|
Tác giả |
Đăng lúc 26-6-2014 19:44:17
|
Xem tất
Chương II: Angel.
Sáng, Tiểu Bạch chạy một vòng quanh bãi biển tập thể dục, bãi biển đầy người khi đây là mùa hè, không như ngày ấy… những tiếng cười giòn tan của những đứa trẻ trong một gia đình hạnh phúc, những cặp tình nhân tay trong tay đón nắng mới, những ông bà lão cùng những đứa cháu vui đùa… vui nhỉ… nhưng trong lòng cô sao lại không thấy vui… cô đi ra bãi đá nhỏ, lựa một chổ tốt ngồi ngắm biển… chẳng ai thích đi vào bãi đá gập gềnh này…
Biển màu xanh thẫm… sóng nhẹ, thật đẹp, thật yên bình, gió thổi rì rào bên tai, tung mái tóc dài của cô trong gió… rối bời. Cô đưa tay vén cho gọn và giữ lại, ánh mắt chợt dừng lại trước… khoảng 10m, nơi bãi cát sát mép biển… một người con gái trong cái áo đầm trắng dài phủ gót chân đang bước xuống biển, cái dáng điệu như đi tìm cái chết, cô không coi phim nhiều mà, sao lại có cảm giác đấy nhỉ… nhìn phía sau lưng cô ta với dáng thanh mảnh, chắc là một mỹ nhân, nghĩ thế Tiểu Bạch đứng dậy thản nhiên bước tới, không vội vì cô biết mình sẽ đến kịp lúc, chắc lại tự tử vì tình… ôi, cô chợt ước mình được như cô ta… tự tử vì tình… cô đã không có can đảm đó khi Jay rời xa cô ư? Không… vì cô biết mình không thể chết, làm người có gì khổ lắm đâu, sao con người ta lại tự mình đẩy đưa mình vào bế tắc vậy…
Tiểu Bạch khựng lại, khẽ bất ngờ… khi thấy một bóng người lao nhanh đến thật nhanh… ôm chặt lấy cô ta, là một người con trai… dáng cao gầy… cô lùi lại, quay đầu cất bước khi đã yên chí, sao tên đấy lại nhanh nhẹn thế nhỉ? Hắn xuất hiện cứ như là hắn từ dưới đất chui lên vậy? Cô quay lại nhìn với sự thắc mắc của mình, thì chỉ thấy khuôn mặt của người con gái đang tựa vào vai của người con trai, cô ta thật xinh đẹp, đích thị là một nàng công chúa kiều diễm, mong manh… như vẻ bề ngoài của cô không nhỉ… đôi mắt đen láy của cô ta tuôn hai hàng lệ… khi mỹ nhân khóc làm cả vũ trụ lung lay… cô cảm nhận được điều đó, thế thì chắc hẳn tên con trai đó cũng đau lòng lắm đây, cô quay đi… bước tiếp, và theo thói quen đếm bước chân của mình…
Jay nói cô mạnh mẽ, không như vẻ bên ngoài yếu đuối, khi cả hai bên nhau, có nhiều điều phiền muộn không như ý nhưng chưa bao giờ cô khóc, nhiều lúc Jay còn đùa…
“Khóc đi, để anh có cơ hội dỗ dành!”…
Lúc đó cô chỉ bật cười, sà vào lòng Jay để anh vuốt mái tóc… và cũng đã đùa…
“Chỉ sợ khi em khóc rồi thì anh không thể dỗ dành được nữa!”…
Jay hôn lên mái tóc cô, siết vòng tay thật chặt… phải, khi nhìn thấy Jay rời xa cô, cô đã khóc… như cơn mưa ngày đầu gặp gỡ, và Jay không thể dỗ dành nữa, cảm xúc vẫn còn đó, nhưng bây giờ cô có thể tự chủ… 5 năm qua rồi, cô có thể làm chủ trái tim mình, và quen với việc sống bằng lý trí, cô đã giữ được trái tim mình ngủ yên…
--
Một ngày trôi qua thật bình lặng. Tiểu Bạch kéo cao cái khăn trùm kín đầu vì gió đêm ở biển lồng lộng… giờ này là 10h tối, chẳng ai đi dạo biển cả, chỉ có mình cô… vẫn thế, cô thích đêm… tĩnh lặng, không có gì quấy rầy, làm phiền, chỉ có tiếng gió, tiếng sóng xô bờ, biển vẫn yên bình… Tiểu Bạch lại đếm bước chân của mình. Cô chợt khựng bước khi có tiếng động nhỏ, ngẩng lên, sao mình lại ra bãi đá lúc sáng thế này, dưới ánh sáng của những ngọn đèn nơi khách sạn xa kia đủ để cô thấy… vài người đứng bên bãi đá, mà cũng không cần ánh sáng đấy, cô vẫn thấy rõ trong đêm đen, cũng như nghe được mọi thứ, cô nhìn… vài người đàn ông, trong đó có một người… cái dáng sau lưng này quen quen… dáng cao gầy… lúc sáng.
-“ Đại thiếu gia, Angel tiểu thư đã về nhà an toàn lúc 9h tối!”…
Người đàn ông đứng kế bên nói với cái tên có dáng cao gầy đấy, ông ta trạc khoảng 50…
-“ Chủ nhân, chúng ta xuất phát lúc nữa đêm nay chứ?”…
Tên đàn ông vừa nói trẻ hơn, khoảng 40… chợt cả hai quay nhìn về phía Tiểu Bạch…
Tiểu Bạch không né tránh, họ ngước nhìn cái tên mà họ đang nói chuyện rồi xì xầm ra hiệu gì đó, cô cảm nhận hình như mình đang nghe chuyện không nên nghe, nên cô quay đi khi không muốn rắc rối, lại đếm bước chân của mình.
Về đến khách sạn, Tiểu Bạch không về phòng mà đến thẳng bar-club trong khách sạn… nhạc inh ỏi, những người trẻ tuổi thức đêm chơi đùa, gọi một ly nước cam, thằng phục vụ nhìn cô với đôi mày nhíu lại, đôi lúc cô rất kỳ quặc, nhìn ra sàn nhảy… nam thanh nữ tú thời hiện đại có cuộc sống thật ngông cuồng, dù hiền thục, tử tế đến đâu thì mỗi con người ở thời này đều nổi loạn ít nhất là một lần, thời trẻ mà lại… cô cảm thấy tức cười cho suy nghĩ của mình, một tên nhóc từ xa đi đến… hắn nhìn cô chằm chằm nãy giờ, và cô biết hắn chấm trúng cô cho buổi tối nay của hắn, cô không né tránh… từ lâu rồi, cô không tránh né bất cứ thứ gì, bản thân cô luôn đối diện trực tiếp với mọi vấn đề, mọi tình huống để giải quyết nó, cô không giống với vẻ bề ngoài tuổi 25 của mình…
-“ Chào cô bé!”
Tên đấy lên tiếng…
Tiểu Bạch nhìn… hắn mặc quần jean và áo thun ôm sát khoe thân hình chắc khỏe, tay cầm chai bia, gương mặt chữ điền với mái tóc đinh ba phân, ngũ quan cân đối, dáng vẻ ưa nhìn.
-“ Bé đi một mình ư?”
Hắn bật cười nhẹ, rồi vội:
-“ Sorry!”
Khi đọc được từ ánh mắt Tiểu Bạch:
“Cậu đang hỏi câu thừa”
Tiểu Bạch thấy hắn kéo ghế đối diện ngồi xuống.
-“ Anh ngồi được chứ?”
Hắn xưng hô tự nhiên và hỏi cho có lệ, hắn tiếp:
-“ Ra ngoài kia chơi cho vui!”
Hắn rủ rê…
Tiểu Bạch vẫn yên lặng nhìn hắn… hắn cười nhẹ quay đi, đứng lên…
-“ Xin lỗi, vì đã làm phiền!”
Rồi hắn hòa vào đám đông ở sàn nhảy khi hắn đọc được thông điệp từ mắt Tiểu Bạch, uống cạn ly nước cam, cô rời bar-club.
Vừa ra đến ngoài, đột nhiên Tiểu Bạch bị choáng, không làm chủ được bản thân, cô ngã xuống… trong vòng tay của ai đó… một luồng hơi thật lạnh vây lấy thân thể cô, cô ngẩng nhìn… bắt gặp đôi mắt to tròn màu nâu đen… cô khẽ giật mình đứng thẳng lại thì cũng là lúc cái người đỡ mình buông tay bước đi… thật nhanh… cô nhìn theo… phía sau người ấy… dáng cao gầy… không thể nhầm lẫn khi có hai người đàn ông đi phía sau… họ đi thật nhanh, cô đã quen với mọi việc diễn ra trong tích tắt… nhưng, cô biết rõ… mình vừa nhìn thấy đôi mắt của… Jay… phải, đôi mắt đấy… màu nâu đen, to tròn long lanh, chứa đựng tận sâu trong đáy mắt là những nỗi đau ít ai thấy được.
Tiểu Bạch bước nhanh theo khi ba người vừa quẹo ngả rẽ, nhưng vừa qua khỏi khúc cua, cô không thấy họ đâu cả… đứng trước hành lang dài, chỉ một đường đi thẳng, họ không biết độn thổ thì phải có cánh bay lên… trần, chứ không là bầu trời được khi đây là trong nhà và không có một cái cửa sổ nào. Cô quay đi, về phòng… đứng trong thang máy Tiểu Bạch soi mình trong gương… xanh xao quá, cô đưa tay nhìn đồng hồ… rạng sáng ngày 14 âm lịch… đến giờ rồi, về thôi…
Tiểu Bạch ra sân bay lúc 8h sáng, cô lên máy bay liền, một giờ đồng hồ bay, thêm nữa tiếng để về đến nhà… cô đóng cửa gài then, căn nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố… không ai quấy rầy…
--
Ba ngày sau, Tiểu Bạch xách chiếc valy nhỏ đi làm nhiệm vụ mới… cô làm đủ thứ việc, có những việc nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cô chẳng biết sợ, cái sợ duy nhất của cô là không có tiền và tự do… cô cần tiền, cần rất nhiều tiền để trả cho căn nhà ước mơ… một khu đất rộng, một căn nhà, không là một biệt thự được xây bằng gỗ, trong cánh rừng nhỏ, đất đai đắt quá, cô chỉ có thể trả góp, chủ đất lại tính theo giá thị trường mà lên, bởi thế 10 năm rồi cô cũng chưa thể trả xong, cứ như vay lời cắt cổ… tâm nguyện của mẹ là được ở nơi đó, với khí hậu ấm áp và trong lành…
Lái xe một tiếng rưỡi đồng hồ, nhiệm vụ của cô lần này là để bảo vệ một người… con gái… không dễ khi lương thật hậu hĩnh, nhưng cô thích trong công việc đôi lúc phải có chút thử thách… cô nhìn bảng đồ… Peace Land - Pahang… quẹo ngã ba cuối… nơi đây gần với Thị trấn cổ George, nhưng thật yên tĩnh, không khí thật tốt, trong xanh… con đường nhựa sạch bong mặc dù hai bên đường đều là rừng… đây là khu nghỉ dưỡng tư nhân cao cấp, cô không mua nổi, và cũng chẳng thích vì nơi đây có quá nhiều biệt thự… cô dừng xe lại trước căn số 13… xui hay hên nhỉ, cô không tin dị đoan… bước đến sát cổng rào, cô nhấn chuông, đứng đợi, và đưa mắt quan sát xung quanh… cảm nhận sự bình yên, hít một hơi, cô thấy khỏe khoắn, phấn khởi cho công việc lần này, một người phụ nữ ra mở cổng cho cô… cô gật đầu lịch sự giới thiệu.
-“ Chào chị, tôi là nhân viên của công ty 5.2, tên tôi là Hồ Tiểu Bạch!”
Tiểu Bạch bước vào khi người chị đấy bước qua bên nhường lối.
-“ Quản gia Trần đã cho chúng tôi biết, mời cô vào!”
Tiểu Bạch nghe được cái giọng chị ta khàn khàn, có vẻ như bị cảm… chị ta bước lên trước nói, Tiểu Bạch bước theo sau.
-“ Trong nhà có ba người, tiểu thư, tôi là Hoa, quán xuyến mọi việc trong nhà, và chú Nhất bảo vệ và làm vườn, chắc cô đã đi xa, tạm thời cô về phòng nghỉ, đến bữa trưa tôi sẽ giới thiệu cô với tiểu thư!”
-“ Dạ!”
Tiểu Bạch đáp lịch sự, chị Hoa đưa cô về phòng và không quên chỉ đường đi trong nhà… căn phòng của cô sát bên phòng tiểu thư gì đó, người mà cô phải bảo vệ… đặt hành lý xuống góc phòng, Tiểu Bạch bước ra ban công… đứng đây nhìn ra phía Tây, có những ngọn núi cao hùng vĩ… cô nhìn xuống, một vườn hoa với những bông hoa hồng đỏ thắm… cô đi vào, cởi áo khoác ra, rồi đi ra ngoài, cô phải biết rõ địa hình nơi đây… ngôi biệt thự nhỏ màu xanh da trời với cấu trúc thật đơn giản, dễ thương như ngôi nhà được xây cho em bé… cô nghĩ, thường thì ngôi nhà hay đại diện cho tích cách chủ nhân, vậy người chủ nhân này với tính cách đơn giản, dịu dàng, thanh thoát rồi khi cô cảm nhận được điều đó.
Tiểu Bạch đi vào bếp khi ngửi thấy mùi thơm… món gì nhỉ, thơm nhưng không tài nào cô nhận ra đó là món gì, thấy chị Hoa loay hoay trong bếp một mình, nhà bếp được sơn màu trắng, trông thật sạch sẽ gọn gàng, nội thất hiện đại không như mọi thứ nãy giờ mà cô nhìn thấy ở phòng ngủ, phòng khách… toàn bằng gỗ với thiết kế cổ xưa.
-“ Chị có cần em phụ gì không?”
Tiểu Bạch lên giọng thân mật.
Chị Hoa giật bắn mình làm rơi giá múc trên tay, Tiểu Bạch vội bước đến.
-“ Em xin lỗi!”
Chị Hoa xua tay…
-“ Không có gì! Hồ tiểu thư… có thể ra ngoài… không…”
Chị Hoa ngập ngừng hạ giọng:
-“ Sắp xong rồi, tôi có một tính xấu… khi làm việc không thích ai làm phiền!”
Chị lên giọng câu cuối như ra lệnh, Tiểu Bạch đành gật đầu…
-“ Okay!”
Rồi cô đi ra vườn… gặp người đàn ông tên Nhất, tuổi khoảng 45, và cũng như chị Hoa, khi chú Nhất đang làm việc thì không thích ai làm phiền, nhà này lạ nhỉ, sống chung một nhà mà chẳng ai hòa đồng là sao… ừ mà cô để ý đến làm gì, nhiệm vụ của cô là bảo vệ tiểu thư, cô nên làm tốt nhiệm vụ của mình. Tiểu Bạch lại đi vào nhà… khựng bước, khi cô thấy một cô gái với mái tóc dài xõa đến thắt lưng, nhưng vẫn không che đi bờ vai nhỏ, cô ta mặc cái áo đầm màu trắng phủ gót chân đứng bên cửa sổ… hình ảnh này đẹp nhưng có chút liêu trai, đây chắc là tiểu thư… cô nghĩ mình có làm cô ta giật mình không nhỉ khi cô ta đang thả hồn qua cái cửa sổ, và hồn cô ta chắc đang lơ lửng lên tận bầu trời trong xanh… trời hôm nay thật đẹp, không nắng trong mùa hè mát rượi… gió man mát, Tiểu Bạch ngửi thấy hơi nước trong gió, mưa đâu đó… cô gái vẫn đứng yên bất động cho thời gian qua đi. Bầu trời chuyển dần sang màu xám… rồi đen, nhưng vẫn chưa mưa… cô lại nghĩ mình và cô ta có thói quen giống nhau, đứng hằng giờ bên cửa sổ, nhưng mình lại thường đứng vào buổi tối, thích dõi mắt vào đêm đen, mặc dù mình chẳng biết mình tìm kiếm điều gì ở trong cái đêm đen đặc đó… cô gái khẽ quay lại cũng là lúc tiếng chị Hoa vang lên…
-“ Angel tiểu thư, bữa ăn đã được dọn xong!”
Ánh mắt cả hai chạm nhau khi Tiểu Bạch thấy cô ta không để ý đến lời nói của chị Hoa, Tiểu Bạch nở nụ cười lịch sự gật đầu nhẹ cúi chào…
-“ Cận vệ của tiểu thư!”
Chị Hoa giới thiệu gọn, Tiểu Bạch bước tới…
-“ Chào tiểu thư Angel, tôi tên Hồ Tiểu Bạch!”
Tiểu Bạch nhận lấy một cái gật đầu buồn, không phản ứng gì từ cô gái mang tên Angel, rồi cô ta bước theo chị Hoa qua nhà ăn,Tiểu Bạch bước theo… cô đứng yên một bên khi Angel ngồi vào ghế, công việc của cô thường không dùng cơm với thân chủ…
-“ Cô cũng ngồi đi!”
Angel quay đầu ngước nhìn Tiểu Bạch… với đôi mắt màu đen long lanh… phiền muộn.
-“ Chị Hoa, chị dọn dùm em thêm một phần!”
Nghe thế Tiểu Bạch bước tới ngồi xuống tự nhiên… thật lòng cô thấy đói, cô háu ăn lắm, mỗi lần Jay làm bữa ăn cho cô chậm trễ là cô hét toáng lên như đứa con nít…
-“ Từ giờ trở đi, chị cứ dùng bữa cùng tôi!”
Angel lên giọng như để cả chị Hoa cũng nghe thấy.
Tiểu Bạch gật đầu… cả hai nhìn nhau …
-“ Chúng ta có lẽ bằng tuổi nhau!”
Giọng Angel thật nhẹ như không có hơi vậy, nhìn Angel xanh xao…
-“ Chúng ta cứ xưng hô bằng tên cho thân mật!”
Tiểu Bạch gật đầu đồng ý…
-“ Okay!”
Tiểu Bạch ngẩng nhìn chị Hoa khi chị dọn cho cô một phần.
-“ Cảm ơn chị!”
Rồi cô quay qua Angel…
-“ Mời… bạn!”
Angel khẽ mỉm cười, không hé môi, nụ cười có chút buồn, chút miễn cưỡng…
Tiểu Bạch cúi xuống ăn… Angel… là cô gái hôm đấy bên biển, nhìn cô ta không sức sống, đầy muộn phiền, đầy thắt nút không thể gỡ… một cô gái xinh đẹp nhưng không có hồn, như một con búp bê được trưng trong tủ kính, được bảo vệ như một báu vật ư? Có lẽ thế, nếu không mướn cô làm cận vệ để làm gì, với một người con gái xinh đẹp dịu dàng thì đâu có kẻ thù chứ…
Tiểu Bạch ngẩng nhìn… Angel đang ăn một cách chậm rãi nhẹ nhàng, bàn tay Angel mềm mại trắng muốt, ngón tay thon dài như không phải làm bất cứ một việc gì… cô ta có bệnh ư, thế thì phải mời bác sĩ đến chăm sóc cho cô ta mới đúng chứ… cô ta không bệnh về thể xác, mà là bệnh tâm… nhìn kiểu cách của cô ta, là một tiểu thư con nhà quyền quý thì có gì phải lo nghĩ để mang tâm bệnh nhỉ… tâm bệnh nặng nhất thì chỉ có một nguyên do… tình yêu… thật khó nghĩ… không thể nghĩ ra, tại sao cô ta trở nên như thế… xinh đẹp, giàu có… cứ nhìn ngôi biệt thự này thì biết… không thiếu bất cứ thứ gì… đời là thế… hay cô ta muốn có thứ không thể có… bất tử… Tiểu Bạch khẽ cười với suy nghĩ vớ vẩn của mình… sao cô ta lại ảnh hưởng đến tâm trạng của mình nhỉ? Khi mình đang cảm thấy xót xa cho cô ta…
--
Dùng xong bữa trưa với người khách mới, Angel đi dạo vườn hoa… trời trong xanh trở lại, vậy mà cô cứ nghĩ cơn mưa này lớn lắm đây, cô thích nhìn mưa rơi, nhưng lại không thích mưa vùi dập những cánh hồng mong manh… nó sẽ chết, như cô đang chết… cô muốn chết đi cho xong, một lần… cô cảm thấy sợ thế giới này, sợ người mà cô đã yêu thương, cô không hiểu tại sao mình lại như thế, người ta nói sự thật bao giờ cũng phũ phàng, và cô đã nhận được một sự thật không thể thay đổi, nhưng nó lại làm thay đổi hoàn toàn con người cô… cô giận mình lắm, nhưng không thể kìm chế cũng như thay đổi mọi thành kiến của mình về người mình yêu, mỗi lúc một mình, giờ đây cô chẳng còn nhớ những kỷ niệm gọi là hạnh phúc bên người ấy, cái con người mà cô cứ nghĩ sẽ yêu suốt đời suốt kiếp, thật đáng sợ mọi thứ… buông tay, không thể, cô chỉ biết trốn tránh, để được gì… như hiện nay, bị nhốt lại trong lồng son gác tía, không còn tự do… người cô yêu đang bảo vệ cô ư… cô không cần sự bảo vệ này, cô khiến anh lo lắng, cô biết nếu mất đi người mà mình yêu thương thì đau đớn lắm, cô không còn biết nghĩ cho anh nữa, cô trở nên nhút nhát, chỉ muốn trốn tránh.
Angel thở ra… thật dài … cố gắng tìm những ký ức vui vẻ, nhưng không thể, nó như một chương trình đã xóa mất, không có khả năng phục hồi, giữa anh và cô chỉ càng ngày càng xa cho thời gian qua đi… chịu đựng… trong lòng cô bây giờ chỉ hiện hữu điều đó… giọt nước trong mắt cô lại trào ra từ khóe mi, có lẽ cô không yêu anh hơn bản thân cô, bởi thế cô mới ngại ngùng, sợ hãi sự thật, nhiều lần cô muốn nói lời tha thứ, muốn vòng tay ôm anh thật chặt, cái cảm giác ấy cô không còn cảm nhận được nữa, điều mà cô muốn trả ơn cho anh bây giờ là không muốn dối anh mà thôi…
Tiểu Bạch bước phía sau Angel, dạo vườn hoa… mặc dù đi phía sau, nhưng Tiểu Bạch vẫn cảm nhận được một nỗi đau từ đáy lòng người con gái thanh khiết đó trỗi dậy… bờ vai gầy run nhẹ, tiếng trái tim nức nở nghẹn ngào, cảm nhận này Tiểu Bạch biết, cô hít một hơi thật sâu, không để tâm trạng của người con gái phía trước ảnh hưởng khi cô đang làm việc, Tiểu Bạch theo Angel về phòng…
Vào đến phòng, Angel không đóng cửa… cô ngã lên giường, úp mặt vào gối… toàn thân run rẩy, cô đang khóc, nghẹn ngào…
Tiểu Bạch đứng kế bên… những lúc như thế này, im lặng là tốt nhất… nhìn cô gái thật thương tâm, ai đã nỡ lòng khiến một người con gái thanh khiết đau khổ như thế này nhỉ? Bất chợt Tiểu Bạch ngồi xuống giường bên cạnh Angel… đưa tay vuốt nhẹ lên phiến lưng… nhè nhẹ, đều đều…
Angel không phản kháng, cô cảm nhận từ đôi bàn tay đó sự an ủi của một người chị gái thân thương, Angel với tay nắm chặt lấy tay còn lại của Tiểu Bạch…
Tiểu Bạch ngạc nhiên nhưng cứ để yên, cứ thế còn lại một tay, Tiểu Bạch không rời phiến lưng Angel, như ru Angel vào giấc ngủ…
Thời gian trôi qua, nghe hơi thở đều của Angel khi ngủ say, Tiểu Bạch mới rút ra, thật nhẹ… nhưng không ngờ Angel trở mình… hé đôi mắt đen nhìn rồi chồm tới ngã đầu vào lòng Tiểu Bạch, vòng tay ôm lấy cô, như không muốn cô rời đi… Tiểu Bạch không thể từ chối bởi đôi mắt thật đẹp với làn mi đen cong vút… cô nhích người ngồi hẳn lên giường, để Angel nằm trong vòng tay của cô, nhìn gương mặt hồn nhiên ngủ say như đứa trẻ, tự dưng Tiểu Bạch nhớ mẹ, ngày xưa cô rất thích sà vào lòng mẹ như thế này, để mẹ ru ngủ, còn giờ đây, cô đang làm mẹ… với tuổi tác thật của cô, cô có thể làm mẹ cả chục đứa con, nhưng không… cô vẫn thích mình được ai đó dỗ dành hơn là phải dỗ dành ai đó… cô cảm thấy tức cười, lần này cô làm bảo mẫu thì đúng hơn.
Tiểu Bạch cứ nhìn Angel không rời mắt, nếu Tiểu Bạch có Angel, cô thích Angel làm em gái cô hơn là con… hai chị em, như mọi người, cùng ngủ một chiếc giường, cùng ăn chung cái bánh, chén cơm, cùng đi mua sắm, cùng mặc đồ của nhau… cô thích điều đó, bầu trời đã chuyển dần sang màu tối, nhưng Angel vẫn say giấc nồng, cứ như cả ngàn năm qua không được ngủ, và Tiểu Bạch cũng thiếp đi lúc nào không biết… cô mơ một giấc mơ thật đẹp, bên căn nhà mơ ước, cô cùng cha mẹ và Jay có một cuộc sống không lo âu, muộn phiền… ngày ngày rong chơi tự do, tự tại… có Jay chăm sóc từng li từng tý… Jay chu đáo lắm, cha mẹ cười hạnh phúc khi thấy con gái mình hạnh phúc, và cha mẹ có một chàng rể tốt.
|
|