Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Xem: 8549|Trả lời: 65
Thu gọn cột thông tin

[Longfic] [Longfic | MA] Tie | Bacham72 | Hwang Zi Tao - Kris Wu | Completed

[Lấy địa chỉ]
Đăng lúc 27-6-2015 20:29:58 | Xem tất |Chế độ đọc








Author: Bacham72
       
Rating: MA

Pairing: Hwang Zi Tao - Kris Wu

Category: Ghost - Tragedy

Status: Completed

Disclaimer: Ngoài kia, họ là chính họ. Còn nơi đây, họ là nhân vật hư cấu thuộc về Au.

Summary:

*Rầm…*

Tiếng động do tôi tự tạo cũng đủ để khiến hai người tôi yêu lao đến cánh cửa, thanh niên quả là có khác. Cánh cửa bung ra, tôi chẳng nhớ là bên nào nữa, chỉ thấy hai câu cửa miệng được tuôn ra…

-“ Chuyện gì vậy?”

Cùng một lúc, để hai đôi mắt đấy tìm kiếm từ đối phương những tổn thương bằng sự lo lắng… tổn thương thì không có, chỉ có nhân dáng gọi mời, hai đôi mắt giao nhau, tạo nên một lực hút mạnh mẽ, khi mặt trời cùng mặt trăng đứng đúng một đường, nhật thực hay nguyệt thực đều là như nhau. Bóng đêm bao trùm cho những tội lỗi đi kèm. Bao giờ cũng là thế, rõ ràng thế giới của Satan luôn hiện hữu trên cõi trần thế này, rõ ràng thế giới của tôi cũng là đây…

Hai đôi môi tìm lấy nhau, không giữ lại gì nữa, cái khoảnh khắc này nên trân trọng hay lợi dụng đều có đủ…


Warning: Fic có đề tài nhạy cảm boyxboy, độc giả nên cân nhắc trước khi xem. Và xin độc giả hiểu rõ nội dung câu chuyện cũng như nhân vật đều là hư cấu.

Note:

Viết vì một lời hứa với chính bản thân mình.

Câu chuyện này Au sẽ viết ở ngôi thứ nhất cho từng nhân vật, có chút rắc rối nên Au sẽ chọn màu riêng cho mỗi nhân vật để tiện phân biệt.
Có 3 nhân vật chính, cùng một số nhân vật phụ:

-        Thứ nhất: Kris Wu màu Navy
-        Thứ hai: Zi Tao màu Indigo
-        Thứ ba: Tie (ghost) màu Black

Tất cả các nhân vật phụ còn lại sẽ được nhìn qua suy nghĩ của 3 nhân vật chính.
Còn những dòng của riêng Au, Au sẽ in nghiêng.

Câu chuyện này Au chưa viết được đến đâu cả. Nhưng post vì một ngày đặc biệt, dành bất ngờ cho “ Người ấy” *Cũng xin lỗi Người ấy nhé! Đúng ra là hôm qua cơ, nhưng ss ko có thời gian, huhu…*

Bởi thế sẽ ra chap lâu hơn mong đợi. Xin cáo lỗi trước. Xin chân thành cám ơn tất cả các độc giả từ trước đến giờ luôn ủng hộ Au.

Đều yêu mến tất cả các bạn! Đặc biệt là “ Người ấy”
Chúc các bạn đọc vui vẻ ^^
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 27-6-2015 20:37:12 | Xem tất
Ni xi sầu ma? Cái poster đẹp quá ss ơi
Người ấy biết ss luôn thương người ấy mà
Đọc cái giới thiệu đã thấy nhộn nhạo hết cả người
Cái này còn có ghost nữa chứ ^^
Trước tiên là em ưng cái poster, bá cháy bọ trét luôn
Thứ hai là nội dung hư cấu khiến 1 đứa sống ảo như em rất thích
Thứ ba bao giờ ss mới ra chap
Nghe rằng lâu chắc là lâu thật
Én ni wầy as long as ss viết em đều đọc tỉ mỉ và chăm chú
Thế đã, bấn loạn với cái poster
You are number 1

Bình luận

chap 1 đó, nhóc cừ từ từ mà gặm đi nhé, hí hí  Đăng lúc 2-7-2015 11:08 AM
cái fic xí xọn của ss, hí hí  Đăng lúc 30-6-2015 12:22 AM
chừng nào xong hết mọi fic, rùi viết tiếp Tuổi thơ dữ dội cho ss xem nhé, cứ post bên wordpress của nhóc đi, dù gì ss cũng phải qua đó đế học hỏi để viết...   Đăng lúc 30-6-2015 12:21 AM
Xong 2 người vợ đã ss  Đăng lúc 27-6-2015 11:07 PM
vậy chừng nào post? viết được bao nhiêu rùi?  Đăng lúc 27-6-2015 10:25 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 27-6-2015 22:42:53 | Xem tất
satan tình yêu của satan sao ?


phải nói poster ss ngày càng lên tay nhá ?


ồ dù ko có theo đao,nhưng em cũng rất hứng thú tìm hỉu những thứ em thich


huyễn hả ?


Bình luận

Kyo, ss post chap rùi đấy nhé ^^  Đăng lúc 2-7-2015 10:59 PM
Chưa Kyo, hì  Đăng lúc 30-6-2015 12:23 AM
ồ mai post hả  Đăng lúc 27-6-2015 11:19 PM
lấy 1 chữ ờ còn thấy nó cùng tông nhìu fic lấy 2 ba chữ thấy kì kì, âm phiên ra rồi tiếng anh rồi tiếng việt chênhnhau  Đăng lúc 27-6-2015 11:19 PM
chưa viết xong mà nàng, ta post lấy ngày thui, hí hí, dĩ nhiên là lấy tên Kris và Tao rùi  Đăng lúc 27-6-2015 10:57 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 2-7-2015 11:06:24 | Xem tất

CHƯƠNG I


10:00 AM 22 - 12 - 2017
Tòa án Stanley Mosk - Los Angeles

Tôi bước trên hành lang rộng, thứ tôi cần hiện tại đó là sự yên tĩnh, nhưng tôi biết tôi không thể có điều đó cho khoảng thời gian nữa tiếng nữa trước khi tôi về nhà. Với vẻ bên ngoài của mình, tôi thích hợp làm một diễn viên thần tượng hơn là luật sư, điều gì khiến tôi chọn nghề này, đơn giản, nó gần y như nhau. Cùng bằng lời nói, thoại trong những kịch bản được viết từ một tay biên kịch nào đó, thì tôi vẫn không thích bằng việc tự tôi làm biên kịch kiêm đạo diễn và diễn viên.

