|
CHƯƠNG IX
Vì tự dưng ngại ngùng mà Diệc Phàm cùng Tử Thao không hẹn đều chẳng muốn ai gần ai. Diệc Phàm vì có công việc, nên tạm gác lại tình cảm đang dần lớn trong lòng mình.
Riêng Tử Thao, mỗi lần cậu không thể nghĩ thông suốt một vấn đề, cậu thường chọn một nơi yên tĩnh để ngẫm nghĩ cũng như để tịnh tâm, chổ Tử Thao thường chọn nhất đó là đỉnh núi, hoặc là rìa vực thẳm, Lệ Giang này có ngọn núi cao cao mà sáng nay cậu đến hái hoa, thế là cậu lên đấy…
Tử Thao giữa trời vắng lặng, lại chỉ có một mình, thế là thay vì nhắm mắt thiền, thì cậu lại ngồi hít gió trời, ngắm nhìn hoa, chẳng thèm thiền tịnh gì cả, nhưng nhìn bông hoa nào cũng chỉ như thấy Phàm huynh, thế là cậu cứ say đắm, thả hồn tưởng tượng đủ thứ, điều mà ngày xưa cậu không bao giờ dám nghĩ đến…
Diệc Phàm thì đến thủy thất tiếp khách, chuẩn bị làm việc cho Tú Thẩm, chàng ngồi vào chổ mà Tú thẩm chỉ, so dây đàn, chợt nhớ hằng đêm trên đỉnh Tuyết Hoa, tự dưng lòng đầy thương nhớ, có cách bao xa, nhưng sao giờ như mất biệt, vô thức chàng đưa tay lên, dạo khúc “Tương tư”…
Bên ngoài hành lang, vẫn là bước chân của Tú ma ma nhẹ nhàng lướt trên thảm đỏ, nhưng hiện tại bên cạnh nàng có thêm Vu công công.
Vu công công là anh họ của Thái quý phi, mà Thái quý phi lại là người được đương kim Ngô Đế sủng ái. Trong triều cũng như gần xa ai ai cũng biết… Thật chỉ có Tuyết Hoa Sơn vẫn luôn là thế giới cách biệt với nhân gian, bởi thế bao năm qua chẳng hề biết đã xảy ra chuyện gì.
Bản thân là nam tử hán, vì tham quyền lợi, chỉ muốn một bước lên mây, Vu Nghệ không ngại tịnh thân, vào triều chính, giúp em họ Thái Ngọc Trân bày mưu lập kế cùng tiến thân, sau khi Quý phi Vương Cơ mất, thế là hai người lộng hành hơn. Bản thân Vu Nghệ văn võ song toàn, nhưng có một tật đó là mê sắc. Ngày trước không tạo dựng được công danh bởi cũng vì say đắm nữ nhi, lụy vì tình nữ nhi. Nhưng sau khi tiến thân thành công, cái tật ham sắc cũng không thể bỏ, nhưng giờ đây lão ta không thèm chọn nữ nhi nữa vì tâm lẫn sinh lý không còn muốn chạm vào nữ nhi.
Lui tới biết bao nhiêu kỹ viện ở Lệ Giang, mong tìm được ý trung nhân, lão sẽ đem về phủ, vì cũng đã chán việc tìm kiếm, biết rõ Tú Giang là kỹ nữ giỏi giang, giao công việc cho nàng ta thì lão rất là yên tâm, bao nhiêu năm qua rồi, có cũng có, nhưng chưa từng như ý, hôm nay nghe người của Tú Giang đến báo, lão vội lên đường, lòng hồi hộp như bao lần, lần này lại không nghe Tú Giang nói những lời ca ngợi gì thì càng thêm tò mò.
Giờ đây tai lão nghe được khúc “Tương tư” với những thanh âm réo rắt hòa vào nhau, là người nhạc cùng hợp nhất, tạo nên khúc thương nhớ thật đầy da diết, tâm khắc khoải không yên, lão chợt như nhận ra, con người đó đang đợi mình thì nhanh chân bước tới.
