Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Tác giả: yool_bluespill
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Longfic] [Longfic | T] 8 năm | Yool_bluespill | Ryan (Jiyeon) - Jin - JB - Jung - Yunho | Hoàn thành

  [Lấy địa chỉ]
191#
Đăng lúc 4-6-2012 15:49:45 | Chỉ xem của tác giả
bà ngâm fic lâu quá đó
dạo nay ít vào nên ko com cho bà đc
thấy đôn thổi
mùng 03/06 có chap
mà hnay tui vào vẫn ko có
bà đang bận dự án nào ah?

Bình luận

ok ta sẽ cô gắng ra đúng tiến độ  Đăng lúc 4-6-2012 11:35 PM
hy vong don chap moi cua ba vao sn Dino hehe  Đăng lúc 4-6-2012 07:36 PM
hix..thông củm..ta dạo này bận quá ta hứa 2,3 hum nữa sẽ có chap mới nhé  Đăng lúc 4-6-2012 03:58 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

192#
Đăng lúc 7-6-2012 03:49:48 | Chỉ xem của tác giả
tới sn dino rùi
ta vào đập cửa đòi chap mới đây
hóng từ hum bữa tới jờ lun đóa
đừng nói bị au cho leo cây rùi nhoa

Bình luận

hự hự..ta đi lừm...tối..hự hự  Đăng lúc 7-6-2012 08:41 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

193#
 Tác giả| Đăng lúc 7-6-2012 23:35:15 | Chỉ xem của tác giả
Part 13:


Cô đơn.


*
Tự cổ - cửa ải tình là cửa ải làm cho người ta khó qua….xin em hãy nói với tôi yêu em là một sai lầm…
*
Gặp Jin trong bữa tiệc khiến Ryan không có vẻ gì là bất ngờ vì cô biết tại Hàn, Jin cũng là một nhân vật rất có tiếng tăm. Một lúc sau thấy bữa tiệc đã bắt đầu tới lúc hạ màn, Ryan tranh thủ đứng khuất vào một góc, lặng yên nơi đó không nói gì, cô đã thấy Jin đi cùng với Hae Sung, trong lòng cô có đôi chút khó chịu, dù rằng cô vẫn tự bảo với bản thân mình: việc đó thì liên quan gì tới mình đâu.

Ryan trộm liếc mắt sang Jin, quả nhiên cậu ấy thoạt nhìn cũng không quá thay đổi, chỉ là bây giờ đã là người trưởng thành, có phong độ hơn trước, cũng không còn quá ngốc như trước đây, cô thực muốn chuyện trước đây là chỉ mơ, chỉ là mơ thôi, nếu được như vậy thì thật là tốt, chúng ta vẫn có thể như ngày xưa.

Không, không phải, đó không phải thứ cô cần, không phải. Nhưng nếu không phải, vậy tại sao cô lại tìm kiếm hình bóng của cậu trong đám đông, giống như hy vọng cậu lại lần nữa quay lại bên cô, nói với cô rằng chúng ta có thể…

Ryan buồn bực gõ gõ đầu, giống như làm vậy cô có thể ném hết toàn bộ những thứ trong đầu ra. Nhưng sao có thể? Cô bất giác thở dài một hơi quay sang bên cạnh thì Jin đã tới cạnh từ bao giờ rồi. Cậu lên tiếng:

- Cậu sao thế? Không phải lại đang suy nghĩ vẫn đề gì khó quá đấy chứ?
- Không? Sao thế? Cậu có việc gì cần nói chuyện với mình à?
- À, không, chỉ là….chúng ta có thể nói chuyện được không?
- Mình bận lắm, cậu muốn nói gi thì nói ở đây đi.
- Mình, chuyện hôm nọ….
- Chuyện nào? Mình không nhớ
- Chuyện hôm..hôm ..ở
- Mình không nhớ, dạo này mình trí nhớ không tốt lắm
.  Ryan khách khí nhìn Jin.

Jin không biết chính mình hiện tại có tâm tình gì, là tức giận hay nên cảm thấy may mắn, nhưng tại sao Ryan lại nói không nhớ, cô ấy đang cố đứng ngày càng xa cậu thì phải giống như rất muốn lập tức rời khỏi đây, rời khỏi căn phòng này. Cô ấy như muốn rang rộng đôi cánh ấy bay thật cao thật xa, tới một nơi mà cậu không thể tiến tới được.

Ryan không nói gì, cô cầm một chiếc ly nhỏ trên bàn cạnh đó, đưa lên miệng.

- Cậu không nên uống cái đó đâu, đó là rượu nặng đấy
? Jin buột miệng  

À , mình biết mà
. Ryan cười với Jin rồi cô vẫn uống không phải vì cô không để tam những gì Jin nói mà vì cô biết rượu này không làm khó được mình, cô đã từng uống hàng trăm loại rượu còn khủng khiếp hơn thế này cơ.

“Cậu có nhớ lúc trước từng hỏi mình vì sao không quen bạn trai, mình nói là vì không quên được đối tượng mình đã thầm mến không?”. Ryan chậm trãi nói từng câu một khiến cho Jin nhịn không được lộ ra thần sắc kích động, trái tim đập mạnh.

- Ừ….s..a..o thế?

   Bỗng thấy có thông báo là sẽ có tiết mục ngẫu hứng ngày hôm nay, Ryan đưa mắt chăm chú nhìn lên sân khấu. Quả nhiên Nana và Aliee nhanh chóng kéo Ryan lên sân khấu khiến Ryan không kịp phản ứng, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra cho tới khi cả JB và Shinwoo cùng lên sân khấu cô mới hiểu rằng đây là một tiết mục tự phát mà người khởi sướng không ai khác là Nana.

Nhạc bắt đầu nổi lên và tiếng hát của Aliee của Nana vẫn thế còn có phần điêu luyện hơn với kỹ năng tuyệt hảo. Giống như 8 năm trước khi mọi người cùng nhau hát trên con phố, khi 2 nhóm nhạc cùng tuyên bố chia rẽ để cùng nhau theo đuổi, cùng nhau tiến bước trên con đường phía trước sát cảnh bên nhau. Bây giờ ước mơ của họ đều đạt được rồi, ai cũng thành công trên con đường đi của chính mình nhưng cái không thay đổi chính là tình bạn của họ, dù nó không còn nguyên vẹn nhưng nó vẫn ở đó tận sâu trong trái tim mỗi người. 6 người đứng trên sân khấu như hòa làm 1.

Và cũng và ngày hôm đó…. cũng ngày hôm đó cô và JB lại bắt đầu một hi vọng không nên có, là cô tự ảo tưởng hay là tại JB không dứt khoát.  

Khi cùng nhau cất lên tiếng hát, không còn phân chia tôi hay bạn , quá khứ hay hiện tại……tất cả như trở lại với quãng thời gian lắm chông gai mà đáng nhớ ấy. JB nắm thật chặt tay Ryan. Ryan quay sang mỉm cười: Cảm ơn vì chúng ta vẫn bên nhau cho tới lúc này. Thật lòng cảm ơn cậu.

JB như không hiểu gì, cậu có chút bất ngờ nhưng tâm trạng rất vui vẻ. Tất cả không ai để ý tới một ánh mắt buôn bã dưới kia, một ánh mắt giận dữ ở đó và đâu có một người đang nhếch môi nở nụ cười đểu giả.

*
Buổi tiệc đã sắp kết thúc nhưng Ryan vẫn không thấy Yunho quay trở lại, cô có chút lo lắng không biết anh đã đi đâu? Ryan có chút chần chừ rồi cũng quyết định thử gọi điện hỏi thăm xem sao. Ryan tìm điện thoại nhưng mãi không thấy điều này khiến cô có chút lo lắng bởi không hiểu mình lại hậu đậu đánh rơi ở đâu nữa.

Ryan đưa mắt tìm kiếm Key. Key nói ra ngoài nghe điện thoại mà giờ vẫn chưa thấy quay vào còn Luna thì lại chạy đi đâu không rõ. Jin không hiểu từ đâu xuất hiện, đứng ngay cạnh Ryan.

- Cậu không sao chứ?

- ừ, Cậu có thấy điện  thoại của mình đâu không?

