|
Tác giả |
Đăng lúc 27-6-2014 19:55:23
|
Xem tất
THIÊN SỨ
Chương III : Đại thiếu gia
Tiểu Bạch mở mắt… cô khẽ bối rối, nhưng không giật mình. Trước mặt cô, nơi ghế bành trong góc phòng… một người con trai ngồi đấy, đôi mắt đang hướng về cô và Angel, nhìn tư thế ngồi ở ghế của tên đấy, có lẽ hắn đã ngồi ở đó từ lâu rồi, cô lặng người đi… đôi mắt của Jay… to tròn màu nâu đen, long lanh trong ánh sáng mờ của đèn ngủ trong phòng khi ngoài trời đã tối. Cô xoay người đỡ Angel nằm xuống giường, Angel trở mình nhưng không mở mắt, cô bước tới khi tên con trai ấy vẫn ngồi yên bất động, hắn là ai nhỉ, có lẽ quen thân với Angel, nếu không sao hắn ngang nhiên ngồi ở phòng ngủ riêng của con gái như thế, qua mái tóc để lòa xòa trước trán, cô vẫn thấy rõ đôi mắt của Jay trên gương mặt của một tên nhóc, dưới ánh sáng màu vàng này… vẻ đẹp của tên nhóc đấy đầy mê hoặc, cuốn hút.
-“ Cô có thể đi nghỉ được rồi!”
Giọng trầm của tên đấy vang lên bên cạnh Tiểu Bạch… cô ngẩng cao đầu, hắn nói thế vậy hắn biết cô là ai, đứng đối diện thật gần với hắn, cô không né tránh cái nhìn từ hắn, đôi mày hắn khẽ nhướng lên, có chút khó chịu trong ánh mắt, hắn đang không bằng lòng khi cô không nghe hiệu lệnh của hắn, cô cảm nhận một luồng hơi lạnh vây lấy thân thể cô… quen quen…
Tiểu Bạch quay đi, bước nhanh rời khỏi phòng ngủ của Angel, cô quay lại đóng cửa… nhìn thấy hắn đang bước đến giường Angel… cái dáng cao gầy… Oh! cô nhớ ra rồi khi có cái nhìn sau lưng hắn… cô khép cửa lại… về phòng.
Tiểu Bạch lấy đồ trong va ly ra, rồi đi tắm… ngâm mình trong nước nóng cô không quên nhìn đồng hồ… 9h tối… cô chưa ăn cơm, sao hôm nay cô ngủ trái giờ giấc, lại ngủ nhiều thế… Tiểu Bạch rời phòng tắm khi thấy đói… thay đồ, cô xõa tóc khi tóc ướt. Cô đi thẳng xuống nhà bếp tìm chị Hoa… không thấy chị Hoa đâu, cô tự tìm thức ăn, rồi đứng ăn tại chổ bên bếp, vì đói. Chị Hoa nấu ăn ngon nhỉ, đang mãi ăn tự nhiên cô cảm thấy có điều gì đó, cô ngẩng lên… bắt gặp cái nhìn khó chịu của hắn, tên con trai có dáng cao gầy. Cô quay đi, xoay lưng ăn nốt miếng còn lại… xong, khi cô đói cô rất dễ ăn, cho gì ăn nấy… thấy hắn lấy nước trong tủ lạnh rồi đi mất, cô đi xúc miệng, rồi đi dạo ngoài sân khi quá no, tính xấu của cô là ăn.
Sân viên đêm xuống lành lạnh, vắng ngắt… mùi hoa hồng làm cho cô không thích, cô thích mùi cỏ cây hòa quyện với đất ẩm, đi loanh quanh cô thấy một chiếc xích đu ở một góc sân, cô bước lại… nhìn… chiếc xích đu bằng gỗ màu vàng óng, cùng giàn dây leo xung quanh có điểm hoa trắng li ti mà cô không biết đó là hoa gì… chiếc xích đu của công chúa đây, có cần phải trang trí như đóng phim không nhỉ? Cô ngồi xuống miễn cưỡng, cô thích xích đu được treo ở cây đa cao trong rừng, những loại xích đu đấy mới có thể đưa cô lên tận những đám mây, cô không ngủ được vì lúc nãy đã ngủ, nhưng Angel thì khác, sao cô ta có thể ngủ đến giờ vẫn chưa dậy nhỉ, có khi cô ta ngủ đến sáng mai không chừng. Tiểu Bạch bắt đầu đong đưa, tựa người vào thành ghế xích đu cô đưa mắt nhìn lên trời… bầu trời hôm nay trong nên cô thấy rõ… rất nhiều sao lấp lánh… cô đưa cánh tay dài ra, như muốn hái một ngôi sao… để làm gì nhỉ…
Tiểu Bạch bật dậy, lao nhanh vào nhà khi cô vừa thoáng thấy một cái bóng xẹt qua… vào đến phòng khách, cô thấy rõ cái bóng đen đấy chạy nhanh lên lầu, theo nghề nghiệp cô hành động… những chuyện thế này thì đối với cô quá quen thuộc đến ăn vào xương tủy… xuất ba chiêu, cô hạ gục người đàn ông to lớn trước mặt… đèn sáng… cô thấy người đàn ông đang nằm dưới đất đấy quen quen…
Tiếng chị Hoa :
-“ Quản gia Trần!’
Tiểu Bạch chợt nhớ ra… ông ta là một trong ba người ở bãi đá bên biển, ông ta đứng dậy, đưa tay ra với nụ cười lịch sự…
-“ Ông Nguyễn giới thiệu người quả là không tồi…”
Tiểu Bạch khẽ nhíu mày khi nghe ông ta dùng chữ “tồi”… vậy ông ta đang nghĩ về mình như thế sao.
-“ Tôi là quản gia Trần, cô là Tiểu Bạch?”
Tiểu Bạch gật đầu khi nghe ông ta hỏi:
-“ Mời ngồi!”
Rồi ông ta bước đến ghế ngồi xuống và mời cô như chủ nhà mời khách… cô ngồi xuống đối diện với ông ta, quản gia Trần, cô không né tránh khi thấy ông ta đang nhìn mình bằng ánh mắt quan sát, ông ta khẽ ngã người tựa lưng vào ghế…
-“ Tôi yên tâm giao tiểu thư Angel cho cô!”
Tiểu Bạch gật đầu nhẹ…
Quản gia Trần tiếp:
-“ Tạm thời cô ở đây, chăm sóc cho tiểu thư Angel, nếu Angel ra ngoài, khỏi khu này, cô báo liền cho tôi!”
Quản gia Trần lấy trong túi ra cái điện thoại, đặt lên bàn, rồi đẩy về phía Tiểu Bạch…
-“ Cũng như có chuyện gì cần báo cáo, cô cứ trực tiếp nói với tôi, đại thiếu gia không thích ai làm phiền…”
Tiểu Bạch có chút ngạc nhiên khi nghe quản gia Trần nói điều đó… cô nghĩ… đại thiếu gia, có phải là tên nhóc lúc nãy không? Sao hắn chưa già mà đã khó tính thế nhỉ? Nhưng ai thèm nói chuyện với hắn mà quản gia Trần phải dặn mình điều đó… cô gật đầu, nghe tiếp:
-“ Cô có yêu cầu gì không?”
Tiểu Bạch lắc đầu nhẹ.
-“ Tạm thời tôi không có yêu cầu gì cả!”
Cô ngẩng nhìn khi thấy chị Hoa đi ra.
-“ Quản gia Trần, đại thiếu gia gọi ông vào phòng làm việc!”
Quản gia Trần gật đầu rồi đứng lên đưa tay ra…
-“ Làm việc vui vẻ!”
