|
Chương 26: Kì nghỉ khó quên (phần 2)
Bữa tối hôm đó, tất cả mọi người đều bất ngờ. Hai người bất ngờ đầu tiên là Byul và Bi; căn bản vì họ loanh quanh trong bếp nhưng chẳng giúp được gì, chỉ có thể đứng đơ ra nhìn Woo Jin thoăn thoắt nấu ăn. Còn mấy người còn lại thì ngạc nhiên khi đủ các món theo yêu cầu được đưa ra; tiếp theo đó là ngỡ ngàng lúc bắt đầu ăn; rồi ồ lên kinh ngạc tán thưởng; rồi nếm thử món của nhau trong hào hứng…
Trong khi Gong Tae Kwang bận rộn vừa ăn vừa khen loạn lên thì Han Yi An vẫn cắn chặt răng chẳng nói năng gì mặc cho mọi người trò chuyện rôm rả.
_ Trời…bọn mình chỉ cố tình làm khó cậu thôi mà cậu có thể nấu tất cả chỗ này thật hả? Lại còn rất ngon nữa! – Shi Jin vừa tận hưởng món pasta vừa cảm thán.
_ Đúng là rất bất ngờ! – Cha Song Joo vừa cười với Shi Jin, Eun Bi vừa gật gù. Eun Bi cũng nhất trí với họ. – Sao cậu lại có thể nấu ăn giỏi vậy?
_ À… chỉ là tôi từng phụ việc cho nhiều kiểu nhà hàng Âu Á nên có biết qua cách chế biến mấy món này! – Jin điềm tĩnh đáp vẻ khiêm tốn – Bà ngoại tôi còn từng là bếp trưởng ở một số nhà hàng Pháp và Hàn Quốc, thế là tôi cũng học được đôi chút.
_ Lợi hại thật. Woa…nói thế này quả là không phải, nhưng cậu hoàn mỹ thế này làm tôi có cảm giác hoàn toàn không thật tí nào – Shi Jin vô tư nhận xét.
Woo Jin lịch sự đáp lại với nụ cười thân thiện hiếm thấy. Byul liếc nhìn Jin, không giấu được sự ngạc nhiên cùng với vẻ tự hào…
Bữa tối qua đi với đầy niềm vui.
.
Tranh thủ khi mọi người đang dọn dẹp, Jin đã kéo tay Byul đưa ra ngoài vườn hít thở.
Cậu cởi áo khoác ngoài khoác thêm cho cô trong lúc cả hai ngồi xuống chiếc xích đu nhỏ.
_ Thực ra anh không cần phải làm vậy đâu – Byul mở lời trước.
_ Chuyện gì hả em? – Jin có vẻ không hiểu.
_ Chuyện nấu ăn hôm nay, và cả chuyện cởi mở với bạn bè em nữa…
_ Họ là bạn em mà. Chỉ cần mọi người đều thoải mái là được. Anh cũng rất vui. – Jin nhẹ nhàng vuốt tóc Byul nói rất thật lòng.
Byul bất giác lại mỉm cười. Cô đi đâu để tìm được một người bạn trai vừa tâm lý vừa dễ thương như thế này đây chứ? Cái cảm giác được chở che và thấu hiểu làm Eun Byul thấy ấm áp kinh khủng.
_ Thế anh cần nói gì với em nào? Cái chuyện lúc chiều mà anh bảo tối sẽ nói ấy?
_ À. Em biết đấy. Mai là đêm giáng sinh đầu tiên của chúng ta – ánh mắt Jin sáng lên vẻ bẽn lẽn đáng yêu chưa từng thấy – Cùng anh đi đến nơi này nhé?
Lời rủ rê đi chơi đêm Noel giữa hai người yêu nhau lẽ ra đơn giản có thể chỉ là “Đi chơi nhé?” bỗng chốc trở nên trịnh trọng và huyền bí vô cùng.
_ Gì thế này? Sao có vẻ bí ẩn vậy? – Byul nghiêng đầu đưa tay lên véo yêu má Woo Jin.
_ Vậy nhé! – Jin cũng nghiêng đầu rồi ngả về phía trước để trán cậu cụng nhẹ vào trán Byul; đôi mắt không có vẻ gì là có ý định tiết lộ cho cô biết về đêm-giáng-sinh-đầu-tiên của hai người mà cậu đã lên kế hoạch.
_ Em biết rồi – cô gật đầu đầy hạnh phúc.
.
Xa xa từ cửa sổ, Han Yi An nhìn về chiếc xích đu và thấy tim mình thắt lại. Cậu cắn răng trong vô thức cùng đôi mắt long lên sòng sọc. Yi An nhận ra mình không thể im lặng lâu hơn được nữa.
.
Cũng cùng lúc đó, Eun Bi vô tình chứng kiến thái độ của Han Yi An cùng cảnh tượng ngoài cửa sổ.
Bi thở dài và cười nhạt. Linh cảm mấy ngày qua của cô là đúng; giờ cô đã chắc chắn sự lạnh nhạt của Yi An là xuất phát từ đâu. “Quả nhiên cái gì không phải của mình thì cuối cùng sẽ vẫn không phải là của mình” – Bi thầm nghĩ. Cô chẳng trách Han Yi An, ít ra thì cậu ấy cũng thành thực không coi cô là Go Eun Byul nữa.
Bi bồi hồi nhớ lại lần đầu tiên mình say nắng Han Yi An, là lúc cậu ấy nói rằng “Hãy tin vào chính bản thân cậu”! Dù cho đó là những lời nói với Go Eun Byul, cô gái mới lớn chịu nhiều tổn thương tinh thần qua năm tháng rồi mất trí nhớ tạm thời như Bi đã không thể ngăn bản thân mình rung động trước Yi An.
…Vì cậu ấy thật sự ấm áp, mặc cho hơi ấm đó chẳng thuộc về cô.
.
Khuya hôm đấy, Han Yi An gõ cửa phòng Woo Jin.
.
_ Có chuyện gì vậy? – Jin mở cửa rồi bình thản nhìn Han Yi An như biết trước thể nào cậu ta cũng đến.
_ Ra ngoài phòng khách nói chuyện đi! – Han Yi An lạnh lùng nói.
Jin nhìn Han Yi An bước về phía phòng khách, nghĩ ngợi vài giây rồi sập cửa phòng lại và đi theo.
.
_ Chúng ta quyết đấu đi! 100m hay 400m tùy cậu chọn – Yi An lên tiếng sau khi Woo Jin đã ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
_ Được thôi! – nụ cười nửa miệng ngạo mạn hiện lên gương mặt Jin, cậu nhận lời chỉ sau một tích tắc.
_ Nếu tôi thắng, cậu hãy tránh xa Go Eun Byul ra! – Yi An đưa điều kiện với vẻ khó chịu.
_ Không được – Jin nhún vai lắc đầu, môi vẫn mỉm cười.
_ Sao cơ? – Yi An ngạc nhiên, rõ ràng cậu ta vừa nhận lời thách đấu và hoàn toàn hiểu ý nghĩa của cuộc so tài này.
_ Tôi nói là không được! – Jin chậm rãi khẳng định lại một lần nữa – Tôi không từ chối bất kì lời thách thức nào, nếu cậu nói về thể thao. Nhưng nếu là kiểu so kè điều kiện như vậy thì tôi không chấp nhận.
_ Tại sao? – Han Yi An bắt đầu bộc lộ vẻ mất bình tĩnh. Dù vậy, cậu vẫn cố khiêu khích Kim Woo Jin cho bằng được. – Cậu sợ à?
Jin không kìm được giọng cười khẩy phát ra từ miệng mình.
_ Nếu cậu nghĩ lần đó cậu thắng được tôi nghĩa là cậu có thể thắng tôi được lần nữa, thì cậu nhầm to rồi! – Jin nói một cách nhẹ nhàng – Còn về lý do, lúc cậu thua tâm phục khẩu phục rồi tôi sẽ nói nhé? Hẹn cậu sáng ngày 26 ở hồ bơi lớn ở tòa nhà trung tâm! Nó nằm ở chỗ chúng ta check-in lúc mới đến ấy! Từ giờ tới đó, chúc cậu luyện tập vui vẻ.
Nói xong thì Woo Jin đứng dậy bỏ về phòng ngủ, để lại Yi An vừa ngỡ ngàng vừa bực tức. Muốn khiêu khích đâu ngờ lại cảm thấy bị khiêu khích ngược trở lại, Han Yi An hơi bất an…cậu không hiểu tại sao Kim Woo Jin lại tự tin đến thế, lại còn biết rõ chỗ này có hồ bơi và “tốt bụng” chỉ chỗ cho cậu tập luyện.
Han Yi An nhìn về phía cửa phòng Kim Woo Jin rồi nghiến chặt răng, cậu tự nhủ bản thân: “Nhất định phải thắng!”… Nếu cậu thắng, cậu sẽ bày tỏ lòng mình với Eun Byul…
.
Giữa bóng tối của căn bếp, Byul và Bi im lặng nhìn nhau ái ngại. Họ rời phòng để xuống bếp uống nước rồi tình cờ nghe được cuộc thỏa thuận của Han Yi An và Kim Woo Jin; tình thế không tiện bước ra nên cuối cùng lại trở thành “vô tình nghe lén”.
Sau khi Han Yi An đã trở về phòng, Byul mới dắt tay Bi ra khỏi bếp và rồi cả hai cũng lặng lẽ quay lại chiếc giường ngủ.
Byul hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thực sự thì Byul không bận tâm đến tình thế của hai chàng trai kia bởi câu trả lời cho sự lựa chọn giữa hai người chỉ có một: Woo Jin; nhưng cô thấy lo ngại cho cảm xúc của Bi và cảm thấy có chút thất vọng về Han Yi An. Thêm vào đó, sự bình thản của Bi càng làm cho Byul thấy lo lắng…
Bi vốn dĩ đã biết từ trước nên giờ cũng coi như là đã chuẩn bị tâm lý. Cô chỉ cười và tiếp tục việc trò chuyện trước lúc ngủ với chị mình. Đơn giản là vì cô không muốn mình trở nên đáng thương trong mắt của chị, cũng như không muốn chị phải áy náy.
Bi chắc không biết rằng Byul yêu thương cô nhiều như thế nào…cũng như ái ngại về chuyện Han Yi An nhiều như thế nào…! Dù cho, chuyện với Han Yi An, Bi mới là người đến sau.
.
Ngày hôm sau, Han Yi An để lại tờ giấy nhắn rằng cậu ta bận tập luyện nên mọi người cứ đi chơi vui vẻ. Thế là Shi Jin và Song Joo xuýt xoa tiếc nuối, còn Tae Kwang thì chẳng quan tâm…riêng những người đã biết chuyện thì im lặng lảng sang chuyện khác.
Jin dẫn mọi người đi dạo trên núi rồi ra bãi đá ngắm biển đến tận hoàng hôn. Hầu như những nơi đẹp nhất ở khu vực này đều được Jin đưa đi tham quan và giới thiệu tỉ mỉ, y như một hướng dẫn viên du lịch thực thụ.
_ Này, cậu có từng làm hướng dẫn viên không thế? – Gong Tae Kwang hỏi thay mọi người đang thích thú thắc mắc.
_ Không! Tôi từng đến đây với gia đình một người bạn thôi! Lúc đó có hướng dẫn viên chuyên nghiệp, thế nên cũng có nghe chút thông tin rồi kể lại vậy thôi – Jin đáp; rồi chỉ tay về phía xa xa – Khu biệt thự chúng ta đang ở kia kìa.
_ Woa…Nhìn từ chỗ này… vừa có núi, vừa có biển, lại thấy hoàng hôn lãng mạn ghê!!! – Shi Jin cảm thán.
_ Đúng là đẹp thật… – Song Joo khoác vai Bi và Shi Jin đầy mãn nguyện.
Trong lúc đó, Jin lặng lẽ tiến đến cạnh Byul rồi đưa tay vén lọn tóc còn vương lại trên gương mặt xinh đẹp và mạnh mẽ. Cô quay sang nhìn vào mắt cậu rồi mỉm cười. Khoảnh khắc đó, không gian bao la rộng lớn dường như chỉ còn họ với nhau…
Tae Kwang một mình ngồi trên mõm đá nhìn hoàng hôn buông đầy cô đơn và tâm trạng. Gương mặt cậu ánh lên điều gì đó thật buồn bã… Bi cũng vô tình thấy được nét mặt của Kwang nhưng lại không tiện lại gần để hỏi.
Họ chỉ ở đó thêm năm phút cho đến khi mặt trời lặn hẳn thì bị Jin gọi ra xe đưa về.
.
_ Hôm nay mọi người tự lo bữa tối nhé. Tôi có mua thức ăn, và cả mì gói đầy đủ rồi!! – Jin mở kiếng xe nói ra ngoài khi mọi người đã bước ra khỏi xe chuẩn bị đi vào nhà. Tất nhiên Byul thì vẫn còn ngồi ở ghế cạnh tay lái vì cậu đã nắm tay giữ cô lại.
_ Ồ…– Song Joo lập tức hiểu ý – Vậy các cậu đi chơi vui vẻ nhé!
_ Cáo lỗi! Và cám ơn mọi người nhé!! – Jin nháy mắt rồi kéo kiếng xe lên, nổ máy, lái xe đi rất nhanh.
.
_ Này, chúng ta đi đâu vậy? – Byul tò mò, cô cảm thấy chỗ mà Jin sắp đưa cô tới không gần chút nào…xe chạy nãy giờ cũng phải 40km rồi.
_ Nơi mà trên thế gian này, em là người duy nhất anh sẽ đưa tới đó… – Jin liếc nhìn Byul rồi đôi môi và ánh mắt cậu cùng lúc mỉm cười, toát lên vẻ háo hức.
|
|