|
CHAP 12
- Sao chuyện gì thế - Dong woon ngạc nhiên.
- Các cậu mau đến bệnh viện khuyên cô ấy đi – thư kí Lee.
- Có chuyện không hay rồi, Ji Eun định xin nghỉ việc – Jun Hyung.
- Sao lại như vậy – Doo Joon – Ji Eun nghĩ gì không biết.
- Chúng ta đến chỗ Ji Eun luôn chứ - Dong woon.
- Không, mọi người không phải đi, em sẽ đi – Yoseob nói rồi bước ra ngoài.
- Yoseob sao vậy – Hyun Seung.
Yoseob một mình đến bệnh viện, cậu chạy nhanh vào phòng bệnh của Ji Eun. Nhưng không có ai. Yoseob lo lắng đi tìm.
Ji Eun đang đi dạo bên ngoài, cô ngồi xuống một chiếc ghế gần đó. Bỗng nhiên …
….. bộp …..
… Cái gí đó đập vào đầu cô …
- Em xin lỗi – Cậu bé chạy lại nhặt quả bóng vừa ném trúng đầu Ji Eun.
- Uh, không sao – Ji Eun.
- Đã xin lỗi chị chưa cháu – một bà lão đi đến.
- Cháu xin lỗi rồi bà ạ - Cậu bé lễ phép – Bà ơi chị ý cũng bị ốm như cháu nên mới ở trong bệnh viện phải không bà.
- Uh, chào tạm biệt chị đi, chúng ta vào trong thôi – bà cậu bé nói.
- Khoan đã, chị có thể vẽ tặng em một bức tranh không, em thích vẽ lắm – Cậu bé vừa nói vừa lôi tập giấy trắng trong túi đồ ra và một hộp màu.
- Cháu không thấy là tay chị ấy bị đau sao – Bà cậu bé.
- Cháu quên mất – cậu bé gãi đầu.
- Không sao, cháu vẫn có thể vẽ được bằng tay trái mà.
Và Ji Eun ngồi vẽ cho cậu bé, 15 phút sau, cô đưa bức tranh cho cậu bé.
- Chị vẽ đẹp quá, chị có thể vẽ bằng tay trái sao – cậu bé ngạc nhiên.
- Uh, hồi nhỏ chị đã học vẽ bằng cả hai tay – Ji Eun xoa đầu cậu bé.
- Ông trời không bao giờ tuyệt đường sống của con người đâu, đôi khi ông trời lại cho ta cơ hội thứ hai đó – bà cậu bé nói.
Yoseob đứng sau một cái cây, tuy không nghe rõ những gì họ vừa nói nhưng cậu như hiểu ra điều gì đó và chạy đi.
Ji Eun nghe câu nói đó của bà cậu bé liền đứng dậy và cảm ơn, cô cũng đã nghĩ ra điều gì đó.
TẠI CÔNG TY
- Giám đốc, xin giám đốc đừng chấp nhận lời đề nghị xin nghỉ việc của Ji Eun – Yoseob từ bệnh viện về đến công ty, lao thẳng vào phòng làm việc của giám đốc Jun.
- Tự dưng sao cậu lại đề cập đến chuyện này, tôi vẫn đang xem xét vì vậy … - Giám đốc Jun.
- Giám đôc hãy cho em 5 ngày, à không 3 ngày, em đảm bảo lúc khi Ji Eun về cô ấy có thể thiết kế như bình thường.
…
- Anh Hyun Seung, em mượn xe anh nhé – Nói rồi Yoseob lấy chìa khóa xe của Hyun Seung đang để trên bàn và chạy một mạch ra ngoài.
- Này Yang Yoseob …- Hyun Seung chưa kịp nói thêm tiếng nào.
- Cậu ta làm sao vậy – Dong woon.
- Này, các cậu biêt stin gì chưa – Thư kí Lee từ bên ngoài chạy vào.
Yoseob chạy xe thẳng từ công ty đến bệnh viện …
Ji Eun đang sắp xếp quần áo chuẩn bị xuất viện.
- Cậu xuất viện bây giờ à – Yoseob.
- Yoseob à, sao cậu ở đây – Ji Eun ngạc nhiên.
- Đi thôi – Nói rồi Yoseob kéo tay Ji Eun đi.
- Cậu định đưa mình đi đâu – Yoseob đẩy Ji Eun vào trong xe.
- Cứ đi đã, mình sẽ nói sau.
- Nhưng mình phải về công ty để báo với giám đốc Jun là mình sẽ không nghỉ việc.
- Việc ấy mình đã làm rồi.
- Cậu làm rồi, cậu làm lúc nào, mình chả hiểu chuyện gì cả.
------------***-----------
- Sao Yoseob nói rằng Ji Eun sẽ không nghỉ việc và xin giám đốc đưa Ji Eun đi đâu đó – Dong woon ngạc nhiên nhắc lại từng từ mà thư kí Lee vừa nói.
- Đúng vậy, tôi cũng chẳng hiểu chuyện gì nữa – Thư kí Lee.
- Yoseob định làm gì vậy nhỉ - Gikwang nghỉ thầm.
-----------***------------
- Đến nơi rồi – Yoseob và Ji Eun dừng xe tại một cửa hàng của một vùng nông thôn nào đó.
- Tại sao chúng ta lại đến đây, mà đây là đâu vậy – Ji Eun vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Chúng ta phải đi kiếm cái gì ăn đã, tớ đói rồi – Yoseob vẫn bình thản.
Hai người ăn xong đi dạo …
- Cậu thấy ở đây thế nào – Yoseob.
- Rất thanh bình, không khí thực sự khác so với lúc ở thành phố - Ji Eun.
Họ dừng chân trước một cái cây lớn và ngồi xuống.
- Cậu vẫn chưa nói tại sao chúng ta lại đến đây – Ji Eun.
- Ngày trước khi bọn tớ chuẩn bị debut khoảng một tháng, tớ bị mất giọng.
- Sao cơ – Ji Eun tròn mắt.
- Lúc đó tớ đã rất sợ hãi và trốn chạy. Tớ bỏ đi, đi và đi. Tớ dừng chân tại đây lúc nào không biết. Khi ở đây, được mọi người quan tâm đến tớ dần lấy lại được tinh thần. Tớ có vẻ yếu đuối quá nhỉ.
- Tớ cũng đã trốn chạy mà – Ji Eun.
- Chính tại chỗ này, tớ bắt đầu cảm nhận mọi vật xung quanh và bắt đầu hát.
- Tại đây ư – Ji Eun ngạc nhiên.
- Uh, đó là lí do tại sao tớ đưa cậu đến đây, lúc ở bệnh viện tớ đã thấy cậu vẽ - Yoseob nói rồi lấy ra tờ tranh hôm trước Ji Eun vẽ cho cậu bé trong bệnh viện.
- Bức tranh này …
- Là cậu đã vẽ đúng không, không phải bằng tay phải mà là tay trái, có phải cậu thấy bức vẽ chưa được hoàn chỉnh lắm phải không.
- Uh, tớ có cảm giác thiếu thiếu thứ gì đó. Và cậu muốn tớ đến đây để tìm nó hả, giống như cậu, tìm lại cảm giác đánh mất.
Yoseob cười.
- Nhưng trước tiên chúng ta phải kiếm chỗ nghỉ qua đêm đã – Yoseob đứng dậy.
-------***-----------
- Cô Da Jong ơi – Yoseob cất tiếng gọi , có vẻ cậu biết chủ ngôi nhà này.
- Ai thế - Người đó ra mở cửa.
- Là cháu, Yoseob đây ạ - Yoseob lễ phép cúi chào, Ji Eun thấy vậy cũng cúi chào theo.
- Yoseob à, lâu lắm mới gặp cháu đó, vào đi – Cô Da Jong niềm nở.
- Cháu phải làm phiền cô một đêm ở đây rồi – Yoseob.
- Không sao, nhưng cô bé này là ai vậy, bạn gái cháu à.
- Dạ, bọn cháu không phải ạ - Ji Eun nói trước khi Yoseob định nói với cô Da Jong điều ngược lại.
- Hai đứa cứ ở thoải mái nha, Yoseob phòng này, còn cháu phòng bên cạnh nha – Cô dẫn từng đứa đi vào phòng – Mà hai đưa thích ăn gì để cô làm.
- Bọn cháu ăn gì cũng được.
- Uh, được rồi, thế nghỉ ngơi đi.
- Tại sao cậu quen được cô ấy vậy – Ji Eun tò mò.
- Lần trước mình đến đây là cô ấy đã giúp mình.
SÁNG HÔM SAU
Ji Eun và Yoseob sau khi dùng bữa sáng với cô Da Jong xong, hai người đã có buổi đi chơi khá thú vị.
- Cậu chưa biết nơi này nhiều đúng không, mình sẽ là hướng dẫn viên cho cậu – Yoseob cười.
Hai người đi chơi cũng rất nhiều, ăn uống cũng rất nhiều, rất vui vẻ như thể họ là một cặp đôi yêu nhau vậy ^^. Họ dừng chân tại một quán ăn nhỏ.
- Cậu thích ăn gì – Yoseob.
- Tokkbuki – Ji Eun.
- Cô ơi cho cháu hai tokkbuki – Yoseob – Ji Eun này, đây là lần thư hai bọn mình đi chơi riêng với nhau thế này đấy.
- Lần thứ hai, lần thứ nhất là khi nào vậy – Ji Eun ngây ngô.
- Hồi bên Nhậy đó … - Yoseob.
- À … - Ji Eun.
- Bà chủ ơi, làm ơn cho tôi chụp vài tấm ảnh về cửa hàng của bà để đăng lên tạp chí của chúng tôi được không – Một tay phóng viên nói.
- Ôi, được thế thì tốt quá, ông cứ vào chụp đi – Bà chủ niềm nở.
Chụp xong được vài bức ông ta thở dài.
- Mình đường đường là một phóng viên lại bị giáng chức chỉ vì không kiếm được nổi một tin hot của người nổi tiếng, thật là …
Nói rồi, ông ta chụp tiếp, ông ta đã vô tình chụp được hình của Yoseob và Ji Eun nhưng lại không để ý kĩ, ngay cả lần bên Nhậy, thực chất ông ta cũng chụp được hình của hai người này nhưng cũng không phát hiện ra …
Ji Eun và Yoseob đang định về nhà thì bất chợt có một cơn mưa lớn. Họ phải dừng chân tại một căn nhà hoang gần đó.
- Ji Eun à, vào đây mau lên – Yoseob.
- Mưa to quá, biết bao giờ mới tạnh đây – Ji Eun ngó ra ngoài.
- Không sao đâu, ngồi xuống đây đi.
Hai người ngồi trước cửa, ngắm bầu trời mưa, rồi bất chợt Ji Eun lấy giấy ra vẽ. Cô chăm chú, tĩnh tâm vẽ, cảm nhận từng giọt mưa tí tách đang rơi bên ngoài, thi thoảng lại có cơn gió nhẹ thoảng qua. Yoseob thấy Ji Eun tập trung vẽ, cậu cũng lấy giấy ra viết gì đó.
- Yoseob à, cậu thấy bức vẽ này thế nào – Ji Eun lay Yoseob.
Yoseob giật mình nhìn bức tranh Ji Eun vẽ, cứ như thể cậu đang nhìn thấy cơn mưa thật vậy, trong khi bầu trời ngòai kia đã tạnh mưa từ lâu.
- Ji Eun à, bức tranh này … - Yoseob không nói thành lời.
- Sao, không được à, vậy mình sẽ vẽ lại – Ji Eun.
- Không, thật sự rất đẹp, câu đã tìm thấy cảm giác đó rồi.
- Thật không – Ji Eun mừng rỡ - Vậy là mình đã thành công rồi.
Hai người vui sướng tột độ, bất giác họ ôm chầm lấy nhau lúc nào không biết. Khi nhận ra, Ji Eun định đẩy Yoseob ra thì Yoseob giữ lại.
- Chỉ một lúc thôi, một lúc này thôi – Yoseob.
Ji Eun thực sự cũng cảm thấy rất ấm áp khi ở trong vòng tay Yoseob. Cô cảm thấy an tòan, thoải mái …
- Mình sẽ đợi, mình sẽ đợi đến khi cậu quên được anh ấy – Yoseob.
- Yoseob à, mình …
- Đừng trả lời mình bây giờ, cậu hãy suy nghĩ những lời mình nói nhé – Rồi Yoseob nghé vào tai Ji Eun – Tớ thích cậu.
Ji Eun nhìn Yoseob, tim đập mạnh, cô nghĩ mình chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ khác mà người đó lại là Yoseob. Mọi người rất thân thiết với nhau, không nên để ai khác phải đau khổ thêm nữa. Yoseob và Ji Eun từ biệt cô Da Jong lên đường trở về Seoul. Suốt dọc đường Ji Eun đã suy nghĩ rất nhiều, cô đang nghĩ tình cảm của mình bây giờ giống như đôi bàn tay của mình. Tay phải mặc dù không vẽ được nữa nhưng cô đã có bàn tay trái, tình cảm của Ji Eun bây giờ giống như vậy, chia tay Gikwang rồi, liệu mình có nên cho Yoseob một cơ hội không? Cậu ấy thực sự đã rất quan tâm đến mình.
- Cậu vào trước đi, mình đi cất xe – Yoseob.
- Yoseob à – Trước khi Yoseob định lái xe đi, Ji Eun có điều gì đó muốn nói.
- Sao vậy.
- Mình không chắc là mình có thể quên được anh ấy ngay nhưng mình sẽ cố gắng. Cậu hãy giúp mình để mình có thể quên được anh ấy nhé – Nói rồi Ji Eun chạy luôn vào trong để một mình Yoseob vẫn ngây thơ ngạc nhiên với những gì Ji Eun vừa nói.
Yoseob ngạc nhiên không biết liệu mình có nghe nhầm những gì Ji Eun vừa nói không. Và sau một hồi ngẩn ngơ, Yoseob cười rồi cảm thấy trong lòng nâng nâng, vậy là cô ấy đã chấp nhận tình cảm của mình. Dù vẫn chưa phải là chính thức nhưng thế này đã là quá đủ rồi.
TẠI PHÒNG THU, lúc 6h chiều.
Beast đang tiến hành thu âm cho ca khúc. Sau nhiều giờ làm việc vất vả, cuối cùng họ đã thu âm xong. Và đây là lúc mọi người hồi hộp chờ đợi. Tiếng nhạc vang lên và Ji Eun bắt đầu vẽ. Cả phòng lặng im chỉ có tiếng bài hát “ Soom” vang lên. Sau 30 phút, Ji Eun đưa bản thiết kế cho mọi người.
- Mọi người thấy thế nào – Ji Eun hồi hộp – Đây cũng mới chỉ là bản thảo qua thôi.
Không một ai nói gì, họ quá bất ngờ trước bản thiết kế mới của Ji Eun.
- Ji Eun à, đẹp quá, anh có cảm giác như đang mặc nó trên người vậy – Dong woon.
- Thật không ạ - Ji Eun vui sướng nhìn Yoseob.
- Làm tốt lắm Ji Eun, cả Yoseob nữa – Giám đốc Jun cũng bất ngờ không kém.
TẠI KÍ TÚC XÁ.
- Cụm ly.
- Ji Eun à, chúc mừng em – Dong woon.
- Hi hi cám ơn mọi người – Ji Eun hí hửng.
- Nhưng em vẫn bị phạt vì tội dám từ bỏ công việc. Em có biết khi nghe tin đó, bọn anh đã sốc thế nào không hả - Doo Joon làm mặt lạnh.
- Em xin lỗi – Ji Eun làm bộ mặt cún con.
- À mà Yoseob, hai đứa đi đâu mà khi Ji Eun về lại vẽ được vậy – Jun Hyung.
- Không có gì – Hai người cùng đồng thanh.
- Chết hai đứa nha, có chuyện gì khai mau – Hyun Seung.
- Làm gì có, muộn rồi, ngủ thôi, mai còn nhiều việc phải làm lắm – Yoseob đánh trống lảng sang chuyện khác.
Nửa đêm, Ji Eun thức dậy lấy nước uống, cô thấy Gikwang đang đứng ngoài ban công một mình.
- Anh sao vậy, không ngủ được à – Ji Eun tiến lại gần.
- Uh, anh có chuyện muốn hỏi, em và Yoseob có chuyện gì giấu anh đúng không – Gikwang.
- Không, bọn em làm gì có – Ji Eun lảng tránh.
- Đừng giấu anh, nhìn em là anh biết, chúng ta du chia tay nhưng em vẫn có thể tâm sự với anh như lần trước em cũng từng làm với Yoseob vậy – Gikwang cười.
- Em … đồng ý sẽ hẹn hò với Yoseob, mặc dù có thể em chưa thực sự yêu cậu ấy nhưng em sẽ cố gắng. Vậy … anh và chị In Na thì sao.
- Anh sẽ chờ đến khi nào cô ấy có thể chấp nhận anh một lần nữa.
Hai người đứng nhìn lên bầu trời đầy sao, nghĩ về tình yêu …
p/s: sorry mọi người nhân vật Son Na Eun chap sau mới xuất hiện, mình thông báo nhầm.
|
|