|
Tác giả |
Đăng lúc 26-10-2013 20:53:32
|
Xem tất
Mặt trời là nguồn năng lượng chính cho trái đất, mang lại sự sống cho mọi vật… soi rọi những nơi tối tăm, là sự ấm áp sưởi ấm con tim lạnh giá, là ánh sáng soi đường cho những kẻ lầm lỗi, giải thoát cho sự u mê… thiếu Mặt trời con người ta không còn phân biệt được đâu là ngày và đêm, đâu là sáng là tối, đâu là thật là giả… cứ nghĩ một người không còn biết gì ở trên thế gian này thì chẳng khác nào sống như chết…
Nhật Ái đưa mắt nhìn cái bệnh viện đầy ắp những người và người, không khí ngột ngạt, mùi thuốc, mùi máu quyện vào nhau, cô cố bắt mình vô thức, nhưng mỗi lần nhận thấy một cái băng ca được bao trùm bằng tấm vải trắng, cùng tiếng khóc đau đớn là lòng cô lại se thắt… cô run rẩy không nghĩ đến phiên mình…
Không… không đâu, từ lúc vào đến thành phố với cái bệnh viện đầy đủ tiện nghi này, lòng cô chùn xuống, hy vọng chưa có cũng đã mất đi… tiện nghi gì mà thế nhỉ… tự dưng chẳng còn niềm tin, cô cảm thấy lạc lỏng bơ vơ giữa chốn đông nghịt người này… những bóng dáng thoắt ẩn, thoắt hiện trước mắt làm cô đau đầu, chỉ như muốn gục ngã…
Chợt cô nhớ đáng ghét, vào phút giây này cô chỉ muốn một vòng tay đỡ nâng, thậm chí đó là vòng tay của quỷ dữ, được chạm vào cô, cho cô biết thì ra cô vẫn còn có người bên cạnh… nhưng không, vẫn như thói quen, cô bó gối ngồi nhốt mình trong góc hành lang… mắt không rời căn phòng cấp cứu cuối dãy…
Không khí lành lạnh không vì thời tiết mà vì cảm xúc… sao chẳng ai trả lời cho cô… bận gì mà bận thế… làm cô không biết đâu là đường mà bước tới nữa, chỉ biết ngồi đó chờ đợi… chờ đợi mà thôi. Ánh nắng chói chang của mặt trời giữa trưa soi qua lớp kính, làm nhiệt độ nóng lên, cô lết ra chổ ánh sáng ngồi, như sưởi ấm… không… vẫn lạnh… lạnh từ trong lòng lạnh ra thì lấy gì sưởi ấm…
Bây giờ cô biết câu trả lời đó như thế nào, nhưng cô chẳng nghĩ đến. Từ trước đến giờ, cô chẳng bao giờ nghĩ đến những gì không thuộc về mình… mệt hơi… nhưng bây giờ cô lại đang tự làm mệt hơi, đến như không thể thở nổi… cô lại nghĩ… có sao đâu, đây là bệnh viện đầy đủ tiện nghi nhất thành phố, đây là phòng cấp cứu, cô có mệt hơi vì không thở nổi thì cô cũng sẽ được cứu chữa kịp thời… không… chẳng có bác sĩ nào chữa được bệnh tâm của cô… chỉ là… mà chẳng nên nghĩ nữa, những ý nghĩ tiêu cực khiến cô càng chìm đắm trong mê muội…
Cô ngẩng nhìn, đưa tay lên che mắt bởi ánh sáng chói chang, rồi cô cúi đầu xuống… như chấp nhận… số phần ư, định mệnh ư… cô viện cớ với khung cảnh khẽ nhòe đi vì nước trong mắt, cô vội đưa tay lên, lau đi… không, chẳng có cái số phần định mệnh nào đau thương dành cho cô khi cô không bao giờ làm điều ác…
Cô lùi lại vào góc hành lang… cô không làm điều ác, nhưng cô làm điều xấu… xấu xa ti tiện không có đạo đức… đạo đức của một con người, cô cười khúc khích, tự dưng cô lôi chi đạo đức, thuần phong mỹ tục, giá trị Chân-Thiện-Mỹ ra đây làm gì… cô có xứng đáng để nghĩ đến đâu, cô chưa từng cho mình cao cả, hy sinh vì mẹ, trái lại cô lại làm cho mẹ đau lòng đến lại ngã bệnh…
Cô lại thu mình lại, lòng đầy tội lỗi… có ai phán tội cô không… để cho cô cảm thấy nhẹ lòng, để cho cô biết không có gì để mà phải tức tưởi oan ức… cô bật dậy, đồ đáng ghét quả là đáng ghét… cô sẽ không đổ thừa cho hắn vì một tay không bao giờ vỗ ra tiếng, nhưng… tôi là tôi hiền lắm nhe, nhưng ai đối đãi tôi sao thì tôi đáp trả lại như thế mà thôi… cô bước đi, ngẩng nhìn… cuối hành lang, một màu trắng toát âm u lạnh lẽo đón chờ cô…
--
Thiên Tú đã sắp xếp xong mọi thứ… anh thở ra nhìn bầu trời đen tối, hôm nay không trăng, không sao… Nhật Ái à, khi xa Em chắc anh phải nhớ đến Em lắm… anh không muốn rời xa Em, rời xa quê hương thứ hai này của anh… anh định bụng sẽ ở lại đây mãi mãi đấy chứ… nhưng không được nữa rồi, đã đến lúc anh phải về… về nhà chính thức của anh… anh ngủ lâu rồi, nên phải thức dậy, anh chơi lâu rồi, nên phải làm việc thôi… không thể ỷ lại vào anh hai mãi… khi anh đi rồi, mọi chuyện nơi đây đều nhờ Em nhé Nhật Ái… thương… mến… yêu… Em vô cùng…
--
Tại Trung cũng đã chuẩn bị xong, anh chẳng muốn đi chút nào, nhưng vì em trai, em trai nói nó nhớ xấu xí, muốn anh đưa nó vào thành phố xem xấu xí ra sao rồi, khi xấu xí ở đó không có ai, thì anh và nó ở đó cũng có ai đâu, nhưng nó lại nói xấu xí thân gái một mình, nó học cách nói và thương con gái Việt như thế đấy… xấu xí một mình còn hơn cả ba bốn mình khác… xấu xí mạnh mẽ lắm cần gì nó vào đó lăng xăng… ôi, trời anh cũng như nó học cách ăn nói gì ở đây vậy không biết…
Cả hai ra xe, Tại Trung lái vào thành phố, trong đêm…
--
Tại Trung đưa Thiên Tú về một căn nhà 3 tầng trong hẻm trên đường Phước Hưng yên tĩnh, anh đón taxi đến bệnh viện… nhìn thành phố buổi sáng ồn ào ngột ngạt bởi xe cộ tấp nập… anh cảm thấy chút mệt mỏi, khó chịu… xấu xí có như thế không? Những ngày qua xấu xí có mệt mỏi không? Có nhớ đến anh không? Tiền xấu xí chưa sài hết đâu, nên xấu xí đâu nhớ đến anh làm gì… xấu xí chưa thực hiện hợp đồng đấy… trái tim anh khẽ se thắt… không, anh đến đây là vì em trai chứ không vì xấu xí… càng không vì cái hợp đồng…
Tại Trung đi thẳng vào bệnh viện… cái bệnh viện mà người ta nói đầy đủ tiện nghi đầy sự hổn độn… người qua lại thật đông, ngột ngạt quá… mùi thuốc, mùi máu tanh, tiếng khóc, tiếng nói chuyện ồn ào, những tiếng ai đó gọi mẹ khiến lòng anh hoảng loạn, bực bội… đắng… cay… chua… chát… bao nhiêu cảm xúc đến một lượt làm anh cảm thấy khó thở.
Anh bước nhanh qua ngã rẽ… nơi đây hành lang nhỏ vắng lặng hơn, anh nhìn quanh tìm kiếm… ánh mắt anh dừng lại… phía xa kia, xấu xí đang thu mình trong góc hành lang… xấu xí bé tí như hạt đậu, bây giờ lại thấy càng bé tí… trái tim anh khẽ rung lên, nhịp đập bất ổn… anh chầm chậm bước đến… vô thức bước đến… anh sẽ không động lòng… không bao giờ động lòng trước động vật đáng ghét nhất thế gian…
Nhật Ái ngẩng nhìn khi thấy đôi chân của ai đó trước mặt… đáng ghét… cao lớn đứng đấy, khiến cô cảm thấy mình càng nhỏ bé hơn… gương mặt lạnh lùng… hắn đến đòi nợ ư… ừ, mà mình nợ hắn đấy…
Tại Trung cúi xuống kéo tay xấu xí đứng lên khi thấy xấu xí bất động chỉ biết giương mắt nhìn anh… anh kéo xấu xí ra ngoài, tìm đến thẳng phòng bác sĩ trưởng… yêu cầu chuyển bệnh nhân qua khoa đặc biệt…
Nhật Ái yên tâm khi lo xong cho mẹ, cô cùng đáng ghét lên xe về nhà hắn… thực hiện giao dịch…
--
9h tối, trong phòng ngủ chỉ có một màu trắng tinh khiết, tất cả mọi thứ sạch đẹp gọn gàng… Nhật Ái ngồi nhìn bất giác bật cười vô thức, giống như đêm tân hôn nhỉ… đêm tân hôn… cô nhìn mình trong gương tủ áo nơi góc phòng, nếu thế sao hắn không mua cho một cái ngủ thật đẹp thật quyến rũ đấy… cô lại cười vô thức… ai cũng vậy thôi… phải gái như cô thì tiếp khách nào cũng vậy thôi, xong… thỏa mãn, rồi hết… chỉ có thế… hắn đáng ghét, bây giờ thì cô biết rõ rồi, trong lòng hắn cô chỉ là gái…
Mà thôi, hôm nay cô chẳng có rượu gì gì đó để uống bổ dưỡng, hôm nay cô chẳng có rượu mạnh để uống cho say nồng, quên… không cô tự hứa với lòng, cô sẽ không bao giờ mượn rượu chuốc say mình, cô phải tỉnh táo cho mọi việc mình làm… mình gây ra thì mình phải tự chịu, ít nhất trách nhiệm đó cô cũng nên gánh trên vai, để cô cảm thấy mình còn gì đó giống một con người… con người… cô lại cười vô thức… con người là sinh vật yếu đuối, đầy dục vọng, đầy lòng tham… cô lại tự tìm cớ đổ thừa…
--
Thiên Tú kéo valy ra ngoài hành lang để sẵn, anh đưa tay lên nhìn đồng hồ, gần đến giờ… anh hai đi mất, anh muốn chào anh hai, nhưng anh hai trốn mất tiêu rồi, ừ mà không phải, từ trước đến giờ anh hai chưa từng trốn tránh bất cứ điều gì, bây giờ… là anh hai từ chối thôi… anh hai lại sợ phải một lần nữa mất đi những gì mà mình thật sự yêu thương, nên đã từ chối, anh hai nghĩ… thà rằng mình đừng có, để đừng biết mất…
Bây giờ anh hai đâu còn là đứa bé ngày đó nữa, sao anh hai lại không tự tin vào điều này nhỉ, chỉ cần anh hai giữ chặt lấy… mà có nói gì đi chẳng nữa thì có lẽ không có ai có thể hiểu cái cảm giác lúc đó của anh hai như chính bản thân anh hai… kể cả anh, nhưng anh tin, anh hai sẽ về… vì anh biết… anh hai đã thật lòng yêu Em đấy… Nhật Ái… anh mỉm cười bước vào phòng ngủ bằng sự tự tin… anh mạnh dạn bước đến, thấy Nhật Ái nhìn anh với đôi mắt vô hồn, anh mỉm cười nhẹ, nhưng chẳng nhận lại được gì ngoài cái câu thật lạnh…
-“ Anh thích như thế nào?”
Thiên Tú khẽ nhói lòng, nhưng vẫn cố bình thản ngồi xuống ghế…
-“ Nếu anh nói chỉ muốn được nói chuyện với em thì em nghĩ sao?”
Nhật Ái quay nhìn khi Thiên Tú ngồi ở giường.
-“ Được, nói chuyện một lát cũng được, dù gì còn sớm!”
-“ Em khỏe không?”
-“ Khỏe!”
-“ Sức khỏe mẹ tốt chứ?”
Nhật Ái cười nhạt…
-“ Tốt, bởi tiền của hai người!”
-“ Tiền đó không phải của anh, mà là của anh hai, em đừng gộp chung lại mà nói!”
-“ Chẳng phải hai người như một sao?”
-“ Không, anh là anh, anh hai là anh hai, chẳng phải chính gương mặt này thôi cũng có thể thấy là khác hoàn toàn sao?”
-“ Tôi chưa từng xem anh là quỷ!”
-“ Nhưng anh thật là quỷ!”
-“ Chuyển đề tài, xin lỗi tôi không biết về thần tiên ma quỷ để hầu chuyện này với anh!”
-“ Được, em sẽ làm gì cho tương lai của mình?”
-“ Vẫn thế thôi!”
-“ Vẫn thế ư, ngày ngày bươn chải trên đường làm bạn với bụi bặm…”
-“ Người như tôi anh không cần phải dùng từ hoa mỹ…”
Tự dưng Nhật Ái cảm thấy bực bội nên chặn lời Thiên Tú…
-“ Phải, tôi chỉ là người quét rác, dọn rác đấy thì sao?”
Thiên Tú gật đầu.
-“ Ừ, thì đâu sao, nhưng em đang nhìn anh như đang thấy rác đấy!”
Thiên Tú đứng lên.
-“ Xin lỗi em nhé, phải anh là rác, nhưng rác đặc biệt, biết tự mình chui vào thùng rác, không cần em nhọc công phải hốt đâu!”
Thiên Tú bước đến trước mặt Nhật Ái.
-“ Tạm biệt em, một ngày nào đó anh sẽ quay lại đây, để chính thức xin lỗi em, có việc nhỏ muốn nhờ em, hiện tại nhà anh có một thứ rác cần em hốt, còn bỏ vào đâu thì tùy em định liệu! Cho em! Cảm ơn em với những gì em đã đem đến cho anh, anh sẽ luôn nhớ em! À, nếu em có gặp anh hai, chuyển lời dùm anh, nói anh về Hàn Quốc nhé!”
Thiên Tú nhét cái hộp vuông vào tay Nhật Ái, anh đưa tay lên vẫy rồi mỉm cười đi mất… Nhật Ái thinh lặng nhìn theo… thế là thế nào…
|
|