|
CHƯƠNG XXIII
Minwoo khẽ cúi đầu, tai thì dỏng lên nghe tiếng nói thật trầm của Namgil trước mặt, một giọng nói đầy mệnh lệnh, buộc anh phải lựa chọn ngay tức khắc…
-“ Một là em đứng dậy, đến bệnh viện thay anh chăm sóc Suzy. Hai là em phải quỳ ở đây cho đến lúc Suzy tỉnh lại!”
Sau khi cả hai đều thỏa mãn nhu cầu sinh lý đến quá độ. Namgil vẫn tỏ vẻ người chủ, ngồi trên giường. Còn Minwoo vẫn phải quỳ dưới đất… Hình ảnh này trong mắt đối phương, đều khiến đối phương hài lòng.
Minwoo lắc đầu nhẹ, ngẩng nhìn Namgil, anh đón nhận bàn tay mạnh mẽ siết chặt cằm anh.
-“ Đến nước này rồi em còn dám từ chối!”
Namgil gằn giọng:
-“ Em không biết chết là thế nào ư? Đừng tưởng anh không thể loại bỏ em!”
Minwoo lại lắc đầu:
-“ Em xấu hổ ư?”
Minwoo ngẩng lên.
-“ Người như em thì còn biết xấu hổ gì chứ, em không muốn Suzy tắt thở luôn vì em!”
-“ Em còn hơi để lớn tiếng với anh cơ đấy!”
Minwoo đưa tay lên, gạt tay Namgil ra khỏi cằm mình.
-“ Chuyện tội lỗi với anh là do em mà ra, em không chối, cũng không đổ thừa. Bởi thế em không muốn làm lỗi với một ai khác nữa!”
-“ Mạnh mẽ, gan dạ quá nhỉ, em đi bụi hai tháng, biết đối kháng với anh rồi!”
-“ Từ trước đến giờ vẫn thế thôi. Em phục tùng anh, với riêng bản thân mình, không liên lụy đến ai. Chứ em không phải là đứa nô được anh mua về, mặc anh sai khiến. Còn nữa đừng xem em là phụ nữ trước anh, sau anh, trên anh hay dưới anh chẳng hạn!”
Namgil nghe thế anh nhào tới, quả là đứa dâm loạn lúc nào cũng quyến dụ anh, anh đặt một nụ hôn thật sâu lên khuôn miệng dám thẳng thừng tranh cãi với anh.
Minwoo té ngữa ra thở dốc, anh nhận lấy thân thể Namgil đè lên trên người, anh đẩy mạnh Namgil qua bên, rồi ngồi dậy.
-“ Cứ nói chuyện đàng hoàng với anh, là anh lại đùa cợt. Nếu anh không nghiêm chỉnh thì em đi đây!”
Namgil nằm dưới sàn nhìn Minwoo đứng dậy. Thật anh rất thích chiêm ngưỡng Minwoo khỏa thân trước anh, anh nhích khóe môi lên.
-“ Vậy chúng ta nói chuyện đàng hoàng!”
Anh lên giọng, lấy lại bình tĩnh khi nhìn thấy sợi dây trên cổ Minwoo. Minwoo vừa quay đi, thì lại quay lại, anh thở nhẹ ra.
-“ Anh cứ nói, em nghe!”
Minwoo bước đến tủ, tự nhiên đưa tay mở ra, lấy cái áo của Namgil mặc vào, nghe tiếng Namgil phía sau lưng…
Namgil nhìn thấy những vết roi chằng chịt trên thân thể Minwoo, tự dưng anh thấy nhói lòng. Anh hạ giọng:
-“ Cha anh là một người cha độc đoán, chuyên quyền, còn lăng nhăng tình cảm. Lấy mẹ anh về, chỉ theo lễ gia phong, không hề yêu thương. Mẹ anh lại là người phụ nữ đoan trang, hiền thục, chỉ biết một đời với chồng con…
… Nhẫn nhịn chịu đựng mà cho qua với nỗi đau bị phản bội, bà buồn nhưng không biết tỏ cũng ai. Câm lặng nuốt cay đắng cho đến một ngày, bà phát hiện ra… Miếng ngọc gia truyền chỉ có một cặp duy nhất trên thế gian, và chỉ được truyền cho đứa con trai và con gái chính thức, bị mất đi một miếng…
… Bà gặng hỏi ông mãi, ông không trả lời miếng ngọc đó đã đem đi đâu. Ai cũng hiểu miếng ngọc đó ông đã đem cho người ngoài. Và người ngoài đó ắt hẳn ông đã xem địa vị ngang bằng bà cả là mẹ anh. Bà sinh buồn vì những khúc mắc, nên bệnh tâm mà chết dần chết mòn trước mắt anh…
… Anh đau đớn mất đi người anh quý trọng duy nhất, nên anh thề với lòng, sẽ đuổi cùng giết tận hết thảy những đứa con rơi rớt của cha. Nhất là đứa có miếng ngọc bội mà nó không xứng đáng để có…”
Namgil đưa tay chỉ, miếng ngọc trên cổ Minwoo, khiến cho Minwoo nhìn xuống, anh khẽ run rẩy bước lùi lại, trong những bước chân đi tới của Namgil…
-“ Khi anh nhìn thấy nó trên cổ em, anh chỉ muốn giết em ngay tức khắc, nhưng anh cảm thấy… được hành hạ em là điều anh cần làm hơn, vì để kẻ thù chết dễ dàng như thế, sẽ không thỏa mãn sự căm thù, cho việc mất mẹ của anh… Rồi bên em…”
Minwoo té ngồi xuống giường… ngước nhìn Namgil, với đôi mắt màu xám đục đang trao cho anh…
-“ Anh không thể hiểu sao anh lại quan tâm đến em nhiều như thế. Cảm xúc khác lạ chi phối anh. Hằng ngày, hằng giờ anh chỉ muốn được nhìn thấy em cười, em khóc, xa em anh thấy nhớ khôn nguôi, nhìn em bên người khác khiến anh bực bội. Chỉ muốn sở hữu con người em, tâm trí em, và cả trái tim em nữa…
… Muốn vòng tay này phải ôm anh thật chặt, muốn bờ môi này đáp lại tình yêu của anh. Muốn em bộc lộ bản năng của mình ham muốn anh. Nhất nhất đều là anh, mình anh duy nhất…
… Anh đã làm ra chuyện loạn luân này, thì không có gì để anh không dám làm nữa, kể cả tiêu diệt em. Quản gia Kim đã từng nói: Đã không còn lợi dụng được thì diệt nhanh càng sớm càng tốt. Vậy thà để em chết dưới tay anh, còn hơn để người khác triệt hạ em. Em nên nhớ anh là con người rõ ràng, yêu và trách nhiệm công việc khác nhau!”
Minwoo khẽ mím môi, anh hạ giọng:
-“ Em chỉ có thể trả anh như thế này, bằng cách đánh đổi mạng sống của em cho anh. Chỉ mong sau khi em đi, anh trông chừng Sohyun cho em là đủ.”
-“ Không! Tại sao em lại cứng đầu cứng cổ như thế, chỉ cần em thay anh có con với Suzy, thì anh có cớ để giữ em lại bên anh, bên Suzy, người con gái anh thương, và cả cho Sohyun nữa. Sao em không như Suzy đó, nhắm mắt làm theo lời anh để đổi được cuộc sống cho những người ta thương quanh ta!”
Minwoo cúi xuống:
-“ Em không làm được, vì em là em, không phải Suzy!”
-“ Tại sao…”
Namgil hét lớn…
-“ Anh không cần biết, giờ là em ép anh trước, nên anh phải ép em. Nếu em không nghe lời anh, anh sẽ dừng lại toàn bộ trị liệu cho Sohyun bên nước ngoài, và sẽ không đón con bé về đây nữa, để xem em cứng đầu cứng cổ ra sao!”
Nói xong Namgil đi thẳng ra khỏi phòng, đến cửa Namgil quay nhìn lại.
-“ Nói cho em biết, em có cầu cứu Akira thì cũng chẳng được gì đâu. Nếu hắn giúp em được, thì hắn đã giúp em rồi!”
*Rầm*
Cánh cửa phòng sập mạnh khiến Minwoo khẽ giật mình dù đã biết trước… Anh cúi xuống nhìn miếng ngọc bội… Thì ra mọi chuyện là như thế… Vậy anh sẽ để như thế, vì nếu Namgil biết được sự thật, Sohyun của anh sẽ không được bảo đảm tính mạng trong tích tắc…
Minwoo khẽ rùng mình… Namgil quả là người đàn ông sắt đá. Anh đứng lên bước đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài sân viên nhỏ, thấy Namgil lên xe, rời đi… Anh thở dài… Từ bao giờ anh khiến bản thân mình bế tắc thế này…
Có phải từ ngày anh buông thả mình vào thứ tình yêu khác biệt.
--
Namgil cảm thấy rất hài lòng và mãn nguyện khi Minwoo nghe lời anh. Suốt ngày cậu ta bên Suzy, chăm sóc cho Suzy tận tình. Anh không tỏ ra giận hờn ghen tức nữa. Trái lại anh cảm thấy thích thú khi trêu ghẹo được cậu ta.
Nhìn Minwoo ngượng ngùng khi có anh hiện diện trong phòng, khi Minwoo đọc truyện cho Suzy nghe, vẽ cảnh vật ngoài trời khi Suzy say giấc. Bác sĩ nói phải đánh thức bệnh nhân bằng những gì cô ấy yêu thích.
Minwoo đều làm theo hướng dẫn của bác sĩ. Tạo cho bệnh nhân có ý thức trách nhiệm gì đó… Anh kể những nơi mà anh muốn đi, nhưng không có khả năng đi… Như muốn cô đi cùng…
Cũng như làm theo lời Namgil nói… Nhắm mắt làm theo để đổi được cuộc sống cho những người ta thương quanh ta…
--
Ngồi trên xe Namgil. Minwoo thinh lặng, anh không muốn nói gì với cái kẻ mà anh biết chuyên quyền độc đoán hơn ông cha của hắn… Lúc nào hắn cũng đổ thừa lỗi do mọi người xung quanh.
Vậy mà chẳng hiểu sao anh cứ si mê hắn đến thế. Anh có quá nhiều điểm yếu để hắn lợi dụng, ép buộc anh… Anh không có khả năng phản kháng, nên chấp nhận làm theo, chứ dây dưa dùng dằng cũng chẳng có ích gì…
Namgil tự lái xe, với Minwoo ngồi bên cạnh. Từ lúc Minwoo làm theo ý anh, thì cậu ta dường như không nói chuyện với anh nữa, bên nhau nhiều hơn đấy. Nhưng có khi cả ngày không nghe được cậu ta mở miệng nói với anh.
Cậu ta đang biểu tình bằng cách câm lặng. Bởi nếu ta ghét một người đến độ nói xấu cũng không thèm thì cảm xúc nó phải khác. Cảm giác năn nỉ một người lâu rồi anh không cho phép mình làm. Nhưng với Minwoo tự dưng anh lại áy náy.
Hiểu tính Minwoo không phải anh không hiểu, nên anh bắt đầu bằng một sự trao đổi hấp dẫn, anh hạ giọng:
-“ Anh mới nhận được báo cáo của bác sĩ bên Pháp. Họ thông báo bệnh tình của Sohyun, có tiến triển rất tốt. Khoảng một tháng nữa cô ấy sẽ được xuất viện. Họ còn nói nếu anh đồng ý thêm khoản tài chính cho phần trị liệu cuối, thì họ chắc chắn cô ấy sẽ khỏi bệnh hoàn toàn!”
Minwoo thinh lặng, anh khẽ mím môi, nghe Namgil tiếp:
-“ Cậu có muốn qua đấy đón Sohyun về không?”
Minwoo thở nhẹ ra.
-“ Anh nói luôn điều kiện đi!”
Namgil cảm thấy mất hứng, anh đáp gọn:
-“ Khỏi bàn nữa!”
Nói xong câu đấy Namgil không nói nữa. Anh im lặng cho xe quẹo đường nhỏ, có căn nhà mà anh từng cho Akira sống, lúc đó Minwoo cũng ở đây. Đến nhà, anh dừng xe, cũng không nói gì, đợi Minwoo ra khỏi xe là anh sẽ lái đi liền tức khắc.
Cánh cửa xe mở ra. Minwoo chần chừ khi thấy thái độ của Namgil, anh hạ giọng:
-“ Xin lỗi anh!”
Namgil quay đi đáp gọn:
-“ Cậu vào nhà đi, anh còn nhiều việc phải làm!”
Minwoo bước ra khỏi xe.
-“ Anh… đi về cẩn thận!”
Minwoo rời xe, anh lùi bước, đưa mắt nhìn Namgil trong xe, khi Namgil đang cho xe quay đầu, ánh sáng đèn bên đường không sáng lắm, nhưng đủ để anh thấy đôi mát màu xám long lanh…
Nó long lanh bởi được phủ một lớp nước mỏng… Anh rất nhiều việc phải làm… Sao em lại làm khó anh… Tại sao em lại tỏ ra giận hờn như một đứa trẻ… Anh không bao giờ hỏi, để em được quyền trả lời…
Vì em sợ… sợ anh quan tâm chăm sóc, rồi lại rời bỏ em… Em cố gắng mạnh mẽ trước anh, như một người đàn ông trưởng thành, để không cần ai lo lắng…
|
|