|
Tác giả |
Đăng lúc 15-5-2015 20:45:32
|
Xem tất
CHƯƠNG V: Tội
Jaejoong vẫn bình yên ngồi thinh lặng trong phòng, với ánh đèn vàng bên cạnh, trên tay anh là cuốn sách, lâu lâu anh ngẩng lên nhìn về phía dì, nhưng chỉ là cho có, bởi anh biết dì sẽ ngủ một giấc cho đến sáng, anh lại cúi xuống, thói quen duy nhất của anh, anh vẫn giữ lại, đó là đọc sách, anh đọc rất nhiều sách ngay từ lúc còn bé, mỗi khi mẹ đem anh theo ra chợ, ồn ào, anh vẫn ngồi ôm quyển sách, để có khi khách mua hàng nhiều khiến mẹ cáu vì anh không phụ được gì, nhưng những học bổng anh đem về lại khiến cho mẹ vui, thật sự thì từ lúc anh đi học anh đã không cần phải tốn tiền rồi.
Thói quen hay đam mê cũng như nhau mà thôi, anh có ước mơ gì, là một giáo sư của một trường đại học, hằng ngày như học sinh đi về đúng giờ, khoảng thời gian còn lại anh dành để viết lách, hai mẹ con trong một căn hộ nhỏ, sống yên bình, nhưng cái ước mơ nhỏ mới chởm nở thì nó chết queo, bởi từ đâu đó chẳng biết, trên trời hay dưới đất có một ông gọi là Dad, bắt anh đi… rời khỏi mẹ… xa thật xa, đến một nơi sang trọng, đầy đủ tiện nghi, anh đâu cần tiện nghi, anh cần tình cảm, của một người thân duy nhất là mẹ, chẳng hiểu ông Dad lấy quyền gì mà chia cắt, để trả lời câu hỏi đó, ông ta đã cho anh một trận đòn để chào đón anh. Năm đó anh gần 14 tuổi, cái tuổi đủ hiểu khi ta không thích một điều gì ta có tự tin chống đối, và để dập tắt sự phản kháng của anh, mẹ anh biến mất…
Anh thinh lặng nhốt mình trong phòng, không muốn gặp ai, không ăn, không uống, cho đến 3 ngày, Dad cho anh nghe một cuộc gọi từ mẹ… chỉ để nhận lấy lời từ biệt, chẳng hiểu sao trong cái giọng như hạnh phúc đó, rằng:
“ Mẹ đã có gia đình mới, nếu con yêu mẹ thì hãy sống tốt với thân phận của con, vì đi cùng mẹ thì con cũng chỉ có ba ghẻ…”
Nhiều… nhiều lắm… chỉ có mẹ nói, còn anh thinh lặng, cho đến khi mẹ chào tạm biệt, bắt anh trả lời thì anh cũng chỉ đáp: “Dạ”…
Từ đó anh không bao giờ nhắc đến mẹ nữa… anh hiểu mẹ nhất, mẹ cũng hiểu anh nhất… và khi sống ở đây có vài tháng anh cũng hiểu cả ông già của anh… nhìn thấy cung cách làm việc của ông ta, đừng nghĩ anh không biết gì, anh biết hết đó chứ, để anh cảm thấy đây không phải là con đường dành cho anh.
Anh có một cái tính khác lạ, đó là… mỗi khi anh không bằng lòng thì anh im lặng, đối với anh thì cũng chẳng lạ đâu, bởi có nói gì, có phản kháng gì, thì cũng có được như ý đâu, thế thì nói làm chi cho mệt…
Và để hướng anh vào con đường của Dad, ông dạy bảo anh bằng cách phạt roi, một phần cũng để làm gương cho hai thằng em, con rơi rớt của ổng… Dad còn bao nhiêu đứa nhỉ? Đôi lúc anh cũng tò mò muốn biết, nhưng chắc là không, cộng luôn anh… 3 đứa thôi cũng đủ làm cái nhà này hoang tàn.
Đáng lý ra anh sẽ bình yên sống, và nghĩ đến Dad như lời mẹ căn dặn, nếu như hôm đó ông ta không sỉ nhục anh, cái trận đòn đó khiến anh thay đổi ý định báo hiếu từ lời mẹ nhắn nhủ…
Jaejoong buông quyển sách xuống, anh tựa người ra ghế, ngẩng mặt lên, khép mắt lại…. điều anh không thể quên, anh dám khẳng định suốt trọn một đời này của anh, anh sẽ nhớ mãi.
Anh ngồi thẳng dậy, thay cho những giờ cầu nguyện ngày xa xưa cùng mẹ trong mỗi buổi tối, thì đó là giờ anh dùng để mặc niệm sự nhục nhã mà Dad đem đến cho anh, nó luôn nhắc nhở anh là ai, là gì trong lòng Dad…
Jaejoong tiếp tục đọc đoạn dở dang trong sách, anh cảm thấy bình thản khi anh đã có hướng đi cho cuộc đời mình… sự tĩnh lặng vẫn bao trùm căn phòng lớn, tiếng thở sâu của dì có đôi lúc nghẹn lại… khiến anh cũng thấy nghẹn lòng theo… chuyện của dì và cái tên Yoochun mà Dad đã đem về nhà cho anh vào buổi chiều ngày mưa lớn, anh không thể nào quên cái hình ảnh đấy… như một cái xác, mà Dad bắt anh làm bác sĩ… không phải bổn phận của anh, nhưng một khi Dad giao cho anh thì anh phải làm…
Chết là hết, nhưng sống trong địa ngục mới là điều đau đớn nhất… anh đã học được từ Dad điều này… để anh làm tiếp nốt cái quyền hành mà Dad tự cho mình là Thượng Đế, có quyền quyết định sự sống chết của một con người, anh cảm thấy ghê tởm khi tay anh đã vấy máu tươi của một con người vô tội… thật sống như thế thì chết sướng hơn, nhưng cái thân thể đầy máu đấy lại có một sức sống thật mãnh liệt, khiến cho anh ngưỡng mộ, và lấy đó làm một bài học cho chính bản thân mình…
Yoochun… hắn đang chờ đợi một điều gì… chị Ji Min… người mà nó không có quyền yêu ư…
Jae bỏ quyển sách xuống, anh đứng lên bước đến bên giường của dì, rồi dừng lại… một cô chị lớn hơn anh có 4 tuổi, xinh đẹp rạng rỡ, thì tại sao phải chịu cái cảnh đau đớn khi chia ly này… vô thức anh ngồi xuống, đưa tay lên, chạm vào mái tóc rối… anh ao ước có một người chị để mình được làm anh hùng, được bảo vệ chị khi chị bị thằng nào đó trêu ghẹo vì xinh đẹp… nhưng không, anh vội rút tay ra, đứng lên… bước lùi lại…
Là thằng Dad của em trêu ghẹo chị, và em không có đủ khả năng, xin lỗi chị, người con gái xinh đẹp và giỏi giang.
Jae quay đi, bước đến lấy sách, anh rời phòng ngủ của dì Ji Min lúc 05:30 AM.
--
Woo Bin không ngủ cả đêm, giờ sáng rồi mà mắt cậu không tài nào có thể nhắm mắt lại được, nhưng cậu chẳng muốn rời khỏi phòng, cậu trở nên lười biếng từ lúc nào, từ lúc cậu mất hết mọi ước mơ, cậu trườn người tới cái cửa sổ, nằm úp lên bàn học, đưa mắt nhìn ra ngoài… bầu trời dần sáng… giờ này thằng anh trưởng sẽ chạy bộ tập thể dục quanh sân, còn thằng anh hai là lúc về nhà cho một cuộc vui thâu đêm bên ngoài… và đúng như cậu nghĩ… Jaejoong đang chạy bộ… vô thức cậu bật cười… rồi vô thức cậu cảm thấy sợ hãi, mắt cay cay…
Thằng anh trưởng tập thể dục để làm gì, để nó đủ sức chịu đòn của Dad sao… trông nó lạnh lùng như đá, cái thân thể gầy gầy đấy lại có những đường cắt nét thật đẹp, làn da trắng mà mỗi khi nó ăn roi nó có vằn vệt màu tím trông rất ngộ… cậu nhoài người theo cái hình dáng chạy thong dong kia, nó bình thản hay mất hết cảm giác nhỉ, dù sao thì cậu cũng công nhận nó hay trong tất cả mọi chuyện… cậu làm biếng học lắm, vì chán cho mọi thứ, còn nó thì suốt ngày giữ lấy quyển sách trong tay, có thể đọc ở mọi nơi, mọi lúc…
Thích đọc sách? Đó là lỗi gì, cậu thấy bình thường thôi mà, vậy mà Dad đã tức điên lên…
Hôm đấy trời sáng như bây giờ, nó đang chạy bộ, Dad cản lối nó và nói gì đó, cậu không nghe thấy, chỉ thấy nó lắc đầu rồi quay bước đi, cầm quyển sách nó để ở bên bồn hoa lên, chỉ nhiêu đó thôi mà Dad lao tới, xé nát quyển sách, như con sư tử xé toạc con mồi.
Cái gì chứ đụng đến sách của thằng anh trưởng là nó phản kháng mạnh mẽ, nhưng nó có bằng Dad đâu, để trừng trị cái chuyện dám đánh tay đôi với Dad, Dad cho người giữ lấy nó thật chặt, như tội phạm nguy hiểm, cũng là tại nó dám chửi Dad mất dạy, nếu không chắc Dad chẳng mất dạy cho nó xem, mà ngẫm nghĩ lại Dad mất dạy thiệt…
Dad lột sạch quần áo nó ra, bắt nó quỳ ở sân viên, đánh đòn nó trước cả đám người phục vụ cho Dad trong nhà này có đến 100 người… cậu sợ đến núp trong phòng không dám ra ngoài, chỉ đứng khóc, còn thằng anh hai thì tốt hơn cậu một chút, đứng sau cái cột lớn run rẩy, riêng nó vẫn đúng là anh trưởng, nó khép chặt môi, không thèm gì cả, thinh lặng nhận lấy.
Sau lần đấy Dad không bao giờ đụng đến sách của nó nữa, thằng anh hai thì đi chơi hầu như không bao giờ có mặt ở nhà, còn cậu thì cứ ở trong phòng bảo vệ, hùa vào đám SWAT… cậu tìm gì ở cái đám chó dữ của Dad, sự bảo vệ ư… Ừ, sao cũng được, bảo vệ hay canh chừng thì cũng thế thôi.
Thằng anh trưởng là người học cao hiểu rộng, nhục nhã mà Dad đem đến, cậu biết chắc sẽ ảnh hưởng lớn đến những nghĩ suy của nó, từ đó cậu thấy nó lẳng lặng một mình, từ chối ăn cùng bàn với gia đình, tự tách rời mình khỏi mọi người… mà cái gia đình này có bao giờ được cùng chung một cái gì đâu, kể cả sự thân thuộc.
Phải chăng, cùng cha khác mẹ là đã có một nữa di truyền không giống nhau rồi, nói đến thần tượng thì thật cậu xem nó là thần tượng cho tất cả mọi thứ, kể cả cái độ lì đòn, nhưng nó không bao giờ cho cậu gần nó, chỉ cần bằng một ánh mắt, nó khiến cho cả nhà này phải ngại ngùng trước nó, xấu hổ trước nó, tội lỗi trước nó…
Woo Bin trở về giường nằm, đưa mắt nhìn lên trần khi Jaejoong chạy xong 2 vòng rồi về phòng… chỉ như thế thôi, chỉ là lúc này thôi cậu mới có quyền nhìn anh trưởng, và khi được nhìn thấy anh Jae thì cậu yên lòng trôi qua một ngày, cậu chẳng hiểu mình ra sao nữa, cậu muốn anh Jae lý giải cho mình biết, những gút mắc trong lòng, anh Jae giỏi lắm, bất cứ thứ gì hỏi anh ấy cũng có thể trả lời, nhưng có 3 người trong nhà này hỏi anh đều đáp:
-“ Tao không biết!”
Một cách lạnh lùng, đó là: Dad, cậu và T.O.P
Dad làm lỗi với anh Jae, chứ cậu có đâu, chắc là tại vì anh Jae nghĩ cậu là con Dad chăng, thế thì anh Jae không phải là con Dad sao… tại sao cậu lại còn trẻ con thế, lúc nào cũng nghĩ những điều vớ vẩn, cậu đã 18, tuổi này là tuổi căng tràn sức sống, học hành tốt, và có thể yêu rồi, nhưng cậu chẳng dám yêu đâu, cậu sợ từ khi Dad đem Yoochun về đây.
Cậu sợ mình yêu một người nào đó không vừa ý Dad, Dad sẽ làm gì người ấy… chọt cho người ta mù, cắt lưỡi cho người ta câm, đập nát đôi chân của người ta à, có khi là con gái Dad còn cho cả đội quân chó dữ của Dad xâm phạm đấy chứ, những hình phạt còn hơn cả quỷ dữ, cậu sợ đến độ cậu chẳng dám nghĩ tới luôn, để giờ đây cậu thấy mình cô đơn, và càng vô dụng cho mọi thứ.
Cậu ước ao căn nhà nghèo nàn ngày xưa có mẹ chia sẻ, có bạn tâm giao, nhưng lâu rồi… họ không còn bên cậu nữa… cậu đứng dậy, đi rửa mặt thay đồ, qua phòng dì Ji Min, dù gì cậu cũng chưa ra mắt dì cơ mà…
--
Woo Bin cầm miếng sandwish đi qua phòng dì, cậu nhét hết vào mồm khi đã đến trước cửa phòng, đưa tay gõ nhẹ cửa, không thấy tiếng đáp cậu xoay ổ khóa, bước vào… ánh nắng sớm bên ngoài mờ ảo khi cửa sổ vẫn phủ rèm, cậu bước đến nhè nhẹ… trái tim cậu rung lên… hình ảnh của mẹ đang hiện hữu trước mắt cậu, cậu đưa mắt nhìn, toàn thân run rẩy… không có lý nào như thế… sao mẹ với dì… như hai giọt nước… rõ ràng mẹ không có người thân, không có chị em sinh đôi, còn dì, chắc là anh Jae biết mọi chuyện.
Woo Bin quay ra, nhưng vội quay lại, hỏi làm gì cái thằng tao không biết đấy… cậu bước tới sát bên giường, ngồi xổm quỳ lên chân, cậu chồm người tới, cho thật gần để cậu nhìn rõ hơn… tự dưng đáy lòng cậu nổi lên một cảm xúc xót xa…
Hình ảnh của mẹ trước mắt khẽ nhòe đi, như cái ngày biệt ly đấy, ông Dad đã xông vào nhà, hai người lớn nói chuyện con nít đi chổ khác chơi, rồi con nít không có thời gian được gọi vào nhà, nó đứng trước sân viên thắc mắc nãy giờ chỉ để thắc mắc đó theo cùng nó khi nó bị đem lên một cái xe bít bùng như tội phạm, nó quay nhìn lại, qua khung kính màu đen, nó thấy mẹ nó đứng trước sân nhà nhìn theo với những giọt nước mắt.
Từ đó nó phải làm quen với mọi thứ, và mọi câu hỏi mà không bao giờ có lời giải đáp, cho đến tận bây giờ…
Woo Bin vô thức thốt ra…
-“ Mẹ…”
Ji Min giật mình, hình như có ai gọi cô, bằng từ “ Mẹ” nghe rất ấm áp, cô quay nhìn… cũng lại là một tên con trai có gương mặt sáng… có chút bối rối…
Woo Bin ngồi thẳng lại, cậu nở một nụ cười thật tươi dành cho đôi mắt của mẹ, mỗi khi mẹ nhìn cậu trao đi cái nhìn trìu mến, vô thức cậu lại buộc miệng…
-“ Mẹ tỉnh rồi à?”
Ji Min tròn mắt tỉnh hẳn, nhận lấy nụ cười rạng rỡ hết cỡ, đuôi mắt nheo lại trông rất dễ thương… nụ cười quen thuộc mà khiến cô đã mở rộng trái tim… cô nghe cái giọng trầm ấm:
-“ Chào mẹ Ji Min, con tên Kim Woo Bin, con trai út của Dad Seung Won, hân hạnh được biết mẹ!”
Ji Min bật dậy, nhận lấy ánh sáng bên ngoài… cô biết đây không là giấc mơ…
|
|