|
CHƯƠNG XIII
Hiểu Tịnh ngồi trước khung tranh, cô cố gắng đè nén mọi xúc cảm mà cô chứa đựng trong 5 ngày qua, càng lúc nó càng đầy, ngập trong lòng… Cô dặn lòng… Không… không thể khóc, cho lỗi lầm của mình.
Cố gắng hướng mình đến những suy nghĩ tích cực. Nhưng 5 ngày rồi, nhóc biến mất, không để lại lời nhắn gì, cho cô và cho cả bác Viên… Chỉ có sự lặng câm. Cô chờ đợi, sự vô hạn mà cô dành cho nhóc… Cho thời gian lặng lẽ cứ trôi qua…
Hiểu Tịnh đứng dậy, đóng cửa bởi trời bắt đầu mưa. Tự dưng cô muốn ra đó… ngoài mưa… chỉ để khóc cùng trời, che đi những cảm xúc không thể làm ra vẻ lạnh lùng nữa… Nên cô mở cửa ra… Cô bước ra khỏi cửa… Không… Cô phải mạnh mẽ để đón nhận nhiều thứ phía trước, trong cuộc đời của cô…
Jae ở Sài Gòn bên chị Jae Hwa, thấy chị hoạt bát hơn, vui vẻ hơn, nói về công việc làm ăn mới, với những người bạn mới. Jae vui, nhưng cứ đến tối khi một mình anh lại nhớ đến Hiểu Tịnh… Rồi nhìn thấy chị Jae Hwa, anh lại ghét Hiểu Tịnh.
Cứ thế… anh mâu thuẫn trong từng giây phút. Cố gắng từ chối cảm xúc kỳ lạ trong tâm… Đến ngày thứ 6 thì anh không còn chịu nỗi nữa. Anh đi thẳng đến Đà Lạt… Viện lấy cớ công việc của mình chưa xong, mình không thể bỏ giữa chừng. Hơn nữa anh rủ chị Jae Hwa về Hàn nhưng chị lại không chịu… Thế là anh mạnh lòng làm tiếp cái công việc mà anh cho là cần phải làm cho xong bổn phận…
--
Jae không dừng lại bước chân của mình được. Anh chạy như điên cho quãng đường dài dù dưới trời mưa to… Chỉ để thấy dáng Hiểu Tịnh… Mong manh trước gió, trước hiên nhà, ngóng trông anh… Anh đã làm gì em thế này…
Hiểu Tịnh như không tin vào mắt mình bởi hình ảnh ai đó nhòe nhoẹt trong mưa to gió lớn. Cô run rẩy lùi lại, cố gắng kìm chế cảm xúc hờn tủi đang đến trong lòng cô… không… không thể…
Jae lao nhanh đến, vòng tay ôm lấy Hiểu Tịnh buông lời vội vàng…
-“ Nhóc xin lỗi… nhóc xin lỗi!”
