|
Tác giả |
Đăng lúc 7-5-2013 18:58:46
|
Xem tất
CHAP 9
Jiyong vẫn không thể dừng cười vì Dara.
“Yah! Anh không được cười nữa” – Dara ngửa cổ lên đệm vai của ghế liên tục bóp sống mũi của cô ấy
Jiyong cố gắng nín chặt, mím môi để không cười nhưng anh đã không làm được. Cũng phải thôi cô ấy thật đáng yêu và hết sức thú vị.
“Ji, Đừng nói là vì tôi YGE sẽ ko nhận được nguồn tài trợ lớn này” – Dara quay sang nhìn Ji Yong thở dài
“Không có chuyện đó, em đừng lo” – Jiyong trấn an cô
“Nhưng tôi vừa làm giám đốc của tập đoàn đó tức điên lên, thêm nữa chủ tịch tập đoàn đó sẽ ko để con gái ông ta thua thiệt” – cô bối rối chọt 2 ngón tay vào nhau
“ Ông Mizuhara sẽ sai lầm nếu ko đầu tư vào dự án lớn này và ông ta mới là người quyết định chính” – Ji Yong trả lời
Dara im lặng, thở dài
“Em yên tâm đi, mọi chuyện sẽ ổn” – Jiyong với tay ra nắm lấy tay cô, xiết chặt. Dara im lặng, ko phản đối điều gì hết, quay mặt ra ngoài cửa kính xe nhìn đường phố đã về đêm.
“Bao giờ anh sẽ đính hôn, tôi nghĩ nên chọn một ngày sớm nhất đi” – Dara vẫn đang tựa vào ghế nhìn ra đường không quay đầu lại.
Jiyong xiết chặt tay lái, im lặng không có hồi đáp lại. Nhắc đến vấn đề đó, Jiyong lại thấy vô cùng mệt mỏi, khó chịu nhất Dara là người nhắc anh điều đó.
“Ji…” – Dara thì thầm giọng yếu ớt
“Anh đây, baby” – Jiyong lại tìm tay Dara xiết chặt
“Tôi rất hận anh” – Dara cuối cùng cũng nói ra điều mà cô muốn nói nhưng cô không hề thấy vui vẻ một chút nào, cảm giác nhói đau khi nói ra câu đó khiến cô muốn bật khóc. Cô đang cố kiềm chế chính mình.
“Anh xin lỗi” – Jiyong không thể nói gì hơn một lời xin lỗi vì bây giờ anh cũng chưa thể giải thích được mọi chuyện
“Anh không có gì để nói với tôi sao?”
“Chưa phải lúc này, em hãy chờ anh một thời gian nữa thôi”
“Tôi lấy gì để tin anh đây”
“Tình yêu anh dành cho em”
“Nó đã được chứng minh thế nào vào 5 năm trước, giờ anh còn có người khác nữa”
“Không như em nghĩ đâu, hãy cho anh thời gian” – Ji cúi đầu đau khổ.
Dara im lặng
“Cầu xin em hãy tin anh” – mắt Jiyong đã nhòe đi vì nước. Anh không thể mở lời để cô ấy đau khổ thêm nữa, anh chưa thể giải thích được việc dù chỉ muốn nói ra hết mọi việc nhưng vẫn chưa phải là lúc, tâm trạng của anh đang bị giằng xé.
Jiyong’s Pov
Tôi đưa Dara đến cửa phòng, chờ cô ấy mở cửa, tôi cũng vào trong với cô ấy một lúc. Từ khi cô ấy sang đây tôi đã có thói quen ở bên cô ấy cho đến lúc yên tâm là cô ấy đã chìm sâu vào giấc ngủ. Tôi phải tận dụng hết khoảnh khắc này vì cô ấy chỉ cho tôi gần gũi một chút vào buổi tối thôi, vào sáng hôm sau cô ấy lại quay về vẻ lạnh lùng cáu kỉnh hàng ngày.
