|
Chap 23
- Em đi đâu vậy – GD ngạc nhiên nhìn Sandy trong bộ quần áo ngắn cũn cỡn, hở hang như hôm trước.
- Trả nợ- Sandy đáp cục ngủn.
- Trả nợ?Trả nợ gì? Mà sao lại mặc đồ như vậy chứ - GD kéo tay Sandy lại, chân anh dù đã tháo bột rồi nhưng vẫn chưa có thể đi lại nhanh nhẹn đc.
- ở nhà đi, em đi rồi sớm về thôi – Sandy quay qua mĩm cười.
- Ko đc, em ko nói rõ ràng anh ko cho em đi đâu cả - GD kéo Sandy lại, để cô ngồi lên chân mình.
- Này cái chân anh còn chưa lành đấy – Sandy vội bật dậy.
- Thay đồ đi, rồi muốn đi đâu rồi đi. Ko thì anh ko cho em đi đâu cả - GD vẫn ngồi ở ghế, anh ôm vòng qua eo cô, gục mặt lên lưng cô.
- Tránh ra đi, mọi người đang nhìn kìa – Sandy ngại ngùng khi thấy đám nhân viên đang liếc nhìn.
- Mặc kệ họ, anh vẫn cứ ôm đấy – GD càng xiết chặt tay hơn.
- Anh con nít thật đấy, bao nhiêu tuổi rồi chứ? – Sandy cũng đành mặc kệ anh vậy.
Thấp thoáng từ đâu đó, có bóng người bước tới, bóng người đó làm Sandy giật mình, cô vội lấy sức để rời khỏi cánh tay của GD nhưng có lẽ người đó đã thấy.
- Nói chuyện chút đi Sandy – kiko cố gắng giữ nụ cười bình tĩnh.
- ờm –Sandy gỡ tay GD ra.
- Ko đi đâu cả, nói gì nói ở đây luôn đi – GD lại càng xiết tay để giữ cô lại.
- Bỏ em ra – Sandy nghiến răng liếc GD.
- Đc thôi, nói ở đây cũng đc – kiko mĩm cười bình thản.
Bốp.
- Cô đang làm cái gì vậy hả - GD tức giận hét lên, anh đẩy Kiko ra.
GD quay sang Sandy, khuôn mặt cô đỏ rần lên vì cái đánh vừa rồi của kiko.
- Cô là bạn tôi sao? cô là con rắn độc, tôi đã hạ mình tâm sự với cô, vậy mà cô lại đâm sau lưng tôi như vậy sao – kiko trách mắng Sandy.
Sandy ko nói gì,cô cũng ko dám ngẩn đầu nhìn Kiko.
- Cô cẩn thận lời nói của mình đó, tôi ko cho phép co chữi mắng cô ấy, cô rõ chưa – GD như thể muốn bóp cổ Kiko vậy.
- GD à,buông tay ra đi – Sandy giật mình giữ cánh tay anh.
- Tôi ko cần cô thương hại. Cô ko có gì để nói với tôi sao – kiko nhìn Sandy oán trách.
- Tôi xin lỗi – Sandy nói, cô còn ko dám nhìn mặt kiko nữa.
- Xin lỗi sao? chỉ cần làm xong rồi nói xin lỗi là xong à – nước mắt kiko chảy, cô nhìn Sandy oán trách.
- Tại sao em lại xin lỗi cô ta? Em làm sai gì sao? – GD ko quan tâm đến kiko, anh nâng cằm Sandy lên hỏi, đôi mắt cô đỏ hoe.
Hành động đó vô tình làm Kiko chướng mắt.
- Cô ta là con hồ ly đó, cô ta dựa vào cái khuôn mặt ngây thơ đó để dụ dỗ anh thôi, anh đừng vì vậy mà thích cô ta – kiko cô mất bình tĩnh, cô kéo tay GD lại.