- Không để mình thử gọi lại xem


Jin vừa nói vừa lấy điện thoại ra nhưng cũng không liên lạc được, đáp lại ánh mắt lo lắng của Ryan chỉ là những cái lắc đầu của Jin, cậu nhìn thấy nỗi thất vọng trong mắt Ryan nhưng cũng không thể làm gì giúp cô được.

*……………

Bên ngoài đại sảnh, Key đứng dựa vào góc tường, ánh mắt anh căng thẳng, nhưng trong giọng nói vẫn kiên quyết, trầm trầm.
- Uhm, mình biết rồi, mình sẽ không nói với Ryan đâu? Nhưng cậu có chắc là người đó chứ, chuyện này không thể tin được mà

- Mình cũng chưa dám chắc nhưng 80% là như vậy?
Một giọng nói đáp lại.

Được rồi, mình sẽ chú ý hơn, mà cậu vẫn ăn uống đầy đủ chứ? Mak thì sao
? Key không khỏi lo lắng cho Jung, nếu chỉ có mình cô ở đó thì nhất định cô sẽ làm việc mà không chịu lo cho sức khỏe của mình.

…….
Ừ, cậu đừng thức quá khuya không tốt cho sức khỏe đâu, mình sẽ chăm xóc Ryan thật tốt. Mình rất nhớ cậu
….bên đầu dây bên kia có tiếng nhẻo cười và tiếng đáp trả khe khẽ: Mình cũng vậy.

Key cúp máy rồi mỉm cười vu vơ, rất nhanh sau đó anh lại trở về với bộ mặt lãnh đạm thường ngày những thông tin anh và Jung vừa trao đổi thật sự nằm ngoài dự đoán của 2 người, không ngờ rằng xung quanh Ryan lại có nhiều điều bí ẩn và che dấu đến vậy. Cuối cùng thì ai mới là kẻ đứng trong bóng tối giật dây tất cả…

…………..
“Oppa à!” Key quay lại thì thấy Jin đang đi cùng với Ryan có cả Nana và Aliee cũng nhập hội. Shinwoo thì còn mải bị vây quanh bởi mấy cô gái không rút ra được mặc kệ bị Nana lườm cũng không sao chen ra ngoài đc, JB dù rất muốn đi theo Ryan nhưng cậu hôm nay là chủ sị nên cũng bị tóm lại đi chào khách và không thể dời khỏi khỏi hội trường.

Key nhanh chóng tiến tới hỏi Ryan:

- Có chuyện j không ổn à? Con bé Luna đâu, sao nó không ở cạnh em
- À không có chuyện gì đâu
- Luna mới ở cạnh em , em bảo em ý đi lấy chút nước ý mà. Ryan cố gằng che dấu cho con bé.
Nghe vậy Key mới tạm thả lỏng người, anh tiếp hỏi:

- Thế sao mấy em lại ra đây hết thế này

Ryan đáp: điện thoại của em mất rồi.

- Hả….sao lại mất

- Em không biết nữa nhưng mà hiện tại thì điện thoại bị tắt máy rồi.

- Dc rồi để oppa đi hỏi hộ em xem. Em vào trong kia nhé rồi Key quay sang Jin, cậu hãy để ý tới Ryan cho tới lúc Luna quay lại.
Jin khá bất ngờ khi Key lại chủ động yêu cầu mình như vậy

Em biết rồi mà, nhìn bóng Key tất tả đi tìm Luna tự dưng mọi người cảm thấy có gì đó thật lạ, chỉ Ryan là không nói gì, cô biết nếu Key không nói thì không ai có thể bắt anh ấy nói đc chỉ trừ 1 người mà rất tiếc bây giờ người đó không có mặt ở đây
Jin nhớ tới cuộc nói chuyện của cậu với Jung 1 vài ngày trước:

Cậu có đủ tự tin không? Cậu liệu có bảo vệ được Ryan không?

Nếu cậu không làm được thì cậu hãy tránh xa Ryan ra.

Ryan không giống như những cô gái khác đâu, chỉ cần Ryan muốn thì chị sẽ ủng hộ nhưng nếu Ryan không muốn Jin- em không nên quá cô chấp. Một người đơn thuần như em sẽ không thể lường hết được mọi chuyện vì thế em hãy dừng lại trước khi quá muộn.


Một lúc sau Luna xuất hiện bên Ryan và thế là cho tới khi bữa tiệc kết thúc thì hầu như Luna luôn ở bên cạnh cô nhưng phải ai chú ý mới nhận ra điều đó nhưng không khó để JB thấy tất cả.

JB tự hỏi không biết có chuyện gì xảy ra tại sao cô nhóc kia lại luôn kè kè Ryan. Theo nguồn tin của cậu cho biết thì Luna là một người quen của Ryan ở bên L.A nhưng thân thế của cô bé này thì không thể điều tra được, ngay cả Key thông ti gói gọn cũng chi biết trước đây làm ở một công ty vệ sỹ bên đó và có 1 em gái  nhưng hồ sơ chi tiết của anh ta thì lại hoàn toàn bị phong tỏa.

Tại sao lại có chuyện như vậy. Vây tất cả là thế nào ngay cả Jung và Ryan 2 người tưởng trừng như vô vùng quen thuộc với họ từ nhỏ đến giờ phút này cũng không hiểu ….ai và đâu mới là con người thực của họ nữa.

Cho tới khi bữa tiệc kết thúc vẫn không có dáu hiệu của điện thoại Ryan, còn Yunho thì vẫn mất tích. Jin muốn tiễn Ryan về nhưng cô không muốn, thật sự  thì cô không muốn ở quá gần Jin, nếu không cô sẽ…sẽ……dù sao cô vẫn chưa cảm thấy 2 người không nên dây dưa với nhau nữa.

Luna thì có vẻ rất mến Jin nhưng con bé cũng không có ý định cãi lời Ryan, nếu không phải Ryan hôm nay nói đỡ cho nó thì con bé đã bị Key mắng cho một trận vì bỏ Ryan một mình đi ra ngoài nói chuyện mới mấy người bạn mới quen rồi.

Jin thở dài thì chiếc xe đang chở Ryan đi khuất xa dần, chìm dần vào trong bóng tối. Jin ngẩng mặt lên trời, ngắm nhín bầu trời đầy sao kia, tìm kiếm bóng hình một ngôi sao của riêng cậu.
*
Sao rồi có tin tức của người đó rồi ư ? Đúng vậy chủ tịch cũng mới nhận được điện thoại xác nhận.
Được rồi, chúng ta hãy về nhà mau.
À, mẹ tôi đã biết tin này chưa?
Chủ tịch không cho phu nhân biết.
Chúng ta mau đi thôi.

……………….
Sáng hôm sau Ryan tỉnh dậy, cô thấy đầu hơi đau, có lẽ do cũng lâu rồi cô chưa uống nhiều như hôm qua cũng may hôm nay không có lịch làm việc. Ryan lại nằm ra gường, trong khi tay kia với chiếc khăn ở đầu giường, cô lại gặp ác mộng. Ryan mở mắt, nước mắt vẫn đang trào ra, cảnh trong mơ như   diễn ra trước mắt.

Đã lâu lắm rồi cô không gặp ác mộng, tại sao lần này lại mơ về nó. Trán Ryan lấm tấm mồ hôi, đôi mắt mơ màng như chìm vào ký ước xa xăm. Ký ước lúc nhỏ lại hiện ra, ngày đó cô chạy đuổi theo bóng ai đó  nhưng sau đó cô không nhớ gì hết, cô không nhớ gì hết, ký ước lúc nhỏ chỉ mà một màu đen, …lửa..lửa ở khắp nơi…cô cố gọi nhưng không ai lên tiếng, khói, khói khiến cô ngạt thở, Ryan gọi mẹ, gọi Jung nhưng sao không ai đến cứu cô, không một ai, cô chỉ có một mình.
Ryan co người lại, cô quấn chặt chăn xung quanh thân thể nhỏ bé này nhưng sao cô vẫn thấy lạnh, mồ hôi chảy ướt tay cô, một bóng ma ám ảnh cứ vây lấy cô. Ryan thu mình lại, run rẩy…..Jung chị ở đâu? Mau trở về bên em……đừng rời bỏ em, đừng để em một mình.

Cô gạt được mọi người, nhưng gạt không nổi bản thân cô. Không…. Cô hy vọng thời gian có thể quay lại, nếu thời gian có thể quay ngược lại, lần nữa cô sẽ không để bất kỳ ai rời đi, cho dù  là bất kỳ ai.

Xung quanh cô rõ ràng rất nhiều người, rất nhiều âm thanh, tại sao cô lại có cảm giác thế giới chỉ còn lại mình cô vậy ? Hơn nữa loại cảm giác này ngày một tăng lên.

Đây có phải là cuộc sống cô cần không ?  Nước mắt trượt xuống góc mắt cô, cô đưa tay lau nó đi. Cô rất hối hận, rất hối hận lúc đầu tại sao không đón nhận Jin  tại sao…. tại sao lại để tâm Jin có yêu mình không, chỉ là cô không biết tình cảm của mình là gì? Jin nói cô không yêu cậu cũng chẳng sao, chỉ cần cậu yêu cô là đủ rồi.  . Không…cô không muốn làm tổn thương Jin…

Đôi vai đó run rẩy…run rẩy từng hồi, nước mắt ấy cứ mãi tuôn trào mong cơn mơ kia đừng tới nữa, giờ đây, không một ai bên cạnh…Jung, Mak…2 người mau trở về đi.
....................................

Cái gì mẹ muốn con đi xem mắt. Jin không tin vào tai mình

Có việc gì ngạc nhiên đâu mà con phải tỏ vẻ như vậy? một người bạn của mẹ đã làm mỗi 1 cô bé, là bác sỹ ở bệnh viện Seol, cô ấy mẹ đã từng gặp qua, nó là một người rất xinh đẹp và chu đáo, con nhất định sẽ thích thôi.

Con đã nói rồi, con không muốn đi xem mắt, nếu cần con sẽ tự ….tự tìm.

Thế rốt cuộc con muốn sao, cô gái này: xinh đẹp, hiền dịu, nấu ăn ngon tính tình cũng rất lương thiện, lại chu đáo…..chẳng phải đó là mẫu người con thích ư?

Con….

Không nói nhiều, mẹ đã hẹn người ta rồi, chủ nhật này hãy xếp lịch để gặp đi, rồi không thích hay không thì con tự đi mà nói với người ta.

Jin không thể từ chối , cậu ngồi thừ ra rồi quyết định đánh xe đi ra ngoài. Jin tới gần biệt thự của Ryan nơi mà cô cố dấu nhưng cậu mãi mới hỏi được Luna được địa chỉ này, cậu dừng xe ở xa, nhìn xuống khoảng sân vườn kìa, nơi có một cô gái đang ngồi đọc sách ở đó,.

Từ khi nào Ryan lại có sở thích đọc sách vậy. Quả nhiên, quyển sách bỗng rơi xuống, lộ ra một khuôn mặt xinh xắn đang say giấc nồng. Ryan có nước da trắng sáng, lông mi cong vút mắt nhắm liền, chiếc mũi xinh xắn, không đặc biệt thẳng tắp, nhưng lại rất dễ thương cả người tản mát một loại mị lực khác lạ thu hút cả nam lẫn nữ.…. và cũng là người duy nhất có thể làm trái tim cậu rung động, bất luận là ở 6  năm trước hay 6 năm sau dù rằng ban đầu cậu  không biết rằng đó chính là yêu.

Jin lẩm bẩm:

Em sợ không gian khép kín, em sợ độ cao , em lúc nào cũng thích lang thang chỗ đông người, em thích ăn kem, ghét đồ ăn cay, em thích chó ghét mèo,  yêu màu xanh ghét màu vàng, em thích nấu ăn nhưng chẳng bao giờ đảm bảo được mùi vị…….và……. em sợ nhất là cô đơn.

Em không hiền dịu, chẳng thiện lương, lại mê ngủ lười biếng….thế thì làm sao mà anh thích em được chứ?  

Ngày nào đó em sẽ thực sự hiểu, khuôn mặt rạng rỡ tràn đầy nụ cười của em, anh cảm thấy hạnh phúc biết bao khi ở bên cạnh em. Anh phải làm sao đây, trong giấc mơ của anh cũng tràn ngập hình ảnh của em. Hãy tin vào đoạn đường mà em lựa chọn bước đi. Lúc nào mệt mỏi hãy nhớ luôn có người ở phia sau em, em chỉ cần quay lại là sẽ thấy anh. Ryan à…..a……


Jin không biết tại sao không di động được đôi chân, không biết tại sao không muốn đi, không biết tại sao lại không muốn rời bỏ nơi này — không, chính là bản thân cậu đang muốn đi tới nơi xa kia, ôm chặt cô vào trong lòng. Nếu yêu là phải xa nhau, nếu yêu là phải đau khổ, cậu thật sự muốn gánh chịu tất cả những đau đớn ấy.

Ryan à..Ryan à…
Em có biết anh rất yêu em không?
Khi xa em anh chỉ muốn chạy về ngay bên cạnh em
Hình bóng em luôn tràn ngập trong tim anh….


Chúng ta đã quen nhau được 8 năm
Nhưng không ai ngờ rằng
Chúng ta có thể nói lời thời gian trôi qua nhanh thế?

Anh vẫn nhớ
Chúng ta đã  gặp nhau như thế nào khi còn trẻ
Vì chúng ta không thể ngăn mình thay đổi
Mọi người nói rằng khi chia tay thì rất đau khổ
Nhưng thậm chí chúng ta còn không cảm nhận được điều ấy
bởi chúng ta chưa bắt đầu thì lấy đâu ra kết thúc.

Đầu tiên là bạn,sau đó là người yêu
Chúng ta đã nói sẽ vẫn là bạn sau khi chia tay
Nhưng điều ấy thật khó...
Trong suốt khoảng thời gian 6 năm cô đơn
Đôi lúc chúng ta cũng có liên lạc với nhau

Cho dù anh có lại yêu ai khác
Những lúc cô đơn anh vẫn luôn gọi tên em
Chỉ lặng lẽ khóc
Chỉ tự lừa dối bản thân rằng có lẽ anh không có yêu em nhưng sao tim anh thấy đau nhói.





Bình luận

em khác mà..ta đâu có giật  Đăng lúc 7-6-2012 11:57 PM
co dung la sao lai tu giut tem ko cho nguoi khak ?  Đăng lúc 7-6-2012 11:56 PM
há há có em tem rồi cô à..cô đc cái phong bì thôi  Đăng lúc 7-6-2012 11:45 PM
temmmmmmmmm cho doi mon moi doc rui com cho ba nhe!!!  Đăng lúc 7-6-2012 11:45 PM

Rate

Số người tham gia 1Sức gió +3 Thu lại Lý do
icevy + 3 Ủng hộ 1 cái!

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

194#
Đăng lúc 7-6-2012 23:38:03 | Chỉ xem của tác giả
em chứ. em được tem chứ. post rồi edit hihi
chờ từ 11h kém đến giờ. định comt đòi chap mà ngại reply nhiều
nên ém hàng hihi
dit này dít này... edit này hihi
Đầu tiên là mỗi chap lại có thêm tình tiết, hé mở nhiều âm mưu và bí mật, với người đầu óc tư duy ít trừu tượng như em thì khá khó để nhận ra, gọi là gì nhỉ, nhận ra được hết dụng ý của tác giả và những tình tiết thú vị, kịch tính ấy {:301:}
Fic càng về sau càng tập trung miêu tả nội tâm và những lúc cả ngoại hình nhân vât, 1 chap dài nhưng đọc xong vẫn thòm thèm vì chưa tiến triển nhiều. ( như em đêm ngày trông ngóng Jian đến nay vẫn thấy chưa thỏa mãn đâu ạ)
Ơ sao edit không có trích dẫn ư. em không trích được đoạn tả Ryan nè " lộ ra một khuôn mặt xinh xắn đang say giấc nồng. Ryan có nước da trắng sáng, lông mi cong vút mắt nhắm liền, chiếc mũi xinh xắn, không đặc biệt thẳng tắp, nhưng lại rất dễ thương "
Tập này Ryan để ý đến Jin nhiều quá, càng về sau càng xiêu lòng rồi, băng dần tan rồi hihi
Nhưng em cũng không hiểu " Ryan quay sang mỉm cười: Cảm ơn vì chúng ta vẫn bên nhau cho tới lúc này. Thật lòng cảm ơn cậu." đoạn này là ý gì đây T_T đang xiêu Jin ngố mừ hức
Cả việc Yunho đi đâu nữa
Vẫn như mọi lần, lại tiếp tục sự nghiệp ngóng chap {:299:}

Bình luận

uhm  Đăng lúc 9-6-2012 12:42 AM
hết tuần này ss cũng rảnh hơn 1 tý nên chắc không lâu như chap này đâu  Đăng lúc 9-6-2012 12:42 AM
ss đi làm rồi ạ. từ giờ lại như mọi lần. chờ đợi đợi chờ chap mới hihi  Đăng lúc 8-6-2012 08:38 AM
há há thì bao h ss có time dỗi chứ sao...các cô còn có nghỉ hè ss lấy đâu ra  Đăng lúc 8-6-2012 12:52 AM
thế từ bao giờ ss sẽ đăng 2 chap liền ạ? đc thế thì còn j bằng hihi  Đăng lúc 8-6-2012 12:35 AM

Rate

Số người tham gia 1Sức gió +1 Thu lại Lý do
bada_kute + 1 Cmt chất lượng

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

195#
 Tác giả| Đăng lúc 7-6-2012 23:41:56 | Chỉ xem của tác giả
Khuyến mãi cho mọi người đọc cái này..nhân ngày Sn Park Jiyeon

Core, ngày...tháng ....năm.....


Jiyeon thân!

Có người nói ấn tượng ban đầu luôn khiến một người dù chỉ bình thường cũng sẽ trở nên vô cùng đặc biệt trong mắt đôi phương. Với bản thân ss thì ấn tượng lúc đầu thưc sự vô cùng quan trọng. Có lẽ lần đầu tiên nghe bài hát Why Are You Being Like This ss đã chú ý đến em dù không hiểu lý do.

Ss luôn luôn thế, có những người không hẳn là mỹ nam, mỹ nữ, có những người không hẳn tài năng, có những người giọng hát chẳng phải tuyệt nhất, điệu nhảy chẳng phải số 1... nhưng trong một đám đông xung quanh ss luôn bị thu hút bởi những con người đặc biệt và Jiyeon là một trường hợp như thế.

Nhưng đáng tiếc, sự quan tâm ss dành cho em lúc đó chưa lớn tới mức ss phải lao ngay đi tìm hiểu về cô nhóc có đôi mắt đặc biệt ấy, nụ cười tươi tắn ấy và cá tính đôi chút ngốc nghếch ấy, chẳng chút người lớn mà như đứa bé tham ăn và tinh quái.

Sau đó ss gặp Jung trong DR1 rồi ss cũng không quan tâm lắm, rồi sao ss gặp được em lần nữa nhỉ? Ss tự dưng không nhớ nữa........ Jiyeon à giờ phút này nó không còn quan trọng nữa vì ss biết dù vậy chắc em sẽ không giận ss đâu? Nhưng ss sẽ cố nhớ lại nhanh thôi. ^_^

Tới giờ thì các bộ phim ss từng xem của em là những bộ nào nhỉ? Có lẽ là cũng khá nhiều dù không đủ hết vì ss không dám xem phim ma ví như Death Bell 2 nhưng ss thích bài hát trong đó. Ss ấn tượng cô bé Na Jung trong God of Study có đôi khi cười trong nước mắt, xinh đẹp tỏa sáng mà con nít vô cùng, tình yêu của em cũng rất khiến ss ấn tượng dù tình yêu ấy chẳng thế tới với em. Mất đi 1 người không phải mất đi cả thế giới, đúng không Na Jung.

Rồi một ngày em bỗng hóa thân vào nhân vật Seo Yool. Đây cũng là nhân vật ss thích, thích vô cùng, bởi sao ư? Cái bóng tối bên em quá lớn, đau khổ của em quá sâu và em với diễn xuất đó thực sự khiến ss thấy ss như đi cùng với Seo Yool, khóc cùng Seo Yool và đôi khi mỉm cười vu vơ với những phân đoạn của em và Joon.

Rồi cứ thế ss lần lượt mò tìm phim em đóng, show em tham gia và h trong máy ss thì 25g là show Heroes của em. Xem vì thích em rồi cũng thích Iu vì 2 đứa luôn bên nhau, thích In Na , thích bà cô già nóng tính, hay đôi khi là Lee Jin hiền dịu hay chăm sóc em, thích Kali ….tất cả xoay quanh em. Ss có tật xấu là những ai bên cạnh người ss yên mến thì ss cũng sẽ thích tất cả, dù có đôi đoạn thấy phần Iu lẫn áp phần em nên có đôi lần  giận dỗi ghét Iu. Nhưng 2 đứa là bạn tốt nên ss cũng nguôi ngoai phần nào.

Tới DR2 em như hóa thân vào nhân vật mới nhưng chớ trêu thay, vai diễn của em chẳng được hạnh phúc trọn vẹn. Yêu rồi bị đá, tổn thương rồi lại tự đứng dậy tìm kiếm hi vọng rồi lại bị làm cho tổn thương. Nhưng với ss thì em Ryan chính là nhân vật chính trong phim chứ không phải ai khác. Chẳng ai có thể phủ nhận điều đó và chí ít thì ss luôn nghĩ như vậy.

Nhờ Ryan mà ss cũng làm quen được bao bạn mới  có cô ice , bộ 3 mây gió mưa, có Dino hội rồi các lão lão Bão bùng tuyết rơi.... .... kể từ khi nhà Core chưa đc lên Box cho tới bây giờ nhà ta đông vui nhộn nhịp, rồi lần đầu tiên ss cũng viết fic ( Pr cái 8 năm bên fanfic nhé).

Em quả nhiên là người vô cùng đặc biệt.

Jiyeon người từng bật khóc vì bị anti fan trêu trọc, từng rơi nước mắt khi nghĩ về thời gian chịu bao chỉ trích khi mới deut, từng nấc lên trong vòng tay các unni ..nhưng với đôi chân bó bột vẫn nhảy nhót, cười tươi nói mình không sao nhưng fan sót xa, khi vô tình phát hiện bức ảnh ss cũng mới biết mắt em lúc đó cũng long lanh ánh lệ khi hát, dù nụ cười kia vẫn thường trực nơi đó.

Jiyeon một cô bé có thể ăn không ngừng nghỉ, hay làm trò trêu trọc các unni, hay lấy trộm đồ ăn….nhưng khi nói về mẹ thì trái tim chắc cũng đau lắm, bàn tay ấy nắm chặt tay Jung không bỏ ra, bàn tay ấy đôi vai ấy không ngừng rung lên nhưng luôn nói : "Không sao, em vẫn ổn."

Ss chưa từng nghĩ 1 cô gái như em làm sao để chống trọi với lịch trình hầu như không ngủ, bị bóc lột sức lao động và giờ đây ngay cả chức maknae cũng rơi vào tay người khác.

Nhưng không sao .

Em hãy mở nụ cười thật tươi nhé, nếu không chiu được hãy cứ khóc bởi sẽ có một đôi bàn tay cho em nắm lấy, một bờ vai cho em dựa vào mà rất nhiều ánh mắt dõi theo em.

Em hãy cứ là chính mình bởi vì ss yêu chính con người em chẳng phải vì em xinh đẹp, chảng phải vì em kute cũng chảng phải vì em luôn làm ss bị thu hút.