Anh cúi xuống tìm đôi môi cô…
Hiểu Tịnh ngước lên đón nhận, cho khoảnh khắc thương nhớ… Mặc dù cô cảm thấy mình quá dễ dãi rồi… Jae đẩy nhanh Hiểu Tịnh vào trong nhà, anh đưa tay ra sau gài khóa cửa, vẫn tìm kiếm yêu thương trong khuôn miệng Hiểu Tịnh…
Anh xoay người đẩy Hiểu Tịnh vào góc tường, rồi ngồi xuống, tung cái váy của Hiểu Tịnh lên, tìm kiếm… trong bóng tối, giữa hai chân thon dài của Hiểu Tịnh…
Hiểu Tịnh bất ngờ chỉ biết đưa tay lên, giữ lấy cái đầu Tại Trung trong váy của cô, cảm nhận cái quần lót bên trong của mình bị tuột xuống, cảm nhận đôi môi lướt trên nơi sâu kín, cùng những ngón tay và cái lưỡi… Cô nhìn xuống… thật không thấy gì ngoài cái đầu nhóc nhấp nhô trong đấy, cái hình ảnh này thật kích thích nhục dục trong cô. Cô đưa một chân lên cao để hòa cùng nhóc… ngữa mặt lên trời, buông thả mọi cảm xúc, không muốn dừng lại gì nữa…
Jae thấy Hiểu Tịnh tự ý mở rộng chân cho anh, làm anh cũng không kìm lại nữa, như con sói đói đang thưởng thức món ăn thật ngon… Thỏa sức không e dè… Anh dừng lại, anh muốn thấy khuôn mặt Hiểu Tịnh, với đôi mắt thật sâu nhìn anh với cái nhìn đắm đuối. Muốn thấy đôi môi Hiểu Tịnh bật ra tiếng rên rỉ…
Anh đứng lên, kéo cái váy của Hiểu Tịnh xuống… một tay anh nắm lấy hai cổ tay của Hiểu Tịnh kéo cao đặt lên đầu Hiểu Tịnh, áp sát tường, một tay anh kéo chân của Hiểu Tịnh co lên, anh đưa chân mình vào, để chân Hiểu Tịnh gác lên đấy, mở rộng phần dưới của Hiểu Tịnh…
Anh áp sát thân mình vào một bên thân Hiểu Tịnh, đưa bàn tay còn lại xuống phần dưới, anh dùng ngón tay bắt đầu kích thích… Lần này thì anh có thể đưa tay vào rồi… Anh ụp bàn tay vào, rồi dùng ngón giữa đưa vào âm đạo, tìm kiếm điểm G, kích thích nó…
Hiểu Tịnh khẽ oằn người lại muốn thoát ra. Nhưng vô dụng bởi vì hai tay cô Tại Trung đã giữ chặt, cùng cái chân cô cũng thế… Thật nhóc biết cách giữ lấy cô mặc sức thỏa mãn… Cô cảm nhận ngón tay của nhóc chạm vào điểm gì đó miết mạnh, chỉ biết nơi đấy khiến cô cảm thấy sung sướng không thể tả, cô bật ra tiếng…
-“ Ưmmm………”
Rồi luôn miệng gọi tên:
-“ Trung… Tại Trung…………”
Jae mạnh tay hơn, thật như ý của anh, Hiểu Tịnh đang nhìn anh không rời bằng ánh mắt đắm đuối có chút nài nỉ van xin, anh dừng lại… nhìn Hiểu Tịnh thật nhỏ bé, mong manh trước anh, như cho anh biết em là của anh… mặc anh đùa giỡn, xâm chiếm, hưởng thụ, thỏa mãn…
-“ Ưmmm……… dừng… Trung… chị…”
Chị ư… Jae không bằng lòng, anh buông lời nhỏ nhẹ nhưng đầy khẳng định…
-“ Anh sẽ dừng với điều kiện em xưng hô đúng như ý anh mà thôi!”
Hiểu Tịnh khép mắt lại cố gắng chịu đựng…
Jae dừng tay, rút ra.
Hiểu Tịnh mở mắt thở ra như vừa mới được tha, nhưng cô không ngờ…
Jae đổi ngón tay, anh đưa ngón cái vào… tìm nơi khác trong con đường nhỏ hẹp.
Hiểu Tịnh cảm thấy dễ thở hơn bởi ngón tay này không làm cho cô khoái cảm gì nhiều…
Jae lại rút ra, lần này anh đưa hai ngón vào…
Hiểu Tịnh lại rên lên khi hai ngón tay đồng loạt chạm vào chổ đấy… Điểm G thì phải, cử động của những ngón tay lần này nhanh hơn, đầy kích thích hơn khi bên ngoài Jae dùng luôn cả ngón cái chạm vào đỉnh âm vật của cô. Cả bên trong lẫn bên ngoài được kích thích một lượt, cô không thể không buông lời van xin…
-“ Trung… chị… chị… em xin anh… em xin anh…”
Hiểu Tịnh không thể kìm lòng được nữa…
Jae mỉm cười rút tay ra, anh kéo cô đến cái bàn gần đấy, đẩy cô nằm úp xuống, rồi thật nhanh cởi quần mình xuống đưa cậu nhỏ vào từ đằng sau… nhấp liên tục, mạnh mẽ…
Hiểu Tịnh nãy giờ đã không thể kìm lòng với những ngón tay giờ là cậu nhỏ thì không thể chịu nổi… Cô rên la không biết đến xấu hổ hay mắc cở là gì nữa…
-“ Ưmmm… nhóc… đáng ghét…”
Jae cảm thấy thật sảng khoái… Anh hiểu câu đáng ghét của chị có ý nghĩa gì. Nhưng anh vẫn thích nghĩ như theo nghĩa đen của nó, để anh mạnh dạn làm chuyện đáng ghét hơn…
Jae dừng lại, anh rút cậu nhỏ ra, rồi xoay Hiểu Tịnh nằm ngữa lên, anh lại tiếp tục đưa cậu nhỏ vào, đồng thời đẩy hai chân Hiểu Tịnh lên cao dang rộng ra…
Hiểu Tịnh mở to mắt, khi cô đối diện với nhóc, chỉ để xem nhóc thật đáng ghét đến cỡ nào.
Jae dừng lại, anh cúi xuống… mắt đối mắt với Hiểu Tịnh, buông lời:
-“ Nói cho anh biết năm ngày nay em có nhớ đến anh không?”
Hiểu Tịnh đáp liền không cần suy nghĩ.
-“ Không!”
Jae nhận lấy sự giận dỗi của Hiểu Tịnh, anh thản nhiên tiếp:
-“ Vậy năm ngày qua em làm gì?”
-“ Làm việc!”
Hiểu Tịnh làm ra vẻ lạnh lùng, thản nhiên như Tại Trung.
-“ Vậy anh phải cho em nghỉ ngơi mới đúng nhỉ!”
Jae bước lùi lại… rời khỏi thân Hiểu Tịnh, anh kéo quần lên.
Hiểu Tịnh ngồi dậy, cô bước nhanh vào trong…
*Rầm*
Tiếng cửa phòng ngủ sập mạnh.
Jae bước đến trường kỷ, ngã ra… cảm thấy khó chịu, không hài lòng… anh xoay người vào trong, nhắm mắt lại…
--
Hiểu Tịnh lấy đồ đi tắm, thứ cảm giác chưa được đến đích khiến cô có chút tiếc nuối, nhưng… nhóc đừng hòng gài bẫy chị, chị không là con ngốc để nhóc điều khiển, muốn đến thì đến, đi thì đi…
Ôm quần áo ra đến ngoài, Hiểu Tịnh chợt khựng bước khi cô thấy Jae nằm ở trường kỷ xoay mặt vào trong với quần áo ướt trên người. Chỉ thấy cái dáng ai đó co lại, thật thấy thương mà thôi…
Cô bước nhẹ đến, hạ giọng… cảm giác giận hờn trong cô chẳng còn, thật cái nhân dáng đấy trước mắt chẳng hiểu sao khiến cô nghĩ… nhóc đang buồn chuyện gì đó, khiến cô phải chia sẻ mà thôi…
-“ Trung!”
Hiểu Tịnh gọi nhỏ…
Mặc dù Jae nhắm mắt nhưng anh đâu có ngủ, nghe giọng chị thật nhẹ, nhưng anh cũng không quay ra… Tối nay cô không chết thì tôi chết, bao nhiêu thứ tôi đã cất công nghĩ ra cho đoạn đường đến đây. Mọi thứ phải theo kế hoạch mà làm, không thể thay đổi nữa, món quà này tôi chỉ muốn tặng cho sinh nhật của chị tôi, và tôi có một người chị duy nhất để tôi yêu thương mà thôi… Không ai có quyền chia rẻ tình cảm giữa tôi và chị tôi yêu quý, nhất là cô… Hiểu Tịnh…
Hiểu Tịnh biết Tại Trung có nghe nhưng không thèm trả lời mà thôi, cô lại phải hạ giọng:
-“ Năm ngày qua nhóc đi đâu vậy?”
