|
CHƯƠNG XXIV: Anh em
T.O.P đưa mắt nhìn ra sân viên, hôm nay anh về sớm hơn mọi khi, vì ông già cảnh cáo, hơn nữa con bé Suzy nó đang trong thời kỳ hoảng loạn, nên anh chỉ đến với nó, nó chẳng nói cứ nhìn anh, để anh nói một mình, thấy chán, đã vậy cái thằng Min Woo gì đó cứ ngồi mở to mắt nhìn anh, xem anh như thằng điên khiến anh bực bội, khiến anh mất hết hứng cho những trò tụ tập cùng đám bạn quậy phá. Bản thân anh chẳng muốn quậy phá đâu, nhưng có việc gì cho anh làm đâu, Dad giao hết cho thằng anh trưởng, để anh phải lông bông như thế này, anh chẳng hiểu sao cái thằng Woo Bin nó có thể chịu đựng khi bị nhốt trong 4 bức tường lộng lẫy, rồi hùa với đám chó của Dad.
Nghe tiếng động, tự nhiên anh bước qua một bên khi đi gần đến phòng thằng anh Jae, cái hành lang dài này đầu bên kia là phòng của dì Ji Min, còn đầu bên trái cuối là 3 phòng của anh em bọn anh, thằng anh trưởng phía ngoài, rồi đến anh, sau đó Woo Bin theo thứ tự, bởi thế mỗi khi anh về phòng mình thì phải đi ngang qua phòng thằng anh Jae, anh chẳng muốn đụng mặt nó, vì sự từ chối của nó khiến anh bức bối, khiến anh tủi thân, nhưng chỉ có mình anh biết.
T.O.P tựa người vào cây cột lớn, thấy Woo Bin từ phòng thằng anh Jae đi ra, nó dừng trước cánh cửa đó, rồi quay đi với nụ cười trên môi… ít khi thấy nó cười kiểu đấy, thật sự thích thú, vui vẻ, nó đi thẳng về phòng nó, đóng cửa lại, anh mới bước đi tiếp, đến cửa phòng thằng anh Jae anh cũng dừng bước, nhưng trong tích tắc anh lại bước đi, anh đang chờ đợi một điều gì, tự dưng thắc mắc. T.O.P đẩy cửa phòng mình, bước vào trong đóng lại, khóa trái, anh đứng tựa lưng vào cửa, tự dưng lại cảm thấy cô độc… bước đến giường, anh thả mình xuống, nhắm mắt lại, cố tìm trò giải khuây cho ngày mai, cho những ngày sắp tới.
Chỉ có một ý nghĩ duy nhất hình thành trong đầu anh, sao cuộc đời anh lại vô nghĩa thế này? Anh bật dậy, đứng lên, đi qua hỏi thằng Woo Bin mới được, nếu không anh sẽ phải thức trắng đêm nay mất.
T.O.P đưa tay gõ cửa phòng Woo Bin, rồi đứng đợi.
--
Woo Bin nằm lăn lộn trên giường cho cái suy nghĩ ngày mai đến trường, có bạn bè vui đùa thỏa thích, còn hơn nhốt mình trong căn nhà rộng lớn này, cái cảm giác như chim sổ lồng, cậu biết mặc dù không thể bay cao, nhưng dù sao được thở trong cái khoảng trời khác cũng an ủi hơn là ở đây, mọi người cho rằng đây là nơi cao sang bậc nhất Sin City, nhưng đối với cậu đây như bãi rác, đủ thứ mùi thơm bởi thế nó rất ngột ngạt.
Hiện tại cậu muốn chia sẻ với ai đó cái cảm giác này của mình, nhất là dì Ji Min, nhưng giờ đã khuya rồi, để sáng mai, cậu sẽ đến đó, vì dù gì cậu cũng hứa với anh Jae giải quyết vụ này, cậu phải làm cho anh Jae tin tưởng, cậu cần anh Jae cho con đường học vấn của cậu… nghĩ đến đó thì có tiếng gõ cửa, cậu đứng lên, ai mà khuya vậy? Ngoài ông Dad ra chẳng ai đến phòng cậu tìm cậu cả, cậu mở cửa, to mắt ngạc nhiên khi thấy anh T.O.P, cậu chưa kịp lên tiếng thì thấy anh đã lao vào phòng cậu, đóng sầm cửa lại.
T.O.P không muốn ai thấy anh vào phòng Woo Bin, nhất là thằng anh Jae, nên cửa vừa mở là anh lao vào, đóng cửa lại, anh thấy Woo Bin tròn mắt nhìn anh, đôi mắt của nó dài, nhưng khi nó mở to tròn thì trông rất ngộ nghĩnh, khiến anh cảm thấy tức cười.
Woo Bin như đứng hình, lần đầu tiên anh T.O.P cười… với mình, dù chỉ là 2 khóe môi như được kéo ra hai bên, không hề hé răng, Woo Bin cảm thấy chút lo lắng, anh T.O.P cười trông có vẻ nguy hiểm hơn bình thường…
-“ Anh… có chuyện gì à?”
Woo Bin ngập ngừng.
T.O.P thả mình xuống ghế bành góc phòng, ngẩng lên…
-“ Mày ngồi xuống coi, bắt tao ngước lên khi nói chuyện với mày à?”
Woo Bin nghe thế nên đi lại đuôi giường ngồi xuống.
-“ Em nghe!”
Woo Bin hạ giọng, dù gì cậu cũng là nhỏ nhất nhà này.
T.O.P lên giọng, vào thẳng vấn đề vì tính của anh.
-“ Mày vào phòng thằng Jae làm cái gì?”
Woo Bin cảm thấy chút khó chịu bởi cái giọng điệu hỏi cung đó, nhưng cậu vẫn trả lời.
-“ Anh Jae chọn trường cho em đi học!”
-“ Học?”
-“ Phải, anh Jae nói em ở không quá, cứ lo chơi, không chịu học hành!”
-“ Thế mày nghe lời nó à?”
Woo Bin gật đầu nhẹ:
-“ Cũng chẳng phải là lời riêng của anh Jae, Dad bảo anh Jae lo cho em việc học!”
-“ Tại sao thằng Dad cứ giao việc hết cho nó, còn tao thì không?”
Woo Bin nhíu mày, sao anh T.O.P dám gọi Dad bằng thằng nhỉ.
-“ Mày suy nghĩ cái gì, tao nói không đúng sao, trong mắt ông già chỉ có nó làm được việc thôi à?”
-“ Chuyện của Dad em không biết!”
-“ Mày… lại giống nó rồi nhé, tao ghét nhất cái kiểu mà tao không biết đấy!”
-“ Thì em không biết, nói không biết thôi, còn anh Jae rõ ràng biết nhưng nói thế, khác nhau mà!”
-“ Mày cũng biết phân biệt sao!?”
-“ Tối rồi, anh qua đây chỉ để chất vấn em chuyện này thôi sao?”
-“ Tối… mới có 1h mà mày bảo tối, 1h sáng đấy nhóc!”
-“ Em không phải là thằng nhóc, và em cũng biết rõ là 1h sáng, nhưng 1h sáng này để ngủ đấy, ngày mai em còn phải chuẩn bị đến trường!”
-“ Hahaha… mày cứ như là đi mẫu giáo đấy, tội mày chưa, thôi ráng cố học đi nhé, rồi lẽo đẽo theo sau xách dép cho thằng Jae, bởi vì tao biết mày học sao cũng không bằng nó đâu!”
T.O.P đứng lên.
Woo Bin có chút tự ái.
-“ Còn hơn anh không chịu học!”
T.O.P lao tới.
-“ Mày dám nói tao mất dạy à?”
Woo Bin bình thản khi anh T.O.P túm lấy cổ áo cậu, với thái độ hung hăng.
-“ Em không nói thế!”
-“ Mày bắt đầu giống nó rồi đấy, dám khinh thường tao!”
-“ Là tự anh suy diễn, là tự anh làm cho mọi người xa lánh anh!”
-“ Mày còn dám dạy đời tao ư, ngoài thằng Dad ra, không ai có quyền dạy tao bất cứ một điều gì?”
Woo Bin đưa tay lên gỡ hai tay của anh T.O.P ra khỏi cổ áo mình.
-“ Nếu anh muốn đi học, em nói với anh Jae một tiếng cho anh!”
*Bốp*
T.O.P vừa rời tay khỏi cổ áo Woo Bin thì đã giơ tay lên đấm vào mặt Woo Bin một cú.
Woo Bin bất ngờ nên té xuống giường, cậu cảm thấy cái hàm như muốn rớt ra… cậu đưa tay lên vịn lấy hàm xoa nhẹ.
-“ Anh cho em ngủ được rồi chứ?”
T.O.P có vẻ có chút hối hận cho sự nóng nảy của mình, nhưng nếu như Woo Bin lao vào đánh lại, thì anh nghĩ sẽ để cho nó đánh anh, nhưng không, nó lạnh lùng điềm nhiên y như thằng anh Jae khiến cho anh nổi máu điên hơn, anh lao tới.
-“ Mày đừng có mà lên mặt với tao, mày nên nhớ mày là em tao đấy!”
Woo Bin ngã ra giường bởi cú đấm thứ hai, cậu thấy trên tấm drap trắng của mình, một giọt màu đỏ xuất hiện rơi từ miệng cậu, cậu nắm chặt hai tay lại cố kìm chế…
-“ Anh muốn gì anh cứ nói thẳng ra đi!”
Woo Bin ngồi thẳng lại, đưa tay quệt lên miệng.
T.O.P không thể rời mắt khỏi cái gương mặt sáng đó, những cơ mặt trở nên cứng ngắt, đôi mắt dài cùng hàng lông mày sậm chỉ ánh lên sự giận dữ, cái mũi nó hít thở cái không khí mà anh cảm nhận được nóng hừng hực, đôi môi nó mím lại đến tím tái… người ta nói giận thì phải đỏ mặt, nhưng khuôn mặt nó như trắng hơn, như đá…
-“ Từ nay về sau, mày nên nhớ tao cũng là anh mày đấy!”
Woo Bin đứng lên…
-“ Okay, xong rồi chứ gì, mời anh đi ra khỏi phòng tôi ngay!”
Woo Bin đưa cả hai tay lên đẩy mạnh anh T.O.P ra cửa.
T.O.P bất ngờ nên chới với lùi lại, anh vấp phải gì đó dưới đất nên anh ngả ra… anh ngước nhìn, chỉ thấy cái dáng cao lớn sừng sững trước mặt, trao đi cái nhìn khinh bỉ như của thằng anh Jae… anh bật dậy lao vào…
Woo Bin chẳng thèm nhịn nữa, bởi cái thằng anh không nói lý lẽ kia, cậu cũng lao vào…
Thế là hai anh em vật nhau, rồi đấm đá như hai kẻ thù không thương tiếc nhau…
--
Jaejoong nghe tiếng động đâu đó, anh bước đến mở cửa, vừa bước ra khỏi hành lang thì anh nghe tiếng động đó ở phòng thằng Woo Bin, anh bước đến… rõ ràng tiếng xô xát trong phòng nó, anh đẩy mạnh cửa, trước mắt anh, căn phòng rối tung bởi hai cái thằng em trai của anh đang đánh nhau, như thú… thật nhanh anh bước vào…
-“ Dừng lại!”
Jaejoong thét lên, cả hai dừng tay…
-“ Tụi bay làm gì thế, đánh…”
-“ Không liên quan đến anh!”
Đồng thanh từ T.O.P và Woo Bin. Jaejoong lại tiếp khi bị chặn lời:
-“ Sao tụi bay không nói với ông già câu đấy đấy, tao muốn liên quan đến tụi bay chắc, thằng này về phòng mau!”
T.O.P bực bội khi thấy thằng anh Jae đưa tay ra chỉ thẳng vào mặt anh. Anh bước tới:
-“ Mày là gì, anh tao à? Tao không biết là tao có thằng anh như mày đấy Jae!”
Jaejoong bỏ tay xuống.
-“ Hiện tại Dad giao thằng Woo Bin cho tao, nên tao mới lên tiếng thôi, còn nếu như mày có đánh nhau với thằng nào khác kia, thì mặc kệ mày, tao không thèm quản làm gì!”
-“ Nó là em tao, tao cũng có quyền dạy bảo nó!”
Jaejoong quay qua Woo Bin.
-“ Mày làm gì nó để mà đánh nhau với nó?”
Woo Bin hạ giọng:
-“ Là anh T.O.P kiếm chuyện đánh em trước mà!”
Jaejoong quay nhìn, chỉ thấy cái mặt nghênh lên vênh váo.
-“ Ừ, tao thích thế đấy, tao thích đánh ai là tao đánh, kể cả mày!”
Dứt lời T.O.P giơ tay lên… Jaejoong té bật ngữa ra sau…
Woo Bin lao tới, cậu biết anh Jae không phải là đối thủ của anh T.O.P, anh Jae thuộc dạng chân yếu tay mềm, nhìn thấy khóe miệng anh Jae chảy máu, cậu biết là đau lắm, thế là cậu nhào vào binh vực anh Jae, chẳng biết vì sao.
T.O.P hùng hổ như anh đã từng khẳng định, mình là Liger, bởi khi thấy thằng Woo Bin binh vực cho thằng anh Jae, thì máu điên càng nổi lên hơn, thế là cả hai lại xông vào vật nhau, thằng Woo Bin mới 18 nhưng nó khỏe hơn và cao lớn hơn anh nhiều, nhưng từ trước đến giờ bản thân anh chưa từng sợ đối thủ nặng ký hơn anh…
Jaejoong nhào vào can chứ không biết làm cách nào khác hơn cả.
--
Seung Won về nhà trước dự tính khi công việc thuận lợi, nhưng về đến nhà chưa đầy hai tiếng, chẳng có ai thèm chào hỏi, cũng như quan tâm, chẳng ai biết mình đã về thì thấy chút bứt rứt khó chịu rồi, giờ thì thấy cảnh tượng mà ông không bao giờ muốn thấy, làm gì thì làm, không bao giờ có cái chuyện anh em trong nhà xô xát với nhau, như thế này còn ra thể thống gì nữa, nhìn 3 thằng con trai vần nhau trong căn phòng đáng lý ra chỉ để bình yên nghỉ ngơi khiến ông nổi máu điên, ông đứng ngay cửa, giơ khẩu súng lên… nhắm… ông biết mình bắn không tồi… ông bóp cò…
*Đùng*
Một tiếng nổ lớn khi khẩu súng không cần phải gắn nòng hãm thanh, đường đường chính chính được quyền nổ súng trong Sacred Oask này chỉ có một mình ông duy nhất.
Mọi thứ như ngừng lại… thật sự ngừng lại…
T.O.P cùng Woo Bin há hốc miệng run rẩy khi thấy anh Jae ngả ra… một màu đỏ lan tỏa ra trên khuôn ngực anh Jae, nổi bật trên cái áo sơmi trắng…
--
Ji Min trong phòng nghe tiếng nổ súng thật lớn, cô chạy ra ngoài, tự dưng lo cho 3 đứa ở nhà khi cô biết thằng chồng của cô đi mất, cô khựng lại khi thấy Seung Won đứng trước cửa phòng của Woo Bin với khẩu súng trên tay, cô nhìn vào căn phòng, rồi chạy vào khi thấy thằng Jaejoong nằm dưới đất, với vết thương trên ngực đang tuôn đổ máu… máu, cô lao vào, lúc cô nằm đấy chỉ có nó bên cô, cô thét lên…
-“ Gọi cấp cứu!”
Như lúc nó đã thét lên bên cô… cô đỡ đầu nó dậy, đôi mắt của nó mờ đi…
-“ Jae… Jae…”
Ji Min đưa tay lên, đập vào má của Jaejoong, nếu như nó nhắm mắt lại, cô sẽ thấy ăn năn…
Woo Bin lao ra ngoài gọi cấp cứu, như cái nhiệm vụ mà muôn đời cậu phải làm…
-“ Cậu còn đứng đó!”
Ji Min thét lên nhìn T.O.P
T.O.P nghe tiếng thét của dì Ji Min, anh như chợt tỉnh, nhào vào bế anh Jae lên giường, đặt anh Jae nằm ngay ngắn, anh cảm thấy sợ… bởi cái hành động của Dad…
-“ Em xin lỗi… em xin lỗi…!”
T.O.P nắm chặt lấy tay Jaejoong… run rẩy sợ hãi…
Ji Min bước đến mặt Seung Won, đẩy mạnh Seung Won ra ngoài, sập cửa lại…
Seung Won lùi bước, ông quay đi, bước xuống sân viên khi nghe tiếng còi xe cấp cứu, ông khẽ nhích khóe môi lên, đám quỷ… không dạy bọn bay như thế sao bọn bay biết vâng phục…
Woo Bin chạy lên trước dẫn đường cho bác sĩ…
Bác sĩ Jung dừng lại trước mặt thị trưởng Cha cúi đầu chào.
-“ Giao nó cho anh đấy nhé!”
Bác sĩ Jung vội gật đầu khi nhận lệnh của thị trưởng Cha.
Seung Won quăng khẩu súng vào góc sân, đi về phòng khép cửa lại, ông thả mình vào ghế bành lớn, vùi mình trong bóng đêm chờ đợi…
Sự yên tĩnh đáng sợ bao trùm lấy Sacred Oask.
|
|