Dara vào bếp, pha một chút café còn tôi ngồi ở ghế sofa xem tivi chờ cô ấy. Tôi ước gì đây là gia đình bé nhỏ của tôi, mỗi tối sau một ngày làm việc mệt mỏi được về bên cô ấy, cô ấy ở trong bếp còn tôi thư giãn với không gian ấm cũng này. Dara đi ra trên tay cầm 2 tách café, cô ấy đưa tôi 1 tách.
“Của anh” – Cô ấy mỉm cười với tôi. Tôi nhận ra cô ấy có thể thay đổi thái độ rất nhanh. Điều đó chỉ làm tôi thêm lo lắng cho cô ấy
“Em lại đây” – Tôi vỗ vỗ xuống ghế.
Cô ấy lại gần ngồi xuống, co hai chân lên thưởng thức café trong khi cả hai chúng tôi cùng xem một bộ phim tình cảm đang chiếu trên tivi. Bạn có tưởng tượng được không gian này không, chúng tôi như một đôi vợ chồng trẻ. Tôi vuốt tóc cô ấy, cười khẽ.
“Dara” – Tôi cúi xuống nhìn cô ấy đang tựa vào ngực mình – “anh đã rất nhớ em”
Cô ấy rúc sâu hơn nữa vào ngực tôi
“Ji, im lặng và xem phim đi” – Dara vừa nói mắt vừa hướng về màn hình
Tôi đặt cốc café lên trên bàn và ôm cô ấy vào lòng, hít mùi tóc của cô ấy. Cô ấy thật đặc biệt từ lúc tôi gặp cô ấy đến giờ. Lần đầu tiên tôi gặp Dara, tôi đã bị thu hút bởi vẻ ngoài dễ thương, tính cách vui vẻ nhưng cũng rất yêu đuối của cô ấy, với cô ấy tôi luôn muốn là người chở che, bảo vệ, sẽ ko ai có quyền được làm tổn thương cô ấy, dù chỉ một chút thôi.
Dara’s Pov
Tôi đã đồng ý theo kế hoạch của SeungRi.
Bây giờ là 8h sáng, chúng tôi đang có mặt Thuỷ cung Kaiyukan. Thật ra tôi cũng thích điều này, đi chơi là sở thích của tôi. Tôi đã dậy từ sớm để chuẩn bị nhưng sẽ chẳng ai biết điều đó đâu, nếu Ji và hai đứa lắm chuyện kia biết thì thật xấu hổ. Lâu lắm tôi không có thời gian để thư giãn, phải tận dụng ngày hôm nay.
Tôi nhớ lại lần đầu hẹn hò của tôi và Ji khi chúng tôi chính thức trở thành một cặp đôi, chúng tôi đến Thủy cung Coex Aquarium ở Seoul, lúc đó cũng có Bom, Young Bae đi cùng. Có lẽ nào?
Tên Seung Ri đó thật lắm trò nhưng tôi đã quyết rồi, tôi chỉ diễn với anh ta cho đến ngày anh ta đính hôn thôi. Sự thật thì tôi không hiểu sao tôi không thể điều khiển mình khi ở bên Ji cho nên tôi đã tự cho mình cái quyền biến những buổi tối thành không gian của chúng tôi, để bù đắp khoảng thời gian tôi đã thiếu vắng Ji. Tôi không nghĩ đến hậu quả, tôi chỉ muốn làm điều gì thỏa mãn cảm xúc, tôi cũng ko biết Ji nghĩ gì nhưng tôi biết mọi khoảnh khắc này sẽ khiến anh ta đau khổ suốt đời. Dù sao buổi sáng Ji là của cô ta và tôi vẫn nhớ đến thân phận của mình khi là người yêu bạn thân nhất của Ji, còn buổi tối chúng tôi dành thời gian để chia sẻ với nhau như những người bạn hoặc gì cũng được.
“Dara, lại đây” – Ji gọi tôi – “vé của em đây, nhớ đi theo anh”
“Tôi muốn đi một mình” – Tôi phản đối ,tôi sẽ ko gần anh ta ban ngày, đó là nguyên tắc tôi tự đặt ra cho mình.
Chúng tôi đi vào bên trong, bắt đầu từ tầng 8 và đi xoáy trôn ốc xuống đến tầng 2. Tôi bị choáng ngợp bởi cảm giác bình yên này, màu xanh của đèn và nước biển chuyển dần theo độ sâu, đại dương bao trùm lấy tôi và rất nhiều sinh vật sống khác nhau. Tôi thích thú nhìn ngắm mọi thứ, cảm giác thật tuyệt.
Tôi đưa mặt lại gần tấm thủy tinh dán mắt vào các sinh vật đang chuyển động, tôi không để ý là Ji đã áp sát người tôi và cũng nhìn ngắm chúng cho đến khi anh ta lên tiếng.
“Nếu em cứ cau có với anh thì mặt sẽ giống như con cá kia kìa” – Ji chỉ vào con cá có hàm răng sắc nhọn hướng lên trên
“Còn kia là anh, bộ mặt đáng ghét nên mới bị tôi đối xử như vậy” – Tôi trả thù, chỉ vào một con cá xấu xí khác
“Anh đẹp hơn rất nhiều chứ” – mặt Ji xịu xuống nhìn tôi
“Rất vui cho độ hoang tưởng của anh” – Tôi nín cười
“Bắt được cảnh hạnh phúc rồi nhé” – SeungRi, cậu ta từ đâu chui ra giơ máy ảnh lên và chụp chúng tôi lia lịa. Tôi cố gắng chụp lấy cái máy ảnh nhưng vô ích
“Cậu đưa máy ảnh cho tôi không thì cái mặt đẹp trai đó sẽ ko còn nguyên vẹn đâu” – Tôi đe dọa
“Hyung sẽ bảo vệ em” – cậu ta trốn sau lưng Jiyong lè lưỡi trêu tôi, tôi sắp tức điên lên trong khi Jiyong cười đến nỗi không dừng lại được.
“Unnie và oppa hãy chụp một kiểu ảnh đi” – CL ngừng cười đề nghị
“Không phải chị vừa chụp với anh ta rồi còn gì, Ri Ri chị sẽ xử sau” – Tôi quay ra nhìn SeungRi đe dọa một lần nữa
“Chúng ta hãy chụp một bức để lưu giữ chuyến đi chơi này” – Ji ôm lấy vai tôi quay về hướng có máy ảnh
Chỉ là một bức hình thôi phải không? Cũng không có gì là quá đáng? Tôi và Ji tựa vào nhau chụp, nụ cười trên môi rất chân thật, sau lưng là cả một đại dương xanh bình yên.
[….]
Chúng tôi đã có một ngày rất vui, đi chơi, ăn uống, mua sắm vui đùa bên nhau. 4 chúng tôi như những người bạn thân dành thời gian cuối tuân rảnh rỗi để bên nhau, còn giống như 2 cặp đôi đang hẹn hò nữa. Tôi mỉm cười ghi nhớ từng khoảnh khắc của ngày hôm nay. Đã ăn tối xong rồi, chúng tôi đang chuẩn bị đón taxi để đi về.
“A, Sẽ thật là thiếu sót nếu chúng ta đến Osaka mà không đi đu quay khổng lồ Ferris” – SeungRi đột nhiên reo lên
“Em thật là nhiều ý tưởng đó Ri ri nhưng chân chị đã mỏi nhừ rồi” – Tôi phản đối
“Đi mà noona” – cậu ta lại đang nũng nịu – “sẽ rất tuyệt đó, nhìn thấy toàn thành phố về đêm”
[…]
Tôi và Ji đang ở trong một khoang của đu quay Ferris, CL và Riri ngồi ở một khoang khác. Bánh xe khổng lồ này từ từ quay đưa chúng tôi lên cao dần để ngắm Osaka về đêm rực rỡ với ánh đèn màu còn có một chút nhạc nhẹ nhàng nữa.
“Anh nên thưởng cho SeungRi vì đã tạo ra một ngày vui vẻ cho tất cả mọi người” – Tôi vừa ngắm nhìn thành phố vừa cười bảo Jiyong
“Em thích chứ” – Ji cười với tôi
“Rất thoải mái thưa giám đốc” – Tôi cười khẽ
Vòng quay đang tiến dần lên trên cao nữa, Ji lại gần quàng tay qua vai tôi
“Anh ước mọi ngày đều là ngày ở bên em”
“Sẽ ko có điều đó đâu Ji, có thể sắp kết thúc rồi” – Tôi im lặng đưa tầm nhìn của mình ra xa
Ji rút trong túi ra một chiếc hộp, bên trong có một sợi dây chuyền hình quả táo đeo vào cổ tôi.
“Đêm nay anh muốn được đính ước với em”
Tôi không phản đối bởi vì trò chơi là của riêng mình, lời nói rồi sẽ qua mà thôi. Tôi không mong chờ giây phút kết thúc nhưng đây cũng không phải là những gì tôi hi vọng.
“SeungRi bày trò này cho anh đấy à, eygo thật dễ thương” – Tôi cười khúc khích
Jiyong che tay lên mặt cười
“Đã bị em đọc được, thật xấu hổ”
“Anh cũng biết xấu hổ sao” – Tôi gỡ tay Jiyong ra trêu chọc
“Anh có đó, vậy là em đã đồng ý?” – Jiyong xoay người tôi lại đối diện với anh ấy
“Em không hề”
“Em đã nhận nó”
Jiyong tiến sát đến bên tôi đeo sợi dây chuyền vào cổ, mặt Ji gần với mặt tôi, tôi có thể cảm nhận rõ hơi thở của Ji. Tim tôi đang đập rất mạnh, mùi hương của anh ấy xung chiếm hết khứu giác của tôi. Ji quay sang nhìn tôi mỉm cười, anh ấy đưa mặt lại gần, mũi chạm mũi. Môi Ji lướt qua môi tôi đủ để tôi run lên, môi anh ấy áp vào môi tôi nhẹ nhàng tách môi của tôi ra. Lưỡi của anh ấy đẩy sâu vào bên trong. Tôi thả mình theo anh ấy, đón nhận mọi cảm giác đang dậy lên trong mình.
----------------------------------------------------------
Tất cả đã về khách sạn, trong lúc CL và SeungRi còn tranh nhau xem ảnh thì Jiyong và Dara đều im lặng. Dara ngại ngùng không nói gì trong suốt quãng đường về, Jiyong cũng vậy. Đã quá lâu kể từ khi họ gần gũi như vậy, nụ hôn đó đánh thức mọi cảm xúc đã bị nhấn xuống từ lâu, xóa tan bức rào cản họ cố gắng xây lên.
“Tối nay anh không cần phải qua phòng tôi đâu” – Dara bối rối nói với Jiyong trong khi tay luống cuống bấm tầng thang máy
“Omo, tối nào oppa cũng ở với unnie sao” – CL ngạc nhiên thốt lên
“Hyung à, em không ngờ anh tiến triển nhanh vậy” – SeungRi huých vào người JiYong cười trêu chọc
“Các em đừng hiểu lầm” – Dara giải thích, mọi người làm Dara càng cuống hơn nữa
Jiyong nhìn SeungRi với ánh mắt liệu hãy ngậm miệng của cậu lại không thì chết.
Jiyong đưa Dara đến trước của phòng cô, chờ Dara đóng cửa mới quay đi gọi điện thoại. Hôm nay Kiko đã gọi cho anh tất cả 30 cuộc nhưng anh đều không nghe, cô ta có lẽ đang tức điên lên, anh cũng không thể để cô ta biết những việc mình đã làm không thi không biết chuyện gì sẽ xảy ra với Dara.
“Kiko” – anh gọi tên ngay khi đầu kia nhấc máy
“Anh cần có một lời giải thích hợp lý hoặc có ai đó sẽ phải trả giá hộ anh” – Kiko nghiến răng bực tức –“Bây giờ anh hãy đến đây ngay đi”
Jiyong thở dài tắt máy, xuống hầm và lái xe ra ngoài.
Jiyong’s pov
Cha tôi từng là cánh tay phải đắc lực cho cho chủ tịch Yang Huyn Suk cuả tập đoàn YG, ông và chủ tịch Yang là những đồng đội đắc lực trong làm ăn. Họ đã tạo dựng nên một tập đoàn YG vững mạnh, phát triển vươn mình ra xa tầm thế giới.
Quãng thời gian năm năm trước khi YG đang trên đường phát triển cùng các tập đoàn lớn mạnh khác tại Hàn, tôi lúc đó đang là thực tập sinh của YG thì có một thế lực nào đó xuất hiện lôi kéo toàn bộ cổ phần của các công ty con mưu đồ thôn tính toàn bộ thị trường ở Hàn Quốc. Để cứu thị trường lúc đó, YG đã cử cha tôi âm thầm sang Mỹ xây dựng một hệ thống điều tra và để hợp tác làm ăn với nhiều mối nước ngoài. Cha tôi là một doanh nhân nổi tiếng nên việc ra đi hay xuất hiện của ông ở bất cứ đâu đều rất gây chú ý vì vậy để bảo đảm tuyệt mật chúng tôi đã phải âm thầm rời đi không báo trước, sang Mỹ cũng đổi thành những cái tên chưa từng xuất hiện trong giới làm ăn để bắt đầu xây dựng một hệ thống YG trên toàn thế giới.
Tôi quẹt thẻ vào cánh cửa, tiến vào biệt thự của Kiko. Cô ta đã đợi sẵn tôi ở phòng khách
“Bad boy, em nghe nói hôm nay anh đã có một ngày hạnh phúc” – Kiko áp sát lướt ngón tay trên ngực tôi nói đầy khiêu khích
“Em gọi anh đến đây giờ này chắc phải có việc gì” – Tôi lạnh lùng
“Người đàn ông của em ở bên một người phụ nữ khác em phải im lặng sao” – cô ta tiến tới gần hơn, ôm lấy tôi, hôn vào hõm cổ.
“Hôm nay anh rất mệt” – Tôi đẩy nhẹ Kiko ra, ngồi xuống ghế, bóp lấy trán của mình mong muốn cô ta không tiến lại gần nữa
“Với cô gái đó thì chắc là anh không mệt” – cô ta bắt đầu giận dữ rồi
“Em đang nói đến ai?-“ – Tôi giả vờ ngạc nhiên
« Còn có thể là ai, Sandara Park » - Kiko ném trước mặt tôi một sấp ảnh hình hôm nay chúng tôi đi chơi chụp được
“Em theo dõi tôi” – Tôi nhếch mép cười, tôi cũng ko còn quá xa lạ với việc cô ta cử người theo dõi tôi.
“Em hi vọng anh hiểu mọi chuyện, sẽ ko có lợi gì cho Dara đâu” – Kiko tiến lại gần thì thầm vào tai tôi
“Cô ấy không liên quan gì ở đây, ngày hôm nay anh chỉ dành ngày nghỉ cho nhân viên của mình, 4 người chứ không phải 2.
Nhật bản là một đất nước đẹp, anh muốn họ được tận hưởng không gian này” – tôi mỉm cười ôm lấy eo Kiko
“Nếu vậy thì em sẽ cho qua việc này, chỉ có điều nó ko nên lặp lại một lần nữa”
“Em nên xem xét kĩ mọi việc trước khi hành động, Kiko” – Tôi đứng lên chuẩn bị bước ra cửa
“Đêm nay anh không ở lại đây với em sao” – Kiko ôm tôi từ đằng sau, cắn nhẹ vào lung tôi, tay quàng ra phía trước xoa tròn quanh ngực.
“Ngày mai, còn hôm nay đã đủ mệt rồi” – Tôi gỡ tay Kiko tiến ra xe.
“Anh đừng làm em thất vọng, hậu quả sẽ khó chịu vô cùng”
“Em hãy yên tâm, anh sẽ lưu ý điều đó” – Tôi quay lại hôn nhẹ vào má của Kiko, mỉm cười xoa dịu và ra về.
Tôi biết cô ta rất giận, tôi cần phải xoa dịu cô ta nhưng tôi không thể. Có gì đó thúc đẩy tôi không thể làm vì tin nhắn của Dara khiến tôi ko yên tâm, cô ấy hỏi tôi đang đi đâu,cô ấy sang phòng mà không thấy tôi. Tôi thực sự lo cho quãng thời gian sắp tới của Dara, có lẽ tôi không nên mạo hiểm để Kiko gây ra chuyện gì lớn hơn nữa.
--------------------------------------------------------
Jiyong mở cửa phòng Dara và thấy cô đang ngủ gục trên ghế, có lẽ cô đã chờ anh rất lâu. Jiyong bế Dara về phía phòng ngủ, đặt cô lên giường, vuốt những sợi tóc còn vương trên mặt. Cô ấy trông thật thánh thiện với vẻ đẹp thiên thần, Jiyong tự nhủ lòng phải bảo vệ cô, phải đem yêu thương bù đắp cho cô thật nhiều.
Dara động đấy mở hé mắt ngái ngủ ra nhìn Jiyong
“Anh đã về rồi sao”
“Anh đã về đây, baby”
“Anh đi gặp cô ta phải không, cả ngày nhớ quá không chịu được hả” – Dara vừa ngái ngủ vừa bĩu môi
“Anh nhớ em” – Jiyong nhẹ nhàng hôn lên trán của Dara
“Ji, em rất nhớ nhà” – Dara gối đầu lên chân anh, ôm quanh vùng eo thì thầm
“Công việc còn rất lâu nữa, hay em bay về hai ngày thăm mọi người rồi qua đây” – anh tiếp tục vuốt tóc của cô nhẹ nhàng
“Top vẫn không liên lạc với em” – Dara thở dài
Có chút gì đó gợn lên trong lòng Jiyong
“Chắc anh ấy quá bận mà thôi”- Jiyong an ủi
“Nhưng tại sao em lại không nhớ đến anh ấy” – Dara tiếp tục –“em thực sự không hiểu chính mình”
“Em có yêu anh ấy không?”
“Em không biết”
“Tại sao hai người lại trở thành đôi”
“Vì anh ấy đã theo đuổi em quá lâu, em cần một chỗ dựa, em cũng quý mến anh ấy nữa” – Dara vùi mặt sâu vào người Jiyong, cô ấy bắt đầu khóc. Jiyong đã hiểu mọi chuyện, ngay từ đầu anh đã linh cảm bạn thân của anh đang yêu Dara một mình. Anh nên vui hay nên buồn vì điều đó,bọn họ rồi sẽ ra sao.
Jiyong cúi xuống gỡ cô ấy ra khỏi mình, lau những giọt nước mắt đang rơi, hôn lên trán, lên mũi, lên môi của Dara. Đây là nụ hôn thứ hai trong ngày nhưng họ vẫn không ngừng run rẩy, quãng thời gian quá lâu từ lúc họ chia tay đến nay.
Dara quàng tay qua cổ Jiyong chìm sâu vào nụ hôn với anh, họ quấn lấy nhau không còn để ý gì đến xung quanh nữa. Tiếng rên khẽ của Dara đã làm thức dậy mọi khao khát trong con người Ji, anh nhẹ nhàng rời môi hôn lên hõm cổ của cô, từ từ tiến đến. Mọi khoái cảm trong người của Dara chợt bừng tỉnh, cô cong người lên đón nhận mọi thứ Jiyong trao tặng cho mình
Họ có một đêm nồng nàn bên nhau
|
|