|
Tác giả |
Đăng lúc 15-6-2013 18:05:08
|
Xem tất
CHƯƠNG VII: Chân tình
-“ Em lại cười anh à?”… Giọng nói của Mộc Di cắt đứt dòng suy nghĩ của Thiên Ân và đưa Thiên Ân về hiện tại… cô ngẩng lên nhìn Mộc Di… anh mỉm cười…
-“ Thật sự cho đến bây giờ anh vẫn yêu em như thưở mới gặp em, cũng như anh không thể nào hiểu sao anh lại yêu em nhiều như thế, em có tin là có duyên phận không?”
Thiên Ân mỉm cười gật đầu nhẹ, Mộc Di tiếp:
-“ Nhưng mà phải có chân tình nữa!”
Thiên Ân nói nhỏ.
-“ Còn có cả sự cứng đầu của anh!”
Mộc Di bật cười ôm cô vào lòng…
-“ Nếu ngày đó anh bỏ cuộc thì đâu có được hạnh phúc như bây giờ. em nhớ chứ… mười ba ngày anh không đến quán ăn, chỉ ở nhà suy nghĩ… định thôi, nhưng… anh không thể không nhớ đến em, rồi anh lại đến, đứng trước quán… anh suy nghĩ mãi không biết nên nói với em thế nào, và anh nói đại… lúc đấy ánh mắt em nhìn anh như kinh tởm lắm vậy!”
Thiên Ân tròn mắt…
-“ Thật là không thể tưởng tượng đó mà!”
Mộc Di gật đầu nhẹ, lại đưa mắt nhìn ra ngoài trời…
-“ Bây giờ thì anh hiểu cảm giác của em lúc đó như thế nào rồi!”
Thiên Ân vùi đầu vào ngực Mộc Di, khẽ nhắm mắt… ký ức ngày xưa lại hiện về…
--
Qua ngày hôm sau Thiên Ân không đến quán nữa… cô xin nghỉ phép… hai tuần để đi chơi, Thiên Ân rủ mẹ đi cùng nhưng mẹ không đi, chỉ mình cô lang thang khắp nơi với tâm trạng rối bời… chẳng thể nghĩ được chuyện gì… trốn tránh cả đời thì cũng không được… thế là cô lại trở về nhà, vì công việc… thôi thì… có lẽ… mà thôi… tới đâu thì hay tới đó…
Bạch Kim nhắn với Mộc Di là Thiên Ân xin nghỉ phép để đi chơi, còn đi đâu thì nhỏ không biết, Mộc Di ra về với nỗi buồn, đây là hình phạt của em dành cho anh ư… nhưng anh đang có một việc khác cần làm hơn, và đây là dịp tốt.
Một tháng trước anh bắt đầu lân la làm quen với mẹ Thiên Ân và cô Nga, người như anh đi đâu ai cũng mến, ai cũng thương, duy chỉ có mình Thiên Ân… phải chăng con người ta thường thế, cái gì dâng tận miệng thì không thèm, chỉ muốn có những điều không thể có.
