|
Tác giả |
Đăng lúc 3-8-2014 20:45:55
|
Xem tất
CHƯƠNG XVI
Christine hít một hơi thật sâu, mùi thơm của nhài cùng hương thoang thoảng của cỏ cây phảng phất trong gió thu, cái cảm giác thật dịu dàng, cô ngước nhìn xung quanh… không gian bao la rộng lớn quá, như muốn nuốt lấy rồi nhận chìm cô, chưa từng cảm thấy cô đơn cho bao năm qua, dù cô chỉ có một mình, nhưng giờ đây cái cảm giác trống vắng chợt hiện hữu trong lòng, khiến cô chỉ muốn có một vòng tay dìu cô bước tới mà thôi. Christine nhấc chân, bước những bước chậm rãi, vẫn đưa mắt nhìn quanh, có gì đó như đã từng thấy qua, từng cảm nhận. Cô đi thẳng vào trong, nhưng lại không ghé vào căn phòng khách thật lớn ồn ào náo nhiệt, mà cô thẳng bước vào theo đường hành lang rộng lớn, chỉ có những giá đèn cổ gắn trên tường với ánh sáng màu vàng mờ mờ, có chút gì đó tối tăm cho đêm lễ hội Halloween ư…
Christine khựng lại khi cô thấy một cái bóng đen thoáng qua nơi ngã rẽ hành lang, chẳng hiểu sao cô lại bước nhanh đến… quẹo phải, thì cô thấy cái bóng đấy lại rẻ trái, cô vẫn bước tiếp, gần như là chạy, cô dừng lại. Trước mặt cô, một căn phòng thật lớn với cửa mở rộng như mời chào, cô bước vào… tất cả sao chỉ có những bóng đèn lu mờ tăm tối thế này… Christine đứng giữa phòng, đưa mắt nhìn xung quanh, là một phòng sách… toàn những cổ vật… chủ nhân của tòa nhà này quả là người giàu có… không nên lưu lại đây khi không có người khác…
Jae đứng lặng trước cửa phòng sách, anh nhìn vào… thấy Christine ngẩng cao đầu nhìn xung quanh, có phải ký ức em đang sống dậy, hiện hữu, tìm được điều gì nơi đây không em… có lẽ em không thể nhớ, nhưng anh thì không thể nào quên… nơi đây là nơi chúng ta đã chia cắt, cho cả ngàn năm qua, không được bên nhau, anh nhớ để làm gì, vì anh không thể buông xuống khi chưa được thỏa nguyện, rõ ràng vòng tay em anh chưa có được, bờ môi cùng tình yêu nồng ấm cũng chưa hề cảm nhận lâu nhưng sao anh có thể khẳng định đó là tình yêu, mà không phải là rung động nhất thời, để anh không bao giờ quên, vì sự cứng đầu cứng cổ của mình.
Christine quay ra… khựng bước sững người, trước mặt cô, một người đàn ông mặc áo choàng đen dài đến gót chân, trên đầu là cái nón phủ kín xuống như che đi khuôn mặt.
Christine nghiêng đầu tìm góc nhìn thích hợp chỉ để thấy trên khuôn mặt đấy là một cái mặt nạ màu trắng, cô buộc miệng:
-“ Phantom!”
Jae thinh lặng đứng nhìn người con gái mà bao năm qua anh hằng mong đợi, với cái nhìn chính diện… Christine… em bây giờ khác hẳn ngày ấy, em đã là người thời đại, một người thời đại với công việc bù đầu bù cổ, quên mất việc chăm sóc cho bản thân, gương mặt xanh xao của những người suốt ngày chỉ chúi đầu vào đống giấy tờ, nhốt mình trong phòng lạnh nghiên cứu, không có ánh mặt trời, em có phải là ma đâu, nhưng sao em như con ma thế này, em vất vả giữa đời ư… chưa chắc… bởi ánh nhìn của em mạnh mẽ quá, như cái ngày em mới lớn, sẳn sàng đối đầu với anh trong mọi tình huống. Jae lên tiếng để xóa tan cảm giác ngờ vực của Christine.
-“ Chúng ta chơi trò bói toán nhé!”
Trái tim Christine chợt ngừng đập, trong tích tắc, khiến cho hơi thở cô nghẹn lại… cái giọng nói thật thân quen làm sao, nhưng thoáng chốc cô lấy lại sự bình tĩnh.
-“ Được, dù gì hôm nay cũng là lễ Halloween!”
-“ Vậy chúng ta nói đến công việc trước!”
Christine đưa tay lên.
-“ Công việc của tôi ra sao tôi tự biết, nói về tình cảm!”
Jae hơi sững người, nhưng anh cũng kịp để hòa theo.
-“ Vậy nói về tình cảm, cô có cảm giác đang nhớ đến một người, nhưng lại không biết người đó là ai!”
Christine bật cười… cười lớn chỉ là che đi cái cảm xúc run rẩy trong đáy lòng mình:
-“ Rồi, đến lượt tôi!”
Cô chặn lời liền, bước đến trong tiếng nói chậm rãi như để khẳng định rằng mình đang tự tin và bình tĩnh nhất:
-“ Còn ông đang cưa cẩm một người thuộc diện cứng nhắc không đáng để ông bận tâm!”
Vừa dứt lời thì cũng là lúc Christine đứng trước mặt người đàn ông mà cô đã gọi là Phantom chỉ vì cách ăn mặc hóa trang của anh ta là nhân vật Phantom, cô ngước khuôn mặt xinh xắn của mình, trao đi ánh mắt kiên định rằng:
“ Ta đây không phải là thứ để đó đùa đâu nhé!”
Jae không rời mắt, hiện tại anh chỉ muốn lao đến ôm chầm lấy cái dáng mong manh có khuôn mặt tuyệt đẹp… là anh gợi cho cô nhớ về những kỷ niệm hay là cô đang gợi cho anh, là cô… trước mọi tình huống bao giờ cô cũng là người làm chủ, trước cô, anh cảm thấy mình yếu đuối đầy tội lỗi như ngàn năm qua mà anh vẫn lưu giữ trong lòng mình.
Christine khẽ bối rối, nữa bên mặt còn lại không bị che đi cũng đủ để cô nhận thấy… người đàn ông tuyệt mỹ, làn da trắng mịn màng, cùng đôi môi đỏ thắm, ánh mắt thật sâu với hàng mi cong màu đen. Từ tiềm thức cô, có gì đó đang như báo hiệu… gương mặt này cô đã từng thấy, và hiện tại… cô chỉ muốn đưa tay lên, tháo bỏ cái mặt nạ đó, dù nó chỉ có một nữa bên mặt… không, cô chợt nhớ nên cô quay đi, đồng thời cô tiến bước đưa chân lên trước, chọn một điểm xuống nhất định, đặt gót giày đúng vào mũi giày của người đàn ông đó… dậm xuống thật mạnh, rồi cô bước đi thản nhiên như chưa từng xảy ra chuyện gì…
-“ Ah…”
Jae la lên… vì đau, vì bất ngờ… quay nhìn, cái dáng mong manh với cái đầu ngẩng lên, chỉ nhìn thấy phía sau, nhưng anh cũng biết cái mặt xinh xắn đấy đang kiêu hãnh đến như thế nào… anh quay đi nhìn xuống chân mình, lầm bầm…
-“ Christine đáng ghét, đừng nghĩ anh bất tử thì không biết đau!”
