|
CHƯƠNG XIII: Ai là trẻ con? Ai là người lớn?
Hôm sau, Thiên Ân đến quán ăn nhanh làm việc, cô diện áo đầm, mọi người đều không nhận ra Thiên Ân, nhất là nhỏ Kim, nó luôn miệng khen.
-“ Chị Ân đẹp quá!” Và cô để ý… những người khách nhìn cô lâu hơn, kể cả mẹ và cô Nga cũng khen, từ đó cô để tóc ngắn và mặc áo đầm… vì Di nói Di thích…
--
Hai năm trôi qua… với những ngày thật trầm lặng, thật buồn… Mộc Di như lời đã hứa… chẳng làm phiền Thiên Ân, kể cả một lời hỏi thăm qua điện thoại cũng không… cô vẫn âm thầm dõi theo Di… Di nhận được nhiều giải âm nhạc, bây giờ Di đã trở thành một siêu sao rực sáng. Năm nào sinh nhật Di, Di cũng tổ chức biểu diễn, năm nào cô cũng đến xem âm thầm, và tặng cho Di món quà là cravat, cô nghĩ… có lẽ Di cũng chẳng biết vì quà của Di được chất như núi bởi những người hâm mộ… lịch làm việc của Di dày đặc, bạn gái của Di cũng nhiều, hôm thì đi với cô này, mai đi với cô kia… nụ cười rạng rỡ luôn trên môi Di… cô tự an ủi mình… cũng tốt, cô giữ đúng vị trí của mình… nếu không chắc cô sẽ đau lòng lắm! Mà đau lòng thì sao? Lòng cô đã chết… đã chết…
--
Mấy hôm nay Thiên Ân chạy ngược chạy xuôi vì món quà sinh nhật lần thứ ba mà cô tặng Di… một mặt trăng bằng pha lê có khắc chữ “ Happy Birthday ”… đơn giản, như tên… Mộc Di… cô đặt riêng cho Di vì show lần này có chủ đề "TRĂNG VÀ SAO ”… nghe nói Di đã chuẩn bị đến 10 tháng trời, là những bài hát do chính Di sáng tác.
Thiên Ân xoay người trong gương ngắm mình… từ hồi tôi cắt tóc mặc áo đầm, những cậu bé choai choai như Di, như lần đầu tiên gặp mặt, cứ theo chọc ghẹo cô rằng: “Cô bé ơi! Cô bé ơi !”… cô cảm thấy vừa giận vừa tức cười… cô xỏ giày nhìn đồng hồ… 7h… cô còn phải đi lấy quà, đáng lý ra như mọi năm cô gởi đến nhà Di qua đường bưu điện, lại gởi trước, nhưng ông Năm Bạc, thợ làm pha lê nói quá nhiều hàng, đáng lý ra ông cũng không nhận làm cho cô, nhưng vì cô năn nỉ quá lại là chổ lấy hàng quen thuộc nên ông mới nhận… cô bỏ món quà vào túi xách khi đã gói lại cẩn thận… đón xe đến rạp hát…
--
Mộc Di bực bội khi gần đến giờ diễn mà Hữu Đạt còn léo nhéo bên tai anh, từ bao giờ chẳng biết, tên bạn thân ấy lên chức ba anh, mẹ anh, thầy cô anh… hắn học kinh tế, nhưng bây giờ hắn lại bên anh với tư cách người quản lý, mặc anh có công nhận hắn hay không, suốt ngày hắn léo nhéo như phụ nữ, hắn nói nhiều hơn cả mẹ anh làm anh bực bội, đôi lúc lại tức cười, tên bạn bản tính nam nhi đấy giờ đây trở thành bà thím nhiều chuyện, lo cho anh dù anh không muốn… hắn học để hắn đi làm cơ mà, hắn đã từng nói về tương lai của hắn cho anh nghe, ít nhất hắn cũng phải có ba căn biệt thự, nhưng giờ đây hắn vẫn ở căn nhà mà anh đã chỉ cho hắn thuê ấy… hai năm qua, hắn làm mọi việc là vì anh…
-“ Tớ nhường cậu lần này là lần cuối cùng thôi nhé!”
Tiếng Hữu Đạt bên cạnh Mộc Di khi cả hai đang bước trên hành lang bệnh viện… Mộc Di thinh lặng như hai năm qua…
-“ Chưa thấy ai đầu cứng như cậu!”
Mộc Di khẽ bật cười… lên giọng:
-“ Cậu phiền quá!”
-“ Cậu biết thế thì nghe lời mọi người, phẫu thuật đi, lúc đó tớ biến mất tức khắc, dù cậu có năn nỉ tớ thế nào đi chăng nữa thì tớ cũng không ở lại đâu!”
Mộc Di cùng Hữu Đạt ngồi vào xe… Hữu Đạt lẩm bẩm trong miệng.
-“ Chẳng biết cậu nghĩ gì?”
Mộc Di ngã người ra ghế, khoanh tay, nhắm mắt… anh đang nghĩ gì ư… anh cũng chẳng biết nữa, thì làm sao trả lời cho tên bạn thân ấy hiểu nhỉ…
--
Thiên Ân dừng bước, đứng nhìn… một khung cảnh náo nhiệt, mặc dù cô đến sát giờ biểu diễn… chợt xung quanh náo nhiệt hẳn lên…
-“ Mộc Di đến kìa! Mộc Di đến kìa!”
Đám đông hâm mộ la lên, họ ùa đến chiếc xe màu đen… cô nhìn thấy… Mộc Di bước ra, đưa tay vẫy chào, nụ cười rạng rỡ… bên cạnh là một tên con trai, rồi đến một cô gái… đẹp… cô ta bước bên Mộc Di, cả hai khoát tay nhau đi vào trong đường hậu trường... trái tim cô khẽ nhói lên khi thấy hai người thật xứng đôi… cô quay đi… rồi nghĩ… mình đâu yêu Di… thì tại sao mình lại bắt Di cứ yêu mình nhỉ…
Thiên Ân bước về phía khu vực dành cho khán giả… nhân viên đưa cô đến tận chổ ngồi… cô nhìn… lần này đông quá, người ở đâu ra mà nhiều thế.
Buổi biểu diễn bắt đầu… bài thứ nhất thật sôi động vang lên… “ Ngôi sao nhỏ ”… sôi động và nhiệt tình như Di thưở nào… lâu rồi sự sôi động của một đứa trẻ chẳng còn trong Di nữa… bài thứ hai… thứ ba… tiếp… tiếp… Di hát một cách say sưa… càng lúc trái tim cô càng se thắt lại khi biết Di đang hát về cô…
Một tiếng rưỡi trôi qua… lòng Thiên Ân buồn rười rượi khi mọi người xung quanh vui vẻ… có lẽ nên về thôi, không nên để không khí đượm một chút buồn nào cả…
Thiên Ân đứng lên, bước đi… chợt phải dừng lại bởi giọng hát thật da diết… “… Giữa bầu trời đêm đen vô tận… có một mặt trăng thật sáng và tròn… đó là em… cũng giữa bầu trời đêm đen vô tận… bên cạnh vầng trăng ấy, một ngôi sao nhỏ lấp lánh… đó là anh… Nếu Thượng Đế cho anh hàng ngàn lời ước, anh chỉ xin một điều… một điều duy nhất, đó là… được yêu em, có em mãi mãi bên đời… em như cơn gió đêm vô tình… vô tình chỉ làm lạnh lòng anh… Hỏi chi tình yêu là gì… chỉ hỏi, sao anh lại yêu em như thế?… Hỏi chi mặt trăng màu gì… sao tình em trắng như ánh trăng… nếu như cuộc sống vẹn toàn… Anh yêu em! Em yêu anh! Như trăng và sao, thì dù giữa bầu trời đêm đen vô tận… anh vẫn là người diễm phúc…”…
Thiên Ân quay bước đi… đến bây giờ Di vẫn hờn, vẫn trách chị à…
-“ Áh …”…
Thiên Ân nghe tiếng khán giả la lên… cô quay lại… thấy… Mộc Di ngã xuống… thật từ từ… cô cố chen ra khỏi khán phòng, nhưng bất lực vì đám đông xô đẩy… mãi, đến khi cô ra được bên ngoài thì chiếc xe cứu thương mất hút… chỉ còn âm vang lại tiếng còi hụ… cô bối rối đón taxi… mà Di ở bệnh viện nào… cô chạy đến chổ bảo vệ, họ lắc đầu từ chối, không tiết lộ bệnh viện cho người hâm mộ biết… bệnh viện?… mà mẹ cô đã làm phẫu thuật… có lẽ thế… thật nhanh cô đón taxi…
--
Thiên Ân chạy thẳng vào phòng cấp cứu…
-“ Xin hỏi…”… Thiên Ân nói với cô y tá trực ban…
-“ Xin hỏi có người tên Phương Mộc Di vừa vào cấp cứu ở đây không?”… Cô y tá lắc đầu… Thiên Ân tiếp:
-“ Nhờ cô xem lại!” Với giọng năn nỉ…
Cô y tá lắc đầu quả quyết…
-“ Không!”…
Trái tim Thiên Ân nhói đau vì sự vô tình của cô y tá làm cô nhớ lại sự vô tình của mình đối với Di…
Thiên Ân chạy ra ngoài đón xe… đến tất cả bệnh viện trong thành phố… nhưng tuyệt nhiên không… cô điện đến nhà Di, nhưng không có ai bắt máy… cô đành trở về nhà…
--
Thiên Ân bước vào sân viên, cô khẽ khựng lại, hình như trong nhà có khách khi cô thấy cửa nhà mở rộng… cô bước vào cúi đầu chào với sự ngạc nhiên, khi thấy mẹ Di ngồi ở ghế…
-“ Con đi đâu vậy?”… Mẹ Thiên Ân vội đứng lên.
-“ Bà đây chờ con cả tiếng rồi! Tại sao không mở điện thoại chứ?” Mẹ trách.
Thiên Ân khẽ cúi đầu.
-“ Con xin lỗi, kẹt máy thôi!” Vì Thiên Ân đã điện thoại liên tục đến nhà Di…
Mẹ Di hạ giọng…
-“ Cô xin lỗi! Biết sẽ làm phiền con, nhưng ngoài con, cô không nghĩ ra ai có thể khuyên nó!”
Thiên Ân ngồi xuống với sự lo âu… mẹ Di bắt đầu…
-“ Nó đã ở bệnh viện từ hai tháng nay, lúc trước khi còn đi học, một lần nó bị tai nạn xe vì bạn bè, lúc đó thấy nó nói không sao, nhưng khoảng ba năm trước nó bị ngất, cô chú đưa nó vào bệnh viện, bác sĩ nói trong đầu nó có máu bầm phải phẫu thuật, nó không chịu, viện cớ vì công việc đang tiến triển tốt, hơn nữa nó cảm thấy không đau… cháu biết đó, nó rất cứng đầu, lao vào làm việc suốt như không còn thời gian nữa, rồi hai tháng trước bác sĩ bắt nó nhập viện vì nó cứ ngất luôn, bác sĩ bảo không thể đợi được, còn nó lại viện cớ chuẩn bị cho show lần này đã gần xong chẳng lẽ bỏ… cô rất lo, cha nó cũng thế, nhưng nói cách nào nó cũng không nghe, lúc nãy trước giờ biểu diễn nó phải chích thuốc bác sĩ mới cho đi, chưa diễn xong nó lại bị xỉu… bác sĩ nói không còn đợi được nữa, chỉ qua đêm nay… cô không còn cách lựa chọn nào khác nên mới tìm cháu, nhờ cháu giúp dùm”…
Thiên Ân vội hỏi…
-“ Dạ, Di ở bệnh viện nào ạ?”
Mẹ Di trả lời với nét mặt thật buồn.
-“ Bệnh viện Hoa Tâm!”
Thiên Ân tiếp:
-“ Dạ lúc nãy cháu có đến đó, nhưng họ nói không có Di!”
-“ Nó có hồ sơ rồi, đâu phải mới nhập viện!”
Thiên Ân đứng lên, mẹ nhìn cô, khẽ gật đầu…
-“ Mẹ ở nhà một mình không sao, con cứ đi đi, có gì điện về cho mẹ biết!”
Thiên Ân gật đầu…
-“ Dạ!”
Mẹ Di và Thiên Ân ra xe… cô nghĩ… Di đã nhập viện hai tháng nay… nhưng bệnh từ ba năm trước… ba năm trước Di bỏ cuộc, không phải vì cô cảm thấy mệt mỏi… Di bỏ cuộc vì Di nghĩ… Ôi! Thảo nào… lần đó thấy Di xúc động lắm, lại nói như chia tay đi không về…
--
Thiên Ân cùng mẹ Di bước vào hành lang, nơi đây thật yên tĩnh vì nằm trong khu đặc biệt… mẹ Di dừng lại trước một căn phòng…
-“ Dạo này nó hay nổi cáu lắm, cháu chịu khó một chút nhé!”
Mẹ Di vừa nói xong, thì Thiên Ân khẽ giật mình…
-“ Các người điếc hay sao vậy?”… Bởi tiếng hét của Di bên trong mặc dù cửa phòng đóng…
Mẹ Di thở ra, nhìn Thiên ân bằng đôi mắt buồn, gật đầu ra hiệu cho cô, rồi bà quay bước đi… Thiên Ân nhìn theo sau mẹ Di… dáng bà bước chậm trên hành lang dài trước mặt… hình ảnh của Di hôm nào hiện về… Thiên Ân quay lại khi nghe tiếng hét thứ hai…
-“ Tôi muốn xuất viện!”
Cửa phòng xịch mở, cô y tá đi ra…
Thiên Ân bước vào, thấy… Mộc Di đang cúi xuống lục lọi gì đó trong tủ…
-“ Tôi nói cho các người biết…”… Di lại lớn tiếng…
-“ Tôi không phải là tù nhân!”
Di quay qua… đôi mày khẽ nhíu lại… qua mái tóc dài phủ trước chán cô thấy đôi mắt Di chợt sáng, nhưng không bao lâu…
-“ Cô đến đây làm gì?”
Một câu nói không quen thuộc nơi Di… Thiên Ân bối rối khi không nghĩ là Di dùng cách đó để nói với cô…
-“ Tôi hỏi, cô đến đây làm gì?”… Di hỏi giật…
Thiên Ân vội đặt món quà lên bàn…
-“ Sinh nhật vui vẻ!”
-“ Sinh nhật ai?”
Di bước tới… sao Di hỏi cô câu gì lạ nhỉ… Thiên Ân đáp nhỏ:
-“ Sinh nhật Di!”
-“ Cám ơn! Bây giờ tôi không rảnh để ký tên cho cô đâu!”
Di hằn học… Di đã đổi tính… cô vẫn dùng giọng nhẹ nhàng.
-“ Mẹ Di…”…
-“ Ra ngoài!”
Di chặn lời cô… cô vẫn tiếp:
-“ Chắc Di cũng…”…
-“ Ra ngoài!”
Thiên Ân khẽ giật mình khi Di hét lên bên tai cô… cô hạ giọng đổi cách xưng hô.
-“ Di nghe Ân nói đi!”
Thiên Ân mong Di nghe cô nói…
-“ Năm phút thôi… rồi sao cũng được!”
Thiên Ân nhìn Di bằng ánh mắt buồn… Di im lặng quay đi… Di bằng lòng, nên cô tiếp:
-“ Tại sao Di lại giấu Ân chuyện này? Mẹ Di nói Di không chịu phẫu thuật, Di có biết sinh mạng là quý nhất không, biết bao nhiêu người đói ăn từng bữa nhưng họ vẫn không tìm đến cái chết, còn Di… tương lai rực rỡ trước mắt, Di nỡ lòng nào…”
Di chặn lời cô.
-“ Tôi không cần tương lai!”
Cô đành đổi đề tài…
-“ Di đâu phải tự mình sinh ra, còn cha mẹ... Di đành lòng sao?”
-“ Tôi đã làm tròn chữ hiếu, ba năm qua tôi đã làm việc bằng tất cả sức mình, ngoài công việc ra tôi chỉ ở nhà quây quần với cha mẹ, tiền cũng như nghĩa tôi đã làm trọn cho cha mẹ!”
Thiên Ân lại phải đổi đề tài… sao hôm nay Di nhiều lý do thế nhỉ…
-“ Chẳng lẽ Di không còn lưu luyến bất cứ điều gì hay sao?”
-“ Không!” Di trả lời dứt khoát.
-“ Ngày hạnh phúc nhất tôi cũng đã được hưởng rồi, mặc kệ tôi, tôi không còn nhỏ nữa, tôi có thể quyết định!”
-“ Nhưng quyết định đó là sai lầm, Di nói Di không còn nhỏ nữa nhưng Di đang cố ngang ngược một cách trẻ con!”
-“ Phải!” Di hét lên…
-“ Tôi trẻ con đó, thì sao… lúc nào cô chẳng cho là thế, hết năm phút rồi, ra ngoài!”
Di quay lại nhìn cô bằng đôi mắt đỏ ngầu giận dữ…
-“ Tôi trẻ con…” Di bước tới, cô đành phải lùi lại…
-“ Cô cho là tôi trẻ con… vậy cô đã từng chìu gì cho đứa trẻ này khi nó nhõng nhẽo không!”
Thiên Ân lặng người đi vì câu nói của Di…
-“ Di đừng…”
-“ Im ngay!”
Di hét lớn… Thiên Ân nghẹn lời… trái tim chợt se thắt… sao Di lì lợm thế nhỉ… cô cố gắng với lời cuối cùng…
-“ Vậy… Di muốn sao?”
-“ Điều tôi muốn bây giờ là không muốn nhìn thấy ai nữa… không muốn nhìn thấy ai nữa, cô có hiểu không!” Di kéo tay Thiên Ân…
-“ Kể cả cô!”
Thiên Ân lắc đầu không muốn đi, vì cô biết nếu cô bước ra khỏi căn phòng này thì mọi chuyện sẽ hết… Di buông tay, hất đổ mọi vật trên bàn… trái tim cô nhói lên… món quà mà cô tặng Di rớt xuống đất… cô biết… mặt trăng đã vỡ… Di lượm lên nhét vào tay cô…
-“ Ra ngay!”
Di lại hét lên bên tai cô… khung cảnh chợt nhòe đi… cô ôm chặt món quà vào lòng chạy nhanh ra ngoài… Di không cần chị Ân nữa… Di không còn thương chị Ân nữa…
--
Mộc Di bực bội tức tối, bởi show diễn không hoàn thành, chưa bao giờ anh làm việc gì mà bỏ giữa chừng, điều đó khiến anh nghĩ đến việc anh theo đuổi Thiên Ân… anh cảm thấy mình thật vô dụng, anh giận chính bản thân mình, và anh không còn kìm chế cảm xúc của mình được nữa… anh không muốn ở căn phòng đầy ngột ngạt đầy mùi thuốc này… anh ghét mọi thứ mà anh có hiện giờ, tại sao thứ anh cần anh lại không có, anh ghét sự chìu chuộng của ba mẹ, của Hữu Đạt dành cho anh… tại sao họ chỉ làm theo lời anh nói trong một việc duy nhất là đừng để cho chị Ân biết điều này… còn những điều khác, sao họ không làm theo lời anh, điều anh muốn… vẫn không được, còn điều anh không muốn… vẫn cứ được… là sao… anh cảm thấy mệt mỏi… không muốn bước tiếp với sự cô độc nữa… thường thì anh chẳng bao giờ lớn tiếng với bất cứ một ai… nhưng trước chị Ân, anh trở nên yếu đuối đầy xúc cảm như một đứa trẻ… chính chị Ân bắt anh trở thành đứa trẻ… và anh không biết mình đã nói gì, làm gì nữa… cho đến khi thấy đôi mắt đen nháy long lanh bởi nước nhìn anh với nỗi đau… thấy bóng dáng nhỏ bé của người con gái mà anh yêu thương lao vút ra cửa… anh mới biết cả đời này anh không thể sống thiếu người con gái ấy… cả đời này anh không thể quên người con gái ấy… anh lao nhanh ra khỏi phòng…
-“ Thiên Ân! Thiên Ân!”…
Mộc Di gọi với theo… hai chữ “Thiên Ân” vang lên thật rõ trong đêm…
-“ Chị Ân!”…
Thiên Ân dừng lại với những giọt nước mắt khẽ rơi… cô không dám quay lại… cô sợ Di nhìn thấy cô khóc… vì Di…
Mộc Di nhìn sau lưng người con gái trước mặt… bờ vai cô khẽ run rẩy… anh cảm thấy đau lòng… anh bước nhanh đến…
-“ Chị Ân!”…
Mộc Di ôm chầm lấy Thiên Ân, kéo Thiên Ân vào lòng…
Thiên Ân bất ngờ bởi cái ôm từ đằng sau của Di… cảm nhận được vòng tay Di siết chặt… nghe tiếng Di thật nhẹ bên tai…
-“ Di sẽ nghe lời chị! Di sẽ nghe lời chị… chỉ cần chị đừng khóc… chỉ cần chị đừng khóc…”
Nghe Mộc Di nói thế… Thiên Ân không thể kìm lòng… bật khóc nức nở…
Mộc Di siết chặt tay hơn… anh gục đầu vào vai Thiên Ân… cảm thấy ăn năn hối lỗi…
|
|