|
Chap 6:
Màn đêm tàn khốc
Những sự kiện bất ngờ
Những vị khách không mời
Kéo theo những thứ kì dị
Minwoo bước ra cửa, nơi Sehun đang dựa lưng vào ngắm nhìn mọi người, hay đích xác là anh đang quan sát. Trông anh như hoàn toàn tách biệt với mười người kia, thảng hoặc là cô cảm giác như anh đang thuộc về một thế giới khác. Bóng lưng anh rất rộng, mang lại cảm giác vững chãi, an yên nhưng lại lạnh lẽo, tàn khốc. Anh, Han Sehun, quả thật có mối tình đầu? Minwoo tự hỏi, phải chăng vẻ ngoài lạnh lùng cố hữu kia là vì anh đang đợi chờ người con gái tên Woo ấy. Những mẫu tự ráp nối một cách chính xác, ăn khớp với nhau như chúng vốn thuộc về nhau. Cô nhớ một người tên Sehun, anh đợi một người tên Woo. Nhìn vào ai cũng tự hiểu rằng cả hai chỉ đang chơi trò trốn tìm với nhau. Nhưng chỉ riêng Minwoo biết, sự trùng hợp ấy là không có khả năng. Cô có lý do để tin chắc rằng, anh và cô chưa từng hiện diện trong cuộc đời nhau trước kia.
- Minwoo. – Luhan gọi lớn khi nhìn thấy cô. Anh vội chạy lại. – Xong rồi à. Vất vả cho em quá. Yixing đâu rồi?
- Anh ấy vẫn còn chút chút việc nên kêu em ra trước.
- Ra ngoài ăn bánh với mọi người đi.
Luhan dịu dáng nói rồi lách qua người Sehun và Minwoo để bước vào trong. Sehun nghiêng người nhìn cô. Anh ngạc nhiên nhận ra từ nãy đến giờ, cô đang đứng sau lưng anh. Cô đứng lâu như thế, vậy mà anh không phát hiện ra gì. Sehun trước giờ luôn là kẻ cẩn mật, bốn phía không khi nào không đề phòng. Nhưng cô lại năm lần bảy lượt tiến vào kết giới ấy mà anh không hề hay biết. Anh cho rằng, lúc cô đứng ở cây cột màu đỏ khi anh và Jiyeon gặp nhau là do anh bất cẩn quá chú ý vào Jiyeon. Nhưng còn lần này là gì, anh rõ ràng không chú ý đến bất kì điều gì. Vậy thì nguyên nhân ở đâu?
Minwoo ngước nhìn Sehun, lại thấy trong đôi mắt anh có hàng trăm điều cô không thể hiểu. Là anh đang cố truyền đạt những thông điệp gì, hay là anh chưa bao giờ truyền đạt bất cứ điều gì đến cô. Minwoo cụp mắt xuống, khẽ khàng nói.
- Cho tôi qua.
Sehun nghiêng mình, để hở một chỗ trống đủ cho một người bước qua. Thiết kế cửa của ngôi nhà này khá đặc biệt: cửa rất lớn nhưng dễ dàng đóng lại bởi những tấm kính cường lực trượt trên những khe rãnh và được điều khiển bằng hệ thống tự động. Lúc này, cửa đang khép lại hết hai phần ba, chỉ chừa một lối đi. Sehun lại đứng choáng hết lối đi ấy. Minwoo gật nhẹ đầu cảm ơn rồi len người bước qua. Vai áo cô khẽ lướt qua vai anh, lực ma sát rất nhẹ được tạo ra, sượt vào không gian những cảm giác kỳ lạ. Minwoo lại nghe ai đó đã nói một câu: “Những người lướt qua nhau, một vạt áo chạm cũng là duyên”.
Cô dừng lại, nghiêng đầu hỏi anh.
- Anh không ra ngoài với mọi người sao?
- Tôi không có hứng thú.
Cô không hỏi nữa. Có lẽ thế giới của anh, đúng là cô không thể chạm tới. Nó quá gai góc, quá lãnh đạm, quá u tối, cô chỉ cảm thấy một nỗi hoang mang khi ở bên cạnh anh. Minwoo nhận một miếng bánh cắt sẵn từ tay Minseok rồi cô ngồi xuống bên cạnh Minha, nói chuyện phiếm với ZiTao. Anh chàng này là người rất dễ gần, mặc dù giọng nói tiếng Hàn chưa hoàn toàn thuần thục.
Luhan bước vào bếp, trống trải. Anh đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện chiếc tạp dề treo ngay ngắn trên móc. Luhan quá bộ lên phòng Yixing kiểm tra, nhưng vẫn không có ai. Anh trở lại gian bếp, chống tay lên hông, thở dài. Luhan nhắm hờ mắt, cố gắng điều khiển một luồng khí kì lạ truyền đi từ giữa ngực. Dấu hiệu Telekinesis màu xanh sapphire hiện ra ở cổ. Từ từ, không khí trong phòng như tụ lại một chỗ, xoay xoáy rồi bắt đầu quá trình tạo hình. Từ trong hư vô, dần hình thành một khối cầu trong suốt. Luhan mở mắt, dùng tay nâng nhẹ quả cầu trong tay, cách một lớp không khí mỏng. Hình ảnh Yixing đẩy nhẹ Minwoo ra khỏi, rồi hình ảnh anh xếp chiếc tạp dề và di chuyển vào rừng. Luhan thu nó lại vào đầu óc rồi anh nắm chặt bàn tay, quả cầu như bị thít chặt trong tay anh, méo mó và biến mất. Dấu hiệu trên cổ cũng biến mất. Anh nhìn ra phía cánh rừng âm u, không ngừng tự hỏi, rốt cục Yixing đang làm gì.
Minseok ngồi trên chiếc bàn nhỏ trong phòng. Giờ đã là quá nửa đêm, tiệc tàn, mọi người cũng đã đi ngủ hết, trừ anh. Anh không ngừng day lấy thái dương đau đầu suy nghĩ. Chiếc đèn bàn như chiếu chùm tia sáng váo mắt chủ nhân của nó, một cách gay gắt làm rõ bề mặt giấy da sờn cũ ngả màu vàng úa. Minseok liên tục ngả người ra ghế rồi lại chồm người lên nhìn cuốn sách cũ thật kỹ. Vẫn không nhận ra thêm được gì ngoài những thứ đã được biết trước.
Một tiếng động lớn gõ vào màn đêm âm thanh chát chúa. Phát ra từ ngôi nhà đối diện. Minseok theo phản xạ lập tức lao ra cửa sổ nghe ngóng. Lại thêm một tiếng rầm lớn nữa. Trong một thoáng, anh nhìn thấy bóng dáng quen thuộc lướt nhanh về phía căn nhà, đạp tung cửa chính và lao vào trong. Đó là Sehun.
Minha nằm vật trên sàn, máu vương trên khóe miệng, người cô đầy vết thương. Cách đó một khoảng không xa, Minwoo cũng đang tựa lưng vào mảng tường vỡ, máu rướm đầy sau vai. Cả hai cùng đưa mắt nhìn bóng đen trước mặt. Có lẽ là một người phụ nữ. Cô ta mặc bộ đồ bó sát màu đen bóng, có một chiếc mũ trùm hoodie vừa vặn che trên đầu, một nửa gương mặt trên bị một chiếc mặt nạ opera che kín. Đôi môi đỏ thẫm của cô ta nhoẻn cười như tìm thấy con mồi béo bở. Cánh tay vung lên, một sợi xích dài xuất hiện lao vun vút trong không gian tóm lấy cái cổ nhỏ nhắn yêu kiều của con mồi. Cô ta giật sợi dây xích lại về phía mình, Han Minwoo chống đỡ, dùng hai tay giữ lấy sợi dây, giằng co với người phụ nữ kì lạ bằng chút sức lực yếu ớt.
- Đúng rồi, đúng rồi. Tiếp tục đi Han Minwoo, cho ta thấy mi còn có thể làm gì nữa.
Cô ta điên dại la lớn, bàn tay điều khiển sợi dây xích càng siết chặt hơn. Mắt Minwoo mờ đi, cô không còn ý thức nữa. Bàn tay nắm chặt, thật sự phải dùng đến nó sao.
Một tiếng choang chát chúa, sợi dây trên cổ cô lỏng dần. Minwoo ngả người xuống nền nhà, bàn tay thả lỏng. Cô cố gắng hớp lấy chút dưỡng khí cho lá phổi đang khô cong đi. Minha trườn đến gỡ sợi dây ra khỏi cổ cô. Minwoo dần tỉnh táo lại, cô ngước mắt lên nhìn. Là Sehun. Anh đang đứng chắn giữa cô và người phụ nữ kia, trên tay anh là chiếc rìu nhỏ. Đó là chiếc rìu cô treo ngay cửa, không, là chủ nhân của ngôi nhà này treo, như một kỉ vật, không ngờ, bây giờ nó lại có tác dụng. Người phụ nữ càng cười to hơn trong điên dại, bàn tay trái của cô ta lại vung lên, một sợi dây xích khác xuất hiện, nhanh chóng quất về phía Sehun. Anh ngửa người ra phía sau để tránh, trong phút chốc liền xuất hiện bên cạnh cô ta, vung chiếc rìu trong tay nhằm cổ cô ta mà chém xuống. Người phụ nữ mặc đồ đen cúi người xuống né được, liền lộn một vòng người rồi lấy lại thế tiến công, ngay lập tức dùng sợi dây xích trong tay quấn chặt lấy chân anh, kéo anh ngã xuống sàn.
Minwoo đẩy Minha qua một bên toan đứng lên. Minha hoảng hốt kéo cô lại, thì thầm.
- Minwoo, cậu không được…
- Mình không nghĩ nhiều như vậy.
Cô đứng thẳng người, hai bàn tay giơ vào không trung như đang thu thập điều gì đó. Hàng trăm tinh linh bé nhỏ màu xanh biếc từ từ tụ lại trên hai tay cô. Sehun thở khó nhọc nhìn Minwoo, đồng tử trong mắt anh giãn đến cực độ. Người phụ nữ mặc đồ đen từ từ quay người lại. Nhưng trước khi cô ta kịp nhận ra điều gì đang xảy ra, một vật thể như một sợi len thép xẹt qua mặt cô ta, cứa vào một đường sâu hoắm. Không, cũng không thể nói là một vật thể, nó không hữu hình, nhưng đủ làm bị thương người khác. Minwoo tựa cằm lên lên cây đàn violin, ánh mắt sắc lạnh hướng về phía cô ta. Cô miết nhẹ cây vĩ trên dây đàn, hàng loạt âm thanh bén ngót như những sợi len thép chém vào không khí và tiến đến gần con mồi của nó. Người phụ nữ kêu lên đau đớn khi sợi len thép ấy cứa sâu qua bộ đồ da bóng và cắt đứt từng sợi mô tế bào của cơ thể. Người cô ta đầy những vết chém vô hình, rỉ ra từ đó là dòng chất lỏng màu xanh non, tanh nồng. Sehun nhanh chóng thoát ra khỏi sợi dây xích, tung người lên và giáng xuống một cú nện vào đầu cô ta. Cơ thể cô ta tung lên bay vuột qua cửa sổ. Minha ngay lập tức vùng dậy đuổi theo.
Minwoo thở dốc nhìn anh, gương mặt cô giãn ra nhẹ nhõm. Như trút hết mọi gánh nặng, Minwoo buông thõng tay, thả cây violin rơi tự do. Cây đàn rơi xuống, vừa chạm nền đất lạnh liền như bung tỏa ra hàng trăm phân tử xanh biếc, tan vào không gian vô hình. Quần áo trên người cô rách bươm lại còn đẫm máu, là do bị người phụ nữ kia đánh mà thành. Đầu óc Minwoo trống rỗng, như trận đánh đã rút cạn sức lực của cô. Nhưng có một điều cô rõ hơn ai hết, Han Sehun an toàn, và anh ta đã nhìn thấy điều đó. Anh ta đã nhìn thấy tất cả, sự bất thường của cô.
- Han…Se…Hun
Mắt cô nhòe mờ đi, bỗng chốc, cô rơi vào một mảng màu rất tối.
Sehun lao người đến đỡ lấy cơ thể đang gục xuống sán. Cô mềm oặt đi trong tay anh. Sehun có thể cảm nhận được, cô đã mệt mỏi đến như thế nào. Anh cẩn thận kiểm tra hơi thở và mạch đập, không có vấn đề gì quá nghiêm trọng. Sehun lật phần lưng của cô lên, lớp áo mỏng đẫm máu, màu máu đỏ tươi loang ra dần và càng ngày càng nhiều. Tiếng bước chân rầm rập, mười con người mặt mày hốt hoảng ùa vào. Mọi người nhìn cảnh tượng hoang tàn trong căn nhà, tất cả biểu hiện rõ là ở đây vừa mới xảy ra một trận chiến ác liệt. JongIn cúi xuống.
- Sehun, chuyện gì…
- Han Minha đã đuổi theo người đó rồi. Mọi người mau đi theo cô ta đi. – Sehun ngắt lời JongIn.
- Còn em? – Junmyeon lo lắng nhìn Sehun và Minwoo đang gục trên tay anh.
- Em sẽ băng bó cho Minwoo.
Sehun xốc cô đứng lên, ôm ghì vào người. Đoạn, anh nhanh chóng chạy về nhà của mình. Junmyeon nhìn theo bóng Sehun rồi liếc sang Yifan, đưa ra tín hiệu. Jongdae từ một góc tối lên tiếng.
- Chúng ta không cần đuổi theo. Đã có người làm việc đó rồi.
Yifan đưa mắt nhìn tất cả mọi người. Trừ Sehun đã đi, ở đây còn thiếu đúng một người. Anh thở hắt ra rồi nhìn xung quanh bãi chiến trường, uể oải cất tiếng.
- Chúng ta ở đây giúp dọn dẹp đi. À, còn nữa, sự việc đêm nay, nhất định không được tiết lộ ra ngoài.
- Nếu cảnh sát hỏi? – Chanyeol lên tiếng.
- Thì bảo là có trộm đột nhập. – Minseok thay Yifan trả lời.
Lao vun vút và những thân cây cao, Minha chạy với tốc độ tối đa. Bóng tối như một khối xốp đặc quánh bao phủ lên cánh rừng nhỏ. Bóng dáng người phụ nữ áo đen đã sớm biến mất trong màn đêm kĩu kịt, nhưng cô vẫn cố chạy, mong rằng một chút may mắn sẽ bắt được cô ta, mặc cho tiếng người nào đó gọi lớn tên cô từ phía sau.
- Han Minha.
Yixing cố gắng đuổi theo cô, còn cô gái trước mặt anh thì dường như không nghe thấy, hoặc giả vờ không nghe thấy, vẫn ngoan cố đuổi theo như một con thiêu thân. Không còn phương án nào khá hơn, Yixing dùng hết sức chạy, lao đến đứng chặn ngay trước mặt cô.
- Tránh ra Zhang Yixing.
Minha hét lên và không có dấu hiệu muốn dừng lại hoặc giảm tốc độ. Nhưng anh vẫn đứng im, giang rộng tay như bất kỳ lúc nào cũng có thể bắt trọn cô. Cô tránh qua cánh trái nhưng ngay lập tức Yixing xuất hiện ở đó, cô chuyển hướng ngược lại nhưng anh cũng đã xuất hiện cuối con đường. Minha dùng chân đạp mạnh lao đến, chỉ còn cách một bước chân nữa thôi, cô sẽ thật sự va vào Yixing. Ánh mắt anh cương quyết không chút nhún nhường, Minha biết rằng, dù rẽ sang hướng nào, anh cũng sẽ bắt trọn cô lại.
Minha dừng lại, trong một phần ngàn của giây.
Khoảng cách giữa cô và Yixing gần như bằng không.
Chỉ cần một chuyển động nhẹ, anh có thể chạm vào cô.
- Anh và cô ta, là đồng bọn. – Minha rít lên qua kẽ răng.
- Anh và em là cùng một bọn.
- Vậy thì tại sao lại cản đường tôi.
- Em không thể đuổi kịp cô ta, không có khả năng chiến thắng.
- Đừng xem thường tôi.
- Em liều mạng như vậy, là vì cái này phải không?
Yixing giơ một vật thể lạ lên ngang mặt Minha, chen giữa gương mặt gần sát của anh và cô. Là một sợi dây chuyền màu đen, đan kết bởi hàng trăm mắt xích nhỏ lóng lánh. Mặt dây là hình một cây thánh giá được nạm emerald, đó là loại tinh khiết nhất. Sợi dây chuyền luôn đi theo bên mình Minha từ ngày anh trai cô chính tay truyền nó lại cho cô. Bàn tay anh rướm máu, ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô, buộc cô phải thực hiện lời thề. Ánh mắt anh như màu đá emerald, màu xanh non.
Anh vội thu lại nó khi cô đưa tay định giật lấy. Yixing lắc nhẹ đầu rồi anh lách qua người cô, chắp tay sau lưng và bước đi.
- Khi nào an toàn về đến nơi, anh đưa nó cho em.
- Anh tìm thấy nó ở đâu? Không phải cô ta đã lấy đi rồi sao.
- Có lẽ cô ta không phải dạng biết giữ gìn bảo vật, nó bị vướng trên chạc cây.
- Đưa nó cho em.
- Han Minha. – Yixing quay người lại, nụ cười phớt trên môi anh mang đầy sự giễu cợt. – Em chắc còn chưa biết, anh không phải là người mà người khác có thể điều khiển.
- Vậy. Bây giờ em biết rồi. Còn biết thêm được một điều nữa. Anh không phải là người bình thường.
“Phải, có thể đuổi theo cô với tốc độ đó. Anh chắc chắn không phải là người bình thường.”
- Vậy thì em cũng đâu phải là người bình thường, phải không Minha?
PREVIEW CHAP 7
Trong cùng một không gian
Có quá nhiều thứ không thuộc về
Chúng sẽ tự bài trừ lẫn nhau |
|