|
Tác giả |
Đăng lúc 11-5-2015 21:19:25
|
Xem tất
SIN CITY
CHƯƠNG I: Tình đầu
USC. Tháng 3 - Năm 2006.
Ánh nắng của một buổi sớm cuối xuân đầu hè hay được gọi là gì thì Ji Min không nghĩ nữa, sải bước chân qua sân trường rộng bát ngát, cô tìm về những ngày đi học, không biết phiền muộn ưu tư. Giờ đây cô đã bao nhiêu xuân xanh? 24 tròn, bản tính của Ji Min là người con gái trầm lặng, ngày xưa đi học cô cũng tha thẩn quanh sân trường, bạn kéo cô vào những cuộc vui thì cô cũng chỉ cười góp.
Cô thích tự mình suy diễn mọi thứ, vì cô quen với cảnh một mình từ ngày còn thơ bé, là con gái của một nhà chính trị, công việc của cha và mẹ nhiều đến nỗi không còn nhớ cô là ai, cô quen rồi, bởi công việc dành cho cô cũng nhiều không kém, được giáo dục theo kiểu một tiểu thư, cô trở nên trầm lặng hơn, bạn bè ban đầu cứ nghĩ cô chảnh chọe, nhưng sau vài lần trò chuyện họ sẽ hiểu được con người cô, dù đôi chút thôi, để bao nhiêu đó cũng đủ để họ quý cô rồi.
Một phần nữa cô là học trò giỏi, lại hay phụ giúp bạn trong việc học tập, học trò mà lại, chỉ thích được làm bài hộ thôi, cô ghét nhất là kiểu đó, nhưng để hòa mình vào cuộc sống này cô phải hòa theo nó, đó là những gì gia đình cô đem đến cho cô chứ không phải là bạn bè.
Con lớn… khi cô có một thằng em cách cô xa đến 8 tuổi, nó lại ốm yếu nên mọi thứ đều đặt nặng lên vai cô, cũng may rằng nơi đây, một thế giới tự do để không có phân biệt nam nữ… ấy vậy mà trong cái gia đình cô, nhất là papa, vẫn xem nhẹ cô lắm. Những thứ papa yêu cầu, cô đều có thể đem về cho ông, vậy mà papa chưa hài lòng, từ bao giờ những việc papa cần thì papa lại bắt cô phải làm theo.
Nói tự do cho có vậy thôi, chứ trong cái gia đình mà luôn luôn trưng bày ra cái bộ mặt gọi là đẹp đẽ đấy thì cô vẫn là nữ sanh ngoại tộc, cô chẳng phản kháng, không vì mình không đủ sức, chẳng qua cô cảm thấy chán chường vì từ lâu rồi cô chẳng có mục tiêu riêng, thì cô chẳng phải đấu tranh để dành lấy ước mơ của cô làm gì, trọn bổn phận là đủ, là đúng.
Và hiện tại cô đang làm trọn bổn phận của mình, trường cũ của cô mời cô về thuyết giảng một bài khi cô vừa đoạt giải thanh niên xuất sắc… papa muốn cô theo nghiệp chính trị, nhưng cô thích kinh tế hơn, dù sao ông cũng phải thua với cái lý do thật đơn giản mà cô đưa ra:
-“ Con sẽ làm ra thật nhiều tiền rồi sẽ tự ra tranh cử, okay…”
Cô con trai như thế đấy, bởi papa bắt cô làm con trai, trong khi cô giờ đây là một người con gái xinh đẹp, xinh đẹp đến cỡ nào thì cô không cần phải lấy đó làm tự tin, bởi thật sự cô tài sắc vẹn toàn… cô chỉ có vài phút để thả hồn mơ mộng, và giờ đây cái khoảng sân rộng này đủ để cô thả hồn bay lên tận chín tầng mây, để cô té xuống mới biết thế nào là đau kinh khủng…
-“ Áh!”
Ji Min thốt lên, không lớn không nhỏ, cô lồm cồm bò dậy trong tiếng…
-“ Xin lỗi… xin lỗi…”
Bằng cái giọng có chút bất ngờ hơn là bối rối, cô không có thời gian để quay nhìn người đã làm lỗi với cô, cô chỉ có thời gian nhìn cái đầu gối đang tuôn máu của mình, Ji Min ngồi bệt ra đất, mặc kệ mọi thứ khi cái đầu gối cô như không nhúc nhích được gì, vẫn giọng như không ngờ bên tai… lần này thì nó trầm hơn, nhưng lại có sự tự tin quả quyết.
-“ Xin lỗi chị, em đưa chị đi bệnh viện!”
Câu vừa dứt thì Ji Min thấy mình bị nhấc bổng lên, theo quán tính cô vội đưa tay vòng qua cổ… ngẩng nhìn… một tên học trò, cô vội la lên…
-“ Bỏ tôi xuống, để tôi yên!”
Câu Ji Min vừa thốt ra thì cô nhận lấy nụ cười rạng rỡ, cô cảm thấy tự dưng bực bội…
-“ Cậu không nghe tôi nói sao?”
-“ Nghe chứ, nhưng em có làm gì chị đâu mà chị bảo để tôi yên!”
-“ Tôi có việc phải làm, không thể đi bệnh viện được!”
Đứa con trai quay phắt vào, thật nhanh…
-“ Vậy đến phòng y tế!”
--
Phòng y tế bao năm qua vẫn không thay đổi vị trí của những vật dụng, nhắm mắt lại thì Ji Min cũng biết đường lần, có chăng chỉ là đổi màu sơn tường mà thôi, cô được tên con trai đặt xuống một cái ghế, chẳng biết có phải vì đã quen với cách thức làm sếp của mình không, cô dùng mệnh lệnh sai bảo tên con trai đó băng vết thương cho cô…
Nó là một đứa thông minh, rất lanh lẹ trong sự chỉ dẫn của cô, cho đến khi cái đầu gối cô được băng chặt, máu hết chảy, cử động cũng được, thì cô mới nhìn…
Nhận lấy đôi mắt màu đen to lấp lánh với sự lo lắng, ngước lên nhìn cô khi nó ngồi dưới đất nơi chân cô, tự dưng cô thấy lòng chợt nhẹ đi, nó mỉm cười, nụ cười hết cỡ với hàm răng trắng, hai đuôi mắt nheo lại, trông dễ thương sao đấy, bất giác cô cười hòa theo, nghe nó hạ giọng:
-“ Chị thấy bớt đau chưa?”
Vô thức Ji Min lắc đầu nhẹ:
-“ Còn đau lắm!”
Rồi cô chợt giật mình, tại sao mình lại hòa cùng cái giọng trầm giờ có đầy sự quan tâm đó, cô tằng hắng lấy hơi, nghiêm chỉnh đứng lên.
-“ Tôi có buổi thuyết giảng!”
Chưa kịp bước đi thì Ji Min lại được bế lên tay, đem đi…
-“ Nhóc biết buổi thuyết giảng đó ở sảnh nào!”
Nó như trình bày với cô cho cái nguyên do này… hành lang với vài người qua lại cũng khiến cho Ji Min thấy xấu hổ, chưa từng có cảm giác này bao giờ, không phải vì lần đầu tiên cô tiếp xúc với đàn ông, mà là vì cô cảm thấy mình thật sự nhỏ bé trước một thằng nhóc, cái cảm giác thật kỳ lạ làm sao, có lẽ cô chưa từng có mối tình đầu, cô tạm cho là thế… lần này thì cô nghe cái giọng trầm ấm đó vang lên, sát bên cô…
-“ Chị ở ngoài xinh đẹp hơn trên báo đài nhỉ?”
Vô thức Ji Min hỏi:
-“ Cậu biết tôi sao?”
Cái đầu với mái tóc gọn gàng gật xuống:
-“ Chị giỏi như thế, chị là thần tượng của nhóc!”
Lại vô thức, Ji Min bật cười… thật sự thì chẳng có gì vô thức đâu, chỉ là vì Ji Min chưa từng gặp hoàn cảnh này nên cô thấy mình như vô thức thôi, vì cô không thể làm chủ như mọi lần…
-“ Yoochun, năm nhất!”
Tên nhóc giới thiệu.
Ji Min nhíu mày, và để trả lời cho cái nhíu mày của Ji Min, cô nhận lấy nụ cười có chút xấu hổ…
-“ Nhìn nhóc già hơn tuổi đúng không?”
Ji Min bật cười nhẹ.
Cánh cửa phòng hội trường mở ra, ngàn con mắt đổ dồn về phía hai người, Ji Min chưa từng nghĩ mình đường đường chính chính bước vào một nơi đông người theo kiểu cách này, cô hạ giọng:
-“ Bỏ tôi xuống!”
Nhưng cô chỉ nhận lại…
-“ Đợi lát!”
Rồi Ji Min được cậu học sinh tên Yoochun bế lên tới trên, đặt vào ghế, cô ngẩng lên, chỉ thấy cái hình dáng cao lớn, hùng dũng như có thể che chở bảo vệ cô, trái tim cô khẽ rung nhẹ… nhận lấy nụ cười cùng cái đầu cúi xuống…
-“ Nhóc ngồi hàng đầu, có gì chị cứ sai bảo!”
Rồi cái quay lưng dứt khoát, bước sải chân dài đầy tự tin…
Đã trễ 5 phút, Ji Min không thể để mọi người đợi hơn, cô gượng đứng dậy hạ giọng:
-“ Xin lỗi các bạn, vì có vài sự cố nhỏ, tôi xin phép được ngồi trong lúc thuyết giảng!”
Cả đám học trò gật đầu nhào nháo, Ji Min ngồi xuống, không quên liếc mắt qua cái thằng nhóc khiến cô ra nông nổi này…
Buổi thuyết giảng đơn giản với Ji Min, nhưng nếu mọi người cho rằng có ích, thì cô sẵn sàng, nhưng đối với papa đó là phải làm cho có đúng luật, đúng lệ, luật lệ gì ở đây, là do papa tự đặt, là thị trưởng của một bang tự trị, ông đưa ra những điều luật mà Ji Min làm ở ngành kinh tế cũng thấy bất tòng, nhưng quyền lực bao giờ cũng đúng với cái tên gọi của nó… mạnh mẽ đến tàn nhẫn ư… không, papa cô chưa đến mức độ đó nên cô chẳng xen vào làm gì…
Đừng nghĩ cô là một cô gái cam chịu, chỉ biết phục tùng vâng lời, chẳng qua, cô không trêu chọc ai thì đừng có ai trêu chọc cô, cô muốn dành thời gian vào công việc có ích hơn, chứ không phải cô không đủ khả năng để tham chiến hay đối chọi.
--
Đáng lý ra cô sẽ gọi tài xế đến đón, khi cô không cần tài xế chờ ở ngoài, nhưng cái thằng nhóc khiến cô bị thương đó, nó giành giật cô như là một món đồ của nó, khiến cô không thể từ chối, nó đặt cô ở ghế sau của xe, cô không chịu đòi ngồi ghế trước, bên lái, thế là nó bế cô qua lại sao không biết để cái đầu cô va vào thành xe, khiến cô một lần nữa thấy đau điếng, để trả lỗi cho cái đau đó, nó xin lỗi rối rít bằng cái giọng trầm trầm và cười xòa, nó nghĩ nó cười đẹp nói hay lắm sao mà như thế nhỉ…
Chỉ nữa giờ đồng hồ ngồi trên xe nó, Ji Min nhận được rất nhiều bất ngờ, đến từ nó, tự dưng không hiểu sao cô có cảm giác mình như sống lại những ngày học trò, cả bọn cùng nhau trốn đi chơi, lấy xe của gia đình với tay lái dỡ tệ cùng cái xe cổ lỗ cà rịch cà tang…
Vậy mà nó cũng đưa cô đến được cổng nhà, không cần cô nói địa chỉ, nó còn thản nhiên bế cô đến tận phòng của cô, không cần ai cho phép, cứ như là nó quen thuộc nơi đây đến từng chi tiết vậy… nó đặt cô xuống giường ngủ, cô ngẩng lên, với sự khó chịu khi cảm thấy giờ đây có người đã xâm nhập vào đời tư của cô… nó cười nhẹ ngồi xuống quỳ lên chân trước cô, rồi hạ giọng:
-“ Nhóc xin lỗi chị nhé, cảm ơn chị cho mọi thứ!”
Rồi nó đứng lên, bước nhanh ra khỏi phòng, để Ji Min ở lại ngơ ngác, nhưng sự ngơ ngác của cô được đáp lại một cách nhanh chóng, như cơn gió ào vào phòng, nó xuất hiện bên cô…
-“ Nhóc quên chưa chào tạm biệt!”
Rồi nó thản nhiên cúi xuống… phải… ở đây là thế giới tự do, giao tiếp tốt, nhưng nụ hôn tạm biệt của nó của khiến cho Ji Min chỉ nhận ra thứ tình cảm gọi là tình yêu trao cho cô… cô tròn mắt hét lên…
-“ Thằng quỷ!”
Một cách mất dạy khi nó chạm môi nó vào môi cô, dù là một nụ hôn thật nhẹ…
Âm vang của sự tức giận chưa tan mất thì nó đã biến mất, như một giấc mơ kinh hoàng… Ji Min ngả ra giường, vô thức…
--
Yoochun bước lùi lại, anh chỉ muốn lưu lại cái khoảnh khắc có một không hai này, rồi anh bật cười lớn lao ra khỏi căn nhà lớn không kém, ước mơ của anh đã trở thành hiện thực, gặp thần tượng trong đời, chạm vào thần tượng bằng một nụ hôn, anh cho xe chạy nhanh… nhanh hơn nữa chỉ vì anh sợ thần tượng trả lại cho anh những gì mà anh vừa trao ra.
Một con tim chân thật… thần tượng có biết không, anh yêu thầm thần tượng có đến 7 năm tròn, cái ngày anh 13 tuổi biết mộng mơ, trong một lần tình cờ anh đến trường với cô hàng xóm, đứng trên tầng lầu 3 nhìn xuống sân trường, thần tượng như thiên thần ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ánh nắng vàng của buổi sáng soi rõ dáng thần tượng… lấp lánh lấp lánh, khiến trái tim anh đột ngột se thắt lại, rồi run rẩy theo từng bước chân anh, đưa anh bước đi theo thần tượng, nhưng thần tượng nào có biết, là phải, lúc đó anh còn quá nhỏ, để phải đợi thời gian trôi qua, dần dần anh biết thời gian trôi không để làm anh lớn, mà để anh xa cách thần tượng nhiều hơn…
Anh tranh thủ mọi cơ hội, đến hôm nay thì anh không thể bỏ qua, xấu xa chỉ làm một lần trong đời… mong rằng thần tượng hiểu cho anh… mà dù mai này thần tượng có biết, có dùng quyền hành cá nhân riêng biệt nào đó của bản thân thần tượng tống anh vào tù, anh cũng chịu, vì từ lâu lắm rồi, thần tượng đã nhốt anh lại trong cái nhà tù mang tên “yêu thầm” của thần tượng mất rồi…
|
|