Nghe thế Jae mới lên tiếng:
-“ Nhóc vào Sài Gòn!”
-“ Có chuyện gì à?”
Jae xoay ra…
-“ Chẳng có chuyện gì cả!”
Hiểu Tịnh quay đi:
-“ Nhóc không muốn nói thì thôi vậy!”
-“ Nhóc đi mua thuốc cho chị!”
Jae vội lên tiếng, giả như muốn nói mà chị không thèm nghe nên chỉ biết dỗi hờn, Hiểu Tịnh dừng bước, nghe tiếp:
-“ Sáng hôm đó, nhóc ra chợ mua thuốc cho chị, gặp bạn, nó rủ đi uống cà phê, trên đường đi, nó bị xe đụng, nhóc phải đưa vào bệnh viện Đà Lạt, nhưng nơi đây không đủ phương tiện, bệnh viện liền chuyển nó vào Sài Gòn, nhóc lại phải đi theo khi nó không có ai thân thuộc ở đây cả!”
Hiểu Tịnh quay lại, bước đến:
-“ Vậy nhóc có bị sao không?”
Jae ngước lên, nhìn Hiểu Tịnh cố gắng làm ra vẻ thương tâm… bao ngày qua bên Hiểu Tịnh, anh hiểu tính cách của cô rồi.
-“ Không…”
Hiểu Tịnh nhận đôi mắt thật sâu, long lanh bởi một màn nước mỏng, khiến cô ngồi xuống, bên cạnh nhóc…
-“ Thật, là không sao chứ?”
Jae gật đầu:
-“ Không sao, nhóc không thể về liền, ở bệnh viện nhóc nhớ chị lắm, lo cho chị nhưng không thể, thật nhóc thấy mình vô dụng quá, mong rằng chị cũng lo cho nhóc, nhưng không, kể cả nghĩ xấu chị cũng không nghĩ cho nhóc, trong lòng chị không có nhóc tồn tại!”
Hiểu Tịnh đứng lên, kéo tay Tại Trung đứng lên:
-“ Nhóc đúng là nhóc! Đi tắm đi!”
Jae làm ra vẻ miễn cưỡng bước đi trong tiếng tiếp của Hiểu Tịnh:
-“ Chị ghét nhóc đấy, nhóc muốn đi thì đi, đến thì đến, làm như nơi đây là nhà chùa!”
-“ Phải đấy!”
Jae bước vào phòng tắm trong tiếng cười nhỏ của Hiểu Tịnh, cô quay đi, chuẩn bị bữa cơm cho Tại trung…
-“ Tịnh!”
Cô khựng bước quay lại, nhóc bắt đầu biết hỗn rồi, dám gọi thẳng tên cô ra như thế, cô quay lại, thấy nhóc thò đầu ra từ cánh cửa buồng tắm.
-“ Chị yên tâm, lần này là lần cuối, dù mai này có chuyện gì, nhóc bỏ đi thì nhóc cũng phải chào chị một tiếng!”
Hiểu Tịnh gật đầu nhẹ mỉm cười quay đi.
Jae đứng dưới vòi nước… Mai này khi xong việc, dĩ nhiên là phải chào chị một tiếng rồi mới đi rồi… Chị không giữ gì trước nhóc cả… là lỗi của chị… Anh quay nhìn mình trong gương… Lỗi của cô đã phải lòng tôi… Anh mỉm cười bên khóe môi… Cô biết tôi cười gian, sao cô lại thích chứ… Cô cũng chỉ là một người phụ nữ, phải nói là tầm thường mà thôi… chẳng còn giá trị gì…
--
Hiểu Tịnh ăn cơm trong lúc Tại Trung tắm. Bởi thế khi Tại Trung tắm xong, đi ăn cơm thì cô đi tắm… Tắm xong, ra ngoài thì thấy Tại Trung đã dọn dẹp xong, nhóc đang ngồi ở trường kỷ suy nghĩ gì đó, đôi mắt nhìn vào một nơi xa xăm, không định hướng, người nhóc tựa ra, hai tay soải thẳng ra 2 bên, đặt lên thành ghế, hai chân duỗi thẳng, nhìn cái dáng đấy như mời gọi khiến cô chỉ muốn lao đến, ngồi vào lòng, đối diện với nhóc, vòng cánh tay qua vai nhóc, cúi xuống tìm môi nhóc… Cô quay đi… cô đã nghĩ gì thế này? Cô cố giữ cảm xúc của mình…
Hiểu Tịnh đi ra ngoài, khóa cửa cẩn thận. Ngoài trời mưa vẫn rả rích, cô nhìn đồng hồ trên tường 9h30’ tối. Cô tắt đèn nhà ngoài, đi vào… dừng lại trước mặt Tại Trung, cô đưa tay chỉ đồng hồ trên tường.
-“ Trễ rồi, nhóc đi ngủ đi!”
Jae ngẩng lên, thấy chị xõa tóc ra, mái tóc dài ướt ôm lấy bờ vai nhỏ, ôm lấy khuôn mặt đầy đặn.
-“ Ừh!”
Nhưng anh vẫn không nhúc nhích… Chưa bao giờ có người nào có thể từ chối cái nhân dáng này của anh, anh tự tin với kiểu dáng này nhất. Biết bao phụ nữ chỉ cần thấy là lao vào lòng anh ngay liền tức khắc, bởi cái dáng mời gọi đầy quyến rũ này.
Hiểu Tịnh bước tới đứng đối diện với Tại Trung.
-“ Có chuyện gì cần nghĩ cũng nên để ngày mai nghĩ!”
Jae lại gật đầu.
-“ Ừh!”
Nhưng vẫn không đứng lên.
Hiểu Tịnh cúi xuống nắm lấy cánh tay Tại Trung kéo đứng lên.
-“ Đi ngủ nào, ngoan… bé yêu!”
Jae bật cười kéo mạnh Hiểu Tịnh đến bên mình.
-“ Chị là bé yêu thì có, hình như chị đâu biết sợ ma, rủ nhóc ngủ chung làm gì?”
Jae đặt tay lên hông Hiểu Tịnh kéo cô xuống.
Hiểu Tịnh bị Jae kéo mạnh, khiến cô chỉ biết ngồi xuống trên đùi Jae, toàn thân cô chợt rạo rực bởi cái tư thế mà lúc nãy cô hình dung ra, và rất thích.
Jae vòng tay ra thắt lưng Hiểu Tịnh để giữ cô lại, anh khẽ ngước lên, khi Hiểu Tịnh ngồi trên chân anh.
-“ Có phải muốn yêu anh không?”
Jae hạ giọng.
Hiểu Tịnh thinh lặng nhìn thẳng vào mắt Tại Trung, không thể trả lời, nhưng cô biết Tại Trung biết và hiểu cô nghĩ gì.
Jae không thấy Hiểu Tịnh trả lời, anh lại dang rộng hai tay lại đặt lên thành ghế, đáp gọn:
-“ Em làm đi!”
Jae ngước mặt lên, khẽ nghiêng đầu qua.
Hiểu Tịnh cúi xuống cái gương mặt mời gọi đấy, với đôi môi khẽ cong lên, cô nhẹ nhàng chạm vào… từ từ cảm nhận… thứ tình yêu mà đã ngủ quên trong cô, một lần khẳng định, xem đây có đúng thật được gọi là tình yêu không?
Lâu rồi để cô không biết hay sao? Ừ… đúng đấy, và có cả sự nghi hoặc cho bản thân mình… Một lần nữa để yêu, lại với là một thằng nhóc, khiến cô không có tự tin cho mọi thứ… thử một lần… đầu… chủ động…
Jae quyết không làm gì cả… Cô thích thì cô cứ làm, anh sẽ không phản kháng, để xem cô yêu tôi như thế nào… để xem cô biết đam mê như thế nào, ham muốn tôi như thế nào, có thể buông tôi ra được không… Để tôi có thể tự tin đứng trước mặt cô khẳng định rằng… Cô thuộc về tôi, mặc tôi tùy ý sử dụng mà thôi… thân xác của cô, trái tim cô, tâm tư cô, lý trí cô, kể cả hơi thở của cô cũng thuộc về tôi tất cả… đáng đời cô… không thể giữ lòng…
Hiểu Tịnh di chuyển môi xuống cằm, qua cạnh hàm, với môi cô chỉ có như thế, chạm nhẹ… Khi cô chưa có thể khẳng định chắc chắn tình yêu của mình… Hai tay cô vòng qua cổ Tại Trung, Tại Trung yên lặng hưởng thụ, không đáp lại gì cả… Nhóc muốn chị khẳng định à… ừh, chị khẳng định cho cả hai chúng ta biết nhé…
Jae khẽ nghiêng đầu qua, để cho đôi môi Hiểu Tịnh lướt nhanh hơn, nhận lấy bàn tay cô đang gỡ từng cái nút áo anh đang mặc, bằng đôi tay run rẩy… khiến anh nghĩ, chị đang cố làm lỗi ư… Trong chuyện này chị cũng nghĩ là không nên đúng không… Phải… Đây là thứ tôi muốn từ cô đấy, biết không nên làm cũng muốn làm, như cái việc cô chiếm lấy người yêu của chị tôi…
Hiểu Tịnh chạm hai tay vào khuôn ngực Tại Trung… Cô không biết, cũng không có kinh nghiệm gì, nhưng cô nghĩ, nếu cô thích gì, chắc là nhóc cũng thích thế, nên cô mạnh dạn dùng hai tay mơn trớn đầu ngực của nhóc.
Jae bắt đầu cảm thấy sự khác lạ trong cái việc không lạ với anh, khi Hiểu Tịnh đang mơn trớn, vuốt ve đầu ngực của anh, nhưng cái bàn tay của cô ta thật lạ, không như những người phụ nữ khác, mà hiện tại anh không thể hình dung, khẳng định sao nó lại là lạ như thế…
Hiểu Tịnh rời khỏi đùi Tại Trung, cô quỳ dưới đất, đưa môi đến nơi đầu ngực trái của Tại Trung… đưa lưỡi ra, liếm nhẹ, tay còn lại cô vẫn đặt lên đầu ngực phải, se se cái núm nho nhỏ…
Jae nhìn xuống, hết đưa mắt qua phải rồi trái… chỉ thấy cái mũi của Hiểu Tịnh chạm vào làn da anh, cảm nhận đầu lưỡi đang lướt trên đầu ngực anh, cùng những ngón tay nhè nhẹ se lấy đầu núm… anh bắt đầu cảm thấy rạo rực… nhưng quyết vẫn không hành động đáp trả…
Hiểu Tịnh đưa môi xuống dưới… đến đâu cô cảm nhận được hơi thở của Tại Trung đến đó, cô dừng lại, đưa tay lên, nút quần của Tại trung gỡ ra, luồn vào khóa kéo, kéo xuống, cô ngẩng lên, thấy Tại Trung nhìn mình không rời, cô ra hiệu…
Jae khẽ nhích mông lên cho Hiểu Tịnh cởi cái quần dài của anh ra.
Hiểu Tịnh ngồi dưới đất, cô kéo Tại Trung ngồi xích ra mép trường kỷ.
Tại Trung ngã người ra ra chếch góc 45 độ, nhưng anh sẽ vẫn thấy khuôn mặt Hiểu Tịnh cùng hành động của cô…
Hiểu Tịnh cúi xuống… đưa mặt mình vào giữa hai chân Tại Trung khẽ dang rộng… Trước mặt cô, qua lớp vải của quần chip màu đen, vật đàn ông trong đấy đang như muốn giải thoát… Nhưng cô không vội, cô thích từ từ khám phá, cô đưa miệng mình đến, dùng môi hôn lên đấy…
Jae bắt đầu ra lệnh cho lý trí mình hoạt động, bởi anh thấy Hiểu Tịnh bắt đầu kích thích nhục dục trên thân anh, nơi nhạy cảm nhất… Anh khẽ nắm chặt hai tay chịu đựng khi Hiểu Tịnh đang dùng răng cạ mạnh vào cậu nhỏ đang bị nhốt lại bởi cái quần chip mà cô ta chưa chịu cởi ra… cảm nhận những cái răng cưng cứng cào vào làn da nhạy cảm của cậu nhỏ… anh bắt đầu thở sâu…
Hiểu Tịnh đưa tay lên, nhưng cô vẫn không rời miệng mình nơi đấy, cô từ từ cởi cái quần Chip của nhóc xuống…
Jae lại nhích mông lên, để Hiểu Tịnh tuột cái quần anh ra khỏi thân anh, giờ đây chỉ còn cái áo như là vắt trên vai anh mà thôi, anh gần như nguyên thủy trước cô rồi, trong khi cô còn nguyên si, cái cảm giác có khi nào cô chơi anh không… ừ, mà đúng đấy chứ, cô đang chơi anh đó mà…
Hiểu Tịnh đưa tay lên, chạm vào cậu nhỏ của Tại Trung khi nó đang ngóc đầu sừng sững trước mặt, cô cúi xuống đưa lưỡi ra, chạm vào quy đầu, bắt đầu liếm xung quanh…
Đôi môi Jae bắt đầu mở ra, vẫn thế anh đang dùng lý trí chỉ huy con tim mình, nhưng khó có thể kìm lại mọi thứ…
Hiểu Tịnh đưa lưỡi liếm dọc theo thân cậu nhỏ, rồi cô khẽ hé miệng ra, ngậm trọn… Cô bắt đầu khóa môi thật chặt, đồng thời rút ra, rồi đưa vào bằng khuôn miệng của mình… Cảm giác này thật hứng khởi, cô lại chẳng biết xấu hổ, thế là cô cứ làm theo bản năng mong muốn của mình, chỉ để cho Tại Trung…
Jae không thể kìm lại nữa, anh bắt đầu bật ra thanh âm nho nhỏ…
Nghe được tiếng rên rỉ của đàn ông, nhất là tiếng của Tại Trung khiến cho Hiểu Tịnh thấy thích thú, cô làm nhanh và mạnh hơn, cô đưa tay lên chạm vào tinh hoàn đánh phẩy khi bây giờ chúng chỉ còn là một… âm ấm mềm mềm…
Jae ngước mặt lên, anh buông thả cho mọi cảm xúc của chính mình, cũng chẳng dấu diếm gì nữa, chẳng để lý trí làm chủ, bây giờ đây chỉ có nhục dục làm chủ con người anh mà thôi…
Hiểu Tịnh dừng lại, cô đứng lên, trước mặt Tại Trung, luồn tay vào váy, kéo cái quần lót của mình xuống, ngoài ra cô không cởi thêm gì… cô bước tới đưa tay lên cởi cái áo của Tại Trung ra…
Jae cảm thấy kích thích, bởi giờ đây mình đã thật sự hoàn toàn nguyên thủy trước Hiểu Tịnh, nhưng cô thì lại không… anh nhìn xuống nơi đấy, qua lớp váy mỏng, vẫn không thấy gì khi anh biết cô đã tự cởi quần lót của mình ra… Cảm giác anh thuộc về người phụ nữ này, hoàn toàn… thử xem… có thật vậy không, nghĩ thế nên anh không đòi cái quyền được gọi là bình đẳng, hơn nữa anh thích để cô tự cởi hơn.
Hiểu Tịnh kéo váy của mình lên, cô đưa chân trái lên trước, chống gối lên ghế, bên hông Tại Trung, rồi đưa chân còn lại lên, cô đang quỳ trên ghế, trước mặt Tại Trung, luồn tay xuống dưới, giữ lấy cậu nhỏ của Tại Trung, rồi đưa thân dưới đến, chạm đầu cậu nhỏ vào đúng ngay âm đạo của mình, nhưng cô không hạ thân xuống, cô cần chút phụ liệu để dễ hành động tiếp tục cho cuộc ân ái, cô đưa đầu cậu nhỏ cạ vào phần nhạy cảm của mình, lướt lên xuống, cho đỉnh đầu khất thấm đẫm vào thứ gọi là nước nhờn để giúp sự ma sát dễ dàng, để cô không bị đau như lần đầu.
Jae cảm thấy thích thú, bởi anh đang cảm nhận sự va chạm dịu dàng này, khiến cho cậu nhỏ anh cũng thích thú đến nỗi nó nở to hết cỡ.
Hiểu Tịnh giữ đầu cậu nhỏ đúng ngay lỗ âm đạo, cô hạ thân xuống… từ từ, đưa cậu nhỏ vào, đến khoảng một chút, cô dừng lại… mắt cô không rời khỏi mắt Tại Trung.
Jae đón nhận ánh mắt của Hiểu Tịnh, một đôi mắt thật đẹp, hiện tại trông nó như mặt hồ thu yên ả, không gợn sóng, dù là li ti, khiến anh chìm vào đấy, lặng yên hưởng thụ, chờ đợi…
Hiểu Tịnh hạ thân xuống thật nhanh, khiến cho…
Jae giật nảy mình lên, bởi hành động của Hiểu Tịnh làm anh bất ngờ, đem đến cảm giác không thể tả, trong tích tắc nuốt trọn cậu nhỏ, nhưng sao như anh cảm thấy cô đang nuốt trọn cả tâm tư anh trái tim anh thế này…
Hiểu Tịnh bắt đầu tạo sự ma sát, cô nhổng mông lên, để cậu nhỏ tuột ra, gần đến quy đầu, gần như tuột ra khỏi thân cô, rồi hạ thân xuống thật nhanh…
Jae không thể nghĩ, nếu như anh không hưởng thụ cái trinh nguyên của Hiểu Tịnh thì anh sẽ nghĩ cô là gái chuyên nghiệp rồi, thật cô rất biết cách yêu đàn ông, làm cho đàn ông say đắm, người phụ nữ lăng loàn mà khiến đàn ông không thể từ chối, khiến đàn ông đam mê, sẵn sàng bỏ mọi thứ để lao theo…
Hiểu Tịnh bắt đầu nhấp nhanh hơn cho mong muốn của cả hai, trước mặt cô, Tại Trung với gương mặt xinh đẹp, đôi mắt khẽ nhắm lại hưởng thụ, khiến cô thấy nhóc rất đáng yêu, nhóc hài lòng rồi chứ, đừng dỗi hờn với chị nữa, bất cứ thứ gì nhóc muốn chị có thể cho nhóc, vì… có lẽ chị đã yêu nhóc thật rồi…
Jae cảm nhận con đường chật hẹp dần siết chặt lấy cậu nhỏ, anh nghẹn lại trong từng hơi thở, buông lời vô thức…
-“ Tịnh… anh yêu em…”
Hiểu Tịnh giữ nguyên, cô không sợ vì đã uống thuốc ngừa… đón nhận tình yêu của Tại Trung… cô vòng tay ôm lấy Tại Trung, gục đầu vào hốc cổ nhóc, buông lời thỏ thẻ…
-“ Nhóc hài lòng rồi chứ?”
Hiểu Tịnh khẽ nấc lên, không thể kìm chế cái bản năng cùng cảm xúc của mình…
Trái tim Jae khẽ thắt lại, quặn đau, khi nhận lấy sự hờn dỗi của Hiểu Tịnh… không… không thể…
Hiểu Tịnh ngẩng lên, nhìn Tại Trung, một giọt nước trong mắt cô rơi xuống, cô biết… chỉ một giọt duy nhất cũng đủ để cô bán đứng bản thân mình trước Tại Trung…
|
|