|
Vì ngày mai Au bận việc, như lời đã hứa trước, Au sẽ post liền chap 9, cảm ơn các bạn đã ủng hộ và quan tâm ^^
CHƯƠNG IX: Yêu
Basin mỗi năm chỉ có hai trận mưa lớn, và hiện tại nó đang có cơn mưa lớn đầu tiên, kéo dài 3 ngày nay, không khí ẩm thấp thay vào sự khô nóng, nhưng cái cảm giác ngột ngạt như vẫn còn… Sung Ryung đưa mắt nhìn con bé Suzy đang đứng trước cửa sổ, nó đã đứng đó hằng giờ với sự thinh lặng… chờ đợi… thằng T.O.P… chỉ có bên cạnh thằng T.O.P là nó biết nói, biết nhìn mắt long lanh, và còn biết cười nụ, con bé được thằng T.O.P gởi cho cô cách đây 2 năm, lúc đó con bé được 11 tuổi, còn bây giờ nó đã là 13, còn thằng T.O.P tròn 20.
Chẳng biết nó lượm được con bé ở đâu, mà lúc đó con bé như người chết, đầy những vết thương trên người, hai bàn tay nó thì có những vết cắt thật sâu, cứ nghĩ không thể nào có thể cứu, vậy mà… là số phần của nó may mắn. Số phận của mỗi con người nơi đây đều mỏng manh như chỉ mành treo chuông, như ngọn đèn trước gió bão, sẵn sàng vụt tắt, có khi chẳng biết lý do vì sao.
Bản thân cô không muốn đến đây làm gì, nhưng chẳng nơi nào có thể cho cô lưu lại ngoài cái chốn này, chỉ vì trốn tránh, một tình yêu tội lỗi, nên cô mới tìm đến Sin City. Tình yêu đến muộn quả thật là tình yêu mãnh liệt, gặp và quen với một người đàn ông lớn hơn cô 10 tuổi, cũng đủ để cô tìm lấy sự đồng cảm, là người lớn, dĩ nhiên đến với nhau chỉ là trao đi những cảm nhận của cuộc sống, để dần dà chẳng còn chuyện để nói, rồi chỉ để ngồi nhìn nhau cho tình yêu càng lớn dần, càng hiểu rõ nhau chỉ để cùng nhau đau khổ.
Và vì có phải là người trưởng thành, nên có thể dám làm mọi thứ, càng lúc càng không thể tách rời nữa, để mọi chuyện vỡ lẽ, đến làm bạn cũng không có thể làm, tự hiểu bản thân của mỗi chúng ta đều phải có hướng đi riêng biệt… cảm xúc thì sẵn sàng lên ngôi, cũng sẵn sàng vụt mất, nhưng những ngày xa nhau chỉ để nhớ nhau nhiều hơn, nhất là trong những lúc một mình như thế này… kỷ niệm lại chợt ùa về trong ký ức, lời chia biệt lại văng vẳng bên tai…
*****
-" Anh có gia đình của riêng anh, con cái và cả cháu chắt, để anh còn phải lo lắng hơn là lo cho em… em đủ sức để vượt qua mọi thứ chỉ khi nào không có anh bên cạnh, bởi vì… anh biết không… nếu như em mãi dựa dẫm vào anh, em sẽ trở nên yếu đuối. Chúng ta đã bắt đầu từ đâu, thì bản thân chúng ta không biết rõ nữa, nhưng khi chúng ta chấm dứt, chúng ta phải biết rõ đó là khi nào…
Thôi thì, như là một cơn gió thoáng qua, dư âm để lại cũng sẽ phai nhạt theo thời gian trôi đi, thời tiết thì lúc nào cũng khác nhau anh ạ, em bằng lòng với những gì mà mình đã trao cho nhau, và rất là hạnh phúc, cảm ơn anh cho một mối tình sai trái, em luôn muốn nó chỉ là một mối tình vụng dại, nhưng cái tuổi của em không cho phép mình ví von như thế, em nói hết rồi, còn anh!"
-" Chỉ có thời gian mới có thể giải quyết mọi vấn đề, nhưng em đã cho rằng chúng ta đã già, không còn bao nhiêu thời gian nữa, nên dùng vào việc tốt hơn, thì anh chẳng còn gì để níu kéo. Chấm dứt… đó là do em không muốn cùng anh bước nữa, anh chấp nhận mình không đủ sức để dìu em, con đường của anh có quá nhiều vật cản, mà chính anh không thể vượt qua, thì làm sao có thể đem em đi cùng…
Rất hạnh phúc khi bên em, tình yêu thật sự của anh, chúng ta không còn là bọn trẻ để chỉ ngồi nhìn nhau là đủ, một khung trời thơ mộng không thể nào có trong mắt chúng ta, anh chẳng trách gì cả, kể cả cái gọi là số phận, hay gọi là muộn. Khi chúng ta thật sự yêu một người, chúng ta chỉ biết làm theo lý lẽ của con tim, nhưng lý trí của chúng cũng không phải là nhỏ, để chúng ta biết chọn hướng đi nào tốt cho cả hai.
Cũng đừng bảo yêu là phải hy sinh, yêu không nhất thiết phải bên nhau, với anh nó vô nghĩa lắm… nhưng anh vẫn chấp nhận yêu là biết nghĩ cho người mình yêu, anh thấy em mệt mỏi, hay em thấy anh mệt mỏi… là cả hai ta quá hiểu rõ nhau… chỉ để chia xa như thế này… anh không chúc em hạnh phúc, vì anh biết chúng ta chỉ hạnh phúc khi ở bên nhau, anh chỉ chúc em mạnh khỏe, sống hài lòng khi không còn anh ở bên… mãi yêu em, Sung Ryung…"
-" Em cũng chúc anh như thế, và em cũng mãi yêu anh… Lee Dong Shin…"
*****
Sung Ryung khẽ đưa vòng tay lên, tự ôm lấy bản thân mình, giờ đây cô chợt thèm vòng tay của Dong Shin, nó không mạnh mẽ, nhưng rất dịu dàng, trước Dong Shin, cô cảm thấy mình nhỏ bé, nhất là trong những buổi chiều mưa như thế này, hai người ngồi bên nhau, thinh lặng… mắt nhìn ra cửa sổ, ngắm mưa rơi, lâu lâu Dong Shin cúi xuống, đặt bờ môi lên trán cô, trao cho cô một nụ hôn nhẹ, rồi Dong Shin mỉm cười, nụ cười ấm áp bởi những vết hằn của năm tháng đã từng trải qua, ánh mắt thật sâu vì bao nhiêu trăn trở, bờ môi tím tái vì những vất vả của cuộc đời… tất cả… tất cả… đều là sự thân thương, mà chỉ dành cho cô trong thời gian ngắn ngủi…
Nuối tiếc ư… cô không cho phép mình… vậy hiện tại cô nên nghĩ nó là gì… kỷ niệm… có lẽ cô chỉ có quyền cũng như đủ sức để nghĩ và gọi đó là kỷ niệm… Còn con bé Suzy đấy, mới 13 tuổi, nhưng sao cô lại nhìn thấy cái tâm trạng của nó na ná cô như thế này… nó không có bao năm mà đã thế, vậy khi nó bằng cô nó sẽ ra sao… muốn hỏi nó rất nhiều điều, muốn thân thiện với nó, nhưng nó như lẩn tránh, nhìn cô với sự sợ sệt, cô đâu là người xấu, nếu nó chịu suy nghĩ thì cũng ra mà.
T.O.P trong lòng nó là người mà nó tin cậy nhất, vậy T.O.P gởi nó cho cô thì nó cũng phải hiểu T.O.P tin cậy cô chứ, nhưng nói gì thì nói, cô cũng nên cho nó một khoảng thời gian để thích nghi, để đối diện vậy… cô thở ra, rồi quay đi, bước về phòng, để nó lại… một mình khi nó muốn…
--
Suzy siết chặt vòng tay ôm lấy con búp-bê vào lòng, nó run rẩy cho cái thời gian trôi qua, mặt trời sắp ngủ, màn đêm lại buông xuống, những tiếng cười ghê rợn lại nổi lên, lại sắp đối diện với những sự sợ hãi…
T.O.P… anh ở đâu? Anh bỏ quên mất em rồi, sao em lại có thể tin những gì anh nói, thiên thần của em… người đã đưa tay ra, cho em nắm lấy, khi em biết mình đang rơi xuống địa ngục tối tăm…
Một tiếng nấc nhẹ từ đáy lòng Suzy bộc phát, nó gồng mình lên như chỉ để chịu đựng, hai bàn tay nó chuyển hướng cấu chặt lấy con búp-bê bằng bông mà T.O.P đã trao cho nó, những cảm xúc bắt đầu đến với nó, cho khoảng thời gian dài chỉ để chờ đợi một lời hứa…
-“ Bé cứ ở đây, anh sẽ đến với bé thường xuyên, nghỉ ngơi nhé!”
Cùng lời hứa đó là bàn tay ấm áp mà nó được nắm lấy, chạm nhẹ vào mái tóc nó, cho nó thêm mạnh mẽ, một bàn tay trao cho nó một món đồ chơi, nó không là đứa con nít để anh dỗ dành như thế, 13 tuổi, với những gì nó trải qua, nó lớn rồi… anh bảo nghỉ ngơi, nhưng nó chưa được nghỉ ngơi thì nó lại phải lo lắng quá nhiều… một tuần rồi, T.O.P không đến thăm nó nữa…
Anh đã quên em rồi phải không, con bé xấu xí dơ bẩn không đáng để anh phải nhớ, anh cứu nó là vì lẽ gì, có lẽ lòng thương hại của anh trỗi dậy, trong một giây phút anh mệt mỏi mà thôi, và giờ đây anh cảm thấy em là gánh nặng của anh, để anh sẵn sàng vứt bỏ, thế thì anh nên vứt nó nơi góc đường nào đó, hay là nơi con hẻm tối tăm, để nó biết, nó là ai cho cái cuộc sống đầy những đau thương và tội ác này…
Anh nhốt nó vào lồng, không chăm sóc nó, thì dù nó có muốn làm vật nuôi để anh chơi đùa thôi cũng không thể…
Em cô đơn lắm, em sợ lắm… anh đến với em đi, em không thể nào chịu nỗi nữa, chỉ có anh mới có thể làm cho em cảm thấy tin tưởng, chỉ có anh mới có thể cho em biết, em còn người quan tâm, sao cũng được, dù không bằng thứ tình nào trên thế gian này, miễn anh đến đây, cho em thấy cái dáng cao lớn đó là đủ rồi… đủ rồi…
Từng giọt nước trong mắt Suzy khẽ rơi xuống, con bé bước ra cửa chính, rồi cứ đứng đó cho đến khi màn đêm buông xuống, ngoài trời mưa mỗi lúc một lớn hơn, nó vứt con búp-bê vào góc xó, đưa tay ra, run rẩy hứng lấy những giọt nước lạnh, và tự an ủi chính bản thân mình…
Mưa lớn quá phải không anh? Anh đi đường trơn trợt sẽ nguy hiểm, nhưng… anh đi từ từ thôi… em sẽ đợi anh đến… cho đến khi em không còn sức để chịu đựng, chẳng dám hỏi tại sao đời em lại đi đến kết cuộc này, chỉ có thể nói là tại gia đình em xui xẻo…
Suzy khép mắt lại, nó đang cố giữ lấy những giọt nước mắt, chỉ để nuốt ngược vào lòng, tai nó chợt vang lên tiếng thét…
-“ Mày khóc à? Khóc lớn hơn nữa đi, tao cần nghe những tiếng khóc tang thương trên thế gian này, chỉ để lấy lại những gì tao đã mất…”
Suzy ngã xuống… nó không muốn dời đi đâu nữa, dù có chết tức tưởi như thế này, nó muốn đi tìm thiên thần, nhưng thiên thần không cho phép nó đi đâu cả, ngoài căn nhà này… một phần nó cũng sợ thiên thần đến, nó không có thì sao…
Nợ gì của cuộc sống, mà gia đình nó phải trả, trả trên bản thân nó, nó chẳng biết nữa, nó chỉ nên hiểu… kẻ mạnh là kẻ thắng mà thôi… nó khép mắt lại… hình ảnh mà nó không bao giờ quên… hiện hữu…
*****
Santa Yolanda Tar Pits - 2 năm trước. Trong một tối mưa lớn.
Ánh sáng bạc của màn mưa rơi từ trời như chỉ để soi rọi toàn bộ Yolanda Tar, không một tiếng sấm, chỉ có tiếng cười khả ố cùng tiếng khóc lóc van xin của một cô bé 11 tuổi… trên người nó đầy những vết bầm tím, hiện tại nó vẫn đang nhận lấy những gì tàn ác của kẻ gọi là trả thù… nó nắm chặt sợi dây kẽm gai cố giữ lại bên này, bằng mọi sức lực mà nó có trong hiện tại, nhưng nó chỉ có sự yếu đuối, bởi thế nó biết rõ nó không thể nào giữ lại được người mà nó yêu thương… còn gì đau đớn và sợ hãi cho bằng chính nó như đang tiếp tay với kẻ thù giết chết cha mẹ nó… đầu bên kia, họ chỉ nhìn nó với đôi mắt đầy nước, kể cả vùng vẫy la hét họ cũng không có quyền làm, vì khi họ phản kháng, nó sẽ gánh lấy nỗi đau…
Đôi chân trần của nó trượt trên cỏ hoang cùng đất đá, để người thân của nó chìm dần trong hố tar, một màu đen của nhựa đường dần nuốt chửng lấy cha mẹ nó, sợi dây kẽm gai mà cái con quỷ khát máu kia chỉ cho nó, khiến nó không thể buông ra, vì khi nó buông tay, cha mẹ nó sẽ biến mất… nó gào thét, khóc lóc, van xin, và hứa đủ mọi thứ trên đời này dành cho kẻ thù của nó… nhưng không… đáp lại tiếng kêu gào của nó chỉ là giọng cười của quỷ dữ…
Tại sao nó phải chịu cái cảnh chia ly này… tại sao nó phải gánh lấy tội ác này, rõ ràng nó sống tốt, ngoan ngoãn, tại sao nó lại chịu sự trừng phạt mà hiện tại nó không ở dưới địa ngục, mà từ nơi trần gian… nó ngữa mặt lên, để biết, trên đầu nó có bầu trời, ngữa mặt lên để nó có thể nuốt ngược những giọt nước mắt vào lòng… đau… nó đau lắm… hai bàn tay nó bị sợi kẽm gai cứa qua… từ từ… vì sức nặng của cha mẹ không cân bằng đối với sức trẻ con của nó… cứ lôi trượt nó đi, về hố Tar… trò chơi kéo co của quỷ…
Nắm mồ cha mẹ nó là đây ư… không… dù trả thù thì cũng phải cho cha mẹ nó còn nguyên vẹn, để nó có thể chôn cất chứ… đằng này… một lần nữa nó ngẩng nhìn tên đàn ông bặm trợn với những vết chằng chéo trên khuôn mặt khiến cho hắn xấu xí đến kinh tởm… nó đưa ánh mắt đầy nước và có cả đầy sự van xin, khẩn khoản… nó quỳ xuống, hai bàn tay nhỏ bé không buông bỏ sợi dây kẽm gai…
-“ Buông tay đi con!”
Cha nó hét lên thì cũng là lúc nó chỉ còn thấy cha mẹ nó đã chìm vào vũng bitum đến ngực, lực hút tự nhiên như nặng thêm khiến nó trượt đi nhanh hơn… khiến nó nắm chặt lấy sợ dây kẽm gai hơn… nó nhào người qua mỏm đá nhỏ, mong rằng đây là nơi giúp nó duy trì khoảng thời gian này dài hơn…
Nhận lấy con quỷ khát máu lao tới bên nó, nhận lấy tiếng cười lớn…
-“ Đến giờ rồi, tạm biệt đi!”
Thì là lúc nó bị một bàn chân to lớn đá thẳng vào mặt… khiến nó không ngờ nên nó văng ra khỏi gờ đá… nó vội xoay người, lần này nó không trượt đi, mà sợi dây kẽm gai lại trượt đi trong tay nó… nó hét lên…
-“ Cha mẹ…”
Thì cũng là lúc cái vũng màu đen đó chỉ còn lại một vòng tròn… nhỏ… nhỏ dần và mọi thứ lại trở về như cũ…
Nó vùng lên, quyết bằng sự căm phẫn của mình, chỉ để nhận lấy những cái tát tai như trời giáng… nó té xuống, cảm thấy lạnh toát khi toàn bộ quần áo trên người nó bị xé nát… nó lùi lại, nơi đâu, chẳng thể biết nữa… nó nhắm mắt lại, chấp nhận cho tầng địa ngục tiếp theo mà nó bị xô vào, để trả cho cái lỗi lầm gì nó chẳng biết…
Tiếng động nhỏ đột ngột vang lên bên nó, nó vội mở mắt… cái áo choàng màu đen to lớn tung lên, phủ lấy thân thể nó, nó đưa mắt nhìn, một bóng dáng cũng là màu đen lao tới trước, nó chỉ thấy tên khốn nạn văng ra xa, thêm một cú đá, hắn văng vào hố tar, và như cha mẹ, hắn chìm trong một màu đen sền sệt đó… nó thét lên… ngữa mặt chờ đợi điều gì… ánh sáng bạc của màn mưa soi rõ mọi thứ ở Yolanda Tar, chỉ để cho nó thấy… một dáng người cao lớn… cúi xuống, bồng nó trên tay, bước đi…
Giữa một khoảng màn đêm đen trước mặt… nó khép mắt lại, tựa đầu vào khuôn ngực rộng, lắng nghe trái tim của ai đó đang đập… bình lặng… như đưa nó vào một giấc mộng êm đềm, ngủ vùi với sự mệt mỏi và đau đớn…
*****
Suzy vội mở mắt, nó chợt thấy mình được bồng lên, rồi cũng nghe được nhịp tim quen thuộc, nó nhìn, chỉ thấy cái cằm, rồi nó nghe giọng trầm trầm bên tai…
-“ Bé thích ngủ bụi từ bao giờ…”
Chỉ nhiêu đó thôi, cũng đủ để nó đưa tay lên, vòng qua cái cổ đấy, mặc dù nó không thể ôm trọn vòng tay, nhưng nó vẫn cố giữ, như cái ngày nó giữ chặt sợi dây kẽm gai, ngày đấy vì đau đớn mà nó không thể giữ, còn bây giờ, nó sẽ cố giữ bằng tất cả khả năng của mình, thiên thần của nó, người đàn ông mà suốt đời này nó tôn sùng, như một vật báu… mãi mãi nó thuộc về người đàn ông mà đã sinh nó ra lần thứ hai… T.O.P
|
|