Tú ma ma biết Vu công công này hám sắc nhưng lại kén chọn, biết bao lần nàng mệt mỏi vì hắn ra lệnh cho nàng, thực chất nàng ghét hắn ghê gớm, phải chi hắn thích nữ nhi, nàng sẽ dùng mình mà quyến rũ hắn, làm cho hắn mê đắm, sau đó đày đọa hắn cho việc bị hắn xem thường và sai bảo như một con nô tỳ.
Tú ma ma bước chậm lại, để mặc cho Vu công công lao đến, nàng mỉm cười, chợt thấy việc lần này của nàng được thành công, nàng như dừng bước, bởi cánh cửa gỗ kia đã được Vu công công mở ra, hắn như chết trân nơi cửa, nàng đưa tay lên bịt miệng, cố kìm nén sự hài lòng từ chính mình.
Vu Nghệ không thể kìm lòng đưa tay đẩy cửa, nhưng lão chợt khựng bước, chùn chân, hiện tại chỉ có trái tim lão đập loạn, khi lão thấy nơi chính diện gian phòng, chỉ một người con trai ngồi đó, bên đàn, hai bàn tay với những ngón tay thon dài thoăn thoắt lướt nhẹ trên dây, lão chợt rùng mình, khi nghĩ đến việc những ngón tay đó chạm vào thân thể lão… rồi lão đưa mắt lên, từ từ như để chiêm ngưỡng thưởng thức… không phải vội, lão tin vào quyền lực hiện tại của mình, có thể hô mưa gọi gió…
Đã có bốn mươi lăm niên thọ, gặp biết bao người đẹp trên thế gian, nội chừng trong cung thôi cũng có hàng ngàn, nhưng thật không ai có thể so sánh với mỹ nam trước mặt lão, mái tóc đen óng ánh được cột gọn lại để lộ gương mặt tuyệt mỹ không một tì vết, hàng lông mày như được vẽ nên bằng một họa sĩ kỳ tài, đôi mắt lão không thấy rõ bởi cái đầu khẽ cúi xuống, ấy vậy mà để lão thấy hàng mi xòe đều như cánh công cũng đen nhánh, sóng mũi thon gọn thẳng tắp lại cao cao, còn đôi môi thì ôi thôi…
Vô thức lão đưa lưỡi ra tự liếm lấy môi mình, khi lão thấy rõ vành môi trên khuyết hình trái tim, bờ môi dưới dày đầy vẻ hấp dẫn, lại đỏ thắm như nữ nhi… Vu Nghệ bước vào, từ từ chậm rãi… chuyển mắt xuống thân hình…
Diệc Phàm nghe có tiếng động, dù rất nhẹ, nghĩ rằng chắc Tú thẩm vào nên ngẩng lên, nở nụ cười tiếp đón…
Vu Nghệ dừng bước, thật là cả trời đất đảo lộn khi lão nhận được nụ cười rạng rỡ của mỹ nam, nhận lấy đôi mắt đen láy với cái nhìn trực diện có đầy sự tự tin thì lão như chẳng còn thở được nữa… người ta tìm là đây, bắt đầu từ phút giây này, chàng là của ta, không có gì có thể chia cắt…
Diệc Phàm vội dừng tay khi thấy một thúc thúc trước mặt mình, chàng vội đứng lên ra lễ…
Vu Nghệ ngẩng lên… ôi thân hình cũng thật hoàn mỹ mà, người từ đâu sinh ra, chắc là từ trời, bởi nơi đấy chỉ có thần tiên, giờ đây giáng thế, ta quyết giữ lại dù có đối nghịch với cả Trời, nghĩ thế Vu Nghệ bước đến ra hiệu, nhìn kỹ mỹ nam vẫn còn nét trong sáng, quả là trẻ con, nên lão biết giữ ý tứ trong mọi việc.
-“ Người cứ tự nhiên, ta đây nghe khúc Tương tư mà không thể kìm lòng, vô ý xông vào!”
Diệc Phàm nghe cái giọng nhẹ nhàng nhưng lại có lực, chàng lại chợt nhớ đến Tử Thao, nhưng giờ là lúc làm việc, chàng cúi đầu trong tiếng tiếp:
-“ Tiểu sinh cứ chơi tiếp, ta ngồi đây chỉ lắng nghe không làm phiền!”
Nói xong Vu Nghệ bước vào chổ của mình.
Diệc Phàm thấy thúc thúc đấy ngồi vào chổ quý khách thì nghĩ ra đây là khách mà Tú thẩm đã nói à, thì vừa lúc đấy chàng thấy Tú thẩm bước vào.
Tú ma ma biết lúc nào nên xuất hiện, nàng bước nhanh vào đến bên Diệc Phàm ra hiệu, rồi bước qua Vu công công cúi đầu.
-“ Đại nhân, người tấu đàn hôm nay là tiểu điệt của tiểu nhân đấy ạ, vì tiểu điệt còn nhỏ, lại không biết phép tắc triều chính, nếu như có gì không phải mong đại nhân bỏ qua lượng thứ!”
Tú ma ma nói câu đó chỉ để cho Diệc Phàm biết mà thôi, nên Diệc Phàm nghe xong thì cũng hiểu mình nên làm gì, tiền đã nhận rồi, hơn nữa việc chàng xuống núi đã là không nên, bởi thế giờ đây chàng chỉ nên làm trọn bổn phận là xong, chàng không muốn có gì rắc rối, thế là chàng lại ngồi xuống, đặt tay lên dây đàn hạ giọng:
-“ Vậy ngài muốn nghe khúc gì?”
Diệc Phàm vẫn là lục công tử, nên mới hỏi như thế với người đối diện, nhìn thúc thúc mặc thường phục, nhưng cái cảm giác đối diện với quan lại trong triều tự dưng khiến chàng khó chịu.
Vu Nghệ ngay từ đầu đã say đắm mỹ nam, giờ nghe giọng mỹ nam trầm ấm lại phóng khoáng không trong khuôn phép thì lão lại thấy thích hơn nữa, vội buông lời.
-“ Xin hỏi tiểu công tử danh tánh là gì?”
Diệc Phàm ngẩng lên khẽ chau mày, ngồi đàn thôi cũng phải bẩm báo danh tánh sao chứ, nhưng cùng đáp gọn:
-“ Tiểu Phàm!”
Bởi Diệc Phàm cũng lo lắng cho việc thân phận bại lộ, nhận lấy tiếng cười thật sảng khoái vang lên…
-“ Vậy… Phàm Phàm muốn tấu khúc gì thì tùy, ta đây nghe được ngón đàn của Phàm Phàm thì quả nhiên là người có phúc!”
Diệc Phàm từ trước đền giờ vẫn tự tin, bởi thế có người khen tặng tức nhiên phải vui lòng, nên cười mãn nguyện.
Cũng bởi nụ cười hài lòng đấy lại có chút ngại ngùng, bởi thế cái cúi mặt để lộ bạch ngọc này cũng khiến cho Vu Nghệ ngất ngây.
Phải chăng nam nhi hay nữ nhi đều run rẩy tâm can bởi sự ngại ngùng e thẹn, chẳng phải Diệc Phàm đã từng nhận lấy điều đó từ Tử Thao để biết say đắm Tử Thao rồi sao…
Diệc Phàm bắt đầu bằng khúc “Xuân, Hạ, Thu, Đông” Những thanh âm được phát ra từ trái tim chàng hỏi sao không thống thiết, chàng đem hết những xúc cảm của chính mình gởi vào ngón đàn, những u uất được bộc phát ra, dù hằng ngày chàng vẫn có Tử Thao nghe thấy…
--
Ở một nơi cao cao, và xa xa. Tử Thao vẫn ngước mặt nhìn trời hít gió đêm, tai cậu văng vẳng nghe được tiếng đàn của Phàm huynh, cậu quay đầu… dõi mắt về Thiên Thanh gia trang, hình dung ra Phàm huynh đang làm việc, tự dưng buồn lòng, mình nơi đây ngắm trời hưởng thanh tịnh, còn Phàm huynh phải làm việc thì thật xót xa, thế thì không được, phải về đó giúp huynh ấy một tay, nghĩ thế cậu phóng mình lên, dùng kinh công để về thật nhanh, vì thật lòng cậu chỉ muốn nhìn thấy Phàm huynh mà thôi, chuyện lúc trưa phút chốc đã quên mất, chỉ biết cậu phải thấy Phàm huynh mãi mãi là đủ…
Vừa qua khúc nhạc thứ ba thì Vu Nghệ không còn kìm chế được nữa, càng ngắm càng yêu là vậy, trong lão nhục dục đang dần lớn đến không thể kìm chế, lại chỉ muốn ôm Phàm Phàm vào lòng yêu thương liền ngay tức khắc, thế là lão phóng tới.
Diệc Phàm đang mãi mê chơi đàn, nghe tiếng gió thoắt thấy sự nguy hiểm liền ngẩng lên xoay người né đồng thời ra chiêu, nhưng đột nhiên Diệc Phàm không thể vận công, nên chiêu thức vừa đưa ra không có lực gì cả, đành không thể làm gì khác ngoài việc nhận lấy một thân hình lớn đang đổ ập vào mình, Diệc Phàm ngã ra đất.
Thật là có mỹ nam trong tay sao quá dễ dàng, Vu Nghệ luôn tin tưởng vào khả năng của mình, không ngại ngần khi giờ đây mỹ nam đang dưới thân mình, thế là lão cúi xuống, chạm môi vào cánh môi gọi mời đỏ thắm kia, đêm nay ta phải nếm chàng từ đầu đến gót chân, Phàm Phàm của ta…
Diệc Phàm chỉ biết trợn mắt mà nhận lấy đôi môi của lão thúc thúc trước mắt chạm vào môi mình mà không thể phản kháng, sao tự dưng chàng lại yếu đuối như thế này, chàng vùng vẫy nhưng không sao thoát được, càng không thể kiểm soát mọi thứ xung quanh chàng.
Tử Thao đã vào phủ nhưng vì tìm kiếm nên đến trễ một bước, khi tìm thấy Phàm huynh thì chỉ thấy Phàm huynh cùng ai đó đang môi đối môi, trong phút chốc lòng đau đớn, định bụng quay đi, vì Lục thiếu làm gì thì cậu cũng không có quyền xen vào, nhưng chợt thấy đôi mắt đen đấy nhìn về mình trao đi sự cầu cứu, thì không cần suy nghĩ gì nữa lao tới…
Diệc Phàm nghe tiếng động nơi cửa chàng vội quay ra thì thấy Tử Thao, liền cầu cứu, chỉ biết nhìn khi cái miệng mình đang bị ai đó chiếm hữu mất rồi, thấy Tử Thao phóng đến, thật quả nhiên đệ rất hiểu ý huynh mà…
Vu Nghệ đang say đắm thưởng thức hương vị ngọt ngào thì nghe tiếng gió bên tai, ai dám phá việc của ta, nghĩ thế liền quay ra đưa tay lên, phóng ra năm phần nội lực cản bước.
Tử Thao nhận được một luồng nội lực mạnh mẽ phóng ra, thật nhanh cậu xoay người tránh, sau đó thuận theo hướng xoay cậu tung cước khi đã ở phía sau cái tên nào đó đang cưỡng bức Phàm huynh của mình…
Giờ là lúc Vu Nghệ không thể không đáp trả… lão xoay người tấn công, phút giây này như vàng như bạc, từng khắc không để hao tổn tinh lực, bởi thế lão ra ngay chiêu hiểm.
Tử Thao từ trước đến giờ chỉ đối diện với sư phụ, với Phàm huynh, nên đâu ngờ ngay từ đầu đã gặp kẻ ác, thế là chàng trúng chưởng văng vào góc phòng, tâm can dập nát một phần, hộc máu ngay tại chổ…
Diệc Phàm thấy tiểu đệ trúng chiêu, biết rõ nội lực vừa đánh ra của lão kia không tầm thường nên lao tới, nhưng giờ chỉ như người bình thường thì sao làm được gì.
Vu Nghệ thấy Phàm Phàm của mình lao đến tên tiểu tử vừa mới xuất hiện liền đưa vòng tay ra bắt lấy giữ lại.
Diệc Phàm thoắt chốc đã trong vòng tay mạnh mẽ của lão thúc kia, chỉ biết đưa mắt nhìn Tử Thao với sự uất ức vì bất lực, chàng vùng vẫy, nhưng như con cá nhỏ sao có thể thoát khỏi lưới trời, chỉ biết gọi lớn…
-“ Tử Thao!”
Vu Nghệ đưa mắt nhìn khi nghe tiếng gọi thống thiết từ mỹ nam của lão, lão chợt khẽ giật mình, ôi lại một mỹ nam tuyệt mỹ, kẻ này nhỏ hơn nhưng đã như trưởng thành, hôm nay lão thật có phúc, đôi mắt màu nâu với hàng mi cong cong, ánh mắt trao đi đầy nỗi lo lắng, ánh sáng từ màu nâu đấy lấp lánh, cùng đôi môi mấp máy… một đôi môi anh đào cũng hấp dẫn không kém Phàm Phàm, quả là hai tuyệt sắc giai nhân.
Vu Nghệ bật cười lớn, buông một tay, kéo Phàm Phàm qua bên phải, rồi phóng tới đem theo Phàm Phàm bên mình, đưa tay trái còn lại ra, thật nhanh lão điểm huyệt bế nội lực của tiểu mỹ nam, lão yên lòng kéo tiểu mỹ nam bên mình, hai tay ôm lấy hai người lao nhanh ra khỏi phòng, chạy ra sân viên, lão vận khinh công phóng lên mái, hướng về phủ, hưởng trọn đêm tình ái tuyệt đối nhất trong đời với hai mỹ nam mà lão vừa có được…
Diệc Phàm và Tử Thao không thể phản kháng nữa, chỉ biết đến đâu hay đến đó, nhận lấy tiếng cười lớn vang lên, giữa trời đêm vắng, cả hai đều biết mình gặp người đáng sợ rồi…
--
Diệc Phàm và Tử Thao đều bị lão kia quăng lên ngọc sàng, đưa mắt nhìn quanh, cái giường rộng lớn mà cả hai lần đầu mới thấy, được trải bằng mền lông vũ êm ái, xung quang phủ rem đỏ viền vàng, mền gối đều có thêu hình rồng phượng, giữa giường là tấm vải lụa lớn màu trắng…
Diệc Phàm rùng mình… gì chứ giường tân hôn thì chàng biết được… tân hôn với ai, với cái lão hám sắc kia sao… chàng vội nhìn qua Tử Thao…
Tử Thao bị nội thương, không thể vận công trị thương, khi lão bế nội lực của cậu, khiến giờ đây cậu cảm thấy đau đớn…
Diệc Phàm biết rõ Tử Thao đang đau đớn, nhưng không thể giúp được gì, chàng xếp bằng ngồi thiền giải tỏa công lực, nhưng không thể, tại sao lại như thế chứ… Diệc Phàm đành đỡ Tử Thao dậy, ôm chặt vào lòng chỉ biết an ủi…
-“ Đệ đừng lo lắng, huynh sẽ không để đệ bị ai ức hiếp đâu!”
Miệng thì nói thế thôi, nhưng lại cảm nhận được sự bất lực của mình, lòng đau như cắt, nhìn thấy dôi mắt nâu ươn ướt, liền buộc miệng…
-“ Đệ đau thì cứ khóc đi!”
Tử Thao nằm ngả đầu vào lòng Phàm huynh chợt thấy bình yên, lại yên lòng khi nghe Phàm huynh nói, nên mệt mỏi khép mắt lại, thì là lúc giọt nước trong mắt tràn ra từ khóe mi…
Diệc Phàm đưa tay lên, chạm vào giọt nước trong veo… chỉ có đệ mới khiến ta thổn thức, tự hỏi lòng ta là một hoàng tử sao không thể cho đệ được gì, bản thân là một nam nhi cũng không thể bảo vệ người mình yêu thương, ta làm người có ích gì nữa…
Diệc Phàm vội ngước nhìn khi nghe tiếng cửa mở, có thanh âm của một lực mạnh mẽ lao nhanh đến nỗi khi chàng nhận biết thì đã bị lão già đè chàng ngã nằm ra giường.
Vu Nghệ sau khi dặn dò đám thuộc hạ xong thì yên lòng đi thưởng thức mỹ nam của mình, tên này trước bởi tên kia đang bị thương, cần có giờ nghỉ ngơi… cái giường rộng đủ để 5 người tung hoành, huống hồ gì giờ chỉ có 3, lão đã chuẩn bị nó từ lâu, giường tân hôn cùng người lão yêu thương, giờ đây có hai mỹ nam cùng lão mây mưa thì còn gì cho bằng. Trời quả nhiên ưu đãi lão mà. Bằng một động tác nhanh gọn, xiêm y bên ngoài của Phàm Phàm lão đã lột ra, chỉ còn hàn sam, lão nghe tiếng trầm ấm vang lên dõng dạc.
-“ Nếu ngươi còn làm thế, ngươi sẽ phải hối hận!”
Diệc Phàm đã lấy lại sự bình tĩnh, chàng bình thản đưa ra lời cảnh cáo.
Vu Nghệ dừng tay, khi thấy khí phách của mỹ nam, lão lại thấy hưng phấn hơn, lão lên giọng tự tin không kém:
-“ Ta cứ làm tiếp thì mỹ nam của ta làm gì ta nào? Để hôm nay ta cho mỹ nam biết ta còn hơn cả hàng ngàn mỹ nhân, lần đầu tiên của mỹ nam giờ là của ta mà không phải là của ai khác, nào cùng ta yêu thương…”
Diệc Phàm hét lên khi cảm nhận được bàn tay của lão già chạm vào thân thể chàng…
-“ Ngươi dám xúc phạm đến ta?”
Vu Nghệ lần tay xuống dưới đáp gọn…
-“ Sao không? Ta sẽ đối xử dịu dàng, nào đôi môi kia chỉ có thể buông lời khoái cảm…”
Tử Thao nằm bên cạnh nghe và biết hết, không có cử động gì bởi chàng đang phá huyệt mạch bị bế, chỉ một lần thôi, bởi thế chàng phải đánh trúng đích. Thời cơ vừa đến kịp lúc, chàng dùng hết sức mình đánh mạnh vào lão già đang xúc phạm đến Phàm huynh.
Vu Nghệ văng xuống giường, lão không ngờ tiểu mỹ nam bên cạnh lại dám hy sinh mình vì mỹ nam kia, như thế này tiểu mỹ nam sẽ bị thương tổn ít nhất một năm, phần công lực chắc chắn sẽ mất đi một nữa…
Diệc Phàm vội quay qua, rõ ràng đệ làm thế tức tự hủy mình, chàng liền ngồi dậy quơ tay lấy giá đèn bên giường, giáng mạnh xuống lão già vừa mới bị nhận một chưởng của Tử Thao.
Vu Nghệ chưa kịp định thần dưỡng thương, thì lại nhận lấy một gậy ngay đầu, lão ngã ra đất bất tỉnh.
Diệc Phàm vội đứng dậy đỡ lấy Tử Thao bên cạnh rời nhanh khỏi ngọa thất.
Tử Thao hiện tại như người đã chết, nhưng cũng nhận thức được, cậu không hề nghĩ gì ngoài việc bảo vệ Phàm huynh mà thôi.
Diệc Phàm biết đi như thế này không phải cách, chổ nguy hiểm nhất luôn là chổ an toàn nhất, nghĩ thế chàng cúi xuống ghé vai cõng Tử Thao trên lưng chạy về phía dãy nhà sau, khi biết không thể rời khỏi dinh phủ rộng lớn này… nhà kho là nơi tốt nhất, nhưng chàng chợt nghĩ thư viện mới là nơi tốt hơn, à không là phòng thuốc, chàng nhìn quanh và định hướng bởi thông thường các dinh phủ lớn như trong triều đều thiết kế giống nhau…
Tử Thao nằm trên lưng Diệc Phàm, cậu yên lòng siết chặt vòng tay mình như không muốn rời xa Phàm huynh, từng giọt nước trong mắt cậu rơi xuống, thật huynh không bao giờ bỏ đệ phải không…
Diệc Phàm dừng bước, xốc lại Tử Thao trên lưng mình, giữ chặt Tử Thao hơn nữa, rồi lại co giò chạy trên hành lang, nhắm hướng có đường vắng mà chạy…
--
Vào được đúng ngay phòng thuốc, Diệc Phàm đặt Tử Thao trong góc khuất chạy đến tủ lớn lục lọi… Ngô Kinh là một người tài giỏi, ông bắt Diệc Phàm học cả về y qua lão Ngô Mạnh, bởi thế chữa trị thông thường Diệc Phàm cũng biết…
Sau khi dốc hết lọ thuốc hồi sinh vào miệng Tử Thao, Diệc Phàm ngồi xuống bên cạnh Tử Thao để Tử Thao ngả đầu vào mình, nhìn gương mặt tuyệt mỹ giờ chỉ có một màu trắng toát, như không còn một giọt máu, Diệc Phàm chợt đau thắt lòng, đưa tay lên, chạm vào mái tóc màu nâu vuốt nhẹ…
Nhìn xuống chỉ thấy đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở từ cánh mũi dần yếu đi, đôi môi còn vết máu vừa khô, thân thể thì mềm nhũn như chết, lại lạnh toát, liền đưa hai tay ra ôm chặt vào lòng, chỉ như dùng thân nhiệt mình mà sưởi ấm… chỉ muốn nói: Đệ yên lòng, ra được khỏi đây, trở về Tuyết Hoa Sơn ta sẽ dùng tất cả thời gian của mình để chăm sóc cho đệ, cho đến khi đệ trở lại như xưa, vui vẻ bay nhảy bên ta mới thôi…
Nghĩ đến đó từng giọt nước trong mắt mình chợt rơi xuống, tuôn đổ trên khuôn mặt của Tử Thao, không thể kìm lòng, Diệc Phàm cúi xuống chạm môi vào đôi mắt khép, đến cánh mũi, đến đôi môi anh đào… chỉ biết buông lời thỏ thẻ bên tai…
-“ Xin lỗi đệ, vì ta mà đệ phải ra nông nỗi này!”
Diệc Phàm xoay người, chạm má mình vào má Tử Thao, rồi cũng khép mắt lại, cả hai bên nhau, sự thinh lặng dần dần bao trùm cả không gian nhỏ, mọi thứ như chìm theo đêm tăm tối…
|
|