Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: Bacham72
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Longfic] [Longfic | M] Sin City | Bacham72 | Ha Ji Won - Lee MinHo - Cha Seung Won - T.O.P - Song Hye Kyo - Han Ji Min - Kris Wu - Bae Suzy - Kim Woo Bin - No Min Woo - Kim Jaejoong - Jung Yunho | Completed

[Lấy địa chỉ]
51#
Đăng lúc 20-5-2015 11:20:27 | Chỉ xem của tác giả
Chương 8, 9

Cái tp này đáng sợ thật -_- Có quyền lực là có tất cả...
Sống mà không biết chừng một ngày nào đó mình lại trở thành mục tiêu của ng khác
Bất hạnh đổ dồn vào bản thân mà chẳng biết chúng ta làm sai điều gì.. Cảm giác sẽ uất ức đến thế nào...
Chương 9 câu chuyện đã rẽ sang một hướng mới, xuất hiện thêm 2 nv
Mà cả 2 nv này cũng chẳng phải là ng hp bnhiêu, nhưng chắc đủ tốt hơn mng trong cái gđ đó...
TOP nóng nảy thật chất cũng có mặt ấm áp, liệu kh biết điều gì mà khiến anh nv đc
Suzy 13t, cảm xúc đó có chắc phải ty không?! Nhưng mà 2 ng này chắc có vẻ lâm li chẳng kém T.T Cái gì mà Suzy nói chẳng thể trao cho TOP tất cả cảm xúc từ trái tim gì đó...
Thôi thì hóng những chương sau sẽ biết. Cảm ơn ss ^^

Bình luận

chừng nào rảnh rỗi thì xem, phải có tinh thần mới tiếp nhận được đó mà ^^  Đăng lúc 22-5-2015 01:17 AM
Giở em đang bận rồi, tối em sẽ đọc 2 chương ms ^^  Đăng lúc 21-5-2015 12:01 PM
Vâng, nếu là em sống ở cái tp đó, chưa chắc gì em sẽ trưởng thành theo đúng bản chất của mình, dòng đời xô đẩy...  Đăng lúc 21-5-2015 12:01 PM
Chap 11 nhe em ^^  Đăng lúc 21-5-2015 09:40 AM
đời này, vì cuộc đời này nó cay nghiệt quá... Cảm ơn em nhé ^^  Đăng lúc 21-5-2015 09:13 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

52#
Đăng lúc 20-5-2015 16:54:12 | Chỉ xem của tác giả
No Min Woo là zai đúng không ss. Tại em xem hình thấy lúc giống nam, lúc giống nữ :v.
nụ cười hút hồn biến thành nụ cười mãn nguyện

Có vẻ nguy hiểm quá. Không biết Min Woo có ý định gì đây.
Sung Ryung lo lắng cho 2 đứa như con của mình ấy. lo lắng, quan tâm như gia đình.
Cả 2 đều tự hứa với bản thân lòng mình chứ không nói ra. Như vậy sẽ có trách nhiệm với lời hứa của bản thân mình hơn là cứ nói miệng rồi đến khi không thực hiện được chỉ tổn thương người chờ đợi người kia thực hiện lời hứa. Nhưng rồi cái ôm của cả 2 lại bớt đi sự cô đơn trong lòng mình.
2 con người cô đơn, cùng cảnh ngộ nhưng Top vẫn nghĩ Su là bé con nên không dám chia sẻ gì.
p/s. Dạo này bận rộn vs công việc, học tập may có fic ss đọc để giải trí. Cảm ơn ss nhiều lắm.

Bình luận

ừ, cái này toàn là kinh nghiệm nhìn đời của ss, dặm thêm mắm muối cho nó chất lượng hơn đó mà, hihi  Đăng lúc 22-5-2015 01:14 AM
Chắc do ss trải qua quá nhiều chuyện nên cách viết câu chuyện sẽ khác với mọi người. em lại thích đọc kiểu thế này. Bởi cuộc sống này không còn màu hồng..   Đăng lúc 21-5-2015 10:19 AM
thực trong cuộc sống. cảm xúc của con người, tình yêu, tình bạn, cuộc sống.....  Đăng lúc 21-5-2015 10:17 AM
vâng àh. vì đôi khi làm việc quá nhiều đầu óc mệt mỏi em thường xem phim hoặc đọc fic. Nhưng lâu nay không có fic nào em theo đuổi nữa. fic ss toàn những điều   Đăng lúc 21-5-2015 10:16 AM
Chap 11 em ơi ^^  Đăng lúc 21-5-2015 09:40 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

53#
Đăng lúc 20-5-2015 20:30:23 | Chỉ xem của tác giả
Nói chung có thêm rắc rối
T.O.P thích chơi với Suzy à
Kiểu thằng cha này cũng trẻ trâu gớm
Hai đứa trẻ trâu chơi với nhau thế nào cũng có chuyện
Chậc Min Woo tiếp cận cô kia có mục đích gì hay ko thì ko biết
Nhưng em vẫn đang hóng
Hóng cái gì đó rất vô định
Đội trưởng của em sắp có đất diễn rồi đó
Mấy bữa nay bức bách quá, em off face để viết fic
Cái fic chiếm quá nhiều chất xám

Bình luận

Chap 11 nhóc!  Đăng lúc 21-5-2015 09:40 AM
biết nó hại não như thế nào. nhóc viết xong cái của mình chắc nhóc cũng khùng như ss, hihi  Đăng lúc 21-5-2015 09:19 AM
"Ai kêu tự làm khó mình chi vậy, đáng đời" hihi, ss tự nói mình nhé, còn ai đó thấy na ná thì cứ nhận đại đi, há há. Cảm ơn nhóc nhé ^^ Nhóc theo dõi fic này xem là   Đăng lúc 21-5-2015 09:18 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

54#
 Tác giả| Đăng lúc 21-5-2015 09:39:51 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG XI: Oan

Viện nghiên cứu Anastasios - LA. California
Hơn một năm trước so với thời điểm hiện tại.