Giờ đây anh và mẹ Thiên Ân cùng cô Nga trở nên thân thiết như người một nhà, anh phụ giúp họ làm mọi việc của Thiên Ân khi cô đi chơi, mẹ và cô Nga cứ cười suốt, anh thấy vui lắm khi bên cạnh có thêm hai người yêu thương anh, Thiên Ân giống mẹ với nụ cười dịu dàng, gương mặt phúc hậu thánh thiện, anh không đi học, cha mẹ chẳng la rầy anh, vì anh bỏ học vài tuần cũng chẳng sao, chỉ có Hữu Đạt suốt ngày réo gọi anh, và anh cảm thấy bực mình, anh chỉ nói giờ anh không rảnh vì mắc bận đang yêu, Hữu Đạt cười không tin, cứ để cho tên đấy cười thoải mái, vì thật sự… anh đang yêu mà… yêu người con gái khiến anh từ trước đến giờ chưa từng biết thế nào là trái tim đập loạn nhịp… thế nào là trong từng suy nghĩ chỉ có người con gái ấy hiện hữu… biết nghĩ nhiều về tương lai, mơ mộng đủ thứ cùng người con gái ấy… và biết lo lắng khi giấc mơ của mình sẽ không thành hiện thực…
--
Thiên Ân đẩy cửa bước vào với những túi xách đầy quà… đi đến đâu cô mua tới đó vì thấy lạ… ít khi cô đi đâu chơi, phải nói đây là lần đầu tiên trong đời…
-“ Mẹ ơi!”…
Thiên Ân gọi khi không thấy mẹ, nỗi lo lắng chợt ập đến… lúc trước có vài lần cô đi làm về không thấy mẹ… mẹ bị xỉu và cô Nga đã đưa mẹ vào bệnh viện… Thiên Ân chạy qua nhà cô Nga… cửa khóa ngoài, cô Nga đi đâu vào giờ này nhỉ… cô đưa tay nhìn đồng hồ… 8h10’…
Thiên Ân chạy đến quán ăn nhanh tìm Bạch Kim, nhưng nhỏ nói không biết, làm cô lo lắng hơn… cô bối rối đứng ngồi không yên… mẹ đi đâu vậy?… cả cô Nga nữa, mẹ không biết hôm nay cô về… hay là đến bệnh viện… mà bệnh viện nào… cô chạy ra cửa… rồi lỡ như mẹ gọi điện về thì sao… làm sao đây… thôi thì… Thiên Ân trở vào lấy túi xách, đến bệnh viện mà mọi lần cô Nga đưa mẹ đến vậy.
Thiên Ân khóa cửa, chạy vội ra ngoài… cô giật mình bởi chiếc xe thắng gấp trước mặt khi cô lao ra đường không nhìn…
-“ Thiên Ân!”…
Thiên Ân quay lại khi có người gọi… Mộc Di từ trong xe bước ra… cô cảm thấy bối rối…
Ngày nào Mộc Di cũng lái xe đến nhà Thiên Ân xem cô về chưa, nhưng hôm nay anh chưa đến thì Bạch Kim đã báo qua điện thoại cho anh, mẹ Thiên Ân đã nhập viện một tuần qua, anh đã đưa bà vào bệnh viện tốt và cũng là chổ quen của nhà anh, chăm sóc cho bà như chăm sóc cho mẹ, chưa đến nhà thì anh thấy Thiên Ân đang lao ra đường, cũng may là anh thắng kịp, anh biết cô đang lo lắng vì hành động đó của cô, anh hỏi… một câu thừa…
-“ Em về rồi à?”…
Câu hỏi của Mộc Di làm Thiên Ân chợt tỉnh… Mộc Di tiếp:
-“ Mẹ đang ở bệnh viện, anh đưa em đi!”…
Rồi Mộc Di kéo tay Thiên Ân lên xe… lái đi… anh lại tiếp:
-“ Bạch Kim vừa báo cho anh biết!”…
Thấy Thiên Ân nhíu mày… Mộc Di đổi cách xưng hô…
-“ Di… Di đến liền, cô Nga đang ở trong đó với mẹ!”
Thiên Ân nghe Mộc Di nói như đã quen thân từ lâu lắm vậy…
-“ Ân đi đâu cả hai tuần nay vậy?”…
Mộc Di hạ giọng hỏi… Thiên Ân không trả lời câu hỏi của Mộc Di, mà cô nói:
-“ Mẹ tôi đau làm sao? Vào bệnh viện từ bao giờ?”
-“ Mẹ nhập viện từ ba ngày nay rồi, bác sĩ nói mẹ bị suy tim nặng cần phải nhập viện theo dõi để làm phẫu thuật!”
Thiên Ân hỏi với sự lo lắng…
-“ Sao mẹ không báo cho tôi biết?”
Mộc Di trả lời.
-“ Mẹ sợ Ân lo thôi!”…
Thiên Ân quay đi…
-“ Làm ơn gọi tôi bằng chị, khi tôi lớn hơn cậu đến… tám tuổi!”
-“ Sao Ân cứ phải nhấn mạnh điều đó…”… Mộc Di lên giọng…
-“ Tình yêu đâu cần…”
Mộc Di không nói nữa khi nhìn thấy Thiên Ân quay lại với sự giận dỗi… không… tức tối thì đúng hơn…
--
Xe quẹo vào cổng bệnh viện… một bệnh viện của giới thượng lưu… xe chạy vào bãi đậu… Thiên Ân mở cửa xe…
“ Cảm ơn!”…
Cô nói nhanh rồi bước đi cũng thật nhanh…
-“ Ân!”… Thiên Ân bỏ lại tiếng gọi của Mộc Di.
-“ Chị Ân… chị…”…
Thiên Ân dừng lại khi bị Mộc Di nắm tay… cô bực mình vụt mạnh tay mình ra khỏi tay Mộc Di… Mộc Di hạ giọng…
-“ Phía bên này, khu A!”…
Thiên Ân thấy Mộc Di bước đi với đôi mắt buồn… vì cô… cô biết… vì cô… cô bước theo sau Mộc Di…
Mộc Di dừng lại trước phòng số 5… đẩy cửa… rồi bước qua một bên nhường đường cho Thiên Ân bước vào… thấy mẹ, Thiên Ân lao nhanh đến giường mẹ nằm.
-“ Mẹ… mẹ …!”
Thiên Ân gọi… bà nằm đấy khẽ mở mắt rồi mỉm cười.
-“ Ngồi đi con!”
Tiếng cô Nga bên cạnh… Thiên Ân quay qua, cô Nga đứng lên nhường chổ cho cô… cô gật đầu chào.
-“ Chào cô, mẹ con bị sao vậy?”
Cô Nga mỉm cười an ủi.
-“ Mẹ con bị suy tim gì đó, cô cũng không hiểu rõ cho lắm, con hỏi Mộc Di đi, nó biết hết đấy!”
Mẹ nói nhỏ…
-“ Mẹ không sao, mẹ chỉ thấy mệt thôi!”
Thiên Ân nắm lấy tay mẹ.
-“ Sao mẹ không báo cho con biết?”
Mẹ chỉ mỉm cười.
-“ Có chuyện gì quan trọng đâu!”
Tiếng cô Nga…
-“ Không sao đâu, bác sĩ nói mẹ con hôm nay khỏe rồi, có lẽ mai mốt làm phẫu thuật!”
Thiên Ân ngẩng lên nhìn cô Nga… cô Nga tiếp:
“ Cô phải về, con ở đây lo cho mẹ nhé!”
Thiên Ân đứng lên, cô Nga nói với mẹ.
-“ Em về nhé chị, ngày mai em vào!”
Mẹ gật đầu… tiếng Mộc Di.
-“ Để con đưa cô về!”
Cô Nga gật đầu… Mộc Di tiếp:
-“ Con đi lấy xe!”
Thiên Ân nhìn Mộc Di… Mộc Di nói với Thiên Ân.
-“ Lát anh… Di… quay lại!”
Thiên Ân chẳng buồn trả lời… Mộc Di đi ra. Cô Nga khều Thiên Ân…
-“ Nè, Ân! Mọi chuyện bệnh tình của mẹ, con hỏi nó đi nhé, nó lo cho mẹ con lắm đấy!”
Rồi cô mỉm cười… Thiên Ân bối rối:
-“ Tại sao cô…”
Cô Nga chặn lời Thiên Ân…
-“ Cô thấy nó rất nhiệt tình!”
-“ Nhưng…”
Cô Nga lại chặn lời Thiên Ân…
-“ Lại chân thành nữa đấy!”
-“ Thôi cô về!” Cô Nga bước ra cửa… Thiên Ân nói với theo…
-“ Nhưng mà…”
Cô Nga như có ý không muốn nghe… Thiên Ân cúi xuống…
-“ Nhưng mà…”… Cô lầm bầm một mình… giọng của mẹ…
-“ Nhưng mà không thể được… vì con là chị nó thì đúng hơn, phải không?”
Thiên Ân bước đến bên mẹ, ngồi xuống nắm tay mẹ… mẹ đưa tay vuốt tóc cô…
-“ Có phải hai tuần qua con đi là vì tránh mặt cậu ta không?”
Thiên Ân gật đầu nhẹ, mẹ tiếp:
-“ Cô Nga nói đúng nó rất nhiệt tình lại chân thành!”
-“ Nhưng mà…”
Thiên Ân ngập ngừng… Mẹ mỉm cười.
-“ Mẹ hiểu… mẹ hiểu con mẹ nghĩ gì!”
-“ Đôi lúc nó làm mẹ thật khó xử!”
Thiên Ân ngạc nhiên.
-“ Mẹ biết sao?”
Mẹ khẽ gật đầu.
-“ Mẹ biết!”
-“ Bạch Kim nói cho mẹ nghe à?”
-“ Nó chỉ nói sơ thôi! Hơn một tháng trước, cậu ta đã đến tiệm… mua rất nhiều trang sức của chúng ta, mới đầu mẹ không để ý, nhưng ngày nào cũng thế, thì mẹ để ý thôi, rồi cậu ta làm quen với mẹ và cô Nga, thấy cậu bé dể thương lại hay giúp mẹ và cô Nga, nên mẹ và cô Nga xem nó như con cháu… rồi nó cứ hỏi về con… mẹ và cô Nga sinh nghi, mẹ hỏi con Bạch Kim thì nó kể chuyện ở quán, nó diễn tả anh chàng đó, và mẹ biết đó là nó… khi con đi chơi mẹ biết con đang khó xử, mẹ cũng muốn con bình tâm khuây khỏa nên mẹ để con đi. Hai tuần qua nó phụ giúp cô Nga lấy hàng rồi bán hàng khi mẹ cảm thấy mệt, một tuần trước nó đưa mẹ vào đây và săn sóc rất tỉ mỉ, nó nói với mẹ và cô Nga không cần phải báo cho con biết, cứ để con đi chơi thoải mái, có nó chăm sóc cho mẹ là được rồi, mẹ ngại quá… mẹ bàn với cô Nga, nhưng thiệt tình chẳng thể từ chối sự nhiệt tình và chân thành của nó… mẹ không muốn con khó xử, mẹ không muốn vì mẹ mà con phải mắc nợ bất cứ ai!”
Thiên Ân lắc đầu nhẹ…
-“ Không sao đâu mẹ, con lớn rồi dĩ nhiên phải biết cách giải quyết, mẹ đừng lo! Mẹ ngủ đi!”
Thiên Ân lên giọng làm vui…
-“ Trễ rồi đấy, mai mốt này mẹ còn phải phẫu thuật nữa mà!”
Thiên Ân đứng dậy kéo chăn đắp cho mẹ… mẹ nói nhỏ:
-“ Hay là chúng ta chuyển viện đi!”
Thiên Ân gật đầu nhẹ.
-“ Để con hỏi bác sĩ đã! Chúc mẹ ngủ ngon!”
Mẹ gật đầu.
-“ Mẹ không muốn thấy con buồn như thế!”
Thiên Ân gật đầu.
-“ Dạ!”
Rồi cô mỉm cười với nụ cười thật tươi bằng tất cả khả năng của mình… mẹ khẽ nhắm mắt… Thiên Ân quay ra… nụ cười tắt trên môi… khi thấy Mộc Di đứng ngay cửa nhìn cô không biết là từ lúc nào… cô bước nhẹ ra ngoài… Mộc Di bước theo sau… cả hai ngồi xuống ghế nơi hành lang… Thiên Ân hỏi nhỏ.
-“ Mẹ tôi bị bệnh ra sao?”
Mộc Di cũng hạ giọng.
-“ Không sao đâu Ân… chị… đừng lo!”
Mộc Di lại phải đổi cách xưng hô…
-“ Mọi chuyện Di đã lo xong hết, chỉ cần chữ ký của Ân nữa thôi!”
Thiên Ân ngẩng nhìn Mộc Di…
-“ Phải phẫu thuật à?”
Mộc Di khẽ gật đầu.
-“ Không nghiêm trọng chứ?”
-“ Không!”
-“ Vậy tôi muốn chuyển viện cho mẹ!”
-“ Bác sĩ ở đây rất tốt!”
Mộc Di vội nói, Thiên Ân điềm tĩnh…
-“ Mẹ tôi cũng rất muốn điều đó!”…
-“ Chuyện viện phí Ân không… chị không cần phải lo!”
Thiên Ân đứng lên…
-“ Tôi đi làm thủ tục chuyển viện!” Thiên Ân nói với sự dứt khoát.
Nghe Thiên Ân nói chuyển viện, Mộc Di cảm thấy lo lắng, anh vội giữ Thiên Ân lại.
-“ Chị à… chị … không! Không được đâu…”
Nhưng Thiên Ân vụt mạnh tay ra khỏi tay anh một cách kiên quyết.
-“ Vô lý!”
Thiên Ân bước đi, Mộc Di đi bên cạnh.
-“ Mọi thủ tục đã làm xong hết rồi, qua bệnh viện khác phải làm lại từ đầu…”
-“ Không cần nói nữa!”
Thiên Ân chặn lời Mộc Di… rồi dừng lại trước cửa phòng với bảng đề… TRƯỞNG KHU A… Thiên Ân đưa tay gõ cửa … Mộc Di chỉ biết im lặng nhìn Thiên Ân.
“ Mời vào!”
Tiếng nói trong phòng vọng ra, Thiên Ân đẩy cửa bước vào… một vị bác sĩ với mái tóc điểm hoa râm, cô cúi chào lịch sự.
-“ Xin lỗi, giờ này còn phiền đến bác sĩ!”
Bác sĩ đưa tay lịch sự.
-“ Không sao, mời cô ngồi!”
Thiên Ân nói:
-“ Cảm ơn!” Rồi ngồi xuống, Thiên Ân thấy ông nhìn Mộc Di với điều gì đó… cô ngẩng nhìn… Mộc Di vội buông tay khi thấy cô nhìn, hình như Mộc Di đang ra hiệu cho ông…
-“ Xin lỗi bác sĩ, cháu là thân nhân của bệnh nhân nằm phòng số 5, cháu yêu cầu xin được chuyển viện!”
Nghe Thiên Ân nói thế, Mộc Di vội lên tiếng:
-“ Không đâu bác sĩ!”
Mộc Di chặn lời Thiên Ân, anh biết mình đang làm cô bực mình. Bác sĩ hỏi:
-“ Bệnh viện chúng tôi đã làm cô không hài lòng về điều gì?”
Thiên Ân lắc đầu.
-“ Dạ không! Là cháu muốn chuyển viện, vậy thôi!”
-“ Vậy cô có biết bệnh tình của mẹ cô ra sao không?”
-“ Cháu nghe nói không sao!”
Bác sĩ chỉ qua Mộc Di.
-“ Cậu ta nói thế à!”
Mộc Di lại ra hiệu cho bác sĩ… ông tiếp:
-“ Nhìn cô có vẻ cương quyết là phải chuyển viện”
-“ Phải!”
Thiên Ân trả lời bằng giọng cương quyết để khẳng định điều bác sĩ nói là đúng…
-“ Vậy tôi xin báo cho cô biết rõ nhé, bệnh tình mẹ cô rất nguy kịch, chậm lắm là chiều mai phải phẫu thuật và nếu như cô tin tưởng vào bệnh viện nào đó khác hơn là bệnh viện của chúng tôi thì cô cứ tự nhiên chuyển viện, vì đó là sự tự do của bệnh nhân, chúng tôi không hoàn toàn chịu trách nhiệm!”
Trái tim Thiên Ân se thắt lại…
-“ Nhưng tại sao… tại sao…”…
Thiên Ân quay qua Mộc Di… Mộc Di cúi xuống vẻ ăn năn, nói nhỏ…
-“ Di không muốn… chị… lo thôi!”
Bác sĩ lên tiếng…
-“ Lòng tốt của cậu đôi lúc làm mọi người khó xử đấy, Di ạ!”
Bác sĩ đứng lên.
-“ Hai cô cậu suy nghĩ rồi quyết định đi nhé!”
Ông bước đến vỗ vai Mộc Di…
-“ Tôi ra ngoài một chút, hai người cứ tự nhiên ở đây, nếu đồng ý thì một tiếng sau ký giấy mổ, chúng tôi còn phải chuẩn bị, hơn nữa phẫu thuật càng sớm càng tốt!”… Bác sĩ đi ra…
Thiên Ân cảm thấy tâm trạng rối bời… mẹ bị bệnh nặng… tại sao…
Mộc Di thấy Thiên Ân lo lắng, liền bước đến… an ủi…
-“ Chị… chị đừng lo mà… bác sĩ lúc nãy là bác sĩ trưởng lại chuyên về khoa tim, ông ta sẽ phẫu thuật cho mẹ, ông ta sẽ làm tốt… tốt lắm!”
Thiên Ân đứng phắt dậy, tự nhiên cô cảm thấy giận, thật giận…
-“ Ai là mẹ của cậu!”
Thiên Ân bước nhanh ra, Mộc Di bước vội theo…
-“ Di xin lỗi mà! Chị giận bỏ đi hai tuần qua chưa đủ sao!”…
“RENG”… Thiên Ân khựng lại, dừng bước khi nghe tiếng chuông gọi cấp cứu… ai vậy?… mẹ… cô chạy nhanh đến khi thấy bác sĩ cùng y tá chạy vào phòng số 5… mẹ cô… cô chạy nhanh đến.
-“ Mẹ… mẹ…”
Y tá giữ Thiên Ân lại…
-“ Bác sĩ đang làm việc!”
-“ Mẹ… mẹ…”…
Thiên Ân nhìn vào trong với sự lo lắng… ông bác sĩ lúc nãy đang kiểm tra cho mẹ…
-“ Chuẩn bị phòng mổ!”…
Bác sĩ nói… họ đặt mẹ lên băng ca với những thứ máy móc gì đó quanh mẹ, đẩy ra ngoài… Thiên Ân gọi với theo…
-“ Mẹ… mẹ…”…
Bác sĩ nói:
-“ Mẹ cô không đợi được nữa, cô ký giấy cho chúng tôi đi!”…
Thiên Ân nghĩ… lúc nãy, mẹ… đâu có sao, nhưng bây giờ… trái tim cô nhói lên đau buốt… ánh sáng trước mắt bỗng tắt… cô chỉ nghe tiếng gọi…
-“ Ân! Thiên Ân!”… Rồi không biết gì nữa…
--
Mộc Di vội bước tới đưa tay đỡ lấy Thiên Ân khi thấy cô ngã xuống… cô được đưa vào phòng hồi sức. Ngồi nhìn Thiên Ân với gương mặt xanh xao, lòng anh rối bời, cảm giác đau xót trong tim hiện hữu, anh cảm thấy sao mình vô dụng thế, anh đưa tay lên, muốn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, nhưng lại buông xuống, có khoảng cách gì đó ngăn anh… hai tuần qua, vì tránh mặt anh, cô đã đi chơi, đi chơi vì bắt buộc thì có gì vui, là lỗi của anh, hai tuần qua cô có ăn ngon không? Ngủ ngon không? Không, anh biết rõ điều đó khi nhìn thấy cô như thế này, nhưng cô cũng đâu biết, anh cũng chẳng ăn ngon, ngủ yên nữa, nếu muốn phạt anh, cô cứ như trước, bắt anh đứng trước mặt cô rồi lên giọng dạy bảo, để chỉ mỗi anh cảm thấy đau lòng, thế thì tốt hơn cho anh đấy, còn hơn bây giờ, để anh nhìn thấy cô tự đày đọa bản thân mình, điều đó còn làm anh đau đớn hơn…
Thiên Ân giật mình mở mắt… ánh sáng trắng đập vào cô… cô giơ tay lên khi thấy chói lòa, khẽ đưa mắt nhìn… tiếng nói của Mộc Di.
-“ Ân tỉnh rồi à?”…
Thiên Ân quay qua … thấy Mộc Di ngồi bên cạnh… cô hỏi vội…
-“ Mẹ tôi? Mẹ tôi sao rồi?”
Mộc Di đáp nhỏ:
-“ Mẹ… mẹ chị đang làm phẫu thuật…”
Thiên Ân ngồi bật dậy, Mộc Di vội hỏi:
-“ Chị đi đâu vậy?”
Thiên Ân đáp gọn:
-“ Đến phòng phẫu thuật!”
Mộc Di ngăn.
-“ Bác sĩ bảo chị phải nghỉ ngơi!”
Thiên Ân lắc đầu, xỏ giày vào chân…
-“ Mặc kệ tôi!”…
Thiên Ân đứng lên, nhưng chợt khụy xuống, Mộc Di vội đỡ…
-“ Để Di đưa chị đi nhé!”
Thiên Ân cảm thấy chân tay rã rời đành đồng ý… Mộc Di đưa Thiên Ân ra cửa… và nói:
-“ Chị bị hạ huyết áp, suy nhược tinh thần, bác sĩ bảo chị cần nghỉ ngơi nhiều!”
Thiên Ân nhìn Mộc Di với ánh mắt… “ Tại cậu đấy…” Mộc Di nói nhỏ.
-“ Lỗi hoàn toàn không phải ở Di đâu!”
Mộc Di dìu Thiên Ân đến trước phòng phẫu thuật… ngồi xuống ghế đợi, Thiên Ân đưa tay nhìn đồng hồ… cho thời gian qua đi…
Một tiếng rồi sao chưa xong vậy… Thiên Ân im lặng nghĩ… bệnh viện về khuya vắng lặng như tờ… chẳng có tiếng gió… cô đưa mắt nhìn ra ngoài qua tấm kính… một vầng trăng to tròn sáng rực trong đêm… bên cạnh là một vì sao sáng… cô ngạc nhiên… sao đêm nay trên trời chỉ có một ngôi sao vậy… nó lại rực sáng bên cạnh mặt trăng… chẳng có sự lấp lánh trong đêm huyền bí nữa… thật buồn tẻ…
Thời gian trôi qua một cách chậm rãi … 30 phút lại trôi qua như hằng thế kỷ… cô nhìn vào phòng mổ, trái tim chợt nhói đau… nếu như mẹ bỏ cô lại… cô sẽ biết sống ra sao… khi cô chỉ còn một mình… cô sẽ ra sao… những giọt nước nóng hổi khẽ rớt xuống bàn tay…
--
Mộc Di thấy bờ vai Thiên Ân khẽ run lên, rồi những giọt nước tròn xoe rớt xuống lòng bàn tay cô, anh không thể kìm lòng, anh cố giữ giọng:
-“ Không sao đâu mà! Không sao đâu mà!”
Thiên Ân nhận được từ Mộc Di sự ấm áp qua giọng nói an ủi cô…
-“ Di nói thật đấy, không sao đâu!”
Cô cúi mặt xuống… bàn tay Mộc Di chạm nhẹ lên tóc… cô không còn kìm chế được nữa… cô buông tất cả cảm xúc được đè nén nãy giờ… gục đầu vào vai Mộc Di bật khóc… cảm thấy mình như đang lênh đênh trên đại dương một mình cô độc…
-“ Không sao đâu! Không sao đâu!”…
Mộc Di đỡ lấy Thiên Ân khi cô dựa vào anh, miệng anh luôn nói lời an ủi… anh vòng tay ôm lấy cô, từ lúc biết cô, hôm nay anh mới thấy sự yếu đuối của cô, trái tim anh đập loạn nhịp theo cảm xúc cùng tiếng nức nở của cô, anh siết mạnh vòng tay… vòng tay vững chắc của một người đàn ông, thầm hứa với cô, rất rất nhiều điều... nhưng anh cũng nghĩ... không biết cô có cho anh làm không... mà thôi...
Thiên Ân ngồi thẳng lại khi đã khóc thỏa lòng… cô đã lấy lại được sự bình tĩnh.
Cửa phòng cấp cứu mở, cô vội đứng lên… ông bác sĩ trưởng khoa với vẻ mặt mệt mỏi nhưng vẫn nở nụ cười bước ra…
“ Chúc mừng cô, bà phải nằm phòng hồi sức, một tiếng sau mới có thể thăm bệnh nhân!”
Thiên Ân gật đầu vui mừng…
-“ Cảm ơn bác sĩ! Cảm ơn bác sĩ!”
Ông quay nhìn Mộc Di…
-“ Cô cảm ơn cậu Di thì đúng hơn!”… Ông mỉm cười với Mộc Di…
-“ Chủ nhật này tôi đến nhà cậu, cậu phải trả ơn cho tôi như lời cậu hứa đấy nhé!”… Rồi ông vỗ vai Mộc Di.
-“ Chào cậu!”
Mộc Di mỉm cười gật đầu.
-“ Dĩ nhiên là cháu nhớ!”
Thiên Ân gật đầu chào bác sĩ, ông bước đi… cô thấy Mộc Di nhìn theo bác sĩ… cô nhìn Mộc Di, đây là lần đầu tiên cô nhìn Mộc Di, cô chợt thấy trái tim mình khẽ rung nhẹ… trước một điều tốt đẹp trái tim cô vẫn rung nhẹ xao xuyến, có thế thôi… nhưng bây giờ trước mặt cô, một tên con trai đẹp toàn diện, gương mặt hình thể, tâm hồn và cả trái tim… thiên thần… trước mặt cô đang đứng đó là thiên thần, bởi thế trái tim cô xao xuyến đó là điều đương nhiên, sao cô cứ khẳng định như thế này… có gì đâu nhỉ… chợt Mộc Di quay lại… ánh mắt hai người chạm nhau… Thiên Ân cảm thấy chút bối rối… hình như Mộc Di và bác sĩ quen thân với nhau… Thiên Ân cúi xuống nói nhỏ:
-“ Cảm ơn Di! Di muốn tôi phải trả ơn Di ra sao?”
Mộc Di lắc đầu nhẹ với ánh mắt chợt buồn…
-“ Là Di tự nguyện… chị… chị không cần nghĩ đến chuyện ơn nghĩa… có lẽ… Di… đã làm xong bổn phận của mình… Di về… chào chị…”
Thiên Ân thấy Mộc Di quay đầu bước đi… cô nhìn theo những bước chân ngập ngừng của Mộc Di… cô biết, Mộc Di đang muốn cô giữ lại… nhưng không hiểu sao cô lại không thể thốt nên lời…
Mộc Di dừng bước quay lại nhìn Thiên Ân… chờ đợi… thật lòng Thiên Ân cũng muốn nói điều gì đó với Mộc Di… nhưng… lại không thể… Đột nhiên, Mộc Di chạy vụt nhanh ra cửa… mất tăm trong bóng đêm… Thiên Ân ngồi phịt xuống ghế… Ôi! Tại sao? … cô lại phải khó xử như thế này…
Mộc Di chạy nhanh ra xe, trái tim anh đau thắt… tại sao em vô tình thế… bao nhiêu đó không đủ để cho em có chút tình cảm nào với anh ư… xem anh như một người bạn, thậm chí là một đứa em trai cũng được, cho anh bên em hết trọn đêm nay, cùng em chăm sóc cho mẹ, em chưa khỏe mà, anh cũng đâu yên tâm để em một mình, em đuổi anh về bằng sự im lặng, nó còn đáng sợ hơn em la rầy anh, anh lại có thêm một lỗi… vì đã sinh ra sau em đúng không? Thiên Ân!...
|
|