|
CHƯƠNG XXIV
Sae dọn dẹp chén bát cho Jaejoong xong, cô về nhà dọn dẹp nhà, cũng không bày bừa gì cho lắm, cô tìm điện thoại, tìm mãi mới thấy nó nằm trên đầu tủ trong phòng ngủ của Il Woo, cô đem về phòng mình, vẫn còn pin đầy đủ cô mở máy… tròn mắt, toàn là những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Il Woo đến báo động… cô ngã nằm ra giường… hắn điên à, cái điện thoại của cô để trong phòng hắn tức bên hắn, hắn còn cố tình nhắn vào và gọi đến là sao, cô bắt đầu đọc tin nhắn… cái con người kiệm lời, toàn là những tin nhắn khó ưa… khó đọc, khó chấp nhận… nào là…
Về chưa?
Sao chưa về?
Về nhanh lên!”
Làm biếng trừ tiền!
Không về tôi đổi khóa cửa!
Có ngon thì đi luôn đi!
Y như mấy đứa choai choai nói chuyện với nhau… còn rất nhiều nhưng cô càng đọc càng thấy nhức đầu nên một lượt cô xóa hết… vừa xóa xong cô nằm vật ra giường vì mệt mỏi thì nghe tiếng:
*típ*
Báo có tin nhắn mới…
Cô cầm lên… lại là hắn, cô mở… cái điện thoại vuột khỏi tay cô…
“ Em đi đâu vậy?”
Sae xoay người không thèm trả lời, mặc kệ tôi như anh từng mặc kệ, anh đi đâu tôi có hỏi đâu, muốn quản lý tôi à, đừng hòng, thời gian trôi qua, cô lại nghe tiếng...
*típ*
Cô không cầm lên, nhưng cô xoay người nằm úp chống khủy tay lên, cô đưa ngón tay đến, nhấn phím mở tin…
“ Anh nhớ em!”
Sae rùng mình, gì đây trời hắn đang trêu ghẹo cô sao… chắc là thế, không bao giờ hắn để cô vui, để cô hài lòng cả, lúc nào hắn cũng muốn cô đau khổ vì hắn, còn lâu… cô thẳng tay xóa luôn hai cái tin vớ vẩn, tắt luôn máy…
Il Woo nhìn vào cái điện thoại trên tay, anh không chịu làm việc, anh đã thật lòng nói ra, nhưng Sae không tin thì thôi, vậy mà anh vẫn chờ đợi cái hy vọng mong manh cho thời gian trôi qua… anh bực bội, người ta đã hạ giọng với cô, mà cô còn làm giá ư, giá trị của cô bao nhiêu thì chỉ có tôi mới có quyền định đoạt, cô nên hiểu điều đó, anh gọi thẳng vào máy của Sae… nhưng chỉ có tín hiệu tắt máy, cái cảm giác không muốn anh làm phiền đây này, anh đứng lên đi ra ngoài… tôi sẽ hỏi tội cô…
Il Woo cho xe lao nhanh trên đường, sao anh lại bức tực khi không như ý bởi yêu cầu của mình từ Sae thế này, chỉ mình cô ta duy nhất, chỉ mình cô ta là người mà anh nói đi đằng đông thì không được đi đằng tây, bảo cô ngồi thì cô không có quyền đứng mà thôi… Lâu quá cô không nhận check nên quên mất giá trị và sức mạnh đầy quyền lực của đồng tiền rồi chứ gì… để tôi cho cô biết nhé…
--