Nổi tiếng đi cùng với tai tiếng, ừ thì hiện tại tôi vừa mới leo lên đỉnh vinh quang của Hollywood đấy thôi, chiến thắng một vụ kiện cho thân chủ tôi, một diễn viên hạng B với nhà tài phiệt cỡ lớn, lớn đến độ như thế nào thì tôi cũng biết đôi chút, tôi chỉ quan tâm đến những gì cần thiết cho công việc, nhất là tiền, tiền đối với tôi là thứ quan trọng nhất. Trong quan niệm của tôi, bất cứ thứ gì trên thế gian này cũng có một giá trị, mà giá trị đó được trả đi, mua bán, trao đổi đều bằng tiền. Không có tiền, mọi thứ sẽ không có cái gọi là hoàn hảo.

Đừng chỉ nghĩ bản thân tôi được Thượng Đế hậu đãi, nhưng dù gì tôi cũng nên cám ơn Người một tiếng, vì tôi tin tôi sẽ làm được những thứ mình muốn, dù bằng những suy nghĩ của Satan. Tôi vẫn đến Thánh Đường trước khi nhận một vụ án. Ở đó, tôi ngồi lặng thinh trong góc cuối của Thánh Đường, sự yên tĩnh ở nơi đây được hình thành nhờ vào cái không khí có gió nhè nhẹ, có hương thơm thoảng qua mũi, mùi cỏ cây lại khiến cho tâm tôi tịnh xuống, tôi không đến đây để cầu nguyện một điều tốt, tôi đến đây để suy nghĩ việc làm thế nào để thắng mà thôi.

Trong một cuộc cạnh tranh gắt gao, tình cảm sẽ khiến cho tôi lùi lại trước mọi sóng gió, trang bị cho mình một bản năng thép, vì đời… Tôi… cũng như ai đó khác trong cái xã hội đầy dẫy những sự xấu xa, thì tôi cảm thấy mình không nên cưỡng lại, bởi thực tế tôi không phải là Thánh.

Mức độ hình thành để đánh giá một con người thông qua những việc làm của họ? Sai… mỗi con người chúng ta, khi sinh ra đã có trên mặt mình một cái mặt nạ để phân biệt, mặt nạ của tôi hoàn hảo, bạn sẽ nghĩ gì khi nghe câu nói:

“ Đẹp trai thường là những tên đểu cáng”
“ Thông minh quá trở thành kẻ dối gian”


Ừ, thì ở một đất nước tự do, việc tự do ngôn luận là điều hiển nhiên, có nêu đích thân danh tách ai ra đâu, và ít nhất là chẳng nhìn vào ai khi nói câu đấy, mọi thứ đều được viết lên giấy, như ngàn năm một thuở vẫn là, chứng cứ giấy tờ hẳn hoi, thì luật sư như tôi cũng không thể tranh tụng cho chính bản thân mình.

Nếu bạn để đầu óc và thời gian vào những việc rỗi hơi để lắng nghe những điều đấy, dù bạn là một người luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu thì tôi khuyên bạn một câu: “ Thay tim mình đi!” Dù gì tôi không phải là chánh án, nên không cần nghe cả hai bên đưa ra những lời biện hộ cho thân chủ của mình. Tôi chỉ chú trọng vào đối thủ của tôi, nói gì, nghĩ gì mà thôi.

27 tuổi, tôi không có quyền tự tin vào chính bản thân mình sao, không… điều tôi phải tin dù không muốn đó chính là bản thân mình, hơn nữa tôi đã quá đủ tuổi trưởng thành. Tôi đang hòa cùng với mọi người khi cho rằng tôi là người may mắn, sao cũng được, thời gian của tôi không phải để biện hộ cho mình bởi sự ganh ghét của đồng loại. Con người… thật ra chỉ là một loại động vật cao cấp vì biết tự đề cao mình, trong thâm tâm tôi, tôi sẵn sàng làm bất cứ con gì để sinh tồn, đừng bao giờ nghĩ tôi là kẻ tham sống sợ chết. Hòa bình… vẫn là câu khẩu hiệu được tung hô đầu tiên, trên bất cứ cửa miệng của con người nào trong cái hành tinh màu xanh, mà giờ đang trở thành màu xám như thế này đây.

Khi thế giới này không còn ai tồn tại, thì còn gì để mà gọi là hòa bình hay chiến tranh nữa, không có xung đột thì không có thể biết kẻ nào mạnh yếu. Đôi lúc bạn nên nhìn lạc quan một chút, đó chỉ là canh tranh để cùng nhau tiến bộ có hơn không. Miệng của luật sư để thốt ra những ngôn từ mang màu trắng, dù tất cả nội dung ngôn từ đó đều có màu đen, thông qua một dây chuyền không hề đơn giản, đó là não bộ, nó cho phép mọi thứ dơ bẩn được hóa ra màu trắng sáng, có khi còn lấp lánh.

Công lý, là câu cửa miệng không chỉ ở giới luật sư, mà còn là ở mỗi con người, nhưng để công lý được đi đôi cùng hòa bình, chúng ta phải nên làm một việc hữu ích cho xã hội, cất tiếng nói đại diện cho mỗi con người không thể lên tiếng.

Tôi khẽ nhích khóe môi lên, đừng nghĩ tôi đang cười ngạo một ai khác, là tôi đang tự cười ngạo chính bản thân tôi. Cuộc sống của tôi là những chuỗi lập luận đầy mâu thuẫn, để tôi không thể bình thường, tôi từng đến bác sĩ tâm lý để hỏi một vài điều, bác sĩ cho tôi một kết quả, tôi bị bệnh thời đại.

Thật sự thì làm cho đúng lề luật thôi, nên tôi chẳng thèm thắc mắc bệnh thời đại là như thế nào nữa, vẫn thế tôi chỉ để ý đến những gì liên quan đến công việc cần thiết cho bản thân mình.

-“ Xin hỏi luật sư Wu, anh nghĩ về mình như thế nào khi chiến thắng tuyệt đối trong vụ kiện này?"

Một người bước tới chặn đường tôi, tôi bình thản đưa tay lên, đồng thời gật đầu đáp nhỏ:

-“ Tôi chỉ còn vài bước chân nữa chứ mấy!”

Người phóng viên lùi lại, nhường bước cho tôi khi tôi đã bước đến khán phòng nhỏ dành cho hội họp ở cuối hành lang.

