|
CHƯƠNG XVI: Lặng
Ji Won không tài nào dậy nổi, dù biết trời gần sáng, vậy là mấy tiếng trôi qua rồi, cái tin động trời tự dưng khiến cô chỉ có thể nằm lặng yên trên giường như chết… chỉ có những suy nghĩ vụt qua trong đầu, bản thân là một người làm việc năng động, những thứ cô tiếp xúc bao giờ cũng mang tính chất kịch tính, nên cô cũng dần quen, để đối diện với những chuyện bất ngờ cô cũng có thể trải qua, nhưng chuyện này lại khiến cô ngã gục, như một viên đạn găm thẳng vào tim, mà sức công phá của nó lại như phá hủy toàn thân thể cô.
Cô cố gắng không nghĩ ra những điều tồi tệ, vậy mà nó cứ xuất hiện dần lớn trong tư duy của cô, và bằng sự hiểu đời của mình hơn là sự thông minh, cô chỉ có thể nghĩ ra, người làm chuyện này chính là papa của nó, cô không muốn mở mắt ra nữa, cô cảm thấy những ký ức đang dần quay trở về, và cảm thấy xấu hổ cho những sai lầm của mình, lời nói của ai đó vang lên bên tai…
-“ Khi gặp mặt lần đầu, tôi nghĩ cô làm thư ký giỏi, nhưng cô lại cho tôi thấy, cô làm điếm thì hoàn hảo hơn!”
Ji Won mở choàng mắt, bật ngồi dậy, cô vừa thoát ra một cơn mơ sao, không đó là những gì mà cô phải trả cho những sai lầm trong đời con gái của mình, nhận lấy tiếng nói bên tai…
-“ Cô thấy sao rồi, cô Ji Won…?!”
Nhìn thấy ánh mắt của thằng Kris lo lắng, tự dưng cô cảm thấy cô độc và yếu đuối, cô bật khóc òa, như con đập vỡ đê, chảy đi mọi thứ nước mà cô chất chứa từ bấy lâu nay, nước của mắt, của mồ hôi, của cả máu mà nó đầy vị lầm lỗi, khi chính cô cũng không thể tự tha thứ cho mình…
Kris hoảng hốt, bối rối, chẳng biết làm gì ngoài việc đưa bờ vai ra, cho cô Ji Won tựa vào, đưa bàn tay lên, vuốt nhẹ trên tấm lưng mềm ấy, cảm nhận sự yếu đuối của một con người, cảm nhận sự đau đớn cùng thất vọng, cậu nghe tiếng cô Ji Won bên tai… rõ ràng lắm, không như cậu nói mỗi khi khóc, không như Sulli, nghĩ đến Sulli mắt cậu lại ươn ướt… nhưng lời của cô Ji Won, lại như đưa cậu bước vào một thế giới của một câu chuyện buồn…
-“ Cha mẹ của cô đều là diễn viên thế thân, cô được họ dạy kungfu lúc lên 3, cha mẹ chỉ có mình cô, đúng ra cũng chẳng muốn cô kế thừa sự nghiệp, nhưng vì kungfu gia truyền nên không thể không truyền lại cho cô. Năm cô 8 tuổi, cha mẹ mất trong một tai nạn nghề nghiệp cùng một lúc… cô được gởi vào viện cô nhi, vì vẫn nhớ cha mẹ nên cô nghĩ lớn lên mình sẽ bước tiếp con đường sự nghiệp này, đến năm 14 cô rời viện, và xin được một chân phụ bán quán ăn nhanh ở gần xưởng phim, mong tìm được việc chính.
Và rồi, cô được chọn đóng thế thân trong một movie hành động phép thuật, hôm đấy thiếu diễn viên phụ, đạo diễn cho cô thử vai tại chổ, cô vui lắm vì được đóng chính thức dù là vai phụ, từ đó có vai phụ nào nho nhỏ đạo diễn đều dành cho cô, mọi thứ cứ bình yên như thế cho 2 năm trôi đi, cô tròn 16 tuổi, cái tuổi đủ để trưởng thành, để biết yêu, choáng ngợp với những chuyện tình như phim, cô phải lòng một ông chủ lớn tuổi nhưng lắm bạc tiền, và còn gallant. Sau những phút giây gần gũi với người đàn ông đó, cô luôn tự hỏi mình rằng:
“Điều gì đã khiến cho mình mê muội như thế?”
Không bao giờ có câu trả lời, cô như con thiêu thân sẵn sàng hy sinh cho cái gọi là tình yêu ngọt ngào, biết rõ người đàn ông đó đã có vợ, có con, cô chấp nhận mối tình thầm kín này.
Chỉ 6 tháng sau, mọi chuyện mới vỡ lẽ, bà vợ lớn của ông ta đến nói chuyện với cô, thật ra có lần bà ta đã bắt gặp, nhưng ông ta giới thiệu cô là thư ký của đạo diễn Vu, cô chẳng biết bà ta có nghi ngờ gì không, cô chỉ biết lúc đó mình chấp nhận lời giới thiệu đó mà thôi, bà ta chỉ phán một câu khiến cô như bừng tỉnh, 2 tiếng sau cô nói chia tay, cô rất buồn, tìm lãng quên vào công việc, dọn nhà đi khỏi căn nhà mà ông ta cho cô, không lấy đi bất cứ một thứ gì, chấm dứt mọi thứ…
Nhưng cả cô và ông ta chẳng ngờ, cô đã lấy đi… đứa con, khi phát hiện mình có thai thì cũng đã được 2 tháng, cô sợ lắm, không nỡ bỏ, chẳng biết sao ông ta biết chuyện nên tìm đến cô, phân tích cho cô thấy thế nào để chuẩn bị nuôi dạy một đứa con với bà mẹ chỉ có 17 tuổi, cô thấy có lý và lại tiếp tục qua lại với ông ta, chỉ để giữ đứa bé bình an.
Bà vợ lại xuất hiện, lúc đó thai cô đã được 7 tháng, bà ta đề nghị cô về nhà ở để tiện cho mọi thứ, một lần nữa cô ngây thơ tin tưởng, và còn tỏ ra như là biết ơn, ở bên bà ta, dần dà cô chỉ có thể nghĩ ra một điều, bà ta sẽ bắt đứa con này và bỏ mẹ nó, nỗi hoảng sợ ngày một lớn trong cô, cùng với sự lo lắng, cô sinh sớm một tháng.
Sulli phải nằm trong phòng dưỡng nhi, nuôi dài hạn, đến hai tháng, về nhà cô không được gần nó, tự dưng cô như là người ngoài cuộc, cô cảm thấy thiếu gì cũng được, nhưng không thể thiếu Sulli, thế là cô lên một kế hoạch khi biết ông ta là người có thế lực với những âm mưu đen tối.
Mãi đến khi Sulli được 2 tuổi, cô mới bắt lại được nó và cùng nó đi trốn, những năm tháng vất vả trên con đường trốn chạy, không làm cô chùn bước, không nơi đâu cô có thể nán lại được lâu, người của ông ta khắp nơi. Nhìn thấy Sulli còn nhỏ mà cứ phải bôn ba thì không phải là tốt, lần đó cô sơ sẩy khiến cho Sulli bị bắt đi, bất ngờ lại đến, mọi gút mắc trong lòng cô được lý giải, thì ra ông ta cần Sulli cho đứa con trai duy nhất của ông ta bị ung thư máu.
Nói đúng ra thì cũng chẳng có gì nguy hiểm đến tính mạng Sulli cả, nhưng cái chuyện đó lại khiến cho cô không thể bỏ qua, ông ta không hề xem Sulli là con, mà ông ta chỉ xem Sulli như là một phương thuốc để chữa bệnh cho con trai ông ta với bà vợ chính thức, cô hụt hẫng, thần tượng trong cô hoàn toàn sụp đổ, cô hứa với lòng, không bao giờ để Sulli trong cái gia đình đấy, dù tương lai nó có rực rỡ đến thế nào.
Một lần nữa cô bắt lại con, bằng cách làm cướp, và cô đã thành công, kế hoạch hoàn hảo trong đời cô, cũng như cô xem đó là việc làm thành công nhất, năm đó Sulli được 8 tuổi, và cô về đây, nơi con phố này, cô vẫn không bao giờ xao nhãng trong việc trông chừng nó…”
Kris hạ giọng run run:
-“ Cháu xin lỗi!”
-“ Không phải cô kể ra để trách cháu!”
Ji Won ngồi thẳng lại, đẩy nhẹ Kris ra, đưa mắt nhìn thẳng vào Kris.
-“ Cháu cũng đừng tự trách bản thân mình, lỗi là do cô, đã đến lúc cô đi đòi nói về lại rồi!”
Ji Won đứng lên bước đến tủ.
-“ Chúng ta chỉ đem theo ít đồ cần thiết thôi, cháu cũng thế, hẹn nhau ở trạm xe điện ngầm số 9, cháu đừng đi đâu khi cô chưa đến nhé, điện thoại này, cầm đi, cô không thể đem theo bên mình!”
Kris cứ nhìn cô Ji Won bước qua lại soạn đồ, cậu chỉ biết há mồm ra mà nghe kế hoạch của cô.
-“ Papa của Sulli là cựu thị trưởng Choi Il Hwa, cháu nhớ nhé, nếu như đúng 12 tiếng, mà cô không đến, thì cháu hãy giữ cái này, như là tình cảm của cô và Sulli dành tặng cho cháu, còn cái này là của cháu, ráng cố học hành giỏi, để đủ bản lĩnh đòi Sulli lại cho cô, cô yên tâm khi Sulli bên cháu, chúng ta vào việc thôi, hẹn gặp lại…”
Kris gật đầu, mọi thứ nhanh như gió, tiếng đóng sập cửa mới khiến cho cậu choàng tỉnh, cậu lao nhanh qua phòng của mình, dọn vài bộ đồ vào túi xách, bỏ luôn cả 2 cuốn sổ tiết kiệm mà cô Ji Won vừa giao cho cậu, rời nhà, thẳng đến nơi hẹn… trạm xe điện ngầm số 9.
--
Ha Ji Won hiện tại không còn là một cô gái mới lớn như ngày xưa kia nữa, cô cũng hiểu rõ cuộc đời này không như một kịch bản mà cô có quyền làm tác giả, mọi thứ đều không có manh mối, cô cũng chẳng phải là Superman, hay là RoboCop, điều cô có thể làm là gọi thẳng cho ngài Choi để gặp mặt, nhưng người bắt máy lại là một gã đàn ông có giọng nói trầm trầm, cô không quan tâm khi họ cho cô một cái hẹn.
Cô lấy làm lạ là tại sao lại hẹn cô đến một kho hàng vắng vẻ ở ngoại thành, khiến cho cô phải mượn một chiếc xe của đồng nghiệp, cho một giờ đồng hồ đường đi.
--
Kho hàng sáng choang, nhưng lại yên tĩnh khiến cho Ji Won nghi ngờ, trực giác của cô trong những thước phim hành động giờ đây khiến cô nữa tin, nữa không, nhưng cái cảm giác này rất thật… không thể như phim, với những suy nghĩ cho những cảnh kế tiếp khiến cho Ji Won không thể không cảnh giác, cánh cửa kho hàng mở rộng như chào đón, cô bước vào, cố giữ bình tĩnh.
Đưa mắt đảo một vòng, không có thấy ai, chỉ có những kiện hàng lớn chất chồng lên nhau cao khoảng 4m liền kề… ánh mắt Ji Won dừng lại, một kiện hàng khác biệt, nó bằng sắt và có màu army green, được chồng lên bên trên hết… cô nhìn quanh, tìm kiếm chiếc xe dỡ hàng, không có. Đây không phải là phim trường, cô không có những thứ cần thiết cho một đoạn phim hành động kịch tính, thứ cô có chỉ là những thứ đang nằm trong kho hàng này, là do cô biết vận dụng hay không mà thôi…
Cô bắt đầu leo lên, bằng tay như một người bình thường, nhưng bản thân cô là diễn viên thế thân, kungfu của cô không phải là hạng trung, trong phút chốc cô đã lên tới kiện hàng bằng sắt có màu xanh đó… một tờ giấy nhỏ khiến cô cô run rẩy…
* Bản thân là một người mẹ, nhìn thấy con mình chết dần mà không thể làm gì được, đau khổ đấy sẽ như thế nào nhỉ? Dù gì ta cũng nên chia sẻ với nhau, bởi chúng ta là những người mẹ thật sự yêu thương đứa con của mình…*
Ji Won vò nát tờ giấy, mắt cô không rời cái ổ khóa màu vàng chói to lớn trên thùng sắt… cô thở dốc, cái hình ảnh mà cô không bao giờ làm tác giả cũng có thể viết nên, cô áp tai vào nghe ngóng, cố giữ lấy bình tĩnh, hít một hơi thật sâu, nhưng cái hơi nào trong cô chỉ là ngắt quãng, khung cảnh tự dưng nhòe đi, trái tim cô se thắt lại… không… không thể nào…
-“ Sulli…”
Cô gào lên đưa cả hai tay đập mạnh vào cái thùng bằng sắt này, cái thùng đủ lớn để chứa con bé… chỉ có tiếng cô cùng âm thanh lạnh lẽo vang dội trong khắp kho hàng… chìa khóa, cưa máy… đó là điều mà cô cần… cô phóng xuống…
--
Tiếng thét của ai đó cùng những thanh âm chói tai làm cho Won Ho thức giấc, cậu vươn người vì mệt mỏi dỏng tai lên nghe tiếp, cậu luôn là người cảnh giác cho mọi thứ, khi cuộc sống cậu lúc nào cũng bắt đầu bằng hai từ “nguy hiểm”. Cậu trườn người tới thật nhẹ, như con rắn bò trên cát, hé mắt nhìn… ra bên ngoài, khi cậu chọn góc khuất này làm chổ trốn những đau thương… cậu khẽ giật mình khi thấy… một người phụ nữ mặc đồ đen bó sát, như Ninja mà cậu thấy trên phim, từ trên cao rơi xuống… không, là phóng xuống, như con mèo chạm đất khi chỉ có một tiếng động thật nhỏ, cậu ngẩng nhìn, người phụ nữ có mái tóc ngắn, đôi mắt có màu xám ánh lên những tia tức giận… thì phải… cậu chưa từng thấy ánh mắt sắc lạnh như thế, nhưng cậu có thể hình dung ra “nguy hiểm”
Lại là 2 từ khốn nạn luôn song hành cùng cậu, để cậu cảm thấy sợ cho mọi thứ, cậu xoay người, giữ mình trong góc xó tối, thở dốc… có điều gì đó khiến cho cậu cảm thấy bất an…
Tiếng chân nhẹ nhàng nhưng nhanh nhẹn bắt đầu vang lên ở khắp mọi nơi… dần dần như nhịp điệu hối hả, những tiếng đổ của những kiện hàng, cậu lại nhoài người tới, hé mắt nhìn… người phụ nữ đấy đang tìm kiếm gì… bất giác cậu ngẩng nhìn… thật lạ, khi lúc cậu vào đây, cậu không hề thấy cái thùng sắt đấy…
Won Ho giật mình khi nghe tiếng hét lớn…
-“ Các người mau ra đây, ra đây cho tôi, nếu không đừng trách tôi vô tình… Choi Il Hwa…”
Cậu thở ra, thì ra người phụ nữ đó đang gọi người khác, cứ nghĩ mình bị phát hiện… cậu co rúm người lại bắt đầu nghe những thanh âm lớn hơn của những kiện hàng, rồi có cả tiếng gào thét của người phụ nữ cho thời gian trôi qua, người phụ nữ đấy đang xúc động đến độ điên loạn à… chuyện gì đã xảy ra nhỉ…
Ha Ji Won khụy xuống, cô biết mình đang tự ý làm hao tổn tinh thần cũng như sức khỏe của mình cho điều vô hiệu, nhưng cô không thể nào kìm giữ lại chính con tim của mình khi thời gian cứ dần trôi qua… cô biết chứ, bọn người đấy chỉ muốn nhìn thấy cô suy sụp như thế này thôi… những dòng đó chỉ có thể từ… Choi phu nhân… bà ta luôn là kẻ thích nhìn thấy đau khổ của cô… cô ngẩng lên, đưa mắt đảo một vòng, đúng như ý nghĩ của cô, hai cái Camera được gắn phía trên giàn thanh ngang bằng sắt của kho hàng, cô chạy nhanh đến, phóng lên cao… rút Tonfa bên mình ra, 2 cái Camera vỡ nát, cô xoay người tiếp tục… bà sẽ không được thấy đâu, trừ khi bà ló mặt ra đây…
Thêm hai cái ở hai góc… Ji Won bắt đầu lấy lại bình tĩnh, cô lại trèo lên kiện sắt xem ổ khóa đó như thế nào… cô chợt nghĩ ra Kris… điện thoại… làm gì cô có… Ji Won quay nhìn… tiếng chuông điện thoại trong một góc kho reo lên…
Won Ho vội giật mình khi nghe tiếng chuông điện thoại của mình reo lên, cậu vội thò tay vào túi quần… nhưng chưa kịp nhìn thấy số điện thoại của ai hiển thị thì cái điện thoại trên tay cậu bay vèo, như gió… cậu ngước nhìn… người phụ nữ trong bộ đồ đen đứng trước mặt cậu… sừng sững như một ngọn núi, cậu cảm nhận tai họa đang đổ ập xuống đầu cậu… cậu ngã ra đất… giả ngất xỉu, cái chiêu mà cậu quen dùng…
Ji Won quay đi, cô áp điện thoại vào tai mình, lòng nôn nóng… nhận được tín hiệu của đầu dây bên kia…
“ Hello…”
Cô thở ra để lấy một hơi bình tĩnh…
-“ Kris, cô đây… làm theo lời cô nói, lên xe số 9 liền…”
Kris vội bước nhanh khi chuyến xe số 9 cũng vừa dừng lại trước mặt cậu.
|
|