Ss chỉ biết rằng ss yêu 1 Dino tham ăn nhai nuốt không ngừng, một cô nhóc mê ngủ, một cô nàng bừa bộn, một diễn viên tài năng nhưng giờ nghỉ lại cười khúc khích lén lút ăn cam một mình , một ca sỹ  có đôi chút vô duyên, rách quần cũng mang đi khoe, không xoạch được chân cũng cố để rồi thâm tím chân, mất mặt trên truyền hình……

Nhưng ss lại thích em như vậy

Em mãi cũng chỉ là cô em gái bé bỏng , cô maknae của T7, Dino của Queen's và là Jiyeon của riêng mình ss ( dù chỉ ss nghĩ thế)

Chúc em sinh nhật vui vẻ nhá Park JiYeon

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

196#
Đăng lúc 8-6-2012 00:11:06 | Chỉ xem của tác giả
ứ hóng từ chiều giờ cuối cùng cũng có chap để đọc iu au wa
nhưng đọc rùi thấy sao ngắn wá ...
hay tại fic hay nên có dài cỡ nào đọc cũng hok thỏa mãn
mình cũng mún viết fic wóa ...mà chữ nghĩa hok có nhiu thôi vậy mắc công hại não
au 5ting nhé !
p/s: tung hàng sớm nhé cô ta hóng lắm đấy <3<3<3<3<3<3<3

Bình luận

tuần ta ở k 2 ngày & tối nào cũng onl đc. rãnh tới fát ngán lun áh  Đăng lúc 8-6-2012 01:02 AM
cô mà thích bận thì khó gì..mần hộ ta edit..ta chỉ sợ cô không co tỉme thôi..há há  Đăng lúc 8-6-2012 12:36 AM
fải chia đc ta chia cho co chút thời gian chứ để t ở không đi long nhong cũng phí. nhìu khi rỗi wá mún kím j đó mần mà hok mần đc j hết T_T :((rãnh wá cũg khổ đó cô   Đăng lúc 8-6-2012 12:33 AM
nhiều khi mún đóng cửa an dưỡng mà lại không nỡ..hix  Đăng lúc 8-6-2012 12:26 AM
cô không biết đâu..2 tuần vừa rồi..đi cả ngày..tối tổ chức game show, rồi xậy đôg hội bô lão, rồi đêm lại lần mò viết...ta cũng lục bất tòng tâm  Đăng lúc 8-6-2012 12:26 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

197#
Đăng lúc 8-6-2012 21:03:42 | Chỉ xem của tác giả
- E xin ss đấy, ss ra chap đều đều hộ E cái
- Chứ tình hình như này thì kô ổn, cái chap trước ss ra cách xa mấy chap kia qá. Bây giờ E đọc chap ss mới ra chả hiểu chuyện j với chuyện j đang xảy ra trong fic nữa :(( đọc thế nản lắm, mất hứng nữa :((

Bình luận

chảo ơi thì em pahir giục ss chứ không là ss quên mát tiêu, tại vụ e ru ý mà  Đăng lúc 16-6-2012 10:36 PM
- Chài, như này mà ss bảo lịch ss ok rồi ==" cmt ở dưới của ss đúng 7 ngày trước lun ák  Đăng lúc 15-6-2012 03:50 AM
ok....hết tuần này là lịch của ss nó ổn rồi.....yên tâm nhá....ra đều....  Đăng lúc 8-6-2012 09:12 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

198#
Đăng lúc 8-6-2012 22:42:34 | Chỉ xem của tác giả
Đầu tiên ta xin lỗi cô Yool, có lẽ ta phải out fic cô một thời gian, đợi khi nào cô completed ta mới dám trở vào.
Thật ra, ban đầu ta đọc fic của cô, lúc đó ta với cô cũng chưa nc với nhau nhìu, chỉ đơn giản vì Jian mà ta thích, ta ship điên cuồng cả trong fim lẫn real.Sau khi ta bik 2 đứa nhỏ không hy vọng gì, ta hơi bùn tí, nhưng ta vẫn đọc fic của cô vì để ủng hộ  cho cô bạn đầu tiên của ta ở kites.
Nhưng thời gian gần đây, ta hóng từng chap của cô, ngày nào ta cũng lượn ra lượn vào fic, không phải chỉ vì cô, vì Jian trong DH2, mà là vì một Jian hoàn toàn khác. Jian đã thay đổi nhiều, đã trưởng thành hơn, đã bản lĩnh hơn nhưng dường như cũng nhìu tổn thương hơn. Nếu lúc trước, ta mong cô shinkip 2 đứa nhiều thật nhiều vào để ta tha hồ tơ tưởng thì bi giờ, ta chỉ mong hai đứa mau mau nói rõ ra hết những tình cảm dành cho đối phương, chỉ yêu nhau thui mà, sao mà khó khăn và khổ sở thế này cơ chứ T_T, Jin có thể chính thức luôn bên cạnh Ryan để bảo vệ con bé trước những giông bão ( ta nghĩ là sắp tới rùi, nhất là sau khi đọc chap 13 í >"< ).
Ta bik longfic dĩ nhiên không giống shortfic, càng không thể tên bay như oneshort, nhưng hai đứa nhỏ mà cứ tiếp tục thế này thêm vài chap thì ta chết vì đau tim mất. Có thể sẽ có nhìu người bảo ta dở hơi khi bị cuốn vào fic nhìu quá nhưng thực sự là đêm qua khi ta đọc đến đoạn cuối cô viết về tâm tư của Jin  ta dường như không thể thở đến khi end lun, may sao mà ta còn sống đấy đến giờ ta vẫn chưa dứt được những suy nghĩ về fic đây này @_@. ai cười ta thì ta chịu nhưng ta bắt đền cô đó, cũng tại cô cả mà, sao lại có thể viết fic cao tay như thế này cơ chứ?

P/s 1: Ta onl và edit bằng đt nên lỡ như có dài dòng, lằng ngoằn chả đâu ra đâu thì cô bỏ qua cho ta nhá :x

P/s 2: Ta xin cô đừng cho 2 đứa nhỏ khổ tâm thế này nữa, ta già rùi :((

P/s 3: Hóng, hóng, hóng chap sau của cô (nhưng hok bik đủ can đảm đọc tiếp ko? ) :J

Bình luận

cảm ơn mod Bada :x  Đăng lúc 18-6-2012 12:36 AM
hihi, cảm ơn bạn :)  Đăng lúc 11-6-2012 10:01 PM
ava bạn ghép thật đặc sắc hihi :x  Đăng lúc 11-6-2012 09:09 PM
hé hé lượng view à..cung chỉ ảo thôi...đc rồi ta sẽ nhanh chóng viết tiếp..tranh thủ cuối tuần viết mới đc..chiều nay ta mang máy đi sửa đã..  Đăng lúc 10-6-2012 11:05 AM
làm gì đâu cô ợ. Cả bạn bè cũng thế, vote cho cô là được ùi, canh fic của cô chi. Vì vậy cô đừng lo nữa, cứ an tâm tập trung mà viết đi  Đăng lúc 10-6-2012 04:47 AM

Rate

Số người tham gia 1Sức gió +1 Thu lại Lý do
bada_kute + 1 Cmt chất lượng

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

199#
 Tác giả| Đăng lúc 16-6-2012 22:19:31 | Chỉ xem của tác giả
Note: Cháp này dài quá, viết mướt cả mồ hôi ra....nội dung lại lâm phải tình trạng dậm chân tại chỗ

Chết thật dạo này tay nghề kém quá nên là .....hix...các reader thông cảm

mấy hum nay nằm đê nhiều nên tay nghề là cũng bị xuống cấp

Do lâu không tung nên cháp này dài hơn rồi nhé như 2 chap 1 tuần còn zề ...hix....



Part 14:


Có, khóc mà.



Ryan tỉnh dậy thì trời cũng đã tối, cô thừ người ra một lúc. Hôm nay cô không mơ thấy ác mộng mà có một giấc ngủ rất sâu không mộng mị không ác mộng. Ryan đưa mắt nhìn xung quanh và phát hiện ra không có ai bên cạnh, ánh mắt cô hướng tới ngọn đồi phía xa xa, nhưng nơi đó không có ai, chỉ có một cây hèo già đã ở đó từ rất lâu rồi. Cái cây đó cũng chính là lý do khiến cô mua biệt thự này,bởi cô cảm giác khi đứng cạnh nó thì cô thấy rất thanh thản -  nơi mà cô và Mak thỉnh thoảng vấn trốn Jung ra đó chơi.

Mak, Jung…bao giờ 2 người mới trở về bên em.

Ryan đi vào trong nhà, cô tự dưng cảm thấy không khí có chút lạ lùng nhưng không lý giải được là tại sao…..sống lưng Ryan tự dưng thấy gai gai  lạnh ngắt, cô quay ngắt lại đằng sau nhưng cả căn nhà rộng thênh thang chỉ có mình cô đứng đó  vì giờ này hầu hết mọi người đều đang trong bếp chuẩn bị đồ ăn.  

Ryan….Một tiếng gọi cất lên.

Á ….Ryan giật mình, tay cô vô thức đặt lên ngực , cô quay lại thì thấy Key đang đứng đó tay cầm điện thoại, nhìn Ryan ngạc nhiên: Em có điện thoại này.