Tôi bước thẳng lên trên, nơi dành cho người được phỏng vấn, tập đoàn AME đã sắp xếp sẵn cho tôi, một cuộc phỏng vấn ngắn gọn trong vòng 15 phút, sau đó tôi về nhà nghỉ ngơi, đến đúng 05:00PM tôi ra sân bay, đáp chuyến bay đến thẳng Italia, nghỉ mát, tiện thể có một việc nhỏ cho hai năm làm việc cật lực vào dịp Lễ Giáng Sinh.

Tác phong của tôi là điềm tĩnh trong mọi việc, không bao giờ được manh động dù chỉ bằng một ánh mắt, tôi thong thả ngồi xuống ghế của mình, chỉ có những lúc này tôi mới có được cái thời gian thong thả mà thôi. Tôi mỉm cười gật đầu như bảo tôi sẵn sàng…

Ánh sáng từ flash của máy chụp hình lóe sáng khiến tôi hơi nháy mắt, theo quy định thì tôi không có quyền từ chối như một diễn viên, tôi lại mỉm cười, tác phong của người nổi tiếng, chỉ có trong vòng 5 tiếng đồng hồ, tôi đã được biến đổi.

-“ Xin hỏi luật sư Wu, sau vụ kiện này anh sẽ đi theo nhóm nào?”

Tôi bình thản trả lời:

-“ Bất cứ việc làm nào, tôi cũng sẽ hoàn tất một cách tốt đẹp nhất!”

-“ Anh tự tin vào điều gì nhất ở bản thân mình?”

-“ Có được sự giúp đỡ của những tiền bối quanh mình!”

-“ Đối với anh thế nào là phải trái?”

-“ Đây là phải, đây là trái!”

Tôi đưa hai cánh tay mình ra làm thêm hành động để diễn giải, tiếng cười rộ lên.

-“ Vậy anh thuận tay nào?”

-“ À… ừm… đều có thể làm hai tay!”

-“ Điều đó chẳng phải để người ta nghĩ anh là con người không phân biệt phải trái!”

Một giọng cao khác hẳn tông trong những cái giọng nãy giờ vừa phát ra ở hàng ghế cuối lại là trong góc, tôi đưa mắt nhìn, thản nhiên trả lời bởi chỉ thấy một gã phóng viên đội nón lưỡi trai… không được phép, nhưng cái mũ màu đen vẫn trên đầu gã, nó không kéo thấp lắm đâu, nhưng vì tôi ngồi cao hơn cái gã phóng viên đấy, nên tôi chỉ thấy được một khuôn miệng vừa phải, hai khóe môi cong cong, một hình ảnh gần như quen thuộc…

-“ Mỗi một việc tôi làm, đều nhận lấy ý kiến trái chiều khác nhau, nhưng chung quy tôi chỉ nghĩ miễn mình không thẹn với lòng, với bạn bè là đủ!”

-“ Theo anh lời hứa là gì?”

-“ Nhận lời với ai đó một cách chắc chắn sẽ làm việc đó!”

-“ Vậy anh có từng thất hứa không?”

-“ Không! Chỉ là sớm hay muộn để thực hiện mà thôi!”

-“ Sớm muộn đều là do anh quyết định!”

-“ Tôi là người làm việc theo trình tự được sắp xếp một cách có khoa học!”

-“ Cảm ơn anh!”

Tôi gật đầu đáp lại, thấy gã phóng viên đó đứng dậy, bước nhanh ra khỏi khán phòng, tôi cũng đứng lên vì đã hết giờ quy định, cũng bước nhanh ra ngoài, về nhà là điều cần thiết nhất cho phút giây này, tôi có thói quen nghỉ ngơi bằng cách ngâm mình trong bồn massage và nghe nhạc giao hưởng. Chuẩn bị vài thứ cần thiết khi đi nghỉ Lễ Giáng Sinh.



Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 2-7-2015 11:26:24 | Xem tất
Em đoán anh phóng viên đầu đội mũ lưỡi trai chắc là cục cưng nhà em
Kris Wu ở đây thực sự ra dáng một người đàn ông
Cũng phải luật sư cơ mà, còn ở holywood
Lại nói về chuyện đối mặt với xã hội
Người bình thường mở mắt ra đã gặp ko ít chuyện
Người như Kris Wu em chẳng biết trong đầu anh ta nghĩ cái gì
Tiền thì quan trọng thật đấy, em cũng thích nhưng mà em ko có
Ko có nên cũng chẳng tham vọng để làm gì
Ko có nên cứ mặc kệ mà sống
Hình như lạc mất trọng điểm, keke
Mới chap đầu em cũng chỉ có thể xây dựng một hình ảnh Kris Wu thế kia thôi

Bình luận

nhóc xem dùm ss hình như cái màu Navy và Indigo đặt ở 2 nhân vật Kris Tao ss thấy ko khác nhau mấy phải không?  Đăng lúc 2-7-2015 09:41 PM
ồ ồh em sẽ chờ tiếp chiêu ss  Đăng lúc 2-7-2015 09:24 PM
độc giả tầm nhìn bao quát, rồi mọi diễn biến sẽ xảy ra ko thể nào thay đổi... nói túm lại đây là những gì mà ss cảm nhận được từ cái Happy Camp 2012, hihi   Đăng lúc 2-7-2015 09:11 PM
Cảm ơn nhóc nhe ^^, hihi... như đã nói, câu chuyện này ss dùng ngôi thứ nhất cho mỗi nhân vật để giới hạn tầm nhìn và suy nghĩ của mỗi nhân vật đó, dành riêng cho   Đăng lúc 2-7-2015 09:08 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 2-7-2015 21:40:02 | Xem tất

CHƯƠNG II

02:00 AM 23 - 12 - 2017
Khoan hạng B, Boeing 777. Điểm đến Italia

Tôi đưa mắt nhìn ra khung cửa sổ, thực sự tầm nhìn của tôi không hướng ra cái màu đen thẳm thẳm của không gian, mà là tôi đang nhìn mình qua kính, hình ảnh tôi không rõ, nhưng cũng đủ để tôi thấy chính bản thân mình, quá hiểu và quá quen thuộc trong những điều mà tôi tiếp với đời, cuộc sống không bao giờ như ý ta ước mong, tôi làm mọi việc theo cái gọi là số phần sắp đặt sẵn, tôi buông xuôi mọi thứ kể từ khi tôi thấy hắn…

Đó là khoảng thời gian lâu lắm rồi, nhưng tôi vẫn nhớ như in, điều gì đã khiến tôi giữ mãi trong lòng, là vì tình cảm trong trái tim tôi không bao giờ thay đổi dù cho thời gian có trôi qua đi. Ở một thế giới tự do, giới tính của mỗi người đều được tôn trọng như nhau sao? Không… làm gì có chuyện đó, nơi đây… LA. trong một nước Mỹ có nhân quyền thì phụ nữ vẫn được xem là nhất, đàn ông còn đứng sau động vật là chó nữa kìa.

Nhưng điều này không phải làm nên giới tính của tôi đâu nhé, tôi không muốn hiểu cũng như biện hộ hay giải thích gì cho những suy nghĩ khác lạ trong con người khác biệt của tôi, bởi tôi không là luật sư, và cũng cần phải biện hộ gì dù trước Chúa.

Tôi đã từng nghe qua, trong một phim gì đó chẳng nhớ, rằng:

“ Đó là cái chớp mắt của Chúa!”

Khi bạn là một người sản xuất, không bằng một thứ máy móc gì đó, một việc làm mỹ thuật cần đôi tay, khối óc, con tim, bạn không nên để ra sơ suất nào dù là cái chớp mắt vì gì đó…

Còn theo khoa học chứng minh đó chỉ là biến đổi gen, thông thường mọi thứ đều trải qua thời gian, đá còn có thể mòn huống hồ gì những thứ khác. Tôi bằng lòng với tất cả những điều đó, chỉ là không bằng lòng tại sao tôi lại có một trí nhớ đặc biệt, rất nhớ dai, và chỉ có thể dành cho một người… đàn ông… bản thân tôi có đủ mạnh mẽ, cũng như tự tin rẽ qua hướng khác dành cho cuộc đời tôi. Nhưng tôi lại không muốn một hướng đi nào cố định cũng như sắp sẵn hết, nó sẽ vô vị một cách máy móc, tôi là người, có cảm xúc, không phải phụ thuộc vào máy để lên chương trình sắp sẵn một thứ gì dù nó có mang tính khoa học đi chăng nữa…

Hắn nhìn trước sau, trên dưới, trong ngoài đều không thấy đáng yêu một chút nào, nhưng tôi lại si mê hắn. Người ta thường nói phụ nữ yêu bằng tai, đàn ông yêu bằng mắt, hiện tại tôi không muốn khẳng định mình là đàn phụ gì, tôi chỉ biết tôi yêu hắn bằng mắt lẫn bằng tai. Hắn thuộc dạng đàn ông đẹp trai lại mồm mép, hắn khiến tôi ngất ngây cho mọi thứ, trước hắn lúc nào tôi cũng cảm thấy mình là quân cờ trong tay hắn, tùy hắn sử dụng.

Tôi bằng lòng với điều đó, đừng cho rằng tôi nhu nhược, yếu đuối, lụy tình, mê muội, chẳng qua là tôi thích làm những việc mà tôi biết chắc mình không thể đường đường chính chính làm mà thôi.

Những điều kỳ lạ xảy ra cho tôi lúc tôi còn bé, để đến khi có cái thời gian gọi là phát triển giới tính đấy, thì tôi lại chơi vơi giữa khoảng không cô độc, khép mình lại, để giữ lấy những mối lo ngại cho riêng bản thân mình, tôi tìm cách trốn tránh mọi thứ, trong tôi hình thành hai con người khác biệt, luôn luôn giằng xé không chỉ trong đầu óc tôi, mà còn cả trong trái tim tôi nữa.

Thứ gì mạnh nhất trong tôi lúc này? Tôi sẵn sàng trả lời… cả hai, con tim và lý trí. Tôi tìm đến phương trời tự do, để khẳng định giới tính của mình, nhưng không… nơi đây, phương trời mà tôi từng mơ ước sẽ được bay cao thì tôi lại từ từ chết dưới hắn, gã đàn ông đáng ghét giờ càng đáng ghét hơn.
Tôi để lại tất cả những kỷ niệm, nhiều buồn hơn vui, đem theo trong tâm tư này, còn hắn thì không, ngay từ đầu bản thân hắn đã khẳng định rõ cho tôi biết, cớ sao tôi lại tự đa tình.

Tôi có thể nói với chính mình, lấy vợ sinh con, tạo lập nên một gia đình như mọi gia đình khác, bước tiếp cái vòng xoay tự nhiên của xã hội, như sinh lão bệnh tử… Có lẽ, sau chuyến đi nghỉ Lễ Giáng Sinh này, tôi sẽ đi theo con đường đó, để tìm lấy người quanh tôi, dù không có hắn trong đấy. Để bước tiếp con đường mà trong khoảnh khắc nhớ hắn này đây, tôi đầu hàng cho mọi thứ.

Tôi khép mắt lại, hắn có con đường của hắn, tôi có con đường của tôi, giữa chúng tôi không có một sợi dây nào ràng buộc lại, trưởng thành rồi, còn có như ngày ngu ngơ đó đâu, mỗi con người đều có lỗi lầm cho quãng thời mới lớn, hắn đã nghĩ như thế và ngang nhiên làm lỗi, còn tôi, thì mỗi con người đều phải có tuổi thơ làm kỷ niệm để gìn giữ.

Lỗi của hắn, hắn sẵn sàng cũng như dư sức biện hộ mình không có cố ý, thậm chí hoàn toàn sạch trong. Còn tôi, kỷ niệm vui buồn thì vẫn là kỷ niệm khi nó đã khắc vào tâm khảm, tôi và hắn khác nhau thế đấy, sao có thể trở thành một đôi.

Tôi giơ tay lên, vô thức theo thói quen hay là gì chẳng biết, bàn tay tôi chợt chơi vơi giữa khoảng không dường như vô tận, tôi vội mở mắt ra, cảm xúc trực trào trong cổ họng mình, nhưng không tài nào thoát ra ngoài, nghèn nghẹn… nghèn nghẹn thế thôi, đủ để tôi tức tưởi có khi đến cả một đời, cố nuốt nó lại, giữ trong lòng vì yêu thương, tôi cho rằng thế… bởi khi ta đã yêu thì cũng phải nên yêu trọn nốt đường đi lối về…

-“ Xấu xa, đê tiện!”

Tôi thốt lên, chửi hắn, và cả chính tôi, tôi ngả người tựa ra ghế, mắt vẫn nhìn mình trong tấm kính, không có lớp thủy tráng phía sau, nhưng giờ đây tôi thấy mình rõ, thật rõ… với đôi mắt ươn ướt, tôi thề mình không bao giờ khóc nữa, dù là có trước mặt hắn, bởi tôi sợ đôi mắt đấy, có cái nhìn như thấu hiểu tâm tư tôi, làm tôi trở nên mềm lòng yếu đuối, đôi mắt đấy của hắn, chỉ mình hắn duy nhất có thể sai khiến tôi.

Hắn với gương mặt hoàn hảo, nhân dáng cũng thuộc hàng siêu mẫu, nhưng sao hắn lại chọn làm luật sư? Đó là điều hắn chưa từng bao giờ nói với tôi, cái ước mơ của hắn là gì hắn không bao giờ nói cho tôi biết, hắn nghe tôi nói nhiều hơn là tôi nghe hắn nói, mỗi lần hắn nói ra, thì cũng chỉ là để khẳng định yêu tôi như thế nào, nhiêu đó thôi, đủ để tôi chết rồi, nên chẳng mong thêm gì để hiểu rõ cái con người đấy.

Tương lai trước mắt là một hướng mù mịt, hắn luôn là kẻ bước đi trước, dĩ nhiên hắn cần định rõ hướng hơn tôi, tôi chỉ biết đi phía sau hắn, cho đến một lúc nào đó hắn bảo tôi dừng lại thì okay… tôi sẽ phải dừng lại mặc dù tôi đau đớn ra sao thì ra, hắn không yêu tôi như yêu hắn. Tôi lại đưa tay lên, chạm vào khoảng không vô tận, tìm kiếm sợi dây thắt cổ mình, tìm lấy cái cảm giác hắn kéo tôi đến bên hắn…

Người nắm giữ sợi dây xích cổ tôi lại là hắn, bao giờ cũng thế, để hắn buông hay giữ tùy hắn quyết định. Còn tôi, thứ tôi chạm vào cũng là sợi dây siết cổ bằng lụa màu đen đấy, chỉ để giữ lại chút hơi thở chơi vơi cho mỗi khi hắn chiếm trọn hơi thở của tôi. Hắn cần gì từ đấy? Một điều lạ lẫm mà hắn thích chơi vì tò mò, có lẽ là thế, nhưng hắn không biết đối với tôi nó lại là khác. Tôi không để cho hắn biết, đó là lỗi của tôi. Tôi bắt chước giống hắn, đó cũng là lỗi của tôi. Tôi không tự khẳng định rõ tình cảm của mình, cũng là lỗi của tôi tuốt, vì tôi nghĩ cho hắn nhiều hơn là nghĩ cho mình.

Tôi ngước cổ lên, cố tìm hơi thở trong cái khoang vừa phải này, một mùi vị của những bọt bong bóng từ miệng hắn truyền qua miệng mình… giờ nó có cảm giác gì? Tởm lợm hay ngọt ngào? Tôi không thèm biết, tôi chỉ biết tôi đang cần điều đó để sống, càng lúc ý nghĩ càng nổi loạn trong lý trí tôi, nó như con nước được bờ đê chắc chắn ngăn lại từ lâu rồi, mà lại không tu bổ, nên bờ đê đó giờ chuẩn bị vỡ tan tành, để mặc cho con nước đầy hỉ nộ ái ố tuôn trào.
Tôi khẽ đưa lưỡi mình ra, tự nếm lấy bờ môi của mình, mềm mại đấy chứ, tôi bật cười ngạo, chỉ cho bản thân tôi, rồi lại soi mình vào mặt kính không có lớp tráng thủy. Tôi không đẹp trai bằng hắn sao? Không có gợi cảm bằng hắn sao? Chẳng qua là tôi không chau chuốt thôi, nếu tôi sửa soạn, tôi chắc mình không hề thua kém hắn, thậm chí có thể giành giật đứa con gái nào đó mà hắn chọn yêu…

Tôi ngồi thẳng lại, cái cảm giác mất hơi mỗi khi nghĩ đến hắn khiến tôi run rẩy, bởi thế vừa ngồi thẳng lại thì tôi chỉ muốn co ro, nhốt mình với những điều tồi tệ mà bao năm qua tôi không thể nào quên được. Tôi bỏ cả hai chân lên ghế, tôi ước vòng tay hắn ôm tôi vào lòng, tôi ước mình nhỏ bé trước hắn… như cái ngày ấy, ngày tôi bước đến một khung trời xa lạ với bản tính nhút nhát… Không, ai ai cũng cho đó là nhút nhát, còn riêng bản tôi, tôi tự cho đó là khiêm nhường.

Tôi khép mắt lại, đặt cằm lên gối, để cổ tôi như được kéo giản ra, để hơi thở tôi hòa vào cái nhịp ngắt quãng, để tìm kiếm nụ hôn đầu tiên của tôi bị lấy đi bởi một tên con trai có gương mắt sáng láng, có đôi mắt màu đen láy, có ánh nhìn trực diện mạnh mẽ, có nụ cười rạng rỡ mỗi khi đắc ý một việc gì, nhất là việc chơi tôi…

Tôi nghe bên tai mình có gió… đầy gió của một buổi chiều, sân thượng ký túc xá là nơi tôi và hắn có quyền… yêu nhau… không khí cùng cảnh quang lúc đó là tôi thấy đẹp nhất trong đời, hắn cùng tôi đứng gần bờ beton, hắn ôm tôi từ đằng sau, cánh tay hắn dài nên có thể vòng qua hết con người tôi, hắn siết chặt giữ tôi trong vòng tay như thầm bảo, suốt đời này sẽ không buông tôi ra. Nhưng tôi không nằm mơ vào cái phút giây này, rõ ràng bờ beton rất thấp, tôi sẵn sàng té xuống đó bởi khoảng không gọi là vực thẳm đang hiện hữu trước mắt mình. Đó là điều hắn thích, ở vị trí này, hắn như ngầm bảo, tôi nên biết trước cái tương lai, tôi thông minh để hiểu mà, và cũng thông minh chấp nhận điều ấy. Bởi… có thể bạn không biết đâu, cái cảm giác đứng trước gió lớn, như gió chỉ trực thổi mình đi, lại có người giữ mình lại, ấm áp lắm.

Còn hắn, hắn có thấy ấm áp khi ôm tôi vào lòng hắn không, tôi không biết, tôi chỉ nhớ lúc đấy hắn nói…

-“ Sao mà vừa với anh thế, đừng lớn nhé, nếu không mai đây anh không có thể giữ cậu được như thế này!”

Tôi đã bật cười nhẹ, hắn khiến tôi chao đảo bằng những ngôn từ có đủ mùi vị cảm xúc của hắn, không chừa thứ gì, tôi nếm qua đủ hết và cảm thấy mỗi vị đều có sự ngon lành khác nhau mà tôi đều yêu thích hết thảy.

Nhưng thời gian trôi qua rồi, sau kỳ Lễ Giáng Sinh này, tôi sẽ xóa hết mọi ký ức về hắn, à không… tôi sẽ vẫn giữ mãi, nhưng nó sẽ chỉ còn là kỷ niệm của những phút giây mới lớn, tuổi thơ mà… ai không có tuổi thơ ngây ngô và dại khờ…



Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 2-7-2015 21:52:00 | Xem tất
Trước hết nhìn màu nó cũng khác ss
Nhưng ko để ý kỹ thì hơi nhầm tí thôi
Chứ màu tím vs màu xanh nó khác nhau mà
Ko lạc trọng điểm nữa, em vừa đọc xong
Cách đây 1s ưm và vẫn còn đang nhớ nội dung
Cũng như suy nghĩ sau khi đọc chap 2
Tuy hoàn cảnh và cuộc sống của cục cưng trong này khác biệt với ngoài
Nhưng em nhìn ra được sự ẩn dụ trong đó
Ai bảo chúng tôi chỉ có vui vẻ chứ
Are you kidding me?
Cũng dằn vặt chèn ép nhau nhiều như thế đấy
Nhưng mà là chuyện của tôi đâu có liên quan tới ảnh
Hè hè, cuối cùng em muốn nói là em ko coi Đào Đào là hàng bị ế
Em coi ẻm là bảo bối đó. Bảo bối. ss liệu mà viết đi ^^

Bình luận

chính xác là gặm từ từ đi nhé, hí hí  Đăng lúc 2-7-2015 10:21 PM
yên chí, lần sau lần sau ta đính kèm mác độc quyền, Ơh, nhưng ta là người biết học hỏi, chịu học hỏi, và chăm học hỏi cơ mà, chap tiếp kìa, hihi, lần này  Đăng lúc 2-7-2015 10:21 PM
Em độc quyền câu đó nha bà chị  Đăng lúc 2-7-2015 10:16 PM
xí, ngày nào mà ss chẳng bẻ khớp tay, thui ta hổng biết, ai biểu ta chìu chuộng ngưới ấy làm cái giề... xe que quá đi...  Đăng lúc 2-7-2015 10:09 PM
À rồi, có lầm thì màu đen với màu xanh dễ nhầm hơn á, đối vs ng mù màu ^^ liệu đi ko là..*bẻ khớp tay*  Đăng lúc 2-7-2015 10:02 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 2-7-2015 22:17:43 | Xem tất
CHƯƠNG III

06:00 PM - Sân bay Milano - Linate

Giữa sảnh chính thật lớn, hòa cùng dòng người tấp nập, con người đấy vẫn nổi bật dù thời gian có trôi đi, tôi lặng nhìn, tìm kiếm hình quen thuộc mà từ lâu rồi tôi không thấy, vẫn là thế, tôi biết chắc mà. Giờ đây, tôi không như ngày thơ bé đấy nữa, tôi đã trưởng thành và có thể làm bất cứ việc gì mà tôi thích, tùy ý làm nhiều hơn nữa kìa, tôi hài lòng với cuộc sống hiện tại của tôi.

Vẫn là dáng lặng lẽ phía sau, nhưng cái dáng nhỏ bé giờ đây đã cao lớn, thậm chí với nhân dáng hiện tại, tôi thấy bạn to hơn anh ấy nhiều, chỉ là thua anh ấy về một chút chiều cao thôi, khuôn mặt bạn bị che khuất đi hết một nữa bởi cái nón lưỡi trai màu đen, tò mò tôi tiến lại gần bạn. Thật bất ngờ, tôi ngả ra đất, bạn khác hẳn rồi, tôi mặc nhiên cho bạn giẫm đạp lên mình, bởi tôi yêu bạn nhiều lắm đấy, bạn biết không? Sau khi bước lên tôi, bạn cảm thấy thế nào? Vẫn là bước chân lặng thầm phía sau một người, tôi thích bước chân đó của bạn, nó không khiến tôi tổn thương, trái lại rất là đồng cảm và dịu dàng, bạn vẫn dịu dàng như ngày ấy chứ? Khi giờ đây, điều mà tôi vừa được nhìn thấy từ bạn là…

Hiện tại, bạn là tên con trai có gương mặt tuyệt mỹ cùng vóc dáng gợi cảm của đàn ông, những đường cắt nét trên bờ vai cùng cánh tay bạn đã nói lên điều đó, kể cả khuôn ngực săn chắc của bạn khi bạn đang diện cái áo thun trễ cổ sát nách, một phong thái rất thời thượng, rất riêng biệt, đẹp và tỏa sáng như Idol… như anh ấy…

Thế thì bạn chết rồi, mọi cô gái sẽ vây lấy bạn, để bạn không còn khoảng trời riêng cho tình ái mà bạn thích vụn trộm với anh ấy nữa… lâu rồi tôi không còn thấy anh ấy cùng bạn, cái cảm giác khao khát từ hai người con trai khiến tôi cũng biết thèm khát… nhìn ngắm… tôi muốn được là một trong hai người, để cảm nhận tại sao hai người lại thu hút được tôi.

Ừ mà tôi biết, bạn yêu anh ấy… sâu đậm, nhưng anh ấy lại không yêu bạn, chỉ chơi qua đường. Bỏ đi… tôi cũng yêu bạn, bạn có thể chọn tôi không…

*Hahaha………*

Tiếng cười của tôi là tiếng cười vang vọng khắp nơi nơi, nhưng không ai nghe thấy, để mặc tôi không cần giữ lại một thứ gì, mà tôi có thứ gì? Chỉ có một nỗi oan ức mà tôi phải gánh mãi trên đôi vai cùng thân thể gầy yếu này, tôi không trách bạn, với tính cách của bạn lúc đó, bạn nhút nhát để mặc anh ấy vui đùa. Người tôi trách là gã đàn ông đang đi trước mặt bạn 7m… đúng 7m thôi đủ để không trông thấy nhau, mà dù không muốn thì chỉ cần 0.70m cũng như là vô tình hay cố ý lướt qua nhau…

Chào mừng hai người em yêu đến Milano, nơi em sinh ra và lớn lên, em đã dọn sẵn chổ cho hai người nghỉ một Lễ Giáng Sinh ngọt ngào rồi, tại sao hai người không chọn ngày Lễ Tình Nhân đấy, phải chăng hai người muốn được sinh ra một lần nữa… nào hãy cùng sống lại với con người mà hai người đã cất nó lại, vào cái xó xỉnh nào đó, trong góc tối tăm tận cùng của cuộc đời.

