|
Tác giả |
Đăng lúc 28-4-2015 08:57:00
|
Xem tất
Chap 29:
Đáp máy bay xuống sân bay Tân Sơn Nhất, Mia hít đầy phổi hương vị của Việt Nam. Sau khi đặt tro cốt của ba mẹ vào phần mộ nhỏ mà SuHan đã chuẩn bị sẵn, Mia lên máy bay và lập tức bay về Việt Nam cùng JongIn. Đã gần một năm rồi, cô chưa về thăm ba mẹ nuôi. Cô không muốn giống Minkyu, phải hối hận.
Kéo hành lý về nhà, Mia đứng lặng người nhìn ngôi nhà thân thuộc nuôi cô lớn. Nhiều ký ức, nhiều cảm xúc dồn dập ùa về. JongIn nắm tay Mia, mỉm cười kéo cô bước đến bấm chuông cửa. Có mái đầu bù tóc rối từ từ bước ra mở cửa, mẹ cô chắc là vừa mới đi làm về.
- Mẹ. Con về rồi.
Người đàn bà ngạc nhiên, gương mặt xúc động nhìn cô. Bà quay đầu vào nhà, lớn tiếng gọi.
- Ba nó, ba nó ơi. Con bé, con bé về rồi nè.
- Con bé nào, giờ này bà còn ồn ào gì vậy.
Người đàn ông vừa lầm bầm bực bội vừa bước ra. Nhưng khi nhìn thấy Mia, ông hoàn toàn bất ngờ, gương mặt ông không thể giấu được cảm xúc.
Mẹ Mia đặt ly nước lên bàn cho JongIn rồi ngồi vào bên cạnh chồng, mỉm cười nhìn cậu.
- Mười hai năm không gặp, con thay đổi nhiều quá JongIn. – Người đàn bà phúc hậu mỉm cười.
- Hồi đó gặp nó, nó còn là một thằng bé đen nhẻm, giờ trưởng thành cao lớn thể này rồi, tuy da vẫn còn đen như vậy. – Người đàn ông có mái tóc hoa râm nói bằng giọng tiếng Hàn lơ lớ.
- Dạ vâng, lâu rồi không gặp hai bác. Hai bác vẫn trẻ đẹp như vậy.
Ba Mia phẩy tay, cười cười.
- Già hết rồi, già hết rồi. Mà sao hôm nay hai đứa lại về đây vậy?
- À, là vì...
- Ba, mẹ.
Mia từ trên lầu đi xuống, cô đã thay một bộ quần áo mặc ở nhà cho thoải mái hơn. Cô ngồi bên cạnh JongIn, tự nhiên rót nước cho mình.
- Con gái con đứa tùy tiện như vậy, ba mẹ dạy con ra sao? – Mẹ Mia mắng yêu.
- Thì là nhà con mà, sao phải giữ nhiều lễ như vậy?
- Thật là. – Ba cô thở dài. – Bên đó sao rồi, ba mẹ ruột con có khỏe không?
Mắt Mia tối lại, Cô bỗng trở nên trầm lặng, đặt ly nước xuống.
- Thật ra, con về lần này là để báo cho ba mẹ biết. Ba mẹ ruột con vừa mới mất.
Hai ông bà ngẩn người ra nhìn nhau. Mẹ cô đặt tay lên người cô ra chiều an ủi. Cuộc đời thật quá éo le, con cái mới về nhận tổ quy tông chưa được bao lâu thì đã ra đi. Thật sự không thể đoán trước được điều gì.
Căn phòng của Mia vẫn không có thay đổi gì. Màu chủ đạo của căn phòng là màu xanh lá nhạt. Không gian vô cùng khác lạ. Căn hộ của cô ở Seoul có ba màu xám, trắng, đen, không giống như nhà của một cô gái mười chín tuổi chút nào. JongIn bây giờ mới nhận ra, cũng đã từng có thời gian cô sống đúng với cái tuổi mơ mộng của mình. Mia mở tung cửa sổ, kéo chiếc rèm xanh lá ra đón lấy ánh nắng.
- Phòng của em hơi nhỏ. Để một lát nữa chị giúp việc dọn xong phòng của anh Minkyu thì sẽ mang hành lý của anh sang đó. – Cô nói.
- Được rồi. Anh tự mang sang được. – JongIn ngồi xuống giường, mắt liếc qua chỗ bàn học của Mia. – “Không quản lý được bản thân mình thì đừng mong quản lý được người khác.” Câu này em viết à?
Mia liếc nhìn sang bàn học của mình, trên đó dán chi chít các mảnh giấy note đủ màu. Có một tờ giấy note lớn nhất, để nghiêm trang chính giữa.
- Em đọc được câu đó trong tiểu thuyết đấy. Cảm thấy hay nên viết lại. Em học chuyên ngành quản trị, lý tưởng rất lớn nên hay thích các câu nói thế này.
- Anh lại tưởng em thích làm ca sĩ từ nhỏ.
- Em không như anh nghĩ đâu. Em rất thực dụng đấy. Em muốn trở thành giám đốc, tổng giám đốc, được cấp nhà ở, được tài xế lái xe đưa đón.
- Jin Sukyeong lại quay về rồi à. – JongIn trêu chọc khi nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của cô.
- Đủ rồi JongIn. Đến đây rồi, chúng ta không thể chỉ ở nhà được. Chiều nay em dẫn anh đi chơi. Ở Việt Nam, anh chỉ cần một cái khẩu trang cùng áo khoác là đảm bảo không ai nhận ra đâu.
- Tiện thật đấy. Vậy, lịch trình chiều nay anh đặt hết vào em.
Chiều đến, Mia dẫn JongIn dạo quanh thành phố: Nhà thờ Đức Bà, Chợ Bến Thành, Nhà hát Thành phố, Bảo tàng,... Xem chán, hai người ngồi bẹp trong công viên 23/9 uống cafe bệt, ăn chè khúc bạch. Gần giáng sinh, các tòa nhà trong thành phố đều được trang trí đủ sắc màu, không gian vô cùng náo nhiệt. Sau khi xem xong Bến Nhà Rồng, cô và JongIn đứng ở sân sau của bảo tàng, ở đó có một lan can, ngay dưới chân là dòng sông Sài Gòn cuồn cuộn chảy. Gió thổi mạnh làm tóc cả hai tung lên, rối bời. JongIn đưa tay vuốt lại tóc cho Mia, từng ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén lướt sau vành tai cô.
- JongIn, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.
- Chuyện đó liên quan đến SM, Lotte hay SuHan?
- Gần như là tất cả.
- Vậy thì đừng nói. Chúng ta đến đây để nghỉ ngơi, anh không muốn những chuyện đó quấy rầy.
- Vậy thì chuyện khác. – Mia mím môi suy nghĩ một lúc. – Nếu tương lai em làm tổn hại đến anh, anh có trách em không?
- Không. – Anh trả lời dứt khoát làm cô có hơi bất ngờ
- Sao lại đối tốt với em như vậy. – Ánh mắt Mia lay động nhìn anh.
- Vì anh yêu em. – JongIn quay sang nhìn thẳng vào mắt cô.
Mia bối rối và hoàn toàn bị bất ngờ. Từ trước đến giờ, cả hai luôn thầm khẳng định vị trí của đối phương trong lòng nhau, nhưng thế cân bằng xác định sự mập mờ, không ai thuộc về ai, ai cũng có quyền bỏ đi, quyền được dối gạt. Mia luôn muốn mập mờ như vậy, độc lập, tự do làm mọi thứ. Khi không là gì của nhau thì lấy đâu ra áy náy khi tổn thương nhau. Vì thế, cả hai luôn thầm hiểu với nhau, tuyệt đối không được khẳng định mối quan hệ này. Từ trước đến nay, một câu nói yêu cũng không được phép thốt ra. Nhưng bây giờ anh đã làm gì, anh đã phá vỡ thế cân bằng đó. Phải làm sao, cô không biết mình phải làm gì và nên làm gì. Lý trí một đằng, trái tim một nẻo, Mia đứng yên như tượng, hóa đá trước mặt anh.
JongIn nắm tay cô, ánh mắt quá đỗi dịu dàng và thông cảm, chất chứa nhiều dòng cảm xúc không gọi tên, môi anh mấp máy.
- Đi thôi. Về nhà.
Rồi anh kéo cô đi. Rất lâu sau đó, Mia mới nhận ra mình đang ở trên taxi hướng về nhà. Chân tay bất chợt bủn rủn, trong đầu vẫn còn lởn vởn câu nói của JongIn. Anh kéo đầu cô gục lên vai, vỗ nhè nhẹ. Cả hai đều im lặng cho đến lúc về đến nhà.
Ngoài bờ hồ trước nhà, gió vẫn lành lạnh thổi. Cái lạnh ở đây không cách nào so sánh được với cái lạnh ở Seoul, tuy nhiên, nó vẫn mang đầy nỗi thê lương khó tả. Cô ôm lấy hai cánh tay, vuốt nhẹ, ánh mắt không ngừng nhìn xa xăm. Chút yên bình ở nơi này thật khiến trái tim mệt mỏi của cô nhẹ đi nhiều phần. Thời gian ít ỏi ở đây sẽ tiếp tục làm động lực cho cô cố gắng tiến thêm nhiều bước ở chiến trường bên kia.
Mia biết, khi trở về Seoul, cuộc chiến có thể sẽ càng khốc liệt hơn nữa. Đến lúc đó, chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra, liệu có còn khoảnh khắc yên bình nào gục đầu bên vai JongIn mà được anh dỗ dành nữa không. Chỉ sợ anh đã vội biến mất khỏi cô.
Mia chợt nhớ về Minseok. Nếu lúc đó cô từ bỏ tất cả để ở bên anh ấy, có lẽ mọi thứ đã vô cùng khác. Cô sẽ tiếp tục làm thực tập sinh, luyện tập, gặp gỡ anh và sống vui vẻ lạc quan đúng với tuổi mười chín của cô. Nhưng bây giờ, cô chỉ có thể ở đây, tưởng tượng về khoảng thời gian ấy. Đôi lúc ngẫm lại, cô có bao giờ yêu Minseok không? Có chứ. Cũng từng rất yêu, nhưng vì yêu nên mới tổn thương nhiều, mới cố gắng nhiều. Nhưng khi mọi cố gắng không có kết quả, cô chọn mở ra cho nhau một lối đi riêng. Là anh sai hay cô sai, không còn quá quan trọng nữa. Kết quả chỉ là là chia tay.
Yêu thật đó, nhưng chưa đúng cách. Nhớ thật đó mà lấp mãi không đầy. Ở cạnh nhau mà thấy xa cách, ở xa nhau hờ hững nắm buông. Tình yêu giữa cô và Minseok chỉ còn lại những nuối tiếc.
Còn JongIn. Nếu anh ở bên cạnh Hana, anh sẽ cười nhiều hơn khi ở bên cạnh cô chứ. Có lẽ là vậy. Anh cần một người lạc quan biết làm anh cười như Hana, không phải là cô. Lần này trở về Seoul, có lẽ anh cũng biết rõ sẽ có biến cố lớn, có thể mãi mãi xa nhau. Mia nghĩ, hay là vì anh biết điều đó, nên vội vàng nói tiếng “yêu”, để bản thân anh không thấy hối tiếc. Anh nghĩ gì, làm sao cô biết. Cũng như cô nghĩ gì, anh cũng không biết.
JongIn đứng trên lầu, nhìn xuống bóng dáng nhỏ bé đang cô đơn trước gió lạnh.
WINNIE
TBC |
|