Tiểu Bạch gật đầu đưa tay ra đáp lại vì lịch sự… cô thấy ông ta đi vào bên trong qua bức tường lớn có khắc một bức tranh phong cảnh… cô đi lên lầu khi biết tên nhóc đấy ở dưới nhà, trong phòng làm việc gì đó… đi ngang qua phòng Angel, cô ghé vào… Angel ngủ say, nằm ngay ngắn với chăn được đắp tận đến ngực… gương mặt vẫn xanh xao… cô về phòng mình, đi ra ban công đứng… làm việc vui vẻ ư, chắc không rồi, cô ghét nhất là ai nói giọng điệu ra lệnh cho mình, nhưng tên đấy đã dùng ngay từ lần đầu đối diện… hắn nghĩ hắn là chủ của cô chắc, có lẽ hắn đã quen ra lệnh cho mọi người, không thích làm phiền, cô làm phiền hắn lúc nào nhỉ…
Tiểu Bạch thở ra, hắn ra lệnh cho quản gia Trần thử mình sao? Có lẽ hắn không tin tưởng khả năng của mình… phải, đây không là lần đầu, chẳng ai tin tưởng bởi cái vẻ bề ngoài yếu ớt như tiểu thư của cô… lúc trước dù tận mắt nhìn thấy nhưng Jay vẫn không tin là thật… bởi thế, không nên xét đoán một người với cái nhìn bên ngoài… như tên nhóc đó vậy, hắn chắc khoảng bằng tuổi cô, hoặc lớn hơn cô một hai tuổi gì là cùng, gương mặt điển trai của hắn thật bắt mắt, nhưng giọng điệu của hắn thì thật khó chịu, hắn trẻ như vậy mà có người gọi hắn là chủ nhân, vậy hắn không thuộc loại tầm thường… Oh, mà mình để ý đến hắn làm gì nhỉ, việc mình, mình làm… công việc này cô kiếm được khá nhiều tiền, nghĩ đến mai này, cô không còn cảm thấy khó chịu nữa…
--
Sau khi giải quyết xong mọi công việc cấp bách, Vũ lái xe thẳng về biệt thự Hoa Hồng… nơi có người mà anh yêu thương, kể từ lúc anh sơ suất để Angel thấy sự thật, anh cảm thấy bất an và cảm thấy mình thật vô dụng, chẳng có gì mà anh không thể giải quyết, chỉ là vấn đề thời gian, nhưng chuyện tình cảm thì không, anh chẳng phải là người hoàn hảo, mặc dù anh có nhiều kinh nghiệm sống, trải qua ba lần, anh vẫn vấp phải lỗi lầm, anh quyết không có lần thứ tư, để làm gì? Điều đó khiến cho Angel rời xa anh hơn…
“Tại sao?”…
Anh vẫn hỏi như thế, và chẳng ai trả lời cho anh biết… anh cũng chẳng cần phải ai trả lời cho anh biết, anh tự quyết định mọi thứ như thói quen, giờ đây anh nghĩ, sẽ không hành động mọi chuyện theo trái tim nữa, cần phải sáng suốt khi anh không muốn Angel rời xa anh, người con gái mà anh chọn ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh thở nhẹ ra khi chỉ có một mình, anh không muốn bất cứ ai thấy anh yếu đuối, anh đã ép lòng mình không sống thật với trái tim, trách nhiệm quá lớn đè nặng lên vai anh mà anh không được quẳng đi, mà phải gánh vác vì… ai biểu, anh là đại thiếu gia của gia tộc… hình ảnh Angel hiện hữu trong tâm trí… anh khẽ nhíu mày khó chịu cho sai lầm sơ sẩy của mình…
Nữa tháng trước nhìn thấy Angel ủ rủ buông xuôi mọi chuyện, anh mới đưa cô đi đổi gió, anh bận đến chết cũng không có giờ để chết, vậy mà… anh cố đưa Angel đi chơi, nhưng một phút… lại vì công việc anh đã để Angel một mình, trong cái khoảnh khắc tích tắc đấy nó làm lòng anh nhói đau khi thấy Angel tự mình tìm cái chết, Angel không còn nghĩ cho anh nữa, cô dần dần rời xa anh, anh biết rõ điều đó bởi lúc Angel gục mặt vào vai anh khóc, cái cảm giác không như xưa… ấm nồng… chỉ còn lại lời van xin nức nở trong tiếng khóc ấy… Không! Mặc ai cho rằng anh ích kỷ cũng được, anh quyết giữ Angel bên anh, bằng bất cứ giá nào, chẳng có gì sai lầm khi anh giữ gìn người anh yêu thương…
Anh đi thẳng lên lầu, đến phòng của Angel… cánh cửa phòng mở toang… anh khẽ khựng lại, nhưng chỉ vài giây… trước mặt anh… đến hai mỹ nhân đang say giấc nồng, anh bước vào thật nhẹ, ngồi xuống ghế, thinh lặng, chiêm ngưỡng… thiên thần của anh và… một thiên thần khác vừa hạ phàm, lâu rồi anh mới thấy Angel ngủ ngon như thế, dáng điệu của một đứa trẻ đang nằm ngủ ngon bình yên trong lòng mẹ… ồ, không… hai chị em thì có vẻ đúng hơn, nhưng anh đọc được trên gương mặt của Angel là… mẹ… anh nhìn qua… mẹ mới của Angel… một bé nhóc xinh đẹp không thua gì Angel, bé đấy là ai… hình như hôm nay cận vệ của Angel đến… là cô bé ấy ư? Bất giác anh bật cười trên khóe môi, anh luôn biết giữ, và điều khiển cảm xúc của mình, anh đưa mắt mình nhìn… với làn da mềm mại như Angel, nhưng hồng hào, gương mặt nhỏ xinh đẹp với sóng mũi cao, đôi môi anh đào đỏ thắm, cô bé có sức sống hơn hẳn Angel, nhưng sao đối với anh, cô ta cũng chỉ là một cô bé cần sự bảo vệ của người đàn ông, anh ngồi tựa ra ghế, khẽ nhíu mày khi anh vừa so sánh hai người với nhau, anh gặp không biết bao nhiêu là người đẹp, nhưng trong mắt anh chỉ có Angel hiện hữu, vậy mà bây giờ đây, anh đưa mắt nhìn qua Angel…
“Anh đã khiến em đau đớn đến thế sao? Anh tự hỏi, từ trước đến giờ, trong lòng anh chỉ có mỗi em tồn tại, thế thì tại sao em lại đối xử với anh như thế ? Nếu là ai đó, anh sẽ phải bắt họ đền trả với những gì họ làm anh không hài lòng, đau đớn rồi… còn em, anh chỉ có thể đứng nhìn em… mặc em ư, anh không thể, đừng trách anh bất cứ điều gì, nếu em ở địa vị của anh, em sẽ cũng làm thế mà thôi…”
Bất giác Vũ nhìn qua cô bé kia bởi… nụ cười vừa hiện hữu trên gương mặt đấy… cô bé đang mơ một giấc mơ thật đẹp, nhìn nụ cười hạnh phúc đấy thì biết… bởi, người ta nói… khi mỹ nhân cười, nghiêng nước nghiêng thành là vậy… cô bé cười thật dịu dàng, không hé môi, nhưng anh thấy hai lúm đồng tiền nhỏ xinh trên má… anh đưa mắt nhìn xuống… cánh tay dài trắng muốt ôm lấy Angel, vòng tay mong manh có chút yếu đuối khi nhìn vào, nhưng sao anh lại có cảm giác thật ấm áp, anh nhích người thẳng lên, bắt chéo chân, sửa tư thế làm chủ… không… sao anh vừa có ý nghĩ kỳ quặc thế nhỉ… nhưng không bao lâu anh lại ngã người ra ghế, hai tay anh đan vào nhau đặt lên gối… đầy tự tin… không, anh chẳng muốn sống cứng nhắc, anh muốn là anh… của tuổi 26… tuổi đầy nhiệt huyết, làm việc hăng say, yêu cũng hết mình, hờn, giận… thậm chí nhõng nhẽo… anh là đàn ông thì sao, cũng có cảm xúc vậy… nhất là bây giờ đây, từ đáy lòng anh… khao khát vòng tay ấm áp đấy, chưa bao giờ Angel cho anh ngã vào lòng cô ấy, tất cả chỉ có anh… yêu thương Angel, anh muốn Angel làm cho anh những việc mà anh làm cho cô ấy, anh muốn sự bình đẳng giữa hai con người yêu nhau, người ta nói nếu khi yêu, bạn có tình cảm nhiều hơn thì bạn sẽ phải là người thiệt thòi. Trong tình yêu có cả sự tính toán nữa sao?
Vũ khẽ khựng lại, khi thấy cô bé mở mắt… oh, đôi mắt to tròn màu đen… từ đáy lòng cái cảm giác bối rối xuất hiện, đôi mắt của Angel… không, đôi mắt giống Angel nhưng có cái nhìn đầy tự tin, anh ngồi yên, theo thói quen của kẻ bề trên… cô bé bước đến gần anh, mắt không rời, anh cũng chẳng né tránh… nhìn kìa, anh cảm thấy khó chịu bởi anh đọc được từ ánh mắt ấy…
“Ah, một thằng nhóc có đôi mắt đẹp”
“Không biết ai là nhóc đây”
Anh muốn bật ra lời lẽ đó, nhưng anh kìm lại… vẫn thế, cô ta đang chiêm ngưỡng anh một cách tự nhiên, không có sự e thẹn của con gái, rồi tự dưng chẳng biết thế nào, anh lại chấp nhận sự nhìn nhận của cô ta về anh… anh bực bội đứng dậy, dùng giọng điệu ra lệnh…
-“ Cô có thể đi nghỉ được rồi!”
Mắt đối mắt với cái nhìn thật gần… cô ta đang nhìn anh với cái nhìn của kẻ bề trên… ở đây, anh là chủ… là chủ đấy, cô nhóc… cô ta đi ra… anh không biết làm gì nên bước đến giường Angel, khi nghe cánh cửa khép lại anh mới quay nhìn… con nhóc đọc được suy nghĩ của anh…
Sau khi anh đặt Angel ngay ngắn, anh đi nhanh xuống nhà, thì thấy cô bé đang trên lầu đi xuống… cô vừa tắm xong, anh ngửi thấy hơi nước cùng mùi thơm thoang thoảng… anh lùi lại vài bước nép mình vào góc khuất… cô đi ngang qua anh như không hề biết, thế này mà làm cận vệ cho Angel sao, cô đi thẳng xuống bếp, anh bước nhẹ theo… nhìn… oh, xem cô kìa, như một đứa trẻ đang ăn vụn, và còn ăn một cách ngon lành nữa chứ, đôi môi màu đỏ của cô mở hé ra, rồi chúm lại khi nhai thức ăn trong miệng, con gái ăn tự nhiên như thế lần đầu anh thấy, khác hẳn với vẻ bề ngoài của mình, cũng như khác hẳn với Angel… Angel… anh quay đi, tại sao anh lại để ý đến một con nhóc khác nhỉ… anh bực bội quay lại tủ lạnh lấy nước, khi anh cảm thấy nóng… và khát… cái xoay lưng của cô bé khiến anh bất mãn, khó chịu… anh biết với gương mặt và hình thể của anh, nam nhân còn ngưỡng mộ, huống hồ gì nữ nhân, vậy mà… anh không là cái gì trong mắt con nhóc đấy, để anh tự nhiên cảm thấy không như ý, anh bước nhanh ra ngoài, đến phòng làm việc, điện cho quản gia Trần… thử con nhóc… người mà để anh phải bận tâm.
--
Quản gia Trần bước vào phòng làm việc, không quên khóa trái cửa lại… ông thấy đại thiếu gia đứng trước tấm kính lớn nhìn ra ngoài phòng khách, với điều đó, ông biết đại thiếu gia đã thấy những gì khi nãy vừa xảy ra trong phòng khách… ông bước tới thật nhẹ, đại thiếu gia không thích ai nện giày, đại khái đại thiếu gia là người khó chịu nhất mà ông đã hầu hạ bao nhiêu năm qua, chẳng hiểu vì sao cậu ta bất mãn với mọi thứ, mặc dù cậu ta có mọi thứ… đẹp trai, giàu có, gọi gió hô mưa, nhưng những thứ đó không làm thay đổi tính khí thất thường của cậu ta…
-“ Đại thiếu gia!”
Nghe tiếng nói, Vũ bước đến ghế ngồi… anh không có thói quen ở nhà mà ngồi vào ghế ở bàn làm việc, anh thích ngồi ghế bành, cảm giác thoải mái.
Nhưng đối với quản lý Trần và mọi người, dáng điệu ấy chẳng khác nào chủ nhân với kẻ đày tớ, ông chẳng thắc mắc làm gì, bao nhiêu năm qua, ông đã chứng kiến tính khí kỳ quặc của đại thiếu gia đến quen rồi… ông bước tới, giữ khoảng cách cố định…
-“ Đại thiếu gia yên tâm rồi chứ ạ?”
Vũ ngước nhìn quản gia Trần với đôi lông mày khẽ nhướng lên…
-“ Chẳng phải ông vừa mới quyết định sao!?”
Câu nói không hài lòng ở Vũ, quản gia Trần cười xòa cho qua…
-“ Tại tôi nghĩ, không thể tìm người thứ hai như cô Bạch!”
Vẫn tư thế và giọng điệu đó, Vũ tiếp:
-“ Ông già rồi đấy, có ba chiêu, con nhóc đó đã hạ gục ông!”
Quản lý Trần gật đầu…
-“ Phải, tôi già rồi, tôi sẽ đi lấy thông tin của cô bé đấy!”
Quản lý Trần cúi đầu rồi đi nhanh ra, khi ông thấy đại thiếu gia đang thắc mắc về cô bé, chính ông cũng không ngờ, một con bé với tuổi đời như thế, không thể nào hạ ông trong ba chiêu, thật sự ông đã già ư? Không… thân thủ cô bé nhanh đến nỗi… không thể là người thường…
Cánh cửa khép lại sau khi quản lý Trần đi… Vũ đứng lên, bước đến trước tấm kính, hình ảnh lúc này hiện lên, như đoạn phim đã được quay lại và bây giờ được trình chiếu… không thể nào… chính anh cũng không thể tin vào mắt mình, quản gia Trần gần như là đại tướng của anh, vậy mà chỉ trong ba chiêu, con nhóc đó nhanh đến nỗi anh không thể thấy cô ta xuất chiêu ra sao, không thể với tuổi đời của con nhóc đó… thảo nào cô ta nhìn anh như không sợ bất cứ thứ gì, cũng như coi anh không ra gì…
-“ Đáng ghét!”
Vũ buộc miệng, người trong thiên hạ anh ghét rất nhiều, nhưng chưa bao giờ anh thốt ra hai từ ấy, anh bực bội đi ra… vườn dạo, để hít thở không khí trong lành… anh bước từng bước chậm rãi, khi một mình đi dạo, anh cũng có thói quen tự đếm bước chân mình, hình như, anh ngẩng lên… nơi ban công, cô bé đứng đấy… như pho tượng bạch ngọc sáng trong đêm… dịu dàng thanh khiết, và đắt giá… anh nhìn theo hướng mắt cô ta… nhóc ấy đang ngắm sao ư, và chắc nhóc ta cũng thuộc hàng con gái hay mơ mộng lãng mạn… anh nhìn qua phòng Angel, vẫn ánh đèn ngủ màu vàng nhạt, anh cảm thấy chút yên lòng, bước đến xích đu, anh ngồi xuống, đung đưa… Angel rất thích ngồi xích đu thả hồn lên tận trời xanh, nhưng bây giờ mọi thói quen cũ đã thay đổi.
Tiểu Bạch đứng ở ban công nhìn vào trời đêm, cô biết đêm nay mình không ngủ, cô nghĩ đến ngày mai… tương lai… cô sống được là vì điều đó, thời gian đối với cô trôi thật chậm chạp, từ từ khắc vào tim cô những nỗi đau, không ai chia sẻ kể cả Jay… 5 năm rồi hình ảnh Jay sẽ phai mờ khi cô không cho phép mình sống chung với quá khứ, nhất là quá khứ đau thương, phải… không thể quên đi trong một phút, nhưng có thể phai nhạt, cô là thế… nhẫn tâm với chính cả bản thân mình, nhưng cô đâu ngờ rằng, lại một lần nữa, cô lại bắt gặp đôi mắt đấy… ở một tên nhóc kiêu ngạo… ta đây, cứ như hắn là trung tâm của vũ trụ…
Tiểu Bạch đưa mắt xuống chổ góc vườn, nơi có chiếc xích đu… cô thấy, tên nhóc ngồi đấy… lưng tựa vào thành ghế, chân bắt chéo, một tay hắn để lên đùi, còn tay kia thì gác lên thành ghế… mái tóc hắn dài che gần hết khuôn mặt, với cái nhìn hướng hai giờ, cô chỉ thấy được cái mũi cao của hắn, cô đưa mắt nhìn tổng thể từ đầu xuống chân… hắn cao, gầy… nước da trắng và mịn… hắn giống gì nhỉ… một tên con trai đẹp gái… sao hắn lại có đôi mắt của Jay… hay, hắn lại có những thắt nút trong lòng, nỗi buồn từ đáy lòng như Jay, không thể bộc lộ, cô suy nghĩ… thường thì cô hay nghĩ về những con người biết che dấu cảm xúc, bắt mình sống bằng lý trí chứ không bằng con tim, giống cô vậy… đồng bệnh, đồng cảm… cô quay vào, thân mình còn lo chưa xong, bày đặt lo cho thiên hạ, hắn giàu có đầy đủ, là chủ nhân hay đại thiếu gia của ai đó, thì khiến gì cô phải lo chứ, người như cô phải cần phải lo kìa, bán mạng mới xây dựng được ước mơ.
|
|