-“ Cậu còn muốn nói gì không Tiến sĩ No?”

Thinh lặng, tiếng nói đều đều vang lên trong một căn phòng sáng trắng với chỉ khoảng 10 người, ngồi quanh cái bàn họp hình oval…

-“ Cậu sẽ bị tước bằng, cấm túc ở mọi trường Đại học, Viện nghiên cứu, và toàn thể Bệnh viện trên đất Mỹ!”

Min Woo ngẩng lên… anh cảm thấy mọi thứ như được diễn ra trong cái kịch bản mà anh đã viết lên trong đầu từ đêm hôm qua… một bộ phim hay, có cái tựa đề là “Thế Thân” nhưng anh lại thích nó được ra mắt với tựa “Oan” mà thôi…

Có gì để nói ư, các người cho tôi cái quyền lợi gì khi cố tình chụp mũ tôi như thế, thật các người không biết dùng nhân tài… thì thôi, thiệt thòi là do các người tự tạo ra cho bản thân mình, chẳng thể trách ai cả, là số phận tôi không tốt, mặt tôi không ai ưa, thành quả của tôi khiến mọi người ganh ghét.

Khẽ nhếch khóe môi bên trái lên, cũng là như thói quen của anh, Min Woo trao đi nụ cười khinh miệt, đứng lên…

-“ Xong rồi chứ gì? Không làm phiền các người nữa!”

Rồi không đợi ai cho phép không, anh bước ra cửa, đến cửa phòng anh đưa tay lên, chạm vào cái ổ khóa lành lạnh, xoay nhẹ, cánh cửa mở ra, một khi anh bước ra khỏi căn phòng này, tức là anh chấp nhận mọi tỗi lỗi của cái đám người tự cho rằng mình có quyền hành đúng trong mọi việc đấy trút hết lên anh…

Min Woo xoay người, anh nhìn từng người một, dõng dạc…

-“ Thế giới của tôi không phải là nơi đây, nó ở một nơi xa xăm nào đó, mà khi các người một lần đặt chân đến, bằng bất cứ lý do gì, nơi đó, khi ta gặp lại, mọi thứ sẽ được hoán trả!”

Min Woo xoay người bật cười lớn ngạo nghễ…

*Hahaha…*

Cánh cửa khép lại sau lưng anh, thật nhẹ… như những bước chân anh bước trên hành lang chỉ có màu sáng trắng… Từ trước đến giờ, anh là người biết dòm trước ngó sau để mà sống, nhưng chẳng ai dòm thấy anh cho đúng nghĩa cả, cuộc đời anh chỉ có một đam mê duy nhất, phải làm được những gì mà người khác không thể làm… và rồi đấy thôi, anh đang làm được cái chuyện mà người khác không thể làm, đó là làm vật thế thân mà vẫn còn vui vẻ chấp nhận…

Trong đời anh, anh nhận được nhất nhiều thứ… buồn, vui, đau đớn kể cả hạnh phúc, từng ngày trôi qua anh không biết đến thời gian, suốt ngày chỉ ngồi trong căn phòng tĩnh lặng và lạnh lẽo, để nghiên cứu… gì đó, anh chẳng biết nữa, chỉ biết vài dòng ngắn thôi thì anh phải đi theo rồi, thế mà, những gì anh làm ra đều khiến cho mọi người ganh ghét chỉ vì anh làm quá hoàn hảo… Kẻ dốt thì không được chọn. Kẻ giỏi thì được dùng, còn kẻ xuất sắc thì bị như thế này đây, loại bỏ… như từng có câu: “ Thà giết lầm còn hơn bỏ sót”…

Cái bọn đa nghi như Tào Tháo đấy không thể sống cùng là vậy, bởi thế anh nên tự biết thân mình, lấy cái bằng Tiến sĩ quá dễ, để mất đi quá dễ là chuyện hiển nhiên…

Các người tước bằng của tôi ư? Ừ… cái bằng chỉ là tờ giấy được trưng ra cho những kẻ chỉ biết đọc ABC mà thôi, cấm túc tôi à? Từ trước đến giờ là tôi làm việc cho mấy người chứ tôi có phải là kẻ xin xỏ mấy người việc làm đâu mà bảo cấm… Chưa từng tự nghiên cứu cho mình bất cứ một thứ gì, vậy mà các người cũng ganh ghét, thật không thể tưởng mà…

Min Woo ngồi vào xe, anh cho xe chạy thẳng về nhà, chỉ để dọn đồ đi, vì anh biết khi anh mất việc làm, thì anh cũng bị tống cổ ra ngoài đường mà thôi, anh chợt nghĩ… hình như mình chẳng có một chút tiền gì cho bao năm trời mình làm việc, vậy mình phải đi bụi sao…

--

Đúng như Min Woo nghĩ… cái ổ khóa mà anh đang đưa cả hai tay lên cố vặn cũng không nhúc nhích… anh thở ra lùi lại cho mọi thứ cảm xúc đang dần lớn trong con người anh, mà anh đang cố kìm lại, anh lấy điện thoại… bấm số… áp vào tai…

“ Con đừng hỏi Mom bất cứ việc gì, chúng ta đã từng giao hẹn với nhau, đừng trách Mom vô tình, con trai lớn rồi, phải biết tự lập, quá tuổi để thoát ly rồi đấy con trai, con trai bám mẹ bọn con gái sẽ cười vào mặt đấy, như vậy đi. Bye nhé, cây đàn con yêu thích Mom để ở sân sau, nếu nó không còn thì cũng là lỗi do con về muộn…”

Min Woo lao ra sân sau với tiếng nói như đã được thâu sẵn trong máy, anh thở ra khi thấy cây đàn màu hồng của anh nằm nơi góc tường, nhưng chỉ có cây đàn thôi sao, anh bực bội hét lên…

-“ Mom…”

Nhưng anh không thể nói gì tiếp ngoài câu…

-“ Đứng lại đó… cướp cướp…”

Khi anh thấy cây đàn màu hồng của mình bay lên, lao đi như gió, anh đuổi theo… cái thằng nhóc gầy gò hơn anh, lùn hơn anh, vậy mà nhanh chân nhanh tay hơn anh…

Cứ như thế, lần đầu tiên Min Woo làm cái chuyện thừa thãi, không có kết quả, anh gục xuống, không thể nào chịu nổi nữa, vì phải rượt theo thằng nhóc đó qua mấy con đường… anh nhìn quanh, cả Mom của anh còn vô tình, thì chẳng thể trách cả thiên hạ này vô tình với anh… anh đứng lên, bước thất thểu về nhà cho buổi chiều hoàng hôn, nhưng gần về tới nhà thì anh chợt nhớ, anh đã bị Mom tống cổ ra đường…

Min Woo đập mạnh cửa, mặc kệ có đủ tuổi thoát ly hay không, mặc kệ bọn con gái nào cười vào mặt, anh hét toáng lên.

-“ Mom… con bị oan mà, con bị oan mà…”

Nhưng cánh cửa vẫn đóng im lìm… anh biết Mom có nhà đâu mà anh gào thét như thế… nhưng anh vẫn có cái hành động điên rồ đấy, chỉ để trào thoát những cảm xúc mà anh đã gánh chịu 2 ngày qua…

--

Một giờ sau, Min Woo ngồi trong cái phòng gọi là tù tạm giam cho cái tội quấy rối làm ồn ào hàng xóm… anh đưa mắt nhìn qua cái song sắt với những cây sắt to bằng nắm tay, những người bên ngoài kia tất bật cho công việc đến tối rồi vẫn không thể buông bỏ, anh cảm thấy ngột ngạt… thế giới của anh từ bây giờ trở đi là cái thế giới ồn ào này sao, một thế giới đầy dẫy… anh chợt nhớ… cấm túc toàn nước Mỹ… vậy chỉ có Sin City là nơi anh dừng chân à… không… anh không muốn, khi anh bước vào Sin City, là chứng tỏ anh đúng với cái tội lỗi mà đám virus đã đổ tội cho anh.

-“ Chết tiệt!”

Min Woo buộc miệng, anh ngữa đầu lên, nhìn vào khoảng không màu trắng, không thể suy nghĩ mình nên làm gì tiếp theo, anh chỉ giỏi cho những công việc nghiên cứu, còn tính toán việc đời thì anh thua, anh thông minh chứ chẳng lanh lợi, bởi thế anh mới bị đám người đấy loại bỏ mà không thể làm gì được, kể cả một lời biện hộ… anh đưa tay ôm lấy đầu…

-“ Mom… con chưa đủ tuổi thoát ly đâu mà… mom… cho con về nhà, con mệt mỏi…”

Hiện giờ anh đã được 20, cái tuổi này anh vẫn được quyền cắp sách đến trường, nhưng ai biểu anh tham lam, tốt nghiệp trước làm gì? Để giờ đây anh thất nghiệp rồi đó…

-“ Trả người yêu cho tôi…”

Min Woo trườn người ra đất gào lên…

-“ Trả người yêu cho tôi…”

Những lúc anh cảm thấy bức bách, quẫn trí, anh chỉ muốn ôm cây đàn màu hồng vào lòng, dạo một khúc nhạc biểu cảm cảm xúc của anh, nhưng không còn nó, anh cảm thấy mình như chẳng còn hơi thở, giờ đây anh như dần chết, trong cái phòng sáng choang như phòng phẫu thuật, và cảm nhận được anh đã nằm lên bàn mổ, chuẩn bị chịu một ca giải phẫu của thực tập sinh, vô thức anh buộc miệng…

-“ Mày giỏi như tao không đấy, cẩn thận đó, mày mà làm hư tao là mày chết với tao…”

Min Woo nằm úp xuống, anh ngóc đầu nhìn ra ngoài kia, vội ngồi dậy khi thấy một người phụ nữ trung niên đi qua, anh lao tới song sắt…

-“ Cô ơi…”

Anh gọi lớn đưa tay ra…

-“ Cháu muốn báo án!”

Nhận lấy cái nhíu mày của người phụ nữ, nhận lấy cái đầu lắc lắc, rồi bước chân xa dần, Min Woo lùi lại… cái hành động của Mom… anh lùi vào góc phòng, co thân lại, gục đầu xuống gối…

Bất cứ điều gì anh làm, anh nói, Mom đều có thái độ đó… không tin tưởng, chê bai, có khi đến mức khinh thường, và để chứng tỏ anh không là một thằng điên, anh đã làm bằng tất cả khả năng của mình để Mom biết, anh không là kẻ vô dụng.

Từ khi anh đem tiền về nhà, Mom mới thật sự trao cho anh nụ cười đúng nghĩa anh cần, và để tìm những khoảnh khắc yêu thương đấy, anh biết mình cần phải làm gì, anh lao đầu vào công việc, nghiên cứu vừa đúng sở thích lại vừa có tiền, Mom như mọi lần chẳng quan tâm nhiều đến anh, mà chỉ quan tâm đến tiền lương của anh… sao cũng được, có lẽ thật như mọi người và Mom từng nghĩ và cho rằng: Anh không bình thường…

Ừ… anh chẳng bình thường đâu, sinh ra và lớn lên trong cái nhà không bình thường thì làm sao mình bình thường được, đôi lúc anh không thể tin vào bất cứ một điều gì, anh lén Mom xét nghiệm ADN, để tìm một lý do cho cái việc tại sao không được Mom yêu thương, kết quả chính xác, và còn chính xác hơn là việc anh được Mom trả lời, hôm đấy bà thấy anh cầm kết quả, người thừ ra, bà còn thêm một câu:

-“ Mày đừng trách Mom, có trách thì trách ông già mày cưỡng bức Mom, mà Mom thì không nỡ bỏ mày, Mom yêu mày thế còn gì…”

Anh đã cười… cay đắng và còn đối đáp:

-“ Sao Mom không nói sớm?”

Mon đã nhìn anh với cái nhíu mày, rồi quay lưng bước đi… cái hành động mà anh không thể quên, không bao giờ quên, nó khiến cho anh hình dung ra mọi thứ bởi cái đầu siêu việt của mình…

Anh là thứ thừa thãi, vì nhân đạo hay là vì sợ tội lỗi mà Mom giữ lại anh… có lẽ là vì Oan ức… đúng thế… cuộc đời anh chỉ có gắn liền với từ “Oan” như một vở bi kịch, một cuốn phim buồn, thì anh chọn cái tựa đề đó là chính xác rồi…

*Tang……*

Min Woo mở choàng mắt, ngóc đầu lên khi nghe cái âm thanh của cây đàn màu hồng quanh đây, đập vào mắt anh là cái thằng nhóc ăn cướp, trên tay nó còn có cây đàn màu hồng… anh lao tới… nó ngã ra, anh chồm người lên lấy gối chấn ngay khuôn ngực nó…

-“ Bắt được mày rồi…”

-“ Nghẹt… nghẹt thở…”

Cái thằng nhóc la lên, miệng nó há ra thở dốc…

Min Woo rút chân về, bởi chính xác không phải do cái đầu gối của anh… toàn thân nó rung lên, mắt nó trợn ngược…

Min Woo lao tới, anh làm thao tác quen thuộc… cấp cứu…





Ps: Đội trưởng xuất hiện rùi đấy nhé nhóc ^^

Bình luận

Áh... vậy bào ss thêm vài chap vượt ngục nữa à?  Đăng lúc 22-5-2015 01:16 AM
Hú! Đập bàn! Team ủng hộ đội trưởng ở tù trung thân đây  Đăng lúc 21-5-2015 10:27 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

55#
Đăng lúc 21-5-2015 10:15:41 | Chỉ xem của tác giả
Thông minh quá đúng là khổ. Nhưng thông minh lại cần phải tinh ranh, lanh lợi không thì không sống nổi.Bởi người tốt bụng chân thật luôn bị người khác lợi dụng, đâm sau lưng. Có khi tốt quá người ta gọi là đần, ngu ss nhỉ. hjhj.
Các người tước bằng của tôi ư? Ừ… cái bằng chỉ là tờ giấy được trưng ra cho những kẻ chỉ biết đọc ABC mà thôi

Đúng vậy, cái bằng chỉ là 1 tờ giấy  cho người ta đọc, còn thực lực ở cách bản thân mình làm việc. Vậy mà người người đều nhìn vào cái bằng để đánh giá mọi thứ nên lại phải cố mà lấy được 1 cái. Có bằng cao chưa chắc kiếm được tiền nhiều. Thực tế phũ phàng.
Kris bị bệnh gì àh, hen hay gì thế. Ăn trộm kiểu gì mà để người ta bắt được thế siêu trộm.
Hóng chap sau của ss ạh.

Bình luận

vậy là chưa gặp được sư phụ truyền nghề rồi. hihi. Vâng àh, cuộc sống này giờ toàn thế mà cứ phải đâm đầu vào học để lấy cái bằng.  Đăng lúc 22-5-2015 09:11 AM
Chap 12  Đăng lúc 22-5-2015 01:31 AM
giờ thì cái bằng xuất sắn thì chẳng có việc làm đâu, ss quen mấy người tốt nghiệp 2 trường đại học loại giỏi, ở nhà bán quán phụ mẹ kìa, hihi, chán nhỉ   Đăng lúc 22-5-2015 01:20 AM
tài năng bẩm sinh là một chuyện, gặp được sư phụ tốt là chuyện khác, cảm ơn em nhé, hihi  Đăng lúc 22-5-2015 01:18 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

56#
Đăng lúc 21-5-2015 10:29:52 | Chỉ xem của tác giả
Thứ nhất chap này hình như là hồi tưởng
Xã hôi chính là như thế mà
Ai quan tâm cưng giỏi như thế nào
Quăng bằng ra đây đã
Cái này là quy tắc rồi, đừng trách ai
Thứ hai cưng bị đuổi ra đường là lỗi của cưng
Thứ ba cưng đụng phải ăn trộm cũng là lỗi của cưng
Thứ tư làm quái gì lại có cây đàn màu hường như thế?!
Final đội trưởng ở tù mọi gông đi

Bình luận

Chap 12 ^^  Đăng lúc 22-5-2015 01:31 AM
Cảm ơn nhóc nhiêu nhiêu nhe nhé  Đăng lúc 22-5-2015 01:25 AM
đội trưởng ngồi yên một chổ sao biết lớn chứ, hí hí  Đăng lúc 22-5-2015 01:24 AM
Hồi tưởng mấy chap liên tiếp đó nhóc, ss để màu xanh rùi mà, cưng thích cây đàn màu hường mà, hiu hiu, sao bảo đội trưởng ở tù mọt gông?  Đăng lúc 22-5-2015 01:23 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

57#
 Tác giả| Đăng lúc 22-5-2015 01:29:03 | Chỉ xem của tác giả

CHƯƠNG XII: Nhục

Một giờ sau, Min Woo cùng thằng nhóc ngồi trong một căn phòng… chỉ có riêng hai ta… à không, còn có cây đàn màu hồng khi anh nhất quyết giữ lấy không rời… theo quy định bọn anh sẽ được thả ra sau một giờ nữa, căn phòng này nhỏ hơn, nhưng lại yên tĩnh hơn, cho nó có thể thở sau cơn bệnh bộc phát… chỉ có sự thinh lặng, Min Woo lên tiếng:

-“ Mày bị bệnh suyễn mà sao mày chạy nhanh thế?”

Nhận lấy tiếng bình thản đáp lại…

-“ Em có chạy đâu, ai biểu anh không ngó trước sau…”

Min Woo nhíu mày…

-“ Mày… nếu mày không là bệnh nhân của tao, tao đánh mày…”

-“ Anh nghĩ em muốn lấy cây đàn đó sao, tưởng bán được, không ngờ chẳng có giá trị gì, em đói đến chết, cũng đem theo nó đi giật thức ăn của một thằng bé, thật là nhục nhã!”