Christine đi ra sảnh chính, hòa mình vào đám người trong phòng khách rộng lớn, cô bật cười một mình bước đến bàn rượu, chọn một ly, cầm lên đưa lên miệng nhấp môi… muốn trêu ghẹo tôi ư, còn lâu à… cô chợt thở ra… trêu ghẹo… biết bao gã đàn ông thấy cô cũng đều giở đủ trò trêu ghẹo để được làm quen, nhưng sao cô chẳng có ý gì phản kháng, lúc nào cũng lạnh nhạt như vô tình không thèm đếm xỉa, còn tên đó… tại sao cô lại đáp trả một cách trẻ con thế này, cô năm nay đã là 27, có phải thiếu nữ 17 đâu, nhưng cử chỉ hành động vừa rồi của cô chẳng khác nào mấy con nhóc choai choai, cứng đầu khó dạy bảo…
Christine bước đi chậm rãi, đưa mắt tìm kiếm Léandre… suy nghĩ vớ vẩn, về tên đàn ông vừa gặp… hắn ta chắc lớn hơn cô vài tuổi là cùng. Hắn là ai trong bữa tiệc này, có bao giờ hắn là chủ nhân nơi đây không, cô ngước nhìn cái đèn chùm to lớn rực rỡ trên đầu mình… những hạt pha lê lấp lánh lung linh có màu vàng trông thật rực rỡ, đẹp tuyệt, hình như có tiếng động, hình như nó kêu lenh kenh… cô bước đi, tìm tiếng động đó, để cô đụng trúng phải Léandre.
Léandre vừa thấy Christine thì cũng là lúc cô đụng phải anh cho việc cô đang ngắm nhìn gì đó trên trần, anh nhìn theo đồng thời đưa tay đỡ lấy cô, thì ra cô đang ngắm đèn chùm, có gì cho cô ngắm nhỉ, anh lên giọng:
-“ Em không sao chứ?”
Christine lắc đầu cô vội lấy khăn giấy trong xách tay ra để lau cánh tay mình khi rượu trong ly bị đổ ra tay cô bởi cái đụng chạm.
-“ Không sao!”
-“ Em đi đâu nãy giờ vậy?
-“ Đi tham quan!”
Christine ngẩng lên.
-“ Ở đây chẳng có gì chơi cả, chán…”
-“ Không được đòi về, em đã hứa, để anh giới thiệu bạn của anh cho em!”
Léandre chặn lời liền khi biết Christine tính nói tiếp gì.
Christine đành gật đầu, bước đi bên Léandre khi anh tự ý nắm tay cô choàng tay anh như cặp tình nhân.
Christine bước chậm lại khi thấy phía trước mặt mình, người đàn ông “Phantom” đang đứng một mình, anh ta đang nhìn về cô, như đang đứng đợi cô khiến cô có chút bối rối, lại tiếng nói nhỏ bên tai của Léandre làm cô không giữ được bình tĩnh hơn…
-“ Bạn mới quen của anh đấy, Jaerik, anh ta là chủ nhân của buổi tiệc này, anh nên giới thiệu về em như thế nào nhỉ?”
Tự dưng mỗi bước chân của Christine dậm xuống, bước đến phía trước mặt như là từng nhịp trống gõ mạnh nơi trái tim cô… cái cảm giác… là cái cảm giác mà cô không bao giờ có khi đối diện với bất cứ một người đàn ông nào, giờ đây nó chợt xuất hiện, lạ lẫm để cô không biết ứng phó ra sao…
Jae đón nhận, không như ngày xa xưa kia nữa, bởi anh biết rõ, người em yêu luôn là anh, chỉ mình anh duy nhất… nhưng dù gì cũng không thể phủ nhận, em bên nó khiến anh chỉ thấy hai từ “xứng đôi”… hình như chúng ta chưa từng được tay trong tay như thế này bao giờ… anh muốn, hiện tại anh rất muốn điều đấy.
Léandre dừng lại, anh đưa tay ra, lịch sự:
-“ Chào anh Jaerik!”
Christine nghe được sự thân mật của Léandre, cùng tiếng đáp lại:
-“ Chào Léandre!”
Cái thanh âm thật ấm, thật nhẹ, thật sâu lắng…
-“ Christine, em gái của tôi!”
Jae bật cười nhẹ khi không thể ngờ Léandre lại giới thiệu như thế.
Không hiểu sao Christine cảm thấy chút bực bội khi nghe lời giới thiệu mà đáng lý ra sẽ làm cho cô hài lòng nhất, nhưng không, cô chỉ cảm thấy sự không hài lòng của mình vì cái giọng cười đó… một giọng cười khiến người ta thích thú ngồ ngộ, như muốn hòa cùng một cảm giác… không, cô chẳng có cái cảm giác gì cả ngoài sự bực bội.
Jae đưa tay ra chờ đợi…
Christine nhất quyết không đưa tay mình ra để đáp lại cái cử chỉ lịch lãm của một quý ông trao cho quý cô… hắn muốn chạm vào mình ư?
Léandre cảm thấy chút ngượng khi cô em gái ngang hông đột nhiên trở chứng không thèm biết thế nào là lịch sự trước người bạn đầy phong cách lịch lãm là Jaerik… anh khẽ khựng lại, mọi thứ trong cái tâm trí của mình khi chợt nhận ra… Jaerik… được đọc là Jae… Erik… anh quay nhìn, chỉ thấy hai con người đấy đang nhìn nhau, mắt chạm mắt… như cuốn vào nhau, nụ cười nhẹ trên môi cùng những ý nghĩ tinh nghich như bọn trẻ thường ngông nghênh nhìn nhau, không vì tỏ ra tự đắc, coi thường người trước mặt, mà là vì… ta đã phải lòng nhau, chỉ là vì bản tính cứng đầu mà không chịu thừa nhận… ai anh không biết, chứ Christine thì anh quá biết rõ, cô rất cứng đầu, đầu cô rất cứng, nếu không sao cái tai nạn đó cô lại có thể sống được…
Dưới ánh sáng màu vàng rực rỡ, cả không gian như chìm vào sự tĩnh lặng, tận sâu trong ký ức mọi thứ được gọi là kỷ niệm ùa về, khi hai tâm hồn đơn điệu đang tìm thấy nhau… trong bóng tối, tất cả cảm xúc đều có thể hiện hữu, chỉ là không được rõ ràng, để một lần nữa cùng tìm ra lời giải đáp.
--
Paris, ngày 4 – 11 – 2013
Dinh thự Auror.
Jae lặng thinh ngồi trong phòng nhìn ra ngoài qua cái sân viên, hình ảnh những ngày tháng trước cứ như một đoạn phim, để nó cứ tua đi tua lại trong đầu, không thể xóa đi những kỷ niệm đã chôn sâu nơi tận cùng ký ức, anh muốn nói với Christine thật nhiều cho cái đêm gặp gặp gỡ vừa rồi, lại chọn ngày đấy… 31-10, như ngày nào chúng ta từng lại gặp nhau, để một lần nữa giữ được em, bằng đôi tay yếu đuối, có lẽ anh đã dùng cái thời gian mà anh có được lâu quá, để em lại một lần nữa mất đi tất cả không nhớ đến anh, như muôn thưở em vẫn trốn tránh ư… vì gì… chẳng bao giờ anh muốn dùng cái đầu óc thông minh này để mà lý giải, anh muốn kể cho em nghe cái khoảng thời mà chúng ta xa cách, chỉ có nỗi đau, sự thương nhớ, để em nghe xong, em có thể mở rộng vòng tay, ôm chặt lấy anh, để cho anh biết đã đến lúc anh được quyền nghỉ ngơi… Paradis anh lại có trong tay, bằng tất cả sức lực của mình, đã tự nói với lòng sẽ dành Thiên đàng đấy cho em, mình em duy nhất.
Đáng lý ra anh phải chờ thêm một thời gian khi hiện tại nơi ấy chưa có mái nhà ấm cúng, làm sao anh có thể đón em về, nhưng anh không thể chờ nữa, có cái gọi là định mệnh đấy em ạ, định mệnh này anh đã biết chấp nhận và hài lòng khi nó luôn bên anh, thế thì từ giờ trở đi, anh sẽ làm theo, với những gì mà ta có thể gọi là: “Mọi sự sắp đặt của Chúa…” kể cả cái thân thể bất tử này của anh, số phần anh là thế, sống đời chỉ để tìm lấy một tình yêu chân thành, ai đã khiến cho chúng ta phải rời xa nhau, dù không là mãi mãi, anh chẳng khẳng định nữa, chỉ biết nên trân trọng những gì được gọi là định mệnh dành cho hai ta mà thôi em nhé…
Jae đứng dậy, anh đi thay đồ, đứng trước tấm gương lớn anh soi mình… sao như thế này cũng không thể khiến em yêu thương nhỉ… anh bật cười quay đi, bước trên hành lang rộng, ra sân viên… anh đến với em đây, Christine… đừng làm anh nản lòng nữa nhé, đừng chạy trốn anh, bởi anh không bao giờ, không bao giờ muốn ép buộc em bất cứ điều gì.
--
Công ty PG.
Christine vươn vai ngả người ra ghế, cô thở ra nhẹ nhõm, bản dự án cuối cùng cô đã hoàn tất, như nói trước với sếp cô sẽ nghỉ phép đúng hai tháng, để đi chơi… đi đâu thì chưa biết, cô dối với sếp như thế, nhưng cô cũng sẽ đi, mà cũng chưa biết là đi đâu, từ sau hôm đấy, ba ngày trôi qua, trong mỗi giờ mỗi phút trong tâm trí cô đều hiện hữu cái gương mặt sáng bắt mắt đấy, thông thường mỗi đêm cô đều mơ và nghĩ đến những điều kỳ lạ mà cô có được sau tai nạn dù là hình ảnh mơ hồ, nhưng bây giờ mọi thứ đó tạm xếp qua một bên, để cô suốt ngày chỉ nhớ đến cái hình ảnh đẹp tuyệt đó… gã đàn ông đáng ghét, làm sao hắn có thể mê hoặc được cô nhỉ, rõ ràng khi cô ra về, có ai cần hắn đưa ra tận xe đâu, có ai mướn hắn gởi lời chào tạm biệt đâu, và cái quan trọng nhất là có ai muốn hắn phải gỡ cái mặt nạ ra đâu, rõ ràng suốt buổi tiệc, cô đều tỏ vẻ mất lịch sự với hắn, đến mức chính cô còn cảm thấy quá đáng, thế thì hắn bận tâm tới cô làm gì, vì cô đi cùng Léandre à, Léandre lại giới thiệu cô là em gái nên hắn mới lịch sự nhường nhịn, nhã nhặn với cô sao… không biết…
Christine lùa tay vào tóc, gục xuống bàn… cái khoảnh khắc hắn gỡ cái mặt nạ ra khỏi mặt hắn, khiến cô không thể quên, nó như đoạn phim quay chậm thật ấn tượng như có luôn cả nhạc nền, tất cả mọi thứ là do cô tưởng tượng… phải… bởi thế chắc cô bỏ cái công việc nghiên cứu đi để làm nhà văn thì tốt hơn… nhưng cái mà khiến cô không thể rời mắt vào phút giây đó chính là đôi mắt hắn, một đôi mắt có ánh nhìn thật sâu lắng, tha thiết, cùng sự yêu thương trao cho cô… trao cho cô… không, cô có quyền từ chối, nhưng con tim cô lại không muốn từ chối.
Christine đứng bật đậy, cô lùa tay vào mái tóc mình, cho gọn lại hay rối lên cô cũng chẳng thèm biết… hắn quyến rũ cô như thế đó à, rõ ràng mình không có cảm xúc, cô bước đi rời khỏi văn phòng của mình với tập hồ sơ báo cáo kết luận trong tay, tiến thẳng phòng giám đốc Pierre, là cô có thể từ chối mọi thứ, cô cứ lập đi lập lại cho chính mình biết, chính mình nghe, chỉ để giữ lòng… cho gì… cho gì đó mà đám đồng nghiệp từng đùa… cho tình muôn thuở… biết… kể cả cái công việc này, cô muốn nghỉ ngơi.
--
Christine đưa tay lên gõ cửa chỉ để nhận lấy tiếng đáp lại:
-“ Vào đi!”
Christine mạnh dạn đẩy cửa bước vào khi chủ nhân của căn phòng lớn nhất công ty này cho phép, căn phòng của giám đốc Pierre, nhưng cô chợt khựng bước khi thấy… Jaerik đang ngồi nơi bàn tiếp khách cùng giám đốc Pierre, cô cố gắng thản nhiên bước tới, hạ giọng:
-“ Giám đốc, công việc đã xong!”
Giám đốc Pierre lịch sự đứng lên, cùng với Jaerik.
-“ Tôi định cho người gọi cô qua đây, mời cô ngồi!”
Christine gật đầu chào bối rối ngồi xuống, gì chứ đây là công ty, và cái người đàn ông mà cứ lãng vãng trong đầu cô kia có khi là khách hàng, nên cô phải giữ lịch sự, không thể đối đãi như đêm lễ hội.
Cả ba ngồi xuống, giám đốc Pierre lên tiếng giới thiệu:
-“ Đây là ngài Jaerik, là khách hàng của chúng ta!”
Rồi giám đốc quay qua Christine:
-“ Đây là tiến sĩ Dawkins, Christien Dawkins, cô ấy sẽ phụ trách vụ việc của cậu!”
Giám đốc Pierre đứng lên:
-“ Hai người tự nhiên trao đổi nhé. Tôi ra ngoài có tí việc!”
Rồi thật nhanh giám đốc Pierre đi mất.
Christine khẽ bất ngờ khi không hiểu mọi việc nhưng cô biết chắc cô sẽ không được nghỉ phép rồi. Cô đưa mắt nhìn… gã đàn ông mà hôm nay không có gì để mà phải che dấu, trông thật lịch lãm bắt mắt, với khuôn mặt sáng, mái tóc chải cao ép gọn để lộ vầng trán chỉ có sự bướng bỉnh, ánh mắt sâu lắng từ lúc đầu tiên gặp nhau không còn, giờ đây chỉ thấy ánh mắt đấy đầy sự tự tin với vẻ từng trải như nắm bắt mọi ý nghĩ của người đối diện, sóng mũi thẳng, đôi môi màu đỏ thắm khiến cô có chút ganh tị, cô đáp trả không thẹn thùng, cũng đầy sự tự tin trao đi mọi ý nghĩ không hài lòng, mặc kệ mọi thứ.
Jae đón nhận cái gương mặt của người con gái như thiếu nữ trước mặt, cái nhìn kênh kiệu, đầy sự thách đố trong đôi mắt màu nâu ấm áp, cái mũi thon gọn hỉnh lên, cùng đôi môi như ngàn năm không thay đổi, trái cerise ươn ướt mà lúc nào anh cũng muốm chạm vào, thưởng thức bằng đôi môi mình, hình như chúng ta chưa từng có nụ hôn say đắm, anh bật cười nhẹ… em không sao nhưng anh đang thẹn bởi lòng mình, sao anh lại giữ cho cái con nhóc đáng ghét kia mọi thứ chứ… nghĩ thế Jae chồm người tới, thật nhanh…
Christine bất ngờ khi thấy gã đàn ông đó đột nhiên lao tới như muốn chiếm hữu, xâm phạm cô mà không thèm giữ ý tứ, cô ngã người ra ghế… bất động, nhận lấy cái gương mặt sáng đấy, cô thấy trên đó hiện hữu nụ cười tinh nghịch, nhận lấy hơi thở bên má, nhận lấy ánh mắt chạm nhau, trái tim cô vội vã đập dồn dập, dồn dập khiến như nó đang muốn thoát ra khỏi lồng ngực của cô…
Jae dừng lại, với cái khoảng cách thật gần, để anh cảm nhận mọi thứ, hơi thở của em, ánh mắt của em, đôi môi của em… tất cả đang ngước lên như nghênh đón anh… khiến anh cảm thấy thích thú, đừng thách thức anh nữa nhé, anh sẽ không giữ lại gì nữa đâu, cho mọi thứ trong cái thời đại quá hiện đại này.
Jae đưa tay lên, khẽ chạm vào mái tóc… rồi khẽ lên tiếng:
-“ Trên tóc cô có con gì đó!”
Christine vội rụt người lại, không vì cô sợ con gì đó trên tóc cô, nhưng cô cảm nhận cái thanh âm ngọt ngào đang rót vào tai cô như thì thầm, cùng hơi thở gấp gáp khiến cô chỉ như hòa theo, khi được dẫn dắt…
Jae ngồi thẳng lại, anh mỉm cười lên giọng:
-“ Chúng ta bàn công việc nhé! Hiện tại tôi đang xin giấy phép xây dựng ở một khu đất, nhưng bên xây dựng không chịu cấp phép cho tôi, họ đòi tôi giấy kiểm định vì khu đất đó thuộc khu cần phải lưu giữ!”
Christine nhíu mày, cô nghe tiếp:
-“ Họ tin vào những lời đồn thổi, rằng khu đất đó có kho báu, và họ giới thiệu tôi qua công ty của cô, giám đốc Pierre nói rằng cô rất chuyên nghiệp, nếu được đúng 8h ngày mai tôi đến đón cô, chúng ta tiến hành việc kiểm định liền, vì tôi cần phải xây trong vòng tháng này, không thể chậm hơn!”
Christine bình thản khi hiểu ra sự việc, cô hạ giọng thật lịch sự từ chối:
-“ Hiện tại công ty còn có những nhân viên như tôi, và cũng rất chuyên nghiệp, tôi sẽ giới thiệu người khác cho ông, vì hiện tại tôi đã nghỉ phép!”
Jae ngã người ra ghế, anh có chút bực bội khi không như ý.
-“ Các người coi tôi là gì mà đá tôi qua lại như thế, tôi đến đây để ký hợp đồng thuê các người làm việc, chứ không phải đi xin xỏ các người!”
Christine tròn mắt.
-“ Thì tôi có nói rằng ông đi xin đâu!”
Jae đứng lên.
-“ Tôi không cần biết, ngày mai tôi đến đón cô, ở đây hay ở nhà, cô nói đi!”
Christine cũng đứng lên theo, cô ngẩng nhìn… dõng dạc:
-“ Anh là ai mà dám ra lệnh cho tôi, cái giọng anh đầy sự ra lệnh… anh nên nhớ tôi không phải là nhân viên của anh đâu nhé…”
Jae nhận luôn cái ánh mắt không hài lòng của Christine, anh thinh lặng đáp lại chỉ bằng ánh mắt…
“ Christine đáng ghét, em không muốn tìm lại kỷ niệm của hai ta sao, nghỉ phép, em mượn cớ chạy trốn nữa chứ gì, suốt cuộc đời dài đằng đẵng này em cứ phải chạy trốn anh à… có phải em thấy anh đau đớn mới đến bên anh không…”
Christine khẽ lùi lại quay đi, tự dưng trái tim cô nhói lên đau thắt khi cô thấy đôi mắt đấy chợt long lanh bởi nước… cô hạ giọng:
-“ Để tôi suy nghĩ!”
Jae quay đi:
-“ Không cần, xin lỗi vì những lời xúc phạm!”
Rồi anh bước nhanh ra khỏi phòng.
Christine quay nhìn theo, chỉ thấy cái dáng thanh mảnh đó như lao đi thật nhanh, bất chợt cô té xuống, cô đưa tay ôm lấy đầu, mắt cô hoa lên, nhưng không làm phai mờ cái hình ảnh trong ký ức, trái lại nó hiện hữu thật rõ ràng, bất giác cô gọi lớn:
-“ Jae…”
Jae bước nhanh trên hành lang… em không thích, đã từng hứa không bao giờ ép buộc em với bất cứ điều gì, em lại một lần nữa quên đi mọi thứ, một lần nữa từ chối chân tình của anh, tự hỏi lòng, bao nhiêu điều anh làm cho em đều không được em xem trọng, em đang nghĩ gì nữa, chẳng phải từng hứa chờ đợi anh, anh đã về rồi, nhưng em không thèm chờ nữa, sao cũng chỉ là… anh không bao giờ quan trọng nhất đối với em mà thôi…
Jae đưa hai tay lên bịt hai tai… đừng gọi anh nữa… anh đã nghe quá nhiều rồi, trong từng giấc ngủ của em, để anh suốt đêm đứng bên em, nhìn em say giấc nồng, bảo vệ em, nhưng thế thì sao, trời sáng khi em mở mắt ra, em lại quên đi anh, điều đó khiến cho anh phải suy nghĩ mãi, tìm cớ để xuất hiện trước em, biết thế anh cứ mãi là bóng ma, trong đêm tối, trong ký ức đã ngủ vùi của em, còn hơn… là nhận lấy mọi sự từ chối nơi em…
Jae bước ra xe, anh cho xe lao vào con đường rộng lớn trước mặt, đại lộ thênh thang chỉ mình anh bước, đường đến Thiên đường rộng mở cũng chỉ có bước chân anh, sao mọi thứ vẫn như ngàn năm qua không thể thay đổi, không như ý anh muốn thế này?
Jae thở ra… thật dài, như cái khoảng thời gian dài đau khổ, ngày ấy khi cha đem anh đi… về nhà, một căn nhà địa ngục, anh đã phải lặng câm nhận lấy roi đòn khi không nghe lời như muôn thuở, khép chặt môi anh không muốn bật ra một tiếng oán than nào, chỉ để giữ lại cái kho báu của anh, là em… anh biết chỉ cần ngày nào anh không nói, tính mạng em sẽ được an toàn, để chỉ mình anh gánh lấy sự đau thương của thể xác, của cả tâm hồn cho những lúc anh nằm gục với hơi thở dần tàn giữa cơn đói và khát, trong những ngày tuyết rơi, hứng lấy sự lạnh giá.
Anh đang ở trong cái địa ngục tối tăm chịu hình phạt của cái địa ngục đấy, là lỗi của anh ngày trước tại vì mình quá xấu xa và tàn nhẫn, anh không cho phép mình buông xuôi mọi thứ, chỉ vì lời hứa sẽ trở về với em… cái thời gian đó quá dài, để đến khi được giải thoát, trở về thì chẳng còn em nữa, em không biết lúc đó anh đau đớn đến thế nào đâu… Christine đáng ghét… anh chỉ muốn thốt lên những lời nói hờn dỗi, sao em lại bắt anh mạnh mẽ trong mọi thứ, trừ cái tình yêu ra, em lại bắt anh phải yếu đuối trước em thế này… em bảo suy nghĩ… ừh, thì em cứ việc suy nghĩ… từ chối anh… như muôn thưở, anh đã quen rồi, vậy mà anh vẫn thấy đau lắm… trái tim anh se thắt lên từng cơn, hơi thở nghẹn lại, như chết… anh không thể chết… không thể chết, cũng như không thể ngừng yêu em, không thể không đau đớn khi bị em… lại từ chối…
|
|