Il Woo đi thẳng vào nhà, rồi vào phòng Sae, anh mạnh tay đẩy cửa bước vào, nhưng anh khựng lại, cái nhân dáng nhỏ bé đang nằm trên giường, ngủ ngon lành, anh bước đến, hơi thở thật sâu, gương mặt hiền hòa như đắm chìm vào một giấc ngủ không mộng mị, bình yên… anh ngồi xuống, bên cái dáng nằm nghiêng người, hai chân khép lại chồng lên nhau để lộ cặp đùi trắng, hai cánh tay cô cũng khép lại, để lộ khuôn ngực mềm mại phập phồng vì hơi thở nhẹ như mời gọi, anh bỗng thấy rạo rực, anh cúi xuống, chạm môi vào cái má phinh phính màu hồng cũng trưng ra trước mắt anh như mời gọi…
Sae giật mình tỉnh giấc khi cảm nhận ai đó đang chạm vào mình, cô quay ra chỉ để nhận lấy cái thân hình Il Woo ngã xuống, trên thân cô, thật nhanh hai tay Il Woo khóa chặt lấy hai tay cô, theo quán tính cô la lên, nhưng chẳng kịp la thì cô đã bị bịt miệng lại bằng đôi môi của hắn, ngang nhiên như chiếm hữu bờ môi cô… và thật dù cô có cố gắng ngậm chắc miệng thì cô cũng không làm lại hắn khi hắn đã cố ý, cô đành chịu trận, nhận lấy cái lưỡi đấy đang đặt để trong vòm miệng cô, đè chặt cái lưỡi của cô xuống, rồi xoáy mạnh, như lấy đi mọi hơi thở trong cô, cô ngước mặt lên thở dốc, nhưng chỉ khiến cho cái lưỡi đấy đưa vào sâu hơn, cô chỉ biết nuốt lấy dòng nước từ khuôn miệng đấy truyền qua miệng cô, không phản kháng mà thôi, bàn tay với những ngón tay mạnh bạo lướt trên thân thể cô, cô vội khép chân lại theo quán tính, nhưng cái khép chân của cô khiến cho bàn tay đấy di chuyển hướng phía sau một cách dễ dàng, trượt thẳng một đường khe lên phía trước thật nhanh và chính xác hơn mà thôi…
Il Woo theo bản năng mà đối đáp với Sae, thật em có làm gì thì một khi anh muốn em cũng phải cho anh mà thôi… Bởi gì? Bởi anh hiểu em còn hơn hiểu bản thân mình, anh chạm tay vào nơi sâu kín, đi bụi với ai, cho anh biết nào, để anh cũng sẽ cho em biết, em là của anh… Il Woo dời môi xuống cổ Sae, lướt môi lên cái cổ nhỏ như tìm kiếm, bàn tay anh đổi ra trước, giờ đây anh mặc nhiên chạm vào nơi nhạy cảm mà không phải e dè gì nữa cả…
Sae không khép chân lại nữa, vì làm sao thì cũng không thể làm lại hay từ chối bởi hắn rất biết cách đưa đường dẫn lối cho cô, biết cách làm cho cô đê mê đắm đuối bước theo hắn, toàn thân cô run rẩy bởi những ngón tay hắn miết mạnh nơi âm môn dù qua lớp vải, cô thấy rạo rực nên vội đẩy tay hắn ra.
Il Woo dời tay lên phần ngực của Sae, thật nhanh anh luồn tay tốc cái váy của cô lên, trong tích tắc mọi thứ như phơi bày trước mắt, anh kéo cái áo nịt ngực của cô xuống, rồi anh dùng cả hai tay mình giữ chặt lấy hai tay cô, đẩy cao lên đầu, khiến khuôn ngực cô căng lên, đầy sự khiêu khích, anh cúi xuống ngay điểm chính xác nhất, dùng răng…
-“ Áh…!”
Sae la lên, cô khẽ oằn mình bởi Il Woo dùng răng giữ lấy đầu ngực cô…
-“ Đau…!”
Cô hét lên, vùng vẫy, nhưng sự vùng vẫy đó chỉ khiến cho cô đau thêm mà thôi… Sae thả lòng người… cô biết rồi, cô càng phản kháng thì cô chỉ được nhận lấy sự đau đớn, cô đành hạ giọng…
-“ Il Woo… đau em…”
Il Woo nhả ra… dấu răng anh hằn sâu trên nhủ đầu màu hồng như một dấu đóng, anh ngồi dậy thật nhanh cởi luôn cái quần nhỏ của Sae ra…
Sae mặc kệ khi cô đang đưa tay giữ lấy đầu ngực mình vì còn đau rát… cô vội rùng mình khi môi Il Woo chạm vào đùi trong của cô, chẳng hiểu sao cô cảm nhận được những gì lúc nãy nên cô vội la lên…
-“ Đừng Il Woo, em xin anh…”
Il Woo nhướng người lên, anh nằm hẳn lên người Sae, mắt đối mắt… anh chỉ thấy đôi mắt màu nâu long lanh…
-“ Xin gì?”
Anh lạnh lùng hỏi:
Sae khẽ quay đi…
-“ Ở đó đau lắm! Răng anh bén lắm…”
Il Woo nhíu mày:
-“ Em đi đâu hai tháng nay?”
Sae đáp nhỏ:
-“ Đi chơi!”
-“ Em đi với ai?"
-“ Một mình!”
-“ Nói dối bị phạt đấy!”
Il Woo đưa tay xuống, lần này chẳng qua một lớp vải nào ngăn cản, khiến anh dễ dàng chạm vào hơn, anh bắt đầu miết nhẹ dọc theo khe.
Sae bối rối đáp nhanh.
-“ Thật mà, em đi một mình, sao anh đi chơi được, còn em thì không?”
-“ Vì em là của anh, anh chưa cho phép, em không được tự ý bỏ đi!”
-“ Anh chơi ăn gian!”
-“ Ừ, anh thích thế thì sao?”
-“ Thì…”
Sae không thể đối đáp được nữa, bởi ngón tay dài ấy đã đưa vào trong thân cô… tại sao cô lại phải chịu thiệt thòi như thế này, tại sao cô không thể kìm lại cái cảm giác khoái cảm này…
-“ Ưmmm… Il Woo… chúng ta… nói chuyện… đàng hoàng… Ưmmm”
Những thanh âm ngắt quãng bởi cái ngón tay đấy liên tục không ngắt quãng, khiến cô chẳng thể làm gì theo ý muốn lời nói của mình nữa… cô ngước mặt lên, nhắm mắt lại như chỉ biết nhận lấy, hưởng thụ hay chịu đựng, đều có cả… và tự dưng cô lại thích thế… thích người đàn ông này khẳng định cho cô biết, trước anh… cô cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối cần được yêu thương, cô lại đưa tay lên, đáp lại…
Il Woo như mọi lần đẩy tay Sae ra không cho phép cô chạm vào mình, nhất là chạm vào nơi nhạy cảm của anh, anh muốn làm chủ cho mọi thứ, không muốn để cho Sae thấy cảm xúc thật của anh, có vậy thôi…
Sae khựng tay lại, một lần nữa trái tim cô nhói lên đau buốt bởi sự khẳng định của Il Woo, cô quay đi chỉ biết nắm hai tay chặt vào tấm grap giường chịu đựng, tự dưng một lần nữa cô nhận lấy sự tổn thương từ người đàn ông này đem đến cho cô, giờ đây cô nên lao mình trốn chạy cho mọi thứ, nhưng sao cô lại yếu đuối đến mức chỉ biết nằm đấy, phơi bày mọi cảm xúc để mặc nhiên người đàn ông đó tha hồ thỏa mãn trên thân thể cô mà thôi, mặc nhiên rên rỉ như hòa vào cái thanh âm của sự cọ sát bởi những cú thúc đâu ra đó… sao cô không cố ngậm chặt môi, không bật ra cái thanh âm nào cả, sao cô không như cái ngày mình vô cảm nhỉ, mà dù cô có cố gắng giả vờ như thế nào thì nơi sâu kín của cô cứ bán đứng cô mà thôi, thật cô thấy sung sướng, khoái cảm tràn đầy bởi đang nhận lấy sự kích thích mạnh mẽ của Il Woo trao cho cô…
Il Woo như mọi lần, chỉ cần thấy Sae khép mắt, khuôn miệng hé ra buông lời khoái cảm thì như kích thích anh thêm mạnh mẽ, mặc nhiên làm theo bản năng của mình, anh muốn như thế này, em dưới thân anh, chỉ biết rên rỉ, nhận lấy, chịu đựng hay hài lòng mãn nguyện, thích thú cùng sự sung sướng hay đau đớn đến tột đỉnh anh không cần biết, chỉ biết như thế này anh mới có cảm giác thỏa mãn mà thôi… anh dứt điểm… nhận lấy cái thân thể nhỏ bé rung lên bần bật, anh đứng dậy… khi đã làm xong cái nhiệm vụ mà anh đã tự đặt ra cho bản thân mình, là cho Sae biết Sae là của anh… anh quay đi rời khỏi phòng một cách nhanh chóng như cái việc anh thỏa mãn một cách nhanh chóng từ một thân xác của một người phụ nữ mà anh muốn, có vậy thôi…
Sae co mình lại, cô đưa hai tay bịt chặt lấy miệng để khỏi tuôn trào cái cảm xúc nghẹn lòng, nghẹn lại hơi thở, trái tim cô như đập chậm lại, thôi thì cứ như thế đi, để nó khỏi phải biết đau đớn… để nó cứ chết đi, dù là chết từ từ… cô buông lời thì thầm cùng tiếng nức nở…
-“ Il Woo đáng ghét…”
Từng giọt nước trong mắt cô tuôn rơi, mặc dù cô khép chặt mi… cô đưa tay ôm lấy đầu… giữ cho nó khỏi phải tổn thương, khỏi phải quên đi những gì mà Il Woo đem đến, sự đau đớn mà cô không thể từ chối… cô bật dậy lao mình vào nhà tắm, xả nước hết cỡ, cô muốn gội sạch những đau thương trên thân thể cô, cô đưa tay lên chạm vào đầu ngực mình như muốn xóa đi… tất cả mọi thứ, rồi cô đưa tay xuống dưới dùng ngón tay đưa sâu vào thân thể mình cũng không thể lôi hết ra mọi đau thương, cô khụy xuống bật khóc nức nở… anh làm gì em thế này… Il Woo… em có lỗi gì với anh chứ, cái hợp đồng này, cái trò chơi này em không muốn chơi nữa, vì anh chơi ăn gian… có tiền là lớn lắm sao… đồ đáng ghét…
--
Sae đứng trước gương soi mình, cái thân thể lõa lồ chẳng làm cô thẹn thùng nữa, từ bao giờ nhỉ, có phải từ cái ngày cô làm người tình của anh Eric không, cô nhìn vào đầu ngực bên trái của mình, còn nguyên si cái dấu răng của Il Woo bây giờ nó đã có màu tím, cô quay đi thay đồ, ra ngoài mua thuốc, cô nhất quyết trong vòng hai ngày phải xóa đi cái dấu đóng đó.
Sae lái xe đi ra trung tâm mua thuốc, cô đi loanh quanh cho đỡ buồn, một mình cô chỉ có sự cô độc, cô về quán bar Adam chơi… lại hùa vào cùng bọn nhóc, nghe nó cứ khen cô nức nở, nào là xinh đẹp, lấy được chồng giàu có, rồi trao cho cô ánh mắt ngưỡng mộ, tự dưng cô lại thấy xót lòng… đừng bao giờ mà nhìn bề ngoài để đánh giá một thứ gì đó mấy em ạ… cô muốn thốt lên câu ấy, nhưng lại sợ cô So Young và anh Eric nghi ngờ rồi hỏi han, cô không muốn ai biết cả, xấu hổ lắm…
--
Thời gian cứ thế trôi đi…
Sae sống như mình đang phải sống, mọi thứ đều được cô che đậy bằng nụ cười giả dối, tự dưng cô sợ mọi thứ được phơi bày trước cái ánh sáng phũ phàng, cô trở nên yếu đuối trước Il Woo, mà không chỉ vì tiền của hắn, đầu óc cô, trí khôn cô như biến mất, cô từ chối, chẳng muốn nhìn nhận cái sự thật tàn nhẫn, cô lang thang suốt, như tránh được giây phút nào hay giây phút đó, cô bắt đầu lại thấy mệt mỏi.
Công việc cuối năm khiến Il Woo bận rộn, sàn chứng khoán lại nổi sóng gió, khiến anh không thể để lơi lỏng, anh dồn sức vào công việc, trong những lúc mệt mỏi nhất, người mà để anh nghĩ đến nhất chỉ có Sae… chẳng hiểu sao anh muốn mỗi lần về nhà sau một ngày làm việc căng thẳng, cô đón anh nơi cửa, rồi hỏi han anh, dù chỉ là một câu ngắn ngủi…
-“ Anh về rồi à?”
Nhưng tuyệt nhiên không, chẳng bao giờ anh thấy cô ở nhà mỗi khi anh về đến, lúc nào anh cũng thấy cô đi đâu đó, không thì lại qua nhà hàng xóm chơi với Jaejoong, chị Jenny, cùng John, lúc nào cũng thấy 4 người chụm đầu ăn uống, sao mấy người đó rảnh rỗi thế nhỉ, còn anh thì việc ngập đầu, đôi lúc anh muốn hét lên trước mặt Sae, giận dỗi như một thằng con nít…
-“ Sao cô không phụ tôi được việc gì vậy?”
Nhưng vẫn là không… từ bao giờ chữ “không” luôn đi trước mọi việc của anh, của những gì anh muốn, những lúc đó anh giận dỗi anh đều trút hết lên Sae, cô thinh lặng nhận lấy không phản kháng hay oán than, khiến anh càng lúc càng thấy đau đớn… chỉ có thể hiểu… em không thèm nghĩ đến anh… người mà giờ đây anh cảm thấy anh cần chia sẻ… rồi anh lại giận dỗi, không có từ em, thì anh đi tìm người khác, anh bắt đầu như xưa, đi chơi rồi cặp bồ… Ara theo đánh ghen, anh cảm thấy tức cười và sau cái tức cười đó anh lại càng thấy buồn hơn… sao em không như Ara vậy Sae…
Ara chẳng biết Il Woo sao nữa, mọi thứ chợt như thay đổi chóng vánh, giờ đây kẻ thù của cô lại không phải là Sae, mà là những con nhỏ choai choai, những con nhỏ không biết phép tắc là gì cứ theo Il Woo suốt, mà Il Woo trở chứng lại hùa cùng mấy con nhỏ đó, khiến cô bực bội, và cô cũng chẳng thèm giữ hình tượng gì nữa, bởi giờ đây cô chẳng còn gì cả để mà gọi là mất, cô chỉ còn có anh, ba má cô đã ly dị chính thức, gia tài đòi chia không công bằng, kiện ra tòa, chửi nhau không thèm giữ mặt mũi, công việc làm ăn gia đình bỏ dở dang, mọi thứ dần tan rã.
Tiếc công ty một tay ngày xưa ba mẹ gầy dựng, cô đành năn nỉ sang lại cho John, John bảo không có khả năng tiếp quản, cô đành năn nỉ anh Jaejoong, anh Jaejoong cũng lắc đầu, không biết ai cô đành phải năn nỉ chị Jenny, bị chị Jenny giảng cho một bài học, nhưng sao cũng được, giờ đây tâm huyết của cô đều đặt ở Il Woo, nên mặc ai la mắng chửi bới cô mặc kệ, từ bao giờ chẳng biết cô đã chai mặt rồi, cầm được một số tiền riêng phòng thân, là cách mà ba mẹ cô đã dạy cho cô trong một cái khoảng thời gian ngắn ngủi, cái khoảng thời gian mà cô chỉ nhận được đầy đắng cay hơn là hạnh phúc… đôi lúc cô mơ hồ không biết đi về đâu, bởi thế cô không thể buông Il Woo ra nữa.
--
John nhìn Ara tụt dốc, tinh thần lẫn thể xác, thì tự dưng anh thấy đau lòng, dù không còn yêu, nhưng tình bạn bao lâu nay vẫn còn đó, anh muốn giúp cô rất nhiều, nhưng chị Jenny không cho. Từ cái ngày ấy anh bảo buông xuống đấy, chị Jenny quản lý anh còn hơn con chị, bởi ba má đã giao anh cho chị Jenny, anh cũng bằng lòng chấp nhận làm con của chị vì anh đã biết thế nào là mệt mỏi, hơn nữa anh biết chắc dù anh có làm gì thì Ara vẫn không trở về với anh, nhìn cái cách cô ấy giữ Il Woo còn hơn là vợ giữ chồng, thế gian này thật có lắm điều buồn cười, Sae là vợ mà chẳng xen vào, còn Ara là gì, anh không thể khẳng định được nữa, vì Il Woo bây giờ rất bay bướm, cặp bồ lung tung, hắn đang làm gì thế, ôi chuyện của mình lo chưa xong, sao phải nghĩ đến chuyện thiên hạ, chị Jenny cảnh báo rằng phải lo việc công ty, rằng anh Jae không giải quyết những thứ hỗn độn cho anh nữa, anh Jae rất chìu theo ý chị Jenny, bởi thế anh không muốn tin cũng phải tin.
--
Jenny mệt mỏi khi phải quản lý cái thằng em trai lúc nào cũng xử xự mọi việc theo cảm tính, nó là đàn ông mà, nên lạnh lùng, tàn nhẫn một chút, như thế mới có thể làm chủ mọi thứ, như Jae, như Il Woo nè, nhưng không, nó lại có ý dòm ngó Ara, khiến cô phải dòm ngó nó luôn, ba mẹ đã giao nó cho cô, cô không thể buông nó ra, mặc kệ nó như ngày nào nữa, nó không còn nhỏ, nhưng sao nó như đứa con nít thế này, rồi mai đây, ba mẹ không còn, cô không còn, thì nó phải tự mình đứng trong cuộc sống này như thế nào, cô phải tìm cho nó một người phụ nữ mạnh mẽ, biết quản lý mọi thứ kể cả quản lý nó, nhưng với ai thì nó cũng đi chơi vài lần rồi từ chối, suốt ngày quanh quẩn bên cô và Jae, không thì đi cùng Sae suốt, cô biết Sae và nó như những người bạn thân, không thể có tình yêu, nhưng ở đời chẳng ai nói trước điều gì, biết đâu đó hai cái tâm hồn đồng cảm lại tìm thấy nhau thì sao, cô mệt mỏi quá, dạo này Jae lo việc riêng của Jae, chẳng để ý đến cô nữa, không ai san sẻ khi cô đã quen có người chia sẻ là Jae, giờ đây cô muốn từ chối mọi thứ, nhất là cái trách nhiệm làm chị của mình.
--
Jae cuối năm cũng như những người khác, bận rộn giải quyết mọi công việc, đâu chỉ có một công việc, anh làm nhiều thứ, chỉ để gì, dọn sẵn một con đường rộng lớn thênh thang thật đẹp đẽ dành cho Sae bước vào, để anh dìu em đi, mặc dù đến tận bây giờ anh cũng không có thể đưa tay ra mời em bước vào, anh cũng giữ nguyên mọi thứ, còn cố gắng làm cho nó tốt hơn, mọi thứ anh làm đâu phải cứ nhắm mắt là làm được, có mồ hôi, trí óc, và những xúc cảm của anh, và số thì đâu phải là số may mắn, để gầy dựng được ngày hôm nay anh đã bỏ ra biết bao công sức, không sao bởi vì em, anh có thể làm tất cả, như lời hứa với em năm nào, nhưng đến bao giờ em mới nhìn thấy…
Không… em không nhìn thấy nữa, em từ chối mọi thứ, đôi mắt màu nâu thật buồn, như không thèm đón nhận gì cả, mặc dù nụ cười vẫn rạng rỡ trên khuôn mặt xinh xắn, em biết đóng kịch từ khi nào vậy Sae… em làm anh lo lắng, tất cả mọi chuyện đang xảy ra anh hiểu rõ là gì, nhưng sao anh không thể giải quyết cho em, anh không có quyền mặc dù anh có khả năng… cho anh giải quyết cùng em, nhưng em lánh xa anh, để anh chỉ cảm thấy anh bị em bỏ mặc, với cái tội lỗi, không là của anh, nhưng không thể giải thích cho em hiểu… không thể…
--
Sae không đi chơi riêng thì cô qua nhà Jaejoong chơi với John vì John luôn bên đó, người mà bây giờ cô muốn ở cùng chỉ là John, nhưng cô biết qua đó suốt sẽ để Jaejoong hiểu lầm, nhưng cô không thể không qua, chỉ ở bên John là cô không thấy áp lực, qua đó thì dĩ nhiên cô thấy chị Jenny lúc nào cũng tình tứ với Jaejoong rồi, biết không thể tránh, dặn với lòng như không thấy, không nghe, không biết, nhưng lòng cô thì biết thế thôi, chứ tim cô nào biết thế, nó cứ thấy đau đau nhói nhói, những lúc đó thì cô bỏ đi, có hôm John đi cùng cô, có hôm không, bởi thế có hôm cô giải quyết được mọi cảm xúc, có hôm nó lại đong đầy gấp đôi, khiến cô như người say, chẳng biết đi con đường nào là đúng nữa.
--
Sae lôi cái valy ra, cô xếp đồ vào… cô quyết định đi du lịch một mình, đến đâu thì cô chưa biết, có lẽ cô tìm một nơi nào đó có không khí thoáng đãng, giờ cô có xe rồi, cô cứ đi đại rồi tính tiếp, cô nhìn lên lịch, ngày mai sinh nhật anh… Jaejoong, những cảm xúc ngày xa xưa chợt ùa về, cái ngày này giờ chỉ dành cho chị Jenny, hôm qua cô đã ngồi nghe chị Jenny lên kế hoạch tổ chức sinh nhật cho Jaejoong, tốt rồi, người ta có tiền để mua cho anh ổ bánh thật to, còn anh khỏi sợ ai đó dành mất phần, người ta cũng không cần anh bắt đền, tự ý trao cho anh một nụ hôn thật sâu trên môi, cùng những tiếng cười của bạn bè chúc anh sinh nhật vui vẻ, cái không khí ấy em không nên phá hỏng…
Anh quên mất rồi con bé nghèo hèn trong những đêm sinh nhật có tuyết của anh… lạnh lắm, ngọn nến nhỏ không bao giờ có thể sưởi ấm, mà nó dành mất, thổi cả những ước mơ của anh… em đi, để khỏi phải thấy những điều em không muốn thấy, không thể chúc anh hạnh phúc vì em chẳng muốn chúc anh hạnh phúc, em xấu xa thế đấy, thì sao… thì cũng không thèm anh trông chừng dạy bảo nữa, từ lâu rồi kìa… Sae nhét đại quần áo vào valy, mặc cho lộn xộn, tự dưng bực bội là sao…
Il Woo mệt mỏi bước vào nhà, anh đang bực tức bởi Ara lại phá đám, nhưng hôm nay cô ta như con điên lao vào đánh nhau với người ta, thật không giống với Ara ngày xa xưa, ngày mà anh từng ngưỡng mộ đến tôn sùng, như một nàng công chúa thanh khiết, dịu dàng đến độ không thể làm tổn thương, ôi thần tượng sụp đổ, anh biết cô ta ảnh hưởng gia đình tan rã, anh biết đó là một cú sốc lớn, anh cũng đã dành thời gian để mà an ủi, lo lắng chăm sóc rồi còn gì, nhưng cô phải tự mình đứng lên chứ, đâu thể dựa vào anh mãi, anh đến với Ara như là hai người yêu nhau cặp bồ, chứ đâu phải anh đến với tư cách làm ba phải nuôi con gái đâu trời… mệt mỏi không được chia sẻ giờ thêm việc, có ghét không, anh cũng chỉ là kẻ yếu đuối cần được yêu thương vậy, sao không ai yêu thương anh, mẹ và Sae, hai người phụ nữ mà anh để tâm không thèm quan tâm đến anh, bỏ mặc anh… đáng ghét… hai con người anh thương nhất, và cũng ghét nhất… tiền… hai người thật giống y chang nhau, chỉ biết có tiền là trên hết, anh cung phụng đầy đủ đến mức độ dư thừa tiền cho rồi, sao lại không yêu anh… là sao…
Il Woo khựng lại khi thấy Sae kéo cái valy to lớn đi ra… anh như không thể kìm chế được nữa, về nhà lại thấy cái cảnh này, như chỉ có cảm giác vợ mình bỏ nhà theo trai, anh bước đến chặn đường lên giọng:
-“ Đi đâu?”
Sae khó chịu khi nghe tiếng hét lớn vào mặt cô, cứ như là ba đang nạt nộ con gái, cô ngước mắt lên thách thức đáp lại:
-“ Đi chơi!”
-“ Ai cho đi!”
-“ Thích đi thì đi!”
-“ Nói lại một lần nữa xem!”
Sae lấy hơi, bộ tôi không dám nói sao.
-“ Thích đi thì đi đó!”
Il Woo vừa nghe xong, anh kéo mạnh tay Sae ra khỏi cái va ly.
-“ Muốn đi chứ gì, cứ thế mà đi đi nhé!”
Anh đẩy mạnh Sae ra cửa.
Sae té xuống, cô quay đầu ngước nhìn, tự dưng cái hình ảnh ngày nào đó hiện hữu trong tâm trí, đôi mắt màu nâu sâu thăm thẳm, cùng gương mặt sáng chỉ có sự lạnh lùng, cái động tác xô cô ra cửa y như cái ngày đấy ai đó đã từng xô cô ra khỏi xe… cô gượng đứng dậy, chẳng hiểu sao cái chân cô thấy đau nhói cùng trái tim cô như ngày xưa, cô run rẩy…
Il Woo quay đi, sập mạnh cửa kính lại…
Tiếng sập cửa cũng y như ngày ấy, cùng cái gương mặt quay đi, như từ chối… phía sau, cái ót phía sau của thằng nhóc tàn nhẫn… là hắn… sao bây giờ cô mới có thể nhận ra… hắn chính là thằng nhóc trên chiếc xe màu đen ngày nào mà không cho cô một chổ núp lại trách đau thương… Il Woo… Sae quay đi, lao mình trong bóng đêm không có gió nhưng có những bông tuyết rơi… cô như trốn chạy, bằng đôi chân khập khiễng, cùng nỗi đau, có cả sự sợ hãi…
Il Woo kéo đổ mọi vật trong phòng khách như mọi lần… em đáng ghét… anh không thể giữ em, vì sao… càng lúc anh cảm thấy tiền cũng trở nên vô dụng mất rồi… vậy mai này anh lấy gì để giữ em bên anh nữa… tại sao anh lại muốn giữ em bên mình, một con nhỏ vừa lùn vừa xấu xí, vừa không thục nữ, dịu dàng, quý phái, mọi thứ xấu xa trên đời này như chỉ có ở em, vậy mà anh lại cần, có lẽ anh cũng xấu xa nên chỉ cảm thấy xứng đôi với những gì xấu xa chăng… anh ghét em… Sae… Il Woo gục xuống khi mọi thứ đã tan tành… vỡ hết, không có thứ gì trọn vẹn, như cái tình cảm của anh dành cho em…
Jae đã thấy hết mọi thứ, anh lao đi trong bóng đêm đuổi theo Sae… anh đưa mắt nhìn quanh, hôm nay anh không để mất dấu em nữa, anh không ngu si chỉ để đứng một chổ để chờ đợi em như cái đêm mưa hôm nào… đừng trốn chạy anh… Sae…
|
|