- Cô bị điên sao, cô có biết mình đang nói cái gì ko vậy? Tôi bực mình rồi đó, hồ ly sao? – GD tức giận khi nghe kiko nói về Sandy như vậy.
- Nếucô ta ko phải hồ ly tinh thì cô ta có ăn mặc ỏng ẹo như vậy ko? Anh chỉ vừa mới gặp cô ta đây thôi mà anh đã mê cô ta vậy sao? ruốt cuộc có phải cô ta đã dâng hết cho anh rồi phải ko? – kiko chỉ vào bộ đồ Sandy đang mặc, thực sự nó rất phản cảm. Kiko bây giờ ko còn lý trí, cô mắng nhiếc Sandy như thể đang đánh ghen vì chồng cô ngoại tình.
Bốp
- Cô quá đáng lắm rồi đó – lần này là GD giáng xuống mặt kiko.
Sandy cứng miệng,cô ko còn tin vào mắt mình nữa, GD đánh kiko. Cô ta sẽ lồng lộn lên cho mà xem.
- Anh dám đánh tôi sao – kiko mở to mắt hết cỡ, khuôn mặt cô hằn lên vết đỏ do bàn tay của GD tạo nên.
- Tôi đã cảnh cáo cô rồi đó thôi, tôi ko dọa xuông đâu. Cô ko có tư cách lăng mạ cô ấy,nói cho cô biết, cô ấy chính là người con gái của tôi, từ trước đến nay ko hềt hay đổi – GD chỉ thẳng mặt vào kiko, từng câu từng chữ anh nói rất rõ ràng.
- Sandy,cô hãy nhớ những gì hôm nay đã xảy ra với tôi. Rồi cô cũng sẽ bị như vậy thôi –kiko quay đi.
- Kiko, cô định làm gì? – Sandy chạy theo níu tay kiko lại.
- Làm gi? Cô thông minh như vậy, đáng ra cô phải biết chứ nhỉ - kiko lạnh lùng hất tay Sandy ra khỏi người rồi bước đi.
Sandy như còn ko đứng vững nữa, chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy chứ. Nếu vậy thì cái resort của cô sẽ thế nào chứ, doanh thu ko có đồng nghĩa với việc ba cô sẽ ko có tiền chữa trị. Sandy đổ gục xuống đấy như thể 1 cây cỏ héo, mất hết sức sống.
- Sandy, em sao vậy? Có chuyện gì sao – GD lò cò bước đến chỗ Sandy.
- Phải làm sao đây..ba em.ông ấy sẽ chết mất...làm ơn – Sandy khóc nức nở, cô ôm lấy GD.
- Có chuyện gì? Nói cho anh đi – GD ko hiểu những câu Sandy nói nhưng nhìn thấy Sandy khóc như vậy anh lo lắng vô cùng.
Hình ảnh cô đang ôm lấy anh trong bộ đồ hở hàng đã bị các tay săn ảnh chụp đc.
//-
- Anh định là sẽ đứng đằng sau nhìn cô ấy sao.
- Đúng vậy, tôi sẽ đứng đằng sau chúc phúc cho cô ấy, chỉ cần cô ấy đc hạnh phúc là tôi vui rồi.
- Anh đừng cố dối bản thân mình nữa, tôi biết anh đang cố dành lại cô ấy nhưng lại ko có cơ hội thôi.
- Tôi ko có, tôi luôn chúc phúc cho họ.
- Hãy hợp tác với tôi, anh sẽ có đc Sandy và GD sẽ thuộc về tôi. Đừng nói với tôi là anh ko đồng ý nha, tôi biết anh rất yêu cô ấy, yêu hơn cả mạng sống của mình, tôi cũng vậy, tôi yêu GD, tôi biết chắc là như vậy vì trước giờ tôi chưa từng có cảm giác nào với ai như vậy cả. ko lẽ anh ko đủ tự tin mang lại hạnh phúc cho cô ấy sao?
- Tôitôi.
- Đôi bên cùng có lợi, tôi sẽ ko hại cô ấy đâu, anh có thể suy nghĩ rồi trả lời tôi. Nhưng ko có nhiều thời gian cho anh nghĩ đâu, hãy sớm trả lời cho tôi biết.
TaeYang lê đôi chân nặng nhọc bước ra khỏi quán, trong đầu anh đang toan tính điều gì? Anh nói sẽ chúc phúc cho họ nhưng con tim anh lại ko chấp nhận điều đó. Nó bảo anh phải cố tranh lại người con gái ấy hay nhìn cô ấy hạnh phúc là anh vui, anh cũng ko biết nữa. kiko đưa ra lời đề nghị với cô ta, cô ta sẽ ko làm hại Sandy, lại còn đưa sandy về với mình. Nhưng liệu cô ấy có hạnh phúc khi ở bên mình ko? Phải chăng anh ko cam tâm khi nhìn thấy Sandy ở bên người khác . Suy nghĩ của anh luôn mâu thuẫn với nhau như thể 1 phần thiện và 1 phần ác trong con người anh đang tranh đấu với nhau vậy.
--//-
- Còn đau ko? – GD chườm đá lên má cho Sandy, vết đỏ vẫn chưa lặn xuống làm anh xót xa.
Cô ko nói gì cả,tâm trạng cô nó đang hỗn độn, trong đầu cô ko còn nghĩ đc gì nữa cô ngẫn người ra, nước mắt cô cứ tự động rơi.
- Sandy à, đau lắm hả - GD lo lắng hơn.
- Em phải đi ra ngoài 1 tý – Sandy đứng bật dậy, cô ko quan tâm đến việc GD đang nói gì.
- Em đi ra ngoài với bộ đồ đó sao – GD phản cảm bộ đồ đó nãy giờ.
- À, em sẽ đi thay đồ - nói rồi cô như con rô bốt tiến thẳng vào phòng làm việc của mình.
GD chăm chú nhìn Sandy, ruốt cuộc cô ấy đã giấu anh những gì, cô ấy đi đâu và làm những gì với bộ đồ thiếu vải đó. Trong thời gian anh ko gặp cô ấy, cô ấy đã thay đổi những gì,anh ko dám lên tiếng hỏi, anh vẫn thấy dường như có khoảng cách nào đó giữa anh và cô, nó đang ngăn cản anh làm điều đó.
--//-
- Ba à, đừng như vậy nữa, tỉnh dậy đi, con thật sự đuối sức rồi – Sandy đổ gục bên cạnh giường bệnh.
- Ngay từ đầu là con sai, con sai tất cả. Là con hèn nhát, con trốn tránh, ko dám đối mặt với nó, để rồi bây giờ nhiều người phải đau khổ vì những chuyện con làm. Có phải con quá ích kỷ ko? Để bây giờ ông trời đang bắt con phải trả giá những gì mình đã làm. Ba hãy tỉnh lại đi, giúp con với – Sandy khóc nấc lên, quá nhiều chuyện đến với cô.
Hôm qua, Seven lại nói với cô chuyện của TaeYang, anh ấy thường xuyên uống rượu 1 mình, lại luốn lẫn khuất trong bóng tối mà khóc. Ko lẽ vì cô mà anh lại tự hành hạ mình như vậy,cô thật sự ko đáng để cho anh làm như vậy. Từ 1 con người hiền lành với nụ cười tỏa nắng mà bây giờ anh lại ủ rủ buồn rầu như vậy sao? là do cô đã gây nên tất cả sao?
--//
Đã vài ngày rồi cô ko thấy TaeYang đâu cả, trong lòng cô cảm thấy như mình đã gây ra quá nhiều tổn thương cho TaeYang, tiến vào phòng TaeYang cô gõ cửa.
- Em vào đc chứ.
Ko thấy tiếng trả lời, Sandy từ đẩy cửa vào. Căn phòng tối om và sực nức mùi rượu, rất khó khăn cô mới nhìn thấy TaeYang đang ở đâu, khi cô đang định mở đèn thì nghe tiếng anh kêu lên, anh ko cho cô mở, anh sợ cô sẽ thấy bộ dạng đáng thương của anh lúc này.
- TaeYang à, đừng uống nữa – Sandy bước tới, đôi mắt cô cũng làm quen đc với bóng tối trong phòng.
- Em tìm anh làm gì? – giọng nói TaeYang thoáng buồn.
- Emmấy ngày qua ko thấy anh đâu, em đến xem anh như thế nào – Sandy ngồi bên cạnh anh,cô phải gạt những vỏ chai xung quanh ra mới có đc chỗ ngồi.
- Em lo lắng cho anh sao?
- Đương nhiên, tại sao anh lại nói vậy chứ, chúng ta là...- sandy ngập ngừng.
- Là gì? – giọng TaeYang đầy mong đợi.
- Chúng ta là gia đình mà, anh như anh trai của em vậy – cô nắm lấy tay anh.
- Gia đình sao? – anh gở bàn tay cô ra – em thật độc ác.
- Em xin lỗi – Sandy lí nhí, cô biết TaeYang đang nói gì, cô cảm thấy đau lòng.
- Em đã biết tình cảm của anh rồi mà, anh thật sự cứ như thằng ngốc vậy, nhìn em bên người khác mà ko đủ dũng khí để kéo em về phía mình, rõ ràng là anh yêu em trước nhưng lại để người khác cướp mất. Nhìn em đau đớn vì người khác nhưng lại cũng ko thể nào đem lại nụ cười cho em, bao nhiêu cơ hội lần lượt vụt qua mà anh ko biết nắm giữ, anh đúng là thằng vô dụng mà – lời nói anh nghẹn ngào, cô nhận thấy đc anh đang khóc khi nói ra những lời đó.
- Anh đừng nói nữa, là lỗi tại em, tại em tất cả - nhìn thấy TaeYang đau khổ như vậy cô càng đau lòng hơn, cô làm anh tổn thương, cô thừa nhận cô từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào anh đến sau này và điều đó làm cho anh càng tổn thương hơn.
- Đó đâu phải lỗi của em chứ? Đừng tự trách mình như vậy nữa. hãy trả lời thành thật cho anh biết nhé – TaeYang vuốt đầu Sandy.
Cô gật đầu, bây giờ cô ko thể nói gì nữa, tiếng nấc chặng cuốn họng cô mất rồi.
- Nếu như em ko nhìn thấy jiYong ở Mĩ thì em có chừa chỗ cho anh ở trong lòng em ko? Hãy trả lời thành thật nhé – giọng nói của anh nhẹ nhàng lẫn cay đắng.
Cô biết phải trả lời như thế nào đây, trả lời thành thật sao? như vậy chẳng khác nào làm tổn thương anh ấy thêm nữa. nếu nói dối? Cô nghĩ đến chuyện nói dối để làm anh vui nhưng nếu anh phát hiện chẳng phải anh lại càng đau khổ hơn sao, cô đang phân vân thì anh lên tiếng.
- Em sẽ hạnh phúc bên cậu ấy chứ? – TaeYang đã biết câu trả lời khi Sandy im lặng như vậy.
- Em.em– bây giờ cô ko thể trả lời bất cứ câu hỏi nào của TaeYang.
- Hứa với anh nhé, phải thật hạnh phúc đó. Em phải thật hạnh phúc để anh ko phải hối hận chuyện hôm nay anh buông tay em ra – TaeYang đưa tay móc nghéo.
Sandy ko nói đc gì, cảm giác tức nghẹn cổ họng cứ dâng lên, anh ấy đã làm cho cô quá nhiều nhưng cô lại ko thể đáp trả đc gì cả. Cô đưa tay móc nghéo, rồi ôm anh vào lòng, đó như là điều cô có thể sưởi ấm trái tim đang tổn thương của anh.
- Ngày mai anh sẽ quay lại Hàn Quốc, em có thể ở lại 1 mình đc chứ - buông Sandy ra,anh hỏi.
- Anh phải trở về Hàn sao? tại sao anh lại đi? – có vẻ như cô đang hỏi anh 1 câu hỏi hết sức ngây thơ. cô nghĩ anh sẽ vui vẻ khi nhìn thấy cô và GD hạnh phúc bên nhau thật sao?
- Anh trở về Hàn quốc với ba mình, ông ấy đang cần anh – anh lấy ba mình ra làm bia để ngụy biên cho sự trốn chạy của mình.
- ừm, xong công việc em cũng sẽ trở về, lúc ấy anh có thể mĩm cười ra sân bay đón em chứ? – Sandy mĩm cười, đôi mắt cô còn đẫm nước mắt.
- Còn phải hỏi sao? – anh cố gắng mĩm cười. – thôi em đi làm việc đi, anh phải xếp đồ đây.
TaeYang cố gắng đẩy Sandy đi, anh ko thể để cho cô biết anh đau khổ như thế nào khi quyết định như vậy. Sandy ngây thơ bước ra ngoài, cánh cửa vừa đóng lại cũng là lúc TaeYang bậc khóc như đứa con nít. Anh vừa quyết định buông tay cô cũng đồng nghĩa với việc anh tự bóp nát trái tim của mình. Cảm giác đau lắm, ở lồng ngực, nó làm anh khó thở. Anh sẽ rút lui khỏi chuyện này, bởi anh biết nếu như tiếp tục thì nó chẳng có kết quả gì. anh mong 1 ngày nào đó anh quên đc cô, anh sẽ mĩm cười chúc phúc cho họ.
Điện thoại anh chợt reo lên.
- Tôi đây.
- Anh quyết định thế nào rồi.
- Tôi sẽ ko làm, và tôi cũng khuyên cô đừng nên làm bất cứ chuyện gì cả, chỉ tốn công vô ích thôi.
- Ko nói gì chứ?
- Đừngđể tôi phải nhắc lại, nếu cô yêu cậu ấy thì cô nên để cậu ấy hạnh phúc, miễn cưỡng chẳng đem lại hạnh phúc cho cô đâu. Cô nghĩ cậu ấy sẽ yêu cô sau bao nhiêu chuyện cô làm sao.
- Tôi ko cần anh dạy khôn, chuyện tôi làm tôi tự biết.
- Tùy cô, nhưng nói cho cô biết, Sandy chính là Dara đó, chẳng có sự lầm lẫn nào cả.Cô ấy trước giờ đã hiện diện trong trái tim của JiYong rồi, cho dù cô làm cách nào cũng ko thay thế đc đâu.
Nói rồi anh tự động cúp máy, có lẽ bao nhiêu đó sẽ phần nào thấm đc cái ý nghĩ tranh giành của cô ta.
Trước khi anh về lại Hàn Quốc, anh muốn đến 1 nơi, anh sẽ cúi đầu tạm biệt dù người đó có biết đến sự hiện diện của anh hay ko.
- Cháu xin lỗi, cháu ko thể ở bên cạnh cô ấy đc nữa rồi. Chuyện của ba cháu gây ra cháu ko mong bác tha thứ, chỉ mong bác mau chóng bình phục để tiếp cho cô ấy sức mạnh. Cô ấy đang rất cần có bác bên cạnh – anh cúi chào theo nghi thức truyền thống của Hàn Quốc rồi bước ra khỏi bệnh viện.
Lần cuối anh nhìn bệnh viện rồi anh tiến thẳng ra sân bay quốc tế NewYork.
//-
Buổi sáng cô thức dậy, GD đã đi làm từ sớm, nhìn trong gương, cô gật đầu vừa ý bộ đồng phục của mình. Bước ra sảnh cô ngạc nhiên, Ko biết vì sao hôm nay lại có nhiều người đứng bu quanh khu resort của mình như vậy. Họ đứng chật kín, khách hàng trong resort ko thể nào ra vô đc nữa, cô phải tự tay mình ra giải quyết thôi.
- Chị đừng ra, họ đến để đả kích chị đó – 1 nhân viên lo lắng nói.
- Tôi?Tại sao? – Sandy ngơ ngác hỏi.
- Chị xem đi – nhân viên đưa cho Sandy xem bài báo đang hot trên mạng.
"GD bỏ Kiko để theo 1 cô gái thiếu vải" tiêu đề bài báo làm cho cô phải bật ngửa, kèm theo đó là hình ảnh anh đang ôm cô khi cô ngã gục, trên người cô là bộ đồ thiếu vải thật.
Bài báo viết rất chanh chua, như đá xoáy thẳng vào cô. Ko những vậy họ đưa thẳng tên resort của cô vào, có lẽ người viết bài này cũng là 1 fan cuồng của GD.
- Động tới fan thì chuyện ko phải vừa đâu, họ ghê gớm lắm đấy – cả nhân viên cũng phải sợ khi nhìn ra lực lượng fan hùng hậu đứng bên ngoài.
- Để tôi ra xem sao – dù khó cô cũng phải làm, nếu ko thì cái khu resort này mất hết khách mất thôi.
Vừa nhìn thấy cô bước ra, cả đám người nhao nhao như ông vỡ tổ.
"là cô ta đó, cô ta chính là người dụ dỗ qua đêm với GD đó"
"cô ta thật là trơ trẽn mà, tưởng khoác lên người bộ đồ đó thì che giấu đc cái lẳng lơ của mình sao"
"tôi thà chấp nhận kiko là bạn gái GD còn hơn là cô ta"
"cô ta chắc là PTTM rồi, nhìn toàn thế khuôn mặt cô ta, chắc hẳn phải lột nguyên cái mặt đó".
Từ đâu đó, khởi điểm là quả trứng gà. Quả trứng bám vào chiếc áo vest của cô, lần lượt nhiều hơn và nhiều hơn. Như thể họ có trò chơi mới là ném đồ nhận thưởng vậy, họ đua nhau ném những thứ gì có thể ném đc kể cả đá, gạch. 1 cái trứng khác trúng vào trán cô, làm nó chảy máu, lòng đỏ trứng chảy dài khuôn mặt cô.
- Mọi người muốn gì đây, tại sao lại đến đây gây sự chứ - Sandy tức giận lên tiếng.
Chẳng ai quan tâm đến những gì cô nói, họ chỉ cố gắng ném những gì có thể ném để thõa mãn.
- Đừng quá đáng như vậy, tôi có thể kiện các người đó – lời nói của sandy dường như chẳng có tác dụng gì, nhân viên bảo an cũng chật vật lắm mới ngăn cản ko cho họ lao vào trong resort phá hoại.
- Đi chết đi, biến khỏi đây đi, sống chỉ tố chật đất.
- Cô ko có tư cách sống ở đây.
- Ruôt cuộc cô bỏ bùa GD những gì.
Hàng loạt lời chữi rủa đến tay cô, cô cũng chẳng quan tâm. Cơ thể cô bây giờ dính đấy trứng và bột,vết thương trên trán cô rát vô cùng, cô cứ đứng như vậy cho họ ném cho thỏa mãn, lời nói của cô chẳng có tác dụng gì cả, cô mong rằng sau khi trút giận xong thì họ sẽ ko quấy rầy cô nữa, làm 1 lần cho xong.
- Các người đang làm cái gì vậy hả - tiếng nói làm dừng lại mọi hoạt động.
- Em ko sao chứ - GD chạy đến chỗ Sandy, bây giờ người cô nhớp nháp bởi vô số quả trứng.
- Đừng động vào em – Sandy né xa khỏi GD, cô sợ anh sẽ bị bẩn.
- Em điên sao – anh tức giận vì hành động của cô, anh khoác tay giữ lấy cô, cho dù cô có dơ như thế nào.
- Các người là anti fan sao? – GD hỏi, họ ko nói gì, bây giờ thì im lặng đến đáng sợ.
- Đừng làm những điều ngốc nghếch đó nữa, đây là người con gái của tôi, từ trước kia cho đến bây giờ, ngay lúc này và sau này cũng vậy. Các người đừng nghĩ đến chuyện làm tổn thương cô ấy – GD dõng dạt nói trước rừng người.
- Cô ấy là D sao – 1 tiếng nói trong đám fan.
- Đúng vậy, cô ấy chính là Dara – GD xác minh.
- Vậy còn kiko – đc nước fan tiếp tục hỏi =))
- Chẳng có kiko nào trong đây cả, trước ko có bây giờ lại càng ko. Nếu mọi người yêu mến tôi thì tôi mong mọi người dừng ngay hành động này lại đi. Hoặc tôi sẽ giải nghệ để bảo vệ người thân của mình.
Nói rồi GD quay lưng đi, sau lưng anh bây giờ là những tiếng hô đồng thanh. Họ nói bằng tiếng Hàn "mianhaemianhae...mianhae" anh ko quay mặt lại, anh dìu cô vào trong. Khuôn mặt cô bây giờ là hỗn hợp máu và trứng gà đang bám trên khuôn mặt đó.
- Nơi này chắc sẽ ko thích hợp với anh và em đâu – GD vừa thoa thuốc cho cô anh nói.
- Ko đc, em phải ở lại đây – cô cương quyết.
- Nơi này nguy hiểm lắm, anh sẽ từ bỏ sự nghiệp ở đây, quay về Hàn Quốc đi – GD nhẹ nhàng nói.
- Ba em đang ở đây, ông ấy cần đc chữa trị ở nơi đây, cho dù nguy hiểm đến mức nào em cũng phải ở lại đây – Sandy ko hề lung lay.
- Nếu vậy, anh sẽ bên em, cho dù bất cứ chuyện gì – GD mĩm cười.
- Có tin từ bệnh việ gọi tới, liên quan đến ba em – Seven hối hả chạy đến báo tin.
Khuôn mặt Sandy trắng bệch, mỗi lần có điện thoại của Bệnh viện gọi đến thì trống ngực cô đập liên hồi. Cô và GD nhanh chóng đến bệnh viện.
- Bác sĩ, ba tôi thế nào rồi?- cô chạy ngay vào phòng bác sĩ thường xuyên chăm sóc cho ba cô.
- Cô cứ bình tĩnh lại đi, là tin tốt thôi – Bác sĩ trấn an cô.
Nghe vậy cô vui mừng,cô lấy lại nhịp thở nghe bác sĩ nói.
- Ông đã bình phục đc 70% rồi, phần còn lại là ở gia đình. Ông ấy cần những nơi quen thuộc, những nơi trong lành để ông ấy có thể vui vẻ trở lại – bác sĩ nói
- Thật chứ bác sĩ? Cảm ơn bác sĩ nhiều, cảm ơn rất nhiều – Sandy liên tục cúi gập người cảm ơn bác sĩ.
Cô nhảy cẫng lên vì vui sướng, cô ôm chầm lấy GD, giọt nước mắt vui sướng vỡ òa trong cô.
TaeYang về đến Hàn Quốc, đêm nào anh cũng nhìn ra bờ sông Hàn mà nhớ cô, anh đang rất nhớ cô,dù anh đã cố gắng để quên cô nhưng điều đó là ko thể.
- Đua thôi hyung! – vẫn tiếng nói quen thuộc của Chunhee.
- Ok –YoungBae lấy lại tinh thần, anh mĩm cười đứng lên.
Đoạn đường đua vẫn vậy, đoạn đường ko có S anh thấy chẳng mấy gì là thú vị. Giật mình, có ai đó vừa vượt mặt anh sao, nheo mắt nhìn phía trước, là con gái, lại ko đội nón bảo hiểm sao. hình ảnh đó càng làm anh nhớ đến cô, lao nhanh lên vì tò mò. Dường như nhận thấy anh đang lao lên, cô gái đó tăng tốc nhanh hơn, cứ như vậy 2 chiếc xe cứ như vờn nhau, YoungBae chưa bao giờ vượt mặt đc cô ta trong cả đoạn đua, tạm thời cho đến bây giờ tâm trí anh ko còn nghĩ đến Dara nữa. miệng anh nở nụ cười thử thách.
-//--
- Ông ngoại à, cháu hái hoa cho ông nhé – cô bé tung tăng chạy trong sân vườn.
- HanByul à, cẩn thận đó – ông ngoại lên tiếng, ông đẩy bánh xe lăn để theo cháu mình.
- Chỉ cần ông vui là đc, mẹ cháu nói ông rất thích hoa này – cô bé ngây thơ đáp.
Ông mĩm cười hạnh phúc nhìn đứa cháu ngây thơ của mình, chỉ cần như thế này cũng đủ làm ông vui rồi.
- Có con bé chơi với ông rồi, em còn canh gì nữa chứ? Xoa bóp cho anh đi @@ – anh vòng tay qua eo vợ mình vùi mũi vào đầu cô.
- Anh hay thật đó, để cho con mình chơi với ông như vậy mà anh còn nói đc sao, con béchỉ mới 3 tuổi thôi đấy – vô đánh vào tay chồng mình.
- Biết rồi – khuôn mặt anh phụng phịu trong rất đáng yêu, anh xiết chặt tay mình lại.
Cô quay lại đằng sau, đặt lên môi anh nụ hôn.
- Ba, mẹ cắn nhau – đứa bé hét lên.
- Anh thấy chưa – cô đỏ mặt đánh anh.
- Cái này là tự em làm đó – anh cười nhìn cô.
- Tránh ra đi – cô rời khỏi vòng tay anh, chạy đến bên chiếc xe lăn.
- Hanbyul lại đây với ba nào, mẹ con ăn hiếp ba, mẹ con cắn ba đó huhu – anh bế con gái mình giả vờ khóc.
- Mẹ xấu,mẹ ko đc cắn ba như vậy chứ. Con méc ông ngoại cho xem – giọng nói của cô bé trong trẻo vang lên, đem lại tiếng cười cho cả nhà.
- Để ông đánh mẹ Dara nhé, mẹ hư lắm này – ông ngoại cũng góp phần vào trò đùa trẻ con này.
- Mẹ sai rồi, huhu mẹ sẽ KO BAO GIỜ cắn ba con nữa – cô giả vờ ngồi khóc, cô liếc xéo cho chồng mình 1 cái nhìn, ko khéo sau này con bé nó theo phe ba nó mất tiêu.
- Mẹ khóc rồi kìa, sau này mẹ sẽ ko dám vậy nữa đâu. Sau này ba chỉ đc cắn mẹ thôi,mẹ ko dám cắn ba đâu – anh vẫn đùa giỡn vô tư với đứa con của mình.
- Đúng vậy, chỉ ba đc cắn mẹ thôi – đứa bé hồn nhiên nói.
Tiếng cười hạnh phúc vang trong sân vườn, tại nơi đây vào lúc cô sinh ra cũng có tiếng cười hạnh phúc như vậy.
Mọi thứ của ngôi nhà ko có gì thay đổi cả, từ bên trong cho đến bên ngoài chiếc cổng lớn vẫn gắn chiếc mặt nạ màu trắng, chỉ là nó đã cũ kỹ theo thời gian mà thôi.
|
|