|
CHƯƠNG IV
Một tuần trăng trôi qua, Diệc Phàm đem Tiểu Thao về phòng mình chăm sóc, đôi lúc cậu nghĩ hay là đệ ấy làm biếng, bệnh gì mà đến một tháng chưa khỏi, nam nhi sao lại yếu thế này, muốn khỏe chỉ có cách nhờ Ngô sư dạy võ là tốt nhất, đêm đêm nhìn tiểu đệ trên trường kỷ nằm như chết, cậu chẳng yên lòng, cầm sách học mà cứ nghĩ đâu đâu, muốn nói thật nhiều, nhưng cái con người đấy cứ ngủ hoài không thèm dậy.
Giờ đây cậu cảm nhận được sự bỏ mặc như thế nào, như đêm nay, lại là một đêm sáng trăng, cậu ngước nhìn lên ánh trăng đấy, trăng khiến cho cậu nhớ đến rất nhiều kỷ niệm, nhưng giờ nó chỉ còn kỷ niệm cho lần đầu gặp mặt với tiểu đệ mà thôi, bắt đầu từ giây phút cậu biết tiểu đệ bị bệnh vì mình, thì cậu lại hứa… lần này chỉ là với lòng mình, vì cậu biết có khi cậu chẳng làm được. Sinh ra với thân phận hoàng tử, lại là đứng thứ sáu, biết rằng thứ mà mình có cho sau này cùng lắm cũng chỉ là vương gia, vậy Ngô sư bắt cậu học nhiều để làm gì, giữ nước an dân, đâu đến phiên cậu chứ…
Tiểu Thao nằm sốt mê man trên giường, hằng ngày có Lục thiếu công tử chăm sóc, lại yêu chìu để làm gì, rồi mai này vì một lý do gì đó, không thích, không nhớ… để không thèm quan tâm, bởi nó chỉ muốn làm gia bộc, để tiếp tục con đường đời, dù mệt mỏi nhưng lại không thấy đau buồn, khơi dậy lên làm chi những ước mơ, những cảm xúc, rồi vùi dập nó một cách tang thương, đau đớn lắm bởi trái tim mình có quá nhiều tình cảm, thôi thì khép lại mọi thứ, như lễ đối đãi có phải hơn không…
Có nhiều thứ không như mình nghĩ bao giờ, Tiểu Thao và Lục thiếu chẳng bao giờ biết trước tương lai, ai cũng nói định mệnh đã sắp đặt sẵn do trời, nhưng Tuyết Hoa này có trời khác, đó là Ngô sư.
Ngô sư ngày đêm suy nghĩ, tính tới tính lui, lão biết cái gì cũng có mặt ưu khuyết, nhưng hiện tại lão chọn con đường riêng của lão để dẫn đưa Lục thiếu đi, dù nó ưu hay khuyết thế nào, biết rõ Lục thiếu thương Tiểu Thao, biết rõ Tiểu Thao chỉ có Lục thiếu, chủ tớ ra sao thì lão chẳng thèm biết nữa, lão chỉ biết có ra sao thì cũng sẽ nằm trọn trong tay lão, mặc lão xoay vần…
--
Lá rơi rồi tuyết rơi, tuyết rơi lá lại rơi… có đến bốn lần cho mỗi mùa.
Mùa lá rụng là mùa đẹp nhất ở Tuyết Hoa Sơn, mặc cho lá vàng hay xanh còn trên cành, nó cũng rụng và bay trong gió, chiều về không có hoàng hôn ở Tuyết Hoa, chỉ có hai trang thiếu niên anh tuấn bên nhau. Như mọi ngày khi đêm xuống, sự bình yên vẫn mãi trôi qua theo từng tháng năm, thời gian không dừng lại cho mọi thứ, kể cả tình cảm đang dần lớn lên trong lòng hai thiếu niên đó…
Tuyết rơi nhẹ bay cùng với lá, tiếng nhạc réo rắt từ một khúc “Nhược tình” sự yếu đuối nào ta có trong nhau, là tình gì mà ta không dám khẳng định rõ, chỉ cần biết như thế này bên nhau là đủ, trải qua năm dài tháng rộng không rời xa, nghèo nàn thiếu thốn ta cũng có thể vượt qua, chỉ cần huynh thấy đệ, đệ thấy huynh là đủ…
Thiếu niên trong trang phục gấm thêu màu ngọc, có khuôn mặt sáng với mái tóc buộc chặt ra sau, hiện rõ nét anh tuấn với đôi mắt đen láy trong đêm, dưới màu sang sáng bàng bạc, đôi môi đỏ thắm khẽ mở ra trao đi nụ cười ấm áp, bàn tay thoăn thoắt trên những sợi dây màu kim, tạo nên cung điệu thật khiến cho ai nghe thấy cũng say đắm, dù khúc nhạc không đúng với quang cảnh này…
Hòa cùng cung điệu réo rắc là tiếng xé gió của thanh trường kiếm, cũng lấp loáng màu bạc lóe lên trong đêm, tiểu thiếu niên trong trang phục bằng lụa đen, xõa mái tóc dài màu ánh nâu bay lên theo từng điệu bộ của thân hình cao cao, khuôn mặt cũng sáng láng không kém, đôi mắt màu nâu dù xoay đâu cùng hướng về một người, trao đi những điều không thể nói lên bằng lời, chỉ như thế này thôi, cũng là đủ, bổn phận làm tớ không dám đòi hỏi ở chủ, bổn phận làm đệ cũng chẳng dám nhõng nhẽo với huynh…
--
Ngô sư đứng ở dưới mái hiên nhà lớn, lão đưa tay lên vuốt chòm râu mà lão đã để từ ngày ấy, cho lão tự biết mình đã già, nhường mọi ước mơ thầm kín của mình cho hai kẻ kia, thấm thoát thời gian trôi quá nhanh, nhưng biết ngày nào mới có thể dựng nên cơ đồ… lời đã hứa sao mà khó thực hiện… lão run rẩy cho hình ảnh ngày ngày mà lão luôn nhìn thấy, huynh đệ như thủ túc, nhưng hình như huynh đệ này lại có một thứ tình khác biệt mất rồi…
Thật đúng như ý lão trong mọi việc, Tử Thao là một người tài, dưới sự tôi luyện của lão, dĩ nhiên lão tin mai này nó có thể thay lão làm mọi thứ, và cái quan trọng nhất đó là… nó trung thành và yêu thương chủ hay huynh của nó cũng được… chỉ một mình người ấy duy nhất là lão yên lòng rồi.
Lục thiếu cũng đã chững chạc hơn, chỉ là để bảo vệ cho người mà hắn quan tâm nhất, đày tớ hay đệ thì cũng không còn là chuyện quan trọng, khi thấy cả hai bên nhau cùng đỡ cho nhau sợi dây roi của lão, thì lão biết cả hai được sinh ra là phải thuộc về nhau…
Ngô sư lùi bước, quay về phòng, lòng lão vẫn đau nhoi nhói, yêu thương nào trên thế gian cũng phải có cái gọi là đắng cay và hạnh phúc, chỉ cần hai đứa nó hiểu, mọi việc sẽ dễ dàng vượt qua…
--
Tình là tình gì ở trong lòng mình thì Diệc Phàm là người hiểu rõ nhất, bởi chàng chán ghét với việc thầm yêu trộm nhớ, hy sinh vì một nữ nhi, để rồi nói không còn yêu mà buông bỏ, chuyện của phụ vương và quý mẫu đã rõ ràng rành mạch, thế này tốt hơn, rõ ràng sắc diện đệ ấy còn hơn cả mỹ nhân, thì chàng chẳng thèm nhìn ngắm một ai khác, đệ ấy lại chìu chuộng chàng hết mực, bảo đi đằng tây thì chẳng dám đi đằng đông, nói gì cũng nhất nhất nghe theo dù có khi chàng cho là quá ngốc, để chàng lại lưu luyến, chỉ muốn đem theo bên mình, đôi mắt màu nâu vẫn như muôn thưở, vẫn chứa đựng nhiều thứ không thể thốt ra bằng lời, chính ánh mắt đấy lại khiến cho chàng đắm say, đôi môi tựa cánh hoa e ấp, lúc nào cũng như trêu chọc thách thức, nhất là mỗi lúc dỗi nhưng không dám hờn, trông thật đáng yêu làm sao.
Tử Thao không thèm biết tình là tình gì đang lớn lên trong lòng mình, chỉ biết cậu thích nhìn ngắm khuôn miệng màu đỏ thắm như nữ nhi đấy mở rộng ra với nụ cười rạng rỡ, để chỉ cho cậu thấy ấm lòng, bàn tay thì lúc nào cũng đưa ra nắm chặt lấy tay cậu, trên những con đường gập gềnh ở Tuyết Hoa Sơn, bước sau chỉ một bước, để người ta quay lại nhìn ngắm mình, cảm giác thật sự quả nhiên là thích thú, như rõ ràng… Tương lai ta ra sao ta không cần biết, ta chỉ biết có ngươi luôn ở bên mà thôi… đôi mắt đen láy trao đi tia sáng nhỏ lấp lánh, như theo cùng ta nhé, ta mãi mãi giữ đệ không hề buông tay, rồi bàn tay đấy siết thật nhẹ, ấm áp cũng từ đó mà dấy lên trong lòng, bao phủ khắp lục tạng, nhưng chỉ đong đầy nơi trái tim, để nó se thắt lại, rồi rung lên nhịp bất bình thường… người đẹp như vầng thái dương, là mặt trời duy nhất của Tuyết Hoa Sơn khiến cậu muốn nhìn ngắm mãi, để bình yên trôi qua và hài lòng với thân phận cũng như cuộc sống của mình…
Diệc Phàm tung cây đàn lên, chàng dùng khinh công lao tới trước, vực thẳm trước mắt một lần chàng muốn, thử thách mình cũng như thử thách con người kia…
Tử Thao xoay người lao theo, biết rõ Phàm huynh võ công giỏi không kém mình, nhưng sao lại chỉ có lo lắng như thế này.
Diệc Phàm tung tay khi vừa dứt đoạn nhạc, cây đàn trở về chổ cũ, buông thả mình rơi tự do xuống đáy vực, ít nhiều gì làm chuyến du ngoạn quỷ môn quan cũng không bỏ công…
Tử Thao đưa tay ra bắt lấy, thân hình cao lớn hơn mình, nhưng cũng khiến cậu có thể ôm trọn một vòng tay… nhận lấy nụ cười rạng rỡ, tiếng nói trầm ấm bên tai…
-“ Thật… đệ không bao giờ buông bỏ huynh chứ?”
Diệc Phàm cảm thấy vòng tay đó siết chặt mình… không, là để ta ôm đệ vào lòng, nghĩ thế Diệc Phàm vòng tay ôm chặt thân thể mạnh mẽ đó, rồi siết chặt hơn… để nhận thấy thân thể đấy mềm đi trong vòng tay mình, nhận lấy tiếng nói bên tai, thật nhỏ nhẹ du dương nhưng đầy lực…
-“ Bản thân là tớ sao có thể bỏ chủ!”
Cái giọng đấy bao giờ thốt ra cũng là sự dỗi hờn, cho cái ngày ấy chưa thể tha thứ sao, thật nam nhi sao nhỏ mọn đến thế chứ…
Hai gương mặt đối diện nhau, hai vòng tay ôm chặt lấy nhau, xoay vòng rơi về đâu chẳng thể biết, chỉ biết thích được bên nhau, sống chết cùng nhau như thế này…
-“ Thế đệ thích huynh xem đệ là tớ à?”
Thinh lặng với đôi mắt long lanh, Tử Thao không biết phải trả lời như thế nào, lại nghe tiếng tiếp, từ đôi môi màu đỏ thắm đấy, cái giọng lên đầy sự trêu ghẹo.
-“ Nhắm mắt lại, ta ra lệnh cho ngươi!”
Khiến Tử Thao bối rối, đáp lại.
-“ Nhắm mắt khi chỉ đáp đất, bởi biết ta đang về đâu!”
-“ Về đến đâu sẽ khắc biết!”
Diệc Phàm chuyển tay qua, chạm vào thắt lưng của Tử Thao kéo mạnh, dây thắt lưng áo bung ra, chàng tung tay, một đầu dây vừa vắt qua cành cây mọc rìa bên núi, lực kéo khiến họ ngã về phía núi, cú chạm không phải là đất mà là vách núi sừng sững thẳng đứng, đủ để hai thân hình đấy lại chạm sát vào nhau, để chỉ nghe trái tim đối phương lên tiếng, Diệc Phàm là người bên ngoài, tỏ rõ vị trí chủ, ngang nhiên cúi xuống, chạm môi mình vào cánh hoa anh đào trong đêm trời có lá rụng cùng tuyết rơi…
Cánh hoa đấy không bao giờ rơi, chỉ có nở rồi kết trái, nhưng ai kia lại dùng đôi môi đỏ thắm giữ lại cùng bắt lấy thế này… ở vị trí gì thì Tử Thao cũng không thể phản kháng, bởi cậu chẳng muốn phản kháng bất cứ thứ gì mà Phàm huynh muốn từ mình, rõ ràng trong tâm đã từng hứa, lần đầu tiên của mình sẽ thuộc về Phàm huynh…
Chưa từng chạm môi với nữ nhi, cũng chẳng thèm, vì giờ đây đôi môi này lại cho Diệc Phàm cảm giác sao mềm mại và ngọt ngào quá.
Chẳng có gì cử động, lung lay… ngoài môi với môi, nhưng sao sợi dây lụa lại đứt giữa chừng, để cả hai đột ngột rơi xuống… bất ngờ cho mọi thứ…
Chẳng biết hai kẻ có võ công cao cường kia vận công thế nào, chỉ biết Diệc Phàm nằm bên dưới, còn bên trên là Tử Thao, cú chạm đất không nghe một tiếng kêu la… chỉ biết một lần nữa môi lại chạm môi, nhưng lần này dường như lại do Tử Thao chủ ý…
Say đắm một lần nữa nếm trải, nhưng vì lần đầu nên chẳng ai dám tìm lấy sự sâu lắng, hai ánh nhìn thật sâu trong mắt trao đi, chỉ thấy đối phương hiện hữu trong mắt mình, lại nụ cười rạng rỡ, từ hai đôi môi tuyệt đẹp, màu đỏ thắm và màu anh đào đều có đủ trên hai đôi môi đấy, tiếng nói trầm vang lên trước mặt…
-“ Đệ tha thứ cho huynh rồi chứ, như vầy là huề đó nhé!”
Đôi mắt nâu khẽ quay đi, để cho Diệc Phàm thấy hàng mi cong cong đấy vẽ nên một đường gọi là xấu hổ, Diệc Phàm bật cười xoay người, chàng tung người lên cao rồi đưa tay ra sau.
Tử Thao cũng bật dậy, vươn cánh tay mình lên, chạm vào bàn tay quen thuộc, để tự nhiên cho bàn tay đấy nắm chặt, giữ tay mình mãi mãi không buông, cả hai phóng lên cao, trở về chổ cũ…
Tuyết vẫn rơi, lá vẫn rụng, đêm ở Tuyết Hoa Sơn từ bao giờ lại có không khí ngọt ngào, cả hai bước bên nhau… về phòng…
--
Một ngày lại trôi qua… Ngô sư rất hài lòng bởi hai học trò ưng ý, cả hai đều thông minh, nhưng nói về chăm chỉ thì Tử Thao có vẻ hơn, cũng như ngoan ngoãn hơn Lục thiếu, ừ mà Lục thiếu sinh ra đã là vương gia vọng tộc, tự biết mình có quyền uy gì để không ngoan ngoãn, ngày trước học một mình, chẳng có ai bên cạnh, nên ngồi yên thì đó là lẽ dĩ nhiên, giờ đây cách xa chứ đâu có gần sát, vậy mà cả giờ học cứ vặn vẹo không yên, nhỏ nhắn gì nữa, nhìn đi nhìn lại, cũng là trang thiếu niên 19 rồi còn gì, ở tuổi này đủ tuổi cặp kê, nhưng Tuyết Hoa Sơn này làm gì có bóng nữ nhi, để hai đứa cứ vấn vương, quấn quít bên nhau không rời.
Theo đúng như ấn chỉ giao hôn thì đã đến lúc Lục thiếu nhận lấy hôn thê rồi, đã từng có luật, chồng đâu vợ đó, khi Lục hoàng tử bị truất phế, Vũ đại tướng quân cũng chưa từng gởi thư ngõ lời xin lại hôn ước, chứng tỏ Vũ đại tướng quân vẫn đồng ý hôn sự này, hôm nay cũng rảnh rỗi, thế là lão bắt đầu…
-“ Lục thiếu gia!”
Diệc Phàm nghe Ngô sư gọi mình, chàng đáp lại:
-“ Dạ!”
Nhưng mắt thì vẫn hướng về phía Tử Thao, đang chăm chú khẽ cúi đầu đọc sách…
Ngô sư nhíu mày, nhưng cái cảnh này quá quen để lão tiếp tục:
-“ Người không còn nhỏ nữa…”
Lại nghe tiếng…
-“ Dạ…”
Như không, lão thở nhẹ ra, rồi lại tiếp:
-“ Người thấy Vũ tiểu thư có xinh đẹp không?”
-“ Đẹp… mái tóc mềm màu nâu óng, đôi mắt có màu mật ngọt ngào, đôi môi anh đào như đến lúc chín mọng đầy nước, vị thanh thanh…”
Ngô sư tròn mắt, không thể kìm lòng, vừa buồn cười, vừa tức, rõ ràng Lục thiếu khi được 11 mới gặp qua Vũ tiểu thư có một lần, khi ấy cũng là một tiểu nhi nữ, giờ đây lại có thể nhìn ai mà tả… còn ai nữa kia, rõ ràng quá rồi, thử một lần là biết thôi…
Tử Thao tuy mắt nhìn vào sách nhưng tai vẫn dỏng lên nhiều chuyện, bất cứ điều gì liên quan đến Lục thiếu gia cậu cũng không bỏ sót, nghe Ngô sư hỏi thế, rồi nghe Lục thiếu gia trả lời thế, tự dưng thấy khó chịu, nhưng nghe xong rồi lại nghĩ… Vũ tiểu thư nào mà sao giống ai… là mình vậy, nhưng vì thân phận nên thinh lặng nghe tiếp:
Ngô sư chẳng biết nổi hứng gì, lại tiếp tục hỏi:
-“ Thế người có muốn sống bên trọn đời không?”
-“ Dĩ nhiên là có!”
Diệc Phàm nhìn người nào cũng ra Tử Thao, bởi từ khi đến đây Diệc Phàm chỉ nhìn Tử Thao, lấy gì mà biết đến người khác, cái cảm giác tối qua đã theo chàng suốt cả đêm đến sáng, có ngủ yên lòng đâu, giờ đây giở trò trêu ghẹo coi như là đòi lại nợ, có vậy thôi…
-“ Vậy người tính làm gì để nuôi ái thê của mình!?”
-“ Làm gì… thì Ngô sư chọn cho học trò đi ạ!”
-“ Vậy ta gởi thư đến Tây Xương tiến hành hôn sự nhé!”
Đến lúc này thì Diệc Phàm mới giật mình, hôn sự gì nhỉ, chàng quay nhìn Ngô sư, buộc miệng.
-“ Nãy giờ Ngô sư nói gì, học trò nghe không rõ!”
Ngô sư nhíu mày, nhưng cũng trả lời.
-“ Ngày trước Ngô Đế có sắp đặt hôn ước của Lục thiếu với ái nữ của Vũ đại tướng quân, nhưng khi Lục thiếu đến đây, Vũ đại tướng quân không gởi thư cầu bỏ hôn ước, chứng tỏ Vũ đại tướng quân vẫn đồng ý hôn sự này, Lục thiếu đã 19, đến lúc thành gia lập thất rồi!”
-“ Sao người không nói cho học trò biết ngay từ lúc khi học trò đến đây?”
-“ Lục thiếu từ chối mọi thứ, nhốt mình trong phòng cả năm, làm ta cũng quên mất!”
-“ Vậy sao giờ Ngô sư lại nhớ chứ?”
-“ À… ừ thì ta nghĩ đã đến lúc rồi, dù gì Tuyết Hoa Sơn này cũng không có bóng dáng nữ nhi, đây cũng nên có một gia đình!”
Diệc Phàm quay nhìn Tử Thao, vẫn là cái dáng điệu ngồi yên nhìn vào sách, như pho tượng ư…? Không, chàng thấy cánh hoa anh đào đấy khẽ run run…
-“ Để học trò suy nghĩ!”
-“ Suy nghĩ gì nữa, ta gởi thư rồi!”
Diệc Phàm đứng bật dậy.
-“ Chuyện quan trọng sao Ngô sư không bàn với học trò trước vậy?”
Ngô sư đứng lên.
-“ Dù bây giờ Lục thiếu vẫn còn là Lục hoàng tử thì người cũng không thể từ chối hôn sự này đâu, người nên nhớ điều đó!”
Nói xong Ngô sư bước đến trước mặt Tử Thao.
-“ Tử Thao, con đi theo ta, ta cũng có nơi chốn cho con đấy!”
Tử Thao đứng lên, rồi cúi đầu bước đi theo Ngô sư…
Diệc Phàm chẳng thèm giữ ý hay giữ phép tắt gì nữa, cứ ngang nhiên mà nói:
-“ Ngô sư, hắn mới 16 thôi đấy, hôn nhân gì chứ!”
Nhưng cả hai đã đi khuất ra cửa, Diệc Phàm chỉ đứng nhìn theo, cái dáng cao cao… 16 tuổi, nhưng đệ lại trưởng thành rồi, cái bờ lưng eo thắt đấy sao mà gợi cảm thế không biết, Diệc Phàm đi nhanh về phòng, kéo mạnh cửa… nhốt mình…
|
|