Không cần thắp sáng mọi thứ, cứ như thế trong một buổi chiều về, không có hoàng hôn bởi trời âm u có gió, có cả mưa để tôi thấy hình thể đủ lớn của hai người nép chặt vào nhau, như tìm mọi cảm giác của từng thớ thịt qua bộ đồng phục ướt sũng, không để lộ ra tất cả, chỉ như vừa hở vừa kín, đầy sự quyến rũ gọi mời.

Tôi run rẩy bước đi giữa hai người, hai cánh tay tôi đưa ra, một ở trước, một ở sau, một phải, một trái, cố gắng kéo hai người lại gần nhau… Ừ, bởi hai người không biết đâu, giữa hai người có một mối tương quan không thể tách rời, đó là tôi… Tie… mà ngày đấy hai người thích dùng nó để chơi trò tình ái…

Ánh sáng của sảnh lớn như vụt tắt, cả không gian như đảo lộn, khung cảnh trên sân thượng đầy gió khi đêm về, tiếng gió thổi rít lên không làm át đi tiếng rên rỉ hổn hển gấp gáp của cả hai người, những tên con trai đang trong độ tuổi lớn, sung sức với mọi thứ, không cần giữ lại bất cứ thứ gì, khi nó đang lên đến đỉnh điểm của cuộc hoan ái, khiến tôi ngất ngây hòa theo… Từ bao giờ, hai người biến tôi thành tên biến thái, từ lâu… lâu lắm rồi để tôi đủ sức đối diện với mọi thứ dành cho tôi.

Đủ để tôi bằng lòng với cái sợi dây siết chặt quanh cổ, là tôi đang được hưởng trò chơi tình ái của một xã hội văn minh, nhưng toàn là những trò quỷ, Satan ở khắp mọi nơi, và giờ đây cũng thế, bóng đêm là của nó, của tôi… tôi cảm thấy khó thở, ngước khuôn mặt mình lên, sao tôi có thể thở trong cái bể tình ái đó, vòng dây lụa màu đen lại siết lấy cổ tôi, tiếng ai đó thanh thanh cao cao lại khiến tôi ngây ngất…

-“ Anh… em… đừng… buông em ra…”

Tiếng thều thào yếu ớt van xin lại có thể kích thích sự mạnh bạo của người còn lại… để tôi nhận thấy mình như muốn siết chặt hơn…

-“ Không thích sao… rõ ràng cậu ngất ngây lắm mà!”

-“ Em… thích… nhưng nếu anh mạnh tay, em sẽ chết đấy!”

-“ Anh nỡ lòng nào để cậu chết dưới thân anh, anh còn nhiều trò hay lắm, muốn cùng cậu chơi mãi…”

-“ Em… không chịu nổi… anh đang hành hạ em…”

-“ Sao cậu nói thế, vậy anh dừng lại nhé!”

-“ Đừng… anh luôn biết em chìu chuộng anh mà!”

-“ Vậy nói với anh là cậu muốn đi!”

-“ À… ừ, em muốn… là lỗi của em không thể từ chối anh…”

-“ Ngoan… anh thích cậu vì thế, cậu thật xứng đáng để anh yêu hơn bất cứ người con gái nào, anh yêu cậu, thế cậu có yêu anh không?”

-“ Yêu… nhiều lắm… dừng… dừng lại… đợi một chút… cho em thở…”

-“ Anh cho cậu hơi thở của anh nhé, bất cứ lúc nào cậu muốn…”

Chỉ còn tiếng âm ỉ của thanh âm bị giữ lại bởi môi với môi… chỉ còn lại thanh âm của sự cọ sát của hai bộ phận cơ thể… tiếng ai nhẹ nhàng vang lên…

-“ Lần sau cậu đem theo loại khác nhé, nếu không cậu làm anh gãy thì anh không thể yêu cậu nữa đâu!”

-“ Em biết, anh cũng đang làm em đau đớn lắm đây!”

-“ Xin lỗi cậu, nhưng anh không thể dừng lại được nữa rồi, gọi tên anh đi…”

-“ Kris… Kris…”

-“ Ừ, anh đây, baby của anh…”

Tôi bám chặt cái lan can bao quanh bồn nước trên sân thượng, nước trong người tôi chảy ra, đủ thứ nước, tôi thở gấp gáp như cái người bên dưới đấy… cũng đang cố nắm giữ lấy thanh sắt của cái xà ngang để làm gì chẳng biết, nhưng nó rất hợp và vừa với trò chơi tình ái này, hình ảnh thật đẹp khiến tôi say đắm, không thể nào rời mắt… khuôn mặt baby ngước lên, bạn như tôi mới 16 chứ mấy, nhưng bạn đã biết hoan ái rồi, cái cảm giác đó thế nào, nói cho tôi biết với, tò mò là bạn đem đến cho tôi, thì ít ra bạn nên lý giải, tôi đang cố cảm nhận, khép mắt lại, nhưng tôi lại vội mở ra, tôi thích bạn, tôi yêu cái khuôn miệng như cánh hoa anh đào đang nở to ra kia, như con cá ba đuôi đang đớp những bọt nước có chút không khí oxy trong cái hồ kiểng nhỏ… Bơi… bơi… cố gắng thoát nhưng không thể, sợi dây bằng lụa màu đen đang siết lấy cái cổ cao gầy như con gái kia…

Bạn không phản kháng không phải vì hai tay bạn đang bị trói vào cái thanh sắt đấy, cũng bằng sợi dây lụa màu đen, mà bạn không phản kháng là vì bạn đang tự nguyện chết chìm trong bể tình ái… như tôi, hiện đang ước được như bạn, nhưng anh ấy không yêu tôi, bằng yêu bạn… anh ấy ở phía sau như thế này bạn có thấy anh ấy không?... Không, tôi thấy bạn không hề ngoảnh lại nhìn phía sau… bạn không biết đâu, tôi nói cho bạn biết nhé… khuôn mặt đấy đầy những giọt mồ hôi, cái dáng cao cao tăng nhanh nhịp điệu để bạn và cả anh ấy đều có cảm giác cùng sung sướng sao… đôi mày anh ấy khẽ nhíu lại, bờ môi màu đỏ cũng bậm lại cho những cú thúc cuối cùng trước khi kết thúc… anh ấy ngước mặt lên cao, tìm kiếm những gì tôi không biết, tôi chỉ thấy cái nhân dáng đấy thật tuyệt đẹp khi giữ bạn ở dưới thân để thõa mãn cho những trò chơi, vì tất cả những ham muốn đầu đời…

Anh ấy cúi xuống, tìm lấy môi bạn, để lần cuối trao đi gì, anh ấy cảm ơn bạn sao… không anh ấy đang muốn khẳng định cho bạn biết, bạn thuộc về anh ấy, mặc anh ấy sử dụng như thế nào… tôi thầm ước, tôi thuộc về ai đó, mặt kệ nam hay nữ, để một lần tôi được đắm chìm trong nhục dục, dù có như là cưỡng bức bởi cái trò mới mẻ đầy kích thích này, tôi yêu cả hai người… sao hai người lại không yêu tôi…

Tôi quay đi, lao nhanh ra khỏi sảnh sân bay, về nhà… tôi hận hai người… hai người không biết yêu tôi… không biết yêu tôi… tôi lao vào nhà, căn nhà mà tôi đã chuẩn bị từ lâu lắm rồi giờ mới có dịp để đón tiếp hai người, đủ thứ mọi tiện nghi, nhất là thứ mà hai người đều thích, chỉ cần 24 tiếng cho một ngày Giáng Sinh, hai người sẽ được biến đổi, sinh ra một lần nữa, để vào đúng vị trí của mình như tôi ước mong.

Một lần nữa, chào đón hai người đến với thế giới của tôi, một thế giới tối tăm đầy sự phẫn nộ… bởi những điều oan ức mà tôi đã chất chứa nó từ lâu, giờ đây tôi cần hai bạn làm trọn lời của cả hai, với tôi như ngày nào, đến lúc làm việc rồi đấy, hai người tôi yêu ơi…



Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 2-7-2015 22:28:08 | Xem tất
Cứ comt thế này ko biết em có bị lọt vào ổ spam ko nữa
Nhưng mà cái cảm giác đọc xong…nó very very ức chế
Gửi tới bạn Tie, mặc dù đếch biết bạn là con hay là người nhưng mà bạn biến thái một cách dã man
Thế mà ko hiểu tại sao tự nhiên thấy tôi vs bạn giống nhau 1 cách kì lạ
Ko biết có phải ý tứ của người viết ko mà cái tuổi 16 của tui bị treo chình ình trong chap
Lại còn ngay cái đoạn vắt cổ chày ra nước
Bạn làm tui đau bụng quá…
Những người như tụi mình ớ
Ước nguyện với ông trời họ ko có biết đâu
Hãy về team của tôi ^^

Bình luận

chap 4 nhóc  Đăng lúc 3-7-2015 09:30 PM
ầu nâuuuuu  Đăng lúc 3-7-2015 07:49 PM
ta ko mún làm hươu đâu nhé, gãy cái tay đó à, hiu hiu  Đăng lúc 3-7-2015 07:39 PM
Đang viết mà má, từ từ đi, nóng quá là gãy đó  Đăng lúc 3-7-2015 07:17 PM
cái fic sn của ta đâu? cái fic sn của ta đâu chàng hỡi, huhu  Đăng lúc 3-7-2015 07:01 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 3-7-2015 20:28:33 | Xem tất
em mới nhảy vào đoc chap 1

em bùn cười quá ss, em đang bị ám ảnh về bigbang nhất là gd rùi

đi rình mò hint nam nam của gri nyongtory á


coi clip nghe nhac ,nghe rap,bốn ngày liên tiếp em bi bấn loan rối trí haysao


Tôi bước trên hành lang rộng, thứ tôi cần hiện tại đó là sự yên tĩnh, nhưng tôi biết tôi không thể có điều đó cho khoảng thời gian nữa tiếng nữa trước khi tôi về nhà. Với vẻ bên ngoài của mình, tôi thích hợp làm một diễn viên thần tượng hơn là luật sư, điều gì khiến tôi chọn nghề này, đơn giản, nó gần y như nhau. Cùng bằng lời nói, thoại trong những kịch bản được viết từ một tay biên kịch nào đó, thì tôi vẫn không thích bằng việc tự tôi làm biên kịch kiêm đạo diễn và diễn viên.

Nổi tiếng đi cùng với tai tiếng, ừ thì hiện tại tôi vừa mới leo lên đỉnh vinh quang của Hollywood đấy thôi, chiến thắng một vụ kiện cho thân chủ tôi, một diễn viên hạng B với nhà tài phiệt cỡ lớn, lớn đến độ như thế nào thì tôi cũng biết đôi chút, tôi chỉ quan tâm đến những gì cần thiết cho công việc, nhất là tiền, tiền đối với tôi là thứ quan trọng nhất. Trong quan niệm của tôi, bất cứ thứ gì trên thế gian này cũng có một giá trị, mà giá trị đó được trả đi, mua bán, trao đổi đều bằng tiền. Không có tiền, mọi thứ sẽ không có cái gọi là hoàn hảo.



mà em đoc đoan này em cứ thấy như đang đoc rap á, méc cười quá, mà hợp làm rap ghê lun ss, mà giong điệu em đoc khúc đoc cũng giong đoc rap, vãi


chưa đoc xong nên ko bik tao hay wu,nhưng mà em mún nói vãi cho anh ban tự tin nhan sắc, tự tin tài năng,mác bệnh hoàng tử rùi, cái hiện lên mặc gd haa




hình như coi nhìu quá là nhập tâm thì phải, em đi đoc típ để đi sâu vấn đề

Bình luận

bởi thế Kyo phải yêu mẹ nhiều hơn đấy, nói đúng thì ss thấy gia đình kyo là lạ nhỉ  Đăng lúc 3-7-2015 09:56 PM
bởi vì em thấy đc sự tổn thương trong mắt me em, thế gian này ko còn gì làm em tin thì em nghĩ gì a,có phải em nên cảm ta ơn đào tao của gia đình ngoai em nhỉ  Đăng lúc 3-7-2015 09:52 PM
thì là chổ đấy đấy, không cần lo nghĩ  Đăng lúc 3-7-2015 09:45 PM
sướng chỗ nào?vô lo vô nghĩ ?  Đăng lúc 3-7-2015 09:33 PM
số Kyo sướng hơn hai đứa mình nhóc ơi ^^  Đăng lúc 3-7-2015 09:15 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách