Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: Bacham72
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Longfic] [Longfic | M] Ái hận miên miên | Bacham72 | KrisTao | Completed

[Lấy địa chỉ]
21#
Đăng lúc 13-10-2015 13:17:56 | Chỉ xem của tác giả
dễ sợ
đọc thôi còn muốn đội quần
mà có ảnh chắc là shut down máy luôn rồi
một xã hội đạo đức giả, vô liêm sỉ
mỗi con người đều muốn thoát khỏi vòng xã hội pk ấy
nhưng càng vùng vẫy càng xót xa
a phát điên mất ss ơi

Bình luận

eo ơi, từ ngày có quần cứ mún tụt ra để đội lên đầu ko vậy? há há, làm gì điên trời?  Đăng lúc 14-10-2015 10:07 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

22#
 Tác giả| Đăng lúc 16-10-2015 01:13:27 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG XI

Năm 548.

Diệc Phàm vừa bước qua 22, giờ đã là chậm trễ cho việc thành gia lập thất. Mọi chuyện đều được Ngô Kinh cùng Vu đại tướng quân sắp đặt, phía sau còn có Hoàng hậu làm hậu thuẫn, con đường mà Ngô Kinh dọn sẵn hiện tại chỉ có một bước tới, khó có gì có thể cản lại. Hơn nữa, cái người lão sợ không chịu, giờ lại không nói gì, dù chẳng cam lòng cho lắm.

Diệc Phàm ở ngọa thất, đứng trước gương đồng, nhìn mình trong y phục cưới, lòng buồn nhưng không để ra mặt, bao nhiêu đây đã là quá đủ để Tử Thao đau lòng lắm rồi, nếu như chàng còn không dứt khoát, thì mọi chuyện càng khiến cho Tử Thao khó xử hơn.

Tử Thao mới sáng sớm đã đi quanh quẩn tìm hoa về trang trí trong viện cho ngày lễ lớn, chàng chẳng cam tâm đâu, nhưng không làm gì thì chàng lại càng đau đớn, nhìn những bông hoa dại màu trắng mà chàng tưởng tượng ra đủ thứ, khoảng cách gần bên Phàm huynh không còn bao lâu, biết rằng chàng theo Ngô sư và Lục thiếu về Tây Xương, nhưng làm gì còn có phút giây gần gũi bên Phàm huynh nữa. Phàm huynh giờ có người chăm sóc, đâu cần đến chàng, thật là tiến không được, mà lui không xong là đây.

Tử Thao vừa bước vào sân viện thì chàng thấy Phàm huynh đi ra, nghe Phàm huynh hỏi nhỏ:

-“ Đệ đi đâu? Sao không thử y phục!”

Nói xong Diệc Phàm kéo Tử Thao về phòng mình, thử y phục như đã nói.

Tử Thao bước theo Phàm huynh, vì hoa dại chàng hái chàng đã vứt nó đâu mất rồi.

Diệc Phàm ngồi ở ghế, bắt Tử Thao thử y phục trước mặt mình. Là vẫn thế… ta vẫn muốn nhìn thấy đệ như thế này, rực rỡ trong y phục lụa đen, đệ thật tuyệt mỹ, dù có thể chỉ là trong mắt ta.

Tử Thao buông tay, xoay người khi mặc xong y phục mới để dự lễ cưới của Phàm huynh, chàng nhìn về phía Phàm huynh.

-“ Người thấy thế nào?”

Diệc Phàm nhận lấy câu hỏi khách sáo đủ lễ… Người ư… đệ không còn gọi huynh là huynh nữa à… Diệc Phàm bước tới, từng bước chầm chậm, không rời mắt khỏi Tử Thao, cho đến khi bước đến trước mặt, đứng đối diện với Tử Thao, Diệc Phàm mới hạ giọng:

-“ Mai này, dù có xảy ra chuyện gì, đệ nên nhớ trong tim huynh chỉ có mình đệ hiện hữu!”

Tử Thao quay đi…

-“ Cảm ơn người!”

Cái xoay lưng của Tử Thao khiến Diệc Phàm đau lòng, chàng vội bước tới kéo Tử Thao lại, ôm vào lòng, siết chặt vòng tay…

-“ Huynh xin lỗi!”

Tử Thao cúi xuống, với từng giọt nước trong mắt khẽ rơi.

-“ Đệ hiểu!”

Diệc Phàm xoay Tử Thao lại.

-“ Nhìn huynh!”

Tử Thao ngước lên…

-“ Mai này đệ có ghét bỏ huynh không?”

Tử Thao lắc đầu:

-“ Khi huynh đưa tay ra cho đệ nắm lấy, đệ nguyện suốt đời này theo huynh, dù chỉ là đứng phía sau huynh thôi!”

-“ Mong đệ nhớ lấy!”

Diệc Phàm bước lùi lại, buông tay, Tử Thao cũng bước lùi lại, cả hai xoay đi, với trái tim se thắt… thật có những chuyện không thể làm chủ mà.

Diệc Phàm nghĩ… mai này ta ngồi vào ngôi chí tôn, ta sẽ đền đáp lại cho đệ những gì mà đệ mất từ ta…

Tử Thao cũng nghĩ… mai này đệ sẽ giữ huynh khỏi sự mệt mỏi trong sự bình an cho mọi sóng gió…

*Cách*

Cánh cửa khép lại, một người đi, một người ở lại, khoảng cách lớn dần theo từng thời gian trôi qua.

--

Tây Xương. Rằm tháng 8.

Vì hôm nay là Trung Thu, hơn nữa nhà trai đi đường xa mệt nhọc nên hôn lễ dời lại sau 3 ngày, bạn bè lâu ngày gặp lại. Vũ tướng quân dọn tiệc lớn đón tiếp, ăn uống tưng bừng…

Diệc Phàm sau khi làm đủ lễ chào hỏi, chàng cũng phải ngồi vào bàn yến tiệc, nhưng chàng không yên khi không thấy Tử Thao đâu cả. Đợi chờ mãi, chàng buồn bã nên uống rượu một mình.

Tử Thao đi loanh quanh, sư phụ dặn dò chàng và đây cũng là nhiệm vụ của chàng. Từ lúc xảy ra chuyện với Vu công công, sư phụ bảo chàng phải giữ gìn Lục thiếu cẩn thận, hơn nữa chàng cũng đã biết mọi chuyện nơi hoàng cung, những rắc rối từ những bài học mà sư phụ bắt chàng học thuộc lòng. Thật quá sức tưởng tưởng tượng của chàng. Đôi lúc mệt mỏi, chàng chỉ muốn một cuộc sống bình dị, nhưng sư phụ đã nói, số mệnh của Lục thiếu đã như thế, trời đã định sẵn, nếu như một lòng trung thành yêu thương, trả ơn nghĩa, thì phải hết lòng, thế là chàng làm theo mà không còn thắc mắc nữa…

Tử Thao bước qua ngã rẽ, nhưng vội dừng bước bởi tiếng la lớn:

*Áh………………*

Của một cô nương, chàng cúi xuống để thấy được một đôi mắt to tròn long lanh, lấp lánh trong đêm sáng trăng, gương mặt nho nhỏ xinh xắn với đôi môi đang bậm lại, trên khuôn mặt đó chợt xuất hiện sự giận dỗi, chàng chưa biết chuyện gì thì bị cô nương đó đẩy mạnh, chàng đành lùi vài bước chân nghe tiếp:

-“ Ngươi thật tàn nhẫn, ngươi đạp chết Linh Linh rồi!”

Tử Thao ngạc nhiên cúi xuống để nhìn rõ hơn mình đã đạp chết gì đó, thì chàng chỉ thấy một con bọ lớn nằm bẹp dí trên đất… tự dưng chàng hét lên…

-“ Áh, ghê quá!”

Nhận lấy tiếng cười lớn của cô nương, trong thoắt chốc cô nương đấy phóng tới. Tử Thao xoay người né bởi cô nương đang tung cước về chàng, trong tích tắc cô nương mất đà té xuống bồn hoa bên cạnh, khiến Tử Thao phải đưa tay ra đỡ lấy…

Diệc Phàm không thể ngồi yên, mượn cớ đi dạo, cáo từ với Vũ tướng quân xong, chàng liền đi thẳng ra ngoài tìm Tử Thao, chắc là đệ ấy giận rồi, mỗi lần Tử Thao giận, Tử Thao hay tìm một nơi cao cao mà không ai biết ngồi đó suy tư, chàng đi nhanh ra sân viên, nhưng nghĩ sao đó chàng lại vòng ra sân sau…

Chẳng cần mất thời gian nhiều, từ xa kia, chàng thấy Tử Thao hình như đang ôm cô nương nào đó trong tay, dưới ánh trăng sáng, chàng thấy rất rõ cơ mà. Diệc Phàm dùng khinh công bay tới, chàng đưa tay lên, nhưng vội rút tay về khi thấy Tử thao đang đỡ Vũ Nguyệt Cát, hôn thê của chàng, chàng hạ giọng ra lễ:

-“ Chào Vũ tiểu thư!”

Tử Thao vội buông tay quay nhìn, thấy Phàm huynh chào vị cô nương trước mắt là Vũ tiểu thư thì chàng chợt biết là ai rồi. Chàng lùi lại nhường chổ cho Phàm huynh.

Diệc Phàm không ngờ gặp nhau như thế này, nên không thể không hành lễ, giờ chào hỏi xong rồi thì phải nói thêm vài câu, thấy Tử Thao nhường đường, chàng liền bước đến, khi đi ngang qua Tử Thao chàng liền đưa tay mình ra, nắm lấy tay Tử Thao kéo theo bên mình, bởi chàng không muốn Tử Thao rời chàng trong phút giây này.

Tử Thao có chút ngạc nhiên, chút thích thú, khi thấy Phàm huynh giữ mình lại, để làm gì nhỉ? Phải chăng Phàm huynh muốn chứng tỏ với mình bởi câu nói trong phòng hôm thử đồ… hay là Phàm huynh muốn mình từ bỏ cũng nên, nghĩ thế liền buồn bã nhưng không thể từ chối nên đành bước theo…

Vẫn là mỹ nam của mình mà sầu bi thì Diệc Phàm không yên lòng, tự siết mạnh nơi bàn tay, gởi an ủi cho Tử Thao.

Tử Thao chẳng muốn để ý đến gì nữa, nên cái siết tay có cũng như không.

Vũ Nguyệt Cát là con gái út của Vũ Gia Khiêm, là con nhà võ, có biết chút chút võ công, nhưng thật nam nhân mà nàng vừa đối diện lại quá giỏi, khiến nàng chưa ra hết chiêu thì coi như đã thua rồi, quả là anh hùng xuất chúng, nhưng ý nghĩ tiếp theo của nàng bị cắt đứt bởi sự xuất hiện của hôn phu nàng. Ngô Diệc Phàm.

Nhận lời chào hỏi, nàng đành cúi đầu đáp lại lễ, chứng tỏ mình là con nhà gia giáo.

-“ Chào Lục công tử!”

Diệc Phàm muốn làm rõ đôi việc, nhưng trong hoàn cảnh này mất rất nhiều thời gian, nên lại hỏi tiếp:

-“ Vũ tiểu thư khỏe mạnh chứ?”

Vũ Nguyệt Cát gật đầu, nhưng lại đưa mắt ngó nam nhân đang đứng phía sau Diệc Phàm, nàng tự nhiên hỏi Diệc Phàm:

-“ Ai đấy?”

Khi nàng thấy hôn phu của nàng nắm tay nam nhân đấy thật chặt, như bảo vệ, như giữ gìn…

Diệc Phàm ngạc nhiên khi nghe Vũ tiểu thư hỏi mình về Tử Thao, chẳng lẽ mới nhìn qua, nàng đã sớm phát hiện ra, thế là chàng vội buông tay đáp lại:

-“ Tiểu đệ của ta!”

Vũ Nguyệt Cát thấy Diệc Phàm đã buông tay nam nhân đấy ra thì bước nhanh đến.

-“ Vậy cho muội mượn tiểu đệ của huynh một lát!”

Chẳng đợi Diệc Phàm có đồng ý hay không, Vũ Nguyệt Cát nắm lấy tay Tử Thao kéo mạnh.

-“ Chúng ta đi thả đèn lồng đi!”

Rồi bước nhanh qua hướng Tây, nơi có cái hồ rộng lớn.

Tử Thao vội bước theo, tâm ý chẳng muốn, nhưng không biết chối từ, đành ngoái đầu nhìn Phàm huynh cầu cứu.

Diệc Phàm nhìn thấy tình cảnh này như chẳng thể cười nổi, khóc cũng không xong, thật là không thể nào biết được nhân gian này đang xảy ra chuyện gì, phải chăng chàng đã ở ẩn lâu quá rồi.

Tử Thao như muốn gọi Phàm huynh đi cùng, nhưng nhìn Phàm huynh chỉ đứng yên một chổ nhìn mình, còn như đang nghĩ suy gì đó thì chàng đành phải chấp nhận mà thôi.

Diệc Phàm có thể đi cùng, nhưng chàng lại quay bước về phủ, chàng cảm thấy yên lòng khi Vũ Nguyệt Cát cùng Tử Thao đi với nhau thì phải.

Về ngọa thất, chàng liền lên giường nằm, trùm chăn, rồi mơ mộng vớ vẩn, thứ chàng mơ là gì, chỉ có một… gia đình chàng có Tử Thao, có Vũ Nguyệt Cát cùng hòa thuận.

Đến khi tiệc tàn, trời cũng gần sáng, Vũ tiểu thư mới tha cho Tử Thao, Tử Thao cũng về ngọa thất của mình, mệt mỏi ngả ra giường, chẳng hiểu Phàm huynh ra sao nữa, chắc đi đường mệt cũng nên, thế là chàng khép mắt lại, khi chàng cũng cảm thấy mệt mỏi…

--

Tử Thao đứng lặng giữa chốn đông người, chàng không muốn nhìn, có thể quay đi, nhưng tai chàng không thể bịt lại cho thanh âm của ai đó đang vang lên rõ ràng…

“ Lạy một lạy…”

Mỗi cái đếm đều khiến cho tâm chàng se thắt lại, mỗi lúc càng đau đớn hơn, giây phút này sao trôi qua chầm chậm thế, hành lễ xong thì chàng mới có thể rời khỏi. Vừa ra khỏi chính thất, chàng phóng mình lên, dùng 10 phần công lực dồn xuống chân mình, chỉ như muốn bay ra khỏi sự xót xa này… tiếng gió thổi ào ạt bên tai không thể xóa nhòa đi câu: “Phu thê giao bái”

Ừ, thì Phàm huynh đã cùng hôn thê… à không giờ đây phải gọi là hiền thê mất rồi… đêm nay là đêm hạnh phúc, sao lại không có phần của chàng… Tử Thao như thói quen, chàng dừng chân nơi rìa núi, ngồi xuống co mình lại giữa đêm, sao đây không như Tuyết Hoa, có sự lạnh giá để chàng có thể đóng băng mọi cảm xúc của chàng hiện tại… chàng sẽ ngồi nơi đây, cho đến trời sáng, để ai đó được yên lòng hưởng trọn những điều đã hứa…

Ừ, thì huynh lỡ hứa với người con gái đó trước đệ rồi, thì đệ lấy cớ gì mà ngăn cản, lại biết rõ đây là con đường tiến thân của huynh. Chẳng phải trải qua chuyện ở phủ lão Vu, cả hai đều cũng đã hiểu, không có quyền lực trong tay, có giỏi thì cũng chẳng thể làm được gì, nhất là làm những điều mình ước mong.

Rồi đây đâu chỉ có mình Vũ tiểu thư duy nhất, sẽ có những cô nương tuyệt mỹ sánh đôi với Phàm huynh, bởi khi Phàm huynh sinh ra thân phận của huynh đấy đã là hoàng tộc, còn mình, chỉ là thường dân, lấy cớ gì mà sánh đôi được…

Tử Thao xoay qua, thật nhanh khi chàng nghe được tiếng gió ào tới, dự tính đối đầu, nhưng chàng vội rút tay về khi thấy Phàm huynh xuất hiện bên cạnh, chàng ngạc nhiên chưa biết gì thì Phàm huynh lao tới, chổ rìa đá nhỏ chẳng thể xoay trở đi đâu, thế là chàng rơi xuống vực.

Diệc Phàm trong đêm động phòng, không lo động phòng, nhìn tân nương trên giường nằm lặng yên mà chẳng muốn chạm vào, tự dưng chàng chỉ nghĩ đến Tử Thao, nên chàng đi tìm Tử Thao, Diệc Phàm cũng hiểu bắt đầu từ phút giây mà chàng bước ra khỏi Tuyết Hoa đến Tây Xương, là chàng phải cẩn trọng trong mọi thứ, thế là chàng liền điểm huyệt đánh ngất tân nương của mình, nhanh chóng ra ngoài tìm Tử Thao.

Thật đến Ngô Kinh cũng không ngờ, Diệc Phàm dám làm ra những điều tệ hại như thế, cứ nghĩ Diệc Phàm nhất nhất đều nghe lời, chứ đâu biết Lục thiếu biết ngoan ngoãn vâng lời trong hai năm qua lại âm thầm tính toán khác chứ.

Như mọi lần Diệc Phàm lao theo Tử Thao, chàng vòng tay ôm Tử Thao vào lòng, cả hai thả mình tự do, tìm cảm giác chết cho những gì  sắp phải đối diện với tương lai, gần đến đất, Diệc Phàm vận công cùng Tử Thao, hai người chạm chân an toàn, cả hai ngẩng nhìn, bầu trời đêm như thu nhỏ trước mắt.

Tử Thao buông lời:

-“ Sao lên đấy, huynh…”

Nhưng Tử Thao không thể tiếp, bởi Diệc Phàm đã chiếm hữu đôi môi của chàng mất rồi, chàng xoay đầu tránh, nhưng không sao thoát được, chàng chỉ cảm nhận Phàm huynh không chỉ muốn điều này, bởi bàn tay Phàm huynh đã giữ chặt lấy hai tay chàng.

Diệc Phàm biết đây là cơ hội duy nhất, ngày tân hôn của ta phải là đệ, ta từng nói với mình như thế, vào giờ phút này, ta không thể cho đệ một nơi chốn sạch sẽ và xa hoa, nhưng mai này ta sẽ đền cho đệ gấp bội lần.

Tử Thao bị Diệc Phàm khóa chặt tay, với tư thế này, nếu như chàng phản kháng, Phàm huynh sẽ bị gãy tay liền tức khắc, thế là chàng chịu trận, nhận lấy Phàm huynh giờ đây đầy ham muốn đang trao ra cho chàng, tự dưng chàng đáp lại không nghĩ suy gì nữa…

Tìm một nơi chốn thích hợp là lúc cần trong giây phút này, Diệc Phàm theo bản năng gì chẳng biết, chàng chỉ biết đẩy Tử thao ra sau, nơi có một động nhỏ, chàng phóng nhanh vào trong kéo theo Tử Thao…

Khi cả hai vào đến trong, qua cái hốc vừa đủ lối cho hai người, thì thấy khung cảnh tuyệt mỹ hiện ra trước mắt… một cái vực nhỏ, xung quanh bờ vực đầy hoa, ánh sáng từ đáy vực chiếu rực sáng hang động, thiên nhiên quả là kỳ ảo… phía bên kia là một bãi cỏ mềm mượt, Diệc Phàm vòng tay qua thắt eo Tử Thao, cả hai dùng khinh công bay qua vực nhỏ.

Vừa đáp chân xuống cỏ mềm, Tử Thao chưa đứng vững thì đã bị Diệc Phàm đẩy ngả ngữa nằm ra cỏ, thật nhanh chàng chỉ thấy đai lụa của mình bay lên cao, như biến mất, thay vào đó là Phàm huynh lao đến, chàng xoay người né đáp trả, nhanh không kém gì Phàm huynh của mình, cả hai vờn nhau giữa khung cảnh tuyệt mỹ, không giữ lại gì nữa, đêm nay là đêm của hai ta, mà không phải là của ai khác… vòng tay giữ chặt lấy nhau, môi đối môi, mắt kề mắt…

Diệc Phàm cúi xuống thì thầm bên tai Tử Thao:

-“ Đệ… là của huynh… mãi mãi…”

Tử Thao lặng nhìn Phàm huynh trước mặt, gần kề đến độ chàng nghe được hơi thở của Phàm huynh, nhịp thở ngắt quãng không đều, lại khẩn trương khiến chàng vô thức hòa theo nhịp thở đấy, chàng xoay qua, để mặc đôi môi mình lướt trên khuôn mặt tuyệt đẹp.

Diệc Phàm cũng hòa theo, đón nhận đôi môi anh đào, cảm nhận cánh hoa mềm mại vẽ nên một đường khiêu khích.

-“ Vậy ư…”

Diệc Phàm chồm người lên, giữ chặt Tử Thao dưới thân như khẳng định.

-“ Dĩ nhiên rồi…”

Tử Thao đưa hai tay lên đẩy Diệc Phàm ra, vừa lúc đấy cũng là lúc chỉ để Diệc Phàm bắt lấy hai cổ tay Tử Thao dễ dàng, Diệc Phàm đẩy hai tay Tử Thao lên cao, khiến toàn thân chạm toàn thân. Cả hai chợt rùng mình, khiến cho dương cụ đồng thức giấc. Cả hai lặng nhìn nhau, trong một khoảnh khắc ngắn tìm cảm giác hòa hợp.

Hòa hợp hay không thì để ta cho đệ biết, nghĩ thế Diệc Phàm mạnh dạn đưa tay xuống, chạm vào dương cụ của Tử Thao.

Tử Thao bật ngồi dậy khép chân theo quán tính, nhưng mọi thứ dường như đã muộn, chỉ biết nhìn bàn tay với những ngón tay thon dài linh hoạt, như dạo nên bản tình ca bất diệt, vô thức chàng ngã ra, ngước nhìn khoảng không tăm tối trước mắt, tìm kiếm gì trong màn đêm đen đấy, chỉ có nhục dục dần bộc phát khắp cơ thể, chàng thốt ra thanh âm đê mê.

Diệc Phàm thích thú khi nghe thanh âm đầy những dỗi hờn càng lúc càng cao vút, như bài hát đạt đỉnh điểm của sự khát khao, chàng lại chồm người lên, dùng miệng mình như muốn nuốt lấy hết, bởi đây cũng là của riêng chàng…

Tử Thao ngất ngây chìm trong bể hạnh phúc, nhận lấy sự ngọt ngào từ Phàm huynh trao cho chàng, chàng không ngần ngại đáp lại bằng những yêu thương từ trong sâu tận tâm khảm của mình… Huynh yêu đệ bao nhiêu, đệ sẽ trả cho huynh gấp bội phần, chàng di chuyển môi xuống cổ Diệc Phàm, xoay người đổi thế chủ động.

Rõ ràng ta không thể rời bỏ nhau phải không? Nào hãy cho huynh biết mọi suy nghĩ của đệ khi chúng ta chỉ có khoảnh khắc ngắn ngủi này bên nhau. Diệc Phàm nhướng người lên từng nhịp khi nhận lấy đôi môi anh đào lướt trên da thịt mình… dần xuống nơi nhạy cảm nhất, chàng bật dậy như Tử Thao lúc ban nãy thì chẳng còn thấy dương cụ của mình nữa rồi.

Thanh âm ai kia cũng dần lớn không kém mình, Tử Thao yên lòng khi biết cả hai có cùng một cảm giác, thế nhé Phàm huynh…

Hai thân thể chạm sát vào nhau, trong bể trầm mê hòa thành một, cùng khám phá tình yêu của đối phương, nhất nhất trao đi không giữ lại bất cứ điều gì… bởi ta thật sự chỉ có thể yêu một mình đối phương duy nhất…

Đêm có dài đến bao lâu thì cũng phải trôi qua, thời gian không bao giờ ngừng lại, sẽ như tình yêu này mãi mãi tiến bước theo thời gian… tiếng Diệc Phàm trầm ấm vang lên trong động vắng:

-“ Đệ hứa với huynh đi, mỗi khi huynh cần đệ, đệ sẽ như thế này, không rời khỏi huynh chứ?”

Tử Thao nghe tiếng thỏ thẻ bên tai, rụt người lại nhưng vẫn đáp:

-“ Đệ sẽ đến với huynh, bất cứ lúc nào huynh muốn!”

Diệc Phàm bật cười nhẹ cúi xuống, vẫn như muôn muôn thuở để Tử Thao ngước lên, lại trao đi tình yêu từ đôi môi đỏ thắm… hòa quyện vào làn môi anh đào làm nên mật ngọt…




Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

23#
Đăng lúc 18-10-2015 12:03:43 | Chỉ xem của tác giả
bánh bèo xuất hiện
ủa sao cái hoàng cung nó lạ thế
đã đẩy con người ta đi khổ sai à lưu đày à ko phải đi nói chung là đến nơi sơn cùng thủy tận mà sống
sao lại còn tìm về gả vợ?
bị rảnh hả
em thấy mâu thuẫn đấy ss

Bình luận

bó tay,hề hề  Đăng lúc 20-10-2015 12:34 AM
ohhh, vẫn chưa hiểu, keke nói chung là rắc cmn rối  Đăng lúc 19-10-2015 11:51 AM
à, mà chừng nào nhóc thấy ss giới thiệu đây là fic nhảm thì nó lan man lắm, há há, fic Halloween là fic nhảm, hiu hiu  Đăng lúc 18-10-2015 09:40 PM
còn nhiều rắc rối lắm cơ... cơ... mà cơ... mà cơ... hề hề  Đăng lúc 18-10-2015 09:38 PM
fic này ss chú trọng vào tình cảm của hai trẻ, chứ nếu là fic đấu tranh thì nó dài........ đến khiếp, há há. Cảm ơn nhóc đã có thắc mắc  Đăng lúc 18-10-2015 09:37 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

24#
 Tác giả| Đăng lúc 23-10-2015 01:34:18 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG XII

Vương Thành - Kim niên 550

Ngô đế trong 2 năm qua không ngự triều vì long thể bất an, đau ốm liên miên. Triều đình trên dưới quan lại phần đông là người của Thái Ngọc Trân, cùng Vu Nghệ lộng hành, không cần phải nể mặt hoàng hậu. Hoàng hậu trong một phút lơ đễnh, đánh mất thái tử cho một trận chiến, mượn cớ buồn sầu buông bỏ, bà lui về nội cung, tìm kế hoạch khác, và kế hoạch của bà là liên kết với Đại tướng quân Vũ Gia Khiêm, khi được Vũ Gia Khiêm đề xuất về Lục hoàng tử, bà mới nhớ đến, quyết định chọn Lục hoàng tử, vì thực sự dòng dõi tiếp nối chỉ còn mình Ngô Diệc Phàm mà thôi, dù gì cũng là thân phận hoàng tử, để bà có cớ diệt ả tiện nhân cùng tên cẩu tặc, dám cướp đi những gì thuộc về bà.

Mọi chuyện bà đều giao hết cho hai người là Vũ Gia Khiêm và Ngô Kinh, bà biết rõ hai kẻ đấy cũng có âm mưu thâm sâu, nhưng hiện tại vì không có người nào giỏi hơn để mà bà dùng, nên trước mắt đành chấp nhận, bản thân bà nói rõ chỉ cần Vũ Gia Khiêm cùng Ngô Kinh dẹp phường phản loạn là đủ.

Ba tháng sau, Hoàng Thượng băng hà, Lục thiếu chính thức trở về Vương Thành với danh nghĩa là con để chịu tang. Một tháng sau, mặc kệ thời gian quốc tang, Hoàng hậu đích thân phong Lục thiếu Ngô Diệc Phàm làm thái tử. Trước ngày phục vị, tất cả quan lại theo Thái Ngọc Trân đều bị chết ngay tại gia phủ, không một lời trăn trối, không rõ nguyên do, đám quan còn lại kẻ nào sợ đều xin cáo lão về quê, có kẻ tự mình đầu hàng. Đầu hàng là có thể giữ con đường sống. Thái Ngọc Trân không còn thế lực, bà tử tự trong cung. Vu Nghệ trên đường đào tẩu đã bị bắt lại.

Ba tháng tiếp theo. Diệc Phàm ngồi lên ngai vàng, chính thức trở thành Ngô đế đời thứ 6. Đích thân mình hành hình Vu Nghệ ngay tại Vương Thành ở sân điện rồng, cảnh cáo những kẻ có mưu đồ toan tính làm phản. Vũ Gia Khiêm được phong làm Tể tướng, ở lại bên cạnh tân Ngô đế điều chỉnh lại triều chính. Hoàng hậu được phong làm Thái hậu. Vũ Nguyệt Cát vào cung, làm hoàng hậu cai quản nội cung dưới sự chỉ đạo của Thái hậu. Hoàng Tử Thao được phong làm tướng quân, Ngô Kinh từ chối chức tước, chỉ làm Ngô tham mưu cùng Tử Thao ra sa trường dẹp quân phản tặc.

Mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp như ý của Ngô Kinh tính toán và sắp đặt, ông không phải là người ham danh lợi, chỉ là vì một lời hứa với Vương công, là một người thông minh, nhìn xa trông rộng nên ông biết rồi đây mọi chuyện sẽ không còn là do ông làm chủ nữa. Nhưng chỉ cần được như thế này là đủ.

Chỉ trong vòng 1 năm, Ngô đế đã chỉnh đốn lại triều chính, ban ra những quy luật khắc khe, nhưng lại có thể giữ yên đất nước. Tử Thao cùng đã dẹp xong quân phiến loạn, Ngô Kinh hài lòng với hai học trò xuất sắc của mình, giờ trong ông chỉ có ý tưởng nghỉ ngơi, nhưng nhìn Tử Thao, ông chỉ muốn đệ tử ngoan yên bề gia thất, ông gởi thư về Vương Thành, là một bức thư riêng, lấy danh nghĩa sư phụ và đệ tử, báo qua một tiếng cho Diệc Phàm biết ý của ông.

Diệc Phàm vì bận rộn, hơn nữa cũng biết ai có việc nấy, lại tin tưởng Tử Thao, nhưng khi nhận được thư riêng của Ngô sư, thì chàng mới chợt nhớ, lòng bực bội không yên, đóng cửa nhốt mình như ngày nào, giao triều chính cho Vũ tể tướng, cáo bệnh nghỉ ngơi.

Tử Thao ngoài biên ải, nghe tin Ngô đế bị bệnh, không thể lên triều, lòng lo lắng, nhưng vì chưa có lệnh nên không dám bỏ biên cương mà đi, chẳng biết tính cách nào.

Một tuần trôi qua, tin tức từ Vương Thành đem đến chỉ có thêm điều xấu, Ngô đế không muốn tiếp xúc với ai, nghe đâu bị bệnh truyền nhiễm gì đó, chỉ có hoàng hậu bên cạnh chăm sóc. Tử Thao càng không yên lòng, đêm đêm cứ đứng nhìn về Vương Thành, chân muốn đi mà lại như bị Ngô sư canh giữ.

Ngô Kinh biết Diệc Phàm giở thói như xưa, nhìn Tử Thao ngày nào cũng lặng lẽ đứng trên thành, trước gió, trong một đêm cho đến sáng thì lo lắng, đệ tử không biết giữ sức khỏe sao làm chuyện lớn, trọng trách của đệ tử đang mang sao lại vì tình cảm cá nhân mà buông bỏ thế này, nhìn Tử Thao mắt đỏ hoe, ông cảm thấy đau lòng, biết rằng đệ tử đã lớn rồi, biết chôn chặt tình cảm nên ông quyết định cho Tử Thao về Vương Thành trong hai ngày.

Tử Thao vừa nhận được cái gật đầu của sư phụ, chàng không đem theo gì, chỉ một mình một ngựa đi thẳng về Vương Thành lòng khấp khởi vừa vui mừng vừa lo lắng.

Diệc Phàm giờ đây đâu như xưa, nên phải để hoàng hậu bên cạnh chăm sóc, chàng chẳng bệnh tật gì cả, chỉ nhốt mình trong phòng đọc sách mà thôi.

--

Hoàng hậu chăm sóc cho hoàng thượng thì chỉ biết vào long thất ngồi ngó hoàng thượng, bởi hoàng thượng có đau ốm gì đâu. Nàng chẳng lấy làm lạ nữa, trong những phút giây này nàng chỉ suy nghĩ luẩn quẩn như bấy lâu sau cái ngày hôn lễ đó, lấy nhau được hơn 3 năm, nhưng chưa có đêm nào phu quân chạm vào nàng, phòng không gối chiếc lại chẳng khiến nàng buồn và hụt hẫng, phòng không gối chiếc chỉ để nàng nhớ đến một người, rồi tha hồ dệt mộng uyên ương, biết rõ sẽ không bao giờ có, nhưng tình cảm lại ngày một đong đầy cho sự cách xa.

Hôn nhân do cha mẹ sắp đặt, nàng không thể làm chủ, nhưng trái tim vẫn là của nàng, nó lại được dành cho người mà không thuộc về nàng… Hoàng tướng quân… ngay từ cái đêm đầu tiên chạm mặt, nàng đã say đắm vì chàng, kỷ niệm duy nhất đó là buổi tối thả đèn lồng trong đêm Trung Thu, tối đó nàng đã thả đúng 88 cái đèn, với chỉ một ước nguyện duy nhất là luôn luôn được nhìn thấy Tử Thao, nhưng khi về Vương Thành, Tử Thao lại ra trận, khiến nàng mong nhớ khôn nguôi.

Giờ đây nàng cũng như phu quân, chỉ biết nhốt mình trong phòng chờ đợi người thương trở về, là một người con gái thông minh, nàng sớm nhận ra tình ý của phu quân và Tử Thao khác biệt, chẳng lẽ… mà thôi, mình nàng hiểu là đủ, biết rõ phận mình, một phần sống cũng vì cha, cha từng có ước mơ làm tể tướng, giờ cha toại nguyện vui vẻ, không lý nào nàng lại đạp đổ cơ đồ cha mong ước.

--

Cánh cửa chợt mở ra bất ngờ, cũng bất ngờ Nguyệt Cát quay lại chỉ để nhìn thấy người nàng thương yêu…

Diệc Phàm ngước nhìn, tiểu đệ của mình sắc diện đã thay đổi, trưởng thành rồi… vì phong sương, trên khuôn mặt mà chàng yêu quý giờ đây chỉ có dáng dấp của một người đàn ông, bởi thế phải chăng đệ đã muốn lấy vợ mất rồi.

Tử Thao cúi đầu hành lễ đơn giản, chỉ bao nhiêu đó thôi, vì thật sự chàng nhớ Phàm huynh da diết, chỉ muốn… nhưng chàng chợt dừng bước, quay nhìn, thì thấy hoàng hậu cũng có trong phòng, khiến chàng có chút bối rối.

Vũ Nguyệt Cát đứng dậy cáo từ.

-“ Thiếp xin phép, giờ đây có tiểu đệ của người chăm sóc cho người rồi, nếu không cần gì, thiếp xin nghỉ ngơi, nếu được thiếp xin về thăm nhà!”

Diệc Phàm dĩ nhiên là đồng ý nên phê chuẩn liền, nhưng lại thấy Vũ Nguyệt Cát còn chần chừ nên đành hỏi:

-“ Nàng còn muốn gì?”

Vũ Nguyệt Cát cúi thấp hơn, đáp nhỏ:

-“ Thiếp có thể nói riêng với Hoàng tướng quân vài câu không?”

Đã lỡ hỏi chẳng lẽ không cho, nên Diệc Phàm miễn cưỡng gật đầu.

Vũ Nguyệt Cát mỉm cười cúi đầu cảm ơn, khiến Diệc Phàm không thể lơi là, rõ ràng nàng bên ta 3 năm nay, nhưng nàng chưa từng bao giờ cười, giờ đây… Diệc Phàm nhìn qua Tử Thao, trong phút chốc cái cảm giác của đêm Trung Thu đó hiện về trong đầu, chàng chợt nghĩ ra.

Tử Thao bước qua một bên với hoàng hậu, dù gì chàng cũng là kẻ dưới, không thể kháng lệnh, cúi đầu lắng nghe.

Vũ Nguyệt Cát chẳng biết mình làm thế này để làm gì, trêu chọc ai nàng cũng chưa thể khẳng định, chỉ biết bước ra xa phu quân mình càng xa càng tốt, thế là nàng bước đến góc phòng, ngước nhìn người thương, với cái nhìn nữa bên mặt, thật là ngay từ đêm Trung Thu đấy, thật sự nàng chỉ muốn đặt môi lên nơi cạnh hàm hấp dẫn đấy thôi, rồi có một ngày, môi nàng sẽ chạm vào nơi đó với bất cứ một lý do nào đó, nàng đủ sức lực để chờ đợi, nàng nhướng người nói nhỏ vào tai Tử Thao.

-“ Hoàng thượng chỉ có bệnh tâm, mong đệ đệ chìu chuộng, giao người cho đệ đệ!”

Tử Thao ngạc nhiên quay qua, chẳng hiểu hoàng hậu nói thế có ý gì, nhưng chính vì cái quay đầu đột ngột, khiến đôi môi anh đào vô tình chạm lướt qua làn môi yên ngọc trước mắt. Tử Thao bối rối lùi lại, nhận lấy nụ cười dịu dàng thanh khiết ngày nào, chàng vội quay đi.

Vũ Nguyệt Cát bước nhanh ra cửa không để phu quân trách gì, nàng cũng đóng vội cửa lại, nhưng chưa rời đi.

Diệc Phàm thấy tất cả, trong lòng chợt hờn ghen, lao đến, đưa vòng tay qua thắt eo Tử Thao, kéo Tử Thao vào lòng, lên giọng:

-“ Nói, hoàng hậu thì thầm gì với đệ?”

Tử Thao vẫn còn bối rối ngẩng lên tìm lời biện bạch, nhưng môi vừa mở, chưa thốt ra ngôn từ nào thì đã nhận lấy đôi môi đỏ thắm.

Diệc Phàm không thể giữ gì nữa, ta cách xa nhau qua rồi, giờ phút này là của hai ta, nên cúi xuống khẳng định, chiếm trọn người của mình.

Vũ Nguyệt Cát đưa tay đẩy nhẹ cửa, trái tim nàng se thắt lại, những gì mà nàng hình dung đang hiện hữu trước mắt, phu quân của nàng đang ôm chặt lấy Tử Thao, cởi bỏ những thứ vướng vít trên người, làm cái chuyện không thể tưởng. Giờ đây, nàng không còn gì để mà thắc mắc nữa, nàng khép chặt cửa lại, bước đi bằng những bước chân xiêu xiêu, nàng đau không là vì phu quân không chạm tới nàng, nàng đau là vì phu quân đang chạm tới người nàng yêu… Tử Thao, chàng là ai? Là gì mà khiến cho ta vương vấn thế này, rõ ràng chàng không xứng, nhưng sao ta… một vị hoàng hậu cùng hoàng thượng lại có thể yêu.

--

Vốn dĩ từ khi hoàng thượng bị bệnh, không ai được đến gần long thất, bởi thế giờ đây hai kẻ đầy nhiệt huyết có mây mưa đến cỡ nào cũng chẳng có ai biết. Sau khi khẳng định cũng như trao đi thương nhớ của mình, đến lúc Ngô đế hỏi tội Hoàng tướng quân.

Tử Thao từ trước đến giờ cũng không bao giờ biết từ chối Phàm huynh, nên những gì Phàm huynh muốn từ chàng, chàng cũng trao đi rồi đáp lại, đối với chàng chỉ cần như thế này là đủ, nằm bên cạnh Phàm huynh, lắng nghe nhịp đập của trái tim Phàm huynh đập lỗi nhịp khi bên chàng, là chàng cảm thấy sung sướng rồi.

-“ Có phải đệ muốn thành gia lập thất?”

Tử Thao vội ngẩng lên khi nghe câu hỏi đột ngột, chàng nằm lại ngay ngắn, nhưng vẫn bên cạnh Phàm huynh khi nghe câu hỏi kỳ lạ, chàng đáp nhỏ:

-“ Huynh sao hỏi đệ như thế, phải chăng huynh có chổ lo cho đệ rồi!”

Diệc Phàm khẽ cau mày, thì ra chỉ là ý của Ngô sư, nhưng lòng không thể không dỗi hờn, nên tiếp:

-“ Ta có một nơi tốt đẹp, muốn gả đệ đi!”

Tử Thao giờ đã lớn, đâu còn ngây ngô như xưa, nghe thế liền bật cười đáp trả:

-“ Đệ thân là đệ, thân là nô, thân là thần chẳng thể dám cãi lời!”

Diệc Phàm xoay qua, nhìn thẳng Tử Thao, chỉ thấy đôi mắt nâu giờ đây vẫn có chút dỗi hờn, nhưng thêm vào đó là chút tà mị, cánh hoa anh đào cong cong như thách thức, thì lấy làm thích thú, lại giở trò trêu ghẹo tiếp:

-“ Vậy ta sẽ gả đệ đi khuất mắt ta!”

Tử Thao giơ tay lên, che đi ánh nhìn của Diệc Phàm:

-“ Như thế này chẳng phải khuất mắt rồi sao!”

Diệc Phàm nhướng người lên, kề môi vào tai Tử Thao:

-“ Lúc nãy hoàng hậu nói gì với đệ vậy?”

Tử Thao nghe Phàm huynh hạ giọng đầy sự tò mò, buông tay xuống, chỉ thấy đôi mắt đen long lanh chờ đợi, thì không thể kìm lòng, đáp thành thật.

-“ Hoàng hậu nói người chỉ bệnh tâm, cần thần chăm sóc!”

Diệc Phàm nằm thẳng lại cười hài lòng:

-“ Phải đấy!”

Tử Thao chồm người lên.

-“ Vậy người muốn hạ thần chăm sóc người như thế nào!”

Dứt lời Tử Thao kéo Diệc Phàm đặt dưới thân mình.

-“ Như thế nào là yêu một người, đệ muốn biết!”

Nói xong Tử Thao cúi xuống, làm chủ chiếm hữu con người giờ đây mang danh tối cao nhất, mà chàng biết mình chỉ có thể có như thế này. Đáp trả lại những gì mà mới đây Phàm huynh trao cho chàng…

Đêm…

Có hai người quấn quít bên nhau không thể rời bỏ.

Có một người nhanh chóng rời hoàng cung vì những tổn thương.

Có một người nơi biên cương xa xôi, bất lực không thể như ý mình trong chuyện tình cảm.

Có một người uy quyền đang ẩn mình tính toán cho vu lợi riêng.

Có một người hài lòng với những gì mà mình ước ao.

Có gió, không trăng sao, đêm mù mịt…

--

Bình minh chưa ló dạng, Tử Thao đã vội dậy mặc y phục chỉnh chu để trở về biên cương, ngắm nhìn Phàm huynh say giấc nồng mà lòng không muốn rời bỏ, nhưng sư phụ chỉ cho đi hai ngày không hơn, dù gì biết Phàm huynh khỏe mạnh là đủ.

Diệc Phàm xoay người, không thấy Tử Thao bên cạnh liền mở mắt, thì vừa lúc thấy Tử Thao đang mở cửa phòng, nên vội gọi.

-“ Tử Thao!”

Tử Thao buông tay quay vào.

-“ Hoàng thượng, hạ thần phải đi!”

Đáp bằng giọng thật buồn.

Diệc Phàm rời long sàng, bước nhanh đến, kéo Tử Thao vào lòng… thì thầm bên tai…

-“ Mai này khi thiên hạ thái bình, ta cùng đệ sẽ đi ngao du sơn thủy!”

Tử Thao đẩy nhẹ Diệc Phàm rời mình, cúi đầu hành lễ.

-“ Mong người nhớ là đủ!”

Tử Thao lùi bước, để thấy người chàng yêu, cũng như để người yêu chàng thấy mình, khi lưng đụng cửa, chàng mỉm cười rồi xoay người bước nhanh ra cửa.

Cánh cửa khép lại, Diệc Phàm chợt thấy tâm mình nhói lên đau buốt, cảm giác cách biệt không thể giữ sao lại đầy ắp tiếc nuối thế này.

Diệc Phàm quay đi… rõ ràng giờ ta là vua, sao lại không thể có những gì mà ta muốn có… đệ phải ở bên ta… mãi mãi không rời…

--

Hai tháng trôi qua, Tử Thao về Vương Thành nhậm chức tổng quản cẩm vệ quân. Ngô tham mưu ở lại biên cương chỉ huy tướng mới.

Từ lúc Tử Thao trở về, hoàng thượng lúc nào cũng giữ Hoàng tổng quản bên cạnh mình không rời, không ngó ngàng đến hậu cung.

Hoàng hậu vừa vui vừa buồn, trong nội cung đã có lời đồn đãi ra vào, lời đồn đó lan dần đến cung thái hậu.

Thái hậu biết thời cơ đã đến, nghe tin Hoàng tổng quản được hoàng thượng sủng ái, tò mò rồi nghi hoặc, bà quyết định bắt đầu ra kế hoạch của mình.

Dùng hoàng hậu để ép buộc hoàng thượng. Lấy cớ hoàng hậu không có con, phế truất ngôi vị, lập hoàng hậu khác. Nếu như hoàng thượng đồng ý, bà sẽ đưa người của mình vào. Nếu như hoàng thượng giữ hoàng hậu, tức ngài sẽ phải ở với hoàng hậu, để chứng minh lời đồn đãi hoàng thượng chỉ sủng nam là tin đồn thì bà cũng yên tâm. Đường thứ ba, nếu như hoàng thượng có con với hoàng hậu, bà sẽ bắt lấy tiểu hoàng nhi, nuôi dạy nó trở thành con cờ của bà, sau này tìm cách phế ngôi hoàng thượng. Dù gì hoàng thượng không được bà nuôi nấng, lại không phải là con ruột, trước sau gì nó cũng phản bà mà thôi.

Mọi chuyện hiện tại chỉ có mình bà làm chủ, trong nội cung rộng lớn này, Vũ tể tướng và Ngô tham mưu không có phần dự vào, một mình bà nghĩ đủ sức đối phó với hoàng thượng.

Cứ nghĩ bình an bên nhau là đủ, nhưng sóng gió nơi hoàng cung không bao giờ lặng, ngôi vị càng lớn, trách nhiệm càng lớn hơn… con đường bước chỉ có một hướng phải đi, người đã lớn, tức sẽ phải hiểu chuyện nên làm.


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

25#
Đăng lúc 24-10-2015 12:08:23 | Chỉ xem của tác giả
Bacham72 gửi lúc 23-10-2015 01:34 AM
CHƯƠNG XII

Vương Thành - Kim niên 500

chương này nên đặt tên là hoàng thượng gay hóa trên đất mẹ, Hoàng tướng quân bộc lộ bản chất gia trưởng
nói chung là ss giải thích nhanh gọn đấy
giờ thì em hiểu rồi
nhưng mà em quan ngại sâu sắc về mối quan hệ của 2 trẻ sau này
làm sao bình thường được đây
thôi ss làm em quắn quá
để thư giãn hôm nay em post serie drabble mừng sanh nhật Phàm Phàm đây

Bình luận

ờ thì đúng rồi  Đăng lúc 24-10-2015 10:42 PM
thì bởi thế ss mới thấy làm lạ, thế " quan ngại" của nhóc không phải là quan tâm, lo ngại à ^^  Đăng lúc 24-10-2015 10:12 PM
ồhhhh, có liên quan gì đâu  Đăng lúc 24-10-2015 10:07 PM
trở ngại - cản trở - liên quan - liên lụy... hết, hề hề  Đăng lúc 24-10-2015 09:25 PM
vậy tiếng hán nghĩa là gì?  Đăng lúc 24-10-2015 09:20 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

26#
 Tác giả| Đăng lúc 30-10-2015 02:15:52 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG XIII

Cát Khánh Cung - Bán dạ - Đông chí.

Vũ Nguyệt Cát ngồi ở phụng sàng, nhìn hoàng thượng, phu quân mình đứng bên cửa sổ, người đến đây chỉ để đứng ngó trời đêm thôi sao. Ngoài kia tuyết bắt đầu rơi, đông chí có đêm thật dài. Đáng lý ra đêm nay phải là đêm ấm áp, chỉ muốn nói rằng: “Người đến đây làm gì? Sao không ở bên người thương!”.

Ai đó thương người nhưng không thương thần thiếp. Bản thân sao lại cứ để lòng, biết rõ đó là điều không thể. Người đến đây chỉ khiến cho thiếp không dám dệt mộng uyên ương.

Từ ngày Hoàng tướng quân, à mà không, giờ thì chàng đã là Hoàng tổng quản… về đây chỉ để bên người. Ai nói ra, nói vào thiếp chẳng thấy khó chịu nữa, chỉ là… mỗi khi nghe người nhắc đến chàng, tự dưng lòng trỗi hờn ghen.

Vậy thì sao… tâm tư thiếp người không thèm đoái hoài tới, Vậy thì, cứ như 3 năm qua, đừng gần gũi thiếp làm gì, dù như bây giờ, chỉ là đứng xa xa. Người dành mất khung trời nhỏ, khiến cho thiếp đêm nay không thể trông thấy chàng…

Chàng như vầng trăng, lặng lẽ nhưng rực sáng, đôi lúc ẩn mình trong những đám mây, gợn một chút tăm tối, cũng khiến cho thiếp phải nhói lòng. Ngoài kia tuyết rơi nhiều, người ở đây? Rồi chàng ở đâu? Thật là… lòng thiếp đầy mâu thuẫn, chẳng biết nên làm thế nào cho đúng lẽ như ý người mong muốn.

-“ Tử Thao không có trong cung…”

Nguyệt Cát khẽ xoay người khi nghe tiếng nói trầm trầm… nàng quay nhìn, chỉ thấy cái dáng như ngóng trông của phu quân mình, và biết rằng dáng đấy giống hệt như dáng mình cho mỗi đêm về cô độc.

-“ Ta đến đây là vì…”

Nguyệt Cát thinh lặng cúi xuống, thiếp không muốn nghe đâu, người đừng nói, ai ai cũng muốn hầu hạ người, nhưng thần thiếp thì không, biết nói sao cho người hiểu bây giờ. Chuyện của thái hậu đối với thần thiếp, thần thiếp đã biết rõ rồi…

-“ Ta không muốn từ bỏ nàng, bởi nàng không làm lỗi gì cả…”

Nguyệt Cát quay đi, nàng cúi đầu sâu hơn, như muốn khép mắt lại, không muốn nhìn, cũng như nghe gì, để lòng này chỉ được giữ mỗi mình Hoàng Tử Thao.

Diệc Phàm từ khi nghe thái hậu có ý định truất phế hoàng hậu vì không sinh được con, chàng suy nghĩ rất nhiều. Phải… nói yêu thì không yêu, nhưng thương thì không phải là không có, rõ ràng nàng là tuyệt sắc giai nhân, lại đủ công dung ngôn hạnh, sao vì ta mà lại mang danh xấu. Diệc Phàm quay lại, nhìn thân thể mỹ lệ ngồi e ấp nơi đầu giường, chàng thật không muốn làm nàng tổn thương, chàng bước đến… ta không muốn nàng bị mất ngôi hoàng hậu, càng không muốn ngôi vị hoàng đế của ta bị lung lay, điều mà ta làm cho nàng đây cũng là cho ta. Phải… là ta ích kỷ, không muốn mất đi một thứ gì. Nếu như nàng biết, cái gọi là quyền hành này thật sự chưa có được mãi mãi, mà ta chỉ để dùng nó bảo vệ người mình yêu thương, thì nàng sẽ hiểu cho lòng ta thế nào. Diệc Phàm khẽ khựng bước, chàng hạ giọng:

-“ Nguyệt Cát!”

Nguyệt Cát có chút ngạc nhiên khi hoàng thượng gọi thẳng tên mình, nàng ngẩng lên, chỉ thấy đôi mắt đen long lanh đầy vẻ phiền muộn.

Diệc Phàm bước đến, ngồi xuống kế bên phu nhân của mình, giờ đây chàng chỉ muốn xem nàng là vợ, nhưng sao lại không thể thế này.

Nguyệt Cát vội đứng lên khi thấy hoàng thượng ngồi xuống bên mình, nhưng lại nghe.

-“ Hậu không cần phải đứng hầu, cứ ngồi bên ta!”

Diệc Phàm tỏ rõ ví trí chủ của mình.

Nguyệt Cát đành ngồi xuống.

-“ Chuyện mà thái hậu muốn, chắc hẳn hậu cũng đã rõ, ta không muốn phế truất hậu, ta biết hậu là người hiểu ta nhất, vậy để vẹn toàn đôi đường, như ý ta cũng như ý hậu mong ước, mong hậu không chối từ!”

Nguyệt Cát thật không hiểu ý của hoàng thượng nói gì, thì nàng thấy hoàng thượng đứng dậy bước nhanh ra cửa.

-“ Ta sẽ tự mình nói với Tử Thao!”

Cánh cửa phòng đóng sập mạnh, biểu hiện sự không hài lòng của hoàng thượng. Nguyệt Cát bước nhanh đến, nhưng nàng dừng nơi cánh cửa đóng kín… Nếu người không muốn, cứ để thiếp ra đi, như thế thì có lẽ tốt hơn đấy…

Nguyệt Cát quay vào, nàng buông mình xuống giường, úp mặt vào gối bật khóc nức nở, người rất biết cách ép buộc thần thiếp.

Diệc Phàm không về cung của mình, chàng đi ra sân sau, đêm nay ta không thể ngủ, vì chuyện trước mắt lại quá khó khăn… Diệc Phàm cầm theo kiếm, một mình giữa trời tuyết, chỉ muốn thân mình hòa vào gió, vào cái lạnh… lạnh ở đây chẳng bằng Tuyết Hoa Sơn, nhưng sao lòng ta lại tê tái thế này… Tử Thao… đệ thật là thứ đáng ghét, nhưng sao ta lại không thể hận đến có thể chém đệ ra hàng trăm mảnh…

Đừng tưởng ta không biết gì, hoàng hậu chỉ có biết yêu thương đệ, giờ đây chuyện này là của cả ba người, cần phải được một lần giải quyết, thử lòng ta hay thử lòng đệ cũng vậy thôi. Việc trước mắt ta phải hy sinh, mai này kẻ thù của ta không còn. Ta có thể làm mọi điều mà ta muốn, bảo vệ đệ khỏi bất cứ tổn thương nào. Còn bây giờ, đệ nên nhớ rõ, người tổn thương nhất trong chuyện này chính là ta…

--

Qua một đêm thức trắng. Hoàng thượng viện cớ mệt không lên triều vào sáng hôm sau. Đến chiều, Hoàng tổng quản mới về, vì có việc đi làm giúp hoàng thượng.

Tử Thao đi làm việc theo lời hoàng thượng chỉ bảo, mà việc đó cũng là việc của bên nhà hoàng hậu mà thôi. Thật, chàng không muốn dính dáng đến hoàng hậu, dù chỉ là người nhà. Từ lúc về Vương Thành, ở trong cung, biết bao lần chàng chạm mặt hoàng hậu, vì lễ nghi không thể không giữ phép tắc, nhưng cũng chính vì phép tắc mà lại khiến cho chàng khó xử hơn. Muốn nói với hoàng thượng rất nhiều, nhưng cứ mỗi lần mở miệng thì hoàng thượng lại lãng tránh.

Thật sự thì Phàm huynh giờ đây không còn là Phàm huynh ngày trước ở Tuyết Hoa nữa, chẳng còn thèm nghe chàng nói, cũng chẳng chìu chuộng chàng như xưa, bất cứ cảm xúc nào của chàng, chàng đều không được thể hiện, ngoài cái việc hầu hạ trên giường.  Riết rồi chàng thấy mình chẳng khác nào như kỹ nữ.

Nhưng biết sao được, có bao giờ chàng dám từ chối, hay muốn từ chối gì mỗi khi Phàm huynh muốn đâu… Vừa về thì nghe Phàm huynh bệnh không lên triều, lại giở trò gì nữa đây, rõ ràng người đã là quân vương, đâu còn là Lục thiếu, sao người lại có thể trẻ con thế này.

Người có quyền hành đi ra vào cung cấm tự nhiên chỉ có mình Tử Thao duy nhất, lòng lo lắng dĩ nhiên chàng chẳng để ý phép tắc gì, mặc nhiên xông thẳng vào long thất.

Lại chạm mặt hoàng hậu vừa đi ra, khiến chàng lại cứ bối rối, điều này đôi lúc chàng biết sẽ khiến cho Phàm huynh hiểu lầm.

Nguyệt Cát sau khi vấn an hoàng thượng, lại được hoàng thượng kể cho nghe việc vắng mặt của Hoàng Tử Thao, nàng liền trở về cung. Từ đêm qua đến giờ, nàng thấy giận dỗi hoàng thượng sao đấy. Nhưng vừa nhìn thấy Tử Thao, thì tự dưng nàng không còn hờn nữa, nàng lên tiếng chào nho nhỏ, thật nhanh gọn:

-“ Chuyện tổng quản đi làm việc cho gia môn, xin được gởi lời cảm ơn!”

Tử Thao vội cúi đầu hành lễ.

-“ Hoàng hậu, người đừng nói lời đấy, sẽ khiến cho thần phạm tội khi quân!”

Nguyệt Cát khẽ cau mày, nàng quay đầu nhìn về long sàng rồi buông lời như oán trách, thanh âm nhỏ nhưng lại nghe nghèn nghẹn.

-“ Chỉ cần hoàng thượng muốn, ta cũng phải phục tùng chứ đừng nói gì đến người chàng yêu nhất!”

Vừa dứt lời cuối, Nguyệt Cát nhìn thẳng vào mắt Tử Thao, nàng khẽ mỉm cười rồi bước đi thật nhanh ra cửa.

Tử Thao chẳng hiểu hoàng hậu nói gì, chàng đợi cánh cửa đóng lại, rồi mới bước đến bên giường hoàng thượng, chàng thấy hoàng thượng nằm yên như ngủ, chàng hạ giọng:

-“ Nếu người đã ngủ, thần xin lui về, mong ngày mai gặp ở chánh điện!”

Tử Thao xoay người, thì chàng nghe.

-“ Đệ mệt thì cứ đi nghỉ, còn mai có gặp hay không để ngày mai biết!”

Tử Thao xoay lại, bước nhanh đến giường, chàng ngồi xuống kế bên hoàng thượng khi thấy hoàng thượng đã mở mắt. Nhìn đôi mắt đen long lanh, tự dưng chàng chỉ thấy là Phàm huynh của mình.

-“ Ta muốn đêm nay đệ bên ta!”

Tử Thao gật đầu.

-“ Người nghỉ đi, thần sẽ không đi đâu cả!”

Diệc Phàm đưa cánh tay ra, ra hiệu cho Tử Thao.

Tử Thao nằm xuống, gác đầu lên tay Phàm huynh như muôn thuở, nghe hỏi:

-“ Đệ mệt lắm à?”

Tử Thao nghe hỏi liền nhắm mắt lại, cảm giác mệt mỏi chợt vây lấy chàng, chỉ như thế này chàng mới cảm thấy bình yên nên đáp lại không dấu diếm.

-“ Mệt, đệ đi suốt hai đêm nay, chỉ để mong về với huynh mà thôi!”

-“ Đệ có nhớ ta không?”

Giọng trầm trầm vang lên bên tai.

Tử Thao đáp nhỏ:

-“ Có!”

-“ Đệ có thương ta không?”

-“ Có!”

-“ Nếu như ta gặp nguy, đệ sẵn sàng hy sinh vì ta chứ?”

Tử Thao mở mắt xoay người nhìn thẳng Phàm huynh.

-“ Hoàng thượng có đội quân tinh nhuệ ngày đêm bảo vệ, sao lại gặp nguy, hơn nữa đất nước đang thái bình?”

-“ Có những điều nguy hiểm mà chỉ có đệ mới có thể bảo vệ được ta!”

Tử Thao mỉm cười quay đi.

-“ Huynh thật biết dụ dỗ đệ, vậy huynh muốn giao việc gì cho đệ nữa à?”

-“ Ta muốn giao cho đệ, nhưng tâm ta lại không muốn chút nào!”

Vừa nói Diệc Phàm vừa vòng tay qua người Tử Thao, ôm Tử Thao vào lòng.

-“ Nếu như ta không phải là vua, ta không thể bảo vệ đệ, như cái ngày ấy ở phủ lão Vu, thì đệ sẽ làm thế nào?”

Tử Thao không trả lời câu đấy mà lại hỏi:

-“ Huynh muốn gì cứ nói thẳng ra, sao lại rào đón thế này, huynh biết đệ không bao giờ từ chối những gì huynh muốn!”

Diệc Phàm lên giọng:

-“ Vậy huynh nói, chuyện thái hậu muốn phế truất hoàng hậu vì không có con đệ biết rõ chứ!?”

Tử Thao ngẩng nhìn thẳng vào đôi mắt đen, tâm chàng khẽ se thắt, chàng quay đi hạ giọng:

-“ Thần hiểu… vị trí của mình, đâu dám dành gì với hoàng hậu, huynh có với ai cũng không do đệ có quyền quản!”

Diệc Phàm nghe Tử Thao nói, cùng thấy cử chỉ của Tử Thao, thì chàng biết Tử Thao đã hiểu sai ý của chàng, chàng thở ra, thật khó nói quá mà…

Tử Thao nghe Phàm huynh thở dài, lòng không yên, chàng nhìn Phàm huynh, rồi hạ giọng:

-“ Dù chuyện có ra thế nào, chỉ cần trong tâm huynh có đệ là đủ rồi!”

Diệc Phàm biết đây là cơ hội, liền tiếp:

-“ Bất cứ chuyện gì ta làm, dù có làm đệ tổn thương, đệ cũng hiểu là ta vì quốc gia đại sự chứ?”

Tử Thao mỉm cười gật đầu.

-“ Đệ hiểu trách nhiệm của một đấng quân vương rất nặng nề, muốn được chia sẻ, nhưng biết tài không bằng ai, chỉ mong được bên cạnh huynh an ủi là đủ, được huynh yêu thương cũng là đủ, không dám đòi hỏi hơn!”

Diệc Phàm khẽ nhướng mày, mỉm cười toại nguyện.

-“ Đệ nên nhớ những gì đệ vừa nói ra đấy, quân tử không thể hai lời!”

Tử Thao bật cười nhẹ.

-“ Trước huynh đệ được làm quân tử sao?”

Diệc Phàm bật cười nhẹ, nhưng trong phút chốc, sắc diện thay đổi trở nên nghiêm trang, nhìn thẳng vào mắt Tử Thao dõng dạc.

-“ Đệ nghe cho rõ nhé, ta muốn đệ làm cho ta một việc!”

Tử Thao gật đầu khi thấy Phàm huynh nghiêm chỉnh.

-“ Huynh cứ nói, đệ sẽ làm hết sức mình!”

-“ Huynh không muốn phế truất hoàng hậu vì nàng không có lỗi gì cả, chuyện là của huynh, rằng huynh không thể chạm vào nữ nhi!”

Tử Thao sững người, rõ ràng tài chàng không bằng ai, thông minh cũng không bằng ai, nhưng sao câu từ này lại khiến chàng có thể hình dung ra điều mà Phàm huynh muốn, chàng nghe tiếp:

-“ Huynh muốn đệ thay huynh!”

Tử Thao bật ngồi dậy lên giọng:

-“ Tại sao huynh lại có thể nghĩ ra chuyện như thế chứ?"

Diệc Phàm cũng bật ngồi dậy.

-“ Đệ vừa mới hứa!”

Tử Thao đứng dậy.

-“ Đệ hứa là vì đệ không hề nghĩ đến chuyện này!”

Diệc Phàm đứng lên theo.

-“ Vậy đệ chỉ huynh cách vẹn trọn đôi đường đi!”

Tử Thao quay đi.

-“ Xin lỗi huynh, đệ kém trí hơn huynh mà!”

-“ Đệ có nghĩ khi huynh thốt ra lời đề nghị này, tâm huynh đau đớn thế nào không?”

Tử Thao quay lại, bước đến trước mặt Phàm huynh khẳng định rõ ràng.

-“ Vậy thì huynh đừng nói, đệ không muốn nghe, xin lỗi huynh, chuyện này không thể được!”

Nói xong Tử Thao bước nhanh ra cửa, đến cửa chàng nghe tiếng lớn, âm điệu ra lệnh.

-“ Hoàng tổng quản, ta nói cho tổng quản biết, mọi chuyện đã tính xong, không thể thay đổi, bản thân là thần dám cãi lời quân…”

Tử Thao chặn lời Diệc Phàm…

-“ Người chỉ biết nghĩ cho người mà thôi!”

Dứt lời chàng bước ra khỏi cửa, mặc kệ Phàm huynh, chàng đi thẳng ra ngoài, lên ngựa đi mất.

--

Một tuần trôi qua, Diệc Phàm giải quyết việc triều chính đủ để không thể thở, giờ đây Tử Thao tự dưng mất biệt, khiến chàng lo lắng không yên… đáng ghét nhất vẫn là đệ, yêu thương nhất vẫn là đệ… có phải đệ muốn ta đích thân đi tìm mới chịu về…

Thái hậu ngày đêm hối thúc, để kéo dài việc này, hoàng thượng phải cho gọi hoàng hậu, đêm nào cũng ở long thất với mình, còn không thì chàng phải qua cung Cát Khánh với hoàng hậu, đâu thì chàng cũng không thể chợt mắt. Nhìn hoàng hậu tự dưng chàng mủi lòng, nhưng mỗi lần gần kề thì lại nhớ Tử Thao, thế là có cố gắng cách nào cũng không thể chạm vào hoàng hậu…

Người hiểu rõ mình nhất dĩ nhiên là chính mình, ngay từ lúc thấy mẹ bị xử lăng trì với gian tình, tự dưng chàng không còn thích nữ nhi nữa, càng không để tâm lưu luyến. Cùng bên Tử Thao cho những ngày trưởng thành, chàng chỉ biết có mỗi Tử Thao, nhưng chàng cũng hiểu, không phải không có nữ nhi, mà là thật… chàng không thích nữ nhi nữa rồi, tâm tính chàng đã thay đổi hay nó có sẵn từ trong chàng, để bên Tử Thao nó thức giấc thì cũng vậy thôi. Chỉ biết con đường tình của chàng mà chàng có thể khẳng định, là chàng chỉ yêu mỗi mình Tử Thao mà không có một ai khác.

Nguyệt Cát biết Tử Thao giận dỗi đi mất, có chút hờn, chút hụt hẫng, lại có chút vui vui, chẳng hiểu tâm khí nàng ra sao nữa, chỉ biết nó trở nên thất thường từ ngày nàng thấy Tử Thao… nhiều áp lực đè nặng đôi vai với cương vị hoàng hậu, không một ai chia sẻ, lời an ủi yêu thương cũng không, một ánh nhìn quan tâm cũng không, một bàn tay chạm nhẹ nắm tay nàng cũng không, khiến nàng gần như mất cảm giác sao… không phải… là nàng biết chôn chặt cảm giác thật của mình xuống tận đáy lòng, không cần bộc lộ ra nữa, bởi người nàng yêu chẳng thể có bên nàng.

--

Hai tuần trôi qua, hoàng thượng cùng hoàng hậu chung giường, đắp chung chăn, nhưng tuyệt nhiên không thể gần gũi, chỉ cần hai người xoay người, lỡ chạm nhẹ vào nhau, đều thấy không thể chấp nhận, trái lại còn thấy ghê tởm sao đấy… ai cũng hiểu người đối diện, càng hiểu lòng mình hơn… hoàng hậu nghĩ thôi thì… thay vì cả ba đau lòng, thì nàng sẽ nhận một mình, chỉ cần Tử Thao trở về, dù về với phu quân của nàng cũng là đủ.

Nguyệt Cát nằm xoay lưng, đối lưng với Diệc Phàm khi Diệc Phàm cũng quay qua bên kia, nàng hạ giọng:

-“ Ngôi vị thiếp cũng đã được hưởng, bổng lộc của gia phụ cũng đã như ý, thôi thì mai này không còn làm vợ người, chỉ xin người cho thiếp được lui về quê nhà, đừng giam thần thiếp vào lãnh cung là đủ rồi. Số phận thần thiếp chỉ có hưởng được bấy nhiêu, cũng an lòng mà nhận lấy, hoàng thượng cứ làm theo lời thái hậu!”

-“ Nàng nói hay quá, thật biết nghĩ cho ta, rồi sao nữa, hoàng hậu mới cũng như nàng thôi, ta biết nàng không yêu ta, nhưng thương và trách nhiệm thì nàng vẫn giữ, sao ta lại buông bỏ nàng, nàng nghĩ nàng đi rồi, mình ta ở lại yên ổn chắc!”

Nguyệt Cát lần đầu tiên nghe hoàng thượng đối chất với nàng như một tri kỷ thì nàng lấy làm thích, nàng tiếp:

-“ Thiếp về nhà cũng chẳng thể yên ổn với cha!”

-“ Thật… người ta không có thương mình mà!”

Nguyệt Cát lòng se thắt đáp theo.

-“ Phải, tìm một người thật sự yêu mình thật là khó!”

--

Tử Thao đứng bên ngoài, chàng vì trách nhiệm mới trở về, nhưng khi vừa vào đến long thất thì chàng nghe câu chuyện ngắn này, đến khi chàng nghe giọng Phàm huynh nghẹn ngào, thì tự dưng lý trí chàng không thể làm chủ nữa, lại nghe hoàng hậu nói thêm vào… thì chàng cảm nhận tâm mình nhói lên đau thắt…

Là Phàm huynh yêu đệ, nhưng đệ không yêu người.

Là hoàng hậu yêu thần, thần cũng không yêu nàng.

Vậy ta chỉ yêu bản thân ta sao… thật hai người quả là một đôi, rất biết cách ép buộc ta đi vào con đường sai trái, nếu như mọi chuyện tốt, thì ta sẽ được gì… nếu như mọi chuyện không tốt, hậu quả gì ta phải mang.

Tử Thao phóng mình ra ngoài, chàng dùng khinh công lướt đi trong đêm tìm rìa vực thẳm… ta phải làm như ý của Phàm huynh thì mới gọi là ta yêu sao…

Tuyết rơi, nhưng không nhiều bằng đỉnh Tuyết Hoa, biết ngày nào ta mới có thể về được nơi đấy, đã ở vị trí tối cao, không phải nói buông bỏ là có thể buông bỏ, quả là trách nhiệm càng lớn, con người càng cảm thấy cô đơn…


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

27#
Đăng lúc 30-10-2015 13:00:33 | Chỉ xem của tác giả
Cmnr1@$#^$*%^(^*
à em chỉ muốn nói là hoàng thượng ngu vãi
hoàng hậu cũng ngu vãi
Hoàng mama à nhầm tổng quản thì càng ngu
và trên hết ss là một bà già vô cùng độc ác
rất thích đẩy con người vào đường tội lỗi
tự nhiên lại viết dễ hiểu vậy làm chi
để mỗi chap em đọc đều thốn ko thể tả

Bình luận

ta về rùi nè, đau họng quá, vừa hét vừa cười  Đăng lúc 1-11-2015 01:21 AM
thế là lại phải 1 mình rồi  Đăng lúc 31-10-2015 12:16 PM
cảm ơn nhóc nhé, ah mà tối thứ 7 ss ko onl dc nhe, tại vì ss mắc...... đi chơi, hahaha  Đăng lúc 31-10-2015 02:55 AM
Á, thằng cháu lại bỏ giun vào nhà bà, hề hề, con gái ta làm gì cũng ngu vãi, chỉ có chọn chồng là khôn vãi mà thui, há há. Còn ta thì hiền như ma soeur, haha  Đăng lúc 31-10-2015 02:54 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

28#
 Tác giả| Đăng lúc 5-11-2015 02:20:19 | Chỉ xem của tác giả

CHƯƠNG XIV

Một tháng trôi qua, việc ai nấy làm, hoàng thượng chỉ biết đến công việc, giải quyết mọi vấn đề như rằng mai này chẳng còn có thời gian hay quyền hành để làm. Hoàng hậu cũng thế, túc trực bên hoàng thượng mỗi khi người làm suốt đêm, cũng chỉ cho xong bổn phận, để mai này cũng yên lòng, chẳng ai nhắc đến việc của thái hậu nữa.

Thái hậu thấy hoàng thượng say mê làm việc, lại có hoàng hậu quấn quít ở bên, vậy là bà phải tính nước cờ thứ ba rồi, thôi thì, thế cũng được đi, còn hơn là bà phải ra tay với hoàng hậu, nói gì thì nói, ít gây thù, bớt một chuyện cũng để tìm lấy yên ổn cho chính bản thân mình.

Tử Thao vẫn làm tròn nhiệm vụ, nhưng giờ đây chàng cảm thấy mình dư thừa, như bị bỏ rơi, thôi thế cũng là tốt, còn hơn làm ra cái chuyện trời đất bất dung. Chàng nghĩ, chàng nên ra trận, công việc đó sẽ hợp với chàng hơn, hơn nữa tin đưa về Ngô sư bị bệnh, chàng cần phải ra đó hỏi han.

--

Diệc Phàm trong một tháng qua quyết lấy công việc để quên tình, lại nghe Ngô sư bệnh ngoài biên ải, biết rằng Tử Thao cũng lo lắng, nhưng chàng muốn để Tử Thao lên tiếng trước hơn, thế là chàng chờ đợi. Hôm nay, mới thấy Tử Thao muốn diện kiến. Từ lúc có hoàng hậu bên cạnh, Tử Thao không mặc nhiên ra vào long thất nữa, chuyện gì cũng sai ngưởi bẩm báo cho chàng biết trước.

Diệc Phàm cùng Nguyệt Cát ngồi bên nhau, đợi Tử Thao đến.

Tử Thao vào long thất khi được phê chuẩn, biết rằng có hoàng hậu ở kế bên hoàng thượng, nhưng chuyện này không phải là chuyện riêng, nên cứ việc nói rõ:

-“ Hạ thần muốn được ra biên cương, mong hoàng thượng phê chuẩn!”

Diệc Phàm nhìn Tử Thao, bao lâu rồi ta không được chạm đến đệ, thật đệ khiến ta phải đau đớn quá, chàng hạ giọng:

-“ Ta nghe nói Ngô tham mưu bị bệnh, vậy đệ đi là vì chuyện đó à?”

Tử Thao lắc đầu:

-“ Thần xin hoàng thượng thêm một việc, thần muốn được ra biên cương, thần nghĩ nơi đó thần mới pháy huy được khả năng, để đền đáp công ơn của Ngô sư cũng như hoàng thượng!”

Diệc Phàm nghe xong, tự dưng giận dỗi, liền nói:

-“ Được, ta phong cho Hoàng Tử Thao làm đại tướng quân, bắt đầu từ bây giờ trở đi, tướng quân có thể vùng vẫy ngoài biên cương tìm chí lớn!”

Tử Thao vội ngẩng lên, chỉ thấy khuôn mặt tuyệt mỹ quay đi, đôi mắt đen khẽ ướt, nghe giọng nghèn nghẹn.

-“ Hoàng tướng quân có thể làm theo ý mình mong muốn, ta chúc tướng quân luôn hài lòng với những gì mà tướng quân muốn chọn, mai này tướng quân có chuyện hỷ, cũng mong rằng tướng quân báo cho ta một tiếng, để ta chúc mừng!”

Tử Thao nghẹn lòng, tự dưng cũng thấy hờn nên đáp lại, không thèm giữ lễ gì nữa.

-“ Người muốn nói chuyện hỷ gì chứ?”

Diệc Phàm quay lại.

-“ Ngô sư gởi thư về, chỉ muốn Hoàng tướng quân yên bề gia thất, tướng quân ra đó, chẳng phải khiến cho Ngô sư hối thúc chuyện hôn nhân, mà tướng quân lại nghe lời Ngô sư hơn lời ta, chẳng phải chuyện hỷ sẽ nhanh chóng đến thôi sao!”

Diệc Phàm cúi xuống, ký lệnh ban hành phê chuẩn đưa cho hoàng hậu đem đến cho Hoàng Tử Thao.

-“ Chiếu lệnh đã ký xong, tướng quân cầm lấy, yên lòng lên đường, chúc tướng quân đi bình an, cho ta gởi lời hỏi thăm Ngô sư, nếu như Ngô sư bệnh tình không thuyên giảm, Hoàng tướng quân hãy cho người đem Ngô sư về đây, để ta chăm sóc!”

Tử Thao cầm lệnh đứng dậy, trong lòng nghĩ… huynh nói thế có nghĩa là nói đệ chăm sóc cho người khác bỏ quên Ngô sư sao.

-“ Chăm sóc cho Ngô sư không phải là việc riêng của mình hoàng thượng, thần có thể làm, hoàng thượng trăm công ngàn việc, việc chính cần cấp người nên làm thì tốt hơn!”

Diệc Phàm đứng bật dậy.

-“ Việc của ta không mắc mớ gì đến tướng quân, chỉ cần tướng quân làm tốt việc của mình, thì mai này dù ở dưới trướng người khác cũng không ảnh hưởng gì đến tướng quân đâu!”

Nguyệt Cát tròn mắt, lần đầu tiên nàng thấy hai người đối khẩu, thật là… nàng lùi bước, nhưng không rời khỏi, tiếp tục nghe vì tự dưng nàng thấy thích thú, ngó người nàng thương, người nàng yêu, thật không sao có thể ganh ghét thế này…

Tử Thao quay lại:

-“ Thần có thể làm mọi việc vì người trừ việc đấy ra!”

-“ Không cần, là ta sai, coi như ta chưa nói gì!”

-“ Vậy thần không còn gì để nói, xin cáo biệt!”

Diệc Phàm quay đi.

-“ Hoàng tướng quân không cần ra lễ!”

Nguyệt Cát biết chuyện không thể dừng lại, nàng lên tiếng:

-“ Thiếp sẽ từ bỏ, chỉ cần huynh đệ đồng lòng, thiếp có là gì mà phải vì thiếp, huynh đệ trở mặt với nhau!”

Nguyệt Cát bước đến bên Tử Thao.

-“ Tướng quân cứ yên lòng làm việc của chính mình mong muốn, chuyện nào không thể xảy ra sẽ mãi không xảy ra, chuyện có thể xảy ra thì cứ để cho nó xảy ra, đơn giản có vậy thôi!”

Rồi quay qua Diệc Phàm, nàng quỳ xuống.

-“ Ngôi vị của thiếp không dám sánh với ngôi cao chí tôn, người cứ làm theo thái hậu, truất phế thần thiếp, danh nào cũng ngày một hư vô, để dứt ân nợ, xem như thần thiếp hy sinh có đáng gì, hoàng thượng một tháng qua đã làm hết mình, chỉ để rằng ngày mai này không còn được quyền giữ nước, cũng đã hết lòng vì dân, ai không hiểu không nói, có thiếp hiểu chẳng phải là đủ rồi hay sao!”

Tử Thao nhói lòng, chàng nhìn Phàm huynh, chàng nghẹn ngào cố gắng.

-“ Người rất biết cách ép buộc thần. Được… thần ra biên cương xem chừng Ngô sư, một tuần sau thần trở về, sẽ làm đúng như ý người mong muốn, thần… đệ ghét huynh!”

Nói xong, Tử Thao đi nhanh ra ngoài.

Diệc Phàm nghe tiếng cửa đóng sầm, tự dưng yên lòng.

Nguyệt Cát quay đi…

-“ Thiếp không muốn!”

Diệc Phàm quay lại.

-“ Nàng nên nhớ, không chỉ có mình nàng không muốn, chính ta đây cũng phải làm khi không hài lòng. Chuyện đã đến nước này, một khi thái hậu có cớ diệt nàng, tức sẽ diệt luôn cha nàng, lập hoàng hậu mới cũng thế thôi, nàng nghĩ lúc đó ta còn quyền hành gì để bảo vệ cho người nhà của nàng chứ? Nhắm mắt lại và cho qua, như ta đây. Đó chẳng phải là người nàng mong muốn sao? Danh ư, nàng vừa nói danh có ngày mai một. Chuyện chỉ có ba chúng ta biết, nàng giữ danh để khiến cho gia đình nàng diệt vong thì nàng cứ việc giữ. Lo tên kia xong rồi đến phiên nàng, ta là gì mà phải nén lòng lại, nhìn thấy người ta thương bên nhau. Bản thân là vua, sao ta vì ai mà lại hy sinh mình, thôi thì ta về Tuyết Hoa, mặc kệ bá tánh, như ngày trước vì bản thân buông bỏ hết mọi chuyện, có lẽ là tốt nhất, như ý nàng và Tử Thao ước mong. Người làm chuyện đại sự, sao cứ nghĩ đến việc cỏn con, có viên đá nhỏ cản đường, lại chần chừ né tránh, không bước qua. Đến khi gặp chuyện lớn, sao có thể đủ sức mà đối đầu, ta hết lời rồi, giờ ta sẽ để cho nàng và Tử Thao tự quyết định, ta còn nhiều việc khác cần làm hơn! Nàng về cung đi, hôm nay ta muốn một mình!”

Nguyệt Cát lùi bước cúi đầu rồi đi nhanh ra, về thẳng Cát Khánh Cung.

--

Quyết định của vua bao giờ cũng là quyết định không ai dám cãi, dù có sai đến mức độ nào. Một tuần trôi quá nhanh, để 3 con người chỉ biết suy nghĩ đến việc sắp làm.

Lời đã nói ra không thể không làm theo, Tử Thao nghĩ, rồi lại nghĩ… Chỉ trách sao lúc đó ta lại quá mềm lòng, để giờ đây đối diện biết làm thế nào cho được tốt hơn. Việc làm này vì yêu hay vì trách nhiệm? Vì lời hứa trong tâm hay vì một phút bồng bột thiếu suy nghĩ, bao điều luật đã học, giờ vì ai mà lại xóa bỏ. Một lần sai thì cũng là sai, thời gian nào có thể sửa. Tội lỗi nào có thể tha thứ, chấp nhận để vượt qua, hay cứ giữ chân để mà nhìn thấy mình yếu đuối.

Chuyện xấu lại không do mình làm chủ, hùa theo thì cũng là thứ xấu xa mà thôi… Nguyệt Cát nghĩ… Đằng nào cũng là xấu, thật cái xấu này lại khiến cho nàng chọn làm, thì thật là không còn gì để nói. Giá trị của nàng trong một phút mà mất, vậy giá trị và cả cơ đồ của cha nàng có xứng để đổi lấy không, thật không muốn cũng chẳng thể chối từ.

--

Diệc Phàm ngồi một mình bên đàn, chàng lướt ngón tay trên sợi dây bạc mong manh, thanh âm đêm nay đầy chua xót, không réo rắt, không liên tục, nhiều tâm sự với những gút mắc không thể giải bày, những đoạn ca bi thương thống thiết đến điên dại… Thứ làm chàng đau đớn nhất không phải là hoàng hậu, mà là tiểu đệ của chàng đang ân ái với người khác ngoài chàng. Từng bảo với lòng, đệ mãi là của ta, mình ta duy nhất. Điều gì khiến cho chàng tự giết chết mình… quyền lực… thứ mà chàng đã chạm vào không thể buông bỏ nữa… Tất cả mọi người hãy nhớ rõ đêm nay, đêm chàng biến đổi, chàng đã hy sinh như thế, tức thứ chàng có phải xứng đáng gấp bội lần…

Tử Thao biết việc không từ chối, thôi thì làm cho xong, cứ coi như là làm tròn việc Phàm huynh và cũng là hoàng thượng giao phó như mọi lần. Chẳng để tâm thì chẳng có thể gọi là phạm lỗi, nhưng nhìn người con gái mong manh trước mặt, hỏi sao có thể tổn thương, thế là cứ chần chừ cho đến giữa khuya.

Nguyệt Cát nhắm mắt lại, để Tử Thao không ngại ngùng, nhưng cứ như thế này, mặc dù đã quen việc một mình nằm yên chờ đợi. Mặc dù đây là ý chỉ của vua, nhưng giờ đây nàng lại không cam lòng khi người ngồi bên cạnh nàng là Tử Thao. Tự dưng nàng chợt nghĩ… đây là cơ hội duy nhất, để nàng trả thù những gì mà hoàng thượng đã gây ra cho nàng. Được, người muốn thì thần thiếp chìu theo ý người, để thiếp cho người biết, người sẽ phải hối hận khi đưa ra quyết định sai lầm này, nghĩ thế Nguyệt Cát mở mắt… chàng không tự chủ, vậy để ta.

Tự Thao chợt giật mình la lên khi ánh nến tắt đột ngột… nhận lấy tiếng cười trong vắt ngày nào bên tai, chàng cảm nhận chàng bị đẩy ngữa ra giường, cái lực không kém gì Phàm huynh, chẳng hiểu sao như mọi lần, chàng không phản kháng, như để Phàm huynh tự chủ trong mọi thứ…

Nguyệt Cát thích nhất là thanh âm này, tiếng la đột ngột của Tử Thao mỗi khi ngạc nhiên đi cùng sự sợ hãi, nghe thật thích, khiến tâm tư nàng rộn ràng vui tươi, nàng đã quen với bóng đêm, nên nàng không thể sai lệch trong mọi hành động. Tìm lấy đôi môi anh đào đó, một lần nếm thử hương vị ra sao mà khiến cho hoàng thượng say đắm không thể rời…

Cảm giác khác hẳn với Phàm huynh, đó là những gì Tử Thao đang nhận được, nhưng sao lại không kém đi phần dụ hoặc… trong phút chốc nhục dục của chàng dần lớn…

Bản năng con người luôn luôn tìm ẩn, khi cần thiết nó sẽ bộc phát một cách tự nhiên, không thể kìm giữ lại gì.

Nguyệt Cát vì thật sự yêu thương, mới bày tỏ hết cả tấm lòng.

Tử Thao thì chẳng hiểu bản thân chàng là ai nữa, đáp lại theo sự dẫn dắt của hoàng hậu, phút chốc chàng quên mất mọi thứ…

Chỉ có Diệc Phàm ngồi nơi đây, trước cửa phòng là biết rõ, cũng như nhìn thấu hết mọi việc dù qua cánh cửa đóng kín, chàng đưa tay thoắn thoắt, cố tạo nên thanh âm làm át đi hơi thở nồng nàn đầy yêu thương đang được phát ra từ vợ của mình… Thật sự ai là vợ của chàng… cả hai… còn gì đau đớn hơn…

Diệc Phàm xoay người lao nhanh ra ngoài, chàng phóng ra cửa sổ hướng về sân sau, nơi có ngọn núi cao cao, bắt chước Tử Thao chọn rìa đá bên vực thẳm. Diệc Phàm đưa mắt nhìn trời, trăng đêm nay sáng lắm, sao chỉ có trăng khiến cho chàng biết đau đớn tổn thương thế này… người hạnh phúc là ai, người đau khổ là ai, chỉ có mình huynh duy nhất. Phải, chỉ vì huynh ích kỷ, nên tổn thương này huynh xin nhận lấy hết để sống cùng. Đây đâu phải là lần đầu, nhưng… sao tâm huynh như có ai xé nát… Từng giọt nước trong đôi mắt đen rơi xuống, đã tự hứa với lòng, không bao giờ khóc nữa, cho bất cứ việc gì, chỉ muốn mạnh mẽ để bảo vệ người mà ta yêu thương.

Diệc Phàm gục xuống, khép mắt lại, để huyết lệ từ tâm đừng rơi nữa, để không thấy những sự thật đắng cay, để khép lòng lại, nhường một bước cho kẻ cản đường… chàng cảm thấy cô độc quá… lạnh quá… chàng cần một vòng tay ôm chặt, một bờ môi lau khô nước mắt của chàng… chàng cố mím môi, không để tuôn ra những thanh âm tức tưởi… là ai làm gì chàng đâu, chỉ là tại chàng mà ra hết.

Một đêm trôi qua thật nặng nề…

--

Sáng sớm… Diệc Phàm ngự triều sớm, Tử Thao về liền biên cương, Nguyệt Cát đến Miếu tiên đế ăn chay tịnh tu.

Một tháng trôi qua, bình yên, vẫn là việc ai nấy làm.

Diệc Phàm nhớ Tử Thao, đến không thể kìm lòng, chàng ra biên cương, mượn cớ thăm Ngô sư, tạm giao triều chính lại cho Vũ tể tướng.

Tử Thao và Ngô tham mưu đột ngột có tin báo hoàng thượng đến, chẳng kịp chuẩn bị gì, chỉ biết ra cửa thành đứng trông.

Tử Thao sau chuyện đêm đó, thì tự dưng thấy không còn mặt mũi nhìn Phàm huynh, về đây lòng rất nhớ, chỉ muốn giải bày, nhưng lại không dám. Giờ đây, Phàm huynh ra đến nơi này, vì chỉ thăm Ngô sư hay còn vì ý gì khác. Muốn hỏi rất nhiều, nhưng biết có quyền hỏi không.

Diệc Phàm miễn lễ nghi, đóng cửa cùng Ngô sư và Tử Thao đàm đạo như ngày còn ở Tuyết Hoa Sơn.

Ngô Kinh thấy tự dưng hoàng thượng ra tận biên cương thăm mình, ông cũng lấy làm an ủi và mừng rỡ, nhưng nhìn thấy Tử Thao và Diệc Phàm như người xa lạ, ông chợt nghĩ chắc là có chuyện gì đã xảy ra.

Diệc Phàm mặc dù nhớ, giờ thấy lại tự dưng biết hờn, ngồi cách không xa, rõ ràng trước mắt, nhưng làm ngơ chẳng thèm nhìn.

Tử Thao không rời mắt, Phàm huynh trông có vẻ ốm đi, chắc là đường xa không quen, đôi mắt đen giờ đây như chẳng còn sáng nữa, lại không trao cho mình… cái nhìn nào hờn trách, ghen ghét cũng không… vậy chắc là trong lòng chẳng còn mình nữa…

Sau khi trò chuyện xong, hỏi han bệnh tình xong. Diệc Phàm mượn cớ đi xem quân tình ở biên ải. Dĩ nhiên người đưa đi là Tử Thao rồi.

Hai người đi bên nhau, trong đêm có gió, trên trường thành… lặng lẽ, không ai nói với ai câu nào, cứ như thế đi dọc hết bờ thành rồi đi ngược lại, khiến cho Ngô Kinh đứng trong phòng, ngó xa xa cũng có thể thấy, lòng chẳng thể yên, ông lại thở dài… thật, chuyện của hai đứa học trò mình sao mà rắc rối.

--

Nữa đêm, Tử Thao đưa Diệc Phàm về nghỉ, bịn rịn chẳng muốn rời, chần chừ chỉ chờ đợi một lời gì đó, nhưng vẫn là không, nhìn Phàm huynh đi thẳng vào phòng, đóng cửa… chàng run rẩy lùi bước, trái tim se thắt, đến không thể thở, lòng nghẹn lại, chàng vội quay đầu, giờ đây chàng chỉ muốn chạy trốn sự hờ hững của Phàm huynh, chàng lên ngọn núi nhỏ quen thuộc sau trại đóng quân, chàng thường hay ngồi đó nhìn về Vương Thành, hình dung ra dáng Phàm huynh…

Giờ có bên cạnh, nhưng sao như xa ngàn dặm đường, không thể với tới, không thể chạm vào nhau, khoảng cách vô hình khiến cho chàng chỉ biết đau đớn mà nhận lấy… từng giọt nước trong mắt rơi rơi, nếu như người đừng đến, thì nỗi đau này chỉ có thể âm ỉ, không dâng trào. Giờ đây người đến để làm gì? Hỏi tội đệ cũng không… phải không?

Diệc Phàm nhớ Tử Thao mới đến đây, đến rồi có lý nào lại không muốn gần kề, nhưng có khoảnh cách nào vô hình khiến cho chia cách, chàng ra ngoài, biết Tử Thao đêm nay không ngủ, đệ lên núi là cái chắc, ta muốn xem đệ có biết ăn năn không…

Từ đằng xa, Diệc Phàm thấy nhân dáng Tử Thao trước gió đêm, trăng đêm nay mờ mờ, nhưng cũng đủ cho chàng thấy, bờ vai rắn chắc chợt run rẩy, khiến cho chàng đau thắt tâm can, chẳng còn biết giữ gì nữa, chàng phóng đến.

Tử Thao nghe tiếng gió sau lưng mình, chàng xoay người chỉ để nhận lấy Phàm huynh lao đến bên mình, chàng chưa kịp nghĩ ra sao thì đã bị Phàm huynh đẩy ngữa ra đất, giữ chàng dưới thân.

Diệc Phàm vẫn như trước, điều gì chàng muốn là cứ việc làm, bấy lâu nay lại thêm quen việc mình là vua, dĩ nhiên là còn làm hơn thế nữa, chàng nhìn thẳng vào đôi mắt nâu đấy nước, vẫn tuôn trào ra từ khóe mi.

-“ Nói… đệ có nhớ ta không?”

Tử Thao lặng nhìn đôi mắt đen trước mắt, nó đầy vẻ muộn phiền và lo lắng. Tử Thao không trả lời, chàng đưa tay lên, chỉ muốn chạm vào khuôn mặt thân thương này, nhưng đến gần thì chàng rụt tay lại, vội quay đi.

Diệc Phàm thật chỉ có thể chết trước sự tủi thân của tiểu đệ, chàng cúi xuống, chiếm trọn đôi môi anh đào… đệ là của ta… của ta…

Tử Thao khép mắt lại, một lần chàng muốn khẳng định… mình thật sự yêu ai… chỉ biết trong phút chốc, chàng xoay người, đổi tư thế chủ…

Diệc Phàm bất ngờ, nhưng lại không phản kháng… đệ yêu ta nhất đúng không? Mình ta duy nhất… nghĩ thế Diệc Phàm chờ đợi.

Tử Thao cúi xuống, chạm môi mình nhè nhẹ vào đôi môi đỏ thắm trước mắt… từ từ cảm nhận, rồi chàng đưa môi mình lướt trên khuôn mặt tuyệt mỹ… đưa khuôn miệng mình đến tai, tỏ lời mình mong muốn…

-“ Người… đến đây là vì gì?”

Diệc Phàm quay nhìn, chỉ thấy đôi mắt nâu long lanh, nên đáp nhỏ:

-“ Đến giờ đệ vẫn chưa hiểu lòng huynh!”

Tử Thao gục đầu vào hốc cổ, buông lời oán trách.

-“ Làm sao đệ có thể hiểu được, khi huynh đem người mình thương yêu cho người khác!”

Diệc Phàm vòng tay xoay người.

-“ Đã bảo trong chuyện này người tổn thương nhất chính là ta!”

Tử Thao lại đưa tay lên, lần này chàng chạm vào khuôn mặt mà chàng không thể quên, không thể rời bỏ.

-“ Đệ xin lỗi! Đệ…”

Diệc Phàm đưa ngón tay đặt lên cánh hoa anh đào.

-“ Đừng nói gì nữa cả, ta không muốn nhắc lại chuyện đau lòng!”

Rồi chàng cúi xuống.

-“ Thật lòng… huynh chỉ yêu mỗi mình đệ duy nhất!”

Tử Thao mỉm cười khép mắt lại.

-“ Đệ cũng thế, cảm ơn huynh!”

Cả hai vòng tay ôm chặt lấy nhau, chỉ như muốn hòa thành một, trao đi bao nhiêu phiền muộn, bao nhiêu thương nhớ, chuyện đau lòng chỉ xin chôn chặt, cho ngày mai tiếp tục bước trên con đường, không như ta ước mong, không để ta làm chủ.

--

Kim niên 552

Hoàng hậu hạ sinh con trai, liền được thái hậu đón về Ngọc Diện Cung nuôi nấng…

Cả ba… Diệc Phàm, Tử Thao, Nguyệt Cát không ngờ nên không thể làm gì ngoài việc ngồi nhìn nhau mà uất hận.


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

29#
Đăng lúc 6-11-2015 13:09:49 | Chỉ xem của tác giả
còn tôi ngồi đây chỉ muốn chọi cho mỗi người một dép vào mặt thôi
thực ra suy nghĩ càng lúc càng xa xôi
chúng nó yêu nhau cách trở như thế
em ko biết làm sao ss lại thích đi đường vòng
ko tập trung tình tiết
nhưng mà như em nói là em bỏ qua
chưa nói chứ ko phải ko nói
ss đợi hết fic đi

Bình luận

à, mà quên Thank chàng vì cái chuyện vào đây một tiếng, ra một tiếng. hoàng cung rộng lớn quá nhỉ, chàng vào đấy lâu như vậy chàng lục lọi gì đấy? há há  Đăng lúc 7-11-2015 01:06 AM
chàng bắt đầu ôm hận đi là vừa nhá, ôi iu thì nhiều nhưng nhận chẳng bao nhiêu... hihi, chàng cảm được cổ trang rùi à?  Đăng lúc 7-11-2015 01:05 AM
thế đằng ấy là quái vật à? người có hai chân thui, lấy đâu ra 3 chiếc dép mà chọi trời, há há, tình cảm mà chỉ là tình tiết thế thui, hí hí  Đăng lúc 7-11-2015 01:04 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

30#
 Tác giả| Đăng lúc 12-11-2015 02:11:54 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG XV

Người đau buồn nhất trong chuyện này dĩ nhiên là người làm mẹ. Nguyệt Cát vì nhớ con nên buồn bã bỏ ăn, sinh ra bệnh nằm liệt giường, uống bao nhiêu thuốc không khỏi. Thái y chẩn đoán bệnh tâm cần tâm dược. Diệc Phàm có cớ đòi lại hoàng nhi.

Thái hậu bất đắc dĩ phải trao trả, nhưng bà nghĩ chỉ là tạm thời, vì hai tháng bên đứa trẻ, bà lại sinh lòng yêu mến, chẳng hiểu sao nó có ngũ quan giống y như tiểu nhi của bà.

Nguyệt Cát dành hết tình cảm chăm sóc cho con, bởi đây thật sự là tinh hoa kết trái của thứ tình yêu mà nàng không bao giờ có. Diệc Phàm cũng ở bên hoàng nhi luôn. Tử Thao thân là đại tướng quân phải giữ ải, nhưng vì nhớ tiểu nhi, cứ mỗi tuần thì lại về Vương Thành, mặc dù đất nước đang thái bình. Mỗi lần có đầy đủ cả ba thì hoàng thượng bỏ bê chính sự, suốt ngày ở trong nội cung cùng hoàng hậu và tướng quân chơi với tiểu nhi.

Điều hành triều chính dĩ nhiên Vũ tể tướng là người thay thế duy nhất, tin đến tai thái hậu, bà lại không vừa lòng, bà nghĩ… chỉ sợ mai này Vũ Gia Khiêm lộng hành sinh mưu đồ tạo phản, lại nghe được tin tiểu hoàng nhi không phải là con của hoàng thượng. Tin đó lại được truyền ra từ Thái Y Viện, bà đích thân cho gọi Hoàng thái y đến, đó là người của bà, thì bà nhận được thêm tin thật sự hoàng thượng chỉ sủng nam, không sủng nữ, còn việc tiểu hoàng nhi là con của ai thì Hoàng thái y không biết.

Bản tính là người hay lo lắng, chỉ vì ngày trước sơ ý để mất thái tử, mất đi quyền hành bởi phường phản tặc Thái Ngọc Trân, nên giờ đây thái hậu lúc nào cũng phải giữ ngôi vị của mình. Nghĩ tới nghĩ lui bà chỉ nghĩ ra mỗi mình Hoàng Tử Thao, để khẳng định chắc chắn, bà lại gọi Ngọc Thanh thái giám, là người sắp xếp việc sinh hoạt của hoàng thượng, bà biết Ngọc Thanh thái giám không phải là người của bà, nhưng bà nghĩ cũng chẳng là người của hoàng thượng.

Ai không ham vật chất, ai không sợ quyền hành, rào đón mãi, bà cũng chỉ biết được tin, có một tối cả hoàng hậu và Tử Thao đều có mặt trong long thất cùng hoàng thượng. Thế là chẳng còn nghi ngờ gì nữa, nhưng nếu như ép buộc hoàng thượng làm sáng tỏ việc này thì không phải cách, hoàng thượng dám làm ra chuyện này, tức nhiên có cớ để bao che chối tội. Lại thấy Tử Thao cũng quấn quít bên tiểu hoàng nhi thì không sai rồi… Thế thì… diệt Tử Thao, người này mới thật sự là gai trước mắt, hoàng hậu tạm để đó, vì hiện tại quyền hành của Vũ Gia Khiêm cũng đang lấn lướt bà, xong tên tiểu tướng, ắt hẳn bà cũng diệt luôn tên già đầy mưu mô kia.

Không ai không vì mình, giữa quyền lực tối cao, ai cũng muốn mình làm bá chủ, dù sao Diệc Phàm cũng là con cờ của bà, mãi mãi chỉ là con cờ. Đưa ngươi lên được, tức nhiên ta cũng có thể hạ ngươi xuống, người đầu tiên ở trong trận nội chiến này dĩ nhiên là thái hậu, bởi thế thân tín của bà có khắp nơi, lại là những người quan trọng trong triều. Để bà sắp xếp một việc theo ý mình muốn đương nhiên là rất dễ dàng.

--

Tử Thao đang vui vẻ bên con, tin ngoài biên cương báo về, kho vũ khí bị mất cắp, kho lương bị cháy, Ngô tham mưu đối phó không xuể nên phải về liền để điều tra…

Diệc Phàm biết rõ thái hậu nhúng tay vào, bởi từ khi chàng lên ngôi, chàng vẫn chịu sự quản lý của thái hậu, không ai biết kể cả Tử Thao, chàng lúc nào cũng bị người mà chàng gọi là mẹ nuôi quản chặt chẽ. Rõ ràng ngôi vị đó, việc làm đó, nhưng nếu như chàng không đi đúng hướng mà thái hậu muốn, thì chàng cũng chỉ là một đứa con tội đồ, không có quyền lên tiếng, đừng nói là quyền phản kháng.

Đụng vào chàng, ép buộc chàng, quản lý chàng thì không sao, nhưng đụng đến Tử Thao thì không bao giờ được phép, đó là những gì chàng tự hứa với lòng khi chính thức ngồi vào vị trí vua… Chàng có thể lùi bước trước mọi thứ, nhưng không phải để ai đó có quyền chạm đến người chàng yêu thương.

Diệc Phàm ra chiếu lệnh riêng, phạt Hoàng tướng quân phải ở biên cương một năm không được rời bỏ, và giao quyền hành điều tra việc vũ khí bị mất cắp cùng việc kho lương bị cháy cho Ngô tham mưu.

Thái hậu chẳng ngờ, không phải bà tự tin vào quyền lực của bà, mà bà đã chậm một bước so với hoàng thượng, rõ ràng Tử Thao là người hoàng thượng sủng ái nhất. Biên cương thì thân tín của bà dĩ nhiên không bằng hoàng thượng và Vũ Gia Khiêm, muốn hắn chết giờ cũng rất là khó.

Tính tới tính lui lại tính chưa ra thì có tin tiểu hoàng nhi tự dưng đau ốm, khiến bà dẹp chuyện Tử Thao qua bên, lòng lo lắng cho tiểu hoàng nhi, rõ ràng ta nuôi không sao, nhưng đem về thì lại như thế, bà cho gọi hoàng hậu cùng tiểu hoàng nhi, nhưng hoàng thượng đã gởi tiểu hoàng nhi vào Thái Y Viện chữa trị, hoàng hậu thì đến Miếu tổ ăn chay.

Đến Thái Y Viện thì không phải cách, thân bà chỉ có thể ở Ngọc Diện cung và cho gọi người đến hầu, không thể đi lung tung sẽ sinh chuyện.

--

Chỉ trong vòng một tuần, tin từ Thái Y Viện bẩm báo… tiểu hoàng nhi đột ngột qua đời. Hoàng thượng nghi ngờ nên cho Thái Y Viện giữ lại điều tra, Hoàng hậu Nguyệt Cát nghe tin liền trở về, đến Cát Khánh Cung thì đau đớn bất tỉnh, lâm bệnh khiến hoàng thượng lo lắng suốt ngày ở bên.

Hoàng Tử Thao ngoài biên ải, nghe tin, lòng đau khôn siết nhưng lại không thể về vì chịu hình phạt.

Cả hoàng cung chìm vào đau thương.

Một tuần lại trôi qua, hoàng thượng đích thân dẫn cẩm vệ quân đến Ngọc Diện Cung lục soát, tìm ra được chứng cớ, cho nguyên do cái chết tiểu hoàng nhi.
Cung Ngọc Diện bị phong tỏa, thái hậu không được rời khỏi, chờ ngày xét xử với tội danh đầu độc tiểu hoàng nhi.

Vũ tể tướng là người tham gia nhiệt tình nhất, đám quan theo thái hậu biết nguy cấp bèn thinh lặng, không ai dám lên tiếng nữa.

Ba ngày sau nữa, tin từ Ngọc Diện Cung, thái hậu uống thuốc độc tự vẫn. Hoàng thượng ký lệnh không truy cứu nữa với điều kiện niêm phong Ngọc Diện Cung, thái hậu bị truất ngôi, không được làm lễ chôn cất theo lễ nghi hoàng tộc.

Tất cả thân tín của thái hậu bị diệt trừ dưới quyền hành của Vũ tể tướng mà hoàng thượng giao phó. Vũ Gia Khiêm diệt được thái hậu, ông cho người của mình thay thế vào.

Diệc Phàm biết rõ nhạc phụ là người ham quyền hành, nhưng giờ không phải lúc, bởi người vẫn còn dùng được, nên làm ngơ, để mặc ông ta làm mọi thứ mà ông ta muốn.

--

Kim niên 553

Hoàng hậu Nguyệt Cát xin được lui về quê nhà sống ẩn dật, quyết một đời tu tại gia, không màng sự đời nữa. Ngôi hoàng hậu bỏ trống vì hoàng thượng chưa tìm được người khác thay thế…

--

Tết Trung Thu.

Tử Thao sau khi chịu xong hình phạt, chàng chỉ muốn về Vương Thành, điều chàng muốn nhất lúc này là ở bên Phàm huynh, để tỏ lòng đau xót, chàng không ngại đường xa, đi liền hai ngày đêm.

Nhưng vừa đến đầu Vương Thành đã có người ra đón, nói rằng hoàng hậu muốn gặp riêng, lại nhắn nhủ có lời muốn nói vì việc của tiểu hoàng nhi, thế là Tử Thao quay ngựa theo người dẫn đường, đến Vũ gia trang ở Vương Thành trước.

Mọi chuyện đều không qua khỏi mắt hoàng thượng. Diệc Phàm cảm thấy bực bội không vừa lòng, và điều gì đang làm chàng không vừa lòng, đó là Tử Thao, rõ ràng đệ xem trọng con và Nguyệt Cát hơn huynh, ai đã vì đệ mà làm ra bao nhiêu chuyện, ai đã dám làm càn để bảo vệ đệ đây…

Vũ Nguyệt Cát dặn dò với thân tín của nàng là nói với Tử Thao gặp ở phủ gia, nhưng thật sự lại hẹn với Tử Thao ở một ngôi miếu phía tây Vương Thành. Là một ngôi miếu nhỏ yên tĩnh trên triền dốc, ít có ai lui tới…

Tử Thao đã gật đầu đồng ý gặp mặt, đến nơi đâu thì cũng vậy thôi, nên chàng không nghĩ sâu xa làm gì, hơn nữa mình quang minh chính đại, không để lòng, đã tỏ cho Phàm huynh biết người mình yêu thương là ai, nên chẳng hề giữ ý…

--

Giờ Tý - Tiết Trung Thu

Đêm nay trăng sáng lắm, sáng như ngày đầu Nguyệt Cát gặp Tử Thao, bao nhiêu năm rồi, nàng không muốn tính nữa, bởi nó là khoảng thời gian dài cho sự nhớ thương, cho những ước mơ. Lần cuối cùng ta gặp nhau, mai này về nhà khép lòng lại, xin giữ chàng như là một kỷ niệm… nghĩ đến đó thì tự dưng nghĩ đến con tâm can bỗng đau thắt, như chẳng thể bước tiếp con đường đời, nhưng tự kết thúc cũng chẳng có can đảm. Có nhiều điều hối tiếc trong nàng lắm, mà nàng biết không còn đủ thời gian để mà làm nữa.

Dù giờ đây nàng chỉ là một người bình thường, rõ ràng nàng được tự do, nhưng trong mắt Diệc Phàm cũng như cha nàng, nàng sẽ mãi là hoàng hậu… Nguyệt Cát nghe tiếng vó ngựa, nàng bước xuống thềm, chỉ để được một lần có quyền trông ngóng người mình yêu thương.

Tử Thao dừng ngựa, trước mắt chàng vẫn là nhân dáng mong manh yếu đuối, vẻ đẹp của Nguyệt Cát còn đẹp hơn trăng, mang dáng vẻ thật dịu dàng và đằm thắm, đôi mắt sáng đầy ắp ưu phiền lại long lanh. Tử Thao bước đến, cúi đầu hành lễ…

-“ Hoàng hậu, người khỏe chứ?”

Nguyệt Cát nhìn người thương, lòng run rẩy và lo lắng, đôi mắt nâu đấy ngày trước đã có sầu, giờ chất chứa thêm u uất, khiến nàng không thể không quan tâm, nàng hạ giọng…

-“ Đừng gọi tôi là hoàng hậu nữa, tôi đã không còn là người xưa!”

Câu nói đầy sự dỗi hờn, lại khiến Tử thao bối rối:

-“ Tại hạ không biết người có gì muốn nhắn nhủ!”

Nguyệt Cát bước đến, trước mặt Tử Thao, nhưng Tử Thao lại lùi một bước giữ khoảng cách cố định…

-“ Xin người cứ nói, thần…”

Tử Thao thở nhẹ ra…

-“ Tại hạ xin nghe!”

Nguyệt Cát dừng bước ngước nhìn, thật lâu… như chỉ muốn khắc ghi hình dáng Tử Thao vào tâm khảm…

-“ Tôi xin lỗi, không biết làm mẹ, không giữ được con!”

Tử Thao quay đi, tự dưng trái tim nhói lên đau buốt.

-“ Đó là ý trời, chẳng phải lỗi của ai, à không… lỗi là do tại hạ mà ra, tại hạ nên chịu phạt…”

Lời nghẹn lại mà cũng ráng thốt ra, chỉ cho xong hết mọi chuyện…

Nguyệt Cát nghe được giọng như uất ức, như tức tưởi, tự dưng nàng thấy được nỗi đau của người mình thương, không ai chia sẻ… là đây, nó đầy ắp với sự dỗi hờn mà không thể làm gì thay đổi, nàng đột ngột bước đến, kéo Tử Thao lại, ôm chặt lấy Tử Thao…

Tử Thao bất ngờ chưa kịp phản kháng, mà chàng cũng không bao giờ ý niệm làm tổn hại đến thân thể mong manh này, chàng hạ giọng:

-“ Xin người giữ ý, nếu như có ai thấy thì không nên!”

Tử Thao dứt lời đưa tay lên, nhưng lại nghe:

-“ Cho thiếp một chút thôi, mai này thiếp rời xa về nhà, không còn trông thấy chàng nữa!”

Tử Thao là con người tình cảm, dĩ nhiên không đành lòng, nên đành  chấp nhận… chàng ngẩng nhìn trời… Nếu như… vừa nghĩ đến đó thì chàng nghe tiếng bước chân, chậm rãi nhưng có lực đạp trên cỏ khô, nhẹ… rất nhẹ, nếu như chàng không là người học võ, thì chưa chắc chàng nghe thấy.

Tử Thao quay nhìn, thật chỉ có chàng mới nghe, còn hoàng hậu không nghe dĩ nhiên nàng vẫn ôm chặt chàng. Trước mắt mình là Phàm huynh, Tử Thao vội đẩy Nguyệt Cát ra.

Nguyệt Cát bất ngờ, nhưng bất ngờ hơn hết là nàng thấy hoàng thượng đứng đó, như từ lâu rồi, như thấy hết, nàng như còn thấy được có ánh lửa đang bùng cháy trong đôi mắt màu đen… nhưng con người đấy vẫn lặng thinh, chưa tỏ hành động gì, chẳng hiểu sao nàng lại kéo Tử Thao lùi ra sau, rồi bước nhanh đến trước mặt Diệc Phàm quỳ xuống, cúi đầu.

-“ Chuyện này không liên quan đến Tử Thao, lỗi là ở tiểu nữ!”

Diệc Phàm nghe lời van xin, nhỏ nhẹ như tiếng ru, chàng đau thắt lòng… nàng đang muốn chứng tỏ, nàng yêu Tử Thao hơn bản thân ta à… Diệc Phàm cố kìm lòng, hạ giọng:

-“ Ngẩng lên!”

Chàng vừa ra lệnh thì nhận lấy khuôn mặt kiều diễm, âu sầu lại không làm mất đi vẻ đẹp sẵn có, giờ đây như tô điểm thêm đôi mắt đấy nỗi ưu uất mà bất cứ ai nhìn vào cũng thấy lòng đau, nàng thật tuyệt mỹ, còn đẹp hơn cả trăng… nghĩ thế Diệc Phàm quay nhìn Tử Thao…

Tử Thao không ngờ cho mọi thứ, cũng như Nguyệt Cát, chàng thấy Phàm huynh với gương mặt lạnh khiến chàng lo lắng, mà hiện thì chàng không thể nghĩ ra thật sự mình lo cho ai nhất, chỉ biết bước đến quỳ bên Nguyệt Cát mà thôi.

Diệc Phàm thấy Tử Thao làm thế, tức nhiên còn đau lòng hơn, chàng quay đi dõng dạc.

-“ Hai người hãy nói cho ta biết, có phải hai người thật sự yêu thương nhau!”

Nguyệt Cát và Tử Thao vừa nghe xong thì chỉ biết thinh lặng nhìn nhau.

Diệc Phàm không nghe trả lời, chàng ngẩng nhìn trăng rồi tiếp:

-“ Hai người biết ta rất yêu thương hai người, nếu như hai người thật sự có tình ý, ta toại nguyện cho cả hai, bởi cả hai không có gì, còn ta rõ ràng có ngàn mỹ nhân, không nên tham lam tình không có vương vấn!”

Nguyệt Cát cúi xuống hạ giọng.

-“ Tiểu nữ không dám sánh với hoàng thượng, xin hoàng thượng thông hiểu, chỉ là một lần cuối chào tạm biệt, không dám có ý gì hơn, cử chỉ đó cũng là vì không thể kìm lòng trong một phút nông nổi, mong hoàng thượng bỏ qua!”

Diệc Phàm quay lại.

-“ Phải… ta là người có quyền hành, nhưng Tử Thao không thuộc về ta, nàng nói thế chẳng khác nào nói ta lạm dụng quyền hành ép buộc nàng cho mọi thứ, chuyện hoàng nhi, cũng là do bất đắc dĩ, có phải nàng chỉ nghĩ, ta vì ngôi vị của ta!”

Nguyệt Cát ngẩng nhìn vội lắc đầu.

-“ Chuyện cũ xin đừng nhắc lại, mọi chuyện là do tiểu nữ, làm ra chuyện bất nhân, tức trời phạt!”

-“ Thế chuyện đó ta cũng có phần, nàng nghĩ ta có bị trời phạt hay không?”

Nguyệt Cát chưa bao giờ ngờ Diệc Phàm lại thông minh đến thế, rất biết cách dồn người vào con đường cùng, giờ đây càng nói càng thêm sai, sai rồi lại nhận lấy hậu quả, nên nàng lại cúi đầu.

-“ Tiểu nữ nói sai rồi, xin cho tiểu nữ rút lại những gì đã nói!”

Diệc Phàm khẽ cau mày, nàng quả là tài sắc vẹn toàn, nếu như có nàng ở bên giúp đỡ… mà không, nàng không yêu ta, thì làm gì có chuyện nữ sanh ngoại tộc… được ta cho nàng về, nhưng trước khi về nàng phải biết rõ một chuyện… nghĩ thế Diệc Phàm quay nhìn Tử Thao.

-“ Giờ đây huynh gọi đệ là đệ, tức giữa chúng ta không quyền lực tối cao, đệ cứ bày tỏ ý của mình, đệ biết huynh sẽ không bao giờ từ chối những gì mà đệ muốn!”

Tử Thao ngẩng lên… chàng đứng dậy đỡ Nguyệt Cát đứng lên cùng mình, rồi chàng bước đến trước mặt Nguyệt Cát… huynh muốn đệ làm rõ, tức nhiên đệ sẽ làm rõ, không chỉ cho huynh yên lòng, mà đệ muốn sự việc rõ ràng cho cả ba chúng ta. Tử Thao hạ giọng:

-“ Lỗi với tiểu thư tại hạ có rất nhiều, không cầu mong có sự tha thứ, không muốn phụ lòng tiểu thư, nhưng tại hạ đã có người yêu thương, mong tiểu thư hiểu rõ!”

Nguyệt Cát run rẩy. Tử Thao bước về phía Diệc Phàm đưa tay ra, nắm chặt tay Diệc Phàm.

-“ Nếu như tiểu thư còn nhớ, đêm Trung Thu đầu tiên chúng ta gặp  nhau ở Tây Xương, thì tại hạ đã ở phía sau Phàm huynh như thế này rồi!”

Tử Thao quay nhìn Diệc Phàm.

-“ Ngày ấy huynh chỉ muốn để Vũ tiểu thư thấy mà huynh nắm lấy tay đệ, còn bây giờ, đệ muốn Vũ tiểu thư thấy nên đệ nắm tay huynh, như thế huynh yên lòng rồi chứ!”

Diệc Phàm rút tay ra.

-“ Thời gian bao giờ cũng thay đổi, cảm xúc con người cũng theo mấy mùa mà đổi thay!”

Tử Thao bước qua bên, đối diện với Diệc Phàm.

-“ Nếu như thật sự huynh không ngại trước mặt Vũ tiểu thư, thì đệ không còn cớ gì để mà phải ngại ngùng nữa!”

Dứt lời Tử Thao nhướng người tới đặt môi mình lên môi Diệc Phàm.

Nguyệt Cát vội quay đi, nàng cúi đầu…

-“ Tiểu nữ xin phép được cáo lui, mong rằng hoàng thượng tha thứ cho tiểu nữ!”

Nói xong Nguyệt Cát lên ngựa đi mất…

Tử Thao cúi xuống quay đi…

-“ Người nói người có ngàn mỹ nhân, chắc hẳn người không còn cần đệ nữa!”

Nói xong Tử Thao cũng lên ngựa, Diệc Phàm cũng lên ngựa đuổi theo… Tử Thao cho ngựa phi nước đại, hướng về biên ải…

Diệc Phàm phóng ngựa song song lên giọng gọi:

-“ Tử Thao… đệ dừng lại cho huynh!”

Tử Thao mặc kệ, giờ đây chàng chỉ biết mình đau đớn lắm, cảm giác một lần nữa bị bỏ mặc xâm chiếm tâm tư chàng, khiến chàng không thể không giận dỗi…

Diệc Phàm chỉ thấy nữa bên khuôn mặt tuyệt mỹ của mỹ nam, và chàng cũng thấy dòng lệ đang tuôn vội vã xuống gò má gầy vì mọi thứ cho tháng năm xa cách. Đến khúc cua, Diệc Phàm thắng dây cương, tuấn mã dừng lại đột ngột, chàng dùng khinh công hướng tới chổ phía sau Tử Thao.

Tử Thao khẽ giật mình, trong tích tắc Phàm huynh đã ngồi sau lưng chàng, vòng tay ra trước thắt eo chàng, ôm chàng thật chặt, tuấn mã vẫn phi nước đại trong đêm…

Diệc Phàm ngả đầu tựa vào lưng Tử Thao, chàng siết mạnh vòng tay, để hơi thở nghẹn ngào đấy dừng lại… rồi đưa tay ra trước, cướp lấy dây cương, chuyển hướng cho tuấn mã lên núi…

Tử Thao để mặc Phàm huynh điều khiển. Đến khi tuấn mã dừng nơi đỉnh núi, chàng mới cảm thấy không còn xúc động, chàng ngẩng nhìn trăng sáng buông tiếng thở dài…

-“ Xin lỗi huynh!”

Diệc Phàm buông dây cương, vòng tay ôm Tử Thao vào lòng…

-“ Huynh biết đệ đau lòng, nhưng có nhiều chuyện vẫn xảy ra không như ta mong ước, huynh vẫn lo cho đệ, không muốn đệ bị tổn thương với bất cứ một điều gì, nếu như ai chạm đến đệ, huynh sẵn sàng làm mọi thứ để giữ đệ bên huynh!”

Tử Thao nghe tiếng thì thầm bên tai, tự dưng lòng lại uất ức.

-“ Huynh biết đệ từ lúc đệ còn bé, tình cảm của chúng ta đã có từ lâu, bản thân đệ là của huynh, trái tim này cũng thế, cớ sao huynh cứ muốn đệ phải tỏ rõ, trong khi đệ có quyền được đường đường chính chính yêu huynh đâu!”

-“ Huynh xin lỗi, huynh chỉ muốn đệ tỏ rõ ý cho Nguyệt Cát hiểu mà thôi, người ta là tuyệt sắc giai nhân, sao huynh không thể không nghi kỵ!”

-“ Huynh thông minh và rất biết cách giữ lấy đệ, chuyện đó cũng là do ý huynh, huynh nói mình không thể chạm vào nữ nhi, chẳng qua chỉ khiến cho đệ hiểu, huynh không muốn đích thân làm, chỉ để cho đệ làm, để huynh có cớ quản lý đệ mà thôi!”

Diệc Phàm bật cười nhỏ siết chặt vòng tay.

-“ Thì ra huynh phạt đệ chỉ để đệ hiểu tội của huynh thôi à, thật là… người ta thông minh quá, cớ sao lại cứ nhường một bước thế này, phải chăng là bởi vì yêu!”

-“ Huynh biết thế thì tốt rồi!”

-“ Tốt, rất tốt, dĩ nhiên người huynh chọn yêu phải hơn hẳn người khác rồi!”

-“ Phải… huynh rất biết cách chọn, bởi huynh có tới ngàn sự chọn lựa mà!”

-“ Đệ ghen à?”

-“ Tại sao phải ghen, huynh có con đường của huynh và con đường của huynh là vua với ngàn mỹ nhân, còn đệ, dĩ nhiên cũng có con đường của đệ, chí ít đệ cùng phải tìm người nối dõi, để phục vụ cho triều đại của huynh mà thôi!”

Diệc Phàm bật cười lớn…

-“ Đệ rất biết cách khiêu khích huynh, phải là huynh có ngàn mỹ nhân, và để con đường của đệ tốt dẹp, huynh sẽ chia cho đệ, bởi huynh đệ như thủ túc, chúng ta về cung, huynh sẽ cho mỹ nhân diện kiến để đệ chọn lựa!”

Tử Thao mỉm cười quay đi.

-“ Huynh rất biết cách trêu chọc đệ, lệnh vua dĩ nhiên kẻ làm thần chẳng dám cãi…”

Diệc Phàm xoay đầu, chạm môi vào vành tai Tử Thao…

-“ Nhưng huynh lại chỉ muốn đệ thuộc về mình huynh duy nhất!”

Tử Thao xoay đầu qua, để đôi môi màu đỏ lướt trên khuôn mặt mình, đến khi hai đôi môi chạm vào nhau… cả hai trao đi thương nhớ…

Một lần cuối trao đi lời hứa hẹn, rằng ta chỉ có thể có đối phương trong tâm… một mình đối phương duy nhất… một tình yêu không có gì có thể chia cắt…


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách