|
CHAPTER 21
Sau khi Rosé đi Paris thì Jiyong cũng đi New Zealand. Ban đầu, anh Ken muốn Jiyong qua tận bên anh, nhưng vì Jiyong không muốn để Rosé ở nhà một mình, nhưng giờ Rosé đi rồi, nên anh cũng đi luôn, cho anh chị yên lòng.
Công việc công ty lúc trước cũng đã không lo lắm, giờ có Lisa anh cũng yên tâm hơn. Hơn nữa, Lisa học được rất nhiều từ anh trong công việc kinh doanh, nên anh rất tin tưởng với những gì mình sắp xếp.
Anh lại chúi đầu vào công việc của anh Ken, như lúc mới thành lập công ty mình. Mọi việc cuốn lấy hết thời gian của anh, nên anh chẳng để tâm vào những cái khác nữa.
Như hôm nay, ngồi thảo luận, chỉ dẫn anh Ken những quy tắc riêng của anh để quản lý một công ty từ sáng đến tận giờ cơm trưa vẫn chưa xong, nếu chị Mery không gọi ăn cơm, thì cả hai chẳng biết đã là 1h trưa mất rồi.
Mery nhìn Ken và Jiyong, hai anh em nói chuyện với nhau từ sáng đến giờ mà vẫn chưa xong sao. Khi ăn không được bàn luận công việc. Nhưng anh Ken cứ hỏi tới khiến cậu ta cứ phải trả lời.
Cảm giác của Mery với Jiyong hiện tại vẫn là nể phục trong công việc, nhưng chuyện tình cảm vẫn là không. Chị Kim Ara điện thoại cho cô, hai người nói với nhau mất mấy tiếng đồng hồ, cô mới biết rõ mọi chuyện.
Cô cảm thấy cách suy nghĩ của Jiyong rất kỳ lạ, không giống một ai, nhất là trong chuyện tình cảm. Có lẽ chị Kim nói đúng. Jiyong bị bỏ rơi từ lúc bé, lại lớn lên ở trường Dòng nên tình cảm đối với cậu ta rất thực tế.
Chị Kim còn kể rõ mình là mẹ của Jiyong, kể mọi chuyện ngày xưa của chị, kể những gì mà Jiyong đã trải qua… khiến cô hiểu nhiều hơn về Jiyong, để cô muốn giữ Jiyong cho con gái cô mà thôi. Hôm nay, cô biết Ken sẽ ngủ một giấc trưa dài vì mệt, dạo này sức khỏe anh ấy cũng không còn như xưa.
Cô sẽ tận dụng thời gian rảnh chút của Jiyong để nói và hỏi rõ mọi thứ. Bởi biết đâu mai cậu ta lại về Seoul thì không có dịp nữa. Nghĩ thế cô yên lòng ăn cơm rồi dọn dẹp.
Thường ngày ở đây, sau khi ăn cơm xong là Jiyong ra sân viên hông ngồi uống trà, để tâm lặng chút chứ không đi ngủ vì thường quá giờ, nhưng anh Ken thì phải nằm ngủ một chút. Thấy anh Ken không còn khỏe như xưa nữa, và thấy chị Mery cũng trầm tính hay nghĩ suy hơn, khiến anh phải cố hết sức vực dậy công ty của anh Ken.
Xong công việc này, anh sẽ cùng Rosé đi nghỉ dưỡng, anh nghĩ Rosé sẽ đồng ý. Từ ngày mở phòng tranh, Rosé biết lo, có trách nhiệm và say mê với công việc rồi.
Tất cả mọi lời hứa trong lòng lúc trước, anh đang thực hiện, gần trọn vẹn… Để làm gì? Thì anh không muốn lý giải… Cảm giác Rosé dần rời xa anh cứ hiện hữu trong tâm trí, anh đang đón nhận thử thách một lần nữa, dù kết quả có thế nào…
Vừa nghĩ đến đó thì anh thấy chị Mery đi ra, trên tay là tách trà, chị mỉm cười đặt tách trà xuống bàn.
-“ Cậu đổi ly này đi, ly kia nguội rồi!”
Anh chồm người tới, ngồi thẳng lại gật đầu.
-“ Vâng! Cảm ơn chị!”
Mery lắc đầu nhẹ.
-“ Vất vả cho cậu rồi!”
Mery ngồi xuống, đối diện với Jiyong, cô nghe:
-“ Thật thì em có mệt một chút!”
Mery hạ giọng:
-“ Tôi có chuyện muốn hỏi cậu vài thứ!”
Jiyong gật đầu.
-“ Vâng! Chị nói đi em nghe!”
Mery tựa người ra ghế, vẫn hạ giọng:
-“ Vì sao cậu lại để Rosé đi Paris cùng Tim?”
Jiyong thở nhẹ ra nghe tiếp:
-“ Cậu chìu chuộng nó như thế, khiến nó hư đấy!”
Jiyong lại thở nhẹ ra, để chị Mery tiếp:
-“ Phải! Tôi vẫn không tin tưởng hoàn toàn cậu trong việc tình cảm, bởi con người ta không ai hoàn hảo hết được. Tôi biết lý do cậu ly hôn với Bella rồi, chị Kim có kể tôi nghe, vì anh Ken không bao giờ kể rõ cho tôi biết cả. Nên tôi đang thắc mắc… Cậu có yêu con bé không?”
Jiyong thấy chuyện có vẻ nghiêm trọng, nên anh đáp nghiêm chỉnh.
-“ Em không cho chị tin tưởng vẫn là lỗi của em. Em nghĩ về chuyện tình yêu đơn giản không như bao người thì cũng là con người của em, nó đã như thế không thay đổi được. Nói thật trong công việc cũng như trong tình cảm, nếu hết thì buông, em không có ý níu kéo dây dưa. Mọi người cho rằng em tàn nhẫn, nhưng sự chấm dứt nào cũng là do đối phương lên tiếng trước, thì chị nghĩ em nên làm gì, tiếp tục tổn thương bản thân mình ư? Em không yêu bản thân mình trước, thì em không thể yêu ai hơn, vì em cũng chỉ là một con người rất bình thường, và em rất thực tế!”
Mery tròn mắt trong tiếng tiếp của Jiyong:
-“ Em xin lỗi đã thẳng thắn bày tỏ với chị. Ngay từ đầu em đã biết Rosé không hề yêu em, người em ấy yêu là Tim, em cũng biết trước chuyện Tim với Rosé sẽ không thành, là em im lặng ở một bên lợi dụng, nhưng với em đó là cơ hội. Có những tình yêu phải cần thời gian để nuôi dưỡng, em đã bỏ hết tâm lực để nuôi dưỡng tình yêu của mình, nếu mai này không kết quả, thì em không trách ai cả, vì đó là do em, không biết cách yêu một người!”
Mery rất bất ngờ khi biết chuyện của Rosé và Tim, nhưng nhanh chóng cô cũng biết đâu mới là hiện thực và là điều đúng để cô cần làm, cô hạ giọng:
-“ Vậy nếu như chị xin cậu giữ Rosé bên cậu thì sao?”
-“ Chúng ta đều hiểu rõ em ấy, cũng như chúng ta biết mình yêu em ấy nhiều như thế nào. Em xin lỗi! Vẫn như ngày đầu tiên em xin cưới Rosé, đó là em sẽ không rời bỏ em ấy, trừ khi em ấy lên tiếng trước, rời bỏ em. Em cho Rosé tự do lựa chọn cuộc sống mà em ấy cảm thấy hạnh phúc nhất!”
-“ Cậu… thật tàn nhẫn…”
Jiyong mỉm cười nhẹ với cảm xúc nghẹn lòng.
-“ Em đã chết đi sống lại một lần, nên em không thể buông bỏ bản thân mình một lần nữa, anh Ken đã từng nói với em: Cậu không giữ gìn bản thân, lấy gì cậu có thể chăm sóc lo lắng cho ai được nữa, cậu không tự mình sinh ra, thì không có quyền hủy diệt mình. Chỉ có chút chuyện cỏn con, mà cậu làm quá lên như một đứa con nít! Khi em nghe anh ấy trách, em như mở mắt ra, thấy rõ cuộc đời không như ta ước mong!”
-“ Anh Ken nói vớ vẩn, tại sao cậu nghe theo chứ?”
Jiyong cười buồn.
-“ Nhưng anh ấy lại là người hiểu em nhất!”
Mery gật đầu:
-“ Okie! Cậu không thuộc dạng người dễ bị ép buộc, cũng không nghe lời ngon ngọt. Vậy chị không nói vấn đề này nữa. Cảm ơn cậu, với những gì cậu đã làm cho gia đình chị!”
Jiyong lắc đầu nhẹ:
-“ Là bổn phận của em thôi!”
Mery đứng lên.
-“ Cậu nghỉ ngơi đi nhé!”
-“ Vâng! Chị cũng nghỉ ngơi đi. Chuyện gì tới sẽ tới, không thể cản được!”
Jiyong đứng dậy, anh bước ra cổng, anh phải đi dạo một vòng để tâm tịnh, cho những cảm xúc chợt đến, từ những lời nói của chị Mery. Ngày ấy anh nhập viện cấp cứu không vì anh cố tình uống thuốc ngủ tự tử. Nó chỉ là một sự cố mà anh không muốn giải thích cho bất cứ ai hiểu nữa… Bởi chung quy cũng là mình làm cho mọi người hiểu lầm.
Anh chuẩn bị tinh thần rồi, sẽ không có gì khiến cho anh buông bỏ bản thân, hoặc làm anh lung lay nữa… Tàn nhẫn với chính bản thân mình, chẳng phải đó là nỗi đau đớn nhất sao…
Rosé đi chơi khắp Paris cùng với Tim, khi Tim nói anh phải trả đủ ngày anh ở Hàn lúc Rosé đưa anh đi. Có qua có lại, không ai nợ ai… Bên Tim, cô đang được thực hiện ước mơ cho ngày ấy từng hứa với nhau…
Nhưng điều làm cô bất ngờ nhất là thân phận của Tim, ngày trước khi còn trẻ con, cô luôn ước mình sẽ được gặp hoàng tử của mình. Giờ đây, bên Tim, ở trong tòa nhà nguy nga tráng lệ chẳng khác nào lâu đài. Cô như còn tưởng mình ngủ chưa tỉnh…
Cô bắt đầu suy nghĩ về hôn nhân của Tim… Trước gia tài đồ sộ như thế này, chị Jisoo vẫn đồng ý ly hôn, chứng tỏ chị không vì tiền bạc. Mà cũng đúng thôi, chị tài giỏi và có sự nghiệp riêng, dù không phải to lớn. Nhưng cũng hơn gia đình cô rất nhiều.
Vậy nếu là vì tình yêu, thì thật như cô nghĩ lúc đó à… Anh Tim và chị Jisoo không yêu nhau, hôn nhân được sắp đặt trước, kiểu hôn nhân chính trị, kinh tế như Jennie từng nói với cô sao?
Cô muốn gọi cho Jennie để hỏi, nhưng không sao liên lạc được, Jennie như biến mất trên đời khiến cô thêm lo lắng hơn. Mặc dù ngày nào cũng đi đây đó suốt với Tim, nhưng khi tối về mệt, cô vẫn không ngủ ngon được.
Ngày nào trước khi ngủ, cô cũng gọi cho Jiyong, hỏi về anh, về ba mẹ khi Jiyong đang ở nhà ba mẹ làm việc. Anh chỉ đáp qua loa, rồi nói anh rất nhiều việc làm.
Nghe giọng anh như không vui, hỏi anh thì anh nói tại mệt. Có thật anh mệt không? Cô nghĩ cô nên về rồi, khi việc lựa tranh đã xong.
--
Tim ngồi một mình trong vườn, khuya… Anh đã quen có đêm không ngủ, chỉ chợt mắt một hai tiếng là nhiều. Từ lúc gia đình buộc anh về, anh đã biết mình phải làm gì.
Anh không phải là chị Bella, dễ dàng nghe theo mà không có quyền lên tiếng. Hậu duệ ai đó anh không cần quan tâm, gia sản cũng thế. Anh không phải là đứa ăn chơi đàng điếm cần gia tài khổng lồ để tiêu sài. Không phải là kẻ phế nhân để phải chờ nhận tiền từ ai đó.
Nhưng anh buộc phải chấp nhận hôn nhân với Jisoo, vì lúc đó anh thật không có lựa chọn nào khác. Người lớn trong gia đình anh, tự cho mình cao sang quyền quý, nhưng sau lưng lại là đám tội phạm có tổ chức, chuyên ép buộc người khác phải tuân theo ý mình.
Chán ghét đến ghê tởm mà anh phải sống cùng, khiến cho anh biết mình phải dọn từ đâu. Thời gian 4 năm dài hay ngắn cho thời gian anh vận dụng hết khả năng của mình? Anh không cần biết đến. Chỉ biết chỉ có cách đó anh mới có thể đến với Rosé mà thôi…
-“ Tim…”
Vừa nghĩ đến đó thì anh nghe gọi, quay lại anh thấy chị Bella bước đến, anh mỉm cười kéo ghế cho chị, nghe:
-“ Chị cảm thấy tự tội nghiệp cho hai chị em mình!”
Bella cũng như Tim, cô cũng bị mất ngủ vì những gì gia đình đối xử với cô. Giờ đây, có tự do rồi thì sao, người cô yêu không còn tự do để yêu cô nữa… Cô thở ra trong tiếng của Tim:
-“ Có lẽ là nghiệp mà hai chị em chúng ta phải gánh chịu!”
Bella ngồi xuống cười nhẹ:
-“ Chị không biết là Jisoo hay Rosé khiến em thay đổi!”
Tim thở ra.
-“ Cả hai!”
-“ Em sẽ như vầy đến cuối đời thôi à?”
-“ Có lẽ thế!”
-“ Rosé vẫn không biết rõ mọi chuyện sao?”
-“ Không!”
-“ Và em dự định không nói luôn à?”
-“ Ừ!”
-“ Em không cảm thấy thiệt thòi sao?”
-“ Không!”
-“ Em làm bao việc vì Rosé cơ mà!”
-“ Nhưng lúc em đi, em lại không nói Rosé chờ em!”
-“ Đó là vì em chưa chắc mình làm được!”
-“ Phải!”
-“ Nhưng giờ em làm được rồi!”
-“ Khi em làm xong, thì Rosé cũng không còn tự do để em yêu nữa!”
-“ Em có dự tính nói cho Jiyong nghe không?”
-“ Không!”
-“ Vậy chị nói dùm em, như ngày xưa khi đem em về!”
-“ Không cần! Em thấy Rosé rất hạnh phúc bên Jiyong, anh ấy rất tốt!”
-“ Thế là em không cần hỏi ý Rosé luôn sao?”
-“ Chuyện đã xong rồi, từ 4 năm trước, không nên đào lại làm gì!”
-“ Em sẽ không hối hận chứ?”
-“ Khi em theo chị về, em chẳng có hy vọng gì, nên giờ không nên có hối hận gì!”
-“ Em tàn nhẫn không khác gì Jiyong, cả hai đều tự ý sắp xếp cuộc đời của Rosé. Hai người thật không hiểu cảm giác của phụ nữ là gì cả!”
-“ Ngày ấy là chị tự mình nói rõ cho Jiyong nghe, chị có bàn bạc với em đâu!”
-“ Là chị muốn tốt cho em thôi!”
Rosé bước lùi lại một bước, vì không ngủ được, lại không gọi được cho Jiyong, nên cô mới ra ngoài, tính đi dạo một vòng, thấy Tim ngồi một mình, cô bước tới, nhưng chị Bella đã tới trước cô, dự tính đi vòng qua ngã khác. Nhưng lời của chị Bella đã níu giữ bước chân cô.
Càng nghe cô càng cảm thấy, chuyện này là chuyện cô suy nghĩ mãi bấy lâu nay. Thôi thì không biết mở lời hỏi, nghe được bao nhiêu thì nghe… Lời đối đáp dần trở nên nghiêm trọng giữa hai chị em Tim, khiến cô phải bước lùi lại, nép mình sâu hơn. Cô nghe Tim tiếp:
-“ Tốt cho em hay cho chị! Chẳng phải chị lấy chuyện của em ra để thử lòng anh Jiyong sao. Lúc đó em vẫn không biết chị từng kết hôn với anh ấy nữa kia mà!”
-“ Là Jisoo kể chuyện em và Rosé cho chị biết, nên chị mới tò mò về Rosé thôi. Hỏi Jisoo, Jisoo mới kể cho chị nghe luôn chuyện thấy anh Jiyong bên Rosé. Jisoo biết Jiyong, là vì lúc trước khi mới quen Jiyong, chị hay đưa Jisoo đi cùng. Khi đó em còn chưa biết Jisoo, và chúng ta cũng hoàn toàn không biết hôn thê của em là Jisoo nữa kia mà!”
-“ Em không muốn nói gì nữa cả!”
-“ Em trốn tránh là vì gì? Đàn ông các người y như nhau, bênh vực nhau!”
-“ Em không bênh ai cả. Trước lúc em tỏ tình với Rosé, em cũng biết anh Jiyong yêu Rosé rồi!”
-“ Vậy sao em không nói với chị?”
-“ Để làm gì, để chị phá hoại à?”
-“ Thế em có biết rõ là Rosé yêu em, chứ không yêu Jiyong không? Chính Jennie đã nói cho chị biết điều đó!”
-“ Chị như cả đám người lớn trong nhà, dùng mọi thủ đoạn để rào trước đón sau, giăng bẫy để người ta rơi vào, không cần biết cảm xúc ai, chỉ muốn sở hữu tất cả mọi thứ mà mình muốn!”
-“ Em dám nói chị em như thế sao Tim?”
Tiếng Bellla hét lên, chị ấy như không kìm chế cảm xúc nữa…
-“ Là chị lo cho em thôi. Tại sao hai người yêu nhau lại không thể đến với nhau, nếu như Rosé lên tiếng, chị biết Jiyong sẵn sàng buông tay. Nhưng để Rosé lên tiếng em phải nói rõ lý do cho Rosé hiểu. Em không hề nghĩ đến cảm nhận của Rosé, lỡ như mai này Rosé biết rõ em vì gia đình cô ấy và cô ấy mà hy sinh, thì cô ấy sẽ nghĩ sao?”
-“ Chẳng có sự hy sinh nào ở đây cả. Là do gia đình chúng ta ép buộc em, chẳng phải chị cũng bị ép buộc phải rời Jiyong, nếu không người chịu hậu quả cho sự cãi lời của chúng ta là người mà chúng ta yêu thương sao. Khi anh Jiyong biết rõ vì sao chị rời xa anh ấy, thì anh ấy cũng không quay lại, nên chị không cam lòng, em không như chị!”
-“ Em cho rằng chị nhỏ mọn như thế sao. Phải! Là chị yêu Jiyong nhất trong tất cả mọi thứ trên đời, chị đã đánh mất Jiyong, nên chị không muốn em mất đi Rosé, em hãy như Jiyong đấy, biết tận dụng mọi cơ hội…”
Rosé dừng bước, điều gì khiến cô bước đến, cô muốn hiểu rõ mọi thứ… đơn giản thế thôi…
-“ Rosé!”
Tim vội đứng dậy, Rosé ngẩng nhìn Tim khi anh bước đến đối diện sát bên cô, cô hạ giọng:
-“ Anh bỏ em lại là vì an toàn của em và gia đình em?”
Tim thở nhẹ ra gật đầu, Rosé hỏi tiếp:
-“ Không phải vì anh chê em không giỏi giang và xinh đẹp như chị Jisoo?”
Tim lại gật đầu… Rosé cố tiếp:
-“ Người anh yêu vẫn là em, mà không phải là chị Jisoo!”
-“ Anh chỉ yêu mình em!”
Rosé nghẹn ngào…
-“ Anh Jiyong biết hết mọi chuyện trước khi anh chia tay em?”
Tim im lặng, quay nhìn qua Bella, Bella bước đến.
-“ Hôm tụi em đến Hàn đầu tiên, đón tụi em ở sân bay xong, thì Jiyong đi cùng Jisoo đến gặp chị, và hôm đó chị đã nói rõ mọi chuyện của hai em cho Jiyong biết!”
Rosé cảm thấy hụt hẫng… cô run rẩy, trong tiếng của Bella…
-“ Bởi thế chỉ cần em lên tiếng, Jiyong sẽ phải buông tay em, vì anh ấy biết rõ mình đã lợi dụng lúc em yếu đuối nhất để lấy em về. Nếu như Jiyong im lặng như từ đầu, thì giờ em có lấy Jiyong không? Hay ở vậy để chờ đợi Tim. Tim trước lúc đi nó không dám nói em chờ, vì nó không biết mình có làm được không. Nhưng giờ nó đã làm được. Tình yêu chân thật nên dùng chân thật giữ gìn…”
Rosé lùi bước…
-“ Em thu dọn hành lý, về New Zealand liền! Xin lỗi Tim! Em cần một thời gian để suy nghĩ, em không còn là trẻ con nữa!”
Rosé quay đi… Những giọt nước trong mắt cô tuôn rơi vội vã… Cảm thấy mình là đứa ngốc nghếch nhất… Cả Jennie cũng biết trước hết mọi việc, có khi Lisa cũng biết rõ luôn đó chứ…
Không thể trách ai, là do bản thân mình, mở lòng ra… để nhận lấy sự thật cay đắng…
|
|