|
CHƯƠNG IV: Cướp
Jaejoong bước từng bước tự tin trên cái hành lang dài tối tăm, khi không có Dad ở nhà, anh không bao giờ bật đèn, như thế này để anh biết, mình đang ở nơi nào… căn nhà rộng đến nỗi anh chưa từng đi được hết mọi nơi, sang trọng với những tiện nghi hiện đại, mọi thứ gần như được góp mặt bởi cái gọi là máy, để nó trở nên lạnh lẽo hơn… anh khẽ dừng bước, ngẩng nhìn ra xa, qua cái sân viên rộng với những bóng đèn cực chói, nó làm mất đi màu xanh của cỏ, một toán người trang bị vũ khí hạng nặng đang bảo vệ căn nhà này khỏi mọi tội lỗi xấu xa bên ngoài kia… anh lại bước đi tiếp, bật cười nhẹ… thì sao… nó có sạch đẹp cỡ nào thì nó cũng đang nằm trong vũng bùng nhơ nhuốc mà thôi… thành phố Tội lỗi, dĩ nhiên là đúng với tên gọi quá rồi…
Anh là ai trong Sacred Oaks, là con trai lớn nhất của thị trưởng Cha Seung Won, muốn biết làm sao anh không có cái họ của ông à, rất đơn giản, bởi ông cha mà anh phải gọi là Dad đã cướp mất anh từ cái gia đình chỉ có một người thân duy nhất gọi là mẹ mà thôi… anh lại bật cười, đôi lúc nghĩ lại căn nhà nhỏ nghèo nàn, thì ở đây vẫn là sướng hơn chứ… bảo vệ hay canh giữ… trong mắt Dad, anh chẳng khác nào tội phạm phải canh giữ mà thôi, bản tính anh không là kẻ nóng nảy như Dad, bởi với anh, mọi chuyện có thể giải quyết tốt đẹp bằng lời nói. Nhưng không cùng một lập trường, thì cần gì phải nói thêm cho mệt… tiếng chuông điện thoại bàn… anh bước đến bắt máy khi mình cũng vừa kịp đi qua phòng làm việc không đóng cửa…
“ Hello, Kim Jaejoong xin nghe…”
Cha Seung Won cảm thấy bực mình, cái thằng con trai trưởng của ông lúc nào cũng huỵch toẹt cái họ tên của mình ra, chỉ để như nhắc nhở mọi thứ sao, ông hạ giọng cố kìm lại mọi xúc cảm:
“ Dì sao rồi?”
Jaejoong ngồi vào ghế khi nghe tiếng Dad.
“ Chị khỏe!”
Anh đáp gọn để nhận lấy cái giọng khó chịu của Dad.
“ Mày bảo mày là người có học thức mà hỗn vừa thôi, đó là dì mày đấy!”
Jaejoong thản nhiên đáp:
“ Okay, dì vẫn khỏe!”
Seung Won khó chịu hơn bởi cái cung cách lạnh lùng đầy sự bất mãn của thằng con trai trưởng.
“ Ba ngày nữa tao mới về, mày ở nhà trông dì cẩn thận đó!”
“ Dạ Dad…”
Jaejoong làm ra vẻ là người có học ngoan ngoãn.
“ Còn nữa trông chừng thằng Yoochun cho tao luôn!”
Jaejoong nghiêng đầu:
“ Con nghĩ việc đấy Dad giao cho thằng T.O.P hợp hơn con!”
“ Mày dạy ông già mày làm việc sao?”
“ Okay Dad…”
“ Mày nói thế là gì, mày tưởng tao ngu dốt không hiểu à, lần sau mà mày gộp vào như thế thì ta đừng trách tao đấy!”
“ Dạ… Dad.”
Jaejoong tách rời hai từ rõ ràng, nghe tiếp:
“ Tao không hiểu sao tao với mày như chó với mèo, mỗi lần tao thấy mày là tao tức điên lên, mày liệu hồn mày đó…”
“ Dạ… Dad…”
“ Thằng T.O.P đâu?”
“ Con không biết!”
“ Mày làm anh trưởng mà mày không biết em trai mày ở đâu à?”
“ Con nghĩ nó đến Yolanda Tar!”
“ Vậy còn thằng Woo Bin?”
“ Nó đang chơi với bầy chó dữ của Dad đấy ạ!”
“ Bây giờ là mấy giờ rồi, bắt nó về phòng ngủ mau!”
“ Dạ… Dad…”
“ Còn mày nhớ canh chừng dì mày đấy!”
“ Dạ…”
“ Ngủ ngon!”
“ Con mắc thức canh dì có ngủ đâu mà ngon!”
“ Mày dám trả treo với tao à?”
“ Con nói sự thật mà!”
Jaejoong liền đặt máy xuống… anh không còn nghe đầu dây bên kia, nhưng anh cũng lẩm bẩm một mình…
“ Thằng quỷ, mày dám dập máy trước tao ư…”
Jaejoong đứng lên, anh nhún vai, khẽ nhích môi tạo nên một nụ cười khinh bỉ…
Ông nghĩ sao vậy, em trai ư, một thằng nhỏ hơn tôi 1 tuổi, một thằng 3 tuổi, ông bảo tôi quản lý thế nào? Ông còn không quản được chúng nó cơ mà… anh em ư, cùng cha khác mẹ đấy, ông bảo tôi phải có trách nhiệm ư, tôi quản thân tôi còn chưa xong đây này…
Jaejoong bước về phòng của chị… à dì Ji Min… không thể hỗn láo…
Chó với mèo… chỉ ông xem như thế, còn tôi là người, không phải súc vật như ông… cùng hai cái thằng em mất dạy, ừ mà tôi chẳng nên trách bọn nó làm gì, ông cướp mất chúng nó rời khỏi mẹ, như tôi, để về nhà ông có dạy bảo đâu, thế thì bọn tôi mất dạy là đúng rồi…
Sau khi xem chừng Ji Min xong, Jaejoong đi ra sân viên, đến phòng bảo vệ, anh nhìn vào qua cửa kính, rồi thản nhiên mở cửa nhưng không bước vào, anh gọi lớn khi cả căn phòng đầy những tiếng ồn ào…
-“ Woo Bin, Dad nói mày về ngủ!”
Xong Jaejoong quay đi.
Woo Bin đang chơi đánh bài với đám SWAT của Dad quay ra…
-“ Em đang thua đó, Jae, đưa tiền cho em!”
Jaejoong vẫn thản nhiên bước đi, anh đưa hai tay đút vào túi quần.
-“ Chìa khóa tao để chổ cũ đó!”
Jaejoong nói lớn, rồi đi thẳng về phòng của mình… vừa băng qua con đường nhựa giữa sân, Jaejoong khựng bước lùi lại khi thấy chiếc xe đua màu đỏ lao tới như tên lửa, cùng tiếng cười của thằng T.O.P
Jaejoong rẻ qua ngã khác, nghe tiếng kêu lớn…
-“ Jae, mày đứng lại, Dad nói về gấp có việc giao cho tao, nhưng phải hỏi mày!”
Jaejoong quay lại, thấy thằng T.O.P phóng nhanh tới bên anh… như thú… nó tự cho rằng mình là Liger, từ này đến tai Dad, nó bị ăn một trận đòn nhừ tử, nhưng nó vẫn không biết sợ là gì…
-“ Việc gì?”
Jaejoong nhìn thằng em ư… nhìn sao nó cũng không ra là em chút nào, anh hạ giọng:
-“ Dad nói mày canh chừng thằng Yoochun cho Dad!”
-“ Có vậy thôi à?”
-“ Ừ…”
-“ Mẹ kiếp, tao đang chơi ngon trớn ở Yolanda Tar, gọi tao về gấp chỉ có như thế này thôi sao!?”
Jaejoong quay bước đi:
-“ Tao không biết!”
-“ Ừ, mày thì biết con mẹ gì, nó bị què, lại không thấy đường đi, canh là canh cái gì!”
Jaejoong quay nhìn lại, anh nghe tiếp:
-“ Mày nhìn gì hả cái thằng anh bán nam bán nữ kia…”
T.O.P gào lên… anh ghét nhất là cái ánh mắt của thằng anh trưởng mỗi khi nhìn anh, ngay từ cái ngày đầu về đây, cái thằng có mặt mày sáng sủa đầy sự thông minh, dễ mến đấy lại có ánh mắt khinh miệt trao cho anh, tự dưng vừa mới rời khỏi cái gia đình khốn nạn, tình cảm thiếu thốn từ lâu, có Dad ruột đã mừng, giới thiệu đây là anh trưởng của con, còn mừng hơn, cứ tưởng từ đây có người yêu thương, không ngờ thằng anh trưởng đấy lại xua đuổi anh dù chỉ bằng ánh mắt.
Mà không hiểu sao, dù năm tháng dần trôi qua rồi, anh dần hiểu tính của thằng anh trưởng, nhưng anh vẫn không sao chụi nỗi cái ánh mắt đó, chính Dad còn không thể giữ bình tĩnh trước nó cơ mà… nó xinh đẹp còn hơn con gái, lại học rất giỏi, thứ gì trên đời này hỏi nó, nó cũng có thể trả lời, nhưng không bao giờ nó chịu nói với anh, nó cố tình tách anh ra, có cả Dad nữa, nếu nói giống Dad thì anh là người giống nhất, nhưng sao Dad lại quan tâm đến nó nhiều hơn anh, để anh cảm thấy ganh tị với nó cho mọi thứ, Thượng Đế hậu đãi nó quá còn gì, với anh thương cho roi cho vọt, mỗi lần Dad nổi giận đánh nó, anh lại thấy đau lòng, chứ không thấy hả hê như thằng Woo Bin, anh ước sao Dad dạy bảo anh như thế, nhưng không… vẫn là không…
Anh muốn bên cạnh nó, để nó gìn giữ anh, như một người anh trai, binh vực anh như anh từng mơ ước, bởi những nỗi đau mà từ lúc bé tí anh đã nhận lấy từ cái gia đình có ông cha ghẻ nhậu nhẹt say xỉn luôn hất hủi anh, đày đọa anh, nhưng thằng anh trưởng không thèm… thì thôi… anh bất cần từ lâu lắm rồi kìa… chai sạn từ lâu lắm rồi kìa…
Jaejoong quay bước đi, chẳng thèm nói đó là cung cách của anh dành cho mọi người trong nhà này, để Dad luôn nổi giận, anh ăn roi nhiều hơn trong 3 đứa, nhưng anh cũng chẳng thắc mắc làm gì, Dad đang cố hướng anh đi theo con đường của Dad…
Xin lỗi Dad nhé… tôi có phải là thằng bé đâu để mà cần ông dẫn lối, còn không thì ông bẻ cổ nó cho rồi, chẳng phải ông quen thói làm việc theo ý của ông sao…
Ở góc sân phải, Woo Bin quay đầu bước đi, khi nãy giờ nghe chuyện của 2 thằng anh… cậu là người về đây sau cùng, lúc đó cậu chỉ mới 14, và bây giờ cậu đã gần 18, vậy mà cậu không bao giờ quên… hôm đó, chẳng biết có phải để dằn mặt cậu không mà cậu thấy hai thằng anh đó quỳ giữa phòng khách, cùng ăn roi từ Dad, bất ngờ vì bị đem đi, giờ thấy cảnh tượng hãi hùng cậu biết thế nào là chấp nhận mọi thứ dành cho mình.
Ở đây mọi thứ quá đầy đủ hơn hẳn căn nhà nghèo nàn, nhưng sao cậu lại thấy nhớ mẹ da diết, cậu biết hai thằng anh cũng như cậu, đều nhớ mẹ, nhưng không có cái từ “mẹ” trong căn nhà này… Dad không cho bọn cậu gần mẹ, vì Dad nghĩ làm như thế con trai sẽ không lớn nổi…
Cậu đã quen với mọi thứ kỳ cục ở nơi này, đây là đâu, một khu rừng với nhiều con thú nguy hiểm, luật của rừng để cậu phải biết tự bảo vệ lấy mình, “im lặng tuân thủ” đó là những gì cậu nhận thấy ở nơi đây, nhưng có một điều lạ là, dù thằng anh trưởng có im lặng tuân thủ thì nó vẫn ăn đòn như cơm bữa, bất cứ điều gì Dad không bằng lòng, Dad cũng đều lôi nó ra, dạy bảo trút giận…
Vậy mà nó cứ bình thản nhận lấy, chẳng hé môi một tiếng nào, không phải sự tuân phục, ở nó cậu thấy một sự chống đối rõ rệt, cậu không nên hùa theo nó, vì nó không coi cậu là em trai bao giờ, nó ghét bỏ hết mọi người trong căn nhà này.
Cậu cũng không nên xem thằng anh hai là anh, và cũng chẳng thích hùa theo nó, bởi nó có máu điên như Dad, sẵn sàng quay đầu cắn đồng loại của mình khi mình không vừa ý… đối với Dad và thằng anh hai, cậu là gì… chó hoang, bởi cậu suốt ngày cứ tụ tập với đám cho dữ của Dad mà lại. Sao cũng được, khi bước đến cái thành phố tội lỗi này, khi bước vào Sacred Oaks này, cậu biết mình không còn được là chính mình nữa…
--
Mỗi đứa một nơi, về chốn của mình, căn nhà rộng lớn này sao chỉ có sự lạnh lẽo, dù nằm trên giường chúng không thể nào khép mắt lại, giờ đây trong cái khoảng tối tăm yên tĩnh chúng tự dưng thấy mình nhỏ bé quá, nhớ mẹ da diết khôn nguôi… ai đã cướp chúng đi khỏi vòng tay thương yêu, ai đã nói không có mẹ là không lớn nổi… là ông cha mắc dịch chỉ biết chuyên quyền làm theo ý mình mà thôi…
Dad trong mắt bọn nó chẳng phải là Dad nữa, như một kẻ cướp không có nhân tính… Dad thiếu gì mà tìm từ bọn chúng, Dad có gì để cho bọn chúng… Tội lỗi… Dad chỉ có tội lỗi cho chúng nó, để bọn nó phải tự đi con đường do Dad đã xô đẩy bọn chúng vào…
Cướp tiền… ở tù. Cướp sắc… ở tù. Còn cướp tình thì sao… thì chỉ có những kẻ bị cướp là thiệt thân mà thôi, đã bị cướp rồi còn bị ở tù, căn nhà tù rộng lớn mang tên Sacred Oaks có đầy đủ lính canh với vũ khí hạng nặng mà bọn chúng biết đời đời kiếp kiếp không thể thoát ra… đừng hòng mong có thể gặp lại mẹ…
|
|