-“ Mày là ăn cướp mà bảo biết nhục sao?”

-“ Sao không? Cướp cũng phải có đủ loại đấy, như con người ta có cái công việc văn phòng, như làm CEO khác với làm chạy giấy tờ đó mà!”

-“ Mày lý sự cùn…”

-“ Anh là bác sĩ à?”

-“ Tao là tiến sĩ lận đấy… à không, mất mẹ cái bằng rồi!”

-“ Sao thế?”

-“ Thôi đừng hỏi, nhục lắm…”

*Hahaha*

-“ Mày dám cười tao à?”

-“ Em… cười cay đắng mà!”

-“ Sao nghe như mày cười vào mặt tao vậy?”

-“ Tại anh suy bụng ta ra bụng người thôi!”

-“ Mày tên gì đấy?”

-“ Kris… Kris Wu…”

-“ Tao là No Min Woo, hân hạnh quen mày!”

-“ Hahaha… lần đầu tiên có người nói hân hạnh khi quen em!”

-“ Thế bất hạnh khi quen mày à?”

-“ Có lẽ thế…!”

-“ Nhà mày ở đâu?”

-“ Chi vậy?”

-“ Cho tao ở nhờ một đêm, tao chịu lạnh không nổi!”

-“ Trời, em tính hỏi nhà anh ở đâu cho em nhờ một đêm đây này!”

-“ Thế mày là dân bụi đời à?”

-“ Ừ…!”

-“ Lâu chưa, lâu thì cũng phải có cái ổ chứ?”

-“ Mới bị bà dì ghẻ tống cổ ra khỏi nhà chưa đầy 24 tiếng!”

-“ Vậy mày thuộc dạng Cinderella à?”

-“ Gần như thế!”

-“ Tao thấy mặt mày sáng sủa đấy, không học hành đi làm ăn cướp là sao!”

-“ Ai nói em làm ăn cướp!”

-“ Mày cướp cây đàn của tao, cướp thức ăn của thằng bé nào đó!”

-“ Bất đắc dĩ thôi mà!”

-“ Thế mày làm gì?”

-“ Ăn trộm!”

-“ Thằng quỷ, có phân biệt nữa à?”

-“ Sao không, cướp có nghĩa là đường đường chính chính giật lấy, còn trộm… là lấy của người khác một cách lén lút!”

-“ Thế sao mày lại chọn làm ăn trộm, trong khi tao thấy mày có khả năng làm ăn cướp đấy!”

-“ Anh nói sao vậy, em cướp cho người ta bắt đánh à?”

-“ Vậy mày trộm gì của người ta?”

-“ Trộm thách thức!”

-“ Gì, tao thấy tao đủ điên rồi mày còn điên hơn tao à nhe…”

-“ Anh tự nhận mình điên chứ em không điên à nhe…”

-“ Thế mày cần thách thức gì mà trộm?”

-“ Mở khóa, em có khả năng đặc biệt, có thể mở mọi ổ khóa sau những con số…”

-“ Ah… được đấy, về nhà tao, mở khóa cửa cho tao!”

-“ Anh thật là…”

-“ Gì…”

-“ Thông minh…”

-“ Mày nói phải đấy…”

Hahaha……

Hai tiếng cười đồng loạt vang lên… cánh cửa sắt nhỏ mở ra, người cảnh sát khoảng 30 tuổi bước vào…

-“ Về đi!”

Hai cái dáng cao gầy lao nhanh ra ngoài, người cảnh sát thở ra… thế giới này sao lắm thằng điên thế không biết…

--

Min Woo nhíu mày thinh lặng đứng bên Kris Wu… nhìn Kris đưa tay lên, trong tích tắc nó mở cánh cửa nhà anh ra cứ như là nhà của nó, nó ngẩng lên cười…

-“ Em giỏi không?”

-“ Mày… quá giỏi! Vào mở két sắt cho tao!”

-“ Hả… trộm đồ nhà nhục lắm anh ơi!”

Nhưng Kris đã bị cánh tay dài choàng qua cổ kéo đi…

-“ Mày trộm đồ nhà còn đỡ nhục hơn là mày đi cướp bánh của thẳng bé con đấy!”

-“ Nhưng…”

-“ Nhưng nhị gì, tại Mom tao tuyệt tình với tao trước, mày yên tâm, tao chỉ lấy những gì thuộc về tao mà thôi, đó, két sắt nằm trong cái tủ bếp, tao đi dọn vài bộ đồ, dù gì tao cũng đến tuổi phải thoát ly rồi! Cứ thế đi!”

Kris bị đẩy vào cái nhà bếp, cậu quay ra, nhưng cái dáng cao gầy biến mất… cậu bước đến ngồi xổm xuống, mở cánh cửa tủ bếp, một cái két sắt màu xanh xám quen thuộc, cậu đưa tay lên… suy nghĩ… thử… thách… thức… nhục… khi qua 5 phút rồi mà cậu chưa thể mở ra…

Min Woo đã xuất hiện trước cửa bếp từ 1 phút trước rồi, cái thời gian này mà dành cho một tên trộm, cũng như dành cho một bác sĩ xuất sắc như anh mà không thể làm gì thì quả thật là nhục nhã…

-“ Mày cần bao nhiêu thời gian để mở nó ra vậy? Kris!”

Kris nhíu mày không quay lại…

-“ Cái két nhà anh trông thế mà thật đặc biệt, có phải vì anh thông minh quá, nên bà già mới đề phòng không?”

-“ Mày cũng thông minh đâu kém!”

-“ Không cần phải đổ trách nhiệm lên em, em thích thử thách mà, cho em thêm 10 giây, đếm đi anh, cho nó máu…”

-“ Cái thằng, thế mày muốn tao đếm chậm hay nhanh nào!”

Kris bật cười quay lại, đứng lên…

-“ Xong rồi!”

Min Woo bước tới, anh khẽ nhích khóe môi lên…

-“ Mày muốn đi cùng tao không? Tao thấy thích mày đấy!”

-“ Đi đâu?”

Min Woo ngồi xuống mở két sắt.

-“ Thành phố Basin!”

-“ Sin City?”

-“ Phải!”

-“ Không được! Em còn ông già!”

Min Woo đứng lên:

-“ Của mày đây!”

Anh quăng một cọc tiền cho Kris.

-“ Mày cẩn thận đấy, tao không hiểu sao Mom lại không gởi tiền vào ngân hàng, để như thế này ở nhà chết bất đắc kỳ tử!”

Anh đặt tay lên vai thằng nhóc…

-“ Tạm biệt, mày phải giữ sức khỏe đấy, đừng thức khuya nhiều nhé!”

Kris tròn mắt:

-“ Anh bảo em đi trộm vào ban ngày à?”

-“ Mày trộm thật thì mày giàu có rồi!”

Kris bật cười… nghe tiếp:

-“ Đôi lúc chúng ta làm việc không phải là vì tiền, nhưng nhìn thấy cái két sắt này, tao không ngờ tao làm ra được nhiều tiền đến thế!”

-“ Em sẽ nhớ lời anh! Tạm biệt, anh cũng giữ sức khỏe!”

Cả hai đi ra, Min Woo đóng cửa lại, khóa trái…

Min Woo bước đi ra xe, để thằng nhóc Kris đứng lại…

Kris bỏ cọc tiền vào người, cậu đưa hai tay thọc vào túi quần, bước nhanh vào con đường vắng… về nhà…




Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

58#
Đăng lúc 22-5-2015 09:57:25 | Chỉ xem của tác giả
2 người này làm bạn tri kỉ được đó, hâm hâm như nhau.
Những câu của Kris chất quá, không phải cướp mà là trộm, mà trộm cũng có nhiều loại. Lại còn trộm thử thách nữa.
Chỉ trộm mà không lấy. Thế sau này không biết nếu có 1 ngày mở được chìa khóa trái tim của Su không biết có lấy không.
Người ta làm việc chỉ vì tiền miếng cơm manh áo, vậy mà người này làm việc chỉ biết đưa tiền cho mẹ mà không biết tiền mình làm ra bao nhiêu.
Hèn gì mà bị đuổi ra khỏi nhà là phải, chỉ biết làm việc kiếm tiền không quan tâm bất kì điều gì.

Bình luận

Chap 13 ^^  Đăng lúc 23-5-2015 10:25 PM
2 tên hâm mà, hihi... Cảm ơn em nhé ^^  Đăng lúc 23-5-2015 08:08 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

59#
Đăng lúc 22-5-2015 10:46:19 | Chỉ xem của tác giả
Chuẩn cơm mẹ nấu rồi!
Đây mới là Kris của em, Kris của em
Ôi sau bao nhiêu ngày từ một con bánh bèo Kris thành ăn trộm
Wow! Một sự lột xác ko ngờ
Cho em phấn khích quá độ thêm tí nữa
*#(&(^&@$)**IOJLKAUDOiupoa
Nói chung là ko thể diễn tả bằng lời
Thím này phát ngôn câu nào là muốn rớt hàm câu nấy
Giờ thì mọi người đã hiểu nỗi khổ làm bạn với ẻm chưa

Bình luận

ss cũng đang phấn khích vì cái chap 9 của nhóc đây, chúng ta cùng tự kỷ, hihi  Đăng lúc 23-5-2015 08:54 PM
Khấn khích quá đó ss  Đăng lúc 23-5-2015 08:44 PM
Áh... sợ quá! Sao nhóc quăng vào nhà ss đám giun sán thế kia, hí hí. Cơm mẹ nấu vẫn có ngày khê như thường đấy. Cảm ơn nhóc ^^  Đăng lúc 23-5-2015 08:10 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

60#
 Tác giả| Đăng lúc 23-5-2015 20:15:32 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG XIII: Bụi tro

Bên kia trời, một màu xam xám dần trở thành màu trắng, Kris ngẩng lên, đưa mắt nhìn… hừng đông… cậu lại cúi xuống, tiếp tục con đường về nhà, cái khoảng sáng dần chiếu rõ bước chân cậu, một đám bụi mờ tung lên quanh đôi giày cũ kỹ, hơi sương sớm lành lạnh vây quanh cậu, cậu khẽ rùng mình, hắt hơi… không, đâu có lạnh gì, so với những ngày tuyết rơi, cậu phải về nhà muộn cho mọi công việc vất vả, tốn nhiều thời gian nhưng chẳng có bao nhiêu tiền.

Giờ đây cậu đã có một số tiền kha khá, dự định làm gì nhỉ? Đưa hết cho dì ghẻ, để nhận lấy sự yêu thương à, đắt quá… Đưa cho cha già, chỉ để cha già lại nộp cho dì ghẻ, ngốc nghếch. Giữ bên mình… chết hồi nào không hay, trong khi mọi cái két sắt đối với cậu không an toàn, đem gởi ngân hàng thì còn bị bắt lại sớm, cho cái tội mới có 16 tuổi đầu mà có cọc tiền, giờ nghĩ lại không đi cùng anh Min Woo thấy tiếc tiếc sao đấy…

Kris rẽ vào con đường nhỏ… 16 tuổi rồi, cậu gần như đủ tuổi để thoát ly cho cái đất nước tự do này, nhưng cậu không muốn đi, có lẽ cậu ảnh hưởng đến sự giáo dục Châu Á, hay là vì con người cậu quá tình cảm, chẳng biết, chỉ biết cậu không nỡ lòng bỏ cha lại mà thôi. Trước khi mẹ nhắm mắt, mẹ nhắn nhủ lại với cậu rằng: “ Con hãy ở bên cha, chăm sóc cho cha…” Lúc đó cậu được mấy tuổi nhỉ… 9 tuổi… vậy mà cậu cũng dám gật cái đầu xuống, rồi cha đi bước tiếp, bảo rằng con trai còn nhỏ cần người yêu thương… ôi cái đời cậu như câu chuyện lọ lem… đôi lúc tụi nhỏ trong xóm nó cứ trêu chọc… có đứa gọi cậu là thằng tro, thằng bụi, còn những thằng anh lớn, chúng gọi thẳng cậu ra rằng… “Nàng Cinderella” nghe mà thấy gớm…

Ngày đấy cậu còn bé lắm, nhỏ con nhất xóm, yếu đuối nên chỉ biết đuổi theo bọn nó, đuổi không kịp thì chỉ biết tức giận khóc nhè, những lúc ngồi nơi góc đường, cậu nhớ mẹ da diết… về nhà để làm gì, để làm lọ lem mà thôi, dì ghẻ chẳng có thêm hai cô con gái chảnh chọe, một mình dì đày đọa cậu thôi cũng đủ sống dở, chết dở rồi… Dì xinh đẹp lắm, nên dì không thể vào bếp, hư da của dì, thấy chân tay dì yếu mềm không, không thể làm việc nặng…

Kris giỏi nhất nhà, Kris ngoan nhất nhà, Kris yêu cha mẹ nhất nhà… ừ nhà chỉ có mỗi Kris, vậy Kris đứng thứ nhất hay thứ chót thì cũng vậy thôi. Cũng chỉ vì Kris yêu mẹ, nên Kris không muốn dì đả động đến mẹ, vì Kris yêu cha, nên Kris không muốn dì xỉa xói cha. Đối với Kris, nhịn không phải là nhục, đối với Kris… Sự nhận xét của mọi người dành cho ta thông qua mỗi một việc ta làm… và Kris đang cố làm những việc mà Kris cho là đúng, có đôi khi Kris cảm thấy mình không được bình thường, và quá khờ dại cho cái việc đặt tình cảm lên hàng đầu để mà sống…

Khu phố nghèo nàn, chật chội không làm Kris thay đổi, là tại Kris cứng đầu, đã đặt rõ mục đích sống cho mình, khi cha nhắm mắt, mọi thứ mới sẽ chấm hết. Từ đó, Kris mới có thể bước đi trên con đường đầy bụi bặm… Kris đưa tay đẩy cửa… trong nhà tối om, chẳng hiểu sao Kris đưa tay lên dụi mắt, chợt nghe…

-“ Gớm không, tưởng cậu đi bụi luôn rồi chứ?”

Tiếng của dì, giọng oang oang vang vang, Kris thinh lặng đi thẳng xuống bếp…

-“ Cha cậu đói meo rồi kìa, tối qua ông ta có ăn uống gì đâu!”

Kris khựng bước, trái tim chợt se lại, cậu bước nhanh đến bếp, đun nước pha sữa cho cha… cha nằm liệt giường 3 năm nay, mọi thứ chỉ mình cậu lo, còn dì như bông chỉ để trưng trong nhà, mà cây bông này chẳng bao giờ héo, để cậu có thể vứt đi… Cậu đem ly sữa nóng đến phòng cho cha, căn phòng nhỏ dành cho hai cha con, nhà không đến nỗi, nhưng dưới nhà chỉ có căn phòng này, để tiện việc chăm sóc cho cha, 3 năm qua, cậu cũng dọn xuống đây luôn cho tiện, cha nằm trên giường sắt, còn cậu chỉ một tấm nệm cứng dựng lên trải xuống bên cạnh cha…

Ánh đèn vàng mờ mờ ảo ảo, cha bảo thích cái ánh sáng này, nó làm cho cha cảm thấy đỡ mệt mỏi, còn cậu… cậu biết, cha không thích khoảng sáng choang, chỉ vì để đêm đêm cha khóc thầm bên cậu. Mỗi lần khi giữa đêm, cậu giật mình tỉnh giấc, ngó về giường có cha, cậu chỉ thấy cái bờ lưng còm gầy guộc rung lên, là cậu biết cha đang khóc… bởi mỗi lần cậu khóc cũng là như thế, cố gắng đè chặt lại mọi cảm xúc, để người thân không lo lắng, chỉ cần thấy điều đó là cậu không thể ngủ tiếp nữa, thế là cậu nằm ngữa ra, mở mắt nhìn lên trần, một màu vàng ố cũ kỹ, rồi những câu hỏi tiếp nối trong đời cậu, không thể trả lời…

--

Kris đặt ly sữa lên tủ nhỏ kế bên giường, cậu ngồi xuống bên cha… chỉ thấy đôi mắt khép trên khuôn mặt nhỏ thó… cậu hạ giọng:

-“ Daddy, dậy uống chút sữa, để con nấu cháo!”

Nói xong cậu luồn tay vào gáy đỡ đầu cha dậy, cha cậu mở mắt, đôi mắt mờ đi vì những muộn phiền, cậu lên giọng:

-“ Con xin lỗi, công việc nhiều quá…”

Quen thuộc như mọi đứa con đổ lỗi cho công việc quan trọng và cần thiết, ông Wu thở nhẹ ra…

-“ Con đừng nghĩ cha còn là một thằng bé, con làm thế cha chỉ đau lòng thêm!”

Kris cúi đầu…

-“ Dạ!”

Thật nhỏ… cậu nhận lấy bàn tay nhăn nheo của cha đưa lên, chạm vào khuôn mặt cậu…

-“ Con trai của cha lớn rồi lại đẹp trai quá đấy!”

Kris bật cười nhẹ…

-“ Con trai của daddy giờ phải đi nấu cháo đây, daddy nghĩ con có nên tống cổ dì ra khỏi nhà không? Hay là con đưa daddy đến nơi khác!”

Kris nói buồn rồi bước đi… cậu xuống bếp, làm công việc quen thuộc… quen thuộc đấy chứ, chỉ mình cậu làm, chẳng ai dạy, đến khi cậu 11 tuổi cậu phụ bếp trong một nhà hàng nhỏ, để có người dạy cậu, nhưng cái đam mê mở khóa sau những con số không biết đến từ lúc nào, chỉ biết nó đến nhanh lắm, nếu cậu là kẻ hư hỏng, chắc giờ cậu giàu rồi, nhưng cậu không thể liên lụy đến cha, thế nên cậu phải giữ mình cẩn thận.

Cũng chính vì giữ mình cẩn thận nên mỗi khi dì nổi xung thiên tống cổ cậu ra khỏi nhà là cậu không phản kháng, bởi thông thường dì chỉ cho cậu đi đúng 24 tiếng thôi là quá rồi, vì dù gì dì cũng sợ cha chết… bao nhiêu tiền bảo hiểm, tiền công trả cho cậu cho cái việc chăm sóc người già ở nhà đều bị dì lấy hết, và dì nướng hết vào sòng bạc… ai nói chỉ có đàn ông cờ bạc hư hỏng, đây là đàn bà cũng vậy thôi…

Tiền là của cha, của cậu, qua túi dì trở thành của thiên hạ, đơn giản như thế đó, cậu đưa tay đặt lên bụng mình, chạm vào cục tiền mà cậu bỏ trong người qua cái áo sơ mi lỗi thời rộng thùng thình, chính vì điều này nên dì chẳng biết, dì không bao giờ đánh đập cậu, chỉ là dì trút hết lên cha, dì biết điểm yếu đó của cậu, và thật đấy chứ, cậu quá yếu đuối…

Kris thở ra… cậu đưa tay lên, quấy nhẹ nồi cháo… khói tỏa lên nghi ngút, mùi gạo mới như còn mùi sữa, cậu nhớ mẹ, ngày đấy mẹ hay cho cậu ngửi mùi thơm của gạo, cậu đã từng hỏi:

-“ Sao cháo lại thơm hơn cơm vậy mẹ?”

Mẹ chỉ cười rồi xoa xoa đầu cậu…

-“ Trên đời này có những điều vì sao lắm con trai à? Nhưng câu trả lời có như thế nào thì con cũng nên hiểu, mọi thứ đều là quy luật tự nhiên của cuộc sống con nhé!”


Cậu chẳng hiểu để giữ mãi trong lòng, theo từng năm tháng lớn lên, cậu không bao giờ hỏi tại sao nữa, vì cậu không còn mẹ để hỏi, và cậu cũng dần hiểu ra câu đấy như thế nào rồi, mẹ bảo cậu mạnh mẽ để làm gì, để mẹ bỏ cậu lại sao… lúc mẹ hấp hối trên giường bệnh, cậu cảm thấy tiếc nuối và bức rứt đến độ không muốn tha thứ cho mẹ… mẹ đã dấu cậu căn bệnh ung thư của mình, khiến cậu đau đớn…

Bởi thế thay vì dành khoảng thời gian chăm sóc cho mẹ, cậu chăm sóc cho cha. Thế đấy, cậu có quá nhiều lý do để không thể buông bỏ cha được. Kris mỉm cười… là thế… để cậu bình an làm mọi việc… mọi việc…

*Choang*

Kris xoay người khi nghe tiếng đổ vỡ từ phòng cha, cậu chạy nhanh đến… khựng bước trước cửa phòng khi thấy cha nằm dưới đất đang cố níu lấy chân dì, còn dì thì đang ôm cái hũ sành dưới giường mà cha để tiền, tiếng cha gào lên, nhưng chỉ có cái giọng khàn đặc nghẹn lại…

-“ Tiền… của nó… mày… lấy…”

Chỉ có bao nhiêu đó thì giọng cha bị nuốt mất trong cái giọng oang oang…

-“ Nếu tôi thắng tôi trả tiền lời, gấp 10 đấy, tôi mượn thôi mà!”

Cũng chỉ nhiêu đó đủ để Kris lao vào… giằng co với dì vì còn có cha ở bên, nhưng bao giờ cũng thế dì rất biết điểm yếu của cậu, dì buông tay, Kris bất ngờ nên ngã ra sau, ôm theo hũ sành té xuống, thấy dì đưa chân đá thẳng vào mặt cha… thật quá lắm rồi. Kris buông hũ sành lao đến lấy thân đỡ cho cha, lợi dụng điều đó dì quay ra chộp lấy hũ sành…

-“ Tiền… tiền…”

Kris chỉ nghe được điều đó rồi thấy cha ngã ra đất, Kris lao tới nhưng chỉ có thể nắm lấy mái tóc dài của dì… kéo lại, dì cũng ngã ra đất…

*Choang*

Cái hũ sành vỡ trước, đầu dì đập vào mảnh vỡ sau, dì nằm lặng yên bên cha… bất động…

Kris khụy xuống, cậu đỡ đầu cha dậy, cảm nhận bàn tay mình ươn ướt… máu từ đầu cha tuôn ra nhuộm đỏ mái tóc màu muối tiêu, rồi dần như nhuộm hết mọi thứ, cậu vội quay qua, từ đầu dì, mái tóc đen xõa ra đất, có một vầng màu đỏ đang chảy tràn ra…

Kris run rẩy đưa tay lên… tìm lấy một hơi thở, một nhịp mạch… không, cậu không là bác sĩ, nhưng sao cậu lại biết rõ hai thân thể đấy giờ chỉ còn là 2 cái xác không hồn… cậu lao đi… chẳng biết về đâu, chỉ biết khi cậu vừa ra khỏi nhà thì một tiếng nổ lớn vang lên, hất văng cậu xuống con dốc… ánh sáng cùng sức nóng của lửa như muốn nhào vào người cậu… cậu đưa tay lên cố với… nhưng mọi thứ trở nên bất lực trước sự điều khiển của cậu… ánh lửa màu đỏ rực dần biến mất… trước mắt cậu giờ đây chỉ là bụi… khói cho tất cả mọi thứ… hòa vào không gian, cậu cảm thấy mình nhẹ tênh như bay vào cõi phù du nào đó… cậu khép mắt lại…


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách