Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: WinnieWiny
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Longfic] [Longfic | T] Đào Hoa Yên Vũ - Thiên Nhai Hận | WinnieWiny | Fictional Girl - EXO | Complete

[Lấy địa chỉ]
21#
 Tác giả| Đăng lúc 18-7-2015 20:54:12 | Chỉ xem của tác giả
Hồi 10






“Ngài đừng qua đây”

Thần Yên Vũ lên tiếng, giọng khản đặc. Bước chân Kim Chung Nhân dừng lại bên ngoài, không hề động đậy. Đôi mắt chàng tối lại, đau đáu. Thần Yên Vũ lại tiếp lời.

“Ta, bây giờ không muốn gặp ngài”

“Tại sao? Nàng hận ta ư? Hận ta giết chết hắn. Hận ta làm hại đứa con của nàng. Nàng luyến tiếc hắn sao?”

“Không. Ta không luyến tiếc hắn. Sống chết có số, số hắn đã tận, ta không thể giúp gì hơn. Nhưng đúng là ta hận ngài. Hận ngài chẳng thể một lần vì ta mà hy sinh như hắn.”

“Hy sinh?”

Kim Chung Nhân tức giận nổi cơn thịnh nộ. Chàng lấy tay gạt tấm bình phong qua một bên, đẩy nó ngã xuống nền. Thần Yên Vũ đưa mắt nhìn chàng, đôi mắt ráo hoảnh đầy kiên cường, đầy bình thản.

“Phải. Ta không thể hy sinh như hắn. Nhưng ta có được nàng, nhất định nàng phải ở bên cạnh ta.”

“Ngài có đủ tự tin để giữ ta sao?”

“Ta có”

Rồi chàng rời khỏi tẩm cung của nàng, một khắc cũng không quay đầu lại. Ra đến ngoài cửa, chàng cẩn thận dặn dò thị vệ, trông chừng hoàng hậu, không được để nàng tự tận. Kim Chung Nhân không hề biết, nàng chưa hề có ý định tự tận, chỉ là mệt mỏi lắm rồi, nên để bản thân buông thả.

Năm Chí Chính thứ hai mươi bốn, Hoàng hậu Goryeo một lần nữa mang thai. Nhưng sức khỏe của nàng khi đó rất yếu, cộng thêm di chứng từ lần sảy thai trước, nên việc mang thai gặp không ít khó khăn. Cuối cùng, đến cuối năm Chí Chính thứ mười bốn, nàng đợi được đến ngày lâm bồn.

Hoàng hậu bắt đầu lâm bồn từ khuya nhưng đến sáng hôm nay vẫn chưa thấy có dấu hiệu gì. Thái y túc trực bên giường, cung nữ chạy qua chạy lại, thay nước liên tục. Kim Chung Nhân đứng bên ngoài, thấp thỏm không yên. Quang cảnh vô cùng hỗn loạn.

Đến trưa hôm đó, cuối cùng cũng có tiếng khóc phát ra. Kim Chung Nhân mặt mày rạng rỡ, muốn tiến vào bên trong. Lúc đó, bà mụ ôm đứa bé bước ra ngoài, mỉm cười nhìn chàng, nói.

“Chúc mừng hoàng thượng, là một hoàng tử.”

Kim Chung Nhân đón lấy đứa bé, vuốt nhẹ bờ má hồng hào của nó. Cảm thấy tràn ngập thương yêu. Chàng mỉm cười rồi đưa đứa bé sang tay bà đỡ, muốn bước vào bên trong. Nhưng khi đó, thái y lại chạy ra , cúi rạp người, nhận tội.

“Bệ hạ xin tha mạng. Hoàng hậu sinh khó, ngay sau khi đứa bé ra đời, đã tắt thở.”

Mọi thứ như đổ sụp hoàn toàn, Kim Chung Nhân chân không còn đứng vững, loạng choạng tiến vào phòng, mặc cho mọi người can ngăn. Chàng cúi xuống ôm lấy người Yên Vũ, vùi mặt nàng vào lòng ngực, lặng lẽ gọi tên nàng tỉnh lại. Nhưng Thần Yên Vũ mãi mãi không thể nào tỉnh lại. Nàng bây giờ, đã thật sự không thể nào tỉnh lại nữa, nàng đã biến mất khỏi thế gian rồi. Điều mà nàng mong chờ mòn mỏi xuống những năm tháng qua, cuối cùng cũng được thành toàn. Rời xa đau khổ, rời xa người nàng hận nhất, người nàng yêu nhất, trả giá cho những lầm lỗi mà nàng gây ra cho Phác Xán Liệt. Đủ rồi, gương mặt ra đi của nàng, chưa bao giờ lại xinh đẹp như thế: nụ cười phớt nhẹ, làn da hồng hào xinh xắn, bình yên như thể chỉ đang ngủ mà thôi. Kim Chung Nhân ôm nàng ngồi như thế ba ngày ba đêm, cho đến khi bản thân chàng kiệt sức, ngất đi.

Người hầu mang đến cho chàng những vật dụng khi xưa nương nương thường dùng. Là cái lược ngà, là món trang sức trên đầu, là khung thêu khi rảnh rỗi, là cây sáo ngọc màu lam, là tấm khăn sa màu tím... Nhưng nàng thường viết chữ, viết rất nhiều. Kim Chung Nhân lấy từng thứ một ra đọc, những dòng viết đôi khi không mục đích, đôi khi là một câu kinh, đôi khi là một câu thơ, một lời bài hát. Có một mảnh giấy nằm dưới đáy rương, là một lá thư, lá thư gửi cho chàng.

“Ta không biết ta sẽ sống được thêm bao nhiêu thời gian nữa. Nhưng ngày ấy chắc sẽ không còn xa. Nên ta vội viết ra dòng này, mong là nếu có chết thì cũng sẽ khiến chàng hiểu được lòng ta. Chàng từng hỏi ta, có luyến tiếc Phác Xán Liệt không. Ta suy nghĩ rất nhiều, quả nhiên là có. Nhưng ta luyến tiếc hắn vì hàm ơn hắn, vì hắn cho ta biết cảm giác được người khác yêu thương là như thế nào, cái mà chàng chưa từng cho ta một lần được cảm nhận. Ta hàm ơn hắn, nhưng ta không yêu hắn. Thật mỉa mai, người yêu ta, ta một chút cũng không để ý, nhưng chàng không yêu ta, ta lại luôn bận lòng vì chàng. Thật khó hiểu. Hắn dùng một mạng đổi lấy một ánh nhìn của ta, còn ta đổi một kiếp luân hồi của ta, đổi lấy một nụ cười của chàng, nhưng lại chưa bao giờ có được. Hắn sãn sàng hy sinh cho ta, còn chàng lại luôn sẵn sàng hy sinh ta. Tại sao lại như vậy. Ta hận chàng, ta hận chàng chẳng thể một lần vì ta mà đánh đổi. Hận vì yêu mà sinh, đau vì yêu mà thành, ly biệt đau đớn là do luyến tiếc quá sâu nặng. Mỗi người trong đời đều có trong mình một chấp niệm, chấp niệm của hắn là ta, chấp niệm của ta là chàng. Ta yêu chàng, nhưng chàng đã đem tình yêu đó của ta đi đâu mất rồi... ”

Kim Chung Nhân nắm chặt bức thư trong tay, cúi đầu khóc. Nước mắt quân vương đâu thể dễ dàng rơi như thế, nhưng vì một Thần Yên Vũ mà chàng rơi lệ. Thần Yên Vũ mong một lần nhìn chàng cười, chàng cũng chỉ có thể cho cô ấy nước mắt. Đến cuối, Kim Chung Nhân vẫn là phụ nàng.

Chí Nguyên năm thứ nhất, Mông Cổ mất Trung Nguyên về tay Chu Nguyên Chương. Kỳ hoàng hậu đưa quân dân nhà Nguyên rút về mạn Bắc, đóng đô trên đất Mông Cổ ngày nay. Cùng năm này, hoàng tử con trai của Lỗ quốc hoàng hậu đau ốm liên miên, lâm trọng bệnh qua đời khi chỉ mới ba tuổi.

Cung Mẫn Vương từ khi Hoàng hậu qua đời, từ chối không lập thêm thứ phi, một lòng nặng tình, lui vào bên trong tẩm cung, nghiên cứu về tôn giáo, mọi việc chính sự giao lại cho sư Tân Đôn. Bên cạnh hoàng thượng bây giờ ngoài Hồng Luân – Biện Bạch Hiền ra, không còn ai thân cận. Người trong thiên hạ đồn đại, hoàng thượng và hộ vệ của mình là mối quan hệ bất chính. Người một chút cũng không lưu tâm.

Năm Tuyên Quang thứ tư, Cung Mẫn Vương bị ám sát bởi chính Hồng Luân và Thôi Vạn Sinh. Những người có mặt khi đó kể lại rằng, Hồng Luân một nhát đâm chết Cung Mẫn Vương, khi đâm còn nói câu gì như “trả thù”, có nhắc đến cả Phác Xán Liệt. Người ta không hiểu tại sao đến bây giờ hắn mới trả thù, nhiều câu chuyện ly kỳ được dệt nên nhưng cuối cùng cũng trôi vào dĩ vãng. Người ta nói về Cung Mẫn Vương là một trang sử rất dài, nhưng nói về hoàng hậu Lỗ quốc khi đó, chỉ tóm gọn trong vài dòng ngắn ngủi về một hoàng hậu tài đức có dung mạo xinh đẹp và một mối tình khắc cốt ghi tâm với Cung Mẫn Vương. Còn về phần Phác Xán Liệt, người ta chỉ lưu lại danh tính về Triệu Nhật Tân, không hề có tên Phác Xán Liệt lẫy lừng khi đó, như thể chưa từng tồn tại một Phác Xán Liệt. Một số chuyện cho rằng, chính Cung Mẫn Vương đã cho xóa tên Phác Xán Liệt ra khỏi sử sách vì một lời hứa nào đó. Nhưng cuối cùng chỉ là chuyện người kể, không ai có thể xác nhận được thực hư.

Câu chuyện bi thương ấy cứ thế mà bị quên lãng.

Tận kiếp phù du. Một kiếp trôi qua như thế. Trước khi chết, Cung Mẫn Vương có để lại một lời nói: “Kiếp sau, ta nhất định sẽ tìm lại nàng”


HOÀN CHI THIÊN NHAI HẬN
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

22#
Đăng lúc 18-7-2015 21:02:59 | Chỉ xem của tác giả
Oa thế là hết một kiếp rồi sao ss
Em thấy đây là cái kết tạm thời hay ho đó
Để Kim Chung Nhân tự vấn bản thân mình sau cái chết của người ẻm yêu
Tự hỏi đứa con của em sẽ như thế nào
Chờ phần hai của ss

Bình luận

sinh nhật em em sẽ comeback  Đăng lúc 20-7-2015 11:02 AM
:)... Lâu rồi không thấy em post fic...  Đăng lúc 20-7-2015 08:37 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

23#
 Tác giả| Đăng lúc 25-7-2015 08:37:29 | Chỉ xem của tác giả




Lưu ý: Mình sẽ KHÔNG post NHỮNG CHI CÒN LẠI ở đây vì một vài lý do. Nếu bạn muốn đọc thì hãy lượn qua link này:


CHI HỎA HOA



~OST~









CHI ẢO HOA




~OST~









CHI TẬN MỆNH


~OST~







Rất xin lỗi vì điều này và cám ơn mọi người đã dành tình cảm cho fic này của mình


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách