|
Tác giả |
Đăng lúc 24-6-2015 21:13:09
|
Xem tất
Chương 8: Những cuộc gọi phương xa.
Thấm thoắt Byul đã ở đây được ba tháng. Những ngày đầu tiên cứ như mấy thước phim quay chậm rồi được ai đó bấm nút tua nhanh dần vậy. Nhắm mắt lại cô như nhìn thấy mình-của-ngày-hôm-qua kéo vali đặt chân đến nước Úc, thế mà giờ đây mọi thứ trở nên thân quen đến vô cùng. Ba tháng, nước Úc tuyệt vời hơn là cô nghĩ… Bỗng nhiên cảm thấy muốn nói chuyện với mẹ đến lạ, Byul bật dậy gọi video call. Đầu dây bên kia vọng lại vài hồi chuông rồi nút tròn xoay xoay giữa màn hình, mẹ cô xuất hiện.
_ Omma! – Byul mỉm cười.
_ Eun Byul à, chuyện gì thế này? Sao hôm nay lại chủ động gọi cho mẹ? – bà Mi Kyung vừa cười vừa nghiêng mặt liếc liếc Byul như bà vẫn thường làm.
_ Chỉ là… muốn nói chuyện với mẹ thôi, không được sao? – Byul chu môi.
_ Tất nhiên là được rồi! Mẹ nhớ con lắm, Eun Byul à! – bà mỉm cười thật hiền từ.
_ Con cũng vậy! – Byul khẽ chớp mắt, khóe môi nhẹ cười đầy xúc động.
_ Con vẫn ăn uống đầy đủ chứ? Mọi thứ có tốt không? Hệ hô hấp của con không tốt nên tối đi ngủ nhớ quàng thêm khăn nhé! Mẹ nghe nói bây giờ bên đó khá lạnh rồi. – bà Mi Kyung nói. Những lời nói này quen thuộc đến mức vừa nghe Byul vừa nhẩm theo mà chẳng sai đi một chữ.
_ Vâng con biết rồi! – Byul nheo mắt tinh nghịch – À, Eun Bi đâu mẹ?
_ À, lúc nãy hình như Eun Bi đang học trong phòng. Con có muốn nói chuyện với em không? Mẹ sang gọi Eun Bi nhé?
_ Thôi mẹ à, cứ để em ấy học đi! Hôm khác con gọi Bi sau cũng được. – cô nhẹ nhàng đáp.
_ Ừm vậy cũng được. Mà giờ này bên con cũng khá khuya rồi phải không? Mau đi ngủ đi, con phải giữ gìn sức khỏe đấy nhé! – nhìn đồng hồ, bà Mi Kyung giục Byul.
_ Vâng! À mẹ này… – Byul định nói gì đó rồi ngừng lại suy nghĩ. “Liệu có nên hỏi mẹ chuyện cảm-xúc-hỗn-độn của mình về cậu-ấy là thế nào không nhỉ?”
_ Sao vậy con? – bà vội hỏi
_ … cũng không có gì đâu ạ! – Byul cười trừ – Hôm nào con sẽ lại gọi cho mẹ nhé. Mẹ ngủ ngon!
_ Con bé này…lại thế rồi! – bà lườm lườm Byul rồi nói tiếp – Chúc con ngủ ngon, Eun Byul à! Khi màn hình điện thoại trở lại chế độ chờ, bà thở dài rồi thầm nghĩ: “Giữ gìn, con nhé! Mẹ nhớ con rất nhiều”
“Mẹ phải khỏe mạnh nhé! Con nhớ mẹ và em nhiều!” Byul cúp máy và lặng yên nhìn màn hình khóa - ảnh ba mẹ con chụp chung ngày cô lên đường sang Úc.
.
Thi thoảng, Cha Song Joo gọi cho Byul để khoe về hợp đồng chụp ảnh mới. Lee Shi Jin cũng vậy, nhưng là để phàn nàn chuyện học hành với ông thầy chủ nhiệm mới chán chường ra sao. Cũng có đôi khi, cả hai gọi video call để hỏi thăm sức khỏe cô bạn thân phương xa rồi kết cục là Byul chỉ ngồi mỉm cười nghe Song Joo và Shi Jin bàn tán những chuyện linh tinh cũ mới ở Sekang; nghe họ mè nheo rằng họ nhớ Byul như thế nào, muốn cùng cô đi shopping mua balo và giày giống kiểu nhau bao nhiêu…
.
Lại có những lúc, Eun Bi video call cho cô và cả hai chị em cùng lúc cười lên vì cứ như đang soi gương bằng camera trước. Mỗi lần như vậy, Byul lại cong môi lên bảo Bi đừng bắt chước mình nữa. Rồi thay vì như trước đây, cô sẽ tự nhủ “Mình sẽ mất rất lâu để quen với chuyện này” thì giờ Byul chỉ đơn giản nghĩ “Thật là kì diệu”.
Cuộc sống mới ở vùng quê của mẹ và Eun Bi đang rất tốt.
Cuộc sống của Go Eun Byul cũng đang trở nên thật tuyệt vời. Cái cớ ra đi du học để trốn tránh ban đầu cuối cùng cũng thổi bùng cháy lên giấc mơ thực sự mà cô khát khao thực hiện: Nhất định cô sẽ trở thành một bác sĩ xuất sắc. Giờ đây, Byul cảm ơn em gái mình biết bao. Đơn giản là lúc trước cô không thể ra đi khi hai mẹ con chỉ có nhau làm chỗ dựa. “Eun Bi à, em hãy chăm sóc tốt cho mẹ nhé!” là những lời mà Byul luôn nhắn nhủ cho cô em gái song sinh trước khi kết thúc mỗi cuộc gọi. Sự thực là, cô cảm thấy an lòng khi bên mẹ giờ đây còn có Bi.
.
Cậu bạn thân 10 năm Han Yi An thì chỉ đôi lúc nhắn vài cái tin kiểu như “Tớ đang luyện tập lại rất tốt”, “Thức ăn hợp không?”… còn tuyệt nhiên chẳng thấy gọi cho cô bao giờ.
.
Hôm đó là một buổi chiều thứ năm đầy gió lạnh; lúc vừa sinh hoạt với câu lạc bộ Bơi xong, Byul giúp Woo Hyun cất dụng cụ cấp cứu vào văn phòng như thường lệ. Go Eun Byul không nhận ra cô đã dần trở nên nhiệt tình và thân thiện hơn nhiều. Cũng không có ai xung quanh từng biết Byul-của-ngày-trước để chỉ ra điều đó cho cô cả. Cậu Lee Woo Hyun này thì luôn tò tò đi theo Byul khi gặp cô; và huyên thuyên đủ mọi chuyện trên đời cùng với nụ cười giống như ánh nắng không bao giờ tắt, dù cho Go Eun Byul có giữ nét mặt lạnh lùng xa cách đến nhường nào.
Từ đầu thì Byul chẳng để ý đến Lee Woo Hyun. Sau này lúc mới quen thì cảm thấy hơi phiền phức. Nhưng rồi xong đó thì lại cảm thấy cậu ta giống như một nguồn năng lượng không bao giờ cạn: lúc nào xung quanh Woo Hyun cũng ngập tràn tiếng cười, ai buồn mấy nhìn thấy nụ cười tươi rói của cậu ta cũng phải vui lây.
_ Go Eun Byul, cậu có bạn trai chưa? – Woo Hyun ngập ngừng gãi đầu hỏi, miệng cười hơi gượng gạo.
Byul hơi chững lại một chút. Cô biết Lee Woo Hyun thích mình, giống như ngày trước cô cũng biết Han Yi An thích cô như thế nào vậy. Chỉ có điều, không giống như lúc xưa, cô hoàn toàn không dành cho Woo Hyun chút gì hơn là tình cảm bạn bè đơn thuần cả.
_ Tôi có bạn trai hay chưa thì liên quan gì đến cậu chứ! – khoanh tay nhìn vào đống đồ đạc vừa được đặt vào chỗ quy định, Byul đáp, cô chả nghĩ ra được câu trả lời nào phù hợp hơn.
Thu hết can đảm và tạm cất nụ cười trên môi mình, Lee Woo Hyun tiến lại gần nhìn thẳng vào mắt Byul
_ Mình thích cậu, Go Eun Byul! – ánh mắt cậu ta chân thành còn giọng nói thì chắc chắn. Byul trước giờ chưa từng thấy cậu Lee nghiêm túc như vậy.
Thời gian và không gian xung quanh Woo Hyun dường như đông đặc lại. Trái tim cậu khẩn thiết chờ đợi Go Eun Byul đáp lời.
.
_ Lee Woo Hyun, tôi chỉ coi cậu là bạn. Đừng nhắc lại chuyện này một lần nào nữa! – Byul cũng nhìn thẳng vào mắt cậu ta với vẻ lạnh lùng nghiêm túc quen thuộc. Lời nói của cô vừa chậm rãi vừa mạnh mẽ lại vừa đanh thép.
Đó là lần đầu tiên Lee Woo Hyun ngỏ lời với một cô bạn gái. Trước giờ cậu toàn được người ta tỏ tình thôi. Vậy mà, lần đầu tiên này lại đánh dấu một vết thương lòng chẳng biết bao giờ nguôi. Woo Hyun cảm thấy mình vụn vỡ, cậu biết - cô gái xinh đẹp quyết đoán mà cậu phải lòng chắc chắn chẳng bao giờ nói hai lời.
Cậu nhìn Byul, cố mỉm cười. Và đó cũng là nụ cười buồn nhất người ta từng thấy trên gương mặt cậu.
.
Sự im lặng giữa hai người tồn tại chưa được ba giây đã bị phá vỡ khi tiếng chuông điện thoại “Love the way you lie” của cậu cất lên.
_ Alo? – Woo Hyun bắt máy, cố giữ giọng nói như đang không có chuyện gì.
Chỉ sau vài giây lắng nghe, nét mặt Lee Woo Hyun thay đổi. Giống như là người ta sau khi gắng gượng che giấu cảm xúc vì bị từ chối lại gặp phải một đòn tâm lý thật mạnh, sự nuối tiếc – đau buồn – thảng thốt hiện rõ trên gương mặt cậu. Byul nhận thấy điều này ngay lập tức.
Đầu dây bên kia cúp máy. Lee Woo Hyun thẫn thờ nhìn vào khoảng không rồi chợt bắt gặp ánh mắt Byul.
_ Go Eun Byul, cậu giúp mình gửi mail được không? Thứ bảy này buổi tập cho đội tuyển bị hủy. Phiền cậu thông báo cho tất cả thành viên câu lạc bộ rằng hôm đó chúng ta sẽ tập trung để đi dự tang lễ – giọng cậu ta lạc đi rồi cố bình tĩnh nói tiếp – Mình có việc cần đi gấp bây giờ.
|
|