Ryan cười che dấu sự bối rối của mình, cô nhanh chóng nhận lấy điện thoại rồi đi ra ngoài ban công, nhẹ dựa lưng vào tường, bàn tay có chút ngập ngừng cầm chặt điện thoại, ngước nhìn bầu trời đã có chút mưa…mưa..mưa ư?

Bàn tay Ryan giơ lên hứng từng giọt mưa của buổi chiều ngày hạ. Ánh mắt mơ màng, trôi về một nơi xa xăm. Ngẩn ngơ ngồi nhìn mưa, ngẩn ngơ nhìn dòng người qua lại.

Bên ngoài kia, con đường vẫn sẽ chật chội những con người đổ xô nhau về hai phía. Rồi chẳng mấy chốc cơn mưa kia cũng sẽ kéo tới, giông tố cũng sẽ chẳng thể tránh được.

Không chờ ai,  không đợi gì….

Chỉ thấy nhớ…một hình bóng.


-  Nếu mệt mỏi thì cậu đếm giọt mưa ngoài kia  nhé nhé, hễ đếm thì sẽ không thấy mệt nữa đâu! Cô không nhịn được cười, bảo cậu: bên ngoài kìa có bao nhiêu giọt mưa cùng đổ xuống một lúc sao mà đếm được chứ.
*
- Đi dạo giữa trời mưa ư?

- Đúng thế? Chúng ta hãy giao hẹn rằng nếu một ngày nào đó chúng ta gặp khó khăn thì chúng ta sẽ hẹn nhau đi dưới trời mưa nhé, chỉ cần một người gọi thì người kia phải có mặt nhé.

- Ừ, cậu mà không tới hay không có mặt là mình giận đó nha.

- Thế chúng ta giao hẹn như vậy nhé, nếu có chuyện không giải quyết được thì hãy đi dạo dưới trời mưa nhé….
*…………………..
Alo…alo…
.Có tiếng nói bên kia điện thoại vang lên kéo Ryan trở lại với thực tại.

Jb à mình đây? Sao cơ hẹn ăn trưa à, không…..à…ngày  mai à..ừ..được rồi. Ryan ậm ừ. Ryan mới thoáng có một suy nghĩ trong đầu.

Trong lúc ăn trưa, JB nhìn Ryan bằng con mắt tò mò, Ryan hôm nay thật lạ so với mọi hôm.

Cậu vẫn khỏe chứ? Cậu có còn hay bị mệt nữa không? vẫn cái giọng thật đầm ấm, dù không ngẩng lên nhưng Ryan không khó khăn để nhận để  nhận thấy sự quan tâm, sự yêu thương đôi khi là giận hờn vu vơ và có chút hối tiếc của JB. Thấy Ryan không đáp lại.JB không nói, chỉ lẳng lặng nhìn cô.

Lâu lắm rồi còn gì kể từ ngày đó, cô thay đổi và anh cũng thế.

Ryan không còn là cô gái 19  đầy mơ mộng và tin vào một tình yêu vĩnh cửu như ngày xưa nữa cũng không phải cô bé cố chạy theo anh, cố gắng để bảo vệ anh dù đáng lẽ cô mới là người anh cần bảo vệ.

Cô và anh ngồi bên nhau như thế, không ai nói với ai điều gì nhưng cả hai đều biết quá rõ người kia đang nghĩ gì. JB cũng không dám hỏi Ryan cũng không nói.

Bữa ăn lại tiếp tục diễn ra, JB thì cố gắng bắt chuyện nhưng Ryan thì chỉ thỉnh thoảng mỉm cười.

Ryan chọn cách im lặng dù cô có bao nhiêu điều muốn nói, có bao nhiêu điều muốn làm nhưng quá khứ đã ở lại đằng sau rồi, cô không muốn bản thân mình lại một lần nữa khơi dậy nó, cứ hãy để đó là tình yêu đầu đời đẹp nhất mà cô có, hãy cứ để nó được giấu kín sâu thẳm trong trái tim kia. Quá khứ là cái đã qua và hiện tại mới là cái hiện hữu ngay trước mắt.

Trong lúc 2 người đang dùng bữa thì bỗng JB  vô tình nhìn ra cửa thì bắt gặp Jin đang đi vào cùng một cô gái trẻ khá xinh đẹp. Jin kéo ghế  cho cô gái rồi ngồi xuống thì bất chợt 6 ánh mắt bắt gặp nhau, bối rối có ngạc nhiên có và bình thản cũng có. Jin lúng túng làm đổ cả cốc nước vào người, Iu vội đứng dậy, lấy khăn tay ra giúp cậu lau những vết nước .

Iu mỉm cười nói:

Oppa à, anh có cần hồi hộp thế không? Chẳng giống anh gì cả, ngày xưa anh đâu có hậu đậu thế này đâu chứ. Iu nở nụ cười như cơn gió thoảng qua, ánh mắt long lanh, đáy mắt đầy ý cười…rất giống …..rất giống 1 người.

Jin vô thức mỉm cười lại: oppa xin lỗi, em ngồi đi, để oppa gọi đồ uống cho em.

Ryan ở bên kia hiện rõ lên trong đôi mắt là sự ngạc nhiên không thể che dấu. Jin ..cậu ấy…..  Bất chợt ánh mắt cô khựng lại, gương mặt biến sắc khi nhìn thấy người đi cùng Jin, cô gái xinh đẹp ấy cũng đang nhìn Ryan, và gật đầu chào. Cô miễn cưỡng chào đáp trả rồi gương mặt lại bình thản như cũ.  Ryan vẫn ngồi đó mặc kệ cho JB nhìn cô bằng ánh mắt lạ lùng đầy xoi mói.
Bữa ăn cũng đã dần kết thúc .

-         Mình có hẹn rồi, lúc khác chúng ta gặp nhau sau nhé. Vừa nói Ryan vừa đứng dậy đi ra cửa

JB bật dậy  níu tay cô lại nắm chặt, mắt cậu thiết tha : chúng ta không thể ư? Cậu đã quên hết rồi ư? Những kỷ niệm ngày ấy, cậu đã quên rồi ư?

Ryan như trở về với quá khứ của 8 năm về trước. Thế mà giờ cô cũng 28 tuổi rồi cũng không còn trẻ nữa Những chuyện dĩ vãng ngỡ sẽ giã từ và ra đi mãi mãi, không ngờ lại hiển hiện trong cô thật rõ ràng như mới ngày hôm qua.Ryan quay lại nhìn vào mắt JB:

không , mình chưa bao giờ quên và sẽ không bao giờ quên dù nó không phải toàn những ký ước tốt đẹp nhưng quá khứ mãi chỉ là quá khứ thôi, dù thế nào đi chăng nữa thì 8 năm trước cậu đã lựa chọn rồi và người đó không phải là mình vì thế hãy để mình lưu giữ những kỷ niệm đẹp đó đừng để nó hem ố trong tay cậu, được chứ? Ryan nói khẽ chỉ đủ để JB nghe thấy.

-        Cậu có từng hận mình không?

-        Có.

-        Thế còn bây giờ.

-        Không, thậm chí mình còn muốn cảm ơn cậu vì đã cho mình biết thế nào là yêu, thế nào là hận, thế  nào là buông tay


Bàn tay JB từ từ nới lỏng ra, cậu sững sờ.

Đau, nỗi đau trong tận trái tim cậu ngày càng lớn, JB biết mình đã mất Ryan mãi mãi, nhưng cậu  biết cô đã từng yêu anh, đã từng bên anh. Có lẽ chỉ thế là quá đủ rồi.

Ryan  bước đi, mái tóc dài bay bay trong gió, đôi chân cô chợt khựng lại, không quay người lại nhưng một tiếng nói vẫn cất lên: Mình cũng đã từng rất yêu cậu, tưởng trừng không có cậu mình không sống nổi, đã có một người đã cho mình niềm tin để đứng dậy được và mình cũng hiểu ra rằng, điều gì đã mất đi thì không thể cố níu kéo lại được. Ryan cất bước đi thẳng không hề có một lần ngập ngừng quay lại.

Flash…..flash……

Học cách quên một người đôi khi cũng thật là khó chỉ là mình đã quen với việc đó, mình không biết phải làm sao để trở lại là chính mình. Nhưng…..quả nhiên là quên một người không phải là dễ phải không Jin.?

Cô biết cậu hôm nay sẽ đi xem mặt, cũng biết đó là Iu, chỉ là cô không ngờ rằng Jin sẽ đồng ý đi thôi. Iu…..người mà mẹ Jin đã nhắc tới trong cuộc nói chuyện tối qua.  Là Iu, vị hôn thê của Jin.

Vị hôn thê…..

Jin, anh sao thế? Iu ngước đôi mắt to tròn trong sáng lên nhìn Jin, trong lòng cô dấy lên một nỗi bất an không tên. Cô biết người kia là ai và tại sao Jin lại cư sử lạ lùng như vậy.

À không sao, không sao. Jin vẫn đang nhìn 2 người chằm chằm cho tới khi Ryan đi ra ngoài, Ryan đã nói gì? Tại sao JB lại nắm tay Ryan, Tại sao Ryan lại không bỏ tay JB ra, tại sao cô lại có ánh mắt ấy, tại sao? Tại sao?

Vẫn mái tóc dài buông xõa, vẫn gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, vẫn đôi mắt ấy, cử chỉ ấy, trong bộ quần áo có chút giản dị nhưng cô vẫn rất đẹp, chỉ là, chỉ là người ngồi bên cô mãi mãi không phải là cậu.


Ryan đứng ngoài cửa hàng nhìn vào trong thấy Jin mỉm cười với IU, thấy JB ngồi im không động đậy ánh mắt hiện rõ sự bi thương trong đó. Bỗng một cậu bé chạy va vào cô, cả 2 ngã ra đất, mẹ cậu bé vội chạy đỡ 2 người lên

-        Tôi xin lỗi , cô không sao chứ?

-        Ukm..không sao ạ.

   
Ryan đứng dậy rảo chân nhanh về phía xe đang đậu trước khi ai đó có thể nhận ra cô.

Bà mẹ xem xét con mình cẩn thận, rồi xoa đầu: con mẹ giỏi lắm, bị ngã mà không khóc nhé, tối về mẹ thưởng cho nhé.

Cậu nhóc ngẩn ngơ nhìn theo bóng Ryan xa xa trả lời: có, khóc mà.

Bà mẹ trẻ ngẩn ra nhìn theo ánh mắt cậu nhóc về phía sau.
…………………

Bình luận

thương Ryan quá cô ơi, giờ lại có thêm IU nữa, ngoài đời 2 đứa là bạn thân mừ, trong này là tình địch à ?  Đăng lúc 29-6-2012 10:18 PM
uhm cô này lại lười comt rồi nhé  Đăng lúc 17-6-2012 02:24 PM
Ryan khóc?!?!? TỘi nghiệp ss ấy ... đến bao giờ mới hết đau khổ đây?!?!?!?! .....  Đăng lúc 17-6-2012 10:40 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

200#
 Tác giả| Đăng lúc 16-6-2012 22:22:32 | Chỉ xem của tác giả
Cô lang thang trên con đường vắng lặng chỉ có đôi người qua lại, thấy sự cô đơn tràn ngập trong lòng. Cú ngã ban nãy đã khiến cô bị trẹo chân nhưng vết thương nơi trái tim cô còn đau hơn vết thương ở chân. Cô mặc kệ nó, cô vẫn cứ đi, nếu ai đó nhìn thấy cô trong bộ dạng lúc này chắc hẳn cho rằng cô là một con điên.

Một cô gái ăn mặc, trang điểm xinh đẹp, với đôi chân trần đội mũ đen đeo kinh đen đang lang thang trên phố một mình. Nước mắt cô cứ rơi, những ngày tháng cũ ùa về.

Thật nhiều suy tư, tôi cười với những nỗi buồn
Nhớ đôi mắt chan chứa một sớm khi bình minh
Nhìn lại quanh đây nơi bờ cát trắng sóng xô
Chẳng còn đôi chân in lại nơi cát lún sâu

Ngọn sóng cũng biết tiếc thương cho những bước chân em hôm nào
Ngày nào mình còn bên nhau ngọt ngào vòng tay
Và sóng cũng nhớ tiếng anh dịu dàng nói yêu em giữa biển trời
Giờ còn mình em bên biển vắng vẫn nhớ về anh...

……………………

Jin nằm vật ra giường cậu không ngờ người hôm nay cậu gặp là Iu người bạn thủa nhỏ của cậu, thảo nào mẹ cậu cứ nói úp mở mãi rằng cậu hôm nay nhất định phải tới buổi gặp mặt. Jin nghĩ lại khi thấy Ryan đi cùng JB, 2 người có vẻ đã làm lành với nhau rồi thì phải, dù Ryan không thích thì nhất định cô ấy sẽ không đi ăn cùng dù đó có là ai đi chăng nữa.

Jin chìm đắm trong những suy nghĩ của mình mà không để ý điện thoại. Tiếng điện thoại vang lên phá tan bầu không khí lặng trầm đang bao phủ căn nhà rộng rãi, rộng như sự cô đơn trống vắng của chủ nhân ngôi nhà này vậy. Cậu mở máy và chợt mỉm cười khi thấy tin nhắn của Iu- người mà hồi nhỏ nhất định nói sẽ làm cô dâu của cậu.

Cảm ơn anh vì buổi ăn trưa hôm nay, hi vọng là lần sau anh sẽ không bị bất ngờ tới đổ nước ra áo như thế nữa.
P.s: hôm nay anh rất đẹp trai đó.


Jin ngước nhìn lên trần nhà, nhắm mắt lại.

Anh phải làm gì với em bây giờ, anh đã muốn bỏ cuộc, anh đã muốn từ bỏ tình yêu của mình, anh đã bắt trái tim mình không được nhớ tới em nữa.  Em có biết rằng từng câu nói của em như con dao cứa sâu vào trái tim anh không

Ngày từng ngày trôi qua anh mãi nhìn theo bóng hình em dù em chảng hề quay lại nhìn anh lấy 1 lần. Anh từng nghĩ mình sắp điên rồi. Những suy nghĩ đó ngày nào cũng xuất hiện trong tâm trí anh. 1 h trôi qua, 1 ngày trôi qua rồi một tuần trôi qua mà anh thấy như đã là cả một thế kỷ rồi.   

Sao em lại khiến anh biến mình thành kẻ ngốc như vậy, anh biết làm sao với em bây giờ Ryan. Anh nói rồi mà, anh sẽ mãi yêu thương em, sẽ mãi bên cạnh em. Ngày ngày anh chỉ muốn ở bên cạnh em

Nhưng có lẽ anh cũng nên bỏ cuộc thôi bởi vì em giờ không phải Ryan của ngày xưa không phải cô nhóc dể bị tổn thuong nữa, bởi vì em bây giờ không còn cần anh bên cạnh
.

………………..

- Sao thế, sao không mở được mã điện thoại à

- Đúng thế, máy cài mật khẩu rồi, nhưng nếu cô……

- Được rồi, anh cứ mở máy cho tôi đi, hết bao nhiêu tiền tôi sẽ đưa sau

- Ok..thế thì 3 hôm nữa, cô hãy tới , chúng tôi cần chút time.
……………………
Yunho ngồi trong văn phòng, từ hôm bữa tiệc anh vẫn chưa được gặp lại Ryan, không biết giờ này cô ấy đang làm gì, anh đang định tới chỗ Ryan thì thư ký báo lên là có đạo diễn Hae Sung muốn gặp anh.

Yunho níu mày, không biết Hae Sung sao lại muốn gặp anh, vì lịch hẹn của 2 người là ngày mai chứ không phải là hôm nay nhưng anh vẫn báo với thư ký là hãy để cô ấy lên. Một lúc sau có tiếng gõ cửa, thư ký của anh nhanh chóng mời cô vào  văn phòng nói chuyện.

-        Sao thế, oppa nhớ là có hẹn em vào ngày mai mà sao giờ em lại đến tìm gặp anh trước thế? Hay hợp đồng có vấn đề gì à? Anh đã cởi bỏ vẻ lạnh lùng vốn có trước mặt Hae Sung, mà dung giọng điệu nhẹ nhàng hơn với cô

-        Sao, em không được gặp anh nếu không có chuyện à?
Hae Sung lè lưỡi

-        Không chỉ là anh thấy lạ thôi, mà dạo này bác trai vẫn khỏe chứ?

-        Bố em vẫn vậy thôi .

-        Dạo này em không tới chơi thường xuyên nên mẹ anh hơi buồn đó.

-        À, mai em sẽ tới dùng bữa với 2 bác mà….à đã có tong tích gì của Jiyeon chưa anh?

-        Chưa? Mọi người vẫn đang tiếp tục tìm kiếm

-        Sao em thấy bác gái nói là hôm nọ đã có chút manh môi

-        Ừ, nhưng mọi dầu vết lại bị chặn lại rồi.

Căn phòng lại chìm sâu vào trong im lặng.

Yunho cất tiếng nói phá tan không khí đó : em biết Ryan thích hoa gì không?

Hae Sung có chút ngạc nhiên: sao anh lại hỏi thế?

-        Thế em có biết không?

-        Hoa tuy lip vàng thì phải? em cũng không rõ lắm mà quảng cáo mới anh đã quyết định ký với ai chưa?

-        À, cái mà em chịu trách nhiệm đó à

-        Uz….em có thể chọn người được không?


Yunho thấy hiếm khi Hae Sung lại chủ động đề nghị như vậy nhưng anh thấy cũng không sao, dù có chút tò mò. Thế em định chọn ai vậy?

-        Ryan ssi,  

-        Gì cơ, Ryan hả?

-        Vâng, chẳng phải anh cũng rất thân với cô ấy mà, còn định rủ cô ấy đi xem phim đúng không?

Cô liếc mắt thấy 2 vé xem phim trên bàn rồi nhìn Yunho gật gù. Nói đến Ryan, Yunho chợt thấy thoải mái hẳn.

-        Uhm , cũng có thể nói là cũng có chút thân thiết nên anh muốn mời cô ấy đi ăn tối rồi đi xem phim vì hôm nọ anh bỏ về mà không báo trước.

-        Anh không thích xem phim mà, em rủ anh mấy lần mà đâu có được.

-        À, thì thỉnh thoảng thay đổi thói quen cũng không phải là một điều xấu.


Hae Sung chợt thấy không vui lắm, cô coi Yunho như một người anh trai thân thiết mà sao lúc này cô thấy anh như không phải của riêng cô nữa, cô đã mất JB vào tay Ryan, cô không muốn bất kỳ người nào bên cạnh cô dính dáng tới Ryan hết, cô không muốn nhưng biết đâu nếu Ryan ở bên Yunho thì JB sẽ trở về với cô.

Có thể lắm….
……………………………….
Ryan đã thấy từ xa một bóng người con trai đang lặng lẽ đứng dưới gốc cây bên đường, che chiếc ô màu xanh- màu mà cô thích, đứng đó, lặng lẽ giơ tay ra ngoài hứng từng hạt mưa. Lặng nhìn theo dòng người hối hả chạy mưa, cậu đứng đó lẻ loi cô đơn đến lạ lùng như tìm theo một bóng hình ai đó

Chàng trai đã nhìn thấy Ryan, cậu chợt mỉm cười, chạy lại chỗ cô, mà không để ý đằng xa có một chiếc xe đang lao tới với vận tốc nhanh.

Khét……………….khét….

Ryan  đầu tiên là nghe được ầm ầm một tiếng vang thật lớn, sau đó là tiếng hét chói tai của người đi đường, đi kèm với một tiếng phanh két cực kỳ chói tai, còn có rất nhiều thanh âm hỗn tạp. Dần dần, tất cả âm thành đều lặng xuống, cô không còn nghe được gì nữa cả.

Ryan bật dậy tỉnh dậy trong cảm giác nghẹn ngào, lại là giấc mơ đó, nhưng lần này nhân vật chính trong giấc mơ không phải ai khác , mà lại là Jin. Ryan cảm thấy cổ họng mình như nghẹn lại.

Choang…choang….

Mọi người trong nhà đang say giấc nồng bỗng nghe thấy một loạt tiếng động rất lớn phát ra từ phòng Ryan, Key là người đầu tiên chạy tới sau đó là Luna, tất cả kinh hoành khi thấy Ryan đang  đập phá mọi thứ trong phòng, tay Ryan bị một mảnh vỡ cứa vào máu chảy thành giọt , trên mặt thì ràn rụa nước mắt, cả căn phòng tràn ngập trong đống đổ vỡ. Luna định chạy lại ngăn cản thì Ryan quắt mắt quát lên

-        Không được lại gần đây, tất cả đi ra ngoài

-        Ra ngoài mau
, Ryan hét lên

Key không nghe vẫn cố tiến tới nhưng bị Ryan ném đồ vào may mà cậu nhanh tay tránh được. Cả căn phòng chìm vào trong im lặng không một tiếng động, má Key một giọt máu rỉ xuống, Ryan cũng vì thế mà ngừng tay, đôi chân run run, không tự chủ được cô ngồi bệt xuống đất, Luna nhanh chóng tiến tới vỗ nhẹ vào lưng Ryan rồi cùng quản gia dìu Ryan lên qua một căn phòng khác còn người làm thì nhanh chóng thu dọn.

Hầu hết thì đây là lần đầu tiên họ thấy Ryan nổi giận tới mức này chỉ có một 2 người thì lại có vẻ không ngạc nhiên lắm, chỉ lặng lẽ thu dọn đống tàn tích kia thôi.

Ryan cứ như người mất hồn mặc cho Luna băng bó tay, cô thần ra  cho tới khi Key bước vào. Ryan ngước đôi mắt đẫm lệ lên

-        Em xin lỗi

-        Em ổn chứ, nó lại bắt đầu xuất hiện từ bao giờ?
Key hỏi

-        Em không nhớ, chỉ là gần đây nó càng càng rõ hơn. Ryan vừa nói vừa ôm đầu.

Key bước tới nhìn sâu vào đôi mắt của Ryan, cô mím chặt môi, hai dòng lệ tuôn rơi. Key nhẹ  ôm cô vào lòng vỗ về như người anh trai. Luna bên cạnh cũng cố ngăn 2 giọt lệ đang trào ra.

-        Em mau uống thuốc đi, Key đưa cho Ryan một lọ thuốc nhỏ nhỏ

-        Key…..

-        ừ, oppa biết rồi.


Ryan đỡ lấy cốc nước của Luna đưa cho rồi cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ

Luna không ném được tiếng thở dài,  kéo chăn đắp cho Ryan rồi cùng Key đi ra ngoài. Cô phá vỡ sự im lặng đang bao trùm lên bầu không khí này.

-        Có nên nói cho Jung unni không?

-        Không cần đâu, cô ấy sẽ lo lắng lắm, Ryan sẽ ổn thôi mà


Luna ngước lại phía sau nhìn qua khe cửa nằm trên giường là một thân hình bé nhỏ cảm giác chỉ chạm nhẹ vào thôi thì cũng sẽ như thủy tinh vỡ tan, Ryan nằm đó  vẫn chưa khô dòng nước mắt.

-        Em chỉ sợ tình cảnh 6 năm trước lại tái diễn lại thôi, khi ấy không chỉ Jung unni hay oppa mà em sợ chính Ryan unni cũng không thể đứng dậy được. Luna lầm lũi cất tiếng nói trong lúc cô khép chặt cánh cửa lại

Key chầm ngâm, đôi mắt mệt mỏi dựa lưng vào tường, cậu không nói gì, cả hai người không ai bảo ai đều nhìn ra ngoài trời, nơi đó màn đêm như đang nuốt chửng tất cả, không một ánh sang le lói.

…………………..

Sáng hôm sau tất cả các bài báo đều giật tít giật gân nhưng nội dung chính chỉ có 1  

JB và Ryan đã quay lại

Phải chăng  JB đã tìm được công chúa của mình

Cặp đôi đẹp nhất trong năm

Tình cũ không rủ cũng tới.

Ngôi sao Ryan bắt đầu hẹn hò.


Kèm với đó là cảnh lúc Ryan lại JB đang đi ăn cơm, lúc Ryan bật cười vì một câu nói của JB, là lúc JB nắm tay Ryan kêu đừng đi ánh mắt tha thiết…..

Tất cả những tin tức này nhanh chóng trở thành số 1 trong top tìm kiếm trên mạng, trong lúc ấy Ryan vẫn chẳng hề biết gì. Cô vẫn ngồi nhà  ngủ một giấc ngủ sâu tới tận chiều tối hôm sau mới thức dậy mà không biết rằng giông bão cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi.

*

Bình luận

temmmmmmm :))  Đăng lúc 16-6-2012 10:35 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách