|
Tác giả |
Đăng lúc 17-6-2015 01:33:30
|
Xem tất
CHƯƠNG XXXVII: Con đường ước mơ
Tin tức đặc biệt chỉ loan truyền trong vòng 10 giây, cả cái trường lớn háo hức đứng tụ tập nơi sân trường đón nhân vật đặc biệt… đại thiếu gia nhà họ Cha, con trai lớn của thị trưởng Cha cắp sách đến trường vì hình phạt cho cái tội của tiểu thiếu gia, chẳng biết ai tung tin, nhưng cả trường như có hội, còn hơn là ngày lễ kỷ niệm khánh thành trường.
Jaejoong từ lúc đi học không bao giờ nghỉ ngày nào, cũng không bao giờ đi muộn, nhưng khi anh dừng lại trước cổng trường bởi thằng T.O.P có lệnh của dì Ji Min bắt đầu từ giờ trong hai tuần nó phải đưa đón anh, và dì bắt anh phải ngồi xe nó, nó siêng năng quá nhỉ? Ngẫm nghĩ… tự dưng làm trò cười cho cả thiên hạ này, thật là xấu hổ mà.
Jaejoong khẽ khựng bước… gì thế, đón nhân vật quan trọng, ai… anh ư… cả cái trường bao nhiêu người như chỉ để tụ họp lại nơi đây, để chờ đợi gì chứ… đúng như Min Woo nói mà, cậu ta giỏi lắm, cứ như chính cậu ta đang bày trò cho bọn người này chơi anh vậy, đã thế thằng T.O.P còn nói:
-“ Anh Jae về mấy giờ để em đến đón?”
Cái giọng điệu của nó chút thật tình, chút châm biếm khiến anh đáp gọn:
-“ Chừng nào tao về tao gọi cho mày!”
Một cách mất lịch sự khi nó đã bắt đầu biết lịch sự với anh.
T.O.P nhìn theo cái dáng cao gầy trong trang phục giản dị như mọi lần anh thấy, quần tây sậm màu với áo sơmi trắng, anh Jae xách cặp da, trông anh giống thầy hơn là trò, anh Jae sướng, học xong rồi còn được học lại, còn anh chẳng được học, nhưng học kiểu này thì thà anh thất học, anh bật cười lớn lái xe đi… tự dưng thấy thương anh Jae ghê nơi.
Cả đám người nhao nhao bỗng yên bặt, tiểu thiếu gia thì đã chứng kiến, cao lớn nổi bật, mặc dù phải mặc đồng phục nhưng vẫn được chau chuốc từ đỉnh đầu đến gót chân, nên trông vẫn nổi bật. Còn đại thiếu gia, thì giản dị quá, nhưng sao ở con người này lại tỏa ra một thứ ánh sáng lấp lánh thế này, nhìn đại thiếu gia giống như thầy giáo hơn.
Jaejoong đưa mắt nhìn thẳng phía trước, anh phải lấy lại sự tự tin, nếu không mai này bước vào đây với tư cách thầy giáo, làm sao anh có thể quản học trò của mình…
Krystal chen lấn mãi mới được một chổ như ý, nó không ngờ những gì đang xảy ra trước mắt kia, khi nó vừa đến trường, thấy tụ tập nó tò mò hỏi thôi, nhưng khi nghe 3 từ “Đại thiếu gia” thì nó không thể nghĩ được gì nữa. Mặc dù nó đang bị bọn người xung quanh chen lấn đè chặt nó vào cái cột mà nó cũng không tỏ vẻ gì, bởi nó đang mắc nhìn người con trai đấy, hôm nay thì anh giản dị quá, nó không thể nào rời khỏi khuôn mặt sáng đấy, đôi mắt vẫn đen láy, mái tóc vẫn bay trong gió, đôi môi vẫn đỏ thắm như tô son… vẫn bước chân tự tin, anh bước ngang qua nó… vô thức nó mỉm cười… hai tuần, đủ để nó nhìn ngắm, dù từ đằng xa…
Jaejoong đi thẳng vào đến hiệu trưởng để nhận lớp, hiệu trưởng đích thân đưa anh đến lớp của Woo Bin, giới thiệu sơ qua khi ai cũng biết rồi. Sau khi hiệu trưởng đi ra, trả lớp lại cho thầy Sam dạy toán, thì anh được bọn nhóc chỉ chổ ngồi của Woo Bin, anh đi về phía cuối, cái bàn trong góc… riêng biệt…
Jaejoong ngồi xuống… nó bị cô lập ư… đó là điều đầu tiên anh nhận thấy, điều thứ hai góc ngồi này có cái nhìn không được rõ hết cái bảng, điều thứ ba trên bàn nó đầy những vết khắc với những hình ảnh mà anh có đủ trí thông minh để hiểu, tạm gác mọi thứ đó lại khi thầy bắt đầu giảng bài, cái loa trên đầu khiến cho Jaejoong tưởng chừng nghe rõ, lại nghe chữ được chữ mất chẳng ra gì…
-“ Jaejoong!”
Ông thầy toán khoảng 40 tuổi gọi anh lên bảng… anh đứng dậy trong tiếng xì xầm của bọn nhóc, lại đúng như Min Woo nói, và anh không được chứng tỏ mình thông minh ư? Hiện tại, sự thông minh của anh chỉ để nghĩ, đây là lần đầu tiên anh lên bảng cũng như là lần cuối cùng trong hai tuần, anh giải bài trong tích tắc, vậy mà tên thầy giáo chưa cho anh về, những bài khác lần lượt được ông ta giao cho anh, chẳng biết bắt đầu từ phút giây nào, người đứng lớp lại là anh, và chẳng biết từ bao giờ, cái ước mơ trong lòng anh trỗi dậy, để anh quên mất mình đến đây với vị trí nào…
Bọn học trò như đứng hình, cái thằng đại thiếu gia quả là có khác, nó còn giỏi hơn cả thầy toán, giảng giải bài cho bọn nó thật dễ hiểu, không theo chương trình của trường.
Thầy Sam ngạc nhiên khi thấy những gì trước mắt, thầy chẳng ngờ đại thiếu gia lại như thế, thông minh vượt bậc, thầy đi nhanh ra, không thể giữ gì nữa, phải đến báo cáo với hiệu trưởng ngay, khi hiệu trưởng ra lệnh cho thầy để ý đến Jaejoong một chút.
Jaejoong vẫn đứng lớp khi thầy toán giao lớp lại cho anh, đến đây như thế này, làm thầy tốt hơn, thế là anh nhận luôn, không từ chối.
--
Trong phòng hiệu trưởng.
Hiệu trưởng Jung, thầy Sam và một số giáo viên đang chờ đợi pax của bộ giáo dục California gởi qua, vừa nghe tiếng…
*tít tít*
Vừa thấy tờ giấy trắng chạy ra, cả đám nhào đến, đáng lý ra cái thời đại kỹ thuật công nghệ này không cần phải có giấy tờ hẳn hoi, nhưng bọn họ chỉ muốn thấy tận mắt cầm trên tay mới có thể tin được, mặc kệ hiệu trưởng là người quan trọng nhất, lớn nhất, họ xúm vào rồi thinh lặng tản ra, thầy Sam đặt hồ sơ của Kim Jaejoong lên bàn hiệu trưởng, lúc này hiệu trưởng Jung mới kéo đến bên mình, nhìn vào…
Thằng nhóc đó đã là tiến sĩ lúc năm 19 tuổi ư… ngành giáo dục cơ à… tiếng xì xầm của thầy cô hôm nay đứng lớp đấy, rồi ai cũng lẳng lặng đi làm việc của mình, sau khi thống nhất, không nên đụng vào nó…
--
Jaejoong bước loanh quanh trong sân trường cho giờ nghỉ trưa, anh về nhà cũng được, đi học muộn cũng được, nhưng anh đã khác rồi, nên chẳng muốn làm khác hơn, anh ngồi xuống cái ghế trống nơi góc sân trường, buổi sáng thì như chỉ trực nhào vào anh, còn buổi trưa thì lánh xa anh như tội phạm cực nguy hiểm, như kẻ bị bệnh truyền nhiễm… Woo Bin có chịu cảnh này không, chắc là có, anh tựa người ra ghế, gác một tay sải dài lên thành ghế, bắt chéo chân, anh bắt đầu hoạt động não cho ngôi trường mà anh có dư định xin vào giảng dạy, chỉ là chưa biết bao giờ, nên anh không đến xem, giờ đây anh có khoảng thời gian rảnh rỗi này rồi, bọn nhóc ngày nay cũng rất thông minh, nhưng chúng có sự cứng đầu, lì lợm hơn bọn anh ngày xưa.
Jaejoong quay ra trước, ánh mắt anh dừng lại, bởi có một con bé, với mái tóc đen nhánh xõa ra ôm gọn lấy khuôn mặt, đứng cách anh khoảng 5m đang nhìn anh, có điều gì đó từ nó, đôi mắt long lanh như sắp khóc, rồi từng giọt nước trong đôi mắt đấy khẽ rơi xuống, anh cảm thấy lo lắng bởi nghĩ mình đã làm gì nó nhỉ? Hay là nó là bạn nhỏ của thằng Woo Bin, nó để tay ra sau lưng, như dấu đi gì đó… anh đưa tay ngoắc.
Krystal run rẩy, đây là lần đầu tiên nó đối diện với người con trai mà nó say đắm, nó đang cố gồng mình lên chịu đựng vì nó biết không bao giờ nó có cái cơ hội này lần thứ hai, và cũng như nó đang thử thách mình, cái bàn tay đấy đưa lên vẫy gọi nó, nó bước lại bằng bước chân xiêu vẹo như người say, nhưng nó vẫn cố bước, đến ghế đá thì nó không thể chịu nổi nữa, nó đưa ly trà lạnh ra, thức uống mà nó thích từ lúc nó nhìn thấy anh, trao vội cho anh, rồi nó quay đầu chạy mất.
Jaejoong ngạc nhiên, khi con bé đó đưa cho anh ly trà lạnh, thứ thích hợp để giải khát cho bữa trưa này, anh cầm lấy và thản nhiên đưa lên miệng, nhấp môi…
Krystal dừng lại sau một bụi cây mà nó chọn, nó cho rằng nơi đây nhìn thấy anh rõ ràng, nó xoay người, hé mắt ra khỏi bụi cây, chỉ thấy bờ môi trên của anh, như nó ngày nào, đang tê buốt đỏ rực vì lạnh, vô thức nó đưa tay lên, chỉ muốn chạm tay vào bờ môi đó, như thế thôi, vì nó biết không phải là của nó… từng giọt nước trong mắt nó lại rơi xuống, nhẹ nhàng như tình yêu thầm kín mà nó sẽ giữ mãi mãi trong đáy lòng không thể bộc lộ, bởi anh là đại thiếu gia của Basin, còn nó chỉ là một đứa con gái không có thân phận gì, hơn nữa anh lại là người mà chị nó yêu, thì nó lấy cớ gì để dành giật chứ…
Con đường ước mơ của nó là một con đường không có gì cả, kể cái ánh sáng màu xanh xám bởi đêm tối, thì làm sao nó có thể bước vào…
--
Chiều tan học, Krystal tranh thủ ra khỏi lớp sớm nhất, nó chạy ra gần cổng chỉ để được thấy anh về, nhưng nó cứ đứng ngóng mãi, cũng chẳng thấy anh, nó buồn bã lắm, nó biết ngoài kia anh Yunho đang đợi nó, nhưng nó còn phải đợi cái người quan trọng đối với nó mà chẳng ai biết cả, chỉ mình nó biết mà thôi…
Sân trường thưa thớt người, Yunho vẫn ngồi trong xe đợi Krystal khi con bé nói có việc phải ở lại trường một lát, không sao… anh sẽ đợi cô bé, anh có nhiều thời gian mà…
Thời gian lại trôi đi, sân trường đã vắng hơn, chỉ còn khoảng cỡ 20 học sinh, Krystal quay đầu, bước ra cổng, có lẽ anh về từ sớm rồi mà nó không biết, nó cảm thấy buồn rười rượi.
Jaejoong sau khi tan học, anh phải đến phòng hiệu trưởng cho cái việc thầy hiệu trưởng trao đổi với anh về việc học, tưởng rằng lại bị mắng vốn vì cái tội lanh chanh, không ngờ hiệu trưởng nói ông mong sau khi anh hoàn tất hình phạt, đến đây phụ dạy khi trường đang thiếu giáo viên, làm anh rất vui, đây đúng như anh nghĩ, thuận lợi, dù cho rằng vô tình hay cố ý thì anh cũng phải nên cảm ơn dì Ji Min. Và anh đã gật đầu đồng ý với hiệu trưởng, vì thật sự anh tìm được cảm giác hạnh phúc khi đứng trên bục giảng.
Jaejoong thấy con bé lúc giờ trưa đang đi thất thểu phía trước, mặc dù là cái nhìn sau lưng, nhưng anh không thể quên mái tóc màu đen óng mềm mượt của nó, anh bước nhanh lên trước, vội gọi.
-“ Cô bé ơi!”
Krystal nhìn quanh mình, cái cảm giác có người gọi, lại gọi bằng cái giọng ấm thì nó quay đầu, chỉ thấy Jae… nó muốn gọi tên anh một cách thân mật như thế.
Jaejoong mỉm cười bước nhanh hơn bởi đúng như ý anh nghĩ, anh bước đến bên con bé, để nó ngước mặt lên nhìn anh, để anh thấy một đôi mắt to tròn long lanh, trông thật xinh xắn… anh mỉm cười nhẹ.
-“ Cảm ơn cô bé ly trà lạnh!”
Krystal lúng túng, bối rối, ngượng nghịu, mắc cở… đủ thứ cảm xúc chợt dấy lên trong lòng, khi nó nhận lấy nụ cười của anh Jae trao cho nó, nó vội cúi xuống, né tránh đôi mắt màu đen láy đang nhìn nó…
-“ Không… có gì…”
Nó đáp lí nhí, lắp bắp rồi tiếp nhanh:
-“ Em… không phải là cô bé, em là Krystal!”
Rồi nó xấu hổ chạy mất vì sự vụng về trong cách giao tiếp của mình, nó lao vào xe anh Yunho đậu gần cổng, giục anh Yunho lái nhanh về nhà.
Yunho ngạc nhiên khi cô bé Krystal nhào vào xe anh, rồi bảo anh chạy nhanh như đã trễ giờ gì đó, anh chỉ biết làm theo chứ chẳng thắc mắc.
Jaejoong đứng đợi thằng T.O.P đến đón, vì không biết cuộc trò chuyện ra sao với hiệu trưởng, nên khi xong việc anh mới điện cho nó, ngày mai anh tự đi xe, hiệu trưởng đã cho phép anh, anh ghét cái kiểu phải đợi chờ ai đó như thế này, anh sẽ không về nhà liền đâu, anh muốn đến nhà cô Sung Ryung, và trò chuyện với Min Woo cho một ngày thay đổi, biến cái ước mơ của anh thành hiện thực, bao giờ cũng thế, bọn anh vui buồn có gì cũng chia sẻ cho nhau.
--
T.O.P đưa anh Jae đến nhà cô Sung Ryung khi anh Jae nói không muốn về Sacred Oaks, anh Jae bảo cho anh đến đó rồi lát anh tự về một mình, nhưng lâu rồi anh cũng không đến với Suzy, nên anh đến đó luôn…
Cả hai vừa bước vào nhà thì nghe tiếng hát của… Suzy, cùng tiếng đàn của Min Woo.
Min Woo là bác sĩ giỏi nhất trong các khoa, anh hoàn tất tất cả mọi khoa nội, ngoại, tâm lý học, bất cứ thứ gì Min Woo muốn học anh sẽ học rất nhanh, bằng ¼ thời gian của người bình thường, nhưng người ta thường nói mấy thằng giỏi thường hay khùng lắm, anh biết mình không được bình thường, nhưng mặc kệ ai nói gì. Chơi với anh từ bé đến giờ chỉ có Jaejoong, nó giỏi không thua kém gì anh, cả trường cô lập bọn anh, hai thằng khùng chơi với nhau là quá xứng rồi còn gì, càng lớn bọn anh càng dính lấy nhau khiến cả trường đồn đãi bọn anh là một đôi, ừ, thì anh và cả Jaejoong đều hiểu và cho rằng… mặc kệ ai nói gì, nghĩ gì, chỉ cần hai đứa hiểu nhau là đủ. Hiện tại anh đang chữa trị tâm bệnh cho Suzy, bởi anh đã xem con bé là người một nhà với anh rồi.
--
Từ khi anh T.O.P không đến với Suzy nữa, thì nó buồn lắm, nhưng chẳng hiểu sao nó muốn khóc lại không thể khóc, rồi nó được anh Min Woo chăm sóc, lo lắng, bày trò cho nó chơi, riết nó bắt đầu biết thế nào là cảm giác, từ anh Min Woo nó tìm được nhiều thứ mà nó đã mất, dần dần nó biết yêu quý người anh này… anh Min Woo rất hay, cái gì cũng biết, nên nó bắt đầu không giữ ý gì nữa, càng lúc càng gần anh hơn, anh trong lòng khác lắm, cái cảm giác không như anh T.O.P… cảm giác đó là một người thân… một người anh hai… thì phải.
T.O.P có chút ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng trước mắt, con bé Suzy gương mặt hồng hào, có sức sống, nó đang ngâm nga khúc tình ca, giọng trong trong thật ngọt, cùng cái thằng như con gái là Min Woo, anh không ưa thằng này cho lắm, nhưng giờ đây thấy Suzy có vẻ thân với nó, hơn nữa khi gọi điện cho cô Sung Ryung hỏi thăm Suzy, nghe giọng cô mừng rỡ bảo Suzy chịu nói chuyện rồi, nhưng chỉ với Min Woo thôi, còn cô thì hỏi gì nó mới nói, cô rất mừng, con bé trông rất dễ thương khi bên Min Woo.
Vậy là ước mơ của anh đang trở thành hiện thực, giúp con bé sống lại, nhưng nhờ vào cái thằng kia, thôi thì cũng nên cảm ơn nó, từ khi bên dì Ji Min anh biết cách giao tiếp rồi.
Jaejoong biết, Min Woo rất thích đàn hát như thế này, đó là cách giải stress của cậu ta, nhưng một công hai ba việc, Min Woo có nói về con bé Suzy của thằng T.O.P cho anh nghe, và giờ anh thấy rõ rồi, anh biết Min Woo rất giỏi, khi đã muốn làm việc gì thì rất làm tốt.
Cả đám không hẹn mà quây quần bên nhau, để mặc cô Sung Ryung chuẩn bị bữa tối, chẳng là cái ngày lễ gì, chẳng qua là ai cũng thấy hài lòng cho công việc như ý, thế là xúm lại đàn hát thế thôi…
Suzy không thể nào rời mắt khỏi 3 người con trai trước mặt nó, tất cả đều khác hẳn mọi ngày, kể cả anh T.O.P, anh hôm nay trông chững chạc làm sao đấy, những bản tình ca được cả 3 đều cất lên, thanh âm thật rộn ràng tươi vui… nó cảm thấy cuộc đời này sẽ đẹp trở lại, nhưng nó biết chắc sẽ không bao giờ như nó ước mong, thôi thì như thế này cũng là đủ…
Sung Ryung chuẩn bị bữa tối cho 5 người, lâu rồi cô mới xuống bếp, tất bật như một người nội trợ, cô mỉm cười khi như ý, cứ như thế này có phải tốt không, hai anh em đồng lòng, bạn bè thì thoải mái, cô nhìn Min Woo, thằng đó còn có biệt tài gì mà cô chưa biết nữa nhỉ, nó làm cô bất ngờ đến choáng ngợp, nhưng cô lại cứ phải nghĩ khi nó và thằng Jaejoong thân mật quá mức cho phép…
T.O.P chẳng muốn để ý, cũng chẳng muốn xen vào chuyện của ai, nhất là thằng anh Jae, nhưng những gì trước mắt khiến anh không khỏi suy nghĩ… hai cái thằng với gương mặt xinh đẹp đang nhìn nhau… say đắm, như người khác phái đang yêu nhau, ngồi sát bên nhau dựa vào nhau như tình nhân, có những lúc chúng đùa giỡn bá cổ ôm nhau, nhưng cái cử chỉ đó sao nó chẳng giống như những thằng đàn ông thế này, chẳng lẽ anh Jae là… nghĩ đến đó anh chẳng nghĩ nữa… Mặc kệ, ai cũng có một điều riêng biệt để mà phải giữ, vô tình anh nhìn qua Suzy, cũng thấy con bé đang tròn mắt nhìn hai tên đó… nó không nên nhìn thấy cái cảnh này, nhưng ít có dịp con bé ngồi lâu với người khác.
Min Woo bắt đầu trêu ghẹo con bé Suzy, chẳng hiểu sao anh thích trêu người khác, muốn họ vui, muốn họ tức tối tùy theo tâm trạng của mình… anh có rất nhiều trò để bày ra, hôm nay anh quyết làm cho con bé Suzy cười mới thôi…
Con bé Suzy chưa cười thì thằng T.O.P đã cười, Min Woo cũng thấy ngạc nhiên khi nó đã và đang thay đổi…
Suzy vô thức cười theo người đàn ông của nó, nó cho rằng là thế, T.O.P… người đàn ông mà em tôn sùng hơn cả thần tượng.
Cả đám bày ra uống rượu, nói đúng ra là cô Sung Ryung mời bọn anh uống để thử tài của cô, cả bọn lè nhè khi uống quá độ, chẳng ai còn đi đâu nổi nữa, ngã ra phòng khách, chết giấc…
Sung Ryung bật cười, đưa con bé Suzy về phòng để mặc 3 thằng con trai bụi đời trong cái phòng khách nhà cô.
|
|