nói tóm lại 1 kẻ đầy tội lỗi với 1 cô gái đầy cái ngu ,đúng là phu xướng phụ tùy

ko chấp nhận đc ,là em cả đời này dù yêu hoàng tử nhưng cũng ko tha thứ cho chàng,cái biểu cảm khinh người như thế


chàng là hoàng tử thì nàng cũng là công chúa đường,chứ đâu phải ăn bám mà bị như thế chứ

ôi bức xúc mà

Bình luận

cái tựa đề đã hay rùi ,em đi đoc đây,ss ngủ ngoan  Đăng lúc 24-7-2013 01:25 AM
ngày mai nói nhé, làm bạn với Kyo đến bây giờ thì ss biết một chút tính Kyo rồi, rất có cá tính ^^, thẳng thắn  Đăng lúc 24-7-2013 01:23 AM
bé Min đi đâu vào đây đây?  Đăng lúc 24-7-2013 01:14 AM
Woa, lần đầu tiên ss được bài comt dài như thế, vì tối nay đã hứa với em nên chỉ có thể đăng fic thôi, ngày mai ss trả dép nhé ^^  Đăng lúc 24-7-2013 01:13 AM
xả xong búc xúc 2 nv này nhẹ cả người ,hế hế ,ko bik đêm naychi bac ham có post chap 8 ko  Đăng lúc 24-7-2013 12:16 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

19#
 Tác giả| Đăng lúc 24-7-2013 01:20:35 | Chỉ xem của tác giả

CHƯƠNG VIII: Yêu hay hận

Một biệt viện nằm khoảng giữa sườn núi, chỉ có một lối duy nhất, đi xuống hay lên, không lớn, không nhỏ, đủ để Tuyết Tâm mất trọn một ngày từ sớm tinh sương đến tối mịt để làm công việc quét dọn… nơi đây chẳng có gì ngoài sự lạnh lẽo, tĩnh lặng… nhưng nó không giống một nơi tịnh dưỡng, nó giống địa ngục nhốt nàng với những tội lỗi của cả thiên hạ đặt để lên thân nàng… nàng chẳng cần hỏi lòng mình đã làm gì nên tội nữa, với nàng cuộc sống bây giờ như chỉ để chờ đợi từng ngày đưa nàng đến sự kết thúc… nàng chấp nhận ư, nàng chưa từng chấp nhận một điều gì cả, nhưng nàng cũng không thể thay đổi nó, thế là nàng sống như chết, chết rồi nhưng vẫn sống… nàng thinh lặng như cam chịu mọi thứ… nhất là sự giận dữ từ chủ nhân mới của nàng… người con trai lạnh lùng, nhẫn tâm… nàng cảm thấy mỗi ngày trôi qua thật dài, như con đường nàng đang bước, bằng những sức lực tàn kiệt…

  Đêm đếm, nàng ở ngọn tháp, đứng lặng nhìn ra xa, dõi mắt vào bóng đêm đen, trước mặt nàng chỉ có một màu đen tối, ở kia là vực thẳm… nàng từng nghĩ chỉ cần bước đến một bước, cúi mình xuống, tất cả mọi thứ sẽ chấm hết… đau đớn, tuyệt vọng bởi cuộc sống quá khắc nghiệt, nhưng sao đến bây giờ nàng vẫn chưa bước đến…

  Nghĩ thế nàng bước đến, từng bước… cảm nhận gió trên cao lồng lộng… nàng sẽ như hoa cỏ, gió sẽ thổi nàng đi… đâu đó đến một chân trời khác, nhưng nơi đó có phải là đồng cỏ xanh rì mượt mà ngày nào không, hay là cánh rừng dày đặc đầy sự nguy hiểm, hay là đầm lầy mà một khi bước vào nàng không thể thoát ra… như bây giờ… hai tai nàng như ù đi… trước nguy hiểm con người trở nên yếu đuối hay mạnh mẽ… trước nguy hiểm nàng sẽ trở nên mạnh mẽ, nàng thừa hưởng điều đó ở cha… nàng nhớ cha mẹ, sao đến bây giờ nàng mới cảm thấy nhớ cha mẹ… nàng ngẩng nhìn trời… cha mẹ nàng đang ở đâu, trên bầu trời rộng lớn này… không một vì tinh tú cho đêm nay… nàng lại bước đến một bước, đặt tay lên lan can, nhìn xuống dưới… không có gì ngoài một màu đen, khoảng trống sâu thật sâu, như mời gọi, như muốn hút lấy nàng, nuốt trọn… nàng cúi xuống thấp hơn…

--

  Một tháng trôi qua, từ cái đêm tân hôn biết rõ sự thật, Nhất Vũ đã đem Tuyết Tâm đến đây… nhục nhã này anh chỉ có thể nhận lấy một mình ư… không phải, có điều gì đó thật khác lạ khiến anh xử sự không như ý nghĩ của anh nữa… mỗi lần khi không thể giải quyết một việc khó, anh thường đến đây để suy nghĩ, đây là biệt viện duy nhất của riêng anh, riêng mình anh… đây là cuộc sống của anh, nội tâm anh, không ai biết… mỗi ngày nhìn thấy nàng lẳng lặng làm mọi việc mà anh giao từ sớm tinh sương đến tối mịt, không một lời nói hay cử chỉ biểu hiện cãi lại, cam chịu… nhưng sao anh không nghĩ ra được, nàng vì một chủ nhân là anh, anh chỉ nghĩ được nàng vì hoàng tử Tại Trung mà chấp nhận làm tất cả…

  Từ trước đến giờ những việc xảy ra, anh phải chứng kiến tận mắt anh mới tin, và anh đã đi làm rõ mọi chuyện từ con người nàng… để anh lại cảm thấy tội của nàng không thể dung tha… rồi anh lại trút giận lên nàng… đến bây giờ, nàng cũng không thuộc về anh trong tất cả mọi thứ… thế thì sao, anh vẫn giữ nàng bên cạnh mình… tên hoàng tử Tại Trung hắn sẽ phải đau khổ khi chọn anh là người gìn giữ người con gái hắn yêu tha thiết, nhưng chỉ có thể yêu mà thôi… hắn ích kỷ… hắn sẽ phải trả giá cho sự ích kỷ của mình… còn nàng không tự biết lượng sức mình, dám yêu hoàng tử của một vương quốc, nàng là gì chứ, chỉ là một tỳ nữ… dấu đóng ngay trên thân thể nàng, mà nàng không nhớ ư…

  Tình yêu là gì, chỉ là thứ tình cảm ủy mị nhạt nhẽo… nó không nuôi sống anh… nàng lặng lẽ từng đêm về, nàng đang suy nghĩ gì, anh không thể đọc được trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần nhưng lạnh còn hơn tuyết mùa đông… Tuyết Tâm… tên của nàng không có nghĩa là tâm hồn nàng trong trắng, tinh khiết như tuyết, mà là trái tim nàng đã thành băng giá… nàng dám trao trái tim ấy cho tên hoàng tử ích kỷ ư… nàng thuộc về ta… tất cả mọi thứ…

--

  Sự thinh lặng của Tuyết Tâm không làm cho Nhất Vũ hài lòng, anh chỉ cảm thấy nàng không coi có anh hiện diện… biệt viện mỗi ngày trở nên lạnh lẽo hơn… nơi đây nàng không tìm được tiếng cười hạnh phúc, thì nàng sẽ phải khóc vì đau khổ… nhìn phía sau người con gái có mái tóc đen dài thẳng mượt ôm trọn lấy bờ lưng nhỏ bé, anh thấy nàng mong manh yếu đuối, cần sự bảo vệ, như cái cảm giác anh đỡ nàng trong tay khi nàng té xuống ngựa… không, anh quay đi… nàng không yếu đuối, trái lại còn cứng cỏi hơn anh nghĩ nhiều… nghe tiếng bước chân anh vội quay lại, thì thấy nàng bước đến bên lan can cúi mình xuống… anh vội phóng tới… giữ lấy nàng…

  Tuyết Tâm giật mình khi có người ôm chặt lấy mình, giữ chặt trong vòng tay… nàng ngẩng nhìn… chủ nhân của mình ư… không, tên con trai mà định mệnh gì đó sắp sẵn nàng phải sống cùng trong một tháng qua, hắn nghĩ nàng tự tử ư… vòng tay hắn siết chặt… hắn từng nói nàng thuộc về hắn… bây giờ hắn đang giữ món đồ của hắn để khỏi rơi mất… chợt trái tim nàng khẽ run rẩy trong vòng tay… ấm áp của hắn…

  Nhất Vũ chỉ hành động theo quán tính, nhưng không bao lâu anh đã lấy lại sự tự chủ, hơn nữa anh đang cảm nhận được trái tim anh chợt đập lỗi nhịp… anh buông tay đẩy nàng lùi lại, rời xa lan can…

-“ Từ bây giờ trở đi, nếu tỳ nữ có ý định rời xa ta, cả vương quốc Thiên Bình sẽ phải gánh chịu tội lỗi của tỳ nữ!”

  Tuyết Tâm chới với lùi lại trong sự cảnh cáo của Nhất Vũ… nàng biết, hắn nói được thì sẽ làm được khi hắn là tướng quân Nhất Vũ của Vương quốc Leo… nàng từng nghe đến con người này, rất quyết đoán và tàn nhẫn trên chiến trường, hắn đánh đâu thắng đó, mọi người đều khiếp sợ hắn… nếu như lúc trước có lẽ nàng cũng sẽ sợ hắn, nhưng bây giờ nàng còn đâu cái cảm xúc sợ hãi nữa, có nhiều điều trên thế gian này còn đáng sợ hơn… hắn quay đi bước vào trong rời đỉnh tháp… hắn biết nàng yêu quê hương của nàng nhiều như thế nào, mặc dù nơi đó không có ai tốt với nàng ngoài công chúa Bảo Ngọc và cha mẹ nàng ra… những tên đàn ông của Vương quốc Leo chỉ biết ép người ta như thế, lấy đại sự ra ép nữ nhi yếu đuối… nàng khẽ giật mình khi hắn quay lại…

  Nhất Vũ quay lại khi thấy nàng có vẻ như chưa nhận lệnh của anh… anh bước tới… nàng lùi lại… nàng cũng biết sợ ta ư… không, ta chỉ thấy nàng ghét bỏ ta mà thôi…

  Tuyết Tâm dừng lại khi nàng không còn chổ để lùi, thắt lưng nàng đụng phải gờ lan can… nhưng hắn cứ bước đến… sát bên nàng như nàng có thể nghe được cả hơi thở của hắn… nàng ngước nhìn hắn… hắn lại trút sự giận dữ gì lên nàng đây, một tháng qua nàng đều làm tròn nhiệm vụ công việc mà hắn giao cho nàng rồi cơ mà… hắn đưa tay lên, chạm vào cằm nàng đẩy khuôn mặt nàng ngước cao hơn đối diện… mắt với mắt…

  Đây là lần đầu tiên Nhất Vũ nhìn kỹ người con gái trước mặt… đôi mắt nàng long lanh thật đẹp, đôi môi màu hồng nhỏ xinh… anh hạ giọng…

-“ Có nghe ta nói không, tỳ nữ?”

  Nhất Vũ nhấn mạnh hai từ cuối như để nhắc nhở anh…

  Tuyết Tâm nghe Nhất Vũ mình gọi mình là tỳ nữ thì nàng biết phải gọi hắn là chủ nhân rồi, nhưng nàng chỉ gật đầu…

  Nhất Vũ bực bội như một tháng qua nàng không thèm trả lời, ép nàng thì cũng chỉ là cái gật đầu… anh bực tức lên giọng…

-“ Sao tỳ nữ không trả lời ta, ai ăn mất lưỡi của tỳ nữ rồi ư, tỳ nữ muốn ta cạy miệng tỳ nữ ra à?”

  Tuyết Tâm sững người khi nghe hắn nói thế… nàng chợt cảm thấy bối rối… hắn cúi xuống, nàng vội dùng hết sức mình đẩy hắn ra, nàng la lớn…

-“ Áh………!” Chạy mất…

  Nhất Vũ lùi lại vài bước… điều anh được nghe đầu tiên từ nàng chỉ là tiếng la vì mắc cở thôi sao… anh cảm thấy tức cười… thì ra nàng cũng có xúc cảm sao… anh quay nhìn ra xa… trái tim anh khẽ rung lên lại đập lỗi nhịp…

  Tuyết Tâm chạy nhanh vào phòng, khóa chặt cửa… nhưng có tác dụng gì… toàn biệt viện này của hắn, hắn muốn đi ra đi vào, đi ngang hay dọc tùy thích cơ mà… nàng lùi lại trong một góc phòng đưa mắt nhìn về phía cửa phòng thủ… nàng nghe tiếng bước chân của hắn, rồi dừng lại trước cửa phòng… nàng khẽ giật mình khi cánh cửa phòng bung ra…

  Nhất Vũ bước vào trong phòng, anh dừng lại trước mặt Tuyết Tâm đang ngồi bó gối trong một góc phòng… sợ hãi… nàng biết sợ rồi ư… anh cúi xuống lôi nàng ra khỏi góc xó… kéo nàng ngồi xuống giường… anh đứng chặn trước mặt nàng không để nàng chạy mất…

-“ Ngày mai ta có việc phải đi, mất khoảng ba ngày, tỳ nữ phải ở yên đây, khi ta về tỳ nữ phải đón ta, còn nếu không thấy tỳ nữ, tỳ nữ biết ta sẽ làm gì với sự giận dữ của ta rồi chứ?”

  Theo thói quen Tuyết Tâm gật đầu… nàng thấy Nhất Vũ đẩy mặt nàng lên thì nàng vội né qua hạ giọng…

-“ Tỳ nữ biết rồi!”

  Nhất Vũ thấy như ý nên ngồi xuống bên nàng…

  Thấy Nhất Vũ ngồi xuống bên cạnh, Tuyết Tâm vội nhích ra xa… nhưng không dám đứng lên vì nàng biết khi chủ nhân giận thì như thế nào…

-“ Tỳ nữ có muốn nhắn gì cho Bảo Ngọc không?”

  Nghe Nhất Vũ hỏi, nàng vội gật đầu nhưng cũng vội nói:

-“ Dạ có!”

  Nhất Vũ cảm thấy thích giọng điệu của nàng, nghe thật nhẹ nhàng êm ái… nên anh tiếp:

-“ Sáng sớm mai ta mới đi, tỳ nữ muốn gởi gì thì cứ chuẩn bị!”

  Tuyết Tâm đứng lên, nàng đi lại tủ nhỏ lấy chiếc vòng bằng sứ trắng mà khi làm lễ cưới công chúa Bảo Ngọc đã trao lại cho nàng, nàng bước đến đưa cho hắn… hắn ngẩng nhìn nàng đợi chờ nàng nói… nàng hạ giọng…

-“ Tỳ nữ nhờ chủ nhân chuyển vật này cho công chúa Bảo Ngọc!”

  Nhất Vũ cầm lấy, rồi lại hỏi:

-“ Chỉ bao nhiêu đây thôi à, tỳ nữ còn muốn nhắn gởi gì với ai khác không?”

  Nhất Vũ nhìn thẳng Tuyết Tâm dò xét… nàng đáp liền…

-“ Dạ không!”

  Anh cảm thấy vui vui… thật nàng không muốn nhắn gì với tên hoàng tử yêu dấu của nàng ư… anh lại nói:

-“ Tỳ nữ không muốn nhắn với tên hoàng tử Tại Trung điều gì à?”

  Tuyết Tâm vội quay đi… sao hắn lại nói như thế… hắn biết mọi chuyện ư… thì nghe hắn tiếp:

-“ Tỳ nữ đừng tưởng ta không biết chuyện gì giữa ba người, tỳ nữ thật hư, không biết lượng sức mình dám yêu hoàng tử, hắn ban hôn cho ta là để ta giữ gìn người yêu của hắn ư? Hắn lầm rồi, phải từ trước đến giờ trong mắt ta nữ nhi không hiện diện, nhưng tỳ nữ trong mắt ta không phải là nữ nhi, mà chỉ là tỳ nữ…”

  Tuyết Tâm lại phải lùi lại khi Nhất Vũ bước tới… sao hắn cứ ăn hiếp nàng như thế này nhỉ…

-“ Nàng hiểu không, tỳ nữ?”

  Tuyết Tâm vội cúi đầu.

-“ Dạ biết, chủ nhân!”

  Nhất Vũ bước nhanh ra khỏi phòng.

-“ Mãi mãi ta cũng sẽ hơn hắn, vì ta có một nô tỳ đẹp không thua kém gì phu nhân của hắn!”

  Tuyết Tâm nhìn theo… hắn… bây giờ thì nàng biết sao hắn lại giận dữ với nàng rồi… và nàng cũng biết hắn hận nàng… nhưng không vì yêu mà hận… như Tại Trung…

  Nhất Vũ rời khỏi phòng với sự đau đớn từ đáy trái tim… chỉ có anh biết… suốt đời này chỉ có mình anh biết trong lòng anh nghĩ gì… khi anh đang vì hận mà… đã yêu nàng… người con gái không đáng để anh yêu… lần đầu tiên trong đời anh làm lỗi, và anh biết lỗi lầm này sẽ phải xảy ra không thể sữa chữa…

Bình luận

thật ngàn chấm mà, khỏi làm one short với nhất vũ lun, đáng ghét như nhau ,ko chấp nhận đc nhất là tên hoàng tử, ss ss có fan hâm mộ đó ss  Đăng lúc 24-7-2013 11:21 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

20#
Đăng lúc 24-7-2013 01:41:38 | Chỉ xem của tác giả
Bacham72 gửi lúc 24-7-2013 01:20
CHƯƠNG VIII: Yêu hay hận

Một biệt viện nằm khoảng giữa sườn núi, chỉ có một lối d ...

quất xong chap 8


bảo ngoc và  tuyết tâm đại diện cho phụ nữ cam chiu của châu á cổ đai ngày xưa ?

nhất vũ cũng thấy ghét, bắt gọi bằng chủ nhân à, lại còn tỳ nữ này nó, đã khó ưa sao còn ăn nói diu dàng thế



xong rùi lần đâu tiên em đoc truyện ko còn iu nam chính nam thứ bay qua yêu nữ và cảm thông cho nữ mới gh

Bình luận

Fan hâm mộ của ss là ai? hôm nay ss có việc gấp nên 2 chap nhé ^^  Đăng lúc 24-7-2013 06:32 PM
Hai người đàn ông đáng ghét nhất hiện nay: Hoàng tử TT và Tướng quân NV... hahaha...  Đăng lúc 24-7-2013 08:54 AM
Cứ như vậy đi nhé, ss xin thiếu lại lời giải thích cho những chap tới luôn nhe, để hết phần 1 đã ^^  Đăng lúc 24-7-2013 08:52 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách